Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 139.
Chương 166: Huynh Đệ Họ Ngô.
****
Lúc Hoằng Nghị đến, huynh đệ họ Ngô đang vui vẻ chém giết, nhìn thấy sự xuất hiện của y, bọn họ không những không chút sợ sệt, trái lại cười khinh miệt.
Đối với Hoằng Nghị, bọn họ không để vào mắt.
Trảm Yêu là linh đao, sẽ theo sức mạnh của người sử dụng mà biến hóa, bình thường lúc chiến đấu, linh lực truyền vào Trảm Yêu là màu lam nhạt, nhưng màu sắc nó thật sự phát huy sức mạnh là màu đỏ.
Lưỡi đao màu đỏ, xung quanh sương mù màu đen vây quanh, đó là Trảm Yêu lúc đầy tràn linh khí, lúc Ngô Xung nhìn thấy thanh Trảm Yêu này, nụ cười giễu cợt kia có chút thu lại, trong ánh mắt cũng mang theo đăm chiêu. . . . . .
Hoằng Nghị không nhiều lời, dù là tranh đấu quyết tử y cũng lười phí lời, y thậm chí không có tâm tình nói cho những tên quỷ chết yểu kia là ai sẽ lấy đi tính mạng của bọn chúng, hiện tại cũng vậy, Hoằng Nghị một chữ cũng không nói, giục ngựa liền nhằm phía Ngô Xung.
Yêu Ly Kiếm quơ động, ánh kiếm pha thêm yêu khí bổ tới trước mặt, Trảm Yêu run lên, trận pháp màu đen ở mũi đao sáng lên, chớp mắt tiếp theo liền nuốt chửng hết mọi công kích. . . . . .
Ngô Xung híp mắt, một màn vừa rồi kia chỉ là thăm dò mà thôi, nhìn dáng vẻ thanh đao kia quả thật là Trảm Yêu trong lời đồn.
Khắc tinh sao?
Gã cười.
Ngược lại phát động thế tấn công thật sự. . . . . .
Yêu khí và linh lực va chạm mãnh liệt, ánh sáng rơi xuống tạo trên mặt đất vô số hố sâu, binh sĩ hai bên ngay lúc bọn họ ra tay liền từng người lui về sau, dành không gian rộng lớn cho bọn họ. . . . . .
Đây là tướng lĩnh hai bên chiến đấu, thắng bại đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết.
Đúng như Mộ Bạch nói, không có sức mạnh của Yêu Ly Kiếm, Ngô Xung thật ra không có bản lĩnh quá lớn, Trảm Yêu áp chế yêu kiếm chặt chẽ, một chút khe hở phát huy bản lĩnh cũng không có, Hoằng Nghị càng đánh càng hăng, Ngô Xung kia càng vất vả, mắt thấy sẽ bị đánh rớt xuống ngựa, lúc này Ngô Việt trước sau án binh bất động sờ về phía mâm tròn trong tay. . . . . .
Đó là một la bàn hình dáng cổ quái, bên trên không thấy bất kỳ ký tự gì, lại có vô số lỗ kim li ti, gã đọc thầm chú thuật, la bàn theo tiếng chuyển động. . . . . .
Hoằng Nghị nghe thấy âm thanh rất nhỏ này, chờ lúc y nhìn sang, trận pháp của Ngô Việt đã bố trí xong, lỗ kim trên la bàn bắn ra hào quang màu tím, ánh sáng này tụ ở trên trời, biến thành một trận pháp kỳ quái. . . . . .
Huynh đệ họ Ngô, Hoằng Nghị từng nghe đến, nhưng đối với bản lĩnh thật sự của bọn họ, y cũng không rõ ràng, y không biết tác dụng của trận pháp kia, chỉ có thể nắm chặt Trảm Yêu, dưới chân mở ra trận pháp bảo vệ mạnh nhất. . . . . .
Lúc này, trong trận pháp đột nhiên đổ mưa, mưa này cũng không phải trong suốt, mà là màu đen, mang theo nồng nặc yêu khí. . . . . .
Yêu khí mãnh liệt khiến người ta không thở nổi, các binh sĩ thống khổ kéo cổ áo, nước mưa trong nháy mắt rơi tầm tã, lập tức đem binh lính bên dưới trận pháp hoàn toàn nuốt hết. . . . . .
Tầm nhìn lập tức mơ hồ, Hoằng Nghị cái gì cũng không nghe thấy, nhưng lại có thể nhìn thấy thân thể binh lính cùng ở dưới trận pháp bị nước mưa kia nhanh chóng ăn mòn, từ từ hòa tan. . . . . .
Trảm Yêu nổ vang, nước mưa này cũng không phải tất cả đều là yêu khí, trận pháp bảo vệ của Trảm Yêu lung lay muốn đổ, y bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trận mưa to này nuốt trọn. . . . . .
Sức ép mạnh mẽ khiến y khó thở, thân thể thẳng tắp kia của Hoằng Nghị có chút lay động, y dùng sức lắc đầu, ngưng thần định khí, một lần nữa ra sức. . . . . .
Bên trong Trảm Yêu đỏ bừng hé ra một vệt màu lam, chớp mắt tiếp theo, một đạo Huyền Thiên Lôi từ mũi đao bắn ra, tia sét này đánh ngay trung tâm trận pháp, trận pháp của Ngô Việt bị phá, một mảnh bầu trời nhỏ này một lần nữa sáng sủa, chỉ là đất đai bên dưới vô cùng thê thảm. . . . . .
Ngay cả binh sĩ đối phương thấy cảnh này cũng không nhịn được sợ đến tim đập chân run.
Hoằng Nghị vẫn đứng chỗ cũ, có điều khôi giáp kia lại loang lổ không thể tả, như là bị cọc gỗ xiên qua.
May là mưa này cùng cùng yêu khí của Ngô Xung có chút không giống, bị đụng tới sẽ không chết.
Lần này, tổn hao không ít sức lực của Hoằng Nghị, Ngô Việt kia cũng chẳng tốt gì, gã vốn định công kích lần nữa, có điều trận pháp này mới bố trí xong đã bị Hoằng Nghị lần nữa phá hoại.
Huynh đệ họ Ngô lấy hai đấu một lại cũng không có được chỗ tốt gì, cuối cùng hai bên đánh hòa nhau, không thể không tạm thời dừng lại.
Huynh đệ họ Ngô trở về Ải An Đồng, Hoằng Nghị cũng xoay người rời đi, có điều trước khi đi, y cắm Trảm Yêu vào đất đai phía sau, một trận pháp khổng lồ như cuộn sóng thoáng hiện trên mặt đất nhưng lại rất nhanh biến mất, nơi này có Trảm Yêu bảo vệ, tà thuật của huynh đệ họ Ngô tạm thời sẽ không lại mang đến nguy hiểm cho binh lính, nhưng đây tuyệt đối không phải kế hoạch lâu dài.
Bọn chúng chỉ là thể lực không chống đỡ nổi, sau khi quay lại, sẽ lại dùng tà thuật gì bọn họ chưa từng nghe thấy thì không thể chắc được.
Trước khi bọn chúng nghỉ ngơi xong xuôi, nhất định phải nghĩ ra kế sách đối phó với địch.
Nắm chặt bụng ngựa, Hoằng Nghị vội vã rời đi, đón lấy gió lạnh, y nhắm hai mắt lại, lo lắng của người kia vẫn thật sự là không phải không có đạo lý. . . . . .
Y thật mệt mỏi.
Hoằng Nghị an toàn trở về, lại không mang đến tin tức tốt gì, huynh đệ họ Ngô chỉ là tạm thời trở về, vậy trận chiến tiếp theo phải làm sao. . . . . .
Nếu như Hoằng Nghị không được, sẽ không ai có thể chống đỡ rồi.
La bàn của Ngô Việt là dùng yêu huyết rèn luyện, tuy có yêu lực, lại không phải tất cả, trong đó pha thêm linh lực bản thân gã, vì vậy trận pháp Trảm Yêu không thể hoàn toàn phòng ngự, Hoằng Nghị đối phó một tên còn được, nếu hai huynh đệ này hợp sức lại, y chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.
Dù vẫn có thể toàn thân trở ra, nhưng nhất định là thắng không được.
Đương nhiên, bọn chúng cũng chưa chắc có thể thắng y.
Nhiều lần bàn bạc, cuối cùng cũng không thể cho ra kết luận, có điều, hiện nay đúng là tạm thời an toàn, sau khi bàn bạc kết thúc, người kia trước tiên đến thăm Hoằng Nghị.
Lúc hắn tới, Hoằng Nghị đang tựa ở trên giường suy nghĩ.
“Thế nào rồi?” Người kia theo thói quen sờ sờ trán Hoằng Nghị, có điều nơi đó vô cùng lạnh lẽo, không có gì khác thường.
Y chỉ là mệt mỏi, lại không sinh bệnh, Hoằng Nghị kéo tay người kia xuống, “Không có gì.”
Tuy nói vậy, trên người Hoằng Nghị cũng ít nhiều để lại dấu ấn bị mưa đen ăn mòn, thứ kia như là dầu sôi, chỗ bị đụng phải cũng đã nổi lên bong bóng.
Trước đó đại phu đã xử lý xong bong bóng, cũng thoa thuốc cho y, hiện giờ Ngôn Vô Trạm chỉ thấy tầng tầng băng gạc mà thôi.
Đại phu để ý, liền quấn nhiều hơn một chút, việc này ở trong mắt người kia, cũng chỉ còn lại đau lòng.
“Xin lỗi, lại liên lụy ngươi bị thương.” Hoằng Nghị bị hắn liên lụy, không ngừng bị thương, Lạc Cẩn lần kia suýt chút nữa mất mạng, vết thương lần trước cứu hắn cũng không nhẹ, dù biết trận chiến này cũng sẽ có chết có bị thương, nhưng nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy, hắn vẫn không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh.
Đây vẫn chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi.
“Không sao cả.” Hoằng Nghị không cho hắn nói, y không quen nhìn dáng vẻ người kia mặt ủ mày ê, y chỉ vào sau gáy người kia, đè hắn lên giường, lúc hắn ngã xuống còn tiện thể giúp hắn cởi giày, “Ngủ ở đây.”
Hoằng Nghị bảo hắn đêm nay ở cùng y.
Người kia không từ chối, ngoan ngoãn bò vào bên trong, sau đó hắn liền rơi vào trong lồng ngực đầy mùi thuốc.
“Không cần tự trách.” Hoằng Nghị nói, y biết người kia đang suy nghĩ gì, “Ta tình nguyện.”
Trước khi hắn tới, cũng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, đường là y tự chọn, dù hôm nay bị huynh đệ họ Ngô diệt đi, cũng là chuyện của bản thân Hoằng Nghị y.
Y không phải đang an ủi hắn, chỉ là không cần thiết đem trách nhiệm vơ tới trên người hắn mà thôi.
Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, hắn yêu cầu thuộc hạ tuyệt đối trung thành, bọn họ vì hắn, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng là chuyện đương nhiên, có người vì hắn mà chết, cũng không có gì đáng trách, hắn sẽ không thương cảm bất kỳ ai, càng đừng nói đến tự trách, sống chết đối với hắn mà nói, như ăn một bữa cơm, ngủ một giấc không khác gì nhau.
Nhưng thời khắc này, hắn thật sự đau lòng vì Hoằng Nghị.
“Chúng ta suy nghĩ thêm biện pháp, ngày mai ngươi đừng đi.” Dù biết chỉ có thể dựa vào Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm vẫn nói ra lời này, bọn họ suy nghĩ thêm biện pháp, luôn có thể có cách đối phó bọn chúng.
Hoằng Nghị liếc mắt nhìn hắn, giây lát, y đột nhiên nói một câu, “Không giống ngươi.”
Người kia ngẩn ra, đồng thời trong lòng đau xót, hắn hiểu rõ Hoằng Nghị đang nói cái gì. . . . . .
Chính vì rõ ràng, cho nên mới đau khổ.
Trái lại, hắn lại nghe thấy Hoằng Nghị nói, “Ta sẽ đi.”
Y không đi không được, không ai có thể ngăn cản.
Huynh đệ họ Ngô xuất hiện trên chiến trường lần nữa là chuyện của năm ngày sau, tà vật của bọn chúng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng gặp được đối thủ, cùng Hoằng Nghị chiến đấu khiến bọn chúng thật sự là chịu không ít khổ sở, có điều, Hoằng Nghị cũng không tốt chỗ nào.
Lần thứ hai giao chiến, nụ cười của huynh đệ họ Ngô vẫn khinh bỉ như lúc đầu, Hoằng Nghị có Trảm Yêu chuyên khắc chế Yêu Ly Kiếm, nhưng y lại không có sức mạnh hoàn toàn áp chế bọn chúng.
Lần trước bọn họ coi thường y, lần này nhất định phải rửa sạch nhục nhã.
Huống chi, Vạn Chi Kha chọn huynh đệ họ Ngô đánh trận đầu chính là vì giảm đi nhuệ khí của đám người Ngôn Vô Trạm, để bọn họ thua ở sở trường.
Hơn nữa, nếu có thể giết Hoằng Nghị, thủ hạ của Ngôn Vô Trạm sẽ ít đi một viên đại tướng.
Chuyện này với bọn họ mà nói, là khiêu chiến tràn ngập mê hoặc.
Huynh đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, vũ khí trong tay đồng thời lấy ra, có điều cùng với lần trước khác biệt, Yêu Ly Kiếm của Ngô Xung cũng không chỉ về Hoằng Nghị, mà là khoát lên la bàn kia của Ngô Việt. . . . . .
Giây lát, ánh kiếm pha thêm hắc vũ từ la bàn bắn ra, như một con rắn hung tợn, mở rộng cái miệng lớn như chậu máu hướng về Hoằng Nghị nhào tới, sức lực này so với trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, sắc mặt Hoằng Nghị như thường, nhưng nhưng trong lòng rùng mình. . . . . .
Lại là yêu khí pha thêm linh lực, còn là sức mạnh hai huynh đệ họ Ngô kết hợp. . . . . .
Cảm giác ngột ngạt mười phần.
Hoằng Nghị không tránh thoát, chỉ có thể ngăn chặn, ngay trước lúc sức mạnh kia nuốt trọn y, một đạo hào quang màu xanh trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu y, con rắn màu đen kia lập tức bị hút vào. . . . . .
Sợi tóc tung bay, Hoằng Nghị ngửa đầu, nhìn thấy lại là màu đen nhanh chóng biến mất ở trước mắt.
Là ai?
Có người giúp y.
…………
Chương 167: Ra Tay Giúp Đỡ.
****
Phía sau Hoằng Nghị, chẳng biết từ lúc nào có thêm hai thanh niên xa lạ.
Hoằng Nghị chưa từng gặp bọn họ, trong quân đội cũng chưa từng có ai quen biết, binh sĩ gần đó hai mặt nhìn nhau, dường như đang suy đoán đối phương xuất hiện khi nào.
“Ngay cả yêu vật cũng tính kế, các ngươi cũng thật là to gan làm loạn.” Một thanh niên trong đó, một thân trang phục màu mực, tóc buộc cao cao, khiến người ta cảm thấy xốc vác, ánh mắt Hoằng Nghị đảo qua gương mặt tuấn tú gần như yêu dị của hắn, y phát hiện đồng tử người kia óng ánh vàng.
Không phải người sao?
Chẳng trách có thể hấp thụ yêu lực này.
Hoằng Nghị lạnh nhạt thu lại ánh mắt, mà người kia lúc này chạy tới cạnh y, hắn cùng Hoằng Nghị đứng sóng vai, cùng nhìn về phía huynh đệ họ Ngô kia.
“Bắt được yêu vật cấp thấp, khống chế, hành hạ đến chết, lấy máu thịt, hút oán khí, rèn vũ khí. Việc ác như vậy, ngay cả yêu vật chúng ta cũng không thể làm ra, các ngươi lại còn lấy làm kiêu ngạo. Hôm nay, Thanh Nhiên ta sẽ thay yêu vật bị các ngươi sát hại đòi lại công bằng.” Huyền Minh Giáo không ngừng cải biến huyền thuật trong nhân gian trở thành dị thuật giết người tàn nhẫn, bọn họ thậm chí còn có ý đồ với yêu vật.
Yêu Ly Kiếm của Ngô Xung là dùng yêu khí và oán khí của yêu vật ngưng tụ mà thành, mà la bàn kia bản thân lúc rèn đúc sẽ tăng thêm máu thịt yêu vật, thậm chí còn có nội đan nghiền nát. . . . . .
Hai vũ khí này là thứ cực âm, người bình thường rất dễ dàng bị khống chế, nhưng huynh đệ họ Ngô đã không còn nhân tính, không biết là do vũ khí này ảnh hưởng, hay là bản thân bọn chúng đã mất hết lương tri, hiện giờ hai người này đã là không phải người không phải yêu, tam giới khó chứa. . . . . .
Thanh Nhiên có thể cảm giác được oán hận của yêu vật bị la bàn ràng buộc, hồn phách của bọn họ đọng lại, không cách nào siêu sinh, cũng không cách nào tái thế, chỉ có thể mang theo oán niệm khi chết bị người lợi dụng.
Thanh Nhiên hôm nay không chỉ vì bọn họ đòi lại công bằng, còn muốn thả bọn họ tự do.
Tiện thể , thay tam giới trừ ác.
“Yêu khí để ta, người cho ngươi.” Thanh Nhiên nhìn hai huynh đệ đối diện, cũng không quay đầu lại, nói với Hoằng Nghị.
Người nọ không trả lời, nhưng cũng đem vũ khí một lần nữa nhắm ngay kẻ địch, trận pháp dưới chân, đỏ và đen đan xen, vòng quanh, linh lực hóa thành gió lốc, cuốn lên góc áo của Hoằng Nghị, cơn gió này lướt nhẹ qua mặt, ngay cả tóc cũng khẽ lay động. . . . . .
Hoằng Nghị cùng Ngô Xung tranh đấu, Trảm Yêu hoàn toàn trấn áp yêu khí của Yêu Ly Kiếm, Ngô Việt muốn hỗ trợ, nhưng trận pháp mới thả ra, yêu khí kia liền bị Thanh Nhiên hấp thu, dù mưa rơi xuống, cũng chỉ là công kích linh lực thông thường, không còn hiệu quả đáng sợ kia.
Thanh Nhiên loại bỏ một lần tất cả yêu khí, kỹ năng mà huynh đệ họ Ngô vẫn kiêu ngạo hiện giờ không dùng được, bọn họ bị đánh đến liên tục bại lui, gần như không có sức đánh trả. Ngay lúc mọi người cho rằng Hoằng Nghị chắc thắng, hai huynh đệ kia đột nhiên lui về sau, lập tưc kéo dài khoảng cách với Hoằng Nghị. . . . . .
Không biết bọn họ niệm chú thuật gì, Hoằng Nghị chỉ thấy hai vũ khí kia đột nhiên phát ra ánh sáng u ám, màu sắc này, Hoằng Nghị chưa từng thấy qua, nếu nhất định phải hình dung, vậy có lẽ chính là ánh sáng tử vong. . . . . .
La bàn chuyển động nhanh chóng, vị trí trung tâm từ từ xuất hiện thêm lỗ thủng to bằng nắm tay, Ngô Xung ném Yêu Ly Kiếm lên không trung, chờ lúc rơi xuống đất, Yêu Ly Kiếm kia vừa vặn xuyên qua lỗ thủng ở trung tâm la bàn. . . . . .
Hai người kết hợp, trở thành một món vũ khí.
Chỉ thấy hai huynh đệ kia niệm chú thuật rất nhanh, tay chụm lại còn hai ngón, hai đầu ngón tay hợp làm một kết sương mù, linh lực màu tím sẫm kéo dài bắn ra, liên kết cùng vũ khí kia. . . . . .
Linh lực theo mũi Yêu Ly Kiếm rơi xuống đất, Hoằng Nghị chỉ cảm thấy lòng bàn chân rung động, chờ y hướng xuống dưới nhìn xung quanh, chợt phát hiện đất đai dưới chân đã biến thành màu tím đậm. . . . . . Màu sắc này tượng trưng cho héo tàn và tử vong. Đây cũng là bản lĩnh sở trường của huynh đệ họ Ngô.
“Cẩn thận một chút, sức mạnh này không đúng.” Thanh Nhiên vẫn luôn ở phía sau đi tới, hắn vừa nhắc nhở Hoằng Nghị, trận pháp của huynh đệ họ Ngô đã thành hình, trận pháp này khá to lớn, gần như bao trùm hết thảy binh lính, Thanh Nhiên nhíu mày lại, nhanh chóng chuyển hướng sang thanh niên tới cùng hắn, “Thất, khiến bọn họ lui về sau, nhanh!”
Hiểu ý Thanh Nhiên, muốn chỉ huy đã không còn kịp, Thất trực tiếp gọi ra một đám rắn độc, rắn từ bốn phương tám hướng vọt tới, cảnh tượng hùng vĩ này lại khiến người khác không thể khen ngợi, chỉ còn lông tóc dựng đứng, các binh sĩ tranh nhau lùi về sau, mà lúc này, trận pháp dưới chân đột nhiên phát huy. . . . . .
Đất rung núi chuyển, mặt đất rạn nứt, binh sĩ không kịp né tránh, trực tiếp rơi vào khe nứt trong đất, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, nhưng rất nhanh lại im bặt, trong khe nứt kia đầy yêu khí có thể ăn mòn xương cốt người, so với mưa đen kia còn lợi hại hơn, người ngã vào trực tiếp sẽ không còn hình bóng. . . . . .
Ngựa của Hoằng Nghị bị mặt đất nuốt chửng, y liên tiếp nhảy lên, nhưng đất dưới chân rất nhanh nứt vỡ, gần như không có chỗ nào toàn vẹn. . . . . . Ngoại trừ không gian nhỏ chỗ huynh đệ họ Ngô kia.
Trận pháp này phóng ra theo hình tròn, mặt đất rạn nứt không phân địch, ta, binh lính hai phe cùng rơi xuống , loại chiến thuật tàn sát này, ngay cả Hoằng Nghị cũng không thể gật bừa. . . . . .
Chân mày Thanh Nhiên giãn ra, nhưng tròng mắt màu vàng lại mang theo ánh sáng tức giận, hắn bay lên trời, kéo xuống chuỗi hạt trên cổ tay, hai ngón tay nắm một viên, trực tiếp kéo xuống, hắn giơ hạt châu kia lên trước mắt, hào quang màu xanh từ khe hở lóe ra, Thanh Nhiên chỉ vào vũ khí đằng xa, hét lớn một tiếng, “Đi ——”
Hạt châu nhanh chóng bay đi, lúc ánh sáng màu xanh chạm tới linh lực màu tím sẫm, tốc độ đột nhiên giảm bớt, Thanh Nhiên tăng cường sức mạnh, huynh đệ họ Ngô được ăn cả ngã về không cũng đem linh lực phóng ra hoàn toàn. . . . . .
Hoằng Nghị hờ hững nhìn hai bên đối lập, y cơ bản đã chọn một con đường, Trảm Yêu ong ong, chớp mắt tiếp theo, Hoằng Nghị đạp lên đất đai loang lỗ, nhảy lên một cái. . . . . .
Trảm Yêu phát ra ánh đỏ chói mắt, hướng về phía huynh đệ họ Ngô kia, Hoằng Nghị mạnh mẽ vung ra một đao, đao phong thẳng tắp, đột nhiên xuất hiện một loạt quả cầu linh lực từ từ trở lớn dần, như pháo bị châm ngòi, những quả cầu linh lực này liên tiếp nổ tung, trước khi đi tới trước mặt huynh đệ họ Ngô, quả cầu lớn nhất kia trực tiếp nuốt trọn bọn chúng. . . . . .
Linh lực nổ tung, ánh sáng bảy màu như cầu vồng sau mưa lóa mắt, mà lúc này, nhân lúc sức mạnh huynh đệ họ Ngô không ổn định, hạt châu của Thanh Nhiên trực tiếp xuyên thấu trận pháp bảo vệ hai vũ khí kia, đánh cho tà vật kia nát tan. . . . . .
Mặt đất trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ vốn có, nhưng vị trí vũ khí kia vỡ vụn lại có vô số oan hồn phá tan chân trời, một giây đó, toàn bộ bầu trời đều là màu đen. . . . . .
Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, hắn vuốt chuỗi hạt trong tay, nếu có thể, hắn muốn vì bọn họ niệm một đoạn chú vãng sinh, có điều rất đáng tiếc, hắn là yêu quái, không phải tăng lữ. . . . . .
Có điều, hắn đã cho bọn họ cứu rỗi cuối cùng.
Ngô Xung bị sóng phệ hồn của Hoằng Nghị đánh đến hài cốt không còn, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Ngô Việt trốn khỏi một đòn trí mạng này, Hoằng Nghị nhìn thấy gã trọng thương rời đi, nhưng y không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia chạy mất. . . . . .
Ngô Xung đã chết, một mình Ngô Việt đã không thể làm gì, chạy thì cứ chạy.
Trận đầu, kết thúc thắng lợi.
Hoằng Nghị giục ngựa liền đi thẳng đến Đại Dương, bỏ quên hai người trợ giúp y không còn một mống.
Lính liên lạc lúc này đã ở trên đường, có điều gã chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, nhưng gã chẳng kịp nhìn thấy gì, chờ gã quay đầu lại lần nữa, chỉ thấy một bóng lưng thúc ngựa giơ roi. . . . . .
Gã thầm nói, cái tên này là lính liên lạc mới tới sao? Tốc độ thật nhanh nha.
Sau đó gã ý thức nguy cơ.
——————————-
Người kia chính là đang ở trên thành lầu chờ tin tức, hai tay hắn chắp trước ngực, gương mặt căng thẳng nhìn về phía trước, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người kia bỗng nhiên đứng lên, cùng lúc ghế tựa ngã xuống, hắn thấy được gương mặt không đổi kia của Hoằng Nghị. . . . . .
Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên có cảm giác tim đập như tên bắn, hắn vài bước liền lao xuống thành lầu, hắn là hoàng thượng, hắn không cho phép một chút sơ xuất, hắn cũng không nên mất đi tư thái hoàng đế của hắn, nhưng thời điểm này, hắn đã không thể quan tâm nữa. . . . . .
Lúc người kia chạy đến cửa thành, Hoằng Nghị vừa vặn đi tới trước mặt hắn, không kịp kéo dây cương, Hoằng Nghị trực tiếp nhảy từ lưng ngựa xuống, y vững vàng rơi xuống trước mặt người kia. . . .
“Thắng rồi.” Hoằng Nghị nói.
Nháy mắt này, lại có cảm giác nước mắt vòng quanh.
Người kia đưa tay, vỗ vỗ vai Hoằng Nghị, nhưng một giây sau, hắn lại ôm y vào trong lòng.
“Cảm ơn.” Ngôn Vô Trạm nói từ đáy lòng.
Hoằng Nghị của hắn, đánh thắng trận đầu cho hắn, truyền đến tin chiến thắng tốt đẹp.
Ngôn Vô Trạm biết, huynh đệ họ Ngô chỉ có thể để Hoằng Nghị đi nghênh chiến, trách nhiệm này nặng nề như vậy, Hoằng Nghị lại bất chấp mọi giá hoàn thành sứ mạng của y. . . . . .
Y đã sớm có giác ngộ đánh cược mọi thứ. Có thể không thắng được, nhưng Hoằng Nghị sẽ không lùi bước. Y cũng sẽ không hối hận.
Cánh tây ôm Hoằng Nghị lần nữa siết chặt, người kia chôn mặt trên hõm vai của Hoằng Nghị, thật lâu không nói. . . . . .
Mùi vị trong lòng giờ phút này, chỉ có bản thân Ngôn Vô Trạm hiểu rõ.
——————————-
Nếu không phải có yêu lực của Yêu Hoàng, còn có người phàm này phối hợp, nếu không, Thanh Nhiên cơ bản không có khả năng chiến thắng hai yêu vật kia, hắn thở phào nhẹ nhõm, tiêu hao quá độ, hắn mệt mỏi không thể tả.
Hắn và yêu vật bình thường khác nhau, nội đan của hắn đã bị hủy, chống đỡ hắn chính là yêu lực thuần nhất Yêu Hoàng ban cho, hắn so với trước đây càng mạnh hơn, nhưng sức mạnh này sẽ không tiếp tục tăng cường, một khi yêu lực cạn hết, hắn sẽ chết.
Nhìn chuỗi hạt trong tay, đây cũng là Yêu Hoàng để cho hắn, hạt châu toàn bộ dùng hết, đại biểu sức mạnh của hắn khô cạn rồi.
Quá mệt mỏi, hắn phải nghỉ ngơi một lúc.
Lê bước chân nặng nề, Thanh Nhiên trở về bên cạnh Thất, hắn tựa vào trên người y. Thất đưa tay ôm lấy, nhưng chớp mắt tiếp theo, thân hình cao lớn kia lại biến thành Diệp Thanh Xà chỉ lớn bằng ngón cái. . . . . .
Thanh Nhiên quá mệt mỏi, lộ ra bản thể, thấy hắn như vậy, Thất không nói gì, nhưng lại đau lòng không thôi.
Y vuốt thân thể bóng mượt của hắn, bỏ hắn vào vạt áo, ngược lại đi tới Đại Dương Thành.
………..
=======================
Đôi lời tâm sự: Mần tới đây rồi mới có một đôi lời bộc bạch với mọi người
1. Về vấn đề nhân xưng, bản gốc tất cả đều là “hắn – 他 (phiên âm: ta – đọc là tha)”, mình đã cố gắng dùng nhiều cách gọi để mọi người phân biệt (hắn, y, gã) nhưng sức người có hạn, nếu có chỗ nào chưa thỏa mãn được mọi người, hay còn thấy khó hiểu thì mong mọi người châm chước bỏ qua.
2. Về chất lượng bản dịch và phong cách dịch, mình luôn cố gắng thuần Việt nhất có thể bản dịch của mình, tuy nhiên một phần do tiếng Việt của mình bị ảnh hưởng quá nhiều từ Trung Quốc, đồng thời do khả năng mình cũng có hạn, có những lúc không thể nào vừa dịch một cách ngắn gọn, dễ hiểu lại hay được, nên một lần nữa mong các bạn thông cảm giúp mình.
3. Rất hoanh nghênh mọi người comment bắt lỗi cũng như đóng góp thêm để mình có thể qua đó nâng cao hơn nữa chất lượng những bản dịch tiếp theo nhé.
Gập người cúi chào.
-xASAx-