Đọc truyện Ngự Hoàng – Lạc Dận – Chương 13- Kế sách ngăn địch.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx.
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 11 – Kế sách ngăn địch.
*************************************************************************************************
Vân Dương gọi pháp tu sĩ binh*, tạo ra một trận pháp tụ quang, tức khắc, xung quanh tường thành sáng như ban ngày, cảnh tượng dưới tường thành cũng nhìn không sót thứ gì.
(*pháp tu sĩ binh: chắc là binh lính đánh phép)
Không biết từ lúc nào, dưới tường thành nổi lên mấy ụ gì đó khô khan, rậm rạp, trải dài, nhìn qua, toàn bộ phía dưới tường thành đều có…
Tụ quang trận pháp biến mất, tướng sĩ nhìn nhau, Qua Nhĩ Tộc muốn phóng hỏa đốt tường thành sao…
Sự việc hẳn không đơn giản như vậy…
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng hô kinh ngạc, Ngôn Vô Trạm nghe thấy, đối phương dường như đã phóng hỏa rồi…
Thật không lẽ muốn dùng hỏa công?
Ngoại thành kề sát lãnh thổ Nam Triều, trái phải là sa mạc hung hiểm, muốn đi vào thành trì cách đó mấy dặm, đây là con đường buộc phải qua, Nam Triều và Qua Nhĩ Tộc chiến đấu lâu dài, nếu dùng hỏa công được, bọn họ sẽ không để tới hôm nay mới dùng, cho dù là hỏa công, tất nhiên cũng sẽ không đơn giản như bọn họ suy nghĩ…
“Nhắm mắt lại.” Người kia còn đang suy tư, Vân Dương đột nhiên kéo hắn một cái. Hắn vừa định hỏi, mắt đã bị cái gì che lại, trước mắt vẫn còn ánh lửa đọng lại, nhưng người kia cái gì cũng không thấy, chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ của Vân Dương.
Chính là tay của Vân Dương che mắt.
“Làm gì vậy?” Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy, chỉ có thể bị động để Vân Dương lôi đi, hắn bước đi loạng choạng , bất quá Vân Dương dẫn đường rất tốt, người kia cũng không té ngã, một lát sau, hắn mới nhìn thấy lại ánh sáng.
Tầm nhìn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt, người kia cố sức nháy mắt hai cái, nhưng lúc này Vân Dương đã dời mặt đi.
Quan quân lục tục chạy tới, Vân Dương cũng không nói một câu với người kia, lên cổng thành liền bắt đầu bàn bạc kế sách ngăn địch. Ngôn Vô Trạm lúc này mới biết, thì ra những ụ ở dưới tường thành không phải là củi khô, mà là một loại thực vật đặc trưng của đại mạc, tên là Khổ Kiệt Chi.
Bản thân Khổ Kiệt Chi giống như cành khô, nếu chỉ dựa vào bề ngoài thì không cách nào phân biệt, thường thường sẽ bị nhận nhầm là củi đốt nhặt về, nhưng Khổ Kiệt Chi một khi gặp lửa sẽ tạo ra độc tính, trực tiếp tổn hại đến mắt…
Cho nên vừa rồi Vân Dương mới che mắt hắn.
Khổ Kiệt Chi, Ngôn Vô Trạm đã từng nghe nói qua, chỉ là loài thực vật này khá hiếm, Qua Nhĩ Tộc sao lại có nhiều như vậy…
Toàn bộ dưới tường thành đều có.
Độc tính của Khổ Kiệt Chi cũng không quá mạnh, ban đầu sẽ chỉ làm hai mắt chảy nước, đau đớn không ngừng, mặc dù sẽ mù trong thời gian ngắn, nhưng có thể trị hết , chỉ khi nào tiếp xúc thời gian dài, nước mắt biến thành máu loãng, trong mắt có những nốt thối rữa, cuối cùng sẽ mù thật sự.
Binh sĩ ngoài thành còn có thể chống đỡ một trận, thế nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, ngoại thành không thể thất thủ, Vân Dương càng không thể nào để binh sĩ của hắn hy sinh…
“Tướng quân, dưới thành ở đâu cũng có Khổ Kiệt Chi, còn có lượng lớn bụi rậm, Qua Nhĩ Tộc chính là chuẩn bị hỏa công.” Dưới tường thành biến thành một cái biển lửa, bên trong lửa cháy hừng hực xen lẫn độc tố Khổ Kiệt Chi, binh lính dù liều chết chống đỡ, nhưng việc này bọn họ cũng không thể dùng thân thể chống đỡ, nếu như kéo dài, e là giờ này ngày mai, cửa thành cũng sẽ bị công phá.
“Thế lửa vô cùng hung hãn, đã không có cách dập tắt.” Lúc lửa nổi lên, bọn họ đã nghĩ cách dập tắt, nhưng bên trong hẳn là đã được tẩm rượu mạnh hay dầu hỏa, tưới nước lên cũng không có chút hiệu quả.
Lửa quá lớn, nước quá yếu, dù là tương khắc, lúc này cũng vô ích…
Vẻ mặt Vân Dương trầm mặc nghe quan quân báo cáo, Ngôn Vô Trạm bên cạnh cũng miệt mài vắt óc suy nghĩ, đến cùng cần biện pháp gì mới có thể tiêu diệt trận lửa hung hãn này…
Lần thương nghị* này, không có kết quả gì, Vân Dương chỉ có thể để binh sĩ chống đỡ trước, ngoại thành không thể thất thủ dù bấtkỳ giá nào. Thế nhưng Vân Dương cũng rất rõ ràng, chỉ có một ngày đêm, binh sĩ bọn họ đủ để bổ sung, nhưng lửa đốt lâu như vậy, tường thành kia cũng chịu không được…
(*thương nghị: bàn bạc, thảo luận)
Không có gì kế sách gì, Vân Dương nói xong, mặt âm trầm rời khỏi cổng thành, chúng quân quan nhìn nhau, liền tiếp tục nghiên cứu, vẫn không có biện pháp nào, người kia liếc mắt nhìn họ, cũng theo Vân Dương rời khỏi.
Biên giới Tây Bắc chiến tranh mấy năm liền, vì củng cố phòng ngự, cơ quan phòng thủ được xây dựng rất kiên cố, ngoài vòng thành trong còn có một lớp tường thành, mà giữa hai bức tường thành còn có một kênh nước…
Cơ quan phòng ngự dựng ở đây, cũng do liên quan đến kênh nước này, nghe nói nước này là hình thành tự nhiên, tự trong lòng đất chảy ra, không chảy đi, cũng không tràn đầy, lại còn quanh năm không cạn, là một kỳ quan, vì vậy Nam Triều lợi dụng tu sửa thành một kênh nước hộ thành…
Nguồn nước rất gần, nhưng mang nước lên tường thành cao như vậy không phải là chuyện dễ…
Xách từng thùng từng thùng cơ bản không có hiệu quả gì, nếu dựa vào linh lực, nước càng bị hao tổn nhiều hơn, cũng không đạt được mục đích…
Vân Dương ngồi xổm trước kênh nước hộ thành, nước ở trước mắt, nhưng không cách nào dập lửa…
Hắn nhìn hình ảnh phản chiếu không rõ ràng của mình trong nước, khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt ngưng trọng, mà lúc này, trên mặt nước, lại có thêm một gương mặt…
Tên này lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng nhiều…
Quan quân không ai phát hiện, thế mà hắn có thể đoán được hướng đi của đối phương…
Vân Dương sở dĩ mang hắn ra ngoại thành, để hắn nghe mình cùng với các quan quân bàn bạc, là vì Vân Dương có một cảm giác mơ hồ, người này có lẽ sẽ giúp hắn giải quyết được vấn đề khó khăn này…
Vân Dương ngồi bệt ra đất, sau đó cũng kéo người kia lại, chân của hai người gác lên thành kênh nước, nhìn nước trong vắt bên dưới. Thời khắc này, bầu không khí có vẻ có chút lắng đọng…
“Đối phương có chuẩn bị mà đến, lửa này sợ là đốt mấy ngày mấy đêm cũng không phải chuyện lạ.” Bọn họ đang ở trong thành, trong không khí trôi nổi độc tố Khổ Kiệt Chi khiến ánh mắt của người kia có chút đau, thế nhưng hắn biết rõ, ở khoảng cách này độc tố của Khổ Kiệt Chi không thể tạo ra tác dụng gì.
Vân Dương liếc nhìn Ngôn Vô Trạm, hắn hiện tại cần một kế sách tốt, về phần thân phận của người này là gì, tạm thời không nói đến, “Có cao kiến gì?”
“Bọn họ chắc là đào hầm ngầm, nếu không sẽ không thể không chút tiếng động mang Khổ Kiệt Chi cùng với bụi rậm tới dưới tường thành, dù trời có tối hơn nữa, bọn lính cũng không có thể hoàn toàn không phát hiện, vì vậy, chắc chắn là vận chuyển trong lòng đất.” Sau đó dương đông kích tây, vừa thu hút sự chú ý của binh lính, vừa đem đồ vật đến dưới tường thành, “Đường hầm này cũng không nhỏ, nhưng cũng không dài lắm, vừa đủ để không chịu ảnh hưởng của Khổ Kiệt Chi mới được. Bên trong đường hầm ít nhiều cũng tu chỉnh rồi, nhật định không phải địa đạo thông thường. Mà bụi rậm để đốt để ở bên trong, thiết kế cửa vào quan trọng ở chỗ không để lửa bén vào, sau đó bọn họ từ một chỗ khác, đem bụi rậm đến bên tường thành, với thiết kế này, lửa này muốn đốt bao lâu cũng không thành vấn đề.”
Vân Dương gật đầu, bọn họ suy nghĩ gần như nhau, cơ quan chủ chốt và mấy thứ gì đó tuy có khác nhau, nhưng hầm ngầm nhất định tồn tại.
Bởi vì dùng đất ngăn lửa cơ bản không có tác dụng, bề ngoài lửa đã tắt, nhưng trong hầm ngầm vẫn có thể mang bụi rậm mới tới, rất nhanh sẽ lại bốc cháy lên, muốn diệt lửa này, chỉ có thể dùng nước, đem mấy thứ ở dưới tường thành, thậm chí là bụi rậm còn trong hầm ngầm đều loại bỏ hết.
“Tướng quân, lửa này không thể để cháy, ” thời hạn của Vân Dương là một ngày đêm, nhưng Ngôn Vô Trạm nghĩ, không cần một ngày đêm, đợi trời sáng, bọn họ liền thua, “Phương pháp thiêu đốt này sẽ khiến gạch trên tường thành nóng lên, nếu dùng nước dập lửa, tường gạch sẽ trở nên giòn, như vậy dù chúng ta tạm thời đánh lui bọn họ, ngày sau cũng là tai hoạ ngầm.”
Nếu đem xe đến phá thành, gạch này sợ là chống đỡ không được bao lâu.
Ngôn Vô Trạm chau mày, nghiêm túc suy nghĩ, phân tích, không biết Vân Dương vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng không biết, ánh mắt chuyên chú của hắn rất đẹp…
“Phải nghĩ biện pháp, mau chóng dập lửa…” Nói đến đây, người kia nãy giờ vẫn luôn lẩm nhẩm, hắn vuốt cằm, nhìn chằm chằm mặt nước dưới chân, tựa như muốn nhìn cho nước này bay khỏi kênh, trực tiếp bay ra dập tắt ngọn lửa phiền muộn kia.
Người này rất thông minh, cũng rất bình tĩnh, đối mặt với cục diện này, vẫn có thể dùng lý trí phân tích, đổi lại là binh sĩ khác, đã sớm hoảng loạn, cho dù là phó tướng của hắn, vừa rồi cũng khẩn trương không thôi…
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại không bị ảnh hưởng quá nhiều…
Hắn thật đúng là đào được một bảo vật.
Bất kể là năng lực hay là suy nghĩ, người này đều đáng để hắn dùng…
Còn có, thân thể kia…
Tình thế nguy cấp, thế nhưng gương mặt người kia vẫn khiến hắn phân tâm…
Hắn vẫn còn nhớ, xúc cảm với người kia rất tốt, so với lúc hắn ôm ấp bất kỳ nữ nhân nào cũng hơn hẳn, sờ rất thoải mái, cũng khó mà quên, lúc hắn ôm hai cô gái kia, cũng thường xuyên nghĩ đến…
Ôm hắn thay vì hai nữ nhân kia đều thú vị hơn…
Vân Dương rất muốn nhìn thử dáng vẻ hắn ở bên dưới mình cau mày, thở dốc, gọi tướng quân…
“Tướng quân, ngươi có từng nghe qua, gàu tát nước?”
Ngôn Vô Trạm đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn không có dấu hiệu gì đã quay đầu lại. Vân Dương đang trong suy tưởng, cách hắn ngày càng gần. Cái quay đầu này của hắn cánh mũi hai người nhẹ nhàng lướt qua nhau, môi miệng kia vừa khớp chạm nhau…
Lúc này, Vân Dương và Ngôn Vô Trạm đều sửng sốt.
……….