Đọc truyện Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử – Chương 19.1
Sau khi Quan Hỏa Nhi
nói ra thân thế cho Quan Hân Vân biết, trên gương mặt nàng thình thoảng
tản mát ra ánh sáng của nữ nhân đang yêu, khiến ngươi ta nhìn nàng bằng
ánh mắt hâm mộ.
” Hỏa Nhi, khi nào thì con mới thành thân với Vân nhi a? Nương thật sự đợi không kịp. . . . . khụ. . . không kịp đợi
ôm cháu nội.”
Thủy Vân Nhu thấy vẻ mặt rực rỡ của Quan Hỏa Nhi, nhịn không được thúc giục hôn sự của nàng.
Chỉ vì Thủy Vân Nhu không còn sống được lâu nữa, chỉ hi vọng nhìn thấy
Quan Hân Vân nhanh chóng thành thân, sinh một đứa cháu nội, đây là
nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Quan Hỏa Nhi cầm bát thuốc
bổ, mặt đỏ như áng mây ban chiều, thẹn thùng nói: “Nương, Quan Hân Vân
hắn còn chưa cầu hôn con đâu, sao con phải kết hôn với hắn.”
Nói tới chuyện này nàng vẫn còn tức giận, cái tên nam nhân tự đại cuồng kia nói cái gì mà dưới gối nam nhân có hoàng kim, không thể quỳ, cho nên
nàng chết cũng không chịu thành thân với hắn.
Thủy Vân Nhu
sao lại không biết nguyên nhân Quan Hỏa Nhi tức giận, nàng uống một ngụm thuốc bổ rồi nói: “Không thể nào, ta thấy Vân nhi thực sự thích con,
cũng muốn nhanh chóng cưới con vào cửa, sao lại có khả năng chưa cầu hôn với con?”
Nàng mới không tin nhi tử của nàng ngu muội tới trình độ này.
Nàng còn chờ hắn nhanh nhanh đón dâu a!
“Hắn. . . . . tóm lại hắn chưa có cầu hôn con.”
Quan Hân Vân chỉ tuyên bố nàng là Đương gia phu nhân, mà căn bản là không
phải cầu hôn nàng, cho nên tất nhiên nàng không chịu thừa nhận
“Ai không có cái gì a?” Lúc này, Quan Hân Vân mang theo nụ cười “tà môn
ngoại đạo” từ ngoại thính đi vào, dọa Quan Hỏa Nhi dật bắn người, nàng
vội vàng vỗ vỗ ngực mình mắng: “Chàng đi đường nhất định phải giống như
mèo không có tí tiếng vang nào hay sao?”
Thủy Vân Nhu nhìn
nhi tử lại ôm Quan Hỏa Nhi vào trong lòng, nói với nàng: “Nương, gần đây người có khỏe không?” Hắn cố ý xem nhẹ Quan Hỏa Nhi đang ra sức dãy
dụa.
Thủy Vân Nhu cười cười, nàng rất thích bộ dáng hai đứa nó thân mật đấu võ mồm, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Ừ, có Quan Hỏa Nhi chiếu cố, nương cảm thấy khỏe lên rất nhiều.”
Quan Hỏa Nhi trừng mắt với Quan Hân Vân rồi mới nhận lấy cái bát khôngThủy
Vân Nhu mới uống xong, cũng nhân cơ hội đó thoát khỏi kiềm chế của Quan
Hân Vân. “Nương, con mang chén xuống phòng bếp.”
Nàng sợ Thủy Vân Nhu bàn chuyện hôn sự trước mặt Quan Hân Vân, như thế không phải để cho Quan Hân Vân chiếm tiện nghi sao, bởi vì nàng không thể cự tuyệt
Thủy Vân Nhu bất cứ điều gì.
Nhìn Quan Hỏa Nhi hốt hoảng như thế, Quan Hân Vân cong cong khóe môi.
“Con thích Hỏa Nhi sao?” Thủy Vân Nhu hỏi nhi tử của mình.
Vẻ mặt của Quan Hân Vân đang cợt nhả, nhìn sang Thủy Vân Nhu lại cực kì
dịu dàng: “Nương, người biết là con không đơn giản chỉ là thích mà.”
Hắn yêu nàng, một tiểu nữ tử thần kì có thể điều khiển lửa.
“Nếu đã như vậy, tại sao còn không cầu hôn nàng ấy?”
“Nương. . . . . ” Chỉ có khi đối mặt với nương của mình thì Quan Hân Vân mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nương hi vọng có thể sớm nhìn thấy con thành thân, sau đó sinh con. Chẳng lẽ
con không nghĩ trước khi ta chết có thể hoàn thành nguyện vọng của nương hay sao?”
Bây giờ Quan Hân Vân mới biết, tại sao Quan Hỏa Nhi lại bỏ chạy.
“Nương, người sẽ sống lâu trăm tuổi mà, không nên hơi một chút lại nhắc đến cái từ kia.” Hắn không thích nương của hắn bi quan như thế.
Thủy Vân Nhu lắc đầu: “Con không cần chuyển đề tài, nhanh nhanh cầu hôn Hỏa Nhi đi.”
“Nương. . . . .” Quan Hân Vân chỉ có thể cười khổ.
Đương nhiên hắn cũng muốn nhanh chóng cưới Quan Hỏa Nhi vào cửa chứ, nhưng mà chuyện của Quan Phú Dân và Quan Trường Tiếu còn chưa giải quyết xong,
thật sự không dám lơ là, mà hắn tin chắc Quan Hỏa Nhi cũng nghĩ như thế.
Nhưng mà phụ tử đối đầu, huynh đệ đấu đá, việc này làm sao hắn dám nói cho
nương biết. Dù sao, bọn họ một người là phụ thân thân sinh của hắn, một
người là ca ca cùng mẹ khác cha của hắn, làm sao mà nói nên lời a.
“Đừng có mà gọi nương, nhanh nhanh cầu hôn Hỏa Nhi, rồi định ngày cưới nàng
ấy vào cửa.” LÀm mẫu thân có vẻ xem trọng chuyện này, cho nên không
ngừng thúc giục.
Cuối cùng lỗ tai Quan Hân Vân bị hành hạ
chịu không nổi, sau khi vất vả đợi Thủy Vân Nhu ngủ, hắn mới nhẹ nàng
nói bên tai nàng: “Nương, người cứ yên tâm, con sẽ không để Hỏa Nhi chạy thoát, bởi vì nàng ấy nhất định là của con, chắc chắn con sẽ cưới nàng, nương không cần lo lắng.”
***
Quan Hỏa Nhi bưng cái bát không vào bếp, một tiểu nha hoàn chào hỏi nàng.
” Đương gia phu nhân. . . . A. . . Bát này cứ để ta đến lấy là được rồi.” Chỉ là Quan Hỏa Nhi đang nhàn rỗi đến phát hoảng, mới không thể không
tìm chuyện để làm. Nàng giao cái bát cho tiểu nha đầu.
“Được rồi, phiền ngươi vậy.” Nàng mỉm cười với tiểu nha đầu kia.
Mà tiểu nha đầu kia nào giờ có gặp qua chủ tử nào như vậy đâu, thấy thế thì không khỏi choáng váng.
“Vâng. . . vâng.” Thật không ngờ nàng tìm việc lại tìm đúng chỗ, nữ chủ nhân
nơi này thật sự tốt nha! Không những bộ dạng xinh đẹp, mà tính nết cũng
dễ gần nữa. . . . Ô ô. . . quá cảm động.
Thế là tiểu nha đầu xoay người sang chỗ khác, cũng rất siêng năng bắt đầu làm việc.
Quan Hỏa Nhi thấy không còn chuyện của nàng, liền ra khỏi phòng bếp, đi đến
lương đình trong ao, lại bắt đầu nhìn chằm chằm những con cá nhàn nhã
trong ao nước.
Trong miệng thì thầm mắng Quan Hân Vân: ” Thật là, ngay cả quỳ xuống cầu hôn cũng không chịu làm, thật đúng là cái đồ
tự đại cuồng.”
Đột nhiên, ngay lúc trên miệng nàng còn treo ý cười, chuyên tâm nghĩ đến việc của mình, thì một trận những tiếng bước
chân xoay mình vang lên, sau đó đứng phía sau cách nàng không xa.
” Đương gia phu nhân.”
Nàng giật mình, quay đầu. “A. . . . . là ngươi a, Vu Chiêu Đường, ngươi làm ta giật mình.” Quan Hỏa Nhi nở nụ cười với hắn.
Vu Chiêu Đường nhìn nàng không chớp mắt, trong cặp mặt đen tựa hồ xẹt qua gì đó, nhưng mà Quan Hỏa Nhi không nhìn thấy.
” Đương gia phu nhân đang ngắm cá à?” Vu Chiêu Đường chậm rãi đi về phía lương đình, hỏi.
Hắn nhớ rõ trước kia khi ở Quan gia trang, nàng cũng rất thích dựa vào lan can trong đình, ngắm những con cá nhàn nhã bơi lội.
Quan Hỏa Nhi nghe vậy, không kìm hãm được đỏ mặt cười cười.
Nàng cũng không dám nói, mới vừa rồi nàng căn bản là không có ngắm cá, mà là nghĩ đến chuyện của Quan Hân Vân. Này làm sao nàng nói ra miệng được.
“Ừ. . . . .” Thế là nàng đành phải giả bộ ậm ừ, chỉ tiếc là nàng giả bộ
không quá thành công, bởi vì trong đôi mắt khép hờ của Vu Chiêu Đường ẩn ẩn lộ ra tia ghen tị. (mèo: ghen tị làm gì, anh còn có em )
Nàng là đang nhớ đến Quan Hân Vân đi?
Vu Chiêu Đường xiết chặt tay, nhìn về gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng hung hăng co rút đớn.
Hắn thật hi vọng người nàng yêu chính là mình, như vậy hắn không cần phải
thương tổn bất cứ kẻ nào, nhưng là nếu hắn đã quyết định đáp ứng người
khác, hắn phải làm được.