Đọc truyện Ngũ Hành Sinh Khắc – Chương 21: Túy tiên ông phùng nhĩ
Ngồi trên mỏm đá ven bờ suối, Quân Tùng nhăn nhó nói với nữ lang vận bạch y :
– Tại sao nàng lại không tin ta chứ? Ta đã nói hết tất cả. Sự thực ta không phải là Tiểu Thần Toán tử mà.
Nữ lang chấp tay sau lưng, quay lại nhìn Quân Tùng. Nàng không cởi lớp vuông lụa che mặt :
– Công tử đừng xảo ngôn nữa. Nếu công tử không phải là Tiểu Thần Toán Tử thì Phi Tiên Tử Vi Thiên Cơ không xuất hiện để giải thoát cho công tử đâu.
– Ta chẳng hề quen biết gì với nàng đó cả. Ta nói thật đó.
Nữ lang lắc đầu :
– Công tử càng giấu thân phận của mình thì Mộng Hoa Hoa càng tin công tử là Tiểu Thần Toán Tử.
– Mộng Hoa Hoa… Nàng hãy tin ta
Hoa Hoa nạt ngang :
– Không… Chỉ có một cách duy nhất, công tử phải dẫn ta đến Thiên Ma cốc để lấy pho Thiên thư Lường Thiên Xích Thiên Căn.
Quân Tùng nhăn nhăn nhó nhó :
– Trời ơi… Ta…
Hoa Hoa rút ngọn roi da.
Quân Tùng co người lại.
Nàng gắt gỏng nói :
– Nếu công tử còn nói nhăng nói cuội để phủ nhận thân phận của mình thì Mộng Hoa Hoa buộc phải dùng đến ngọn roi này đó.
Quân Tùng khoát tay :
– Thôi thôi… Được rồi. Ta là Tiểu Thần Toán Tử, hay Tử Thần Toán Tiểu gì đó cũng được. Nàng nghĩ ta là ai cũng được, miễn đừng dụng roi đét lên người ta là được rồi.
Hoa Hoa cười khảy :
– Công tử không muốn ngọn roi này hành hạ thì phải đưa Hoa Hoa đến Thiên Ma cốc. Chứ không phải chỉ thừa nhận thân phận của mình không đâu.
– Ta nào biết…
Lời chưa thốt hết ý thì ngọn da của Mộng Hoa Hoa vụt qua ngay trên búi tóc của Dương Quân Tùng. Y giật mình co rúm người lại, miệng thốt lên :
– Ôi… Đừng.
Hoa Hoa lạnh nhạt nói :
– Nếu như công tử còn thốt hai tiếng không biết thì nhát roi thứ hai sẽ đánh thẳng vào thân pháp của công tử đó.
– Ta biết mà.
Hoa Hoa gằn giọng nói :
– Thiên Ma cốc ở đâu?
Quân Tùng ngẩng lên nhìn nàng :
– Xa lắm. Không phải đi một ngày một buổi mà đến đâu. Tại hạ sẽ dẫn Mộng cô nương đến đó.
Mộng Hoa Hoa gật đầu :
– Được… Chúng ta đến Thiên Ma cốc.
Quân Tùng gãi đầu :
– Tất nhiên tại hạ sẽ đưa cô nương đến Thiên Ma cốc để lấy pho Thiên thư ôn dịch kia, nhưng chẳng lẽ cô nương để mặc tại hạ với cái bụng đói meo mà đi ư?
Quân Tùng lắc đầu xoa bụng :
– Với chiếc bao tử lép kẹp thế này thì tại hạ đâu thể đi nổi. Còn một chuyện này nữa.
– Chuyện gì?
– Thiên Ma cốc tọa lạc trên một bãi đất khô cằn, không một con thú nào sống được. chúng ta không chuẩn bị lương thực, và những phương tiện cần thiết, đến đó thì chỉ vào mà không có ra đâu.
Quân Tùng vừa nói vừa nghĩ thầm :
– Nha đầu… Quân Tùng chẳng biết Thiên Ma cốc nào cả. Ngươi muốn đi thì ta dẫn ngươi đi, nhưng có cơ hội thì ngươi chẳng bao giờ thấy được ta đâu.
Y mỉm cười :
– Cô nương muốn đến đó thì phải chuẩn bị mọi thứ. Nhưng lúc này tại hạ lại chẳng có nén bạc vụn nào cả.
– Hoa Hoa có.
Quân Tùng xoa tay :
– Thế thì tốt.
Y xoè tay nhẩm tính một lúc rồi ngẩng lên nhìn Hoa Hoa :
– Tại hạ nhẩm tính chí ít phải có năm mươi lạng mới đủ lộ phí chuẩn bị mọi thứ cần thiết đến Thiên Ma cốc.
Hoa Hoa gật đầu :
– Ta có số kim ngân đó.
– Thế thì tốt quá.
Quân Tùng xoè tay :
– Cô nương, hãy trao số kim lượng kia cho tại hạ để chuẩn bị những thứ cần thiết lên đường chứ.
– Hoa Hoa sẽ cùng đi với công tử.
– Đi với tại hạ à?
Hoa Hoa gật đầu.
Nàng nghiêm giọng nói :
– Công tử đừng có nghĩ có thể tìm cơ hội đào thoát. Trung Nguyên tuy mênh mông, nhưng một khi Dị Thần giáo chủ đã thông báo cáo thị và họa tiết chân dung của công tử thì chẳng có nơi nào là chốn dung thân để người ẩn thân cả. Công tử chỉ có mỗi một cách giữ mạng mình là đi cùng với Hoa Hoa đến Thiên Ma cốc.
Quân Tùng thở ra :
– Vậy sau khi lấy được pho Thiên thư ôn dịch kia thì Dị Thần giáo chủ sẽ đối xử với tại hạ như thế nào?
– Công tử sẽ được bình an, chẳng còn ai mạo phạm đến nữa.
– Được rồi… Quân Tùng sẽ đưa Mộng cô nương đến Thiên Ma cốc lấy quách pho Thiên thư kia cho rồi. Nhưng trước khi đi, tại hạ cần phải giải quyết cái bao tử lép kẹp của tại hạ đã.
Quân Tùng vừa nói vừa nhìn xuống dòng suối trong vắt. Y chớp mắt thốt lên.
– Ở đây có cá. Ở đây có cá. Chúng ta đã có cái ăn rồi.
Quân Tùng vừa nói vừa cởi trang phục.
Mộng Hoa Hoa quay mặt nhìn đi nơi khác. Nàng gắt gỏng nói :
– Ngươi làm gì vậy?
– Thì tại hạ cởi y trang để bắt cá chứ làm gì. Chẳng lẽ để nguyên trang phục xuống suối bắt cá sao?
– Hoa Hoa không cần làm như công tử.
– Không cần ăn à? Không cần ăn thì cô nương nhịn đói vậy. Tại hạ thì không thể nhịn đói được rồi.
Quân Tùng vừa nói vừa tiếp tục cởi trang phục của mình.
Hoa Hoa khoát tay :
– Khoan đã!
– Sao lại khoan? Bộ cô nương muốn tại hạ nhịn đói như cô nương sao?
– Hoa Hoa có thể bắt cá mà không cần phải xuống suối như công tử.
Quân Tùng nhìn sững nàng :
– Hay vậy sao? Cô nương có pháp thuật à?
Nàng nhìn lại Quân Tùng :
– Công tử muốn ăn cá thì Hoa Hoa sẽ bắt cho.
Nàng bước đến bên Quân Tùng nhìn xuống suối. Bầy cá chép vàng óng lượn lờ thả bọt. Hoa Hoa vung ngọn roi da phóng thẳng xuống bầy cá trong khi Quân Tùng giương mắt tò mò nhìn xem nàng bắt cá như thế nào.
Y lẩm nhẩm nói :
– Cô nương câu cá bằng roi chứ không bằng cần câu à?
Y vừa thốt xong thì Hoa Hoa đã giật mạnh ngọn roi da trở lại. Trên đầu ngọn roi là con cá chép khá to bị xuyên thủng qua mình dang cố dẩy dụa để thoát ra.
Hoa Hoa nói :
– Hãy giữ lấy.
Nàng lắc nhẹ hổ khẩu, ngọn roi cắt một đường vòng cung mang theo con cá chép rớt vào tay Quân Tùng.
Ôm khư khư con cá chép mà Quân Tùng vẫn còn ngơ ngẩn bởi thủ pháp dụng roi của nàng.
Y buột miệng nói :
– Hay thật. Cái cách câu cá này, tại hạ phải thụ giáo cô nương mới được.
Quân Tùng gỡ con cá ra khỏi đầu roi của Hoa Hoa, rồi lấy chiếc hộp sau lưng mình đặt xuống gềnh đá. Y như quên hẳn Mộng Hoa Hoa, mà chăm chút lấy từng cây kim, cẩn thận ghim vào mình con cá chép.
Thấy Quân Tùng tỉ mỉ như vậy, Hoa Hoa nói :
– Ngươi định làm gì với con cá đó?
Quân Tùng ghim xong cây kim cuối cùng. Con cá đờ thẳng ra, nhưng hai mắt vẫn còn trong vắt và cái miệng thì tiếp tục ngáp. Y ngẩng lên nhìn Hoa Hoa :
– Tại hạ sẽ cho cô nương thưởng thức cái món “Kình ngư hí hỏa” có một không hai trên cõi đời này. Cô nương ăn rồi nhất định sẽ nằm mơ có một con cá thứ hai.
– Hoa Hoa không thích ăn cá.
– Với bàn tay thiện nghệ của thiên hạ đệ nhất hỏa đầu quân thì dù không thích ăn, cô nương cũng sẽ thích.
Quân Tùng nói xong bỏ đi gom cành cây khô, chất thành đống.
Hoa Hoa chờ cho Quân Tùng chất xong đống cây khô mới nói :
– Không có đá lửa, công tử lấy gì để làm món kình ngư hí hoả?
Quân Tùng nhún vai :
– Tại hạ đã là thiên hạ đệ nhất hỏa đầu quân thì sao lại không có đá lửa bên mình chứ.
Y cười mỉm rồi bước đến lấy cục đá lửa trong chiếc hộp. Hoa Hoa nhìn Quân Tùng nói :
– Không ngờ Tiểu Thần Toán Tử còn là một hỏa đầu quân nữa. Để xem công tử làm bếp như thế nào.
– Tất nhiên là không thể chê được rồi.
Chỉ một lần đánh đá lửa, Quân Tùng đã nhóm được bếp củi. Sự khéo léo đó khiến Hoa Hoa không khỏi thán phục. Nàng buột miệng nói :
– Nếu Hoa Hoa nói ra chuyện này, khó có người tin.
– Nếu thiên hạ khó tin thì tại hạ không phải là Tiểu Thần Toán Tử rồi.
Hoa Hoa cau mày nạt ngang :
– Hoa Hoa không nói như vậy.
Quân Tùng nhún vai vẻ không màng đến lời của nàng. Y xâu con cá chép bằng một cành cây rồi hướng trên ngọn lửa. Mặc dù bị nướng phồng cả lớp da bên ngoài, nhưng con cá vẫn há miệng ngáp, thậm chí đôi mắt vẫn không hề mất thần.
Hoa Hoa nhìn con cá chép đang bị nướng chuyển sắc màu vàng ươm, lắc đầu nói :
– Công tử tàn nhẫn quá!
Quân Tùng quay ngoắt nhìn nàng :
– Tại hạ tàn nhẫn cái gì? Cô nương mới là người tàn nhẫn đó.
– Công tử không tàn nhẫn ư?
Nàng chỉ con cá chép nướng vàng :
– Con cá bị công tử nướng nhưng vẫn còn sống.
– A… Tại hạ hiểu ý của nàng rồi. Nàng thương hại con cá chép phải không?
Y trở con cá, nói tiếp :
– Người xưa có câu, vật dưỡng nhân. Muốn làm món “Kình ngư hí hỏa” thì phải làm như vậy. Cô nương yên tâm, con cá này chẳng cảm nhận được sự đau đớn đâu, bởi lẽ tại hạ đã dùng thuật kim châm khống chế cảm giác của nó rồi.
– Cho dù công tử có dụng thuật gì thì đây cũng là một hành động quá ư tàn nhẫn.
Quân Tùng tròn mắt nhìn nàng :
– Eo ôi, cô nương thương cảm cho con cá này à?
Hoa Hoa gật đầu.
– Cô nương biết thương một con cá chép thế sao không biết thương cho tại hạ chứ? Cô nương sợ con cá này đau, thế mà ở cổ miếu lại thẳng tay quất roi da vào người Quân Tùng. Dưới mắt cô nương, tại hạ chẳng bằng con cá chép này ư?
Hoa Hoa nhìn thẳng vào mắt Quân Tùng :
– Hoa Hoa buộc phải làm như vậy. Nếu không dụng đến biện pháp mạnh thì công tử chưa tự nhận mình là Tiểu Thần Toán Tử.
– Lại Tiểu Thần Toán Tử.
Đôi chân mày của Hoa Hoa chau lại, Quân Tùng giật mình vội vã nói :
– À à… thì tại hạ là Tiểu Thần Toán Tử.
Mùi thơm từ thịt cá bốc ra, xộc vào khứu giác Quân Tùng và Hoa Hoa. Đã một ngày không có thứ gì trong bụng, Quân Tùng cảm thấy rất đói, giờ bị mùi thơm kia kích thích y càng cảm giác đói nhiều hơn.
Quân Tùng nuốt nước bọt, chắt lưỡi :
– Ái chà… Thật là ngon không thể chê vào đâu.
Y trải lá chuối rừng, rồi đặt con cá chép nướng vàng lên trên. Miệng cá vẫn còn ngáp và mắt vẫn còn thần thức Quân Tùng nhìn con cá chép nướng vàng ươm, nói :
– Ngươi không thấy đau đớn chứ?
Hoa Hoa lắc đầu, rồi hừ nhạt, nói :
– Con cá không biết đáp lời công tử đâu.
Quân Tùng ngẩng lên nhìn nàng :
– Nếu đau thì nó đã la rồi. Phải chi có thêm một bầu rượu thì hay biết mấy.
Quân Tùng ngồi bệt bên con cá. Y chắc lưỡi nói :
– Tại hạ mời cô nương thưởng lãm món “Kình ngư hí hỏa” của tại hạ chứ.
Hoa Hoa lắc đầu :
– Hoa Hoa không thích ăn cá, nhất là những con cá làm theo kiểu “Kình ngư hí hỏa” của công tử.
– Mộng cô nương không ăn, chê món “Kình ngư hí hỏa” của tại hạ thì có người khác thay cô nương thưởng thức.
Hoa Hoa nhíu mày :
– Ở đây chỉ có Hoa Hoa và công tử, đâu còn ai nữa?
Nàng vừa thốt dứt câu thì từ bên kia bờ suối, phía sau một tàng cây đại thụ, một lão già chống gậy bước ra. Vẻ bề ngoài của lão chống gậy bước ra. Vẻ bề ngoài của lão cũng chạc ngoài lục tuần, nhưng giọng nói thì lại sang sảng :
– Có thêm lão phu nữa chứ.
Lão vừa nói vừa điểm đầu gậy, thân pháp nhấc lên khỏi mặt đất, xoay tròn như chiếc bông vụ, vùn vụt lướt qua con suối rồi nhẹ nhàng trụ bên cạnh Dương Quân Tùng và Mộng Hoa Hoa.
Lão không cần Quân Tùng mời mà ngồi bệt xuống bên cạnh y, lấy bầu hồ lô tu một hơi dài, rồi thuận tay gỡ lấy một miếng cá cho vào miệng.
Lão ăn xong miếng cá, chắc lưỡi nói :
– Tuyệt thật… Tuyệt thật. Lần đầu tiên Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ được thưởng thức một món cá cực kỳ ngon như thế này.
Lão nhìn sang Quân Tùng :
– Tiểu Thần Toán Tử không ngờ một hỏa đầu quân thượng thặng. Túy Tiên Ông này bội phục!
Lão nói xong lại bưng bầu hồ lô rượu tu một hơi dài, tay tiếp tục gỡ cá bỏ vào miệng nhai nguồm ngoàm.
Quân Tùng cứ nhìn lão Túy Tiên Ông chằm chằm. Ánh mắt của Quân Tùng vừa ngơ ngác vừa bực bội.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ không màng đến ánh mắt của Quân Tùng, mà cứ liền tay gỡ cá. Lão vừa ăn vừa uống rồi lại chắc lượi khen ngon :
– Quả thật là một món ăn đặc sắc, không thể nào chê được. Lão phu đã từng thưởng thức bao thứ cao lương mỹ vị nhưng tuyệt nhiên chưa từng được ăn một món cá nào ngon như thế này.
Lão xuýt xoa vừa nhai vừa chắc lưỡi.
Quân Tùng thở hắt ra một tiếng, toan mở miệng nói thì Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ khoát tay. Lão vừa nhai vừa nói :
– Từ từ không có gì cần nói ở đây cả, lão phu đang thưởng thức.
Quân Tùng hậm hực nói :
– Nhưng…
Lão lại khoát tay, tiếp tục gỡ cá và uống rượu.
Quân Tùng thở hắt ra một tiếng đứng bật dậy.
Túy Tiên Ông không màng đến thái độ bực dọc của Quân Tùng mà cứ tiếp tục ăn và uống. Chẳng mấy chốc con cá chép chỉ còn lại mỗi cái đầu, còn mình thì chỉ còn là một núm xương không một tí thịt.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ chắc lưỡi nói :
– Phải chi có thêm một con nữa để lão phu thưởng lãm.
Lão đứng lên, hất mặt, nói :
– Bây giờ thì Tiểu Thần Toán Tử muốn nói gì?
Quân Tùng gắt gỏng nói :
– Tại hạ chỉ có mỗi một con cá chưa ăn được miếng nào, lão trượng lại tọng hết vào mình, mặc nhiên để cái bụng tại hạ lép kẹp. Lão trượng coi như vậy có được không?
– Ơ… Tại vì món kinh ngư hí hỏa của Tiểu Thần Toán Tử quá ngon, mà lão quên bẵng chủ nhân của nó. Miễn thứ… Miễn thứ…
Quân Tùng bực dọc nói :
– Miễn thứ cái con khỉ. Ít ra trước khi ăn món “Kình ngư hí hỏa” lão trượng cũng phải hỏi qua Quân Tùng này một tiếng chứ.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ nhướn mày :
– Hỏi ư? Sao lão phu lại phải hỏi? Lão phu chỉ hỏi tiểu tử một điều thôi.
Quân Tùng sa sầm mặt :
– Lão hỏi gì chứ? Đã ăn hết con cá của vãn bối rồi còn hỏi gì nữa?
– Lão không phải hỏi về con cá chép mà lão đã nuốt vào bao tử.
Quân Tùng bực bội nói :
– Lão hỏi gì?
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ nhìn thẳng vào mặt Quân Tùng :
– Thần tăng Đại Minh thỉnh tiểu tử vào tĩnh lặng Thiếu Lâm để trao cho tiểu tử chiếc thiết phiết của Ngọa Long Thiết Phiến tiên sinh phải không?
Quân Tùng gắt gỏng :
– Lại thêm chuyện gì nữa đây? Vãn bối chẳng biết gì cả. Lão có muốn biết thì cứ đến Thiếu Lâm mà hỏi lão Đại Minh thần tăng nào đó. Vãn bối chỉ bực bội về món “Kình ngư hí hỏa” của mình thôi.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ hừ nhạt, nói :
– Tiểu tử không nói thì lão phu đập ngươi, bắt ngươi phải nói.
– Trời đất! Ăn xong còn đòi đánh người nữa. Trên đời này sao lại có người một người như lão chứ?
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ không màng đến câu nói bực dọc của Dương Quân Tùng, lão lãnh đạm nói :
– Tiểu Tử không nói lão phu biết thì cũng phải nói cho người khác biết thôi.
Mộng Hoa Hoa xen vào :
– Lão Bang chủ muốn tranh đoạt pho Thiên thư Lường Thiên Xích với Hoa Hoa ư?
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ nhìn ngoắt lại nàng :
– Nha đầu biết lão à?
– Bang chủ Cái bang Phùng Nhĩ lão thì ai mà chẳng biết.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ vuốt râu nói :
– Nha đầu biết lão là Bang chủ Cái bang mà còn dám huênh hoang ư?
– Bang chủ Cái bang là gì chứ?
– Hừ… Để lão xem coi chân diện mục của nha đầu là ai mà dám thốt ra những lời như vậy với Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ, Bang chủ Cái bang.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ vừa nói vừa bất ngờ thọc gậy điểm tới mặt Mộng Hoa Hoa. Đây là một thế trong Đả Cẩu Bông Pháp, mặc dù trông rất đơn giản nhưng tiềm ẩn sự biến hóa vô cùng huyền ảo.
Hoa Hoa chợt thấy lão Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ điểm gậy thọc tới mặt mình, liền lách đều né tránh. Ngay lập tức chiếc gậy Đả Cẩu bổng pháp của Phùng Nhĩ liền biến thế, trầm xuống điểm vào vùng chấn thủy của nàng.
Hoa Hoa tức giận nói :
– Hạ lưu thật…
Nàng vung hữu thủ gạt ngang ngọn Đả Cẩu bổng.
Ngọc thủ của nàng chưa chạm vào ngọn Đả Cẩu bổng thì một lần nữa Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ lại biến thức. Đầu gậy chùng xuống hơn điểm tiếp vào vùng hạ đẳng của nàng.
Một chiêu công, lão biến hóa thành ba thức, chia làm ba hướng công thượng, trung và hạ, tất cả những biến thức đó đều nhất nhất điểm chỉ vào những vùng cấm kỵ của Mộng Hoa Hoa. Thế công biến hóa thứ ba của Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ khiến Mộng Hoa Hoa phải lúng túng. Nàng vừa giận vừa rủa thầm :
– Lão quỷ ăn mày không giữ được phong thái của người trượng phu… Thế mà lại là Bang chủ Cái bang.
Cùng với ý nghĩ đó, Hoa Hoa thối lại nửa bộ.
Đối phương vừa thối bộ, lão Cái bang Phùng Nhĩ đâu bỏ qua thời cơ chiếm thượng phong, liền lạng người, áp sát tới, quất ngang ngọn Đả Cẩu bổng công vào đôi cước pháp của Mộng Hoa Hoa.
Những chiêu công của lão vừa nhanh vừa chính xác, lại liên tục phát ra một cách nhuần nhuyễn và biến hóa không ngừng khiến cho Mộng Hoa Hoa không sao kịp dụng tuyệt nghệ phản kích lại.
Nàng điểm mũi hài lướt tới về sau nửa bộ để tránh thức Tảo Địa Côn Pháp của đối phương. Vô hình trung, nửa bước thối lùi đó, Hoa Hoa đã đứng bên mép gờ đá.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ cười nửa miệng, nói :
– Nha đầu, lão phu cho ngươi xuống suối đây.
Lão vừa nói vừa nhảy bổ tới một bộ, ngọn Đả Cẩu bổng đâm thọc tới trước tập kích vùng đan điền của Mộng Hoa Hoa. Chiêu công của Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ quả là lợi hại khôn lường. Nếu Hoa Hoa tránh né thì buộc phải nhảy xuống suối, nếu như không muốn nhảy xuống suối thì phải đỡ cho được đầu gậy nhanh cực kỳ ngoài một cái chớp mắt kia.
Đôi chân mày của nàng cau hẳn lại bởi thế công của Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ.
Vẻ bối rối hiện ra trên ánh mắt của nàng. Tất cả diễn biến xảy ra điều đập vào mắt Dương Quân Tùng.
Vốn bị Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ đoạt con cá mà không hỏi tiếng nào, Quân Tùng đã bực bội có ác cảm với lão, nay thấy Hoa Hoa bị nguy khốn liền thét lớn, nói bừa :
– Hãy xem tuyệt nghệ của Đại Minh thần tăng đây!
Quân Tùng thốt ra câu nói đó chỉ bằng sự vô thức của mình. Y nghĩ thầm :
– Gã Tiểu Thần Toán Tử được Đại Minh thần tăng nào đó thỉnh vào tĩnh lăng Thiếu Lâm, nhất định truyền thụ võ công. Mình dùng đại danh của Đại Minh thần tăng hù dọa lão thử xem.
Quân Tùng ngỡ đâu tiếng thét của mình chẳng hề tác động đến Bang chủ Cái bang Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ. Nhưng ngược lại những ý niệm nảy sinh trong tâm tưởng Quân Tùng.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ vừa nghe tiếng thét lồng lộng của Dương Quân Tùng, vô hình trung nghĩ ngay đến chuyện xảy ra ở Thiếu Lâm hôm nào. Ngay với Dị Thần giáo chủ Cừu Thiên Nhậm, mà chỉ một lần xuất thủ, Đại Minh thần tăng đã buộc lão đại ma đầu phải thọ nội thương mà đành ngậm đắng nuốt cay kéo môn đồ rời khỏi Thiếu Lâm tự. Nay nghe Dương Quân Tùng nói dùng tuyệt nghệ của lão thần tăng, lão liền hốt hoảng, thu hồi Đả Cẩu bổng, lạng người quay ngoắt lại.
Lão vừa đối mặt với Quân Tùng thì chớp thấy song thủ của Quân Tùng chập lại, cứ như dang vận thần công Tiên Thiên Khí, liền hốt hoảng thét :
– Khoan, dừng tay…
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Bang chủ Cái bang Phùng Nhĩ thì sau lưng, ngay huyệt Đại Chùy, phía dưới Thiên Trụ nhói buốt. Cảm giác nhói buốt đó do đầu ngọn roi da của Mộng Hoa Hoa tập kích. Bang chủ Cái bang Phùng Nhĩ chúi đến trước, mắt hoa đầu ù, nhưng vẫn vô cùng hãi hùng bởi câu nói của Dương Quân Tùng.
Lão gào lên :
– Tiểu Thần Toán Tử… Lão phu sẽ tìm lại ngươi.
Lợi dụng cái chúi người phía trước, Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ đạp mạnh hai chân nhấc mình lên cao ba trượng, trổ khinh thuật thần kỳ, tợ như chiếc bông vụ lướt qua dòng suối và chẳng mấy chốc khuất dạng vào từng tòng.
Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ mất dạng rồi, Mộng Hoa Hoa mới thở phào. Quân Tùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Nàng bước đến trước mặt Quân Tùng :
– Công tử có thể thi triển được tuyệt nghệ của Đại Minh thần tăng à?
Quân Tùng ngơ ngẩn đáp lời nàng :
– Đại Minh thần tăng nào?
– Công tử vừa mới nói sẽ dụng tuyệt nghệ của Đại Minh thần tăng kia mà.
Nghe nàng nói, Quân Tùng bật cười rồi nói :
– Tại hạ chỉ nói bừa thôi, chứ nào biết tuyệt nghệ gì.
– Công tử còn giấu Hoa Hoa ư? Nếu không biết tuyệt nghệ của Đại Minh thần tăng, sao Túy Tiên Ông Phùng Nhĩ vừa nghe công tử thốt ra đã hoảng hốt thu hồi thế công, giải tỏa áp lực đối với Hoa Hoa?
Quân Tùng nhăn nhó :
– Tại hạ chỉ nói bừa chứ có biết gì đâu.
Hoa Hoa lườm Quân Tùng :
– Thôi được. Công tử đã muốn che giấu thân phận của mình cũng được. Xem như Hoa Hoa chịu một cái ơn của công tử vậy.
– Ơn nghĩa gì, tại hạ chỉ bực bội lão già kia xấc xược ăn hết con cá của tại hạ mà thôi. Lão ăn mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến cái bụng đói meo của tại hạ.
– Hoa Hoa sẽ trả lại cho công tử con cá đó. Chúng ta mau lên đường đến Thiên Ma cốc.
– Đi bằng cái bụng lép kẹp thế này à?
– Ở lại đây, Hoa Hoa nghĩ rằng sẽ còn nhiều người tìm đến quấy nhiễu công tử.
– Đã vậy thì hãy đi thôi.
Hai người nương theo dòng suối ven rừng tòng. Quân Tùng di bên cạnh Mộng Hoa Hoa, vừa đi vừa nghĩ :
– Ai cha… Mình chẳng biết Thiên Ma cốc là tọa lạc ở đâu. Và hổng biết nó có thật không…
Quân Tùng lắc đầu nghĩ tiếp :
– Mình sẽ đưa ả đi đâu đây? Thiên Ma cốc ơi, Thiên Ma cốc à.
Mộng Hoa Hoa vô tình nhìn sang thấy Quân Tùng lắc đầu, suy tư, liền hỏi :
– Sao… Công tử nghĩ gì vậy?
Câu hỏi của nàng khiến Quân Tùng giật mình đáp bừa :
– Tại hạ có nghĩ gì đâu.
– Hoa Hoa vừa thấy công tử suy nghĩ rồi lắc đầu.
– À tại hạ vừa nghĩ… Ơ…
Quân Tùng nhìn nàng :
– Tại hạ nghĩ cô nương chắc phải xấu xí lắm nên mới đeo vuông lụa che mặt, nên lắc đầu thương cảm cho cô nương.
Nàng nhướng mày nhìn Quân Tùng :
– Công tử thương cảm cho Hoa Hoa à?
Quân Tùng khẳng khái gật đầu, y từ tốn nói :
– Phàm nữ nhân thì bất cứ ai cũng trau chuốt nét đẹp của mình. Họ càng đẹp thì càng tự mãn, nhưng không phải ai cũng được trời ban tặng cho vẻ đẹp mà nam nhân ưa thích, chính vì thế mà có những nữ nhân mặc cảm với nhan sắc của mình.
Quân Tùng dừng bước, nhìn Mộng Hoa Hoa :
– Sự mặc cảm về nhan sắc khiến họ phải dùng mọi cách để che giấu khiếm khuyết. Ví như Mộng cô nương đây.
Hoa Hoa nhíu mày :
– Hạ công tử nghĩ Hoa Hoa là một xú nữ à?
Quân Tùng nhún vai :
– Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ Mộng cô nương lại giấu đi nhan sắc tuyệt vời của mình ư?
Y cười khẩy :
– Tất cả giai nhân trên đời này đều muốn khoe nhan sắc của mình chứ đâu ai muốn giấu. Chỉ có những xú nữ mới che đậy mà thôi.
– Chỉ vì chiếc khăn lụa này mà hạ công tử nghĩ Hoa Hoa là một xú nữ?
– Tại hạ nghĩ như thế nhưng không có ý xúc phạm MỘng cô nương.
– Hoa Hoa không nghĩ công tử xúc phạm, nhưng nghĩ khác.
– Cô nương nghĩ gì?
– Công tử am tường Lường Thiên Xích, có thể đoán được hậu vận, vị lai nhưng lại không đoán được chân diện dung của một nữ nhân đang đi cạnh mình.
Quân Tùng nheo mắt :
– Tại hạ hiểu ý cô nương.
– Nếu như Hoa Hoa là một giai nhân thì sao?
– Là giai nhân mà lại giấu chân diện dung của mình khó tin thật đấy!
– Hoa Hoa nói đúng thì công tử có chịu thành khẩn đưa Hoa Hoa đến Thiên Ma cốc lấy pho Thiên thư kia không?
Quân Tùng tò mò nghĩ thầm :
– Mình không biết cái gì cả, giờ có nói thì Hoa Hoa cũng không tin. Thôi nhận bừa để xem nhan sắc của nàng có đẹp không.
Nghĩ như thế nhưng Quân Tùng hỏi ngược lại nàng :
– Nếu như cô nương là một xú nữ thì bỏ ý niệm buộc tại hạ phải đưa cô nương đến Thiên Ma cốc không?
Quân Tùng những tưởng câu hỏi đó buộc nàng phải bỏ ý niệm vừa mới đặt ra với y, nhưng Hoa Hoa thản nhiên gật đầu :
– Được Hoa Hoa đồng ý. Nhưng ngược lại công tử cũng không được vong ngôn đấy nhé.
– Tất nhiên rồi.
Hoa Hoa vén vuông lụa che mặt.
Vừa thấy chân diện của Mộng Hoa Hoa, Dương Quân Tùng ngây ngô, thẫn thờ cả người. Hai cánh môi như đóa hoa đào mọng đỏ, sóng mũi thanh tú, một khuôn mặt thật hoàn thiện, hoàn mỹ toát ra sức hút buộc nam nhân không thể dời mắt khi nhìn thấy.
Hoa Hoa hỏi :
– Sao… công tử thấy thế nào?
Quân Tùng buộc miệng đáp :
– Đẹp… Không thể có một chút gì sai lệch.
Hoa Hoa thả vuông lụa xuống :
– Công tử rất khẳng khái.
Thấy Hoa Hoa buông vuông lụa che mặt lại, Quân Tùng ngơ ngẩn. Y như bị nhan sắc của nàng cuốn hút, khi không thấy nữa thì ngơ ngẩn thốt :
– Sao…
Hoa Hoa như đọc được ý niệm của Quân Tùng liền nói :
– Công tử muốn nhìn thì trước hết phải đưa Mộng Hoa Hoa đến Thiên Ma cốc lấy pho Thiên thư Lường Thiên Xích.
Quân Tùng nhăn nhó nói càn :
– Tại hạ muốn nhìn chân diện mục của nàng của để tìm ra cái khiếm khuyết mà thôi.
Đôi chân mày của Hoa Hoa cau lại :
– Tại sao phải tìm chỗ khiếm khuyết?
– Bất kỳ cái đẹp nào cũng có chỗ khiếm khuyết mà. Cổ nhân có câu “nhân vô thập toàn”. Cô nương chỉ mới cho tại hạ nhìn qua sơ sơ, Quân Tùng đâu thể nhận thấy hết chân diện dung của cô nương.
– Công tử đã không nói nhan sắc của Hoa Hoa hoàn thiện hoàn mỹ là gì.
– Nhất thời Quân Tùng nói vậy thôi.
Quân Tùng gãi đầu :
– Mà nghĩ cũng vừa lạ vừa tò mò.
– Công tử lạ gì?
– Một người có nhan sắc như Mộng cô nương mà lại che giấu nghĩ cũng lạ thật!
– Người đầu tiên thấy được chân diện dung của Mộng Hoa Hoa chính là công tử đó.
– Thế cô nương có cho tại hạ nhìn lại một lần nữa hay không?
Nàng khẽ gật đầu, rồi tháo vuông lụa che mặt.
Quân Tùng nhìn chằm chằm vào mặt Mộng Hoa Hoa. Y cố tìm một điểm khiếm khuyết trên mặt hoa của nàng nhưng không sao tìm ra được Hoa Hoa mỉm cười :
– Công tử có phúc hơn những người khác đó.
Quân Tùng buột miệng nói luôn :
– Mộng cô nương… Nhan sắc của cô nương quá ư là tuyệt mỹ, nhưng người xưa có câu “hồng nhan bạc phận”, cô nương phải cẩn thận đó.