Đọc truyện Ngũ Hành Sinh Khắc – Chương 16: Tục vạn hương
Không khí trong thạch lao nồng nặc một thứ mùi tanh vô cùng khó chịu.
Quân Bình những tưởng mình vừa lọt vào một cõi địa ngục gớm ghiếc nhất, mà chung quanh đầy rẫy những tử thi đang tới thời kỳ thối rữa bốc mùi hôi tanh. Ngủi mùi xú khí nồng nặc đó, Quân Bình xây xẩm đầu óc, cùng với cảm giác nôn nao khó chịu vô cùng. Cảm giác tởm lợm càng trổi lên dữ dội, Quân Bình bắt đầu buồn nôn, và lần này cơn buồn nôn thật dữ dội và khủng khiếp khiến Quân Bình ngỡ mình sẽ nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Quân Bình bấu mười ngón tay vào hai bắp chân, cố ghìm cơn buồn nôn kia lại.
Chàng càng cố ghìm thì đầu óc càng xáo trộn dữ dội. Nhưng tiếng u u trổi lên trong đầu Quân Bình, ngỡ như trong khoảnh khắc ngắn ngủi nữa thôi thì thủ cấp sẽ tan bởi những âm thanh khủng khiếp đó.
Chàng nghe rõ từng lời của Độc Chủ Hành :
– Tiểu tử… Lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ thối rữa và mục rã bởi xú công của ta.
Ngươi muốn chết nhanh thì hãy đến đây để giúp cho.
Quân Bình nghiến răng thì thầm :
– “Lão quỷ ngươi đừng hòng tận hưởng được thân thể Hạ Quân Bình. Lão phải chết để bá tánh tránh đi một họa kiếp trùng điệp. Lão phải chết.”
Quân Bình gần như không còn kềm được, cơn buồn nôn đang ập tới đang hành hạ chàng.
– “Mình không qua được kiếp nạn này rồi.”
Ý niệm vừa lướt qua tâm tưởng Quân Bình thì bất giác một mùi thơm thoang thoảng xộc vào hai cánh mũi. Mùi xạ hương kia thật kỳ diệu, nó nhanh chóng phủ trùm xua tan mùi xú khí nồng nặc và tạo cho Quân Bình một cảm giác vô cùng sảng khoái. Quân Bình còn ngơ ngẩn với mùi hương đó thì lão Độc Chủ Hành đã gồng mình cất tiếng hú lồng lộng.
Lão thối lui, áp lưng vào vách đá thạch lao, mắt chẳm chẳm nhìn về phía hành lang mật đạo.
Tu ngoài hành lang mật đạo, Tục Vạn Hương bước vào khu thạch lao. Dáng đi của nàng thật uyển chuyển và đoan thục. Sự xuất hiện của Tục Vạn Hương, Quân Bình liên tưởng đến Kỷ Hồng, Sương Tuyết Mai, Đình Lan, Bạch Như Huệ, Băng Cúc và Ả Đào cũng sẽ đến.
Tục Vạn Hương bước đến trước mặt Quân Bình. Từ thân thể nàng phảng phất mùi xạ hương kỳ dị, khỏa lấp xú khí của Độc Chủ Hành. Quân Bình nhìn nàng.
Chàng ngập ngừng nói :
– Tục cô nương đến đây để biến tại hạ thành thực phẩm nuôi sống lão Độc Chủ Hành?
Tục Vạn Hương lắc đầu.
Nàng nhu mì nói :
– Tục muội đến thạch lao không theo ý của Lục tỷ. Vạn Hương đến thạch lao theo ý của mình.
– Ý của cô nương là gì?
Vạn Hương nhìn thẳng vào mặt Quân Bình :
– Vạn Hương muốn đưa Hạ huynh ra khỏi Lạc Hồn cốc.
Quân Bình sững sờ. Chàng như không tin vào những gì tự thốt ra từ chiếc miệng xinh đẹp của Tục Vạn Hương mà hỏi lại :
– Sao… Tục cô nương muốn đưa Hạ Quân Bình ra khỏi đây à?
– Hạ huynh không tin à?
– Không phải tại hạ không tin mà chỉ lạ thôi.
Vạn Hương cưởi mỉm :
– Huynh lạ lắm ư? Huynh lạ cũng đúng thôi, bởi huynh đâu có ngờ một ma nữ như Tục Vạn Hương lại cứu huynh chứ gì?
– Tại hạ…
Vạn Hương khẽ lắc đầu :
– Hạ huynh đừng tự dối mình. Dưới mắt Hạ huynh, Thất Tuyệt Ma Nữ đều là hạng gái lầi xanh, vừa trơ trẽn vừa bỉ ổi, chứ không như những trang anh thư thục nữ.
– Quân Bình quả là không có ý niệm đó.
Nàng mỉm cười :
– Dù cho huynh có ý niệm đó thì Vạn Hương cũng sẽ đưa huynh ra khỏi Lạc Hồn cốc.
Quân Bình buông một tiếng như thở dài :
– Sao Vạn Hương cô nương muốn cứu Quân Bình ?
Chàng nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.
Vạn Hương mỉm cười nói :
– Hạ huynh khác những người đã từng được lục tỷ thỉnh lãm đến Lạc Hồn cốc.
– Tại hạ cũng như những người kia thôi. Thậm chí không bằng họ nữa. Nếu họ là những nhân vật thành danh trong võ lâm với những tuyệt nghệ danh bất hư truyền thì Quân Bình chỉ là một nho sinh tầm thường.
Tục Vạn Hương mở khóa xích cho Quân Bình.
Nàng vừa mờ vừa nói :
– Hạ huynh khác những nam nhân kia nhiều lắm. Tất cả bọn nam nhân lục tỷ thỉnh giáo đến di lãm Lạc Hồn cốc đều háo sắc, háo dục. Tất cả đều nhằm một mục đích thụ hưởng dục cảm thấp hèn. Nhưng huynh lại khác, Hạ huynh trọng cái đạo, trọng cái nghĩa, dục tình không khuất phục được Hạ huynh.
– Vì thế mà Tục cô nương cứu tại hạ?
Vạn Hương nhìn Quân Bình, gật đầu :
– Lục tỷ muốn huynh trở thành quái nhân kinh tởm như lão Độc Chủ Hành, nhưng Vạn Hương thì muốn huynh trở lại cuộc sống bên ngoài. Trong huynh có sự trượng phu, trượng nghĩa.
Quân Bình ôm quyền xá nàng :
– Tại hạ vô cùng cảm kích trước những lời ngọc của Tục cô nương.
– Huynh đừng khách sáo. Bất cứ ai có một chút nhân tính đều phải hành xử như Vạn Hương mà thôi. Vạn Hương mong sao, khi tái ngộ Hạ huynh đừng xem Thất Tuyệt Ma Nữ giống như hạng kỹ nữ lầu xanh trơ trẽn.
-Quân Bình chẳng bao giờ có ý niệm đó.
– Không chỉ đối riêng với Vạn Hương đâu.
Quân Bình nắm lấy tay nàng :
– Tục Vạn Hương… Nếu không chê Hạ Quân Bình là hạng nho sinh hủ lậu, trói gà không chặt thì Quân Bình rất muốn kết tình huynh muội với Vạn Hương.
Nàng tròn mắt nhìn Quân Bình :
– Huynh vì chuyện Vạn Hương cứu huynh mà muốn kết tình huynh muội ư?
Quân Bình lắc đầu :
– Không phải vì chuyện Vạn Hương cứu huynh, mà vì huynh và muội cùng một suy nghĩ, cùng một cách sống.
– Huynh nói thật với lòng mình chứ?
Quân Bình khẳng khái gật đầu :
– Trên có hoàng thiên, dưới có hậu thế, Hạ huynh thề không ngoa ngôn với Tục Vạn Hương.
Đôi thu nhãn tinh anh của nàng khẽ chớp ba cái. Sự xúc động lộ rõ qua ánh mắt của Vạn Hương. Nàng nhu mì nói :
– Hạ đại ca không ngại Vạn Hương có lúc từng là kỹ nữ của Dạ Tình Thủy Lầu ư?
– Cái đẹp trong tâm hồn mới là đẹp nhất. Huynh trân trọng muội.
– Nếu Hạ huynh không nghĩ đến sự nhơ nhuốc, ô uế của Vạn Hương xin nhận Hạ Quân Bình là đại ca, tình như thủ túc.
Nàng nhìn Quân Bình mỉm cười :
Quân Bình nói :
– Ở đây không có đại yến, không có bàn hương án để tế trời nhưng sự thành khẩn của huynh và muội sẽ được ông trời chúng giám. Sau này nếu Quân Bình vì phú qúi hay danh hão mà xem thường lão giao hảo huynh muội hôm nay, trời sẽ không tha cho huynh.
– Muội không muốn huynh thể độc như vậy đâu.
Vạn Hương nói xong liền mỉm cười. Nàng nhỏ giọng nói :
– Vạn Hương sẽ đưa Hạ huynh rời khỏi Lạc Hồn cốc.
– Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?
– Vạn Hương sẽ đưa huynh đi ngay lúc này.
Nàng vừa dợm bước quay trở ra cùng với Hạ Quân Bình thì Độc Chủ Hành gọi giật lại :
– Thất nương tử… Thất nương tử…
Vạn Hương dừng bộ nghiêm giọng nói :
– Vạn Hương không phải là thất nương tử của lão. Vạn Hương cũng không ngờ khi biết mặc dù bị giam trong thạch lao cầm cố này mà lão vẫn luyện thành Xú Độc Công.
– Thất nương tử… Ta có nhiều tuyệt kỹ rất hay. Trong ba năm bị giam trong thạch lao này, ta đã sáng tác được những tuyệt kỹ độc công còn hay hơn cả những kỷ chiêu trong Độc Kinh.
– Vạn Hương không thích độc công của lão.
Độc Chủ Hành rít lên khàn khàn bằng giọng đầy phẫn uất :
– Tục Vạn Hương… Nàng phải nhớ, nếu không có Độc Chủ Hành này thì giờ đây nàng vẫn còn là một ả kỹ nữ trong Dạ Tình thủy lầu. Nếu không có Độc Chủ Hành mua nàng ra khỏi Dạ Tình thủy lầu thì giờ nàng đã ra sao chứ?
Nàng nhìn Độc Chủ Hành, từ tốn đáp lời :
– Lão mua Vạn Hương và lục tỷ khỏi Dạ Tình thủy lầu với mục đích gì?
Tục Vạn Hương buông một tiếng thở dài thật não nề.
– Tại Dạ Tình thủy lầu có bảy ả kỹ nữ khiến khách tìm hoa điên đảo trong cõi dục ô uế, thì tại Lạc Hồn cốc, Tục Vạn Hương và lục tỷ có hơn gì đâu. Lão đưa thất tuyệt giai nhân về đây không phải để đổi đời cho họ, mà muốn họ là của riêng mình lão. Ở Dạ Tình thủy lầu, hay ở Lạc Hồn cốc thì cũng thế mà thôi, chính vì lẽ đó mà thất tuyệt giai nhân mới tương kế tựu kế lấy lại những gì mình đã mất.
Trong khi Vạn Hương nói thì lão Độc Chủ Hành nghiến răng. Hai hàm răng dẩu của lão cà vào nhau phát ra những âm thanh ken két nghe buốt cả cột sống.
Lão như sực nghĩ điều gì đó liền hối hả nói :
– Thất nương…
Vạn Hương nạt ngang :
– Vạn Hương cấm lão thốt ra câu nói đó.
Độc Chủ Hành cúi mặt nhìn xuống. Lão lí nhí nói bằng giọng khàn khàn :
– Vạn Hương… Nàng nghĩ lại xem, có phải Độc Chủ Hành lão phu đã từng cưu mang cho song thân nàng không? Nếu không có lão phu thì song thân nàng đã ra sao với bọn cường hào ác bá chứ?
Lão Độc Chủ Hành cưởi khảy :
– À, ta quên… Phàm kẻ nhận ân không bao giờ báo ân, mà chỉ báo oán mà thôi. Ta vốn từng trải trên vốn võ lâm, nhưng khốn nỗi lại không nhận ra điều này. Bây giờ các nàng đã là Thất Tuyệt Tiên Tử thì đâu còn đoái hoài tới lão độc đây.
Độc Chủ Hành nhìn lên trần thạch lao :
– Ông trời không có mắt mà, nên mới bắt Độc Chủ Hành chịu cảnh sống dở chết dở này.
Vạn Hương cau mày :
– Lão nhắc ra những điều đó để làm gì?
Độc Chủ Hành thản nhiên đáp :
– Có vay thì có trả, ta không phải muốn nàng trả ơn mà muốn nàng trả lại những gì đã vay của ta.
– Lão nói thẳng ra đi!
– Ta muốn như vị công tử kia!
– Ý của lão là muốn Vạn Hương cứa lão ra khỏi thạch lao này?
Lão độc thản nhiên gật đầu :
– Gã kia chẳng có ân có nghĩa gì với nàng, thế mà nàng còn động lòng, thì sao không lòng với ta chứ? Cổ nhân có câu “Nhứt dạ phu thê bách nhật ân”. Ta và nàng đã từng là phu thê của nhau, và còn hơn thế nữa, ta lại là người ân của của nàng.
Tục Vạn Hương buông một tiếng thở dài nghe thật não lòng. Nàng nhìn lão độc :
– Độc Chủ Hành… Vạn Hương sẽ suy nghĩ lại.
Quân Bình nhìn nàng, từ tốn nói :
– Vạn Hương… Muội…
Chàng thở ra :
– Lão độc có ân nghĩa với muội nhưng không thể vì cái ân mà thả lão. Lão độc có thể đem kiếp họa cho bá tánh.
– Huynh…
Độc Chủ Hành sa sầm mặt :
– Tiểu tử… Ngươi được việc rồi muốn người khác chết ư? Tiểu tử quá tàn nhẫn!
Quân Bình nhìn Độc Chủ Hành :
– Tại hạ không tàn nhẫn đâu, nhưng với một người như lão thì rõ ràng là kiếp họa cho bá tánh rồi. Tại hạ nói như thế nhưng quyết định vẫn thuộc về Tục Vạn Hương muội muội.
Vạn Hương nhìn lại Quân Bình :
– Hạ huynh… Chúng ta đi thôi.
Quân Bình khẽ gật đầu.
Hai người vừa đợm bước thì Độc Chủ Hành gào lên :
– Vạn Hương… Nàng thả gã kia thì phải thả ta nữa chứ. Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến người chung chăn chung gối với nàng ư?
Lão gầm lên lồng lộng :
– Thất nương phải thả ta ra.
Vạn Hương bặm môi.
Quân Bình nói :
– Trước khi thả lão Độc Chủ Hành muội phải suy nghĩ thật kỹ. Hãy nghĩ đến bá tánh.
– Muội sẽ nhớ lời của huynh.
Nàng nói xong mặc nhiên như chẳng lời gào thét của lão độc mà cùng với Quân Bình theo hành lang mật đạo rời thạch lao.
Lão độc tức uất đến độ biến đổi cả sắc diện, sự ghen tuông bất chợt trổi lên trong tâm tưởng lão, buộc phải xả khí tiết bằng cách hú vang một tràng khủng khiếp.
Tiếng hú của lão độc bằng tất cả nội khí tu vì khiến cho gian thạch lao rung chuyển ầm ầm, ngỡ như sắp có một cơn động đất xảy ra.
Không màng đến sự phẫn nộ của lão Độc Chủ Hành, Quân Bình và Tục Vạn Hương cứ theo hành lang mật đạo mà rời thạch lao.
Hai người ra khỏi thạch lao, Vạn Hương nói :
– Hạ huynh đi sát ngay bên cạnh muội. Bầy độc vật kim trùng trong Lạc Hồn cốc rất lợi hại. Chỉ cần một con xâm nhập vào nội thể cũng đủ tước đi sinh mạng người ta.
– Huynh biết.
Vạn Hương vừa đi vừa luôn tay rãi phấn hương ra khắp bốn chung quanh. Mùi hương dìu dịu, sảng khoái đuổi bầy độc vật kim trùng không cho chúng tiến đến cạnh Quân Bình và nàng.
Quân Bình hỏi Vạn Hương :
– Muội ở tại Lạc Hồn cốc luôn dùng đến phấn hương để xua lũ độc vật này sao?
Vạn Hương nhìn chàng mỉm cười :
– Nếu muội phải bận tâm với lũ độc vật thì đâu phải là chủ nhân của Lạc Hồn cốc. Muội dùng phấn hương xua lũ độc vật kia vì Hạ huynh, chứ riêng muội thì không nhất thiết phải dụng đến phấn hương.
– Chúng không hại đến Tục muội à?
– Chúng không hại muội và lục tỷ. Lục tỷ và muội vốn luyện độc từ Độc Kinh của lão Độc Chủ Hành nên lũ độc vật kim trùng gặp muội và lục tỷ như gặp khắc tinh vậy.
– Huynh hiểu rồi.
– Với người lạ, ví như huynh thì lũ độc vật rất hung hãn. Huynh chẳng khác gì con mồi ngon đối với chúng, nhưng với muội và lục tỷ thì khác.
– Muội là chủ nhân của chúng mà.
Nàng mỉm cười :
– Huynh thổi phồng muội rồi đó. Chủ nhân Lạc Hồn cốc đáng ra chính là lão Độc Chủ Hành, nhưng muội và lục tỷ đã tước từ tay lão.
– Nhắc đến Độc Chủ Hành, huynh có một lời với muội.
Nàng nhìn qua Quân Bình :
– Muội muốn nghe lời khuyên của huynh.
– Muội có quyền báo ân đáp nghĩa, nhưng thả Độc Chủ Hành là tạokiếp họa cho bá tánh, thậm chí cả muội nữa đó.
Người nghe xong lời khuyến dụ của Quân Bình, buông ngay một tiếng thở ra rồi lơ đễnh nhìn về phía trước. Vạn Hương giả lả nói :
– Chia tay lần này không biết chừng nào muội mới có thể gặp lại Hạ huynh.
– Huynh sẽ tìm muội mà.
Hai người đừng bước trước một chiếc cầu kiệu bắc qua một con suối khá rộng.
Thấy dòng suối trong vắt, Quân Bình toan cúi xuống hớp một ngụm nước, nhưng Vạn Hương đã cản lại :
– Huynh không để tâm à? Nước suối trong vắt nhưng chẳng có một con cá nào sống được.
– Muội… Trong nước suối có độc?
Vạn Hương gật đầu :
– Kịch độc.
Vạn Hương nắm tay Quân Bình :
– Huynh… Muội tiễn huynh đến đây. Khi huynh qua cầu kiệu này xem như đã rời khỏi Lạc Hồn cốc. Qua bên kia, huynh cứ đi thẳng sẽ đến quan lộ. Từ đây đến Trung Châu không bao xa.
Quân Bình bùi ngùi nói :
– Tục muội quay trở lại có bị lục tỷ quở trách không?
– Tục muội lo liệu được. Lục tỷ không đến nỗi cạn tình cạn nghĩa với Vạn Hương đâu.
Quân Bình nắm tay nàng :
– Huynh cáo biệt! Một ngày gần đây, Hạ huynh sẽ tìm muội, Tục muội bảo trọng!
– Huynh bảo trọng!
Quân Bình ngập ngừng một lúc rồi mới trở bộ rảo bước lên cầu. Trong lòng chàng trổi lên cảm giác nao nao và nỗi buồn man mác.
Bước đến giữa cầu, Quân Bình dừng bước quay lại. Tục Vạn Hương vẫn nhìn theo chàng.
Quân Bình khoát tay nói lớn :
– Tục muội hãy quay lại đi!
– Huynh bảo trọng nhe!
Quân Bình khẽ gật đầu :
– Huynh sẽ bảo trọng để tìm muội mà.
– Muội sẽ chờ huynh!
Lời còn đọng trên hai cánh môi thanh tú của nàng thì một âm thanh rẽ sắt nghe buốt cả cột sống.
Quân Bình giật mình thét lớn :
– Tục muội…
Cùng với lời nói đó, Quân Bình thi triển Hư Hư Mê Tông bộ lướt thẳng đến Tục Vạn Hương.
Chàng không ngại dùng thân mình che chắn cho Vạn Hương.
Rét…