Đọc truyện Ngũ Hành Sinh Khắc – Chương 13: Hoạt diêm la
– Kình ngư hí hỏa đây…
Tiếng gã tiểu nhị có khuôn mặt chữ điền, ánh mắt tinh anh, chiếc miệng hơi móm, nhưng tạo thành một nét hài hòa trên mặt y. Gịong của y nghe sang sảng, khiến thực khách vừa nghe đã phải ngẩng mặt nhìn.
Hữu thủ bưng chiếc mâm trên có con cá chép chiên vàng ươm, nhưng miệng thì vẫn còn ngam ngáp thở, gã tiểu thị len qua dãy bàn chật cứng thực khách bước đến chiếc bàn tận góc tửu điếm. Nơi chiếc bàn đó là một trung niên, vận trang phục thư sinh màu đen ống tay áo dài quá khổ, nhìn mà nghĩ có lẽ y muốn dùng ống tay áo để che đôi bản thủ vậy.
Gã tiểu thị đặt con cá chép xuống trước mặt gã khách nhân, chiếc miệng hơi móm tạo một nụ cười thật cỡi mở, rồi nói :
– Bắt đại gia chờ lâu, Dương tiểu nhị rất ngại, nhưng món kình ngư hí hỏa thì không thể làm nhanh hơn được, mong đại gia miễn thứ!
Gã thực khách nhìn qua con cá chiên ươm vàng, tỏa mùi hương khoái khẩu nhưng cái miệng vẫn còn ngam ngáp. Y ngẩng nhìn lên gã tiểu nhị. Ánh mắt sáng ngời, tỏa ra sắc na lạnh lùng chiếu vào mắt tiểu nhị. Nếu ánh mắt của gã đã lạnh lùng thì giọng nói có phần lạnh nhạt hơn :
– Ngươi làm món này?
– Chính Dương tiểu nhị.
Gã khẽ gật đầu :
– Rất khéo đó, nếu không nói là tuyệt hảo. Lịnh mỗ nghe đồn đãi ngoài kinh thành có một tửu điểm, bên ngoài rất xoàng xĩnh. Nhưng gã tiểu nhị làm bếp Dương Quân Tùng thì không có ai sánh bằng, kể cả những đầu bếp của hoàng thành.
– Khách gia quá khen, Quân Tùng chỉ muốn phục vụ vừa miệng khách gia thôi.
Quân Tùng nhón lấy đôi đũa toan xẻ cá thì bàn bên cạnh một gã đại hán bận võ phục đừng lên, thộp tay vào vai y :
– Dương Quân Tùng.
Bị thộp đau, Dương Quân Tùng nhăn mặt thốt lên :
– Ôi cha!
Dương Quân Tùng quay lại khép nép nói :
– Hứa đại ca có điều chi chỉ giáo?
– Dương tiểu nhị ngươi còn nhận ra Hứa phó hương đàn chủ này ư?
Dương Quân Tùng xoa tay, vừa cười vừa giả lả nói :
– Ây…. làm sao Dương tiểu nhị không biết Hứa đại ca chứ. Khắp các ngõ ngách kinh thành ai mà không biết Hứa đại ca. Hứa đại ca đi đến đâu, ai cũng đều nể mặt.
– Thế Dương tiểu nhị có thể nể mặt Hứa đại ca này không ?
– Thế tất nhiên là nể mặt rồi. Nếu không nể mặt đại gia thì tửu điểm của Dương Quân Tùng chắc không tồn tại đến ngày hôm nay.
Hứa Thái Hòa gật đầu, mặt lộ rõ những nét cao ngạo :
– Ngươi nói nghe được đó. Phàm Tiểu mỗ đi đến đâu thì cái gì nhất trong kinh thành này đều thuộc về Hứa mỗ.
Dương Quân Tùng gật đầu :
– Hứa đại gia nói rất đúng, những cái gì nhất trong kinh thành đều thuộc về đại gia, chỉ trừ cấm thành thôi.
Hứa Thái Hòa cau mày :
– Dương tiểu nhị… ngươi nói vậy có ý xem thường ta?
Quân Tùng khoát tay :
– Ậy… ậy… ôi cha đau!
Hứa Thái Hòa bóp khít trái thủ của mình khiến Quân Tùng nhăn mặt thốt lên.
Quân Tùng rút vai lại :
– Hứa đại gia không hiểu ý của Dương tiểu nhị rồi.
– Thế sao ngươi dám nói câu đó trước mặt Hứa đại gia này chứ?
– Dương tiểu nhị đâu dám xem thường đại gia, nhưing cấm thành là chỗ đức kim thượng. Nếu tiểu nhị không nói vậy thì sợ tai vách mạch rừng, lời thô lỗ đến tai đức kim thượng thì tửu điếm này không còn thủ cấp của Dương Quân Tùng cũng không thể nằm yên trên cổ.
Gã thực khách nhìn Hứa Thái Hòa, nhạt nói :
– Dương tiểu nhị nói đúng đó!
Hứa Thái Hòa nhìn qua gã thực khách vận khắc y nho sinh :
– Vậy thì gã nói đúng, ở kinh thành ngoại trừ cấm thành không thuộc về Hứa mỗ còn tất cả thuộc về ta một khi Hứa mỗ thích.
Dương Quân Tùng gật đầu :
– Nhất địng là như vậy rồi. Vậy Hứa đại gia thích gì? Nhưng chắc chắn không thích cái vai của Dương Quân Tùng gãy nát chứ?
– Cái vai của ngươi sẽ không nát đâu.
– Dương tiểu nhị này biết mà.
Hứa Thái Hòa cười khảy :
– Nếu bây giờ Hứa đại gia thích ăn món kình ngư hí hỏa của ngươi thì sao?
Dương Quân Tùng phấm khích nói :
– Có ngay… có ngay. Chỉ cần Hứa đại gia chờ một chút, tiểu nhị sẽ mang ra ngay.
Hứa Thái Hòa lắc đầu.
Y chìa mặt tới gần như chạm đầu mũi vào má Dương Quân Tùng :
– Dương tiểu nhị, ngươi biết tính khí của Hứa đại gia mà. Hứa mỗ không thích chờ. Ta muốn dùng ngay món kình ngư hí hỏa. Dương tiểu nhị… ngươi hiểu ý ta chứ?
– Ơ…
– Ngươi không xem thường Hứa đại gia này à?
– Ơ… Hứa đại gia chỉ cần đợi Dương Quân Tùng này chút thôi.
– Hê… Vậy thì ngươi xem trong người khác hơn Hứa đại gia này rồi. Hay ngươi muốn Hứa mỗ…
Dương Quân Tùng so vai lại :
– Ậy… Hứa đại gia…
Gã thực khách họ Lịnh chớp mắt nhìn Hứa Thái Hòa. Y lạnh nhạt nói :
– Hứa các hạ thích ăn con cá của Lịnh mỗ ư?
Hứa Thái Hòa nhìn qua gã thực khách đó :
– Ta không thích ăn sau người khác.
Gã thực khách khẽ gật đầu :
– Hứa các hạ đã muốn ăn thì Lịnh mỗ xin nhường, nhưng trước hết hãy buông gã tiểu nhị ra đã. Nếu như lỡ gã có mệnh hệ gì thì còn ai có thể làm ra những thứ độc nhất vô nhị ở đất kinh thành này chư?
Hứa Thái Hòa buông tay khỏi vai Dương Quân Tùng. Y khẽ đẩy nhẹ nhưng Quân Tùng cũng phải thối lui ba bộ mới trụ vững được.
Hứa Thái Hòa nhìn gã thực khách họ Lịnh :
– Ngươi biết Hứa mỗ chứ?
Gã thực khách buông một câu cụt lủn :
– Lịnh mỗ chưa hề biết Hứa các hạ. Nếu có biết thì chỉ biết các hạ là một gã thèm ăn cá, nhất là những con cá sống.
Hứa Thái Hòa sa sầm mặt :
– Không biết Hứa mỗ mà dám…
Bộp…
Hứa Thái Hòa chưa hết câu thì chiếc đầu cá còn đã nện thẳng vào miệng gã.
Sau âm thanh khô khốc khi đầu cá chui tọt vào miệng họ Hứa thì gã trợn trừng hai mắt, há miệng cố mà khạc cả đầu cá đó ra. Y ôm yết hầu khom lưng khạc khèn khẹt.
Gã thực khách họ Lịnh từ từ đứng lên bước đến bên Hứa Thái Hòa, trong khi họ Hứa vẫn khòm lưng cố khạc đầu cá ra ngoài. Tất cả thực khách trong tửu điếm của Dương Quân Tùng đều biến sắc. Ở đây ai mà không biết họ Hứa, một lục lâm nổi tiếng khắp kinh thành. Hôm nay có người dám mạo phạm đến y.
Gã thực khách họ Lịnh dựng đứng Hứa Thái Hòa.
Hai gã thuộc hạ của Hứa Thái Hòa đâu để mặc đại ca của mình rơi vào tình trạng như vậy. Đồng loạt rút khoái đao bổ tới gã thực khách.
Đao pháp của gã này quả là tàn nhẫn, không xem sinh mạng Lịnh Chấn Kỳ ra gì mà nhắm vào lưng và gáy chém tới. Mặc dù đao pháp tập kích từ phía sau, nhưng Lịnh Chấn Kỳ vẫn điềm nhiên, hữu thủ không rời yết hầu họ Hứa, còn tả thủ chờ hai lưỡi dao kia ập tới mới thò ra khỏi ống tay áo dài quá khổ. Bằng một thứ thủ pháp cực kỳ quái dị, chỉ kịp thấy bóng ảnh thủ xanh rờn, đôi khoái đao đã bị y nắm cứng.
Cạch… cạch….
Hai lưỡi đao gãy ngang khi Lịnh Chấn Kỳ đảo cổ tay. Lưỡi đao gãy chưa rơi đến mặt đất thì yết hầu của hai gã thuộc hạ Hứa Thái Hòa đã bị trảo công xanh rờn bứt lìa từng sợi gân, hai vòi máu rưới thẳng đến trước.
Lịnh Chấn Kỳ chỉ đảo bộ bước ngang, dùng Hứa Thái Hòa làm mộc hứng, hai vòi máu rưới thẳng vào miệng gã.
Cặp mắt của họ Hứa vẫn mở trừng trừng, miệng há hốc mà người ta vẫn thấy rõ chiếc đầu cá bên trong. Máu của hai gã thuộc hạ trút vào miệng họ Hứa đầy trào ra ngoài, trông vô cùng tởm lợm.
Hứa Thái Hòa không ngừng khạc, nhưng không sao phun được đầu cá ra ngoài.
Khi hai gã thuộc hạ đỗ sầm xuống đất, thì Lịnh Chấn Kỳ dựng đứng Hứa Thái Hòa đối mặt với mình. Gã nhạt nhẽo nói :
– Ngươi dám phần dành hơn Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ ư?
Lịnh Chấn Kỳ vừa nói vừa dùng trảo công nắn đầu cá từ từ trôi dần xuống bên dưới. Một điều xảy ra mà không ai tưởng tượng được. Nếu như đầu cá chui xuống thực quản thì họ Hứa đã có thể giải thoát được trạng thái cùng cực khổ ải này, nhưng khốn khổ đầu cá không đi vào thực quản mà lại chui vào khí quản khiến cho Hứa Thái Hòa càng khổ sở hơn.
Tứ chi của y như buông thõng xuống hai mắt lồi hẳn ra ngoài. Khi Lịnh Chấn Kỳ thu hồi trảo công xanh rờn thì chiếc đầu cá chết chóc kia đã chẹn ngang khí quản của họ Hứa rồi.
Hứa Thái Hòa thét lớn một tiếng :
– A… A… A…
Hai con ngươi lồi luôn ra bên ngoài, y chạy bừa bất kể bàn ghế và thực khách, cuối cùng lao vào chảo dầu sôi ùng ục ngay tại quầy bếp.
Cái chết của Hứa Thái Hòa khiến thực khách hồn phiêu phách lạc. Ngay Dương Quân Tùng cũng không kềm được định tâm mà run bần bật. Không ai bảo ai, mọi người đồng loạt túa ra khỏi tửu điếm trong nỗi kinh hoàng.
Trong khi hoạt náo xảy ra khắp nơi thì Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ thản nhiên trở lại bàn mình. Y bình thản ngồi vào bàn và gắp từng miếng cá vàng ươm bỏ vào miệng thưởng thức.
Lịnh Chấn Kỳ vừa ăn vừa gật đầu :
– Khá lắm… Rất ngon!
Dương Quân Tùng giờ đây còn nghe những lời khen tặng của họ Lịnh. Cái chết của họ Hứa quá khủng khiếp thần hồn lẫn thần phách của y đều tản mát, tứ chi rũ rượi không sao nhấc nổi nữa.
Lịnh Chấn Kỳ đặt đũa xuống bàn, quay mặt nhìn Dương Quân Tùng :
– Dương tiểu nhị.
Nghe gọi tên mình, Quân Tùng càng khủng khiếp hơn. Y co rúm người lại.
Lịnh Chấn Kỳ cau mày nói tiếp :
– Tiểu nhị!
Dương Quân Tùng bật đứng lên, vừa bước đến bàn Lịnh Chấn Kỳ vừa lắp bắp nói :
– Có… có… tiểu nhị…
Lịnh Chấn Kỳ nhìn thẳng vào mặt Quân Tùng.
Chạm vào thần sắc lạnh lùng của Lịnh Chấn Kỳ, Dương Quân Tùng muốn tránh ánh mắt đó nhưng thần nhãn sát nhân kia như có một hấp lực quyền uy khiến cho Quân Tùng không sao thực hiện hiện được ý niệm của mình.
Lịnh Chấn Kỳ nói :
– Ngươi dọn dẹp chuẩn bị một bàn đại yến thật thịnh soạn để ta thiết đãi Ngũ Hành trưởng lão Võ Đang.
Quân Tùng lắp bắp nói :
– Dạ… Tiểu nhị làm ngay.
Trong khi Quân Tùng nai lưng dẹp phần hậu sự mà Hoạt Diêm La tạo ra thì y vẫn bình thản nhấm nháp từng miếng kình ngư hí hỏa, như chẳng hề biết mình vừa làm gì.
Không gian tửu điếm bất giác vắng lặng và rờn rợn. Sau khi lôi được xác của hai gã thuộc hạ của Hứa Thái Hòa cùng với họ Hứa ra bên ngoài, Quân Tùng bày một chiếc bàn ngay chính giữa tửu điếm. Y vừa làm vừa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Lịnh Chấn Kỳ. sắc diện cùng thủ pháp giết người của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ khiến Dương Quang Tùng chỉ muốn lẻn bỏ đi nhưng mỗi lần liếc trộm họ Lịnh thì Quân Tùng bỏ ngay ý niệm đó bởi cảm nhận lưỡi hái tử thần sẽ không bỏ qua cái mạng nhỏ của mình.
Khi Quân Tùng đã chuẩn bị sẵn mọi đồ nấu từ ngoài cửa năm lão đạo sĩ dáng vẻ phương phi bước vào. Ngũ hành đạo sĩ vận y phục đạo trưởng phái Võ Đang, trên ngực đều có bồ hình bát quái chứng tỏ thân phận trưởng tôn của họ. Danh tự của năm đạo sĩ đó được xếp theo Ngũ Hành càn khôn: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Những chữ đó được thêu rất khéo léo ngay bên dưới đồ hình bát quái.
Kim đạo sĩ định nhãn về phía Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Lão đạo sĩ hơi thất vọng khi chỉ thấy lưng của Lịnh Chấn Kỳ. Kim đạo sĩ quay lại Thủy đạo sĩ đứng cạnh bên :
– Hoạt Diêm La có lẽ chưa đến.
Thủy đạo sĩ nói :
– Chẳng lẽ những Trưởng lão Võ Đang lại nhận thiếp của một kẻ tiểu nhân muốn dựng cảnh hoạt náo?
Dương Quân Tùng bước ra :
– Ngũ đạo nhân…
Lịnh Chấn Kỳ lên tiếng :
– Ngươi hãy mời năm vị đạo huynh đó an vị đi!
Quân Tùng hồi hộp nói :
– Ngũ đạo nhân…
Mộc đạo sĩ nhíu mày định nhãn về phía Lịnh Chấn Kỳ :
– Các hạ chính là Hoạt Diêm La ?
– Hoạt Diêm La chính là ta.
Lịnh Chấn Kỳ từ từ đứng lên rồi quay mặt nhìn thẳng vào Ngũ Hành đạo trưởng.
Năm vị trưởng tôn Võ Đang vừa thấy diện dung của Lịnh Chấn Kỳ đã buột miệng thốt lên :
– Lịnh Chấn Kỳ !
Lịnh Chấn Kỳ nhếch mép :
– Chấn Kỳ ngỡ đâu Ngũ Hành trưởng tôn Võ Đang phái: Kim đạo nhân, Môn đạo nhân, Thủy đạo nhân, Hỏa đạo nhân và Thổ đạo nhân đã quên tên họ Lịnh này rồi chứ.
Kim đạo nhân trừng mắt nhìn Lịnh Chấn Kỳ :
– Thì ra kẻ phản sư, tội đồ năm xưa, nay là Hoạt Diêm La.
Lịnh Chấn Kỳ nhếch môi, dè bỉu nói :
– Mới gặp lại nhau mà Kim đạo nhân lại sớm dùng lời lẽ đao to búa lớn đó rồi.
Lịnh Chấn Kỳ đã rời khỏi Võ Đang phái từ lâu. Nay muốn gặp lại Ngũ Hành trưởng lão, những đạo nhân kỳ tài của Võ Đang để hàn huyên sau những ngày xa cách.
Y nhìn qua Dương Quân Tùng :
– Tại tửu điếm này có Dương tiểu nhị đáng mặt là đệ nhất hỏa đầu quân, nên Lịnh mỗ mới mời Ngũ Hành trưởng lão đến đây.
Y bước đến bàn, chống tay lia mắt nhìn qua một lượt Ngũ Hành trưởng lão. Mặc dù chống tay lên mặt bàn nhưng ống tay áo vẫn che kín đôi song thủ của Lịnh Chấn Kỳ.
Y từ tốn nói :
– Ngũ Hành đạo nhân chắc không muốn đứng hoài chứ?
Thủy đạo nhân nói :
– Lịnh Chấn Kỳ… Ngươi gởi thiếp mời chúng đạo trưởng đến đây với mục đích gì?
Lịnh Chấn Kỳ đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực nhưng tuyệt nhiên vẫn không để lộ đôi bản thủ cho Ngũ Hành đạo trưởng thấy. Y cất giọng thật ôn nhu :
– Tại hạ mời ngũ kiệt Võ Đang đến đây để thết đãi một bữa đại yến thịnh soạn bồi đáp cái ơn mà các vị đã tống khứ Lịnh Chấn Kỳ ra khỏi Võ Đang phái. Thịnh tâm của Lịnh Chấn Kỳ chắc Ngũ Hành đạo trưởng không nỡ từ chối?
Thổ đạo trưởng vuốt chòm râu bạc nhìn Lịnh Chấn Kỳ, từ tốn cất giọng khàn khàn :
– Ngươi đã không còn liên hệ gì với Võ Đang thì làm chi phải khách sáo như vậy.
Lịnh Chấn Kỳ khoát tay :
– Chấn Kỳ nào dám khách sáo với ngũ kiệt Ngũ Hành đạo trưởng chứ. Thịnh tâm của tại hạ là chỉ muốn bồi đáp cái ơn Ngũ Hành đạo trưởng đã đuổi tại hạ ra khỏi Võ Đang đại đường. Nếu như không có Ngũ Hành đạo trưởng phát hiện Lịnh Chấn Kỳ này muốn học lóm Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương, thì giờ đâu là Hoạt Diêm La.
Y giang rộng hai cánh tay :
– Mời các vị đạo trưởng kỳ tài của Võ Đang phái, những đạo trưởng đức cao tài trọng, sau này sẽ chấp chưởng chức vị chưởng môn Võ Đang, yên vị.
Ngũ Hành đạo trưởng nhìn Lịnh Chấn Kỳ chằm chằm.
Kim đạo trưởng nghiêm giọng nói :
– Được… Ngươi đã mời thì bổn đạo không từ chối, để xem người giở thủ đoạn gì.
Chấn Kỳ lắc đầu :
– Các vị trưởng tôn yên tâm… Chúng ta chỉ thưởng thức những thức ăn cực ngon từ chính tay thiên hạ đệ nhất hỏa đầu quân làm ra thôi.
Ngũ Hành đạo trưởng khẽ gật đầu rồi gượng ngồi vào bàn.
Chấn Kỳ chiếm ngay ghế chủ tọa. Y quay lại Dương Quân Tùng :
– Nào… Dương tiểu nhị trổ tài đi!
Dương Quân Tùng bối rối, sắc mặt hồi hộp nhìn Chấn Kỳ.
Chấn Kỳ lạnh nhạt nói :
– Dương tiểu nhị đừng làm phật lòng Lịnh mỗ đó nhe. Đây là các vị đạo trưởng đáng kính của Võ Đang đại đường đó.
– Dương tiểu nhị biết.
Trong khi Dương Quân Tùng thi thố tài nghệ nấu bếp của mình thì Lịnh Chấn Kỳ tự tay rót rượu ra từng chén của Ngũ Hành đạo trưởng. Y đặt bầu rượu xuống bàn sau khi rót xong, điềm đạm từ tốn nói :
– Các vị đạo trưởng yên tâm, trong rượu này Lịnh Chấn Kỳ không có ý dụng độc hại các vị. Lịnh mỗ không dụng độc bởi lẽ mình không phải là người của Đường môn.
Y bưng chén rượu của mình :
– Mời các vị trưởng tôn Võ Đang.
Ngay cả động tác bưng chén rượu, Chấn Kỳ cũng cố ý dùng ống tay áo giấu bản thủ của mình. Chấn Kỳ thấy Ngũ Hành đạo trưởng còn lưỡng lự liền nói :
– Sao… các đạo trưởng e ngại à?
Kim đạo trưởng nói :
– Bổn đạo không dùng rượu của người ngoài môn phái.
– Thật ra các vị ngại trong rượu có độc.
Chấn Kỳ vừa nói vừa rút trong thắt lưng ra một cây trâm bằng ngà, y đặt cây trâm đó bên cạnh bầu rượu rồi nói :
– Cây trâm này có thể khử được bách độc, các vị có thể dùng nó mà khảo chứng rượu tại hạ mời.
Ngũ Hành đạo trưởng ngần ngừ.
Lịnh Chấn Kỳ khẽ gật đầu :
– Ngũ Hành trưởng tôn không tin Lịnh mỗ à?
Hỏa đạo trưởng vốn tính khí nóng nảy, hừ nhạt rồi nói gằn từng tiếng :
– Bổn đạo đã bao năm xuôi dọc trên giang hồ, chén rượu này có xá gì đối với bổn tọa chứ. Cho dù nó là độc bổn đạo cũng chẳng ngại.
Hỏa đạo trưởng vừa dứt lời liền bưng chén rượu dốc vào miệng nuốt ực, rồi khề khà nói :
– Rượu của người cũng khá ngon đó!
Lịnh Chấn Kỳ nhìn Hỏa đạo trưởng, từ tốn nói :
– Đa tạ đạo huynh đã nể mặt Lịnh mỗ.
Bốn người còn lại thấy Hỏa đạo trưởng uống xong chén rượu buộc lòng phải uống số rượu trong chén mình.
Mộc đạo trưởng nói :
– Từ khi Lịnh các hạ bị đuổi khỏi đại đường Võ Đang, bổn đạo những tưởng các hạ đã qui ẩn giang hồ, không ngờ các hạ đã biến thành Hoạt Diêm La.
– Hoạt Diêm La chỉ là cái danh mà Lịnh mỗ gán cho mình thôi. Cái danh tự đó luôn gợi cho Lịnh mỗ sự căm phẫn về cái ngày bị Ngũ Hành đạo trưởng đuổi đi trong cơn mưa giông dữ dội.
Lịnh Chấn Kỳ nhấp một ngụm rượu, rồi nói tiếp :
– Xét cho cùng, nếu Lịnh mỗ không có cái ngày bị Ngũ Hành đạo trưởng đuổi ra khỏi đại đường Võ Đang thì chẳng có cơ hội đứng cùng thiên hạ.
Chấn Kỳ rót tiếp rượu từ bầu ra chén mình và của Ngũ Hành đạo trưởng. Y đặt bầu rượu xuống bàn, lia mắt nhìn qua năm lão đạo sĩ Võ Đang :
– Nghĩ đến cái ngày đó, và thời vận của Lịnh mỗ hiện tại, Lịnh Chấn Kỳ kính năm vị đạo huynh một chén nữa.
Thổ đạo trưởng nói :
– Một chén rượu đã đủ rồi, nếu như ngươi không có gì để nói, chúng bổn đạo cáo từ vậy.
Chấn Kỳ tròn mắt, ngơ ngẩn nói :
– Sao thế? Các vị đạo huynh chưa thưởng lãm những thức ăn tuyệt hảo từ chính tay thiên hạ đệ nhất hỏa đầu quân mà. Tiệc mới khởi đầu, Chấn Kỳ nào dám nói ra mục đích của mình để các vị đạo huynh đây mất vui.
Y nhìn Dương Quân Tùng :
– Dương tiểu nhị, sao lâu thế? Ngươi bắt đầu làm Lịnh gia nôn nóng rồi đó.
Dương Quân Tùng hối hả nói :
– Lịnh tôn giá, xong ngay đây mà.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn lại Ngũ Hành đạo trưởng :
– Các vị đạo huynh, Dương tiểu nhị làm sắp xong rồi.
Hỏa đạo trưởng nói :
– Chúng bổn đạo đến đây không phải để tìm cao lương mỹ vị, mà muốn gặp Hoạt Diêm La xem đích của y là gì sau khi gởi thiếp thư hẹn chúng bổn đạo.
– Các vị đạo huynh sẽ biết ngay sau bữa tiệc.
Dương Quân Tùng dọn những thức ăn do chính tay mình nấu đặt lên bàn. Y xoa tay, nói :
– Đây là món canh bát bửu, mà tiểu nhị tự tay chế tác. Các vị thưởng thức cảm nhận ngay cái tuyệt hảo của nó.
Dưới tài nghệ của hỏa đầu quân Dương Quân Tùng, chỉ ngửi mùi thơm từ những chén canh bát bửu đã cảm thấy nôn nao muốn thưởng lãm vị ngon của nó.
Lịnh Chấn Kỳ nói :
– Khá lắm! Chén canh bát bửu của Dương tiểu nhị đây rất phù hợp với khẩu vị của các bậc tu tiên học đạo. Lịnh mỗ kính mời các vị đạo huynh.
Hỏa đạo trưởng cau mày bởi vẻ khách khí của Chấn Kỳ. Lão hừ nhạt rồi gắt gỏng nói :
– Bổn đạo cũng mời lại người.
Chấn Kỳ từ tốn ôm quyền :
– Đa tạ!
Y nhìn lại Dương Quân Tùng :
– Ngươi đem cho ta năm chén cơm nóng và năm cây nhang.
– Lịnh đại gia…
Chấn Kỳ cau mày :
– Đừng quá tò mò, không lợi cho ngươi đâu.
Quân Tùng trở bộ bỏ vào trong.
Chấn Kỳ lấy lại vẻ ôn nhu ban đầu :
– Các vị đạo huynh thưởng thức chén canh bát bửu ngon miệng chứ?
Hỏa đạo trưởng dốc cả chén canh, nuốt vội rồi nói :
– Canh rất ngon, nhưng lại không ngon.
Chấn Kỳ tròn mắt hỏi :
– Ngon thì ngon, không ngon thì không ngon, sao lại có ngon nhưng lại không ngon? Đạo huynh giải trình cho Lịnh mỗ biết được không?
– Dễ thôi! Bổn đạo nói ngon nhưng không ngon là có lý của nó.
– Cái lý đó như thế nào?
– Chén canh bát bửu của tửu điếm này do tiểu nhị nấu quả là ngon tuyệt, nhưng nó lại không ngon bởi người mời bổn đạo. Hiểu ý của bổn đạo rồi chứ.
– Xem chừng Lịnh Chấn Kỳ quả là không có duyên có phận với Võ Đang phái.
Y lia nhanh cắp mắt nhìn qua Ngũ Hành đạo trưởng :
– Năm vị đạo trưởng Võ Đang chắc ngạc nhiên khi biết Hoạt Diêm La là Lịnh mỗ?
Kim đạo trưởng nói :
– Cái ngoại danh đó không có trên giang hồ võ lâm.
Chấn Kỳ thốt lên :
– Nếu ngoại danh kia lừng lẫy như Ngũ Hành đạo trưởng thì hay biết mấy. Rất tiếc Hoạt Diêm La chỉ mới xuất hiện lần đầu mà thôi. Nói như thế, năm vị đạo huynh sẽ nghĩ rằng, Lịnh mỗ là kẻ vọng ngôn ngoa ngữ, muốn dụng thuật ngữ đao to búa lớn để tạo dựng cái danh của mình.
Y nhếch môi :
– Tại hạ nghĩ không biết có đúng không?
Hỏa đạo trưởng cau mày, gắt gỏng nói :
– Bổn đạo nghĩ như vậy.
– Thế thì Lịnh mỗ phải làm thế nào cho cái danh Hoạt Diêm La của mình nổi đình nổi đám như tục danh Ngũ Hành đạo trưởng của năm vị đây?
Thổ đạo trưởng nói :
– Hoạt Diêm La là Hoạt Diêm La. Ngươi không thể bì với Ngũ Hành chúng bổn đạo được.
– Ô… té ra năm vị đạo huynh đây nghĩ Lịnh Chấn Kỳ bị đuổi ra khỏi Võ Đang hôm nào.
Lịnh Chấn Kỳ nhún vai, lắc đầu :
– Đáng ra Võ Đang không nên đuổi một kỳ tài như Lịnh mỗ. Nếu như không bị đuổi khỏi Võ Đang, dám bây giờ Lịnh Chấn Kỳ đã có thể thay thế Nhất Tiếu chưởng môn, Võ Đang đã phát dương quang đại độc tôn võ lâm.
Hỏa đạo trưởng bật đứng dậy, vỗ tay xuống mặt bàn, gay gắt nói :
– Lịnh Chấn Kỳ… Ngươi xem Ngũ Hành trưởng lão Võ Đang phái là hạng người gì mà nghênh ngang vậy chứ? Hừ… nếu như ngươi biết tôn trọng những bậc trưởng tôn, tuân theo lễ giáo Võ Đang thì đã không tham lam, dự mưu học lóm Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương khí. Dã tâm của ngươi, Chưởng môn đã biết, nên đã đuổi ngươi ra khỏi đại đường Võ Đang. Nay ngươi còn dám nghênh ngang ư?
Lịnh Chấn Kỳ vẫn thờ ơ thản nhiên trước những lời gắt gỏng của Hỏa đạo trưởng.
Chờ cho Hỏa đạo trưởng dứt lời, y mới điềm đạm từ tốn nói :
– Tại sao Hỏa đạo trưởng lại nóng nảy như thế? Phàm kẻ theo đạo tu tiên, bình sanh thất thanh tịnh, ôn hòa. Lão nay đã ngoài ngũ tuần thế mà không giữ được tĩnh tâm thì đường đến thiên thai cũng khó đó.
Hỏa đạo trưởng đừng trợn mắt.
Lịnh Chấn Kỳ khoát tay :
– Hỏa đạo trưởng đừng nóng nảy quá. Chưa đến lúc để lão phát tiết đâu.
Dương Quân Tùng từ trong bưng ra năm chén cơm, và năm nén nhang đặt xuống bên cạnh Lịnh Chấn Kỳ, rồi lủi nhanh ra sau quầy.
Lịnh Chấn Kỳ đốt năm nén nhang ghim lên năm chén cơm đó.
Kim đạo trưởng nhìn Lịnh Chấn Kỳ, hỏi :
– Ngươi có ý gì khi chưng năm chén cơm này rồi thắp nhang? Phải chăng…
Lịnh Chấn Kỳ cướp lời Kim đạo trưởng :
– Các vị đã được Lịnh mỗ khoản đãi thức ăn ngon, còn đây là năm chén cơm, tại hạ dùng để kính các vị làm lương thực hộ đường trong cảnh giới khác.
– Lịnh Chấn Kỳ, ngươi thị Oai như vậy à?
Chấn Kỳ nhìn Kim đạo trưởng, từ tốn nói :
– Hoạt Diêm La không lẫy lừng, không tiếng tăm như Ngũ Hành đạo trưởng, nên Lịnh mỗ phải nhờ tới năm vị đây để thông báo với các ban phái trên giang hồ, trên đời này còn có một Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.
Hỏa đạo trưởng sa sầm mặt. Trong Ngũ Hành đạo trưởng, Hỏa đạo trưởng là người nóng tính nhất, nên không thể dằn được sự bực dọc trước những lời nói ngạo mạn của kẻ phản đồ.
Lão đập tay xuống bàn, chỉ Lịnh Chấn Kỳ, gằn giọng nói :
– Bản lĩnh ngươi như thế nào mà dám ngạo mạn đòi lấy mạng Ngũ Hành đạo trưởng chứ? Kẻ phản môn như ngươi thì phải trừng trị, hừ… bổn đạo sẽ thay thế các đạo huynh ở đây mà dạy cho kẻ phản môn cách làm người.
Chấn Kỳ nhìn Hỏa đạo trưởng :
– Hay lắm… Chấn Kỳ đang muốn được Hỏa đạo trưởng dạy bảo.
Y vừa nói vừa đứng lên thong dong bước về phía ngưỡng cửa tửu điếm. Lịnh Chấn Kỳ dừng bước khi đã đến ngang ngưỡng cửa tửu điếm, hai tay chấp sau lưng trông thật thư nhàn. Nếu thay thế bộ trường y nho sinh màu đen bằng màu trắng hay màu lam, y đúng là một học giả uyên bác, thư nhàn.
Hỏa đạo trưởng với vẻ mặt phẫn uất hằm hằm tiến về phía Lịnh Chấn Kỳ. Lão dừng bước, gằn giọng nói :
– Chấn Kỳ… Một người như ngươi có chết cũng đáng lắm rồi.
– Lịnh mỗ đã cúng cơm cho lão rồi đó. Lịnh mỗ không quên cái tát hôm nào mà lão đã tặng riêng cho Lịnh mỗ khi đuổi ra khỏi Võ Đang phái.
– Hôm nay bổn đạo sẽ tát ngươi một lần nữa.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Hỏa đạo trưởng thì Lịnh Chấn Kỳ xuất thần xuất thủ. Thủ pháp của gã thật nhanh phối hợp cùng bộ pháp vô cùng quái dị.
Hỏa đạo trưởng chỉ thấy bóng Chấn Kỳ nhích động, thậm chí lão đạo sĩ Võ Đang chỉ kịp thấy trước mặt mình có tấm màn đen chụp tới, trong màn đen kia nhoang nhoáng bóng ảnh thủ xanh rờn, nhưng không định được chiêu thức của đối phương, lẫn vùng tập kích.
Thấy chiêu công của Lịnh Chấn Kỳ quá nhanh và quái dị, Hỏa đạo trưởng giật mình, hốt hoảng thối bộ hai bước, toan vung đôi bản thủ đón thẳng đỡ thẳng bằng một đạo kình Hỏa chưởng. Nhưng khi lão vừa toan phát tác hỏa khí thì hổ khẩu đã rát buốt, buộc phải rút tay về. Lão vừa kịp rút tay về thì hữu thủ xanh rờn của Lịnh Chấn Kỳ đã khống chế yết hầu rồi.
Hỏa đạo trưởng ngơ ngẩn, nghênh mặt thốt :
– Ngươi…
– Ta đã tống tiễn lão rồi.
Kim đạo trưởng thấy Hỏa đạo trưởng bị nguy liền bật dậy, thét :
– Chấn Kỳ… Ngươi không được…
Kim đạo trưởng chỉ nói đến thế thì trảo công sát nhân của Lịnh Chấn Kỳ đã quấu vào Hỏa đạo trưởng.
Hỏa đạo trưởng trợn mắt.
Phựt…
Yết hầu của Hỏa đạo trưởng bị đứt, kèm theo một vòi máu phun rưới mặt sàn tửu điếm.
Chấn Kỳ chưa dừng lại, tả thủ dựng đứng vỗ thẳng tới tam tinh Hỏa đạo trưởng.
Bốp…
Y vỗ nhẹ nhưng lực kình đủ đẩy Hỏa đạo trưởng thối lui năm bộ, rồi bật ra sau, ưỡn người vài lần trước khi trút hồn ra khỏi xác.
Kim đạo trưởng, Mộc đạo trưởng, Thủy đạo trưởng và Thổ đạo trưởng đồng loạt đứng sững lên. Sắc na lộ vẻ phẫn uất và đau đớn trước cái chết của Hỏa đạo trưởng. Cả bốn ngừơi đồng loạt phi thân chiếm ngự bốn hướng vây lấy Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.
Lịnh Chấn Kỳ khoanh tay thờ ơ trước sự phẫn nộ của bốn lão đạo trưởng. Y nhếnh môi, dè bỉu nói :
– Các ngươi muốn liên thủ hay xa luân đối phó với Lịnh mỗ?
Y chợt bật cười khành khạch, rồi cắt tràng tiếu ngạo đó, trầm giọng nói :
– Lịnh mỗ quên mất, Hỏa đạo trưởng đã biến thành cái xác không hồn, thì Ngũ Hành Tiên đâu thể dựng được trận pháp Ngũ Hành Càn Khôn Bát Quái. Nghĩ mà tiếc thật. Đôi thanh ma thần thủ của Lịnh Chấn Kỳ không thể thi thố được hết uy lực của nó. Tiếc thật… tiếc thật.
Kim đạo trưởng buông một tiếng thở dài rồi nói :
– Ngươi đã gieo nghiệp dữ, phải nhận quả báo. Hỏa đạo trưởng do tay ngươi giết chết thì ngươi phải đền lại mạng cho người.
– Ta sợ các lão không làm được.
Lịnh Chấn Kỳ vừa thốt xong liền lạng bộ bằng một thuật pháp thần kỳ lướt đến Thổ đạo trưởng. Y vừa trổ thuật pháp khinh thân vừa nói :
– Ta trả lại cho lão một chưởng hôm nào đây.
Khinh thuật di thân, hoán hình của Lịnh Chấn Kỳ khiến Thổ đạo trưởng giật mình. Mặc dù giật mình nhưng lão đã có sự chuẩn bị từ trước, bởi sau cái chết của Thổ đạo trưởng dường như không còn dám xem thường Lịnh Chấn Kỳ.
Lão chớp thấy bóng ảnh thủ xanh rờn, liền rút xoạt thanh trường kiếm đeo sau lưng, thi triển Thổ kiếm pháp, tạo ra những bông kiếm chi chít che chắn và có thể phản kích đối phương.
Thổ đạo trưởng nghĩ thầm :
– Dù cho ngươi có nội công thâm hậu thế nào, nhưng đôi tay thịt sao có thể đối phó được với lưỡi trường kiếm của bổn đạo.
Những bông hoa kiếm của Thổ đạo trưởng điểm thẳng tới bóng ảnh thủ xanh rờn không một chút e dè. Nhưng tưởng trước những bông hoa kiếm chi chít của Thổ đạo trưởng, Lịnh Chấn Kỳ buộc phải thu hồi đôi bản thủ đang ra chiêu tập kích để tránh né, nhưng hoàn toàn ngược lại. Y đã không rút tay và cũng chẳng hề biến hóa chiêu thức tập kích đối phương, mà bình nhiên chộp thẳng tới lưỡi trường kiếm của Thổ đạo trưởng.
Thổ đạo trưởng thoạt ngơ ngẩn bởi thủ pháp kỳ dị của Lịnh Chấn Kỳ. Mặc dù vậy, lão vẫn gia tăng công lực vào kiếm pháp với ý đồ đâm thủng bản thủ của đối phương.
Chát…