Bạn đang đọc Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài – Chương 46: Em Nhớ Lại Rồi
Yêu anh, cho nên tự ti; yêu anh, cho nên hi vọng anh có được những thứ tốt hơn.
Anh thật sự rất rất tốt, cô không xứng với anh.
Cô quá tự ti, việc cô có thể làm là tránh xa anh, trốn càng xa càng tốt.
Nhưng mặc kệ cô trốn như thế nào vẫn không thoát được, vẫn ở trong vòng vây của anh.
Cô đã từng giam mình lại, cho là mình sẽ mãi mãi không thoát ra khỏi cái nhà tù này, chỉ thuộc về bóng tối cô độc, không muốn bất cứ ai đến quấy rầy.
Nhưng rồi một ngày, cô phát hiện Dịch Trạch Duyên xông vào, anh đi vào, còn mang theo một vầng sáng, chiếu vào bóng đêm tĩnh mịch trước mặt.
Anh nắm tay dắt cô đi, cuối cùng cũng đưa cô ra khỏi cái địa lao tối tăm đó.
Cô đã từng muốn làm một người xấu khi lòng lương thiện của mình liên tục bị giẫm đạp, thương người mà không được báo đáp, lúc đó, cô cảm thấy nếu làm một người xấu thì cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Cho nên, cô vứt bỏ sự lương thiện của mình, trở nên tàn nhẫn hơn.
Nhưng cuối cùng, cô không thể trở hoàn toàn trở thành một người xấu.
Cô không thể đối xử tàn nhẫn với Dịch Trạch Duyên, bởi vì sự tồn tại của anh nên lòng cô vẫn còn lưu lại một chút lương thiện.
Một chút lương thiện cuối cùng này được anh đánh thức, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ bản thân.
Lâm Thanh Thanh, có Dịch Trạch Duyên ở bên, cả đời này đều không thể làm người xấu.
Lần này, cô phải dùng rất nhiều thời gian đi du lịch.
Dù thời tiết giá lạnh, nhưng lòng cô lại sán tỏ.
Cô đã nghĩ thông suốt, tất cả đều đã nghĩ thông suốt, sau này sẽ không đi du lịch một mình nữa.
Ngày cô trở về, thời tiết rất đẹp.
Dịch Trạch Duyên và bé con đều không có nhà.
Cô đi lên tầng thượng, ngồi trên gác mái, ở đây tầm mắt rộng lớn, có thể nhìn thấy toàn bộ xung quanh biệt thự.
Chắc khoảng một năm trước, khi bọn họ dọn đến căn biệt thự này, trong vườn đã trồng sẵn nho và ô mai cô thích.
Cô nhìn thấy xe từ từ đi vào cổng biệt thự, sau đó Dịch Trạch Duyên và tiểu Uyên cùng xuống xe.
Tiểu Uyên đã đi nhà trẻ.
Mấy năm nay, mặc dù cô luôn né tránh bé, nhưng cũng ở một bên yên lặng nhìn bé lớn lên.
Tiểu Uyên rất ngoan, luôn luôn ngồi cách cô một khoảng, kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Cô nhìn khuôn mặt ngây thơ vui vẻ của bé, vẫn còn kịp, hiện giờ bắt đầu yêu bé, vẫn còn kịp.
Tiểu Uyên đi tới, nhanh chóng phát hiện cô đang ngồi trên tầng thượng, Dịch Trạch Duyên bên cạnh cũng nhìn thấy cô.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy nụ cười trên mặt Dịch Trạch Duyên đột nhiên cứng đờ, sau đó anh chạy vào nhà, một lát sau liền xuất hiện trên tầng thượng.
Lâm Thanh Thanh ngồi trên nóc nhà, còn cách anh nửa tầng nữa.
Dịch Trạch Duyên từ từ đi tới, cẩn thận nói với cô: “Em leo lên đây làm gì? Xuống mau lên.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu sao sắc mặt anh lại như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng cô leo lên đây là muốn tự sát?
Dịch Trạch Duyên vươn tay về phía cô: “Mau xuống đây, có gì xuống rồi nói.”
Lâm Thanh Thanh im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, cô cũng sợ anh lo lắng, không giải thích gì, chỉ đứng dậy đi về phía anh.
Lúc này, tâm trí cô đều đặt hết lên người anh, xa cách nhiều ngày như vậy, cô đã sớm thông suốt, cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích tự ti, cuối cùng cũng không còn phải ép mình trở thành người xấu nữa, cô muốn cùng anh sống thật hạnh phúc.
Cô muốn trở thành một người ưu tú vì anh, cho dù khó thế nào, cho dù lâu ra sao, cô vẫn muốn thử một chút.
Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.
Cô không biết vết thương trên đầu anh đã lành chưa.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt của cô không tự chủ được nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Bởi vì không chú tâm nên cô không để ý nhìn dưới chân.
Mái nhà được dựng thành mái bằng, cho nên đứng ở trên cũng không nguy hiểm lắm, chỉ là cô không để phía dưới nên khi nhảy xuống bị trượt chân, cơ thể không giữ vững được liền trực tiếp nhảy xuống mặt đất.
Dịch Trạch Duyên nhanh mắt nhanh tay, vội vàng đưa tay đón cô, nhưng lại bị lệch một chút, cô liền thoát ra khỏi vòng tay anh, ngã xuống đất lăn mấy vòng, khi dừng lại thì đầu đập vào một cái chậu hoa, có lẽ do va đập mạnh nên máu lập tức chảy xuống.
Dịch Trạch Duyên vội vàng chạy tới, thấy đầu cô chảy máu thì cũng bị dọa.
Anh đưa tay đỡ cô lên, nhưng cơ thể đột nhiên loạng choạng, quỳ trên mặt đất ho khan mấy lần, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Đầu bị đụng, Lâm Thanh Thanh choáng váng, nhìn thấy anh nôn ra máu, cô rất lo lắng, muốn hỏi anh bị làm sao.
Thế nhưng trước mắt mờ dần, cô nghe thấy anh gọi mình mấy tiếng, sau đó, cô mất đi ý thức.
**
Phía sau bệnh viện được trồng mai vàng.
Hoa mai vàng nở rộ, mùi hương nhàn nhạt ập tới, Lâm Thanh Thanh đứng dưới gốc cây, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa mới chớm nở.
Mấy ngày nay, Dịch Trạch Duyên vẫn luôn ở bên cạnh chăm nom cô.
Sáng sớm nay, anh ra ngoài gọi điện thoại, trở về thì đã thấy trên giường bệnh không có ai.
Tại sao cô lại không có ở trên giường? Không được anh cho phép, không người nào dám chuyển cô đi, vậy chắc là cô tỉnh rồi?
Lòng Dịch Trạch Duyên ngập tràn vui sướng, nhưng cũng hơi hơi lo lắng.
Dịch Trạch Duyên đến hỏi qua y tá, y tá nói cho anh biết mình nhìn thấy phu nhân đi về phía sau bệnh viện, Dịch Trạch Duyên liền vội vàng đi ra phía sau.
Đi qua khúc ngoặc hàng lang, quả nhiên anh nhìn thấy cô đứng ở trong sân, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thời tiết lạnh thế này, sao ra ngoài mà mặc ít quần áo vậy?”
Lâm Thanh Thanh nghe thấy giọng anh liền quay đầu lại.
Anh đi về phía cô, lông mày nhíu lại ẩn chứa sự lo lắng.
Lâm Thanh Thanh nhìn anh, từng màn trong quá khứ lần lượt chiếu lại trong đầu cô, cảm giác chua xót xồng lên hai mũi.
Người đàn ông cô yêu nhất, cũng là người cô mắc nợ nhiều nhất.
Ngay trước khi mất trí nhớ, cô đã muốn đón nhận ý tốt của anh và ở bên anh, nhưng trái tim lại thấp thỏm không yên.
Trải qua nhiều lần tổn thương như vậy, anh còn có thể đón nhận cô không? Bọn họ còn có thể chung sống hạnh phúc không?
Nhưng trải qua nhiều ngày sống chung như vậy, cô cũng đã hiểu rõ, thì ra bọn họ thật sự có thể ân ái, anh thật sự có thể bỏ qua quá khứ để ở bên cô, chỉ cần cô đồng ý đi về phía anh một bước thì anh có thể vượt qua hết chín trăm chín mươi chín bước còn lại.
Dịch Trạch Duyên… Cô cảm thấy anh thật sự rất ngu ngốc.
Anh đi đến, cởϊ áσ khoác ra choàng lên người cô, hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Không có, đều rất tốt.”
“Đi vào trước đã, để anh bảo bác sĩ kiểm tra cho em một chút.”
“Được.”
Lâm Thanh Thanh theo anh đi vào.
Bác sĩ kiểm tra cho cô, ngoại trừ vết thương trên đầu còn chưa lành thì không còn vấn đề ý lớn.
Đã không còn vấn đề gì, Lâm Thanh Thanh cũng không muốn ở lại bệnh viện nữa, Dịch Trạch Duyên liền làm thủ tục xuất viện cho cô.
Lúc hai người đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện thì nhìn thấy có người chặn ở cửa chính.
Người kia vừa nhìn thấy hai người liền đẩy mấy người đang giữ mình ra, thất tha thất thểu chạy vào.
Cô ta chạy đến gần, Lâm Thanh Thanh mới nhìn rõ.
Là Lục Văn Thiến, nhưng sao cô ta lại biến thành như vậy?
Mỗi lần Lục Văn Thiến xuất hiện trước người khác thì mặt mày đều sáng loáng, trên dưới đều xinh đẹp hơn người, khiến người ta vừa nhìn đã biết người này nhất định là tiểu thư danh gia vọng tộc.
Nhưng bây giờ, cô ta tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, dường như đã nhiều ngày chưa thay.
Cô ta chạy tới, quỳ xụp xuống trước mặt Dịch Trạch Duyên, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Anh đưa anh trai tôi đi đâu rồi, anh trả lại anh ấy cho tôi có được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, về sau sẽ không làm xằng làm bậy nữa.
Anh trả lại anh trai cho tôi, trả lại cho tôi đi!”
Nói thật, nếu không nhìn kỹ, cô cũng không nhận ra người trước mặt này là Lục Văn Thiến.
Cô ta là đại tiểu thư ngang ngược bị chiều hư, ngay cả mẹ Dịch Trạch Duyên cô ta cũng không thèm để vào mắt, luôn luôn là bộ dạng vênh váo tự đắc.
Thế nhưng lúc này, cô ta quỳ trước mặt Dịch Trạch Duyên, hoàn toàn không có dáng vẻ hống hách ngang ngược giống mọi ngày, cô ta ăn nói khép lép, mỗi chữ đều chứa đựng khẩn cầu.
Dịch Trạch Duyên nhìn cô ta, ánh mắt không hề thương cảm: “Tôi đã sớm cảnh cáo cô rồi, nhưng hết lần này đến lần khác cô cũng không thèm nghe, sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như thế? Cô hẳn phải biết, chuyện tôi đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi.”
Nước mắt Lục Văn Thiến rơi xuống, cô ta khóc khàn cả giọng: “Anh tôi chết rồi sao? Anh nói cho tôi, có phải anh trai tôi chết rồi không? Dịch Trạch Duyên, tôi chỉ còn anh trai thôi, anh trả anh trai lại cho tôi được không? Tôi chỉ còn anh ấy thôi.”
Dịch Trạch Duyên không hề bị lay động, Lục Văn Thiến liền quỳ trước mặt Lâm Thanh Thanh, không ngừng dập đầu trên đất: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Dập đầu ba cái liên tục, sau đó Lục Văn Thiến ôm lấy chân Lâm Thanh Thanh: “Trạch Duyên nghe cô nói nhất, cô xin anh ta giúp tôi được không? Tôi thực sự biết sai rồi, tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương cô nữa, cô giúp tôi van xin anh ta được không?”
Lục Văn Thiến biến thành như vậy khiến Lâm Thanh Thanh rất kinh nhạc.
Cô ta thay đổi rất nhiều.
Trước đây, cô ta là một người không tù thủ đoạn để đạt được mục đích, thông đồng với anh trai để đối phó cô, là một đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ chớp mắt đã trở nên chật vật như thế, hoàn toàn không để ý đến tôn nghiêm, dập đầu cầu xin cô.
Rốt cuộc trong mấy ngày cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Dịch Trạch Duyên ra hiệu cho người kéo cô ta ra, vệ sĩ liền bước đến kéo Lục Văn Thiến đi.
Dịch Trạch Duyên nói: “Anh trai cô sẽ không trở về nữa, mỗi người đều phải trả giá vì sai lầm của mình, cô phạm sai lầm nên phải chịu trừng phạt.”
“Không muốn! Không muốn! Dịch Trạch Duyên, tôi không muốn! Trả lại anh trai cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện ở đây nữa, tôi sẽ cùng anh ấy đến một nơi thật xa, anh trả lại anh ấy cho tôi, trả lại cho tôi!”
Cô ta khàn giọng nói, khóc đến nỗi sắp không thở nổi.
“Tôi đã từng nói với cô, để cô yên phận một chút, chính là tự cô không nghe lời cảnh cáo.
Tôi đã cho cô cơ hội, không phải sao?”
Dịch Trạch Duyên nói xong liền ôm Lâm Thanh Thanh rời đi.
Dù hai người đã đi xa, nhưng Lục Văn Thiến phía sau vẫn khóc, cầu xin, tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước.
Sau khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh hỏi anh: “Lục Tu Viễn đi đâu?”
“Không biết.”
“…”
“Anh thực sự không biết.
Anh chỉ biết là sau này anh ta sẽ không trở lại đây nữa.”
Lâm Thanh Thanh không tiếp tục hỏi nữa.
Bọn họ ngồi trên máy bay tư nhân của Dịch Trạch Duyên, trong buồng phi cơ xa hoa rộng rãi chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh.
Lâm Thanh Thanh cầm tay anh, dựa vào người anh.
Cô không muốn quan tâm gì nữa, chỉ cần có anh ở bên cạnh là tốt rồi.
Hai người đến chỗ chị cô đón tiểu Uyên.
Khi đến tiệm cơm Hòa Bình thì đã là buổi chiều, còn chưa đến giờ ăn cơm.
Trong tiệm không có ai, chị ngồi ở một bên thêu tranh, còn tiểu Uyên ngồi trên ghế uống trà sữa.
Ghế rất lớn, tiểu Uyên như càng nhỏ bé hơn.
Bé ngồi đối diện cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đi vào.
Nhìn thấy ba mẹ, nhóc con rất vui, hai mắt sáng lên, vung tay vung chân ngắn ngủn chạy tới.
Lâm Thanh Thanh đi đến ôm bé, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Khi Lâm Thanh Thanh quên hết mọi thứ, cô có thể vô tư yêu thương bé, nhưng khi có ký ức, nhớ tới thời gian bắt đầu có tình cảm với cái thai, nghĩ tới đau đớn khi sinh bé ra, nhớ tới khi cho bé bú sữa, nghĩ tới mấy năm nay cô lạnh nhạt đối với bé.
Lúc này, lòng cô rất nặng nề, nghĩ tới bé cô liền muốn khóc.
Lâm Thanh Thanh cố kìm nén để nước mắt không ứa ra, ôm bé một lúc rồi buông xuống.
Lâm Trân Trân cũng đi lên hỏi: “Sao lần này lại đi lâu như vậy?” Thấy trên đầu Lâm Thanh Thanh quấn băng gạt, Lâm Trân Trân liền hỏi: “Em bị thương sao?”
Tiểu Uyên cũng nhìn thấy vết thương trên đầu mẹ, đôi mắt to tròn lo lắng nhìn cô.
Lâm Thanh Thanh xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Em chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Lâm Trân Trân thở phào một hơi.
Lâm Thanh Thanh nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh với tiểu Uyên ở đây chờ em một lát, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Được.” Dịch Trạch Duyên cũng không hỏi nhiều.
Lâm Thanh Thanh lên phòng với Lâm Trân Trân, Lâm Trân Trân vẫn hơi lo lắng, hỏi cô: “Rốt cuộc vết thương trên đầu em là sao?”
“Thật sự không có gì, em chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Làm sao lại bị?”
“Không cẩn thận bị va đập.”
“…” Lâm Trân Trân không hỏi tiếp nữa, “Em muốn nói gì với chị?”
Lâm Thanh Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Thật ra em thấy rất lạ, tại sao lúc em tỉnh dậy lại ở đây? Em với Trạch Duyên không phải vợ chồng sao? Em bị thương, cho dù không ở bệnh viện thì cũng phải ở trong nhà Dịch Trạch Duyên chứ, vì sao em lại ở đây được?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Em hơi tò mò.”
Lâm Trân Trân tránh mắt đi: “Em nhớ chị, cho nên về đây chơi mấy ngày, không cẩn thận nên ngã đập đầu xuống đất, đương nhiên khi tỉnh dậy phải ở đây chứ.”
Lâm Thanh Thanh biết chị đang lừa mình.
Sau khi mất trí nhớ, chị liên kết với Dịch Trạch Duyên che giấu cô rất nhiều chuyện quan trọng.
Cũng như là bọn họ chưa từng nói với cô dây thanh quản của cô bị thương là do đi cứu người trong vụ hỏa hoạn, cũng chưa từng nói cô và Dịch Trạch Duyên xảy ra quan hệ là do bị người ta bỏ thuốc.
Cô đoán bọn họ không muốn nói cho cô có lẽ là do sợ những chuyện này khiến cô xúc động giống như trong quá khứ, bởi vì hai chuyện này chính là nguyên nhân khiến tính cách của cô biến đổi.
Bọn họ đều không muốn cô nhớ lại, bởi vì tất cả những chuyện xảy ra khiến cô rất đau khổ.
“Chị không cần lừa em, em nhớ lại hết rồi.”
Lâm Thanh Thanh nói rất hời hợt, nhưng Lâm Trân Trân nghe thấy lại vô cùng kinh hãi, quay sang nhìn Lâm Thanh Thanh, một lúc sau mới thốt ra: “Em nói em nhớ lại rồi?”
“Vầng, em nhớ ra rồi.”
Lâm Trân Trân nắm chặt vai cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Em… không sao chứ?”
Lâm Thanh Thanh cười với chị: “Em không sao, chỉ là em muốn biết một số chuyện, cho nên mới hỏi chị một chút.”
“Trạch Duyên có biết chuyện em nhớ lại không?”
“Anh ấy không biết.”
“…”
Lâm Trân Trân không nói gì, cau mày đi đi lại lại, rồi hỏi tiếp: “Em không định nói cho cậu ấy biết sao?”
“Tạm thời em không định nói.”
Lâm Trân Trân thở dài một hơi, ngồi xuống ghế dựa: “Lúc ấy đầu em bị thương, bác sĩ kiểm tra, nói em không có gì đáng ngại, nhưng vẫn mãi không tỉnh.
Lúc ấy, Trạch Duyên cho là em muốn tự sát, cậu ấy sợ em tỉnh lại muốn tiếp, cho nên lúc đó liền quyết định ly hôn với em.
Sau đó, thấy em không sao, cậu ấy liền để chị đưa em về đây, chờ em tỉnh lại sẽ đưa đơn ly hôn cho em ký, cậu ấy cho rằng lúc em tỉnh dậy không nhìn thấy mình thì em sẽ vui hơn một chút.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, không khác trong dự đoán của cô nhiều lắm.
“Em nhớ sau khi em ngã bị thương, Trạch Duyên nôn ra máu, anh ấy không sao chứ?”
“Bác sĩ nói là khó thở nên dẫn đến hộc máu.”
Khó thở? Lâm Thanh Thanh cười khổ, xem ra bình thường đúng là cô đã làm anh tức giận không nhẹ.
“Lúc ấy bác sĩ nói thế nào? Không có vấn đề lớn chứ ạ?”
Lâm Trân Trân nói: “Lúc đó tâm trí cậu ấy đều đặt trên người em, nhưng chị vẫn khuyên cậu ấy đi làm kiểm tra.
Đã kiểm tra toàn bộ rồi, cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi bác sĩ kê thuốc uống cũng không thấy xuất hiện vấn đề gì cả.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh mới thở phào một hơi.
Khi Lâm Thanh Thanh đi xuống, một nhà ba người cùng ngồi xe trở về nhà.
Trên đường đi, Dịch Trạch Duyên cũng không hỏi cô và chị nói chuyện gì, biểu hiện của Lâm Thanh Thanh cũng rất bình tĩnh, không khác gì so với mọi ngày.
Buổi tối, Dịch Bắc Uyên cầm một quyển truyện nói với Lâm Thanh Thanh: “Mẹ đã đi nhiều ngày rồi, chuyện lần trước con còn chưa kể xong, con kể cho mẹ nghe có được không?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu: “Được.”
Lâm Thanh Thanh ngồi trên thảm, bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên lấy quyển truyện cổ tích ra, ngồi khoanh chân trước mặt cô, mở trang truyện ra, dùng ngón tay chỉ vào từng chữ trên sách và bắt đầu đọc.
Tiểu Uyên đi học từ rất sớm, những chữ bình thường bé đều sẽ nhận ra.
“Có, một, ngày, một, con, hồ, ly, nhỏ,…”
Từng chữ từng chữ, đọc không được trôi chảy lắm.
Trước kia bé cũng thích như vậy, ngồi ở một bên xa xa đọc truyện cho cô nghe, hoặc chơi xếp gỗ.
Biết mẹ không thích mình tới gần, bé liền ngoan ngoãn ngồi cách xa, nhưng vẫn muốn ở chung một chỗ với mẹ nên đành phải ngồi xa mà thôi.
Khi đó, cô nằm trên giường đưa lưng về phía bé, nghe bé vất vả đọc từng chữ cho cô nghe.
“Có phải tiểu Uyên làm không đẹp không? Vì sao mẹ lại không thích tiểu Uyên?”
Bé đã từng hỏi cô như vậy.
Hôm đó là sinh nhật của cô, bé làm một món quà nhỏ tặng cho cô.
Lòng Lâm Thanh Thanh đủ mùi vị lẫn lộn, nhưng lại nói cho bé biết, về sau đừng làm những thứ này đưa cho cô nữa, sau đó bé liền hỏi cô như vậy.
Trong lòng ngập tràn áy náy, trái tim giống như bị một bàn tay liên tục níu lấy, khiến cô đau đớn khó chịu.
Quá nhiều cảm xúc ập đến khiến cô không kìm nén được nữa, liền giơ tay ôm bé ngồi lên đùi mình, Tiểu Uyên không hiểu gì cả, nói với cô: “Mẹ ơi, con còn chưa đọc xong.”
“Không sao, để lúc khác đọc.”
Bé nghe thấy giọng của cô khác lạ, liền hỏi: “Mẹ sao vậy?”
Cô ôm bé, hôn vào mặt bé, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Con biết không tiểu Uyên, khi mẹ vừa sinh con ra, trong lòng mẹ rất vui, vậy mà mẹ lại sinh được một đứa con đáng yêu như vậy.
Khi đó con rất nhỏ, rất mềm mại, đột nhiên mẹ muốn trở thành một dung sĩ đặc biệt, một dũng sĩ có thể bảo vệ tiểu Uyên.
Mẹ muốn ôm con bảo vệ trong ngực mãi mãi.
Mẹ thực sự rất yêu con, rất rất yêu.
Nhưng về sau, mẹ trải qua một số chuyện, mẹ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mẹ trở nên rất tự ti, mẹ cảm thấy không có tư cách để trở thành mẹ của tiểu Uyên.
Bởi vì quá tự ti, mẹ liền muốn rời đi, mẹ cho là sớm muột cũng phải rời di, sợ về sau không nỡ bỏ tiểu Uyên, chẳng bằng để tiểu Uyên không thích mẹ, khi đó mẹ thực sự rất ngu ngốc.”
Lâm Thanh Thanh đỡ mặt con trai: “Tại sao lại dùng cách này để tổn thương đến chính đứa con ruột của mình chứ? Mẹ thực sự quá ngu ngốc.”
Tiểu Uyên nhìn cô, không hiểu gì nói: “Mẹ?”
Dịch Trạch Duyên đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê, nghe thấy cô nói, tay anh run lên, chén cà phê rơi xuống đất choang môt tiếng, thảm màu trắng nháy mắt liền nhiễm một vũng nâu, nhưng anh lại không hề hay biết.
Cả người Dịch Trạch Duyên như bị sét đánh, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Thanh Thanh, đứng dậy trong vô thức.
Lâm Thanh Thanh vẫn còn tiếp tục, ôm lấy mặt con trái, nhẹ nhàng hôn lên trán bé một cái: “Xin lỗi con, là mẹ sai, là mẹ quá ngu.
Mẹ có lỗi với tiểu Uyên, xin lỗi con, tha thứ cho mẹ được không? Tha thứ cho mẹ có được không? Thực sự xin lỗi con, lúc nào mẹ cũng yêu con, là mẹ dùng sai cách, mẹ không nên nghĩ đến chuyện rời xa tiểu Uyên, mẹ hẳn nên ở bên tiểu Uyên mãi mãi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cõ lẽ bị nước mắt rơi mãnh liệt của Lâm Thanh Thanh dọa sợ, tiểu Uyên luống cuống lau nước mắt giúp cô, sau đó cũng không nhịn được khóc theo: “Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc nữa, tiểu Uyên không trách mẹ.”
Cô nhớ tới lần đó cũng như thế này, bé loạng choạng đi về phía cô, âm thanh non nớt bập bẹ nói: “Mẹ đừng khóc, tiểu Uyên yêu mẹ.”
Từng lần nói với cô tiểu Uyên yêu mẹ, từng lần an ủi cô đừng khóc.
Nhớ đến những lần đó, nước mắt cô lại không kìm được mà ứa ra.
Cô cố kìm nén chôn đầu vào vai con trai, sợ một giây sau không khống chế được mà khóc òa lên.
Chẳng biết Dịch Trạch Duyên đã đi đến trước mặt hai mẹ con từ lúc nào, sắc mặt anh cứng đờ, không chớp mắt nhìn Lâm Thanh Thanh.
Vì sao đột nhiên cô lại nói những lời này?
Lâm Thanh Thanh nhận ra Dịch Trạch Duyên tới gần.
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự phức tạp.
Thật ra cô cũng không muốn để Dịch Trạch Duyên biết mình nhớ lại.
Hiện giờ, cách hai người ở chung rất tốt, nếu để cho anh biết, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nhưng vừa nhìn thấy tiểu Uyên, nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ, cô liền không nhịn được.
Có lẽ anh cũng đã đoán được…
Cô lau nước mắt qua loa, cố gắng nở một nụ, đắng chát nói với anh: “Dịch Trạch Duyên, em nhớ lại hết rồi.”