Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Chương 39: Vả Mặt Lục Văn Thiến


Bạn đang đọc Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài – Chương 39: Vả Mặt Lục Văn Thiến


Lục Tu Viễn càng ngày càng gần.
Cô nghe thấy anh ta đang nói gì đó.
“Xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy.

Nhưng Văn Thiến là em của anh, nó muốn gì anh cũng phải giúp nó đạt được.”
Đầu quá đau, cô đập mấy lần nhưng vẫn không thể tỉnh táo được.

Có lẽ không thể chấp nhận được, cuối cùng cô quyết tâm đập mạnh đầu vào tường.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó cô không biết gì nữa.
Lục Tu Viễn trợn tròn mắt nhìn Lâm Thanh Thanh đầu đầy máu ngã trên mặt đất.

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế này.

Văn Thiến nói với anh ta, cô ta muốn cho Dịch Trạch Duyên biết, Lâm Thanh Thanh là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ, sau đó bắt đầu chán ghét rồi vứt bỏ cô, năn nỉ anh ta trợ giúp.
Anh ta cảm thấy kế hoạch này thực sự quá mạo hiểm, mà cũng quá ngu xuẩn, không đáng để tham gia vào.

Nhưng nếu kế hoạch thành công, bọn họ cũng kiếm được rất nhiều, Văn Thiến có thể chiếm được Dịch Trạch Duyên, mà anh cũng có thể chiếm được cô.
Cho dù không chiếm được, chỉ cần có thể ngủ chung một lần, anh cũng cảm thấy rất đáng giá.
Mấy năm trước, lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Thanh, anh ta đã bị cô hấp dẫn.

Hôm ấy, anh ta đi tìm Lục Văn Thiến, lúc ấy cô cũng ở đó.

Ngày đó, ánh mắt cô lạnh lùng thanh cao, khiến người ta có cảm giác không thể với tới được.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lâm Thanh Thanh đều lộ ra một vẻ đẹp cực kỳ quyến rũ.

Từ đó về sau, anh ta không có cách nào quên được cô.
Kế hoạch này rất mạo hiểm, cũng phải đặt cược rất lớn.

Bình thường người cẩn thận dè dặt như anh ta chắn chắn sẽ không suy nghĩ đến chuyện này, nhưng kế hoạch này khiến anh ta không thể cưỡng lại được.
Người ta đều nói, trên đầu chữ sắc một cây đao, cũng có thể lý giải thành, muốn có được mỹ nhân thì cần phải mạo hiểm.
Nhưng Lục Tu Viễn không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Văn Thiến đưa cho anh ta pheromone và mandala, có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tìиɦ ɖu͙ƈ đối với phụ nữ.

Anh ta không ngờ cô lại kiên định như vậy, tình nguyện làm tổn thương cơ thể để giữ mình trong sạch.
Máu trên đầu cô chảy xuống đất.

Lục Tu Viễn nhìn dòng máu đỏ hồng chói mắt, dần dần bình tĩnh lại.

Anh ta muốn có được cô, nhưng không muốn cô chết.
Lục Tu Viễn cởϊ áσ khoác ra nhét vào ngăn tủ, sau đó bế ngang cô lên, đi qua sân trở về nhà lớn Dịch gia.

Quản gia nhìn thấy thì giật mình, kinh hãi không nói lên lời.

Lục Tu Viễn duy trì sự tỉnh táo, bảo ông ta đi lấy hòm thuốc.
Quản gia vội vàng lấy hòm thuốc ra, Lục Tu Viễn cầm máu cho cô.

Lái xe phóng xe tới, anh ta ôm cô lên xe đi đến bệnh viện gần đó.

Bệnh viện này do Dịch gia đầu tư, cũng coi như một phần sản nghiệp của Dịch gia.
Lúc Dịch Trạch Duyên nhận được tin thì vội vàng đi đến bệnh viện, cô vẫn còn đang hôn mê.

Nhìn thấy Lâm Thanh Thanh nằm trên giường, anh cảm thấy như bị Thiên Lôi đánh thẳng vào đầu.

Cơ thể Dịch Trạch Duyên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: “Có phải trước đây Dịch phu nhân từng bị thương ở đầu không?”
“Đã từng bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm.”

Bác sĩ nói tiếp: “Tuy nói là không nghiêm trọng nhưng cũng để lại di chứng.

Lần này, mặc dù não chỉ bị chấn động nhỏ, nhưng bởi vì di chứng nên mới hôn mê bất tỉnh.”
“Lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ lại lau mồ hôi, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Cái này thì không rõ, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ.” Bác sĩ đi đến chỉ vào đồ thị sóng não bên cạnh: “Tiên sinh, anh nhìn xem, cho dù là hôn mê thì biên độ sóng điện não cũng không thể chập trùng như vậy.

Nhưng sóng điện não của Dịch phu nhân lại chập trùng rõ ràng như thế, điều này cho thấy rằng não của cô ấy đang vô cùng sinh động.

Cô ấy còn đang hôn mê có lẽ vì không muốn tỉnh lại.”
Bác sĩ nói xong, cẩn thận quan sát nét mặt của anh, không ngờ tổng tài tuổi trẻ tài cao điềm tĩnh thận trọng lúc này lại ngỡ ngàng.

Anh ngơ ngác nhìn cô gái nằm trên giường, rất lâu mới nói: “Phải làm sao thì cô ấy mới có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ thở dài nói: “Có thể nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, gọi tên cô ấy nhiều một chút, để cô ấy biết rằng còn có người đang nhớ mình.”
Dịch Trạch Duyên không nói gì, bác sĩ thấy vậy thì yên lặng, thở dài đi ra ngoài.
Hai anh em Lục gia ở sát vách Dịch gia, chỉ cách nhau một bức tường, trên tường còn có một cái cổng vòm, thuận lợi cho hai anh em họ đi sang.
Lúc này, Lục Văn Thiến ở nhà thấp thỏm.

Đầu tiên cô ta nhận được điện thoại của Lục Tu Viễn, anh ta nói cho cô ta biết kế hoạch thất bại.

Lục Văn Thiến không ngờ Lâm Thanh Thanh lại nhẫn tâm với bản thân mình như vậy, đập đầu mình vào tường, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Lúc này, Lục Văn Thiến đi đi lại lại trong phòng, cho đến khi Lục Tu Viễn đẩy cửa đi vào.

Lục Văn Thiến nhìn thấy Lục Tu Viễn liền vội vàng hỏi: “Sao rồi? Dịch Trạch Duyên không nghi ngờ anh chứ?”
Kế hoạch đã thất bại, vậy thì không thể để cho Dịch Trạch Duyên nghi ngờ bọn họ.
“Anh chỉ nói với bọn họ Thanh Thanh ngất xỉu ở phòng đàn của ba, lúc anh đi vào thì thấy cô ấy ngã trên mặt đất.

Khi anh bế cô ấy về đã cởϊ áσ khoác ra, chắc không có ai nghi ngờ đâu.”
Lúc này, Lục Văn Thiến mới thở phào một hơi, nhưng hai anh em họ vẫn không thể bình tĩnh hẳn lại.

Bọn họ định đi thăm dò một chút, cho nên buổi tối đến Dịch gia hỏi thăm tình hình của Lâm Thanh Thanh, còn ở lại bên đó ăn cơm.
Trên bàn cơm, Dịch Trạch Duyên và Trương Thục Hỉ cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt hai người không được tốt lắm, là sự lo lắng bình thường khi người thân của mình hôn mê, trừ đó ra thì không còn gì khác.
Quả nhiên hai người không nghi ngờ bọn họ.

Lúc này, hai anh em Lục gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Dịch Trạch Duyên không ngủ được.

Anh cầm bình rượu đỏ đi lên tầng uống.

Một lát sau, Dịch Trạch Duyên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Anh biết là Lục Văn Thiến, nên không quay đầu lại.
Lục Văn tiến đến đứng bên cạnh Dịch Trạch Duyên, hai tay ôm ngực quan sát anh vài lần.

Anh mặc một bộ quần áo màu đen, giống như cùng hòa nhập vào bóng đêm, nhưng lại độc lập với nó.

Sự tồn tại của anh rất rõ ràng, bất cứ thứ gì cũng không thể che lấp được hào quang của anh.
Một cơn gió lạnh của mùa đông thổi tới, anh ăn mặc mỏng manh đứng ở đó, dường như không cảm nhận được cái lạnh của mùa đông.
Lục Văn Thiến dời mắt đi: “Cô vợ nhỏ của anh đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, vậy mà anh lại còn có tâm tư đứng ở đây uống rượu, xem ra anh cũng không quan tâm cô ta lắm nhỉ…”
Dịch Trạch Duyên không thèm nhìn cô ta, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Trong bóng đêm, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, cộng thêm khí chất mạnh mẽ trên người anh, khiến nét mặt của anh càng thâm trầm hơn.
“Không liên quan đến cô.” Anh nói không một chút khách sáo.
Anh cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu như đang thưởng thức cảnh đẹp, cúi đầu uống rượu rồi đặt chén rượu sang một bên.
Mặc dù người đàn ông này tàn nhẫn không thương tiếc, nhưng không thể không thừa nhận anh rất có mị lực, đến mức đôi khi anh cao ngạo lạnh lùng cũng trở thành mị lực.
Huống chi, Lục Văn Thiến hiểu rất rõ, nguyên nhân anh lạnh nhạt với cô ta như vậy là bởi vì ba cô ta.

Anh cố ý đối với cô ta như vậy để báo thù ba của cô ta, hoặc là nói anh tàn nhẫn như vậy chỉ là đang trấn an nội tâm của mình mà thôi.
Cô ta cảm thấy anh không thật sự muốn đối với cô ta như thế.
Cho nên, đôi khi anh cố tình lạnh lùng đối với cô ta, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cô ta hết lần này đến lần khác ngậm đắng nuốt cay.


Anh càng muốn lạnh lùng đối xử với cô ta, cô ta lại càng muốn đối nghịch với anh.
Lúc này, nhìn cái vẻ mặt muốn sống chớ lại gần của anh, cô ta khinh thường nói: “Cũng phải, chẳng qua phụ nữ chỉ là thú cưng nuôi ở bên cạnh, nuôi cũng chỉ là để mình bớt cô đơn tịch mịch.

Cho dù cô ta chết thật, anh đau lòng nhưng cũng không quá lâu.” Cô ta xích lại gần một chút, mặt đầy ý cười: “Tôi hiểu rõ anh nhất Dịch Trạch Duyên, loại người như anh chỉ yêu duy nhất bản thân mình mà thôi.”
Vốn dĩ Dịch Trạch Duyên uống rượu xong liền thuận tay đặt chén ở lan can bên phải, lúc này Lục Văn Thiến lại đứng ở bên phải anh, đột nhiên cô ta xích lại gần, anh nhíu mày dời chén rượu sang bên trái.
Lục Văn Thiến thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, nhân lúc anh không để ý liền cầm chén rượu lên.

Dịch Trạch Duyên nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng: “Cô muốn uống thì rót chén khác đi, không được làm ô uế chén của tôi.”
Chữ “ô uế” kia rõ ràng đã đâm thẳng vào Lục Văn Thiến.

Cô ta nhếch cằm với anh, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Cô ta từ từ đặt cái chén xuống rồi nói: “Tôi uống thì làm sao? Sao lại nhỏ mọn vậy, chỉ là một chén rượu thôi mà.”
Sắc mặt Dịch Trạch Duyên càng lạnh hơn: “Xem ra hôm nay cô không muốn trở về.

Cô biết đấy, hiện giờ tâm trạng của tôi đang không tốt.”
Nhìn vẻ mặt này của Dịch Trạch Duyên, Lục Văn Thiến cũng hơi bất an.

Mấy năm nay, cô ta vừa sợ, vừa hận, vừa yêu Dịch Trạch Duyên, chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh, cô ta có thể tùy ý ở bên ngoài ranh giới cuối cùng mà thăm dò.
Cô ta hiểu rất rõ, nếu thật sự làm anh tức giận, cô ta sẽ không chịu nổi.
Lục Văn Thiến thấy tình hình không ổn lắm, liền lui lại một bước giơ hai tay ra: “Thật là vô vị, chỉ đùa một chút mà anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi chuồn được chưa?”
Dịch Trạch Duyên không trả lời, đột nhiên nhìn đồng hồ, sau đó nở một nụ cười, cười rất nhẹ, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Chắc cũng đến giờ rồi, chúng ta cùng đi xem anh trai cô đi.”
Lục Văn Thiến hoàn toàn không hiểu gì, không biết vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
Dịch Trạch Duyên nói xong liền rời đi, Lục Văn Thiến vội vàng đuổi theo, đi qua cổng vòm ở vách tường.

Anh đi đến chỗ hai anh em cô ta ở, đột nhiên Lục Văn Thiến có dự cảm xấu.
Hai anh em cô ta ở biệt thự hai tầng.

Lúc này, đi qua cổng vòm liền nhìn thấy cổng biệt thự mở toang, rất nhiều người đứng ngoài cửa.

Lục Văn Thiến cũng biết những người này, đều là trợ thủ đắc lực của Dịch Trạch Duyên, khi Dịch Trạch Duyên ra khỏi nhà đều mang theo bọn họ để bảo vệ anh toàn của anh.
Nhưng bình thường những người này sẽ không xuất hiện.
Dự cảm không tốt càng mãnh liệt hơn.

Lục Văn Thiến theo sau lưng Dịch Trạch Duyên đi vào cửa, cô ta nhìn thấy anh trai bị trói ở trên ghế.
Cô ta gấp gáp, chất vấn Dịch Trạch Duyên: “Dịch Trạch Duyên, anh làm gì vậy? Dựa vào đâu mà anh dám trói anh trai tôi, tôi sẽ đi tìm dì phân xử.”
Cô ta nói xong liền đi về phía cửa, nhưng có hai người đứng ở đó ngăn cô ta không ra ngoài được.

Lục Văn Thiến vừa vội vừa tức, cô ta lạnh giọng nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh bị điên gì vậy? Mấy năm nay mọi người đều sống yên ổn với nhau, anh dựa vào đâu mà dám trói anh trai tôi? Anh quên lúc trước mình và dì đã hứa gì với ba tôi sao? Anh cũng đừng quên, trong xưởng rượu còn có rất nhiều người của ba tôi.

Nếu như anh em tôi xảy ra chuyện, anh cũng chẳng tốt hơn đâu.”
Dịch Trạch Duyên từ từ rút một điếu thuốc ra, nhóm lửa.

Anh không thèm liếc cô ta một cái, giọng thản nhiên nói: “Trước khác nay khác, bây giờ tập đoàn Dịch Thành đã gia nhập thị trường, không còn là xưởng rượu trong tay ba cô năm đó nữa rồi.

Bây giờ, xưởng rượu đưa AI (trí tuệ nhân tạo) vào sử dụng, ngay cả người của tôi cũng bị đào thải không ít, huống chi là người của ba cô.

Ba cô tự cho là mình đã để lại chướng ngại vật cho tôi, nhưng có lẽ ông ta cũng không ngờ thế giới này lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Những cái chướng ngại vật ông ta để lại đã sớm không còn ý nghĩa gì đối với tôi rồi.

Cũng bởi vì không còn lực uy hϊếp nên anh em cô mới có thể sống tốt, dù sao Dịch gia tôi cũng không thiếu tiền để nuôi hai con người rảnh rỗi.

Nếu không, cô tưởng mình còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?”
Mặt Lục Văn Thiến lúc xanh lúc đỏ, cô ta cố gắng đè lửa giận xuống, nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh em tôi đã không còn là mối uy hϊếp đối với anh, vậy sao anh còn trói anh trai tôi?”
Khói lượn lờ xung quanh, vẻ mặt của anh trở nên mơ hồ: “Vì sao tôi làm như vậy, không phải trong lòng các người biết rõ à? Thật sự cho là tôi không biết gì sao?”

Lục Văn Thiến như bị Thiên Lôi bổ một nhát vào đầu.

Hẳn là Dịch Trạch Duyên đã biết chuyện xảy ra với Lâm Thanh Thanh là do hai anh em họ làm.

Nhưng mà không đúng, anh trai làm kín đáo như vậy, sao anh có thể phát hiện ra?
Dịch Trạch Duyên tiếp tục nói: “Cô biết đấy, con người tôi thù rất dai, không chọc tới tôi còn dễ nói, chọc tới tôi…” Anh nhìn qua cô ta, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương: “Nhất định tôi sẽ trả lại gấp đôi.”
Không biết có phải do ánh mắt anh quá sắc bén không, Lục Văn Thiến bị làm cho chấn động, lùi về sau một bước, sau đó cô ta nhanh chóng phát hiện ra cơ thể mình có gì đó kỳ lạ.
Rất nóng, cơ thể ập đến từng trận khô nóng.
Cơn khô nóng kỳ lạ này xảy ra quá đột ngột, Lục Văn Thiến cảm thấy hai chân mềm nhũn, cảm giác khô nóng thiêu đốt cả người, khiến cô ta càng ngày càng khó chịu.
Đương nhiên Lục Tu Viên cũng nhận ra em gái không bình thường.

Anh ta bị trói không thể động, thấy em gái khó chịu, anh ta giãy dụa, mặt tràn đầy sự tức giận nói với Dịch Trạch Duyên: “Cậu đã làm gì với nó?”
Dịch Trạch Duyên nhét điếu thuốc vào gạt tàn, hai tay đút túi, ánh mắt đảo qua hai anh em họ.

Anh cúi đầu, cười một cách thâm sâu khó dò: “Cô luôn miệng nói hiểu tôi, nhưng rốt cuộc hiểu được bao nhiêu? Nếu cô thật sự hiểu tôi, cô sẽ uống chén rượu đó sao?”
Lục Văn Thiến được anh nhắc nhở, nháy mắt liền tỉnh ngộ, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Rượu có vấn đề? Anh bỏ gì vào rượu?” Nói xong cô ta lại lắc đầu: “Không đúng, anh cũng uống.”
Anh uống, nhưng anh vẫn bình thường đứng đó.
“Thủ thuật che mắt mà thôi, chỉ là động tay một chút, trời lại tối.

Cô nhìn thấy tôi uống thật?”
Lục Văn Thiến liền lên cơn tức giận, không nhịn được chửi: “Dịch Trạch Duyên, tên khốn nạn này! Rốt cuộc anh cho tôi uống cái gì?”
Anh mỉm cười lạnh lùng nói với cô ta: “Lời này của cô không đúng rồi, tôi bắt cô uống à? Rõ ràng chén rượu đó là cô tự uống.”
Cơ thể và trong lòng đều bị lửa đốt, cô ta vô cùng khó chịu, nhưng anh lại bình tĩnh đứng ở đó.

Cũng phải, là do cô ta thấy anh đứng trên tầng, không nhịn được liền đi lên tìm anh, là cô ta thấy anh tỏ ra chán ghét mình, nên mới càng muốn đối nghịch, uống chén rượu anh đã uống.

Từ nhỏ, cô ta đã thích làm như vậy, nhìn xem, anh hiểu cô ta rất rõ, dẫn dắt cô ta từng bước rơi vào cạm bẫy của mình.
Nhưng cô ta hiểu anh sao? Cô ta chưa từng thực sự hiểu anh.

Cái người từ nhỏ đã nho nhã lịch sự, khôn khéo hiểu chuyện đột nhiên lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn triệt mọi con đường ba cô ta để lại.
Cô ta chưa từng thực sự hiểu anh, biết anh trước giờ độc ác không mềm lòng, nhưng chưa từng biết anh thực sự độc ác là như thế nào.
“Lấy của người ta thứ gì thì đều phải trả lại, chuyện này tôi hiểu rất rõ, các người biết đấy.” Anh sai người cởi trói cho Lục Tu Viễn, ung dung, bình thản nói: “Đêm dài đằng đẵng, hưởng thụ cho tốt, để anh trai cô nhìn xem cô dâʍ đãиɠ như thế nào, tôi nghĩ nhất định rất đặc sắc.”
Anh nói xong liền quay người rời đi.

Lục Văn Thiến thấy vậy, vội vàng lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ nói với anh: “Dịch Trạch Duyên, anh không thể như vậy.”
Nhưng cô ta còn chưa đi tới cửa, cánh cửa đó đã nặng nề khép lại.
Lục Văn Thiến đập cửa, kêu khàn cả giọng, giống như một người phát điên: “Dịch Trạch Duyên, anh mau thả tôi ra.

Cái tên bại hoại này, anh là tên khốn nạn.

Anh mau thả tôi ra ngoài!” Có lẽ cơ thể càng ngày càng khó chịu, giọng của cô ta càng trở nên kinh hoảng: “Dịch Trạch Duyên, cầu xin anh mở cửa nhanh đi, cầu xin anh, về sau tôi không dám nữa.”
Dịch Trạch Duyên làm như không nghe thấy, nói với mấy người canh giữ ngoài cửa: “Trông chừng cửa và cửa sổ cho tốt, chưa đến bình minh thì không được thả bọn họ ra.”
Mấy người canh cửa cùng đáp lại, lúc này Dịch Trạch Duyên mới yên tâm rời đi.
Đã đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy Lục Văn Thiến kêu đến tê tâm liệt phế gọi.
“Dịch Trạch Duyên, tôi gϊếŧ anh! Dịch Trạch Duyên, tôi gϊếŧ anh!”
Dịch Trạch Duyên đi vào phòng bệnh.

Anh không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ một vài dụng cụ.

Bên giường đặt một cái ghế, anh đi đến ngồi xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm cô gái nằm trên giường.
Vì sao đột nhiên lại như vậy?
Rõ ràng hôm qua còn rất tốt, cô còn ôm anh không nỡ để anh đi, rõ ràng mấy tiếng trước còn nũng nịu với anh.
Nhưng vì sao chỉ trong chớp mắt lại nằm bất động ở đây?
Anh nhìn chằm chằm một lúc, chẳng biết khóe miệng nở một nụ cười khổ từ lúc nào.
Khó khăn lắm mới kết hôn được với cô, nhưng cô lại không yêu anh.

Khó khăn lắm cô mới yêu anh, nhưng bây giờ lại hôn mê bất tỉnh.

Chẳng lẽ anh thật sự là khắc tinh của cô sao, là trời muốn anh phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
**
Lục Tu Viễn mở cửa sổ phòng ra, không khí trong lành thổi vào, cuối cùng cũng làm nhạt bớt mùi hương mập mờ khiến người ta hít thở không thông trong phòng đi.
Lục Văn Thiến ngồi dưới đất, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, hai tay ôm đùi, khuôn mặt chôn ở đầu gối khóc nức nở.

Từ lúc tỉnh lại, cô ta vẫn duy trì tư thế này, đã rất lâu rồi.
Lục Tu Viễn thấy vậy liền đau lòng, nhưng anh ta lại không dám tới gần.

Anh ta ngồi xuống giường, nói với Lục Văn Thiến: “Mặt đất rất lạnh, đứng lên trước đi.”
Cô ta không trả lời, vẫn ngồi nức nở như cũ.
“Nếu em không muốn nhìn thấy anh, một lát nữa anh sẽ đi.”

Cô ta vẫn không trả lời.
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, Lục Tu Viễn giật nảy mình, mà Lục Văn Thiến đang ngồi xổm trên mặt đất thút thít cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Một đám người tiến vào, người đi đầu là Dịch Trạch Duyên.

Lục Tu Viễn nhìn thấy Dịch Trạch Duyên liền nhớ đến tất cả nhục nhã ngày hôm qua, lửa giận như được đốt lên.

Anh ta nhào đến, miệng réo lên: “Dịch Trạch Duyên, thằng khốn khϊếp, tao gϊếŧ mày.”
Nhưng anh ta còn chưa tới gần thì đã bị vệ sĩ của Dịch Trạch Duyên khống chế.
Mặt Dịch Trạch Duyên không cảm xúc đảo qua hai anh em họ, cười lạnh một tiếng nói: “Nhìn vẻ mặt này của hai người, chẳng lẽ cảm thấy tôi rất quá đáng?”
Lục Tu Viễn giãy dụa, giãy không được liền tức giận nói: “Mày còn muốn gì nữa?”
Hai tay Dịch Trạch Duyên đút túi, ung dung quan sát anh ta: “Muốn em gái anh được sống không?”
“Mày có ý gì?”
Dịch Trạch Duyên cúi đầu cười: “Anh muốn cô ta sống cũng được, tôi sẽ không làm gì cô ta, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, anh biết phải làm sao rồi chứ?”
“Đủ rồi Dịch Trạch Duyên!” Lục Văn Thiến đứng lên, giận dữ nói với anh: “Anh đã trừng phạt tôi và anh tôi thành như thế này rồi còn muốn gì nữa?”
“Cô cảm thấy như vậy đủ rồi sao? Không… như vậy vẫn chưa đủ.” Anh thong thả đi mấy bước, sau đó dừng lại: “Chẳng qua đây chỉ là một giao dịch, tuân thủ hay không tùy hai người thôi.”
“Nếu không tuân thủ thì mày muốn thế nào?” Người hỏi chính là Lục Tu Viễn.
Dịch Trạch Duyên không nói, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua Lục Văn Thiến.

Lục Tu Viễn không ngu, đương nhiên anh ta hiểu ý của Dịch Trạch Duyên.

Muốn Lục Văn Thiến bình an vô sự, vậy thì nhất định anh ta phải ngoan ngoãn nghe lời.

Giống như năm đó, anh muốn diệt trừ ba anh ta, nhưng không muốn tự mình ra tay, bức ép ba anh ta, bây giờ cũng như vậy, để anh ta lựa chọn.
Lục Tu Viễn cắn môi nắm chặt tay, anh ta nhìn thoáng qua Lục Văn Thiến.

Anh ta không muốn, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi đồng ý với cậu, cậu muốn tôi đi đâu?”
“Muốn đi đâu là do chính anh lựa chọn.

Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn kết liễu bản thân giống như ba anh.

Nhưng tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh, cho nên, nếu anh muốn sống tạm bợ, vậy tốt nhất nên trốn xa một chút, đời này không cần xuất hiện nữa.”
Lục Tu Viễn nhắm mắt lại, hai tay để bên người nắm chặt thành quyền.

Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Lục Văn Thiến, cười khổ một tiếng: “Em chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Không muốn!” Lục Văn Thiến lập tức nói ra, hai mắt cô ta đỏ bừng.

Khi đối diện với anh trai, cô ta mãi mãi không thể giúp gì, chỉ như là một đứa trẻ ỷ lại vào anh ta: “Không muốn anh đi.”
Vì để Lục Văn Thiến sống tốt, anh ta không đi không được.
Cuối cùng, anh ta vẫn không nói thêm gì nữa, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Văn Thiến một lần cuối, sau đó quay người đi về phía cửa.

Lục Văn Thiến chạy tới muốn kéo anh ta ở lại, nhưng có người sớm hơn cô ta một bước, khống chế cô ta lại.
“Anh ơi, anh ơi!”
Cô ta gọi Lục Tu Viễn, cơ thể anh ta sững lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Nhìn Lục Tu Viễn dần dần biến mất, Lục Văn Thiến rít lên một tiếng phẫn nộ, thống khổ.

Hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn Dịch Trạch Duyên: “Sao anh dám làm thế với anh tôi? Người nghĩ kế chính là tôi, người muốn Lâm Thanh Thanh bị cưỡng bức cũng là tôi.

Anh muốn làm gì thì làm với tôi đây này, sao lại làm hại anh trai tôi?”
Dịch Trạch Duyên cười mà như không cười nhìn cô ta, ánh mắt sắc lạnh, không hề tỏ ra thương tiếc: “Tôi biết người nghĩ kế chính là cô, cho nên người tôi trừng phạt cũng chính là cô, xem cô đau khổ hơn hay anh trai cô đau khổ hơn?”
Lục Văn Thiến muốn nhào đến liều mạng với anh, nhưng có người khống chế, cô ta không thể động đậy: “Dịch Trạch Duyên, sao anh có thể ác như vậy? Sao anh có thể độc ác như thế?” Cô ta khàn giọng kêu lên.
Dịch Trạch Duyên nghe vậy, khuôn mặt nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Hiện giờ Thanh Thanh còn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, cô nói xem ai độc ác hơn ai? Tôi nhớ tôi đã từng cảnh cáo cô không được động đến cô ấy, khi đó tôi đã cho cô cơ hội rồi.”
“…”
“Anh trai cô vừa mới đi, cho nên cứ áy náy, cứ đau khổ đi, tốt nhất cả đời này cứ sống trong đau khổ dày vò đi.”
“Còn có…” Anh chậm rãi gõ lên mặt đồng hồ: “Hiện giờ, Dịch gia đã không còn là nơi để cô tránh nạn.

Trước tối hôm nay, thu dọn hết đồ đạc rồi cuốn xéo ra khỏi Dịch gia.

Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một chút, ông cậu kia của cô rất thông minh, lựa chọn mặc kệ hai anh em cô, cho nên tốt nhất đừng đi tìm ông ta, tránh để bị cậu ruột mình không thèm nhìn mặt.” Anh nhắm mắt lại, ý tứ sâu xa đánh giá cô ta vài lần: “Tôi nhớ năm đó ba cô chơi xấu, đắc tội không ít người.

Trước đây có ông cậu và Dịch gia chống đỡ, hai người mới có thể bình yên vô sự.

Bây giờ, hai người bọn cô không còn ô dù gì nữa, anh trai lại biến mất không rõ tung tích, sau này khi ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
Anh nói xong, không hề lưu luyến quay người rời đi.

Người giữ chặt Lục Văn Thiến cũng buông tay ra, toàn thân Lục Văn Thiến không còn sức ngồi sụp xuống đất.
Dịch Trạch Duyên mới đi ra khỏi phòng mấy bước đã nghe thấy tiếng đập phá, còn có tiếng hét tê tâm liệt phế của Lục Văn Thiến truyền đến.
Khóe miệng anh cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.