Đọc truyện Ngủ Dậy Một Giấc Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị – Chương 87: Thịnh Yến Của Ác Ma 1
Ánh mắt Khấu Đông chợt dừng trên hai chữ “chủ tớ”, hơi khựng lại.
Chủ tớ?
Bây giờ phó bản cũng không phải phó bản đoàn đội, mà là phó bản của cá nhân y.
Vậy thân phận người hầu này…!
Y nhìn lại trên người mình, nhận ra bản thân đang khoác trên người một bộ áo choàng đỏ thẫm, áo choàng vô cùng rộng lớn, dường như đã trùm kín mít từ đầu đến chân y.
Vén áo choàng lên, bên trong là cổ áo sơ mi màu trắng cực kỳ phức tạp, ống tay áo xoã tung, mỗi một viên cúc áo đều là ngọc trai mượt mà.
Xuống chút nữa, là…!quần yếm?
Khấu Đông sờ vào thứ buộc trên đùi y, có chút không xác định được cái vòng tinh tế nối liền với bít tất này gọi là gì…!Đai cột vớ?
Thậm chí nó còn hơi có độ dốc giống giày cao gót.
Đai cột vớ cũng được khảm viền vàng tinh tế, phía trên điểm xuyết kim cương nho nhỏ.
Tóm lại, độ tiếp thu đối với Khấu Đông với một thân phục sức này mà nói thì thật sự không thể tính là tốt đẹp.
Y bị bao vây trong tơ lụa, châu báu cùng trang phục hoa lệ, thậm chí cả người còn cảm thấy khó thở.
Trên chỗ ngồi còn đặt một cây quải trượng trơn bóng mượt mà, được khắc hoa văn phức tạp.
Nếu quan sát kĩ, có thể nhìn ra đó là một con chim ưng đang giang rộng cánh bay, bên cạnh là chữ cái tiếng Anh viết hoa: G.
Khấu Đông suy đoán, đây chắc là gia huy của y.
Như vậy xem ra, y hẳn là chủ nhân bên trong thiệp mời.
Tử tước Glenn.
Khấu Đông nhớ kỹ thân phận của mình, bỗng lại nhận thấy giữa túi căng phồng, như thể còn nhét thứ gì đó bên trong.
Móc ra rồi mới phát hiện, đó là một tờ giấy viết thư khác được gấp gọn lại.
Trên tờ giấy viết thư là dòng chữ được viết qua loa:
“Bằng hữu thân ái:
Tớ thành thật xin lỗi vì đã dùng phương thức như vậy quấy rầy đến cậu.
Nhưng tớ đã gặp phải chuyện vô cùng kỳ quái ở trong lãnh địa của Bá tước Kästner, thật khó có thể dùng ngôn từ giải thích.
Tớ nhận ra rằng bản thân như bị giam hãm trong nhà tù, tớ nghĩ là tớ đã gặp phải ác ma bò ra từ địa ngục.
Nếu cậu có đọc được phong thư này, một tháng sau mà vẫn chưa thấy tớ trở về, xin cậu hãy giúp đỡ chăm sóc cho vợ và con gái tớ.
Cầu xin cậu tuyệt đối đừng tới tìm tớ, cứ coi nơi đây như là lăng mộ của tớ, tớ dùng thiện tâm ngày đêm cầu nguyện vì cậu, xin Chúa phù hộ cho cậu.
Người bạn trung thành của cậu, Sellin.”
……
Trái tim Khấu Đông bỗng nhảy dựng.
Một streamer game yêu đương như y cũng có thể nhìn thấy flag từ bức phong thư này —— Flag tử vong đầy giấy.
Điều này làm cho người ta cảm giác không tốt chút nào.
Ngón tay y nặng nề vuốt qua hai chữ “Ác ma”, đột nhiên nghe thấy bên ngoài xe ngựa có giọng nam trầm thấp nói: “Chủ nhân, chúng ta sắp sửa tới rồi.”
Thanh âm này không thể quen thuộc hơn, Khấu Đông vui mừng khôn xiết, nhấc màn xe lên, không bất ngờ gì mà thấy được sườn mặt anh tuấn của Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi cưỡi một con ngựa màu nâu đỏ, diện một thân kỵ trang, ống quần nhét vào trong bốt dài màu đen, làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa dài của hắn.
Sau khi đối diện với ánh mắt chủ nhân, Diệp Ngôn Chi hơi mỉm cười, đem ngựa tiến lại sát xe ngựa một chút.
Chủ nhân thò đầu ra từ cửa sổ, càng dễ dàng nói chuyện cùng hắn.
“Có tình báo gì khác không?” Khấu Đông thấp giọng hỏi hắn, “Về nơi này?”
“Chỉ có một cái.”
Khấu Đông ra hiệu hắn nói.
Diệp Ngôn Chi chậm rãi nói: “Chúng ta là người thay thế thân phận, trà trộn vào nơi đây.”
Một câu này được nói ra, Khấu Đông suýt chút nữa nổ tung.
“Trà trộn?”
“Đúng vậy,” Diệp Ngôn Chi nhẹ giọng nói, “Tử tước Glenn trước kia mắc phải quái bệnh nên bị ngài đón đi rồi nhốt ở trong phòng.
—— Ngài đã trực tiếp nhận lấy thư mời từ người đưa tin ở nơi đó, thay thế thân phận Tử tước Glenn, sau đó lại ra lệnh cho tôi giả dạng làm người hầu.
“Yên tâm,” Hắn nhìn vẻ mặt Khấu Đông, lại nói, “Tử tước Glenn đến từ phương Đông, vừa mới tiếp nhận tước vị, nơi này sẽ không có người nào chọc thủng thân phận của ngài.
Nhưng ngài nhất định cũng phải sắm vai thật tốt ——”
Khoé môi hắn hơi kéo lên, giống như đang cười.
“Ngài không có vấn đề gì chứ?”
Hiển nhiên là hắn đã nhập vai.
Khấu Đông đơn giản gật nhẹ đầu, từ đằng xa đã thấy được đỉnh nhọn cao ngất của toà lâu đài cổ trong trang viên kia —— Trông nó như thể bị vướng phải một đám mây đen luẩn quẩn mãi không thể tản đi, từng ô cửa sổ đều bị đóng chặt.
Cửa sắt của trang viên được hai người hầu đội tóc giả màu xám trắng kéo ra, cung kính hành lễ chào về phía xe ngựa.
Xe ngựa vòng qua rừng rậm, lộc cộc chạy trên con đường nhỏ trước lâu đài.
Nơi đó đã có lão quản gia tươi cười thân thiết mang theo người hầu chờ ở trước cửa.
Bên tai lại vang lên âm thanh của hệ thống:
【 Quy tắc đặc biệt thuộc về trò chơi này:
Người chơi có hai cách để kết thúc phó bản.
1, Không bị phát hiện ra thân phận nhân loại trong kỳ hạn trò chơi quy định.
2, Điều tra rõ chân tướng lâu đài cổ, giải khoá nhiệm vụ phụ tuyến “Lucifer sa ngã [1]”.
】
Nó dừng lại một chút, trong thanh âm bỗng trộn lẫn ý cười cổ quái.
【 Ngoài ra, hệ thống sẽ tặng người chơi thêm một lời nhắc nhở quý giá.
】
【 Đừng để chảy máu, đừng để chảy máu.
】
【 —— Đừng để chảy máu.
】
【 Mời ghi nhớ.
】
Nó lặp đi lặp lại bốn chữ đơn giản này tận ba lần, sau đó triệt để mai danh ẩn tích.
Khấu Đông nhớ tới mấy cái hố ngày thường nó vẫn đào cho mình, trong lúc nhất thời cũng không tài nào xác định được lời nhắc nhở này có thể hoàn toàn tin tưởng hay không.
Một bàn tay vén màn lên, y chậm rãi giẫm chân xuống bàn đạp.
Diệp Ngôn Chi nhảy từ trên ngựa xuống, nhẹ nhàng bước một bước về phía trước, cẩn thận đỡ y xuống, ngược lại thật sự giống như đang hầu hạ một vị quý tộc thân thể tôn quý.
Quản gia cũng đội một bộ tóc xoăn xám trắng, màu sắc nhợt nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh khiến lão trông như một con diều hâu đang nhắm thẳng vào con mồi.
“Chắc hẳn ngài là Tử tước Glenn đại nhân,” Lão trầm thấp nói, “Những vị khách khác đã đến cả rồi, mời ngài đi theo tôi.”
Đã có nam phó âm thầm xách hành lý thay Khấu Đông từ lâu, lão quản gia cung kính khom người một cái rồi vươn một bàn tay ra.
“Mạo muội hỏi, liệu ngài có cần ai tới hầu hạ?”
Lão gắt gao nhìn chòng chọc vào nửa gương mặt lộ ra từ mũ choàng to rộng của người thanh niên này.
Làn da kia hoàn toàn khác biệt so với sắc trắng tinh tế của nhân loại, trông giống như tơ lụa thượng hạng, chiếc cằm mảnh khảnh hơi nhếch lên, không chút nào che giấu vẻ kiêu căng thuộc về quý tộc.
“Không cần.”
Vị Tử tước đại nhân trẻ tuổi này trả lời ngắn gọn, đồng thời vung tay từ phía sau lên.
“Tôi có dẫn người theo.”
Một người hầu trẻ tuổi ở đằng sau y tiến về phía trước một bước.
Lão quản gia quan sát hắn thật kỹ, đối phương cũng sở hữu mái tóc và đôi mắt màu đen hiếm thấy, dáng vẻ tuấn lãng.
Hoàn toàn chuẩn xác với mặt hàng các lão gia chọn lựa.
Lão không nói thêm gì nữa, lập tức dẫn người tiến vào cửa chính, lúc này mới lại hơi khom lưng, duỗi tay ra hiệu: “Xin cho phép tôi vì ngài ——”
Lão muốn cởi bỏ áo choàng cho Tử tước.
Vị người hầu đi theo Tử tước Glenn chẳng biết đã tiến lên lúc nào, lặng yên không tiếng động chen vào khe hở giữa hai người, mở miệng nói: “Xin cứ để tôi.”
Lão quản gia sâu kín nhìn hắn.
Đôi mắt thâm trầm của người hầu cũng nhìn lão chằm chằm, không cho xen chuyện nói: “Chủ nhân của tôi không thích người khác hầu hạ.”
Lão quản gia siết chặt quai hàm, qua hồi lâu mới gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với cách làm không hợp quy củ này.
Ngón tay thon dài của người hầu khều dây buộc áo choàng ra, dịu dàng kéo mở.
Cùng với âm thanh sột soạt do vải dệt cọ xát tạo ra, khuôn mặt của vị Tử tước sở hữu huyết thống phương Đông này rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt mọi người ——
Đôi mắt sáng ngời.
Màu đen khác biệt với người bình thường, mái tóc hơi dài của người này được buộc gọn chỉnh tề bởi một sợi dây cột tóc màu đỏ.
Mái tóc đen nhánh ở dưới ánh nến lờ mờ, hợp lại thành thứ ánh sáng màu nâu vàng đầy mỹ lệ kỳ dị.
Gương mặt y tái nhợt mà lại tinh xảo, thân hình cũng tinh tế, ánh mắt hững hờ nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, giống như đánh giá, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Loại ngạo mạn quý tộc này vậy mà cũng vô cùng thuận mắt khi đặt ở trên người y, trông dáng vẻ y giống như vốn dĩ được yêu thương chiều chuộng từ khi sinh ra, cũng vì thế nên mới tạo thành bộ dáng thế này.
Nét mặt này, kỳ thật cũng khiến lão quản gia vốn đã nhìn chán mỹ nhân tại trang viên đây phải sững sờ.
Đợi tới lúc phản ứng kịp thời, mới vội vàng dẫn người vào trong: “Tử tước đại nhân, mời.”
Trong phòng tiếp khách đã có không ít người.
Các lão gia quý tộc đã hãm sâu vào ghế dựa mềm mại bên lò sưởi âm tường, ánh lửa của lò sưởi âm tường hắt lên mặt tường vô số bóng đen mờ nhạt.
Bọn họ thấp giọng nói chuyện, thảo luận những đề tài bình thường mà quý tộc sẽ bàn luận.
Thu hoạch của trang viên, săn bắn, vũ hội và rượu.
Cánh cửa bị lão quản gia gõ cốc cốc ba tiếng, duỗi tay mời Khấu Đông tiến vào.
Khấu Đông bước chân vào bên trong.
Đôi giày y mang có hơi nặng, cho dù ở trên mặt thảm mềm mại, cũng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Các quý tộc nghe được âm thanh liền quay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên đều hội tụ trên người y, bầu không khí trong lúc nhất thời chìm vào im ắng.
Y giống như một ngọn lửa đúng dịp bùng cháy, dời từ bên ngoài vào trong phòng, những người khác ít nhiều gì cũng sẽ bị thứ ánh sáng này ảnh hưởng, thậm chí là hoa mắt say mê.
Một người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đứng dậy khỏi ghế đầu tiên, mỉm cười nói: “Tử tước Glenn?”
“Vị này chính là Nam tước De.
Léglise [2] đại nhân,” Lão quản gia thấp giọng nói, “Là bằng hữu của Bá tước Kästner đại nhân.”
[2] Đoạn này tác giả viết nhầm thành Bá tước, nhưng các chương sau tác giả đổi thành Nam tước nên mình sửa luôn nhé.
Khấu Đông nhớ rõ hai cái tên này, đều xuất hiện ở trên thiệp mời.
Người sau là chủ nhân trang viên, còn người trước là kẻ đã viết bức thư mời kia.
Y cũng khẽ cười, nói: “Có thể nhận được lời mời từ ngài là vinh hạnh của tôi.”
“Bỏ lỡ mỹ nhân như ngài đây, mới là bất hạnh của chúng tôi.” Léglise cười nói, cũng ra hiệu để quản gia đưa thêm một chiếc ghế dựa cho vị khách mời mới đến này, “Thời tiết hôm nay rất đẹp.”
Thời điểm Khấu Đông tới nơi đã gần chạng vạng, cũng nhìn thấy mây đen sương mù giăng đầy trời, âm u không ló ra nổi một tia nắng, nhìn thế nào cũng không giống một ngày có thời tiết đẹp.
Y gật đầu: “Quả thực.”
Diệp Ngôn Chi đi theo y tiến vào, bây giờ đang đứng ở bên tường.
Léglise liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, nói: “Đây là con nối dõi mà ngài mới tiếp dẫn?”
Khóe miệng gã mấp máy, trong đôi mắt xanh thẳm ngầm khẳng định: “Một người hầu?”
Khấu Đông không hiểu tiếp dẫn trong miệng gã có ý gì, ngược lại là ba chữ con nối dõi làm y cả kinh trong lòng.
Sao NPC này lại thấy được quan hệ ba con của hai người bọn y?
Chẳng lẽ y biểu hiện tình thương của ba rõ ràng như vậy sao, đều viết hết ở trên mặt?
Y né tránh hai đề tài chưa hiểu rõ này, hàm hồ nói: “Edward là đứa trẻ ngoan.”
Đây là cái tên mà Diệp Ngôn Chi đã nói cho y.
“Đừng căng thẳng,” Léglise tiến lại gần hơn, đôi mắt nhìn Khấu Đông chăm chú, thấp giọng nói, “Nếu như tôi đã mời ngài cùng đứa trẻ mới sinh này, cũng đại biểu cho việc chúng tôi đã tiếp nhận ngài và con nối dõi của ngài.
Ngài và hắn, đều có thể tham dự bữa thịnh yến này của chúng ta.
Tôi tin tưởng rằng đây sẽ là khung cảnh ngài chưa bao giờ trông thấy.”
“Chỉ là ——”
Gã đột nhiên khẽ động đậy cái mũi, hít một hơi thật sâu.
Gương mặt gã cơ hồ muốn ghé vào bên gáy Khấu Đông, hô hấp đều phun trên làn da y.
Khấu Đông không lùi lại về phía sau, nhưng đằng sau lưng không nhịn được có chút tê dại.
Y cũng không biết cảm giác nguy cơ này dâng lên từ chỗ nào.
Những quý tộc tuấn mỹ trẻ tuổi kia đều dán lên người y, ánh mắt ấy ——
“Đã có người nào từng nói chưa?” Léglise thấp giọng nói, gần như tham lam mà nhìn chằm chằm vào mạch máu xanh nhạt trên cổ thanh niên, tưởng chừng có thể xuyên qua lớp da mỏng manh kia, nhìn đến dòng máu đỏ tươi đang chảy xuôi bên trong.
Gã hít hà, thấp giọng lẩm bẩm.
“Ngài thật thơm.”
Ở nơi Khấu Đông không nhìn tới, Léglise hơi hé miệng ra, đầu lưỡi của gã nhẹ nhàng lướt qua, lặng yên liếm láp hai chiếc răng nhọn hoắt mới mọc ra của mình.
[07/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Thả Khấu Điềm Điềm đội lốt quỷ hút máu vào giữa đám vampire.
Vampire: Dám động không?
Khấu Điềm Điềm: Hông dám, hông dám động.
QAQ
—
[1] Theo Kinh Thánh, Lucifer là đứa con đầu tiên được sáng tạo bởi Chúa, là vị Seraphim cũng như Tổng lãnh thiên thần đầu tiên và có quyền năng tối thượng nhất.
Bởi vì sinh ra theo hình ảnh của Chúa nên Lucifer cực kỳ cao ngạo, cho đến ngày Chúa tạo ra Adam và Eva từ bụi đất và lệnh cho hắn phải thần phục con người.
Lucifer cho rằng con người mới là kẻ phải thần phục và sùng bái hắn, bởi hắn được tạo nên từ ngọn lửa – ánh sáng đầu tiên của Thiên Đàng.
Lucifer coi đây là một sự sỉ nhục và bất công, hắn muốn chính mình được hiệp cùng bản tính Chúa chứ không phải là một con người nào.
Sau đó hắn bèn tập hợp các Thiên Thần khác, những kẻ cũng coi việc cúi mình trước loài người là một sự sỉ nhục khi mà họ mới chính là tạo vật đầu tiên của Chúa.
Sự phản bội này của Lucifer đã khiến hắn trở thành kẻ đối nghịch với các Thiên Thần, cùng với hơn 130 triệu Thiên Thần khác trở thành Đọa Sứ, gây nên cuộc chiến lớn nhất trên Thiên Đàng.
Sau này, Lucifer đã bị Michael đánh bại và đặt cho tên mới là Satan.
Lucifer bị đuổi khỏi thiên đàng và trở thành 1 trong 4 vị vua của địa ngục..