Bạn đang đọc Ngủ Dậy Một Giấc Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị – Chương 2: Cô Dâu Chạy Trốn 1
Trò chơi quần què này còn có thể thay đổi thể loại sao!!!
Khấu Đông ôm chút hy vọng cuối cùng, hỏi: “Vậy nếu như tao làm cho độ thiện cảm của họ giảm xuống ——”
Có thể ra khỏi cái chỗ này không?
Giọng nói lạnh như băng của hệ thống đáp: 【Khuyến cáo người chơi không nên thử.
Nếu độ thiện cảm tụt quá thấp thì phó bản sẽ thất bại, tình hình đặc biệt, sẽ bị NPC xử lí ngay tại chỗ.】
Khấu Đông: “……”
Quá cao thì bị giữ lại trong game, thấp quá thì sẽ bị giết ngay tại chỗ….!
Nếu được nói ** má mài thì y sẽ không ngần ngại thốt ra ngay lập tức!
Y hít sâu mấy lần, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Bây giờ sóng não của y đang được kết nối với trò chơi.
Nếu như đúng theo lời của trò chơi, nhiệm vụ này thất bại thì cho dù thân thể bình an không phải lắng lo thì ý thức cũng sẽ biến mất, trở thành người thực vật.
Lần thứ hai y đánh giá quan sát lại giao diện trò chơi.
Giao diện không có sự thay đổi gì, trừ cái lựa chọn Đi đến phần cốt truyện ra còn có cả balo, hẹn hò, đổi thưởng.
Y click mở thuộc tính cá nhân, có thể nhìn thấy được giá trị công lược của mình với bốn NPC kia đều hiện gần đầy, y thật sự mệt mỏi rồi.
Từ từ…!
Ánh mắt Khấu Đông dừng lại một lúc ở phần giao diện đổi thưởng.
Trò chơi này cũng không phải chỉ dành cho người chơi hệ visa, để đổi đồ trong ao đổi thưởng thì phải tiêu tốn điểm tích lũy nhận được từ các phó bản nhiệm vụ.
Nếu số đỏ thì có thể rút ra đạo cụ độc quyền của NPC để mở ra cốt truyện đặc biệt.
Y hỏi: “Vậy hiện tại tao có thể đổi gì ở ao đổi thưởng?”
Hệ thống trò chơi trả lời: 【Có thể rút được đạo cụ chống lại sự công kích của NPC.】
Cái này chẳng phải tương đương với việc có thêm một vài cái mạng, vớt vát chút màu xanh cho cuộc đời hay sao hả!
Hai mắt Khấu Đông hơi sáng ngời, lập tức hỏi: “Vậy dùng cái gì đổi? Vẫn là điểm tích lũy hả?”
Hệ thống trò chơi: 【Phải.】
Xong nó dừng một chút, giống như đang có ý dụ dỗ, 【Người chơi nên thử mấy lần.】
Khẩu Đông đương nhiên không dính chiêu của nó: “Ui là trời, giờ tao đang nghèo thế này, chẳng có một xu dính túi.”
Không hoàn thành nhiệm vụ, nửa cái điểm tích lũy cũng chả có, đương nhiên là nghèo rớt mùng tơi rồi.
Hệ thống trò chơi nói: 【Ngài có thể thông qua hệ thống hẹn hò để thu được độ thiện cảm.】
Hẹn hò……!
Trong lòng Khấu Đông hiện tại đang có chút khó xử.
Lúc trước y vẫn luôn thích kiểu này.
Cùng Bá tổng đi uống rượu vang rồi thưởng thức màn biểu diễn tài nghệ của Bá tổng; cùng với Uncle dạo phố sau đó đi mua quần áo, cả hai sẽ làm chút chuyện xấu ở trong phòng thay đồ; đeo khẩu trang đi xem lén liveshow của nam thần, sau khi hết liveshow thì nhận được tin nhắn của nam thần “Thấy em rồi, những lời ca ban nãy đều vì em mà cất lên”; cùng với cún con tay trong tay đi công viên nước, lúc ăn kem dính lên mặt thì đối phương lấy cớ lau cho rồi hôn lén một cái…!
Tất cả đều ngọt ngọt ngào ngào, ngọt đến độ ruột gan run rẩy luôn á!
Nhưng con mẹ nó đó là NPC trong game yêu đương.
Khẩu Đông không dám tưởng tượng mình mà đi hẹn hò với NPC game kinh dị thì sẽ như thế nào, chẳng lẽ muốn họ show hết mấy cái hiện trường yêu đương thật lòng ở trước mặt một đống người xem hả!
Hệ thống trò chơi cũng cạn lời, không biết nên đáp thế nào, 【Phạm vi hiểu biết của người chơi với game kinh dị thật sự rất…】
Chẳng lẽ lại là sốt cà chua giả làm máu trong phim kinh dị.
【Lúc trước ngài có từng chơi game kinh dị chưa?】
“……”
Còn phải hỏi à, đương nhiên là chưa rồi!
Khấu Đông lẩm bẩm nói: “Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện thì đã sớm kiếm mấy game kinh dị để luyện tay nghề rồi….”
Hệ thống trò chơi hỏi: 【Ví dụ như《 Vong Nhân 》à?】
Không biết do cái gì, Khấu Đông rùng mình một cái.
Cứ như là có dòng điện từ đầu chạy xuống chân, tim của y cũng vì thế mà run rẩy, lời cất lên cũng căng thẳng hơn hẳn.
“Tại sao lại hỏi thế?”
Hệ thống trò chơi nói: 【Thì đấy là trò chơi hot nhất thế giới của ngài còn gì.】
Bởi vì phần thưởng khá phong phú, gần như được tính là game quốc dân.
Nếu chơi tốt, trong một đêm phất lên cũng chẳng phải là mơ,
Khấu Đông lẩm bẩm nói: “Không……!Không.”
Y cũng không rõ sự kháng cự này của mình đến từ đâu.
Thân là một streamer trò chơi, người đại diện cũng đã vô số lần khuyên nhủ y đổi qua bên《 Vong Nhân 》cày lên top, nhiệt độ game đó cao, người xem cũng nhiều, so với mấy game tình yêu đơn thuần kiểu này thì kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều lắm.
Nhưng Khấu Đông chưa lần nào đồng ý, thậm chí y còn chưa từng nghĩ đến việc tải cái game đấy về, mỗi lần thấy poster 《 Vong Nhân 》dán ở đầu đường y toàn phải né xa ơi là xa.
Hệ thống trò chơi quyết định im mồm không nói nữa, một hồi lâu sau mới có nhắc nhở mới hiện lên.
【Yêu cầu người chơi chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tiến vào phó bản đầu tiên.】.
Đam Mỹ Sắc
【Phó bản một: Cô dâu chạy trốn.】
【Nhiệm vụ: Tránh né chú rể, trước khi hôn lễ kết thúc, thành công chạy trốn khỏi lâu đài cổ.】
【Người chơi vui lòng nằm xuống, sau mười phút, phó bản sẽ mở ra.】
Khấu Đông nhắm mắt, nằm xuống trong ánh mắt chăm chú của bốn NPC.
Y nhấc chăn đắp lên người, thân thể còn hơi run lên nhè nhẹ.
Y bỗng nhiên cảm nhận thấy sự vuốt ve.
Chẳng biết là NPC nào đang cách một lớp chăn mỏng mà nhẹ nhàng vuốt ve an ủi y từ đầu đến chân.
Động tác kia thật sự rất ôn nhu dịu dàng, tựa như đang đối đãi với trân bảo cả đời.
Khấu Đông kích động muốn nôn mửa.
Không đúng!
Không thể nào, rõ ràng y đã đóng cảm quan lại, động tác này đã được xem như là thân mật, sao mà lại ——
Ngày càng nhiều tay để lên người y.
Một làn hơi lành lạnh phả qua lớp chăn, dừng lại ở cổ y.
Nhưng ánh mắt lưu luyến vây quanh y, những ngón tay thon dài chậm rãi phác họa lại từng nét trên cơ thể y.
Từ đầu.
Đến chân.
Bọn họ chăm chú nhìn y, tựa như y lữ nhân trong sa mạc chỉ còn lại giọt nước duy nhất để duy trì sinh mạng.
Ánh mắt kia vừa dịu dàng lại vừa hung ác, ôn nhu đến mức làm y tan chảy rồi lại điên cuồng muốn xé rách cổ họng của y.
Ở nơi Khấu Đông không thấy được, logo trò chơi tình yêu ở bên phải dần mờ nhạt đi, thay vào đó là hai chữ đỏ tươi hiện lên: Vong Nhân.
Hai chữ này chỉ hơi nháy nháy lên trong giây lát rồi cũng biến mất.
“Nhớ trốn thật kỹ đi đấy, bảo bối của ta ——”
Có thanh âm nhẹ nhàng cất lên.
“Nếu không, cưng sẽ phải trở thành của ta, vĩnh viễn trở thành cô dâu của ta.”
Trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay sau đó lại chói lóa.
Y giống như đang ngồi trong xe ngựa, chạy lọc cọc lọc cọc, có người nói với y: “Thiếu gia, xuống xe thôi.”
“…..”
“Thiếu gia?….!Thiếu gia?”
Khấu Đông buộc bản thân phải nhấc lên mí mắt.
Từ sau tấm rèm cửa đang đung đưa của xe ngựa, y nhìn thấy ngọn tháp cao chót vót của tòa lâu đài cổ kính, nó được bao bọc chặt chẽ bởi những bụi cây linh sam và hàng rào sắt, chỉ còn một đường đi nhỏ miễn cưỡng đủ cho chiếc xe ngựa đi qua.
Hiện giờ y đang ngồi trên xe, mà cái xe đang chạy trên con đường nhỏ ấy.
“Ngài nên đi vào đi —— đừng để chủ nhân chờ lâu.”
Có ai đó nhẹ nhàng dìu lấy y, không thể nghi ngờ được, người nọ đang dẫn y vào trong lâu đài cổ.
Dưới chân là thảm xốp mềm mại, phần đầu của đôi ủng gần như không chạm được xuống đất.
Nói là muốn cử hành hôn lễ, nhưng ở một nơi như thế này không phải là quá mức quạnh quẽ sao.
Trong đại sảnh không có bất kỳ bó hoa nào, chỉ có một cái ghế ẩn ẩn sau tấm rèm cửa sổ âm u, có ai đó đang đứng sau cái ghế tựa, đưa lưng về phía Khấu Đông.
Có vẻ như đã nghe được động tĩnh, hắn nghiêng đầu, nhàn nhạn nói: “Trở lại rồi à.”
“Đã trở lại rồi hả?”
Có một âm thanh vui sướng khác cất lên, ngay sau đó ở phía bậc thang xuất hiện lên mấy tiếng bước chân, giày dẫm kêu lên mấy tiếng vang vọng, Khấu Đông ngẩng đầu vừa thấy, răng đã cảm thấy đau nhức ——
Là cún con.
Sau đó ngó qua nhìn người đứng ở gần cửa sổ, cảm giác đau răng lập tức biến thành run rẩy ——
** má nhà nó chứ! Là Uncle!
Ấn tượng của Khấu Đông với nhân vật này đặc biệt sâu, giả thiết của nhân vật này tương đối kỳ quái, trên căn bản có thể nói là kiểu cứng không ăn mềm không ăn, hắn có một đôi mắt vừa đen lại vừa thâm trầm, lạnh lùng liếc sang ai là có thể làm người ta run rẩy.
Khấu Đông cũng chưa từng bị thất bại ở chỗ các NPC khác, chỉ duy nhất người này, còn liên tiếp hai lần, y phải ăn nguyên cái kết cục BE giam cầm play.
Vừa mở đầu đã là hai NPC khó như này, trong lòng Khấu Đông có chút sợ hãi, miễn cưỡng đáp: “Ừ….”
Thật sự thì y không muốn đáp lại đâu á!
Cún con đột nhiên tiến lại gần hơn, duỗi tay lướt qua trán y.
“Anh hai….!Anh chảy nhiều mồ hôi quá.”
Thần sắc cậu ta toát lên vẻ lo lắng.
“Anh thấy không khỏe ở đâu hả?”
Có cơ hội trốn khỏi bọn họ, Khấu Đông từng một chân đạp bốn cái thuyền liền sử dụng ngay kỹ thuật diễn xuất của mình, trấn tĩnh lại sắc mặt, cơ thể cũng hơi nghiêng ngả: “Anh muốn về phòng nghỉ ngơi chút.”
Ngoài dự đoán, hai NPC này không phản đối.
Cún con quan tâm mà nói: “Ba ngày sau là hôn lễ rồi, anh hai đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong lòng Khấu Đông căng thẳng, ngó qua góc trên bên phải, quả nhiên mới nhìn qua đã thấy khung đếm ngược nhiệm vụ.
Ba ngày.
Y không chút biến sắc, thử thăm dò: “Thời gian này chỉ sợ có hơi gấp quá, anh muốn đổi ngày thành hôn được không.”
Vẻ mặt của cún con lập tức thay đổi, tuy rằng vẫn là mỉm cười, nhưng ý cười kia hoàn toàn không còn tươi tắn như trước.
Chẳng khác nào dán giấy lên mặt.
“Làm sao,” Cậu ta chậm rãi cởi găng tay xuống, “Anh hai hối hận ư, không muốn làm cô dâu của em sao?”
Lúc này Khấu Đông biết được ai là chú rể.
Y nhìn độ hảo cảm của cún con bắt đầu tụt xuống như điên, nói: “Không, chỉ là anh muốn chuẩn bị cẩn thận.”
Cún con thở phào nhẹ nhõm, lại đeo cái găng tay trắng như tuyết kia lên.
Găng tay kéo qua mu bàn tay, Khấu Đông mơ hồ thoáng nhìn thấy trên tay cậu ta có một dấu vết gì đó, có vẻ như là hình xăm.
“Vậy thì anh hai nên nói sớm chứ….”
Đầu ngón tay của cậu ta cách một lớp găng tay, gần như chẳng muốn bỏ ra mà xoa xoa ngón tay Khấu Đông.
“Em ấy à, thích anh hai nhất luôn đó.”
Khấu Đông: “……”
Y không nhịn được nói chuyện với hệ thống trò chơi: “Nếu là trước kia, tao chỉ cảm thấy ngọt ngào.”
Đáng tiếc, lúc này thì y chỉ thấy lông tơ của mình dựng ngược lên.
Cún con né ra nhường đường cho y.
Hơi thở của cậu ta lạnh băng, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, từ đầu đến chân dường như toàn là hơi thở thanh xuân.
“Lên nghỉ ngơi đi anh.”
Khấu Đông đáp một tiếng, dọc theo cầu thang đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy cún con nói.
“Đúng rồi ——”
“Bên ngoài có dã thú, sau khi trời tối thì anh hai đừng nên ra ngoài nha.”
Lông mày Khấu Đông hơi nhíu lại, đứng trên cầu thang nhìn xuống cậu ta, y thấy được cảnh cậu ta đang lè đầu lưỡi ra liếm láp bàn tay vừa mới mơn trớn mồ hôi trên trán Khẩu Đông lúc nãy.
“Nếu như không nghe lời ấy ——”
Cậu ta nhẹ giọng nói, ánh mắt phản chiếu lại ánh sáng, gần như là vui sướng mừng rỡ, có vẻ như là đang nghĩ đến một kết cục nào đó khiến người ta vui sướng.
“Sẽ bị dã thú ăn thịt đó nha.”
Những câu này tựa như là lời dẫn, ngay sau đó, Khấu Đông nhìn ra phía cửa lớn rộng mở, thấy mặt trời đỏ tươi sắp lặn xuống, dường như nó đang giãy giụa trên đường chân trời hai giây, lại như là không chịu nổi gánh nặng, hoàn toàn bị che lấp bởi đỉnh cây linh sam.
Trời tối.
[04/10/2021]
Tác giả có lời muốn nói:
Cún cưng: Ừ đúng rồi, không nghe lời sẽ bị em ăn thịt đó nha.
(Bỗng nhiên hài lòng).