Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?


Bạn đang đọc Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc – Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?

Edit: ༄༂Mun༉

Nàng có thể có y thuật như vậy là gia gia nghiêm khắc không rời a, Mục Thanh Ca thu hồi tầm mắt, lạc tịch cười cười, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Mục Thanh Ca đột nhiên quay đầu: “Thừa tướng cha.” Còn tưởng rằng chỉ là Mục Nguyên, lại không có nghĩ đến phía sau hắn đi theo một người nam nhân tuổi trẻ, bởi vì nàng chưa từng gặp qua, cho nên tầm mắt dừng ở trêи người người nọ có chút lâu, thẳng đến người nọ ngước mắt cùng nàng đối diện, không biết vì sao Mục Thanh Ca chỉ cảm thấy người này có một loại cảm giác quen thuộc.

Nam tử tuổi trẻ kia mặt mày cực kỳ tinh xảo, ngũ quan đoan chính tướng mạo anh tuấn, hắn trầm hạ ánh mắt đứng ở phía sau Mục Nguyên, Mục Nguyên nhìn miệng vết thương giữa cổ Mục Thanh Ca, hắn tất nhiên cũng nghe tin tức đã có người muốn ám sát nàng, “Việc hôm nay phát sinh ta đã biết.”

“Sau đó thì sao? Thừa tướng cha muốn báo thù cho ta sao?” Mục Thanh Ca cười nói, đáy mắt lại mang theo một tia trào phúng.

“Không, làm phụ thân ta hẳn là bảo vệ ngươi an toàn, vĩnh viễn sẽ không thế ngươi dọn dẹp phiền toái phía sau.” Mục Nguyên nói, sau đó kêu nam tử phía sau: “Lăng Phong.” Chỉ thấy nam tử kia hơi hơi tiến lên, hắn tựa hồ nhìn thấy Mục Thanh Ca đáy mắt xa cách cùng trào phúng, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Lăng Phong là ám vệ trong phủ võ công tối cao, về sau để hắn bảo vệ an toàn của ngươi.” Mục Nguyên nói với Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, nàng không rõ Mục Nguyên làm như vậy rốt cuộc vì sao?


Chủ cũ trước kia ngây ngốc, thời điểm yêu cầu người bảo vệ nhất lại hờ hững, hiện giờ lại chủ động phái người cho nàng, cái này làm cho Mục Thanh Ca không thể không phòng bị, hơn nữa nàng còn có một tầng thân phận không thể cho ra ánh sáng, dì Vân là người đi theo đã lâu, nhưng người này…

Mục Thanh Ca biểu lộ ra không muốn hai vị trước mặt tất nhiên thấy rõ ràng, Lăng Phong không nghĩ tới còn có người ghét bỏ hắn, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, Mục Thanh Ca khóe miệng giơ lên một tia cười nói: “Thừa tướng cha, ta không cảm thấy ta yêu cầu ám vệ, ta có thể tự bảo vệ mình.”

Mục Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi nếu có thể tự bảo vệ mình, miệng vết thương trêи cổ ngươi sẽ không có.”

Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, Mục Nguyên không đợi Mục Thanh Ca phản đối nói thẳng: “Liền quyết định vậy đi, về sau Lăng Phong sẽ đi theo ngươi.” Sau đó nói với Lăng Phong: “Ta đem mạng nữ nhi của ta giao cho ngươi.”

“Dạ, Lăng Phong tất nhiên bảo vệ tiểu thư thật tốt, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.” Lăng Phong nói.

Mục Thanh Ca còn đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ tựa hồ đem đại sự cả đời mình đều cho công đạo, Mục Nguyên nhìn Mục Thanh Ca sau đó xoay người rời đi, sau đó trong viện liền đứng Lăng Phong cùng Mục Thanh Ca hai mặt nhìn nhau, Mục Thanh Ca đè đè giữa mày, cái này chẳng lẽ chính là cái gọi không có việc thì tìm việc sao?

“Tiểu thư, nên đi ngủ.” Thanh âm Lăng Phong lạnh băng như cũ, chỉ là có một tia ôn nhu làm người không phát hiện.

“Ngươi là Lăng Phong đúng không, cùng ngươi thương lượng một việc được không?” Mục Thanh Ca tiến lên một bước, Lăng Phong lập tức liền lui về phía sau một bước, Mục Thanh Ca nghi hoặc nhìn Lăng Phong, chẳng lẽ trêи người nàng có độc sao?

Lăng Phong mặt vô biểu tình nói: “Lăng Phong chỉ là ngài ám vệ, tiểu thư nếu có phân phó thỉnh nói thẳng.”

Mục Thanh Ca thật đúng là không biết làm sao cùng hắn ở chung, thời điểm nàng cùng dì Vân ở chung giống như mẹ con, căn bản là không cần để ý quá nhiều giai cấp nô ɭệ cổ đại đáng chết, “Ngươi về sau có thể bảo vệ ta an toàn, nhưng mà ta không cần ngươi lúc nào cũng đi theo ta.”

“Thỉnh tiểu thư nói rõ.”

Chẳng lẽ nàng nói còn chưa rõ sao? Mục Thanh Ca thở dài nói: “Chính là nói giữa ngươi và ta phải bảo trì khoảng cách nhất định, thời điểm ta không cho ngươi đi theo ta, ngươi không thể đi theo ta.”


“… Ý tiểu thư Lăng Phong hiểu, nhưng mà trách nhiệm Lăng Phong chính là bảo vệ tiểu thư, thời điểm đảm bảo tiểu thư an toàn Lăng Phong có thể không đi theo tiểu thư.”

Ngụ ý vẫn là muốn đi cùng, Mục Thanh Ca ủ rũ cụp đuôi nói: “Ta đi vào ngủ, ngươi tùy tiện tìm một phòng.” Cùng hắn giao lưu thật đúng là mệt a.

Lăng Phong nhìn bóng dáng nàng khóe miệng như ẩn như hiện phác hoạ ra một tia mỉm cười.

Sáng sớm, Mục Thanh Ca đã thấy bồ câu đưa thư của dì Mân Vạn Hoa Lâu, có một bút mua bán lớn để mình làm, Mục Thanh Ca khép lại tờ giấy sau đó đưa tới ánh nến đốt sạch, hiện giờ Lăng Phong đi theo bên người mình, nàng nếu muốn đi ra ngoài nhất định sẽ bị phát hiện.

Mục Thanh Ca tùy ý ở tướng phủ đi tới đi lui, trêи đường đụng thấy hạ nhân đều tất cung tất kính hành lễ, không bao giờ giống khinh nhục trước kia, Mục Thanh Ca căn bản là không để bụng chuyện này, nàng quay về sau vừa thấy, phát hiện Lăng Phong cách mình xa năm bước, như vậy Mục Thanh Ca căn bản là ra không được.

Mà bên kia Mục Chỉ Lan mang theo Linh nhi đi ra bên ngoài, Mục Thanh Ca nhìn thấy Mục Chỉ Lan trong lòng nghĩ một kế, cao giọng kêu: “Chỉ Lan muội muội đây là muốn đi đâu?”

Chân Mục Chỉ Lan đi trêи cầu thang dừng lại, sắc mặt hơi hơi trắng lại ở thời điểm quay đầu lại cười nói: “Chỉ Lan vừa rồi không có nhìn thấy tỷ tỷ, còn thỉnh tỷ tỷ thứ tội.”

Mục Thanh Ca tùy ý xua xua tay: “Ngươi và ta giữa tỷ muội hà tất phải khách khí như vậy, Chỉ Lan muội muội đây là muốn đi đâu?”

“…Ta, ta là đi…” Mục Chỉ Lan khó xử mở miệng.


Một bên Linh nhi nhanh chóng nói: “Đại tiểu thư, tiểu thư chúng ta muốn đi ‘ Di Hiên các ’ mua chút trang sức.”

Mục Chỉ Lan gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Chỉ Lan thấy trêи người tỷ tỷ không có nhiều trang sức liền nghĩ thay tỷ tỷ mua chút trang sức trở về đưa cho tỷ tỷ, không nghĩ tới liền gặp được tỷ tỷ.”

“A, thì ra là thế, vẫn là Chỉ Lan muội muội có tâm ý a, bất quá ngươi không biết ta thích trang sức gì, cho nên vẫn là ta cùng ngươi đi chọn, ngươi nói có được không?” Mục Thanh Ca cười cười.

Mục Chỉ Lan không nghĩ tới Mục Thanh Ca còn có cái nhàn tình nhã trí này, bất quá nội tâm đã sớm quay cuồng, hôm nay chính là ngày ước định nàng cùng Tứ hoàng tử, hay Mục Thanh Ca là nghe được tiếng gió gì nên tới thử sao? Mục Chỉ Lan hung hăng nhéo khăn tay trong tay, nếu không có Tứ hoàng tử cảnh cáo mình không được để Mục Thanh Ca biết, nàng thật đúng là hận không thể khoe ra một phen, “Này…tỷ tỷ nguyện ý cùng đi, Chỉ Lan cao hứng còn không kịp, vậy tỷ tỷ chúng ta đi thôi.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, sau đó nhìn về Lăng Phong phía sau nói: “Lăng Phong, ta cùng Chỉ Lan muội muội đi chọn một ít trang sức liền trở về, ngươi không cần đi theo.”

Lăng Phong nhìn Mục Chỉ Lan, hơi chau mi một chút, tựa hồ không quá vui Mục Thanh Ca đề ra quyết định như vậy, Mục Thanh Ca thấy Lăng Phong không hé răng liền nói: “Ngươi yên tâm, ta cùng Chỉ Lan muội muội ở bên nhau, sẽ không có ngoài ý muốn gì, dù cho là có ngoài ý muốn, còn có Chỉ Lan muội muội ở đây, ta tin tưởng Chỉ Lan muội muội nhất định sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ là ta?”

Mục Chỉ Lan chỉ có thể liên tục cười khổ: “Tỷ tỷ nói đúng, nếu có nguy hiểm gì, Chỉ Lan liền tính liều mạng cũng sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ.” Nàng nhìn về phía Lăng Phong đứng bên kia, nàng từng trong lúc vô tình ở thư phòng phụ thân gặp qua hắn cùng phụ thân đứng chung một chỗ nghị sự, mấy ngày trước nghe nói phụ thân phái một ám vệ cho Mục Thanh Ca, lại không có nghĩ đến cư nhiên là hắn, Mục Chỉ Lan hận ngứa răng, không nghĩ tới phụ thân cư nhiên coi trọng Mục Thanh Ca như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.