Bạn đang đọc Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc – Chương 16: Thụy Dương quận chúa
Edit: ༄༂Mun༉
“Cửu vương.” Hoàng Thái Hậu trầm giọng nói, “Ai gia tuy rằng không phải mẫu phi sinh ra các ngươi, nhưng là mẹ cả các ngươi, nếu tiên hoàng đem các ngươi phó thác cho ai gia, ai gia tất nhiên sẽ phụ trợ Hoàng Thượng thật tốt, tuyệt không làm việc có lỗi với giang sơn Nam Sở.”
“Mẫu hậu nói ba hoa chích choè, cũng không biết lúc trước là ai vẫn luôn cầm giữ triều chính…mẫu hậu nếu vì suy nghĩ cho giang sơn Nam Sở có phải nên trực tiếp lui cư phía sau màn hay không, trực tiếp làm Thái Hậu nương nương thanh nhàn xong việc không phải sao?” Phượng Tuyệt Trần nhàn nhạt nói, lại có thể làm Thái Hậu nghe ra bất mãn trong đó.
“Cửu vương, ngươi không cần khinh người quá đáng.” Hoàng Thái Hậu giận mắng.
Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng cười, Trạm Đế mở miệng: “Tuyệt Trần không thể vô lễ với mẫu hậu.” Nhìn như là trách cứ Phượng Tuyệt Trần, nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Trạm Đế là thiên vị Phượng Tuyệt Trần, Trạm Đế nghiêng đầu nói với Hoàng Thái Hậu: “Mẫu hậu không cần phản đối quá sớm, trẫm muốn phong nàng là quận chúa, tất nhiên là bởi vì nàng gánh nổi.”
Mục Thanh Ca có thể thấy được ánh mắt Trạm Đế đặt ở trêи người mình dần dần trở nên thâm trầm, chỉ nghe Trạm Đế hỏi: “Mục tướng cảm thấy thế nào?”
Mục Nguyên vẫn luôn đều chỉ là người đứng xem ở bên cạnh, tuy rằng nguy hiểm cho nữ nhi hắn, nghe được Trạm Đế hỏi, hắn tất nhiên cũng biết Trạm Đế muốn nghe cái gì, Mục Nguyên cau mày quét mắt Mục Thanh Ca, có lẽ hôm nay mang nàng tới thật là một lựa chọn sai lầm, “Hoàng Thượng, tiểu nữ đích xác đảm đương nổi.”
“Mục tướng đừng bởi vì là nữ nhi ngươi ngươi liền giữ gìn như vậy.” Bên cạnh đại thần sôi nổi mở miệng.
Mục Nguyên xoay người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt, ngữ khí càng thêm kiên định nói: “Các vị đồng liêu, ta với các ngươi làm quan cùng triều nhiều năm, chẳng lẽ ta làm người các ngươi còn không rõ ràng sao?” Nói làm không ít người đều hai mặt nhìn nhau, Mục Nguyên tiếp tục nói: “Phương án thống trị lũ lụt Duyên Hà tuy nói là ta đưa thư Hoàng Thượng, biện pháp lại là tiểu nữ nghĩ ra.” Lời vừa nói ra, triều thần khϊế͙p͙ sợ, không ít nữ tử khuê các cũng đều không hiểu hai mặt nhìn nhau.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Mục Thanh Ca, thấy thế nào cũng không giống như là người nghĩ ra biện pháp như vậy, người cứu bá tánh bên trong nước lửa, Trạm Đế biết rõ người phía dưới phỏng đoán cùng hoài nghi, liền nói: “Trẫm biết các ngươi trong lòng ngờ vực, trẫm trước cũng không tin lời Mục tướng nói, nhưng chuyện như vậy, Mục tướng cần gì phải kỳ mãn cùng trẫm, nếu là các ngươi, các ngươi cũng sẽ thản nhiên vô cớ như vậy nói cho trẫm?”
Đây chính là chuyện tốt rất lớn, tất nhiên là có thể lừa gạt Hoàng Thượng, dù sao người trong thiên hạ đều sẽ không tin tưởng chuyện như vậy cư nhiên là từ một nữ tử vừa qua tuổi cập kê, mà Mục Nguyên căn bản là không cần phải đi nói dối như vậy.
Mục Thanh Ca lại nghiễm nhiên không nghĩ tới nguyên lai Mục Nguyên căn bản là không có đem công lao như vậy tự mình khiêng xuống, mà là trực tiếp nói cho Trạm Đế, có lẽ đối với Mục Nguyên mà nói, chút ơn huệ nhỏ bé này tất nhiên so ra kém sự tín nhiệm quan trọng của Hoàng Thượng đi.
Tứ hoàng tử nguyên bản cũng chỉ là mắt lạnh xem, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến phương án giải quyết lũ lụt Duyên Hà cư nhiên là từ Mục Thanh Ca, một đứa ngốc như vậy…sao có thể, nhưng liền tính lại không mấy tin được đây cũng là sự thật, Tứ hoàng tử hung hăng đóng đôi mắt một chút, có lẽ lúc này đây lựa chọn thật là sai…
Thất hoàng tử trong mắt kinh ngạc không che dấu, một nữ tử như vậy nếu như có được có lẽ thật sự sẽ là một trợ lực lớn, Thất hoàng tử nhìn về phía ghế trêи Càng quý phi, Càng quý phi bất động thần sắc nháy mắt với hắn, mẫu tử đồng tâm tất nhiên có thể biết ý đối phương.
Hoàng Thái Hậu cau mày, “Hoàng Thượng tin tưởng, nhưng ai gia không tin, lũ lụt Duyên Hà nhiều người như vậy cũng giải quyết không được, nha đầu này sao có thể…”
Mục Thanh Ca hơi chau mày hỏi lại: “Thái Hậu nương nương, ngài có thể nghi ngờ có thể không tin, nhưng ngươi không thể phủ định con người thần nữ, Hoàng Thượng, thần nữ cũng không muốn bởi vì một cái danh hàm quận chúa liền cuốn vào bên trong phong ba triều đình, còn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, danh hàm mang theo vũ nhục cùng nghi ngờ như vậy thần nữ không cần.”
“Thanh Ca.” Mục Nguyên không nghĩ tới Mục Thanh Ca gan lớn như vậy lập tức trách cứ nói.
“Thừa tướng cha, chẳng lẽ không phải sao? Dù cho biết phương án giải quyết lũ lụt Duyên Hà là bởi vì ta đưa ra thì tính sao? Dù cho ta có thể đàn tấu ra ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, dù cho ta là đại tiểu thư phủ Thừa tướng thì tính sao? Bọn họ cũng sẽ không thừa nhận quận chúa đã từng bị triều đình nghi ngờ, không phải sao?”
Mục Nguyên không nói gì, hắn cũng không nghĩ tới Mục Thanh Ca cư nhiên thông minh tới mức này, dù cho Hoàng Thượng lần này bài trừ muôn vàn khó khăn phong Mục Thanh Ca, nhưng ở trước công chúng bị Hoàng Thái Hậu, triều thần nghi ngờ như vậy quá bất mãn, về sau cũng tuyệt đối không thể có người nguyện ý hành lễ quận chúa với nàng, vậy nàng cũng chỉ là một quận chúa hư danh thôi.
“Ngươi không chỉ có riêng cái này.” Mày Phượng Tuyệt Trần một chọn, giơ lên một tia cười nói: “Mục Thanh Ca ngươi chính là đồ đệ thân truyền của bổn vương, chẳng lẽ cái thân phận này còn không thể cho các ngươi tín phục sao?” Phượng Tuyệt Trần nhìn chung quanh một vòng, mọi người cơ hồ cũng không dám đối diện tầm mắt thị huyết của hắn, “Có lẽ các ngươi còn có ý kiến, có thể đứng ra, bổn vương rất vui lòng cùng các ngươi nói chuyện.”
Một câu làm người thiếu chút nữa nghẹn phun máu, Mục Thanh Ca lạnh lùng nhìn Phượng Tuyệt Trần nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cửu vương gia, thần nữ không biết khi nào bái ngươi làm vi sư.”
Phượng Tuyệt Trần trợn tròn mắt nói dối một chút cũng không hàm hồ, “Tiểu nha đầu, ngươi nói như vậy cũng quá thương tâm vi sư đi, nếu không có vi sư hôm nay ngươi có thể tỏa sáng rực rỡ, ngươi có thể đàn ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ đến hoàn mỹ dễ nghe như thế sao?”
Mục Thanh Ca tất nhiên có thể nghe ra hắn những lời này ngầm có thâm ý, nàng rốt cuộc cũng biết cái gì là đào cái hố để nhảy vào trong, “…”
Phượng Tuyệt Trần nhìn Mục Thanh Ca không lời nào để nói, chỉ cảm thấy vừa rồi đỉnh đầu mây đen nháy mắt tan đi, tức khắc ánh nắng tươi sáng.
Mục Thanh Ca nhìn Phượng Tuyệt Trần âm thầm đắc ý, hận không thể lập tức đi lên cho hắn một châm, ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ nàng sở dĩ biết đó là bởi vì trong đầu chủ cũ có dấu ấn rất sâu sắc với khúc nhạc này, nàng chỉ là đem đôi tay đặt ở trêи cầm huyền, tay liền sẽ đi theo ý thức tự động gãy, có lẽ khúc nhạc này đối với chủ cũ mà nói rất quan trọng, đã ăn sâu bén rễ.
Mục Thanh Ca không cách nào điều tra rõ đây là nguyên nhân gì…
Trạm Đế nhìn hai người không tiếng động khói thuốc súng, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, “Vậy các ngươi còn muốn nói gì?”
Tay Hoàng Thái Hậu phía dưới áo chặt chẽ nắm còn hơi hơi mang theo run rẩy, mãn hàm phẫn nộ hai mắt nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần cùng Trạm Đế, nếu không phải nàng không có nhi tử, nếu không phải bởi vậy, nàng căn bản không cần chịu bực bội như thế, Hoàng Thái Hậu chỉ có thể nắm tay nỗ lực áp chế nội tâm tức giận.
Trạm Đế nhìn các đại thần lặng ngắt như tờ, liền nói: “ Nữ nhi Mục tướng Mục Thanh Ca, tài mạo song tuyệt, không chỉ có có thể đàn ra ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’, còn giải quyết lũ lụt Duyên Hà cứu mấy vạn bá tánh bên trong nước lửa, trong tâm trẫm cảm nhận sâu sắc, đặc ban phong làm Thụy Dương quận chúa, lấy Nam Sở ta cầu hiền như khát.”
Tài mạo song toàn? Có tài là thật, nhưng tướng mạo, sau khi Trạm Đế nói xong còn cố ý nhìn trêи dưới nghiêm túc đánh giá một chút Mục Thanh Ca, tuy rằng khuôn mặt thanh tú, nhưng đặt nơi mỹ nữ nhiều như cỏ ở Nam Sở, tướng mạo Mục Thanh Ca nghiễm nhiên đã là xấu, bất quá Trạm Đế thưởng thức nhất chính là hai tròng mắt Mục Thanh Ca thanh triệt, không chứa một chút tạp chất, làm người cảm thấy thực thoải mái.
Thụy Dương quận chúa?