Bạn đang đọc Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân FULL – Chương 62
Hoàng Yến Chi thoáng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng: “Thời gian hai tháng hết rồi, tôi còn bận viết báo cáo thực tập, không rảnh.” Cô từ chối dứt khoát, khiến vẻ mặt Hoàng Hi Lan hơi khó xử.
Hoàng Yến Chi vốn không có lời nào để nói với Hoàng Hi Lan.
Cô cũng biết tôi không ưa cô, càng không thèm diễn vở kịch chị em tình cảm thắm thiết với cô, sao cô cứ không chịu hiểu, lần nào cũng phải diễn vậy?
Trong ánh Hoàng Yến Chi, loại người như Hoàng Hi Lan rất giống với một loài côn trùng – con gián đánh mãi mà không chết, cứng đầu cứng cổ khiến người ta ghét.
Cô thật sự khinh việc phải đối phó với cô ta.
Hoàng Hi Lan tiếc nuối: “May mà có mẹ, lần biểu diễn vừa rồi rất thành công, chị quen biết được rất nhiều bạn mới.
Chị vốn nghĩ Yến Chi thích được yên tĩnh, không quen với mấy cô con gái nhà quyền quý ở Hoa Hạ.
Hôm khác chị dẫn em đi làm quen bạn bè mới nhé.”
Mặc dù vẻ mặt cô ta đầy tiếc nuối, nhưng đôi mắt nhìn Hoàng Yến Chi lại đầy sự đắc ý, như đang khoe khoang mọi người ở Hoa Hạ này chỉ biết đến Hoàng Hi Lan, chứ không biết Hoàng Yến Chi cô là ai.
Hoàng Yến Chi thờ ơ, không muốn tốn chút thời gian nào với màn kịch cũ rích ngàn năm không đổi mới của Hoàng Yến Chi nữa.
Vũ Ân Nguyệt lại như được Hoàng Hi Lan nhắc nhở: “Lan Lan, nói vậy làm mẹ nhớ ra.
Yến Chi, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng đã đến lúc nên hoạt động nhiều hơn chút trong giới này rồi.
Cuối tuần này có một buổi tiệc từ thiện, con đi cùng mẹ nhé.”
Vũ Ân Nguyệt vừa dứt lời, Hoàng Hi Lan suýt nghiến nát hàm răng, Cô ta nói vậy cũng chỉ để khoe khoang, thật không ngờ lại khiến Vũ Ân Nguyệt muốn dẫn Hoàng Yến Chi đến dự một hoạt động như vậy của giới thượng lưu.
Lúc Hoàng Yến Chi xuất hiện rồi thì vị trí của cô ta ở đâu?
Hoàng Yến Chi bắt gặp sắc mặt của Hoàng Hi Lan, lời từ chối suýt nói ra bỗng chuyển thành từ “Vâng”.
Dạo này cũng nhàm chán, thỉnh thoảng chơi trò trêu chó ghẹo mèo này cũng vui.
Cuối tuần này, Quân Hạo Kiện đã trở về quân đội rồi.
Anh cũng không muốn Hoàng Yến Chi ở nhà cả ngày, cũng mong cô sẽ đi.
Vũ Ân Nguyệt dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi đồng ý xuất hiện ở những hoạt động như thế này với bà.
“Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến trung tâm thương mại mua ít đồ.
Lan Lan, con cũng đi cùng nhé.” Vũ Ân Nguyệt hào hứng nói.
“Vâng ạ.” Hoàng Hi Lan ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng thì buồn bực.
“Ngày mai e là không được rồi.
Hạo Kiện hai ngày nữa phải về quân đội, con muốn ở bên anh ấy, thứ bảy đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Vũ Ân Nguyệt nghĩ, vợ chồng trẻ gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, muốn có thêm thời gian ở bên nhau cũng không có gì đáng trách.
Năm đó bà với Hoàng Quang Nghị cũng chỉ tiếc không thể ở bên nhau từng phút từng giây.
Điều này cho thấy tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rất tốt.
Người làm mẹ như bà cũng thấy yên lòng.
Dù sao buổi tiệc cũng rơi vào chủ nhật, thứ bảy đi mua sắm vẫn còn kịp, vì thế bà liền đồng ý.
Vũ Ân Nguyệt nhìn con gái, rồi lại nhìn sang con rể, chợt dừng lại ở bàn tay của Hoàng Yến Chi.
Bà nhìn sang con rể: “Hạo Kiện này, con xem, hai đứa đã kết hôn được một thời gian rồi, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn cần có nhẫn cưới.
Hai đứa con định đặt làm hay đi mua?”
Hoàng Yến Chi nhìn ngón đeo nhẫn trống trơn của mình, không nói gì.
Từ trước tới giờ, cô chưa nghĩ đến chuyện này.
Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói: “Một tháng trước, con đã đặt làm xong rồi.
Cửa hàng Thiên Châu Bảo hai hôm trước đã gọi điện báo làm xong.
Con đang định đưa Yến Chi đi lấy, coi như là đem lại cho cô ấy điều bất ngờ nho nhỏ.
Bây giờ mẹ nhắc đến, làm hết bất ngờ rồi.”
Đôi mắt Vũ Ân Nguyệt hiện ý cười: “Quả thật là mẹ nhiều chuyện rồi.”
Mắt Hoàng Yến Chi lóe lên sự kinh ngạc, thật không ngờ một tháng trước Quân Hạo Kiện đã đặt nhẫn cưới rồi.
Hoàng Hi Lan cúi đầu.
Cặp môi đỏ mọng của cô ta đã bị cắn hằn thành một vết sâu.
.
||||| Truyện đề cử: Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! |||||
“Ân Nguyệt, Yến Chi, ăn cơm thôi.” Chị Tống gọi vọng ra từ phòng ăn.
Vốn đã có thể ăn từ sớm rồi, nhưng Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đột nhiên trở về, nên chị Tống bèn làm thêm mấy món mà anh và cô thích ăn.
“Mẹ, sắp đến sinh nhật ba rồi.
Lần này ba có về không ạ?” Giữa bữa ăn, Hoàng Hi Lan hỏi.
“Hôm qua mẹ gọi điện cho ba con.
Ông ấy nói lần sinh nhật này không về được, không tổ chức nữa.”
Hoàng Hi Lan tiếc nuối: “Tiếc thật, con còn đặc biệt chuẩn bị quà, vốn định tự tay tặng cho ba.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn Hoàng Yến Chi: “Lần này Yến Chi chuẩn bị quà gì cho ba?”
Hoàng Hi Lan đầy tò mò nhìn Hoàng Yến Chi như thể quả thật chỉ hỏi một cách vô tình.
Vũ Ân Nguyệt cũng nhìn về phía Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi hờ hững nói: “Quà tôi đã đưa cho anh trai rồi.
Anh ấy sẽ đưa cho ba một thể.” Lúc trước, ngoại trừ bức tranh Y Trân Hoàng muốn bán đấu giá, còn có một bức Sơn thủy mà cô đặc biệt vẽ tặng cho Hoàng Quang Nghị.
Trong bức tranh có khảm tên của Hoàng Quang Nghị, có thể nói là độc nhất vô nhị, đường nét hết sức độc đáo.
Hoàng Minh Dạ nhìn thấy bức tranh đó cũng phải sững sờ một lúc lâu.
Hoàng Yến Chi nói với anh là cô đã phải bỏ rất nhiều tiền ra để mời Y Trân Hoàng vẽ bức này.
Do Hoàng Yến Chi nói cô quen một người bạn có mối quan hệ khá tốt với quản lý Daniel của Y Trân Hoàng nên Hoàng Minh Dạ không hề nghi ngờ.
“Yến Chi chuẩn bị quà gì cho ba thế? Có thể nói trước với mọi người được không, mọi người nhất định sẽ không nói cho ba biết.” Hoàng Hi Lan rõ ràng không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
Nhưng dáng vẻ cố ý tỏ ra tò mò, ngây thơ này của cô ta khiến Hoàng Yến Chi cảm thấy hơi buồn nôn.
Lông mày cô khẽ chau lại, đáy mắt hiện vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ là thoáng qua: “Một bức tranh do Y Trân Hoàng vẽ mà thôi.”
Hai chữ “mà thôi” khiến mặt Hoàng Hi Lan hơi cứng lại.
Món quà cô ta chuẩn bị là một chiếc đồng hồ nam, mặc dù khá đắt, nhưng vẫn thua kém bức họa khó mà mua được của Y Trân Hoàng một chút.
Huống chi, mọi người trong nhà đều biết không chỉ Hoàng Quang Nghị, mà Vũ Ân Nguyệt cũng rất thích tranh của Y Trân Hoàng, trong nhà đã sưu tầm hai bức.
Mắt Vũ Ân Nguyệt sáng bừng lên: “ Yến Chi,con mua được tranh của Y Trân Hoàng?”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Là bức nào? Lúc trước, bức “Tri Thu” của Y Trân Hoàng vốn định để đấu giá, nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên lại không bán nữa, không phải là bức đó chứ?”
“Không ạ, là một tác phẩm mới khác.
Một người bạn của con quen với quản lý Daniel của Y Trân Hoàng, con nhờ anh ta mua giúp.” Hoàng Yến Chi nói bằng giọng lạnh lùng.
“Bây giờ bức tranh đó đang ở đâu?” Vũ Ân Nguyệt nôn nóng.
“Anh trai đã cất đi rồi.
Nếu mẹ thích, đợi đến sinh nhật mẹ, con sẽ nhờ người ta mua thêm một bức.” Lời nói của Hoàng Yến Chi bình thản như mây gió, nhưng đến tai Hoàng Hi Lan lại rất chói tai.
“Xem ra Yến Chi có quan hệ rất tốt với người quản lý này.
Thứ người khác ao ước còn không có, em vừa mở lời đã mua được.”
Hoàng Hi Lan cười nói.
Ai chẳng biết tranh của Y Trân Hoàng khó sở hữu.
Bao nhiêu người muốn lợi dụng các mối quan hệ để mua nhưng đều bị từ chối.
Lúc đầu, chẳng phải cô ta cũng từng thử, nhưng vẫn không có cửa sao? Thậm chí đến Daniel cũng không gặp được, chứ đừng nói là Y Trân Hoàng.
Cô ta không tin Hoàng Yến Chi có thể mua được tranh của Y Trân Hoàng, giờ nói vậy cũng chỉ muốn làm Hoàng Yến Chi mất mặt.
Hoàng Yến Chi nghe thế, hơi nhoẻn miệng: “Cũng tạm được.
Biết tôi mua để hiếu kính với phụ huynh, không vì bất cứ lý do kinh doanh nào, người ta tự nhiên sẽ đồng ý thôi.”.