Bạn đang đọc Ngọt Ngào Nho Nhỏ – Chương 6: Một Nụ Cười Dịu Dàng Nhưng Không Mất Đi Ý Tứ Chửi Rủa
“Ninh Ninh nhà chúng ta có chỗ nào không xứng với cái tên tiểu tử thối đối diện?” Bà nội Giản vừa vào cửa đã nói to.
Giản Ninh hơi khựng lại, luôn cảm thấy câu nói này của bà nội có gì đó không đúng, cô và Hứa Trạch vốn dĩ chẳng có gì, nhưng lại bị câu nói này của bà khiến bầu không khí phảng phát điều gì đó thật khó tả.
Bà ơi, bà càng giúp càng rối rồi, Giản Ninh khẽ mỉm cười.
“Mẹ, mẹ đến rồi ạ.” Giản Thế Huân đứng dậy khỏi ghế sofa, nói.
“Bà nội!” Giản Ninh đi tới, ốm lấy cánh tay bà nội Giản: “Bên ngoài lạnh lắm phải không ạ?”
“Không lạnh.” Bà nội Giản nắm tay Giản Ninh.
Nói xong lại liếc nhìn vào phòng bếp: “Thím Cầm đâu, không chuẩn bị bữa sáng sao?”
Giản Thế Huân định lên tiếng nhưng lại bị Giản Ninh cướp lời.
“Thím Cầm có việc về quê rồi ạ, bà ơi, bà thích ăn gì, con đi nấu.” Cô nói xong liền kéo bà nội Giản vào bếp.
Giản Thế Huân nhìn Giản Ninh, cô con gái này thật là hiểu chuyện.
Ông ấy trừng mắt với Diêu Tĩnh Vân một cái, rồi đi lên lầu.
Giản Ninh vào phòng bếp, buộc tạp dề lên người, đứng trước bếp, trong chảo đang có món trứng chiên dở.
Cô cho món trứng đã nguội ra bát, bật bếp làm nóng dầu rồi chiên lại một lượt.
Trứng chiên xong cho ra đĩa sứ trắng, lại lấy thêm ba quả trứng trong tủ lạnh, bắt đầu chiên.
“Bà ơi, bà thích ăn lòng đào đúng không ạ?” Giản Ninh quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
“Ừm, thế nào cũng được, cẩn thật một chút kẻo bỏng.” Bà nội Giản đứng trước bàn ăn, bắt đầu xay sữa đậu nành.
Chiên xong trứng, Giản Ninh tiếp tục cắt bí đỏ nấu chút cháo bí đỏ hạt kê.
Cháo cần rắc thêm đường, rồi hầm cho thật mềm và sánh mới ngon.
Cháo bí đỏ đang sôi sùng sục trên nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút, vị ngọt từ bếp tỏa ra tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với lớp băng tuyết bên ngoài.
Giản Ninh chuẩn bị làm các món ăn kèm, đậu phộng chiên giòn và tôm đồng xào.
Đậu phộng nên rang mặn, chiên vàng giòn sẽ rất ngon.
Tôm đồng rất dễ xào, cho chút ớt bột, hành lá, gừng thái chỉ vào chảo phi thơm, sau đó cho tôm vào xào trên lửa lớn, tiếp đến cho chút rượu nấu ăn và muối vào xào cùng.
Kỹ năng nấu nướng của Giản Ninh rất tốt, cô không nhớ mình bắt đầu học nấu ăn từ năm bao nhiêu tuổi, nhưng bất cứ ai đã ăn qua món ăn cô nấu đều khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô con gái nhà họ Chu.
Đúng vậy, vào thời điểm đó, cô vẫn còn mang họ Chu.
Khi Giản Thế Huân xuống lầu, Giản Ninh đã bày biện tất cả bữa sáng lên bàn ăn, bà nội Giản đang rót sữa đậu nành, bên cạnh còn có thêm vài chai sữa bò đã được làm nóng.
Hứa Trạch về nhà ăn sáng, sau đó lên phòng mình.
Anh cởi áo sơ mi ra, xem xét cẩn thận từng chiếc cúc áo bên trên, một lúc lâu sau cũng không phân biệt được chiếc nào là chiếc bị cô làm rơi ra rồi khâu lại.
Chẹp chẹp, tay nghề này mà thu có năm mươi tệ là hơi ít rồi.
Chờ đã, hình như anh còn chưa trả tiền cho cô.
Hứa Trạch sờ vào túi áo khoác, bên trong trống không, năm mươi tệ anh chuẩn bị đã không cánh mà bay rồi.
Thật vô lý.
Anh lại sờ vào túi một lần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy đâu, thần kỳ thật đó.
Cũng có thể làm rơi trên đường rồi.
Trên bàn là mảnh giấy nhỏ cô viết, nếu như không trả tiền cô sẽ đánh vỡ trứng của anh.
Hứa Trạch cúi đầu nhìn vào giữa hai chân mình, được rồi, mau chóng chuẩn bị lại năm mươi tệ cho người ta thôi.
Nếu đến mùi vị của phụ nữ thế nào anh còn chưa được nếm đã bị ai đó đánh vỡ trứng rồi, thì đúng là đáng tiếc.
Hứa Trạch gấp chiếc áo sơ mi của mình đặt trên đầu giường, còn về việc tại sao anh không treo vào tủ quần áo mà lại để ở đầu giường thì đến bản thân anh cũng chẳng hiểu, tóm lại là do ma xui quỷ khiến anh làm vậy.
Sau khi xếp áo sơ mi xong, Hứa Trạch ra khỏi phòng ngủ nhìn xuống dưới lầu, ba đã đi làm, mẹ đang thay giày bên dưới, chuẩn bị ra ngoài.
“Mẹ, có chiếc cà vạt nào mà ba con chưa dùng, mẹ lấy cho con một cái.” Hứa Trạch hét vọng xuống lầu.
“Mấy kiểu của ba con quá lỗi thời rồi, con muốn đeo sao, hay là tan làm mẹ mua cho con một chiếc thật fashion nhé?” Mẹ anh ngẩng đầu lên cười, nói.
“Không cần, để con tự lấy.” Hứa Trạch nói.
“Vậy tùy con.” Mẹ anh nói xong, liền xua tay rồi đi ra ngoài.
Hứa Trạch mở tủ chọn ra được một kiểu dáng kinh điển của người già.
Anh quay lại phòng ngủ, viết một tờ giấy nhắn bỏ vào hộp cà vạt, rồi lại chạy xuống lầu mượn năm mươi tệ của giúp việc trong nhà.
Hai tờ hai mươi tệ và một tờ mười tệ, vừa đủ năm mươi tệ.
Anh nắm chặt số tiền trong tay, cẩn thận giữ gìn, như thể sợ đang đi giữa đường bị ai đó cướp mất vậy.
Còn không căng thẳng được hay sao, đây chính là món tiền bảo toàn tính mạng cho “hai trái trứng” của anh đó.
Hứa Trạch lại đi đến cửa sổ phòng mình, nhìn sang bên đối diện.
Tình cờ cô cũng ở đó, cô đang hơi cúi đầu, không biết là làm gì.
Anh mở cửa sổ vẫn vẫy tay về phía Giản Ninh, nhưng cô không chú ý đến bên này.
Anh lấy điện thoại ra, định mở danh bạ mới nghĩ ra mình không có số điện thoại của cô.
May mắn thay, cô đã nhìn thấy anh rồi.
“Mở ra đi.” Hứa Trạch gõ gõ vào cửa sổ, rồi hét to vào không khí một tiếng.
Giản Ninh thấy trong tay anh đang cầm chiếc hộp nhỏ giơ lên cao, lại đang nhìn về phía cô, đây là muốn ném đồ sang nữa phải không? Vì sự thể hiện rất tốt của anh vào buổi sáng, nên cô đã mở cửa sổ rồi đứng tránh sang một bên.
“Vèo–” chiếc hộp nhỏ màu đen bay tới.
Giản Ninh nhặt nó từ dưới sàn lên, mở ra xem, bên trong là một chiếc cà vạt sọc xanh đậm được đóng gói rất đẹp, có thể nhìn ra giá của nó không hề rẻ.
Bên cạnh chiếc cà vạt có một mảnh giấy nhỏ: “Quà của chú Giản và tiền bảo toàn trứng.”
Ba tờ tiền giấy, nhưng không có tờ nào màu xanh lá, Giản Ninh chỉ thích tờ tiền năm mươi tệ màu xanh lá.
Cô cầm tờ năm mươi tệ vẫy vẫy ra phía ngoài cửa sổ.
Hứa Trạch vừa nhìn đã nhận ra đó là tờ tiền mà anh chuẩn bị hồi sáng để đưa cô nhưng vẫn chưa đưa được.
Mặc dù tờ năm mươi tệ nào cũng giống nhau, nhưng anh chắc chắn đó là tờ tiền của mình.
Vì tờ tiền đó rất đẹp, nó dịu dàng như ngọc rất giống với chủ nhân của nó.
Quan trọng là những tờ năm mươi tệ khác không thể đẹp đến long trời lở đất như vậy, loại khí thế độc nhất từ trong ra ngoài đó không phải ở tờ tiền nào cũng có được.
Chỉ có của anh, một mình của anh.
Có lẽ cô đã nhặt được tờ tiền mà anh làm rơi, đúng là duyên phận.
Giản Ninh cầm mảnh giấy lên nhìn, quà của chú Giản.
Cô ngẩng đầu nhìn về khung cửa sổ đối diện, xem ra anh không quá đáng ghét như vậy, còn cẩn thận chuẩn bị quà cho cô, tuy rằng đó chỉ là câu bâng quơ mà ba cô nói trong phòng khách khi muốn giải vây cho cô.
Giản Ninh nhận lấy cà vạt, bọc năm mươi tệ tiền lẻ trong hộp vào một tờ giấy, sau đó lại lấy từ trong vali ra ba trăm tệ cùng bọc vào mảnh giấy, rồi lấy chiếc súng cao su dưới gối ra.
Hứa Trạch đứng bên cửa sổ, nhìn cô đang giơ súng cao su ngắm về phía mình.
Cô đang muốn bắn trứng của anh sao? Đột nhiên Hứa Trạch cảm thấy toàn thân đau đớn, vô thức dùng tay che lại, rồi ngồi xổm xuống mặt đất.
Một quả cầu bằng giấy bay tới.
Anh ngồi xổm dưới đất nhặt nó lên, bên trong là ba trăm năm mươi tệ.
Trả tiền cà vạt cho anh sao? Hehe, ba trăm tệ nào đủ? Ba vạn tệ cũng chẳng đủ, ít nhất cũng để cô bán cả người đi, sau đó trả thêm hai lần mát xa toàn thân, mỗi lần không dưới ba giờ đồng hồ nữa.
Con mắt của một học bá quả là tinh tường, anh chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể nhìn ra trên tờ giấy nháp cô bọc tiền có một bước cô làm sai rồi.
Hứa Trạch âm thầm tự tặng cho mình một like vì trong tình thế mỹ nhân “bán thân” như vậy mà vẫn có thể duy trì được tinh thần ham học của mình.
Anh mở tờ giấy nháp ra, sửa lại bài tập cô làm sai một lượt, rồi cho ra đáp án chính xác.
Khi làm xong, nhìn lên cửa sổ phía nhà cô, cô đã không còn đứng đó nữa rồi.
Cũng đúng, con mẹ nó có phải ai cũng nhàn rỗi đến mức ngày nào cũng đứng bên cửa sổ đâu.
Giản Ninh cầm theo cà vạt của Hứa Trạch, đến gõ cửa thư phòng.
Giản Thế Huân đang sắp xếp tài liệu công việc, nhìn thấy Giản Ninh đi vào, liền gạt tài liệu sang một bên.
“Tiểu Ninh, đến đây ngồi đi.”
“Ba, đây mới là quà mà con chuẩn bị cho ba.” Giản Ninh mỉm cười đặt cà vạt lên bàn: “Ba xem có thích không ạ.”
“Đẹp lắm, ba rất thích.” Giản Thế Huân mở hộp ra nhìn, mỉm cười nói.
“Vậy con không quấy rầy ba làm việc nữa ạ.” Cô nói xong liền quay người muốn rời đi, vô cùng hiểu chuyện.
“Tiểu Ninh.” Giản Thế Huân gọi cô lại: “Nếu con nhớ mẹ hoặc ba cũ của con thì cứ nói ba sẽ bảo chú Trương lái xe đưa con về thăm bọn họ.”
“Không cần đâu ạ, sắp đi học lại rồi, con muốn ôn tập một chút bài vở của học kỳ tới.” Giản Ninh khẽ cười, đáp.
“Cũng tốt, con vui là được.” Giản Thế Huân mỉm cười.
Giản Ninh ra khỏi thư phòng, cô nhớ lại ngày mà mẹ đưa cô đến thương lượng với Giản Thế Huân.
Hôm đó, cô chỉ mặc duy nhất chiếc áo có giá hơn một trăm tệ, lần đầu tiên trong đời được ngồi taxi, cũng là lần đầu tiên được ăn trong một nhà hàng cao cấp với những chiếc bàn có thể phản chiếu ánh sáng.
Mẹ cô rơi nước mắt, kể lể về tình yêu thương và sự không nỡ của mình đối với con gái.
Giản Ninh nghe từng câu từng chữ, cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng rất rõ mười bảy năm qua mình đã sống thế nào.
Cuối cùng, mẹ có được một tấm séc giá trị khổng lồ, cụ thể là bao nhiêu cô cũng chẳng biết, chỉ nhìn thấy rất nhiều số không, đủ để người cha khốn nạn không cùng huyết thống của cô có thể phung phí tiêu xài một thời gian.
Giản Ninh xuống lầu, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào.
Có lẽ do hai ngày nay ở nhà họ Giản quá ngột ngạt, cô mặc áo khoác lông vũ, đi về phía cổng.
“Em Ninh, đến đây chơi đánh trận tuyết đi.” Triệu Dã nhìn thấy Giản Ninh liền vẫy tay về phía cô, gọi to.
Giản Ninh ra ngoài đứng bên lề đường: “Không đâu, mọi người chơi đi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo kéo cổ áo khoác, vừa dậm chân vừa xoa tay.
Hứa Trạch ngồi xổm xuống, nắm lấy một nắm tuyết, vo thành hình tròn rồi lại lăn lăn trên mặt đất.
Một quả bóng tuyết lớn đã được hình thành.
Anh đứng dậy nhìn về phía Giản Ninh rồi ngắm thử.
“Vèo–” một tiếng, bóng tuyết bay qua.
Trước khi Giản Ninh kịp đưa tay lên chắn, quả bóng tuyết ấy đã rơi trúng ngực cô.
Cô cúi đầu nhìn người mình một cái, vốn dĩ đã nhỏ lại còn bị anh ném vào như vậy.
Giản Ninh nhìn Hứa Trạch, nở nụ cười dịu dàng nhưng không hề mất đi ý tứ chửi rủa.
Giống như một bà mẹ già tốt bụng nhìn đứa con trai khờ khạo với chỉ số thông minh đáng lo ngại của mình.
Người này, mới sáng nay còn để lại cho cô một chút thiện cảm, vậy mà không biết đường trân trọng độ thiện cảm đó của bản thân, lại vội vàng muốn bị hành hạ.
“A Trạch đồ khốn nạn nhà cậu!” Triệu Dã vừa nói vừa nâng quả bóng tuyết rất to lên ném về phía Hứa Trạch: “Dám ra tay với em gái dịu dàng đáng yêu như vậy, cậu có còn là người không hả?”
“Không phải người mà là cầm thú!” Vệ Thành Thành chạy tới để giúp đỡ, hai người hợp lực ấn Hứa Trạch xuống đất.
Hai cái tên phản bội này.
“Em Ninh, mau tới báo thù đi.” Hai chàng trai cùng đồng thanh hét lên..