Bạn đang đọc Ngọt Ngào Nho Nhỏ – Chương 48
Chương 48: “Giản Ninh còn phải thi đại học, tạm thời không chơi được với bà rồi.”
Trước kỳ thi đại học một ngày, nhà trường cho học sinh nghỉ học.
Giản Ninh về đến nhà, bỏ cặp sách lên bàn, ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một lúc lâu.
Đến cả Hứa Trạch đi tới cô cũng không phát hiện ra.
“Đang nghĩ gì thế?” Hứa Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Anh đến khi nào vậy?” Giản Ninh lại ngồi xuống, chống tay lên bàn hai tay đỡ dưới cằm, nhìn Hứa Trạch, nói: “Ngộ nhỡ em không phát huy được trong kỳ thi đại học thì làm thế nào?”
“Không đâu, đừng có nghĩ lung tung.” Hứa Trạch nhéo nhéo mũi Giản Ninh, nói: “Đừng lo lắng.”
“Bất luận thế nào, anh cũng phải thi thật tốt.” Giản Ninh nhìn Hứa Trạch nói: “Em đợi anh nuôi em đó, em ăn rất khoẻ, nếu không phải là sinh viên của trường đại học danh tiếng thì không nuôi nổi em đâu.”
“Ừm, yên tâm.” Hứa Trạch tươi cười đứng dậy: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
Giản Ninh đứng lên, đi theo Hứa Trạch ra ngoài.
“Ngày mai có kế hoạch gì không?” Giản Ninh quay nghiêng mặt qua hỏi Hứa Trạch.
“Ở nhà nghỉ ngơi, không ra ngoài đâu.” Hứa Trạch cười đáp: “Anh ở cùng em.”
Giản Ninh khẽ gật đầu.
Hai người đi dạo trong khu biệt thự, trái tim đang căng thẳng vì kỳ thi đại học của Giản Ninh cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Ngày hôm sau, Giản Ninh bắt đầu chuẩn bị dụng cụ học tập cần thiết cho kỳ thi, từng món từng món được xếp ngay ngắn gọn gàng trong hộp đựng bút.
“Anh chỉ cho em chút kiến thức trọng điểm đi.” Giản Ninh để hộp bút vào chiếc cặp sách nhỏ, nói.
“Không chỉ nữa.” Hứa Trạch đi tới, ôm lấy Giản Ninh: “Ngày mai thi rồi, hôm nay phải thật thả lỏng.”
“Em muốn ăn gì?” Hứa Trạch tiếp tục nói.
“Không có gì thực sự muốn ăn.” Tại thời điểm này, Giản Ninh không thể nghĩ được bất cứ thứ gì cô thực sự muốn ăn.
Đầu óc cô là một biển câu hỏi của các môn học khác nhau.
“Anh muốn ăn bánh kem.” Hứa Trạch nhỏ giọng nói.
“Để em bảo dì làm cho anh.” Giản Ninh vừa nói vừa nhìn vào phòng bếp một cái, đang định gọi người thì bị Hứa Trạch cắt ngang.
“Anh muốn ăn bánh em tự tay làm.” Hứa Trạch nói.
Thật ra, hiện tại Giản Ninh chẳng lấy đâu ra tâm trạng làm bánh, dù sao thì ngày mai cũng đến kỳ thi đại học rồi, đối với cô mà nói dường như đây chính là vấn đề sinh tử.
Cô khác với Triệu Dã, Vệ Thành Thành, ngay cả khi bọn họ thi được không điểm thì nhiều nhất cũng chỉ bị người nhà mắng cho một trận, sau đó vẫn là đại thiếu gia trong gia đình, ngang dọc thế nào cũng chẳng thể chết đói.
Còn nếu Giản Ninh thi trượt đại học, cô biết rằng chắc chắn Giản Thế Huân sẽ không mắng cô, bởi vì ông ấy cảm thấy có lỗi nên không dám mắng.
Nhưng nếu cô không thể vào được một trường đại học tốt, thì chẳng có tương lai tốt đẹp, cả đời này dựa dẫm vào nhà họ Giản, vậy thì cô sẽ chẳng có được sự tự do hoàn toàn.
Vì vậy, cô không thể thất bại.
“Đang nghĩ gì thế?” Hứa Trạch nhìn Giản Ninh: “Bạn trai em đói rồi, cần em bồi dưỡng.”
“Ăn nói đàng hoàng được không?” Giản Ninh bất lực liếc nhìn Hứa Trạch một cái: “Đi, làm bánh kem.”
Cả hai cùng nhau vào bếp, rửa tay và chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết để làm bánh.
Làm được nửa chừng, thì đột nhiên Giản Ninh trở nên gấp gáp: “Dâu tây, không mua dâu tây rồi, em muốn ăn bánh kem vị dâu.”
Gấp đến mức suýt chút nữa làm đổ kem bên cạnh xuống đất.
“Đừng vội.” Hứa Trạch nắm lấy tay Giản Ninh, nhẹ giọng an ủi cô: “Chưa mua thì đi mua là được, còn không thì trong tủ có xoài tươi ngon, bánh kem vị xoài cũng ngon mà.”
“Ừm.” Giản Ninh cúi đầu: “Do em quá căng thẳng.”
“Không sao.” Hứa Trạch siết chặt lòng bàn tay Giản Ninh: “Chẳng phải chỉ là một kỳ thi thôi sao, đâu có gì ghê gớm, đừng lo lắng.”
Giản Ninh gật đầu.
“Giúp anh điều chỉnh nhiệt độ lò nướng.” Hứa Trạch vừa nói vừa cầm phôi bánh: “Đầu bếp Giản.”
Thường thì Hứa Trạch chẳng có tài nghệ nấu nướng, nên toàn bộ đều là ăn nhờ Giản Ninh.
Nhưng hôm nay có vẻ như anh lại là người chỉ đạo, còn Giản Ninh là người phụ giúp.
Sau khi nướng bánh xong, nặn kem, gắn hoa, cuối cùng là đặt xoài đã cắt vào, thế là cũng gần xong.
Hứa Trạch lấy ra một tuýp kem màu hồng, vẽ mặt cười lên trên.
“Đây là em sao?” Giản Ninh mỉm cười, hỏi.
“Đương nhiên.” Hứa Trạch nói xong, hôn lên má cô một cái, rồi lấy điện thoại ra: “Anh gọi Triệu Dã và Vệ Thành Thành đến cùng ăn.”
Hai người đó luôn sống thật vô tư và không bao giờ căng thẳng vì các kỳ thi, hy vọng tâm trạng thoải mái của họ có thể lan sang cho Giản Ninh để cô bớt căng thẳng.
Triệu Dã và Vệ Thành Thanh cùng nhau đến nhà Giản Ninh, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Mấy người chia nhau chiếc bánh, Giản Ninh phần cho dì giúp việc một miếng.
“Anh Trạch, anh dự định thi vào Thanh Hoa hay là Bắc Kinh?” Vệ Thành Thành cắn một miếng bánh, nói: “Mẹ tôi nói nếu thi được vào trường tuyến ba sẽ tặng tôi chiếc xe, cộng thêm cả kỳ nghỉ hè sẽ cho tôi tự do một mình, thích chơi bời thoải mái bên ngoài thế nào thì chơi.”
“Lại còn trường tuyến ba, tôi thấy bảo cậu thi vào Lam Tường hay Tân Đông Phương còn nghe được.” Triệu Dã trêu chọc Vệ Thành Thành, nói: “Sau này bảo mẹ cậu mua cho cậu hai chiếc máy xúc, thật sành điệu.”
“Vớ vẩn.” Vệ Thành Thành vừa nói vừa ụp miếng bánh ăn được một nửa lên mặt Triệu Dã.
Cả hai bôi đầy bánh kem lên mặt nhau trong phòng khách, cuối cùng Hứa Trạch cũng bị lôi vào cuộc, ba chàng trai đánh một trận chiến bánh kem.
Giản Ninh đứng bên cạnh, bưng chiếc đĩa nhỏ ăn từng miếng từng miếng bánh, cuối cùng bị bọn họ chọc cười đến chẳng thể ăn nổi, chỉ biết ôm bụng cười.
Sau khi Vệ Thành Thành và Triệu Dã rời đi, để lại cả phòng khách bị phủ đầy kem.
Giản Ninh giúp dì giúp việc dọn dẹp bàn và sàn nhà.
Hứa Trạch ngồi trên ghế bên cạnh nhìn bọn họ bận rộn.
Không phải anh không muốn giúp mà là hiện tại Giản Ninh cần phải làm việc gì đó, đây cũng là cách để xoa dịu cảm xúc của cô.
Sau khi dọn dẹp phòng khách, Giản Ninh đi đến bên cạnh Hứa Trạch, cong lưng mỉm cười với anh: “Đừng lo cho em, hiện tại em không căng thẳng nữa rồi.”
“Ừm, ngoan.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.
Chỉ còn lại bữa tối, Hứa Trạch về nhà, Giản Ninh đang chuẩn bị lên lầu tắm thì Giản Thế Huân tới.
“Ba, sao ba lại sang đây?” Giản Ninh đi đến, nói.
“Đến thăm con.” Giản Thế Huân vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa.
Dì giúp việc bê trà đặt trên bàn.
“Ngày mai là thi rồi.” Giản Thế Huân nhấp một ngụm trà: “Đừng căng thẳng quá.”
“Vâng ạ.” Giản Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Ba yên tâm ạ.”
Giản Thế Huân ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Giản Ninh một lúc.
“Ngày mai ba có một cuộc họp quan trọng ở thành phố Lâm, sáng sớm năm giờ đã phải đi rồi, nên không thể ở cạnh con trong ngày thi.” Giản Thế Huân nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Không sao đâu ba, con nhất định sẽ làm bài thật tốt.” Giản Ninh trả lời.
Thực ra, cô không hy vọng người nhà đi thi cùng, có Hứa Trạch ở bên cô là được rồi.
“Cho dù làm bài không tốt cũng chẳng sao, đừng tạo áp lực cho bản thân.” Giản Thế Huân nói.
“Vâng ạ.” Giản Ninh trả lời.
Giản Thế Huân ra cửa thay giày.
“Ba, ba chú ý an toàn ạ.” Giản Ninh mỉm cười, nói.
“Ừm, yên tâm.” Giản Thế Huân nói xong liền đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ, Hứa Trạch đứng đợi Giản Ninh ở cửa nhà cô.
Giản Ninh ra ngoài, nhảy lên xe Hứa Trạch.
“Em cảm thấy em có thể làm bài tốt hơn anh.” Giản Ninh ngồi ở yên sau, vừa nói vừa ôm eo Hứa Trạch.
“Bạn gái anh là giỏi nhất.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.
Thấy tâm trạng của cô tốt, anh cũng yên tâm.
Khi đến địa điểm thi, Giản Ninh kiểm tra lại một lượt phiếu dự thi cùng dụng cụ học tập, rồi lại kiểm tra cẩn thận cho Hứa Trạch.
Ngay khi cô chuẩn bị tắt máy điện thoại thì điện thoại lại đổ chuông.
Là số lạ, Giản Ninh cau mày ấn từ chối, hoàn toàn không có ý định nghe, cũng có thể là cuộc gọi rác.
Nhưng ngay sau đó số này lại gọi đến lần nữa.
“Để anh nghe.” Hứa Trạch cầm lấy điện thoại của Giản Ninh, nói.
Giản Ninh không rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng dường như Hứa Trạch không có biểu cảm gì khi nói chuyện.
Một lúc sau, anh cúp máy rồi ấn tắt nguồn.
“Ai thế?” Giản Ninh hỏi.
“Cuộc gọi rác.” Hứa Trạch mỉm cười: “Không có gì.
Vào thôi, sắp đến giờ thi rồi.”
“Ừm.” Giản Ninh nhìn Hứa Trạch: “Anh làm bài cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Hứa Trạch gật đầu.
Sau khi Giản Ninh vào phòng thi, Hứa Trạch cau mày gọi một cuộc điện thoại và nói vài câu.
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước vào phòng thi của mình.
Cuộc điện thoại vừa rồi không ai khác chính là Diêu Tĩnh Vân gọi tới.
Giản Thế Huân bị tai nạn xe khi đến thành phố Lâm công tác, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.
Theo Diêu Tĩnh Vân nói thì tình hình rất nguy kịch, ngân hàng máu trong bệnh viện không đủ, nên tranh cãi gọi Giản Ninh tới hiến máu cho Giản Thế Huân.
Hứa Trạch tỏ ra nghi ngờ, tại sao chú Giản gặp tai nạn không sớm cũng chẳng muộn, mà lại đúng vào ngày thi đại học, hơn nữa nhóm máu của chú Giản cũng không phải là loại hiếm, vậy tại sao kho máu lại thiếu được.
Anh gọi điện thoại bảo người qua đó tìm hiểu tình hình một chút.
Bất luận thế nào cũng phải để Giản Ninh yên tâm vượt qua bài thi đầu tiên.
Môn thi đầu tiên là môn Ngữ văn, Giản Ninh ra khỏi phòng thi gặp Hứa Trạch trong sân vận động của trường thi.
“A Trạch.” Giản Ninh gọi to từ xa.
Hứa Trạch vẫy vẫy tay với cô.
Trước bữa trưa, Hứa Trạch nhận được một cuộc điện thoại, là của người mà anh cử đi điều tra tin tức.
May mắn thay, chú Giản đã qua cơn nguy kịch, hiện tại phía bệnh viện đang quan sát và bệnh viện cũng không hề xảy ra tình trạng thiếu máu trong ngân hàng máu.
Hứa Trạch hiểu ra, quả nhiên là Diêu Tĩnh Vân đang giở trò.
“Ai gọi thế?” Giản Ninh thấy vẻ mặt của Hứa Trạch không đúng lắm.
“Không có gì.” Hứa Trạch mỉm cười với cô: “Ở đây đợi anh, anh gọi cuộc điện thoại.”
Hứa Trạch nói xong liền ra khỏi nhà hàng, đứng ở ven đường bấm số của Giản Thế Huân, nhưng đầu dây bên kia đang bận.
Khi trở lại nhà hàng, điện thoại của Giản Ninh lại đổ chuông, là số lạ ban sáng.
“Vẫn là cuộc gọi rác đó.” Giản Ninh vừa nói vừa định ấn nhấc máy: “Để em bảo bọn họ đừng gọi tới nữa.”
“Để anh.” Hứa Trạch nói xong, cầm lấy điện thoại của Giản Ninh chuẩn bị ra ngoài.
Giản Ninh đứng dậy, định đi theo nhưng bị Hứa Trạch ấn xuống: “Em cứ ngồi yên đây giữ chỗ.”
Lúc này, có rất nhiều người đến ăn cơm, đa số đều là thí sinh tại điểm thi này, rất khó kiếm được chỗ ngồi nên Giản Ninh chỉ đành ngồi xuống, nếu không sẽ bị người khác lấy mất.
“Giản Ninh, cô đúng là đồ vô lương tâm, ba cô sắp chết đến nơi rồi, vậy mà cô chẳng thèm nói lời nào, tôi thấy đều là do cô làm, cô cố ý phải không?” Tiếng mắng chửi cuồng loạn của Diêu Tĩnh Vân phát ra từ ống nghe.
“Dì Tĩnh.” Hứa Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng chửi nữa, là tôi.”
“Tiểu Trạch?” Diêu Tĩnh Vân nói: “Đưa điện thoại cho Giản Ninh.”
“Dĩ Tĩnh, tôi đã bảo người đi điều tra, hiện tại chú Giản đã qua cơn nguy kịch rồi.” Hứa Trạch lạnh lùng nói: “Bây giờ Giản Ninh còn phải thi, tạm thời không thể chơi với bà.” Anh nói xong liền lập tức cúp máy.
Hứa Trạch cầm điện thoại ném mạnh xuống đất, màn hình lập tức đen kịt.
Khi Diêu Tĩnh Vân gọi lại đã không gọi được nữa.
“Anh xin lỗi bạn gái, anh không cẩn thận làm rơi vỡ điện thoại của em rồi.” Hứa Trạch ngồi xuống đối diện Giản Ninh: “Thật sự không phải cố ý.”
“Hỏng thật rồi sao?” Giản Ninh cầm lấy điện thoại, thử mở máy lên nhưng không mở được: “Không sao, hỏng rồi thì thôi, dù sao thì cũng dùng lâu rồi, nên thay thôi.”
“Đợi thi xong anh sẽ đền cho em.” Hứa Trạch giả bộ lộ vẻ hối lỗi.
“Không cần đâu, em có tiền mua mà.” Giản Ninh nói.
“Không được, anh phải đền, từ nhỏ mẹ đã dạy anh, nếu làm hỏng đồ của người khác thì phải đền.” Hứa Trạch gắp một miếng thịt bò đặt vào bát Giản Ninh, nói. [1]: Tân Đông Phương là trường dạy nấu ăn, Lam Tường là trường dạy về máy xúc..