Ngọt Ngào Em Trao

Chương 47


Bạn đang đọc Ngọt Ngào Em Trao FULL – Chương 47


Đôi mắt anh như cười như không.
Giang Tầm nhất thời sững người, vô thức muốn giẫm lên chân anh.
Nhưng nhớ tới giữa bọn họ vẫn còn có Trương Viên Viên, đề phòng đánh rắn động cỏ, cô thu chân lại, trên mặt bày ra một nụ cười, đồng thời ném cho anh một ánh mắt đầy cảnh cáo.
Phó Dĩ Hành nhận được tín hiệu, im lặng đóng thực đơn lại: “Nếu Giang tổng đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không từ chối nữa.”
Trong lúc anh đang lật xem thực đơn, Giang Tầm cúi xuống nghịch điện thoại.
Cô gửi cho anh một tin nhắn.
Giang Tầm: 【Em cảnh cáo anh, không được nói hươu nói vượn trước mặt đàn anh và Viên Viên.】
Di động của Phó Dĩ Hành đang đặt bên tay trái anh, điện thoại di động đổ chuông, màn hình sáng lên.
Anh tùy ý liếc nhìn, thấy thông báo WeChat xuất hiện trên màn hình khóa, anh hơi nhướng mày.
Anh điềm tĩnh gọi người phục vụ, sau đó mở khóa màn hình rồi trả lời.
Mặt Người Dạ Thú: 【Thế nào gọi là nói hươu nói vượn?】
Giang Tầm thấy anh trả lời, mắt phải của cô nháy liên tục, trực giác mách bảo không tốt.
Lúc này, người phục vụ đi tới.
Phó Dĩ Hành lật một trang thực đơn, vờ như vô ý nhắc đến: “Tôi nhớ Giang tổng thích ăn thịt bò đúng không? Xương bò hầm bằng nồi đá ở đây rất nổi tiếng.

Em có muốn ăn thử không?”.
Tần Dĩnh Xuyên cùng Trương Viên Viên vì câu nói này mà giật mình.

Trương Viên Viên nghi ngờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ra vẻ tò mò nói: “Phó tổng, sao anh lại biết tôi thích thịt bò?”
Phó Dĩ Hành sâu sắc liếc cô một cái, vẻ mặt không thay đổi: “Lần trước trong bữa buffet tối ở hội thảo khởi nghiệp, tôi đã thấy Giang tổng lấy vài miếng bít tết.

Vừa nãy nhìn thấy món ăn đặc biệt trong thực đơn, nên tôi mới nhớ ra vậy thôi.


“Vậy sao?” Giang Tầm cố nặn ra nụ cười, gằn từng chữ một: “Phó tổng đúng là, quan, sát, tinh, tế.”
“Cảm ơn lời khen.


Phó Dĩ Hành mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên gọi năm món mặn và một món canh với người phục vụ.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ lặp lại thực đơn một lần nữa, xác nhận không có sai sót rồi bước ra khỏi phòng bao.
Lúc này Phó Dĩ Hành mới cầm điện thoại lên, thong thả trả lời tin nhắn cho cô.
Mặt Người Dạ Thú: 【Như vậy có tính không?】
Giang Tầm nhìn câu trả lời của anh: “…”
Cô hơi nhướng mắt lên, bắt gặp nụ cười đang treo bên khóe miệng của anh thì lại cúi đầu xuống, nhịn không được gửi cho anh một gói biểu cảm bé Trương* đang cầm một con dao dài bốn mươi mét: 【Tôi cho phép bạn chạy ba mươi chín mét trước.


jpg】
(*) Tác giả truyện tranh nổi tiếng trên mạng
Trương Viên Viên hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi: “Phó tổng, anh và Giang tổng đã từng gặp nhau rồi ư?”
Trái tim Giang Tầm chợt nảy lên, nhìn Phó Dĩ Hành với tâm thái căng thẳng.
Nhưng lại nghe thấy anh từ tốn trả lời: “Đúng vậy, lần trước tôi đã gặp Giang tổng tại hội thảo khởi nghiệp ở thành phố N.

Không phải Tần tổng cũng ở đó sao?”
“Tần tổng cũng đến đó sao?” Trương Viên Viên lập tức đưa mắt nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên.
Đột nhiên bị gọi tên, Tần Dĩnh Xuyên thoáng chút giật mình.
Phó Dĩ Hành nhìn Tần Dĩnh Xuyên, khóe miệng nở nụ cười: “Tần tổng, tôi vẫn còn nhớ hội thảo khởi nghiệp vừa rồi tôi vẫn mong được hợp tác với anh, không ngờ lại có cơ hội nhanh như vậy.”
Tần Dĩnh Xuyên lãnh đạm nhìn anh rồi bình tĩnh nói: “Đúng vậy, quả thực là không nghĩ tới.

Thật sự không ngờ lại có cơ hội hợp tác với tập đoàn Quân Trạch sớm như vậy.”
Hơi dừng lại chút rồi anh ấy lại nói thẳng: “Chúng tôi phải cảm ơn Phó tổng vì đã cho chúng tôi cơ hội lần này.


Phó Dĩ Hành Anh cười nói: “Anh khách sáo gì chứ? Đây là công ty Tần tổng dựa vào thực lực dành được mà.”
Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, cất giọng thoải mái: “Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng tốt nghiệp cùng trường, hỗ trợ nhau là chuyện nên làm.


Trương Viên Viên ngạc nhiên: “Tần tổng và Phó tổng học cùng trường sao? “
Tần Dĩnh Xuyên khẽ gật đầu, trả lời ngắn gọn:” Đúng vậy.”
Trương Viên Viên như nghĩ tới điều gì đó: “Chờ đã, tôi nhớ Giang tổng với Tần tổng cũng tốt nghiệp cùng một trường, bình thường Giang tổng hay gọi Tần tổng là đàn anh, vậy Phó tổng cũng là…..”
Phó Dĩ Hành cười nói: “Đúng vậy, Giang tổng cũng là đàn em của tôi.”
Trương Viên Viên có chút tò mò: “Vậy là từ thời đi học hai người đã quen nhau rồi sao?”
Tình huống này có chút giống.
Giang Tầm siết chặt cái ly trong tay, nhanh chóng cướp lời: “Đương nhiên không phải.” Cô còn nhấn mạnh, “Phó tổng và tôi không cùng chuyên ngành, cũng không có cơ hội gặp mặt, làm sao có thể quen biết nhau được? “
Tần Dĩnh Xuyên nhìn về phía cô, nhưng không nói gì.
Trương Viên Viên: “Ồ, vậy sao?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Giang tổng có gì bất mãn với tôi sao?”
Giang Tầm uống một ngụm nước, nghe vậy thì động tác hơi ngừng lại, “Làm sao có thể?”
Thế nhưng, ánh mắt của cô khi nhìn về Phó Dĩ Hành lại đang biểu hiện ý ngược lại——
Anh cũng biết điều đó à?
“Vậy tại sao lúc nói chuyện với tôi giọng điệu lại lạnh nhạt như vậy?” Đôi mắt Phó Dĩ Hành như đang cười, “Lần trước tôi từng nói rồi mà, mọi người đều là bạn học cùng trường, em không cần phải xa lạ như vậy.


Dù chúng ta không cùng chuyên ngành nhưng chúng ta cũng học cùng trường, em cũng có thể gọi tôi là đàn anh.


Giang Tầm khẽ cười: “Phó tổng, đây có lẽ chỉ là ảo giác của anh thôi.

Tôi nghĩ khi nói về công việc thì nên công tư phân mình, không mất công lại gây ra những hiểu lầm không đáng có.”
Phó Dĩ Hành ngả người ra ghế.

Khóe miệng anh nở nụ cười nhàn nhạt, hàm ý: “Nếu đã như vậy thì đành nghe theo lời Giang tổng thôi.”
” … ” Tần Dĩnh Xuyên nheo mắt, đầu mày kín đáo nhíu nhẹ lại.
Sau câu nói đó, cả hai tự động kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong phòng bao lại rơi vào im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Trương Viên Viên bị kẹt ở giữa, thấy bầu không khí như muốn giương cung bạt kiếm đến nơi thì cũng chỉ có thể im lặng không hó hé.
Để giảm bớt cảm giác bối rối trong lòng, cô ấy vờ như vừa nhận được tin nhắn mới rồi cúi xuống nhìn điện thoại.
Cô ấy trả lời một vài tin nhắn trên WeChat, sau đó mở Weibo lướt xem bảng tin mới.
Thế nhưng khi lướt đến một Weibo nào đó, cô ấy không khỏi thốt lên: “Quá đáng thiệt chứ!”
Giang Tầm nhìn cô ấy: “Viên Viên, có chuyện gì vậy?”
Trương Viên Viên đưa điện thoại qua: “Giang tổng, cô nhìn xem, tài khoản tiếp thị vô lương tâm tung tin đồn thất thiệt ngày hôm qua lại đăng Weibo khác! ”
Ánh mắt Giang Tầm rơi vào màn hình điện thoại.
Là một Weibo được chuyển tiếp bởi tài khoản tiếp thị “Bái Bái mạnh mẽ hơn” ——
Phoenix Alice V: Cách đây vài ngày, tôi có đăng lại một bài đăng ẩn danh bóc phốt, nhưng fans hâm mộ của đối phương đã háo hức đăng ký theo dõi.

Vậy thì tôi không ngại mà nói thẳng luôn @Tương tương Thích Ăn Đường là em gái của chủ tịch hiện tại của tập đoàn Giang thị.

Còn nhớ bữa tiệc đính hôn bí ẩn gây chấn động cả thành phố vào thứ bảy mà gia đình cô Giang và Chu tổng đã tổ chức chứ? Bởi vì có quen với một người bạn nên tôi đã may mắn được đi ké thiệp mời của cô Trương để tham gia.

Tôi chỉ là không thể chịu được khi nhìn thấy một người nào đó được tiện nghi còn khoe mẽ*, rõ ràng là dựa vào gia đình để tiêu tiền vậy mà xây dựng hình tượng là một con người độc lập và tự chủ.
*Gốc 又当又立, ngôn ngữ mạng, ý nói một người làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác nói, gốc là chỉ những kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.
Blogger được chứng nhận là “blogger thời trang nổi tiếng” và có hàng trăm nghìn fans hâm mộ.

Bình thường hay đăng một số hình ảnh đi xem show cùng bạn bè, dạo phố uống trà chiều, thỉnh thoảng sẽ “tự sướng” túi xách hàng hiệu và trang sức.

Trong mắt fans hâm mộ thì đúng chuẩn bạch phú mỹ.
“Bái Bái mạnh mẽ hơn” đã bình luận trong phần chuyển tiếp –

Bái Bái mạnh mẽ hơn V: Gần đây, có mẩu tin nhỏ về việc tập đoàn Giang thị sẽ cùng phát triển dự án Vịnh Tân Sinh với tập đoàn Quân Trạch.

Nghĩ đến chuyện công ty truyền thông của cô bạch phú mỹ nào đó thực sự có thể đánh bại một công ty truyền thông danh tiếng để giành được dự án dịch vụ quy hoạch của tập đoàn Quân Trạch, nếu không có gì uẩn khúc trong chuyện này thì bạn có tin được không?

“Những tài khoản tiếp thị kia lại bắt đầu tung tin đồn ư?” Tần Dĩnh Xuyên hơi cau mày, “Cần gửi thư luật sư cho họ không?”
Phó Dĩ Hành nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: “Tin đồn gì?”
Trương Viên Viên tức giận nói: “Là tung tin đồn nhảm Giang tổng khởi nghiệp thành công nhờ vào việc có người nhà chống lưng, còn lấy ông chồng mặt trắng “chó chui gầm chạn”.

Bây giờ lại nói hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ mà Giang tổng xây dựng là có tiện nghi còn đi khoe mẽ.


Phó Dĩ Hành mở điện thoại di động ra, lên Weibo tìm kiếm từ khóa, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Trương Viên Viên tiếp tục nói: “Thật là quá đáng mà, Giang tổng của chúng tôi làm gì có thời gian đi xây dựng hình tượng như vậy chứ? Đây không phải đều do cộng đồng mạng tự bịa ra sao?”
Phó Dĩ Hành đột nhiên hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Giọng nói của anh lạnh đi mấy độ, Trương Viên Viên sửng sốt: “Là … là từ hôm qua.”
Nói xong, cô ấy lại vội vàng bổ sung: “Phó tổng, anh đừng tin những lời đồn thổi trên mạng.

Anh cũng biết thực lực của Giang tổng mà.”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành bình tĩnh: ” Đương nhiên tôi sẽ không tin.


Anh hỏi: “Mọi người định làm gì?”
“Tin đồn đã được chuyển tiếp năm trăm bản mô phỏng rồi, hay là chúng ta  báo cảnh sát đi?” Trương Viên Viên đề nghị.
Giang Tầm lắc đầu: “Không, trước mắt cứ bình tĩnh theo dõi động thái, tôi có ý tưởng khác.”
Trương Viên Viên có chút khó hiểu: “Tại sao? Báo cảnh sát không phải là cách đơn giản nhất sao? Như vậy mọi chuyện có thể giải quyết rồi.”
Giang Tầm điềm tĩnh nói, “Tôi đã đoán được mục đích của bọn họ rồi, cứ để cho bọn họ hân hoan vui vẻ đi, như vậy không phải càng tốt sao?” Cô dừng lại một chút, “Còn nữa, những gì bọn họ nói … thật ra cũng không thể xếp vào dạng tin đồn được.”
“Tiểu Tầm, em thực sự đã kết hôn sao?”
“Chuyện này là như thế nào?”
Tần Dĩnh Xuyên và Trương Viên Viên đồng thanh lên tiếng.
Trương Viên Viên sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng hỏi Giang Tầm: “Giang tổng, nội dung tài khoản tiếp thị nói…là thật sao?”
Giang Tầm có chút sửng sốt, khéo léo nói: “Là thật giả lẫn lộn.

Nhưng chủ tịch hiện tại của tập đoàn Giang thị đúng thực là chị gái của tôi.”
“Tôi đã nói mà.”
Trương Viên Viên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nghĩ Giang tổng thường ngày là người cuồng công việc, ngay cả người bạn trai cũng không có thì làm sao có thể cưới một tên mặt trắng lại còn chó chui gầm chạn như vậy.”
Giang Tầm: “…”
Phó Dĩ Hành cười thầm một tiếng.
Tần Dĩnh Xuyên nhíu chặt lông mày.
Trương Viên Viên tiếp tục than thở: “Lần trước tài khoản tiếp thị còn tung tin rằng Em Trai của Giang tổng đã bí mật kết hôn, lại có một cô con gái ngoài giá thú.

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy chứ? Suýt nữa thì tôi đã tin là thật.


Sau này gặp được Em Trai ngoài đời thật mới phát hiện cậu ấy thậm chí còn chưa yêu đương gì, vô cùng trong sáng … “
Tần Dĩnh Xuyên nhìn Giang Tầm: “Nếu em đã có cách đối phó rồi, vậy thì anh sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Còn nếu không xử lý được thì nhớ nói cho anh biết.


Giang Tầm cười: “Được, em biết rồi.”
Phó Dĩ Hành ngước mắt lên liếc nhìn hai người họ, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, sau đó lại cúi đầu xuống xem điện thoại, như thể anh  đang rất bận rộn, một lời cũng không nói.
Chủ đề này cứ như vậy liền kết thúc.
Lúc này, các món ăn vẫn chưa lên.
Không ai lên tiếng, trong phòng lại chìm vào im lặng.
Trương Viên Viên cảm thấy có chút không thoải mái, ghé sát vào người Giang Tầm, thấp giọng nói: “Giang tổng, tôi muốn … đi vệ sinh.”
“Cô đi đi.

Phải rồi, tôi đổi chỗ ngồi với cô nhé?” Giang Tầm vừa nói vừa nâng mắt liếc về phía sau lưng cô ấy, “Vị trí của cô đối diện với hướng điều hòa, bị gió thổi liên tục cũng không tốt lắm, khi nào cô về thì cứ ngồi vào chỗ của tôi.”
Trương Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, cảm động nói: “Giang tổng, cô đối xử với tôi tốt thật.”
Tần Dĩnh Xuyên nghe xong liền đứng dậy: “ Viên Viên, để tôi đổi chỗ cho cô.


“Hả, Tần tổng? “
Tần Dĩnh Xuyên bắt gặp ánh mắt của Phó Dĩ Hành, vẻ mặt lãnh đạm: “Các cô đều là con gái, tốt hơn là nên hạn chế ngồi trước điều hòa đi.


Giang Tầm cũng không từ chối, thế nên chuyện chỗ ngồi được quyết định như vậy.
Vị trí của cô và Phó Dĩ Hành không thay đổi, nhưng người ngồi giữa bọn họ lại là Tần Dĩnh Xuyên.
Sau khi Trương Viên Viên trở lại, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong.
Được đích thân Phó Dĩ Hành giới thiệu, xương bò hầm bằng nồi đá ở đây quả thực rất ngon, đúng là ngon từ thịt ngọt từ xương.
Ban đầu Giang Tầm muốn chứng minh rằng Phó Dĩ Hành hiểu rõ sở thích của cô chỉ là ảo giác.

Nhưng đồ ăn ngon bày ra trước mắt, kế hoạch cuối cùng cũng bị đổ bể hết.
Để giải tỏa nỗi khó chịu trong lòng, cô tự động ngó lơ Phó Dĩ Hành, thỉnh thoảng nói vài câu với Trương Viên Viên.
Bữa ăn này, nếu bỏ qua bầu không khí kỳ quặc thì cũng được xem là khá yên bình.
Khi kết thúc bữa ăn, Giang Tầm đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Lúc cửa phòng bao ra, cô hơi quay người sang một bên, tranh thủ lúc không có ai chú ý thì nháy mắt với Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nheo mắt rồi đặt đũa xuống.
Giang Tầm bước ra khỏi phòng riêng.
Sau khi cô đi ra ngoài, Phó Dĩ Hành giơ điện thoại lên: “Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Giang Tầm còn chưa đi được bao xa thì anh đã rời khỏi phòng.
Phó Dĩ Hành bắt kịp bước chân của Giang Tầm, sánh bước đi với cô.
Giang Tầm nhìn thẳng về phía trước, dùng tông giọng mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Có vẻ như Phó tổng nóng lòng quay trở lại trạng thái độc thân nhỉ.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng, “Phu nhân, đây chắc chỉ là ảo giác của em thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.