Bạn đang đọc Ngọt Ngào Em Trao FULL – Chương 20
Trở lại thành phố B, cuộc sống lại trở về đúng quỹ đạo vốn có.
Sau khi trao đổi với Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm bắt đầu bận rộn với công ty mới.
Trụ sở mới của công ty nằm trong Công viên Sáng Tạo Mới dọc theo ga Minh Uyển của tuyến tàu điện ngầm số 1.
Giang Tầm đích thân đến văn phòng để xem xét, đây là một văn phòng hai tầng trên gác xép (*) với diện tích khoảng 120m2, điều kiện hạn chế, tầng một là khu văn phòng và phòng họp, ngoài ra còn có phòng trà nước kiểu mở.
Tầng hai bao gồm văn phòng, phòng khách và phòng tiếp khách.
(*) Hay còn gọi là Căn hộ Loft là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau (Căn hộ thông tầng, căn hộ có gác lửng đều được xem là căn hộ Loft).
Căn hộ Loft có kết cấu tương tự như căn hộ Penthouse và Duplex.
Trước khi công ty chính thức được thành lập, Tần Dĩnh Xuyên và Giang Tầm đã triệu tập một cuộc họp với tất cả các nhân viên để cùng hoàn thiện tên công ty – Truyền Thông Nghịch Phong.
Cái tên này mang một ý nghĩa đặc biệt là ngược gió mà đi, không ngại sóng gió trên con đường khởi nghiệp.
Với sự hỗ trợ của Tần Dĩnh Xuyên, việc lựa chọn và bố trí không gian văn phòng, đăng ký thành lập công ty, tuyển dụng nhân tài… Mọi thứ đều tiến triển ổn định.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Tần Dĩnh Xuyên cũng là một nhân vật tàn nhẫn, anh ấy đã tuyển dụng rất nhiều người từ truyền thông Vân Hải, thậm chí còn tuyển tất cả các thành viên trong phòng kế hoạch mà Giang Tầm từng dẫn dắt.
Thứ Tư, tất cả nhân viên của truyền thông Nghịch Phong đã tổ chức cuộc họp đầu tiên sau khi thành lập công ty tại phòng họp.
“Mọi người còn ý kiến gì, có thể trực tiếp đưa ra…”
Cuộc họp vừa tiến hành được một nửa thì tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.
Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn thông báo người gọi đến, đứng dậy nở một nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Anh ấy bước ra khỏi phòng họp.
Giang Tầm tiếp quản vai trò người chủ trì cuộc họp: “Mọi người cứ tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Có ai có nhận xét hay đề xuất gì về nội dung cuộc họp không?”
Trương Viên Viên giơ tay lên: “Tổ trưởng… À không, hiện tại nên gọi là Giang tổng chứ nhỉ.
“
Giang Tầm cười nói: “Không sao, cô nói tiếp đi.” Xưng hô đột nhiên đổi thành “Giang tổng” khiến cô có chút không thoải mái.
Trương Viên Viên nói tiếp: “Giang tổng, tôi có một ý kiến.
Vừa rồi không phải Tần tổng nói…”
Cuộc điện thoại của Tần Dĩnh Xuyên rất ngắn, chưa đến một phút sau anh ấy đã trở lại phòng họp, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Cuộc họp hôm nay tạm thời đến đây thôi, trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi một chút, tôi có chuyện muốn bàn bạc với Giang tổng.” Trong khi nói chuyện, anh ấy nháy mắt với Giang Tầm.
Giang Tầm hiểu ý, lập tức đứng dậy đi theo anh ấy ra khỏi phòng họp.
Cánh cửa phía sau đóng lại, Giang Tầm hỏi: “Đàn anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Tần Dĩnh Xuyên khá nghiêm trọng: “Nhà đầu tư vừa gọi điện nói rằng muốn chấm dứt đầu tư.”
Giang Tầm sửng sốt, lập tức hỏi: “Chấm dứt đầu tư? Lý do là gì? “
Tần Dĩnh Xuyên cau mày: “Nguyên nhân là do những dự án tương tự họ đầu tư trước đây đều không đạt yêu cầu.
Sau khi đánh giá nội bộ của công ty, họ cho rằng dự án của chúng ta quá rủi ro, vì vậy quyết định chấm dứt.”
“Hiện tại nguồn vốn hoạt động ban đầu của công ty chúng ta vẫn đủ, nhưng sau khoảng thời gian này thì khó có thể nói trước được.”
Giang Tầm im lặng.
Có một thực tế là vốn thành lập ban đầu của công ty đến từ Tần Dĩnh Xuyên và cô, nhưng số vốn này không thể duy trì hoạt động lâu dài của công ty được.
Như nghĩ ra điều gì đó, cô lại hỏi: “Đàn anh, chủ đầu tư là ai?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Là quỹ đầu tư Truyền Nhất.”
Anh ấy giơ tay liếc nhìn đồng hồ.
“Vẫn còn sớm.
Chúng ta trực tiếp đi gặp người phụ trách.
Có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Giang Tầm gật đầu: “Được.”
***
Nửa giờ sau, Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên bước vào trụ sở chính của quỹ đầu tư Truyền Nhất.
Khi đến quầy lễ tân, Tần Dĩnh Xuyên nói thẳng: “Xin chào, chúng tôi đến tìm giám đốc Lương Lực Uy của Phòng Quản lý Đầu tư.”
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn: “Chào anh.
Anh có hẹn trước không ạ?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Phiền cô chuyển lời với giám đốc Lương tôi là Tần Dĩnh Xuyên của Truyền thông Nghịch Phong, ông ấy sẽ biết.”
“Được rồi, vui lòng chờ một chút.”
Người phụ nữ ở quầy lễ tân bấm số nội bộ.
Sau khi kết thúc liên lạc, cô ấy gác điện thoại, áy náy nói: “Thưa anh, rất xin lỗi.
Trợ lý của giám đốc Lương nói ông ấy đang họp, nên không thể…”
Ting-
Đúng lúc này, thang máy ở sảnh tầng một mở ra.
“Giám đốc Lương, lần này cảm ơn ông.” Giọng người phụ nữ tươi cười truyền đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Tầm vô thức nhìn sang, lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của Tô Khả Lam.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông béo mập mặc đồ vest đang tươi cười tiễn cô ta ra ngoài.
Giám đốc Lương cười nói: “Không có gì, nhờ giám đốc Tô gửi lời hỏi thăm đến Chu tổng giúp tôi.”
Tô Khả Lam cười đáp: “Được, tôi sẽ chuyển lời.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên hơi trầm xuống.
“Này, anh…”
Anh ấy bỏ qua sự ngăn cản của lễ tân, thẳng thừng bước lên phía trước.
“Giám đốc Lương.”
Giám đốc Lương sửng sốt, nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt vẽ ra một nụ cười: “Ơ, không phải Tần tổng đây sao? Sao anh lại rảnh rỗi đến đây thế?”
Vẻ mặt Tần Dĩnh Xuyên lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Lương, tôi đặc biệt đến đây tìm ông.
Tôi muốn biết tại sao ông lại đột nhiên muốn dừng khoản đầu tư vào Truyền thông Nghịch Phong?”
Giám đốc Lương né tránh ánh mắt của anh ấy, đáp: “Chuyện này… Đây là quyết định được đưa ra sau cuộc kiểm toán nội bộ của công ty.
Có một số việc bản thân tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Tần tổng, tôi xin lỗi.”
“Đúng rồi, lát nữa tôi còn có một cuộc họp khác, thứ lỗi không thể đón tiếp anh được.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng quay lại thang máy, ấn nút mấy lần.
Cửa thang máy đóng lại.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn theo hướng thang máy, không nói một lời.
Giang Tầm có chút lo lắng: “Đàn anh…”
Tiếng giày cao gót lạch cạch vang bên tai.
Giang Tầm vô thức nhìn lại.
Tô Khả Lam dừng cách cô vài bước, ánh mắt có chút khinh thường.
“A, đây không phải cô Giang sao?” Cô ta cố ý khẽ cười: “Trùng hợp thật.”
Giang Tầm điềm tĩnh, không chút biểu cảm nói: “Cô Tô.”
Tô Khả Lam lại cười khẽ một tiếng, giọng điệu sặc mùi mỉa mai: “Lần trước tôi đã nói rồi, đừng nghĩ đến chuyện đầu tư một cách ngây thơ như vậy, nếu không sẽ tự đâm đầu vào tường đấy.”
“Nếu cần, cô có thể đến Đầu Tư Phong Hạo tìm tôi.”
Cô ta thấp giọng nói, để lại một cái liếc mắt đầy ẩn ý rồi nhấc giày cao gót rời đi.
***
Sau khi rời khỏi tòa nhà trụ sở chính của Quỹ đầu tư Truyền Nhất, Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên đều cảm thấy nặng nề.
Tần Dĩnh Xuyên an ủi cô: “Đừng nản chí.
Khởi nghiệp vấp phải trắc trở là chuyện bình thường.
Anh sẽ tìm cơ hội hẹn gặp giám đốc Lương…”
Giang Tầm lắc đầu: “Đàn anh, anh đừng đến gặp giám đốc Lương nữa, cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Cô thở dài: “Chủ đầu tư hủy đầu tư, rất có thể là do em.”
Tần Dĩnh Xuyên giật mình: “Sao lại như vậy?” Anh ấy như đoán ra được điều gì đó: “Có liên quan đến vị giám đốc Tô kia sao?”
Giang Tầm gật đầu: “Em và giám đốc Tô của đầu tư Phong Hạo có xích mích.
Lần này Quỹ đầu tư Truyền Nhất hủy bỏ khoản đầu tư, rất có thể là do cô ta đứng giữa gây khó dễ.
Có lẽ phía giám đốc Lương đã không thể cứu vãn nữa rồi, trừ phi anh có thể tìm được…”
“Chờ đã, Quỹ đầu tư Truyền Nhất… Hình như em đã nghe qua ở đâu đó.”
Giang Tầm như sực nhớ tới gì đó, đột nhiên im bặt.
Cô dừng lại, lục túi xách kiếm tờ danh thiếp đã nhận được trên máy bay vài ngày trước ra.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn cô: “Đây là…”
Giang Tầm cầm danh thiếp, nhìn anh ấy gật đầu mỉm cười: “Đàn anh, chờ chút, em gọi điện thoại.”
Cô tiến lên vài bước, lấy di động ra bấm dãy số trên danh thiếp.
Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia nhận máy.
Giang Tầm đè nén sự khẩn trương trong lòng, thở nhẹ nói: “Tôn tổng, chào ông.”
“Tôi là Giang Tầm, mấy ngày trước chúng ta đã gặp nhau trên máy bay.”
“Vâng.
Đúng vậy.
Tôi có chuyện muốn nói chuyện với ông…”
Vài phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Giang Tầm cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô cất di động, Tần Dĩnh Xuyên đi tới hỏi: “Tiểu Tầm, sao rồi?” Giọng anh ấy có chút lo lắng.
Giang Tầm quay đầu lại, cười nói: “Đàn anh, được rồi!”
Cô kìm nén sự phấn khích: “Tôn tổng đồng ý hẹn gặp chúng ta vào ngày kia để thảo luận kế hoạch kinh doanh.”
“Vậy thì quá tốt.” Tần Dĩnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười.
Như thể nghĩ đến việc gì đó, anh dò hỏi: “Nhưng mà, Tiểu Tầm, sao em lại quen biết Tôn tổng?”
“Chuyện này… Em gặp Tôn tổng trong hội thảo chiến lược đầu tư, vừa đúng ngày đàn anh trở về.” Giang Tầm tránh phần quan trọng, giải thích ngắn gọn: “Sau đó em tình cờ gặp lại ông ấy trên máy bay, nên có nói chuyện trao đổi qua lại.
Trước đây Tôn tổng cũng từng làm trong ngành truyền thông nên có ấn tượng tốt về những người làm truyền thông như chúng ta.”
Nghĩ đến chuyện quan trọng, cô vội vàng hỏi: “Đúng rồi, đàn anh, anh có BP (*) của công ty chúng ta không?”(*) BP: (Viết tắt: Business Plan): Kế hoạch kinh doanh.
Tần Dĩnh Xuyên ngập ngừng nói: “Trước đây khi anh trao đổi với giám đốc Lương, về cơ bản đều đàm phán bằng lời nói…”
Nói được một nửa, điện thoại của anh ấy vang lên.
“Xin lỗi.”
Anh ấy đi vài bước rồi trả lời điện thoại.
Không biết bên kia nói gì, vẻ mặt Tần Dĩnh Xuyên càng trở nên nghiêm trọng.
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy quay trở lại bên cạnh Giang Tầm: “Tiểu Tầm, anh có thể giao BP cho em không? Anh còn nhiều việc quan trọng phải giải quyết, đợi lát nữa anh sẽ gửi thông tin liên quan cho em.”
Giang Tầm gật đầu đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
***
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng, Giang Tầm bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Buổi tối, cô nhận được một email từ Tần Dĩnh Xuyên.
Cô tải thông tin về máy tính, mở tập tin và sắp xếp.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lâm vào rối rắm.
Cô đã sớm biết khởi nghiệp là chuyện không dễ dàng.
Nhưng cô không mong muốn khi mình đang giải quyết một vấn đề thì lại có một vấn đề khác xảy ra song song.
Đối mặt với laptop, suy nghĩ của Giang Tấn trở nên hỗn loạn.
***
Trước đây cô không có kinh nghiệm gặp gỡ các nhà đầu tư và viết BP, ngay cả khi tìm thấy một loạt mẫu hướng dẫn trên mạng, cô cũng không biết nên bắt tay từ đâu.
Cả đêm, cô cứ xóa rồi sửa, sửa rồi xóa các tài liệu và PPT không biết bao nhiêu lần.
Cô cứ cảm thấy BP mà mình viết có chỗ nào đó không hợp lý.
Nhưng cụ thể không hợp lý ở đâu thì cô lại không chỉ ra được.
Vật lộn một hồi lâu, cuối cùng cô lăn ra ngủ.
Khi tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.
Giang Tầm chật vật đứng dậy mở laptop.
Trong lúc máy tính khởi động, cô nhận được cuộc gọi từ Lương Hiểu Hàm.
“Tiểu Hàm?”
“Xin lỗi nha, mấy ngày tới chắc mình không rảnh được..”
“Ừm, mình đang bận với công ty mới.
Chỗ nhà đầu tư xảy ra vấn đề.
Mình đang theo dõi tình hình hoạt động của công ty.”
Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô lại hỏi: “Đúng rồi, cậu có quen ai có kinh nghiệm viết BP không?”
“Không.” Lương Hiểu Hàm có chút kỳ quái: “Đàn anh Tần của cậu đâu? Không phải anh ấy là người sáng lập công ty sao?”
Giang Tầm nói: “Đàn anh đang bận việc khác trong công ty, tạm thời không thể thoát thân được.”
Bên kia điện thoại, Lương Hiểu Hàm do dự một chút rồi đề nghị: “Tương Tương, thật ra thì… bên cạnh cậu có một người thầy tốt như vậy, tại sao lại phải bỏ gần tìm xa mà không trực tiếp nhờ Phó tổng giúp đỡ?”
Nhờ Phó Dĩ Hành giúp đỡ sao?
Giang Tầm siết chặt điện thoại, vô cớ nhớ đến cảnh tượng trong cơn ác mộng mà không rõ lý do.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, mở WeChat gửi một tin nhắn cho Phó Dĩ Hành.
***
Tập đoàn Quân Trạch.
Trong cuộc họp điều hành sáng sớm, tất cả các vị giám đốc đều như đi trên băng mỏng.
Lúc này, trong phòng họp không có một tiếng động nào.
Phó Dĩ Hành gõ nhẹ mặt bàn, phá tan sự bình tĩnh giả tạo: “Ai nghĩ ra kế hoạch tuyên truyền này?”
Có người run rẩy giơ tay: “Phó tổng, là, là tôi…”
Phó Dĩ Hành ném tập tài liệu lên bàn, ánh mắt lạnh như băng: “Cả một tháng trời mà anh chỉ viết ra được một bản kế hoạch không bằng bản mẫu sao?”
Giám đốc điều hành cố gắng giải thích: “Nhưng mà, Phó tổng, phương diện tuyên truyền này vốn dĩ không phải tập đoàn chúng ta…”
Phó Dĩ Hành lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, tôi chỉ cần xem kết quả.”
Anh đưa ra tối hậu thư: “Tôi cho anh hai ngày nữa, đến lúc đó tôi muốn xem một kế hoạch tuyên truyền thỏa đáng.”
“Hôm nay cuộc họp tới đây thôi.
Tan họp.”
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, các vị giám đốc đều cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời đổ dồn ánh mắt cảm thông về phía người không may mắn kia.
Phó Dĩ Hành đứng dậy, sải bước rời khỏi phòng họp.
“Phó tổng.” Từ Minh Ngạn theo anh ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói về hành trình tiếp theo.
“Buổi chiều là hội nghị ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn, anh cần phải tham dự.
Buổi tối, anh và Bành tổng của Quốc tế Trường Bành dùng bữa tối tại…” Phó Dĩ Hành chuyển điện thoại sang chế độ đổ chuông, vừa mở khóa màn hình thì thấy tin nhắn của Giang Tầm.
Anh làm động tác tạm dừng với Từ Minh Ngạn, tìm số của Giang Tầm từ danh bạ rồi trực tiếp gọi điện cho cô.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông mới kết nối được cuộc gọi.
Phó Dĩ Hành đi thẳng vào chủ đề: “Em đang ở đâu?”
Không đợi cô trình bày, anh lại nói tiếp một câu ngắn gọn: “Bây giờ đến văn phòng của tôi, mang theo BP của em nữa.”
Giang Tầm nhận được cuộc gọi của Phó Dĩ Hành thì không khỏi ngạc nhiên: “Bây giờ sao?”
Một tiếng trước cô để lại tin nhắn cho anh, nhưng không ngờ anh sẽ trực tiếp gọi lại.
Phó Dĩ Hành bình thản nói: “Tôi còn lịch trình khác vào buổi chiều và buổi tối, thế nên không có nhiều thời gian dành cho em.”
“Còn bốn tiếng nữa trước khi bắt đầu màn ra mắt sản phẩm mới vào buổi chiều…”
Lúc này, sự do dự duy nhất còn sót lại đã biến mất.
Giang Tầm vội vàng ngắt lời: “Tôi hiểu rồi, tôi tới ngay đây.”
***
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra ý của Phó tổng là, ngoại trừ công việc, tất cả thời gian của tôi đều thuộc về em (cẩu lương._.)..