Đọc truyện Ngỗng Tử Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng – Chương 47: Công Ty Chúng Tôi Muốn Mời Cô Tham Gia Show Tống Nghệ
Sau khi từ Định Khách truyền thông trở về, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên vô cùng ăn ý không nhắc đến một chữ liên quan đến Trịnh Hạo Lỗi Trước mặt Cố Niệm.
Cố Niệm cũng không để ý, vài lần muốn nói rõ với hai cô ấy nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, thế là chuyện này tạm thời bị quên mất.
Cho đến khi ba người đi siêu thị trở về, Giang Hiểu Tình nhảy chân sáo ra khỏi thang máy vòng qua hành lang để mở cửa, Cố Niệm và Tần Viên Viên đi phía sau đột nhiên nghe thấy Giang Hiểu Tình kinh ngạc thốt lên.
“Wow! Cái gì đây?”
“?”
Cố Niệm và Tần Viên Viên từ thang máy đi tới liền thấy Giang Hiểu Tình khom lưng ôm một chậu hoa màu vàng rực rỡ quay lại: “Hai cậu xem, hoa gì đây, đẹp thật đấy!”
Tần Viên Viên cũng kinh ngạc nhìn chậu hoa: “Trông không giống những loại hoa tươi thường bán, tớ cũng chưa từng thấy qua luôn.
Cậu lấy ở đâu vậy?”
“Trước cửa phòng bọn mình,” Giang Hiểu Tình ôm chậu hoa trong tay, “Kỳ lạ, ai để hoa trước cửa phòng ba cẩu độc thân chúng ta vậy, có phải gửi nhầm rồi không?”
“Nhưng chậu hoa cúc này chắc không phải tặng bạn gái đâu, tớ thấy giống như ôm một chậu hoa cảnh đem đến đấy hơn…”
“Ha ha dù sao tớ vẫn là lần đầu tiên thấy loại hoa cảnh đẹp như này.”
“Hoa Oxalis.”
(Chính xác hơn là Oxalis pes-caprae – một loài thực vật có hoa trong họ Chua me đất.)
“Hả?”
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên đồng loạt quay đầu lại, nhìn người vừa mới lên tiếng.
Cố Niệm cau mày nhìn chậu hoa: “Đó là hoa Oxalis, thuộc họ chua me đất đấy.”
“Cậu biết nó hả Cố Niệm?” Giang Hiểu Tình vô tâm vô phế hỏi xong, chớp chớp mắt, “Khoan đã, không lẽ là người nào tặng cho cậu?”
Tần Viên Viên không muốn bát quái cùng Giang Hiểu Tình, chợt nhìn thấy trong mấy nhánh hoa rơi ra một thứ, “Có một tấm thiệp nè.”
Giang Hiểu Tình mắt sáng lên: “Mau xem đi, xem có phải tặng cho Cố Niệm hay không?!”
Tần Viên Viên rút ra một tấm thiệp nền đen có hoa văn trắng đỏ đan xen, mở ra.
Một hàng chữ rồng bay phượng múa màu trắng: Đây có còn là loài hoa em thích nhất hay không?
Tần Viên Viên ngập ngừng đọc tiếp.
“Z……Z.H.L.?”
Tần Viên Viên đọc xong, mờ mịt mà ngẩng đầu cùng Giang Hiểu Tình đối diện.
Giang Hiểu Tình: “ZHL là ai?”
Tần Viên Viên lắc đầu: “Tớ không biết, hẳn là không phải người tớ quen rồi.”
Giang Hiểu Tình: “Tớ cũng không quen ai viết chữ đẹp như vậy đâu.
Thật là, có tên thì không viết, viết tắt cái gì chứ.
Cố Niệm cậu biết là ai không?”
“……”
Cố Niệm lạnh lùng nhìn thoáng qua chậu hoa trong tay Giang Hiểu Tình, sau đó đưa tay nhận lấy, xoay người mở cánh cửa hành lang thu gom rác một đường ném thẳng vào thùng rác.
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên không kịp ngăn cản chỉ đứng ngơ ngác nhìn Cố Niệm không biểu tình quay trở về, khi đi ngang hai cô ấy Cố Niệm mới thấp giọng giải thích: “Là Trịnh Hạo Lỗi đưa tới.”
“——?”
Cố Niệm nói xong thì lập tức mở cửa đi vào phòng.
Để lại Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình ngốc đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cho nên ZHL chính là Trịnh Hạo Lỗi??”
“Chứ sao nữa.
Đó là anh ta tặng cho Cố Niệm?”
“Dù sao khẳng định không phải là tặng cho tớ.
Cố Niệm đã nói trước đó bọn họ chưa từng yêu đương, anh ta cũng không có theo đuổi cậu ấy, sao hôm nay vô duyên vô cớ tặng hoa, lại còn tấm thiệp kia nữa, tán tỉnh hả?”
“Tớ không rõ lắm……”
Hai người đứng ngoài cửa thì thầm một lát, sau đó chậm rì rì rón rén đi vào.
Cố Niệm đã cởi bỏ áo khoác, đang ngồi trên ghế cao sau quầy bar nhỏ.
Thấy hai cô nàng đi vào, cô quơ quơ hai lon soda vừa lấy trong tủ lạnh ra: “Tớ có lấy nước cho các cậu, mau lại đây uống đi.”
“……”
Nhận được ám chỉ, hai người đè xuống cơn bát quái trong bụng, nhanh chóng đổi sang dép lê cởi áo khoác chạy đến quầy bar nhỏ.
Hai phút sau.
Sau khi nghe Cố Niệm tóm tắt đơn giản lại chuyện xưa giữa cô và Trịnh Hạo thì Giang Hiểu Tình tức giận vỗ bàn.
“Tóm lại là tên đàn ông vô liêm sỉ này là sếp trong công việc đầu tiên của cậu, sau đó anh ta dùng tư quyền ép cậu tham gia hoạt động không hợp pháp, còn muốn dùng quy tắc ngầm với cậu? Kết quả cậu từ chối cả hai nên anh ta phá huỷ hết mọi thành quả của cậu?”
Cố Niệm suy nghĩ một lúc, không quá để ý gật đầu, nhấp một ngụm soda.
Soda mát lạnh chảy xuống dạ dày, cô nheo mắt hài lòng tận hưởng, uể oải nói: “Đại khái là như vậy.”
“Đến chết cũng không biết xấu hổ, bây giờ còn mặt mũi dây dưa cậu?!”
Cố Niệm nghiêng nghiêng đầu: “Lúc ấy tớ đã đánh cược với anh ta.”
“Sao?”
Hai con người lòng đầy phẫn nộ đồng thời quay sang nhìn cô.
Cố Niệm khẽ cười: “Xem như là một chút thủ đoạn tớ dùng để trốn anh ta.
Trịnh Hạo Lỗi cược rằng đến cuối cùng tớ sẽ thân bại danh liệt, đến đường cùng sẽ tự mình quay lại bên cạnh anh ta.”
“——”
Ánh mắt Tần Viên Viên run lên, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng nhìn thoáng qua Giang Hiểu Tình vẫn không rõ tình huống bên cạnh thì chỉ đành nhịn lại lời muốn nói.
Giang Hiểu Tình nghiến chặt răng: “Vậy còn cậu thì sao, cậu đánh cược cái gì?”
“Tớ cược rằng tớ sẽ không làm vậy.”
Đôi môi tinh xảo của Cố Niệm khẽ cong lên, trên mặt là vẻ nghịch ngợm hiếm có, “Bởi vì một khi bắt đầu đánh cược, anh ta không thể chủ động dây dưa với tớ.”
Giang Hiểu Tình kinh ngạc: “Chỉ đơn giản như vậy mà anh ta đã buông tha cho cậu sao?”
Bàn tay đang cầm lon nước của Cố Niệm hơi khựng lại.
Tần Viên Viên đã đoán được Cố Niệm đang nói đến “công việc” nào, trên mặt cô ấy lộ vẻ không đành lòng.
Đơn giản chỗ nào chứ, chuyện năm đó suýt chút nữa là đã hoàn toàn hủy diệt một người, cô ấy không thể tưởng tượng được Cố Niệm làm sao có thể vượt qua được nỗi tuyệt vọng lúc đó.
Tần Viên Viên vừa định lên tiếng thì Cố Niệm đã giành trước.
“Ừ,” Cô nở nụ cười tiếc nuối, “Khi đó anh ta đúng thật là đã từ bỏ.
Vì để thoát khỏi anh ta và hết thảy ảnh hưởng một tay anh ta tạo ra, tớ đã trực tiếp nhất đao lưỡng đoạn*, không để anh ta có cơ hội tìm được tớ.”
(*) Nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đôi, ý chỉ sự đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ.
“Thế mà ngay lúc này lại xui xẻo vào đúng công ty họ…..!Không đúng!” Sắc mặt Giang Hiểu Tình biến đổi, “Ngày chúng ta nói chuyện kịch bản với giám đốc sản xuất, có phải là do Trịnh Hạo Lỗi đã biết biên kịch chính là cậu sau đó mới chọn kịch bản của chúng ta hay không?”
Cố Niệm gật đầu: “Cũng có thể là vậy.”
Giang Hiểu Tình tức giận muốn mắng người: “A a a may là chúng ta chưa ký hợp đồng đó, tớ hận không thể đấm vào mặt người dạ cẩu của tên đàn ông không biết xấu hổ này một trận!”
Cố Niệm mỉm cười, “Bớt giận bớt giận, tức giận nhiều không tốt cho nhũ tuyến.”
“?!” Giang Hiểu Tình lập tức cảnh giác giơ tay lên che ngực.
Tần Viên Viên: “Nếu đã như vậy thì hợp đồng này chúng ta không ký nữa.”
Giang Hiểu Tình gật mạnh đầu, “Đúng vậy, không ký hợp đồng!”
Cố Niệm ngây người, “Nhưng cơ hội lần này khó mà có được, nếu ký hợp đồng thành công và thuận lợi khai máy, đối với các cậu là chuyện tốt…”
“Khoan hãy nói tới việc cơ hội này là do anh ta tính kế với cậu mà có được,” Tần Viên Viên tức giận nhưng không mất lý trí, “Nếu như chúng ta ký hợp đồng, sau này Trịnh Hạo Lỗi lại có thêm những yêu cầu không biết xấu hổ khác ép cậu làm theo lời anh ta, vậy thì khi chúng ta muốn kết thúc hợp đồng cũng không thể vì còn công việc trói buộc.”
Cố Niệm: “Việc này tớ có nghĩ qua, còn muốn nhắc nhở các cậu khi đọc kịch bản nhớ chú ý các chi tiết trong điều khoản.”
“Bộ phận pháp lý của công ty lớn một khi đã muốn đặt bẫy trên mặt chữ thì chúng ta cũng khó lòng phòng bị,” Thái độ của Tần Viên Viên kiên quyết, “Hơn nữa tớ rất không thích hợp tác với ông chủ có mục đích không đơn giản như anh ta, tớ tuyệt đối không tham gia vào kịch bản này đâu.”
“Tớ cũng vậy!!” Giang Hiểu Tình nghe vậy xúc động giơ tay.
Cố Niệm nghe đến tâm đều cảm động, đưa tay vỗ vai hai cô ấy, “Tốt lắm, mấy lời này của hai cậu rất có phong thái của biên kịch lớn rồi đó.
Có điều phong thái thì có, nhưng chuyện cơm áo gạo tiền phải làm thế nào đây?”
Giang Hiểu Tình: “……”
Tần Viên Viên: “……”
Giang Hiểu Tình tức cười: “Bọn tớ đang ủng hộ che chở cậu đó, cậu không cổ vũ thì thôi đi, lại còn làm bọn tớ nản chí.”
Cố Niệm lắc lắc lon soda, mỉm cười: “Bởi vì hai năm trước xã hội thâm hiểm đã dạy cho tớ một bài học quá lớn.
Truyền thông Định Khách có ảnh hưởng lớn trong ngành, không thể không suy xét.
Một mình tớ đắc tội anh ta thì không sao, dù sao cũng đã đắc tội hai năm rồi.
Nhưng còn hai người các cậu vẫn nên hạn chế lại thôi.”
Tần Viên Viên: “Ý của cậu là sao?”
“Cho dù muốn từ chối chúng ta cũng phải tìm một lý do chính đáng để không đắc tội với anh ta.”
Giang Hiểu Tình tò mò: “Lý do gì bây giờ?”
Cố Niệm: “Tớ còn đang suy nghĩ……”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông cửa “Ding dong” vang lên.
Ba người đồng thời ngẩn ra.
Giang Hiểu Tình: “Ủa? Tớ không có đặt cơm hộp, hai cậu đặt hả?”
Cố Niệm dở khóc dở cười: “Trong đầu cậu chỉ có ăn thôi sao, tớ đi xem xem.”
“Ừ.”
Cố Niệm nhảy xuống ghế cao, đi nhanh ra cửa.
Khu nhà ở của ba người các cô có tính an toàn rất cao, Cố Niệm trực tiếp mở cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy một người mặc Âu phục giày da rất có phong thái của người đi bán bảo hiểm, chàng trai mặt mày như trẻ con đang cười tươi rói.
“Chào cô!”
Cố Niệm khựng lại: “Anh tìm ai?”
Chàng trai mặt trẻ con bán bảo hiểm nở nụ cười chức nghiệp: “Xin hỏi có phải đây là nhà của biên kịch Cố Niệm hay không?”
Cố Niệm: “……?”
Cố Niệm cẩn thận đánh giá người trước mặt, sau khi xác định chính mình không hề có một chút ấn tượng nào với người có gương mặt trẻ con này và nhớ lại chậu hoa Oxalis được đặt trước cửa nhà kia, trong lòng cô nảy sinh ra ý đề phòng, thẳng lưng: “Tôi là Cố Niệm, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tựa như nhìn ra Cố Niệm đang đề phòng mình, chàng trai có gương mặt trẻ con xấu hổ mỉm cười, anh ta lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo Âu phục ra, đưa cho Cố Niệm: “Cố tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi là giám đốc dự án của công ty Truyền thông BH, hôm nay tìm cô là vì muốn bàn chuyện hợp tác.”
“Hợp tác?”
Cố Niệm nửa tin nửa ngờ nhận tấm danh thiếp.
Danh thiếp được thiết kế theo chiều dọc với phong cách tối giản, hoa văn màu đen phác họa thành hai chữ “BH”, chính giữa là biểu tượng của công ty, góc phải bên dưới là hàng chữ “Giám đốc dự án – Thích Hàn” bằng chữ Trung Quốc và bính âm.
Trong lúc Cố Niệm cúi đầu nhìn danh thiếp, vị giám đốc Thích Hàn có gương mặt trẻ con đang nỗ lực lấy được tín nhiệm từ Cố Niệm: “Có thể Cố tiểu thư chưa từng nghe qua công ty Truyền thông BH, công ty của chúng tôi là công ty truyền thông mới thành lập chưa được ba năm, trước mắt vẫn là….”
“Tôi có nghe qua công ty anh.”
“Hả?”
Cố Niệm dời tầm mắt khỏi tấm danh thiếp, “Cuối năm ngoái có một bộ phim điện ảnh tên là《 Xuất sơn 》 tôi nhớ bộ phim đó do công ty của các anh sản xuất.”
“……”
Thích Hàn ngạc nhiên nhìn Cố Niệm, ngây người hai giây rồi mới kinh hỉ gật đầu: “Đúng vậy, phim điện ảnh đó là tác phẩm của công ty chúng tôi, chỉ là tác phẩm thử nghiệm độ yêu thích của công chúng, không ngờ Cố tiểu thư cũng biết.”
“Vâng, tôi có đến rạp chiếu phim xem hai lần, tuy rằng có giới hạn độ tuổi khán giả nhưng tôi thấy nội dung phim rất hay, tôi còn nhớ độ nổi tiếng của bộ phim lúc đó cũng không tồi.”
“Cảm ơn biên kịch Cố đã khen ngợi!”
“Thích tiên sinh khách khí rồi, mời vào.”
Cố Niệm nghiêng người nhường đường cho anh ta đi vào phòng khách.
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên nghe thấy động tĩnh thì tò mò đi ra phòng khách.
Giang Hiểu Tình một bên nhìn người đàn ông vừa vào phòng một bên kéo tay áo Cố Niệm nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
Cố Niệm đưa danh thiếp qua cho cô ấy, “Giám đốc dự án của công ty truyền thông.”
Giang Hiểu Tình cầm lấy danh thiếp nhìn ngắm một hồi thì đưa cho Tần Viên Viên, đồng thời nhỏ giọng lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?”
Cố Niệm: “Nếu anh ta đúng là người của Truyền thông BH thì không phải lừa đảo đâu.
BH là công ty mới thành lập hai ba năm nay, quy mô thị trường cũng không lớn, chọn dự án cũng rất cẩn thận, xem ra đã có chuẩn bị mà đến.”
Tần Viên Viên xem xong danh thiếp, hơi nhíu mi hỏi: “Thế anh ta đến đây làm gì?”
“Nói là muốn hợp tác, bọn mình nghe thử xem.”
“À.”
Trước khi mấy người Cố Niệm quay lại, chàng trai mặt trẻ con cứng đờ ngồi trên sô pha mà như ngồi trên bàn chông, cúi đầu nhanh chóng mật báo cho ông chủ nhà mình.
[Lạc tổng, sao anh không nói với tôi ở đây có ba cô gái QAQ tôi từng nói với anh là tôi mắc chứng sợ con gái rồi mà!!]
Bên kia rất nhanh trả lời lại.
[Xin lỗi, tôi quên mất.]
Mặt trẻ con lệ rơi đầy mặt.
Thế nhưng anh ta chưa kịp gửi thêm tin nhắn khác thì ba người Cố Niệm đã đi tới bàn trà trong phòng khách.
Đối diện với ba cô gái đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, chàng trai mặt trẻ con sắc mặt cứng đơ ngồi im như khúc gỗ.
Cố Niệm có lòng tốt hỏi anh ta: “Thích tiên sinh có muốn uống chút gì không?”
“Không, không cần.”
“Vậy chúng ta nói chuyện chính được chứ?”
“Được, được.”
Thích Hàn lập tức lấy cặp công sở màu đen của mình lôi ra một tập tài liệu, không đợi Cố Niệm đưa tay nhận lấy, anh ta đặt tài liệu lên bàn rồi đẩy lên phía trước.
Cố Niệm khó hiểu nhìn mặt trẻ con bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng này, cầm lấy tài liệu.
Vừa mở ra, trang đầu tiên là tiêu đề in đậm vô cùng nổi bật——
【 Dự án chương trình “Kim bài biên kịch” 】
Cố Niệm ngạc nhiên hỏi anh ta: “Đây là gì vậy?”
Hai mắt Thích Hàn nhìn thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tập tài liệu trên tay Cố Niệm, mở miệng như đọc thoại: “Đây là show tống nghệ* mà công ty chúng tôi đang lên kế hoạch.
Suy xét đến sự suy thoái của thị trường biên kịch cũng như những nghi ngờ và yêu cầu của khán giả đối với tác phẩm của biên kịch, chúng tôi đã lên kế hoạch cho chương trình này.
Thông qua quá trình lựa chọn và thẩm định, chúng tôi đã tìm ra những biên kịch có trình độ cao hoặc tiềm năng, sau đó ký hợp đồng với họ, trở thành nhà đầu tư và mời các minh tinh khác cùng tham gia.”
(*) Show tống nghệ: chương trình giải trí, chương trình tạp kỹ.
“……”
Ba người Cố Niệm nghe đến ngốc lăng.
Cố Niệm định thần trước, khẽ nhíu mày hỏi anh ta: “Show tống nghệ của các anh là để tuyển chọn biên kịch?”
“Không sai.”
Cố Niệm: “So với những show tống nghệ tuyển chọn diễn viên hoặc show tuyển tú* khác thì khán giả có khi nào cảm thấy kỳ quái với chương trình này không?”
(*) Show tuyển tú: Chương trình thực tế sống còn và đào tạo các thành viên để tạo ra nhóm nhạc.
Mặt trẻ con vô cùng nghiêm túc trả lời: “Biên kịch Cố cứ yên tâm, tuy rằng nội dung cụ thể của chương trình vẫn còn được bảo mật nhưng những vấn đề này chỉ cần để tổ tiết mục thu xếp.
Công ty chúng tôi rất có niềm tin về độ hot và rating của chương trình này.”
Cố Niệm lật tập tài liệu không ít không nhiều mà Thích Hàn đưa.
Trong đó toàn bộ nội dung chương trình đều được bảo mật, chỉ đảm bảo không gây tổn hại đến sức khỏe thể chất và tinh thần của khách mời, cuối cùng có thêm phần thưởng hấp dẫn dành cho người chiến thắng.
Nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy đây chính là một cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
Cố Niệm đóng tài liệu lại, biểu cảm trên mặt không thay đổi cũng không động lòng: “Tôi còn muốn hỏi làm sao Thích tiên sinh tìm được nơi này?”
Thích Hàn đã sớm có chuẩn bị: “Lúc trước biên kịch Cố là biên kịch chính của kịch bản “Có yêu”, tổng giám đốc của tôi cũng đã từng đọc qua, ngài ấy rất thích kịch bản đó.”
Cố Niệm ngẩn ra: “Tổng…!giám đốc của anh? Là ông chủ của Truyền thông BH sao?”
“Có thể cho là vậy, nhưng trước mắt ngài ấy chủ yếu đứng phía sau quản lý Truyền thông BH, ở trong công ty không giữ chức vụ gì cả.”
Cố Niệm gật gật đầu.
Thích Hàn lại bổ sung: “Hơn nữa tổng đạo diễn Cảnh Hoành Dục của đoàn phim “Có yêu” và tổng giám đốc có quen biết, đạo diễn Cảnh là người đề cử biên kịch Cố và cho thông tin liên hệ với cô cho chúng tôi.
Tôi lo lắng chỉ liên hệ qua điện thoại thì không nói rõ hết được nên mới mạo muội đến đây quấy rầy.”
“……”
Cố Niệm nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy những lời người này nói không có lỗ hổng logic, bản kế hoạch này cũng không cho thấy nếu đối phương lừa cô thì sẽ được lợi ích gì.
Trong lòng đã tin tưởng người tên Thích Hàn này và mục đích đến đây hơn phân nửa, Cố Niệm thoáng buông xuống tâm lý đề phòng.
Cô hỏi anh ta:
“Vì vậy Thích tiên sinh đến đây là muốn mời chúng tôi tham gia ghi hình chương trình《Kim bài biên kịch 》 sao?”
“……”
Thích Hàn nghe vậy thì hơi ngớ ra, biểu tình vi diệu.
Cố Niệm phát hiện anh ta không đúng lắm, ánh mắt chợt lóe: “Có chuyện gì thì Thích tiên sinh cứ nói thẳng.”
Thích Hàn ngập ngừng một lúc rồi mới cẩn thận nhìn hai người một trái một phải bên cạnh Cố Niệm sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Ngại quá, biên kịch Cố, thật ra chúng tôi chỉ mời một mình cô mà thôi.”
“——?”
Trong phòng khách bỗng dưng bị không khí im lặng bao trùm.
Vài giây sau, ánh mắt Cố Niệm thoáng lạnh lùng, nhỏ giọng bật cười: “Thích tiên sinh đang nói đùa hay sao, Có yêu là tác phẩm của tổ biên kịch ba người chúng tôi, tôi không thể độc chiếm thành quả được.”
“Vô cùng xin lỗi,” chàng trai mặt trẻ con cúi đầu, tuy có phần lúng túng nhưng lại không cho phép đối phương thỏa hiệp, “Nhưng theo như những gì tôi biết, bản thảo của《 Có yêu 》 bao gồm nội dung cốt truyện và thiết kế nhân vật đa số đều do biên kịch Cố một mình hoàn thành.”
Cố Niệm hơi siết nắm tay, “Phần đó bọn họ không tham dự không đồng nghĩa với việc những phần khác không có.”
Chàng trai mặt trẻ con tiếc nuối nói: “Chúng tôi chỉ được xem tác phẩm hoàn chỉnh, không thể nào phán đoán được những ẩn tình bên trong đó.”
Bầu không khí có chút nặng nề.
Sau một hồi căng thẳng, Cố Niệm đóng lại tập tài liệu trong tay, đẩy trở lại trước mặt Thích Hàn: “Xin lỗi, nếu quý công ty không cho rằng chúng tôi cùng hoàn thành một tác phẩm hoàn chỉnh thì tôi cũng không nghĩ quý công ty có tư cách để tôi dành thời gian và công sức.”
Thích Hàn sửng sốt nhìn người đối diện, anh ta có chút bất ngờ với mối quan hệ giữa ba cô nàng biên kịch này thế nhưng lại rất tốt.
Mà ngay lúc này, hai người bị bánh có nhân từ trên trời rơi xuống Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình mới hoàn hồn lại.
Giang Hiểu Tình là một người tính tình thẳng như ruột ngựa, có sao nói vậy lập tức đè bàn tay của Cố Niệm đang đẩy tập tài liệu lại, chưa kịp nghĩ ngợi đã gấp gáp lên tiếng: “Đừng đừng, cậu ngốc à, được người nào thì hay người đó đi chứ!”
“……”
Một chút hỏa khí trong lòng Cố Niệm chưa kịp bùng lên ngay tức khắc đã chết yểu.
Tần Viên Viên muốn ngăn cản nhưng chưa kịp lên tiếng cũng dở khóc dở cười, cô ấy không nói gì mà chỉ kéo áo Cố Niệm.
Sau đó cô ấy dựa sát vào, nhỏ giọng nói:
“Hiểu Tình nói đúng đó, tổ biên kịch của chúng ta không có tiếng tăm, nếu có một người có thể nổi tiếng dĩ nhiên có lợi cho cả ba.
Hơn nữa nếu như Truyền thông BH có thực lực như cậu nói thì cơ hội này khó mà có được lần nữa.”
Cố Niệm nhíu mày: “Nhưng 《 Có yêu 》 là thành quả của ba người chúng ta, nhờ nó mà nhận được cơ hội cho một mình tớ thì tớ không thể nào chấp nhận được.”
“Không sao hết.”
“Chuyện này không chỉ vì các cậu,” Vẻ nghiêm chỉnh trên mặt Cố Niệm không duy trì được bao lâu lại quay về bộ dạng thiếu ngủ, cô chơi rũ mắt nhưng lời nói ra không cho ai phản đối: “Cậu biết tớ là người rất xem trọng nguyên tắc, vì nó tớ có thể từ bỏ điều gì rồi mà.
Lúc trước tớ không đã không nhường bước, nếu bây giờ thỏa hiệp chuyện này, nó sẽ trở thành một cái gai trong lòng mỗi ngày trước khi ngủ đều tra khảo dằn vặt tớ.”
“……”
Nói không lại Cố Niệm, Tần Viên Viên đành phải từ bỏ.
Hai người quay lại nhìn người đối diện.
Thích Hàn và Cố Niệm nhìn đối phương một lúc, liền hiểu cô gái nhỏ này thoạt nhìn dễ tính nhưng thật ra lại không phải người dễ dàng thỏa hiệp, anh ta cảm thấy đầu cũng to ra, đáy lòng than khổ sau đó do dự mà nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của biên kịch Cố, nhưng chuyện này thật sự không phải do tôi quyết định.
Có thể phiền ba người đợi một lát được không, để tôi gọi điện cho tổng giám đốc hỏi ý kiến.”
Ánh mắt Cố Niệm khẽ động, nếu cả ba người có khả năng có cơ hội, cô cũng sẽ không ngớ ngẩn mà từ chối.
“Được, anh cứ tự nhiên.”
Thích Hàn cầm điện thoại, do dự một lúc mới đi đến một góc xa ba cô gái nhất trong phòng khách.
Anh ta gọi cho dãy số vừa rồi đã nhắn tin, đợi chừng mười giây, đầu dây bên kia bắt máy nhưng không nói chuyện.
Người này cũng quá cẩn thận rồi.
Trong lòng Thích Hàn âm thầm phỉ nhổ nhưng trên mặt chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng:
“Lạc…!ông chủ, tôi đây.”
“Ừ.”
“Bên này xảy ra một sự cố nho nhỏ.”
Người bên kia tựa hồ không bất ngờ khi nghe anh ta nói vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Cô ấy có điều kiện gì khác sao?”
“Biên kịch Cố nói Có yêu là tác phẩm của cả ba người, cô ấy không thể độc chiếm thành quả.”
“……”
Ngừng một lúc, Lạc Tu mới khàn giọng cười khẽ: “Quả nhiên là cô ấy.”
Thích Hàn cạn lời liếc nhìn điện thoại trong tay, mãnh liệt đè xuống câu mắng thầm trong bụng “Đã là lúc nào rồi ngài đừng có mà hoa si nữa”, bất đắc dĩ nói: “Vậy ông chủ ngài nói xem, chuyện này giải quyết thế nào đây?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu: “Anh nói với cô ấy, cả ba người đều có cơ hội tham gia chương trình.
Nhưng người trực tiếp vào vòng trong chỉ có một mình cô ấy, hai biên kịch còn lại có thể tham gia vòng loại, nếu hai cô ấy giành được chiến thắng thì có thể ghi hình chương trình.”
Thích Hàn mờ mịt: “Chuyện này…!cô ấy sẽ đồng ý sao? Cũng không khác nhau là mấy, ai cũng biết vòng loại khó đến mức nào, hai biên kịch còn lại chỉ sợ không cách nào….”
“Cô ấy rất thông minh.”
“? Chuyện này và thông minh có liên quan gì sao?”
Người bên kia khẽ cười: “Cô ấy rất thông minh nên sẽ không cần đợi anh nói thêm mà đã hiểu—— nếu cô ấy từ chối, hai người bạn của cô ấy một cơ hội cũng sẽ không có.”
“!” Thích Hàn phản ứng lại, trong lòng run lên.
Nói là để cho đối phương cơ hội lựa chọn nhưng thực chất đã biết rõ đối phương là người trọng tình cảm, cũng nhắm vào điểm này mà trực tiếp chặt đứt đường lui của đối phương.
Thích Hàn có cảm giác hàn khí lạnh lẽo cũng sắp thổi qua tới theo tín hiệu điện thoại, trong lòng anh ta tự cảnh báo chính mình trăm lần vạn lần cũng không được đắc tội với người khủng bố như vậy, sau đó liền cúp điện thoại.
Sau khi quay trở lại ngồi xuống sô pha, Thích Hàn cẩn thận truyền đạt lại ý tứ của ông chủ nhà mình.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, ánh mắt thờ ơ của Cố Niệm một giây sau lập tức nhiễm hàn ý.
Thích Hàn nhỏ yếu bất lực lại đáng thương chỉ biết co rúm trên sô pha dưới ánh mắt như dao của Cố Niệm.
Giằng co mấy giây, Cố Niệm hỏi anh ta: “Là ý của tổng giám đốc các anh đúng không?”
Thích Hàn: “Vâng, đúng vậy.”
Cố Niệm cong môi, không tiếc lời khen ngợi: “Quả nhiên là ông chủ lớn, tâm tư thật quá đen tối.”
Thích Hàn: “……” Ông chủ mà nghe được hẳn là sẽ thương tâm lắm.
Trầm mặc một lúc sau Thích Hàn mới lấy hết can đảm hỏi lại: “Vậy biên kịch Cố cảm thấy đề nghị này thế nào?”
“Không thể nào,” Cố Niệm không hề nghĩ ngợi, “Đúng là tôi sẽ không từ chối, nhưng tôi có một yêu cầu—— nếu hai cậu ấy tham dự vòng loại thì không thành vấn đề, tôi cũng muốn dự thi vòng loại, không cần đến vị trí khách mời kia.”
“……?”
Thích Hàn kinh ngạc đến cằm cũng sắp rơi ra.
Lúc trước khi ông chủ đưa ra phương án này anh ta không nghĩ đến Cố Niệm còn có thể đưa ra lựa chọn như vậy.
Xem ra cô gái nhỏ này tuy rằng rơi vào tầm ngắm của ông chủ ác long nhưng lại rất thông minh cơ trí, nói không chừng còn có thể trốn thoát…
“Ting tong.”
Điện thoại di động của Thích Hàn rung lên.
Anh ta theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại của mình đặt trên bàn, màn hình sáng lên thông báo một tin nhắn mới từ ông chủ ác long, chỉ có một câu.
[Tôi quên nói với anh, có khả năng cô ấy yêu cầu chính mình cũng tham gia vòng loại, lúc này chính là thời điểm anh nói cho cô ấy điều kiện mà tôi đã nói với anh hôm trước.]
“——???”
Này cmn rốt cuộc là kiểu người gì thế này??
Thích Hàn chua xót âm thầm lau nước mắt cho tương lai đã định sẵn bị bóng của ác long chèn ép không thấy được ánh sáng mặt trời của mình.
Sau đó anh ta đầy cảm thông ngước lên nhìn cô gái nhỏ đối diện.
“Biên kịch Cố.”
“Vâng?”
“Vừa rồi tôi quên nói với cô một chuyện, biên kịch được chọn trực tiếp có một đặc quyền.”
“Đặc quyền gì thế?”
“Cô có thể đề cử một diễn viên, chỉ cần đối phương đồng ý là có thể trực tiếp vào tổ tiết mục, tham gia ghi hình toàn bộ chương trình.”
“…………!?”
…
“Hợp đồng này tôi để lại cho cô, nếu cô có vấn đề nào cần hỏi thì có thể gọi điện cho tôi bằng số điện thoại trên danh thiếp bất cứ lúc nào.
Sau khi cô suy xét cẩn thận thì có thể ký tên rồi gửi hợp đồng qua bưu điện đến địa chỉ công ty tôi.”
Thích Hàn nói xong thì nhanh chóng bay ra cửa.
“Tôi tự về được, mọi người không cần tiễn!”
Vừa dứt lời anh ta lập tức chụp lấy cửa phòng, vọt ra ngoài sau đó dứt khoát đóng lại.
Cho đến khi ra khỏi hành lang và chạy vào thang máy, Thích Hàn mới thở phào một hơi dựa vào thang máy lau mồ hôi rịn trên trán.
Thoát khỏi ba ánh mắt như muốn rút gân lột da kia thì Thích Hàn mới có cảm giác mình đã sống lại.
“Đúng là không phải việc dành cho người làm mà.”
Anh ta lầm bầm ấn nút thang máy.
Vừa xuống tới lầu 1, vừa ra khỏi cổng chung cư đi về hướng đỗ xe thì điện thoại của Thích Hàn trong túi chợt rung lên.
Anh ta dừng chân, khi lấy điện thoại ra nhìn thấy dãy số gọi đến thì cổ họng như bị mắc nghẹn, nội tâm giằng co một lúc mới nhận điện thoại: “Đừng nói với tôi là ngài tính được thời gian tôi ra khỏi nhà cô ấy nên gọi điện đấy nhé?”
Bên kia truyền đến giọng cười ôn hoà: “Tôi chỉ muốn thử một chút thôi.”
Thích Hàn: “……”
“Cô ấy đồng ý rồi?”
“Biên kịch Cố chưa trả lời tôi, nói là muốn suy nghĩ thêm,” Thích Hàn dừng lại mấy giây sau mới thấp thỏm hỏi lại, “Anh tính kế một cô gái nhỏ đến trình độ này, người ta không đồng ý thì còn đường sống sao?”
“Anh bất bình lắm à?”
“——”
Thích Hàn đột nhiên hoàn hồn lại, lắc đầu như trống bỏi:
“Không không không, không không không, sao có thể thế được? Tôi là nhân viên trung thành nhất ủng hộ Lạc tổng ngài vô điều kiện!”
Lạc Tu nhàn nhạt hừ một tiếng.
Giọng điệu chân chó của Thích Hàn y như bọn tùy tùng của thổ phỉ: “Anh yên tâm đi, tôi thấy cô gái nhỏ này không kiên trì được mấy ngày đâu, rất nhanh sẽ nằm trong tay Lạc tổng ngài ấy mà.”
Lạc Tu không thèm để ý anh ta, im lặng vài giây mới làm như thuận miệng tìm chủ đề mới để hỏi: “Anh vừa mới đi vào nhà của cô ấy đúng không?”
Tùy tùng của thổ phỉ – Thích Hàn đạo hạnh thấp không hề phòng bị: “Đúng vậy.”
Lạc Tu vẫn tiếp tục dùng ngữ khí ôn hòa thấp giọng nở nụ cười: “Ganh tỵ với anh thật đấy.”
Thích Hàn: “…………?”
Thích Hàn thiếu chút nữa bị dọa thành cái sàng.
Anh ta kìm nén run rẩy mà mở miệng: “Tuy rằng tôi có đi vào nhà của Cố tiểu thư nhưng tôi thề, những thứ không nên nhìn tôi thật sự một cái liếc mắt cũng không nhìn! Loại chuyện bất nhân bất nghĩa như được chim bẻ ná, được cá quên nơm Thích Hàn tôi không có.
Lạc tổng anh xem mấy năm nay tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, cầu xin anh tha cho tôi một mạng đi mà.”
Lạc Tu không nhịn được mà bật cười: “Tôi khủng bố như vậy sao?”
Thích Hàn không chút do dự mà lắc đầu: “Không, không có, ngài chính là Bồ Tát tái thế.”
“Được rồi,” Lạc Tu quay lại vấn đề chính, “Anh thấy điều kiện sống và diện tích nhà cô ấy thế nào?”
Thích Hàn nghẹn họng, sau một lúc lâu lại âm thầm rơi lệ: “Tôi toàn tâm toàn ý thay anh thương lượng chuyện hợp đồng, thật không ngờ chính mình còn có nhiệm vị điều tra điều kiện nhà ở.”
“Đại khái thôi.”
“Đại, đại khái?” Thích Hàn nỗ lực nhớ lại, “Dù sao cũng là ở thành phố K tấc đất tấc vàng, chỗ này cách nội thành cũng không xa lắm, nhà thì khoảng tầm bảy tám chục mét vuông? Đồ đạc nội thất này nọ tôi thấy các cô ấy cơ bản đều có, hơn nữa phong cách trang trí cũng rất ấm áp.”
“……”
Người bên kia giống như không muốn hỏi gì nữa, cuộc điện thoại rơi vào trầm mặc.
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu – 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Thích Hàn không dám cúp máy, chỉ có thể chớp lấy thời cơ mở chìa khoá xe chui vào ghế lái.
Không biết có phải bởi vì có lưng ghế làm điểm tựa cho anh ta chống đỡ thêm dũng khí hay không mà vừa ngồi xuống được chốc lát thì Thích Hàn lại không nhịn được mà lên tiếng trước.
“Lạc tổng?”
“Làm sao?”
“Hôm nay trong lúc nói chuyện với biên kịch Cố tôi mới nhớ ra, anh chỉ chọn một vị trí trực tiếp vào vòng trong không phải là vì…!ly gián ba người bọn họ đó chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Thích Hàn vừa vạ miệng xong lập tức hối hận, hận không thể tự vả miệng chính mình.
Này thì tò mò, cho mày tò mò!
Bát quái có thể so với mạng nhỏ hay sao, hả?!
Cũng may cho anh ta là một lúc sau người bên kia cũng chỉ cười khẽ: “Ý của anh là tôi bởi vì ghen tỵ cho nên mới không từ thủ đoạn với cô ấy?”
“Không không không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Tôi chỉ chọn một mình cô ấy trực tiếp ghi hình là bởi vì cô ấy có năng lực.”
Thích Hàn vừa nhặt được mạng nhỏ bên bờ vực thẳm hận không thể cầm cờ trong tay mà vẫy vẫy: “Anh nói đúng! Bởi vì năng lực!”
“Hơn nữa……”
Tiếng cười trầm thấp ngăn lại câu nói giữa chừng.
Cách đó mấy chục km, trên tầng cao nhất của công ty truyền thông BH, Lạc Tu ngồi trên ghế giám đốc bên cạnh cửa sổ sát đất, rũ mắt mỉm cười.
“Nếu tôi thật sự muốn kết quả kia thì đã không dùng biện pháp trăm ngàn sơ hở như thế.”
Thích Hàn không hiểu: “Vậy anh sẽ làm thế nào?”
“Ngoài việc cô ấy phải đến ghi hình, tôi sẽ lại đưa cho cô ấy….” Lạc Tu thở dài, “Danh sách hạn định.”
“——”
Nhị đào sát tam sĩ.*
(*) “Nhị đào sát tam sĩ” (hai trái đào giết chết ba dũng sĩ) là câu thành ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, ý nghĩa tương tự như “Mượn dao giết người”.
Câu thành ngữ này xuất phát từ một điển tích thời Xuân Thu-Chiến quốc.
Ngồi trong xe tránh cơn nắng mùa hè mà Thích Hàn bỗng dưng rùng mình.
“Anh còn vấn đề gì không?”
“Không, không có.”
“Được rồi, vậy trở lại công ty đi.”
“À, vâng.”
Cuộc gọi kết thúc.
Lạc Tu nhìn ta ngoài cửa sổ, ánh chiều tà giống như những dòng suối nhiễm màu đỏ rực chảy xuôi từ bầu trời xanh.
“Nhưng tôi sẽ không làm vậy.”
Trong văn phòng không một bóng người, anh thấp giọng nỉ non, “Tôi không nỡ.”
***
Chạng vạng, bên trong căn nhà thuê của ba cô gái.
Ngồi trên quầy bar nhỏ, ba biên kịch nhỏ vô danh thần sắc nghiêm trọng.
Bầu không khí căng thẳng như buổi tổng tuyển cử đại hội.
Yên lặng một lúc lâu, Cố Niệm là người lên tiếng trước: “Hai cậu thấy sao?”
“Còn làm sao nữa,” Giang Hiểu Tình đã sớm không kiềm chế được, nắm chặt tay Cố Niệm: “Đương nhiên là đồng ý rồi, show tống nghệ đó, hơn nữa còn là do công ty có năng lực tổ chức nữa.
Cơ hội ngàn năm khó có như vậy chúng ta phải biết nắm bắt chứ!”
Tần Viên Viên cũng gật đầu: “Hiểu Tình nói đúng đó.”
Cố Niệm vẫn còn do dự: “Nhưng hai cậu không được trực tiếp vào vòng trong.”
“Thật ra anh chàng mặt trẻ con kia nói cũng không sai,” Giang Hiểu Tình mỉm cười, “Vốn dĩ trobg tổ biên kịch chúng ta thì cậu vẫn luôn là người xây dựng nội dung cốt truyện, nếu bọn họ đang tìm kiếm biên kịch có năng lực này thì theo lý chọn cậu là đúng rồi.”
Cố Niệm nhíu mày muốn lên tiếng thì bị Giang Hiểu Tình ngắt ngang.
“Cậu đừng gấp, tớ còn chưa nói xong đâu.
Sau đó tớ thấy công ty bọn họ rất có thành ý, yêu cầu không muốn độc chiếm thành quả của cậu họ cũng tìm cách giải quyết.
Cơ hội lớn hiếm có như vậy đúng là vượt quá mong đợi của tớ rồi, Viên Viên cậu thì sao?”
Tần Viên Viên gật đầu nghiêm túc nhìn Cố Niệm: “Cậu có nguyên tắc của cậu, tớ cũng có nguyên tắc.
Tớ không muốn bản thân không làm được gì mà hưởng thành quả, càng muốn năng lực của tớ được công nhận, nếu năng lực chưa đủ tớ sẽ tiếp tục cố gắng chứ không phải chỉ biết dựa vào bạn bè dìu dắt.”
Hai cô ấy đã nói đến thế thì Cố Niệm cũng không có lý do gì để từ chối nữa.
Cô cong môi cười tươi, “Được rồi, chúng ta cùng tiến về “Kim bài biên kịch” mà xuất phát thôi!”
“Xuất phát!”
Ba người nắm tay nhau, Cố Niệm vừa định buông ra thì Giang Hiểu Tình giữ tay cô lại.
Giang Hiểu Tình cười đến cợt nhã: “Cố Niệm đại đại, thật ra hôm nay chuyện cậu vui nhất không phải là vì được mời vào vòng trong ghi hình cũng không phải hai bọn tớ có cơ hội, mà là vì con trai bảo bối của cậu có đúng không?”
Cố Niệm hơi dừng lại, “Chuyện này đúng là tớ rất vui, nhưng mà….”
“Nhưng mà sao?”
Cố Niệm cúi đầu nhìn logo “Truyền thông BH” màu đen trên hợp đồng, nhíu mày: “Tớ có chút bất an, cảm giác giống như vị tổng giám đốc này đã biết tớ vô cùng quan tâm một nghệ sĩ nên mới đưa ra điều kiện như vậy.”
Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình kinh sợ nhìn nhau.
“Nghe cũng giống lắm đó.”
“Mẹ ơi, không phải là Trịnh Hạo Lỗi đó chứ?”
“Chắc là không phải đâu.”
“Vậy phải cậu làm sao đây Cố Niệm?”
“……”
Cố Niệm trầm ngâm một lúc mới ngước mắt lên nhìn hai cô ấy.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của công ty truyền thông BH.
Ánh trăng sáng soi qua cửa sổ chui vào bên trong văn phòng có phong cách tối giản đến mất đi độ ấm.
Thích Hàn vừa làm nhiệm vụ trở về, một lúc sau đột nhiên anh ta ngây người: “Đúng rồi, Cố tiểu thư có nghi ngờ tại sao chúng ta biết được chuyện đó hay không?”
Lạc Tu ngồi sau bàn làm việc tuỳ ý gật đầu, “Hẳn là cô ấy sẽ nghi ngờ.”
Thích Hàn sốt ruột hỏi: “Thế chúng ta không nghĩ thêm cách gì để đối phó sao?”
“Không cần đâu.”
“Hả? Cô ấy thận trọng thông minh như vậy, nếu đã hoài nghi mục đích của chúng ta thì còn đồng ý tham gia sao?”
“Cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì tôi không phải âm thầm tính kế, mà là quang minh chính đại.”*
(*) Ở đây tác giả dùng “âm mưu 阴谋 – dương mưu 阳谋”, theo mình hiểu thì âm là tàng ẩn trong bóng tối, dương là phơi bày.
Âm mưu là những mưu kế khó phát hiện còn dương mưu là mưu kế có thể nhìn thấy được nhưng khó có thể chống lại.
“……?”
Lạc Tu rũ mắt, vừa lúc màn hình điện thoại chợt sáng lên, anh khẽ cười, nhìn màn hình hiển thị số liên lạc duy nhất trong danh bạ – “Cố Niệm” đang gọi đến.
Đôi mắt màu nâu đậm như chứa đựng một hồ ánh sáng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Nguyện giả, thượng câu.”*
(*) Tự nguyện mắc câu, tự nguyện cắn câu..