Ngỗng Tử Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 45: Trịnh Hạo Lỗi


Đọc truyện Ngỗng Tử Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng – Chương 45: Trịnh Hạo Lỗi


Tổ biên kịch nhỏ của ba người Cố Niệm, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên phân chia công việc đồng đều rõ ràng.
Cố Niệm là người chịu trách nhiệm nội dung chính của kịch bản, từ đề cương nội dung đến nhân vật đều do cô viết, khi bất đồng ý kiến cũng dựa theo ý kiến của cô mà đưa ra quyết định, sau đó ba người cùng nhau viết nội dung chi tiết của toàn bộ kịch bản.
Trong ba người thì tính cách hoạt bát sôi nổi của Giang Hiểu Tình thích hợp với xã giao nhất.

Đối với người một tuần bảy ngày thì có hết sáu ngày ở trong trạng thái hồn lìa khỏi xác ngủ gà ngủ gật như Cố Niệm, cộng thêm Tần Viên Viên mắc chứng không biết từ chối thì hiển nhiên nhiệm vụ thương thảo với nhà đầu tư hay đoàn phim đều rơi vào tay Giang Hiểu Tình.
Đợi đến khi trao đổi xong với bên đối tác, nhận được hợp đồng thì giao cho Tần Viên Viên tốt nghiệp ngành Luật tính cách vô cùng cẩn thận dò xét lại toàn bộ hợp đồng.
Tổ biên kịch nhỏ của ba người hợp tác với nhau một năm rưỡi cũng không xảy ra vấn đề gì, Cố Niệm rất yên tâm về năng lực đàm phán trao đổi với đối tác của Tần Viên Viên nên lần này cô chưa bao giờ hỏi đến mà nghe theo sắp xếp của cô ấy.
Từ Đạo quán trở về, ba người suốt đêm đọc rồi sửa lại đại cương nội dung và chi tiết nhân vật của kịch bản mới để sáng hôm sau đến công ty truyền thông phỏng vấn.
Phía công ty truyền thông hẹn gặp bọn họ lúc 10 giờ sáng.
Tối qua thức đến rạng sáng, đồng hồ sinh học vừa mới hoạt động bình thường đúng 8 giờ đánh thức Cố Niệm.

Cố – thiếu ngủ trầm trọng – Niệm sau khi đánh răng rửa mặt thì lê dép đi vào phòng bếp, trèo lên ghế dựa chân cao nằm bò lên bàn, mặt gối lên cánh tay mà ngáp một cái.
Bên kia mặt bàn cẩm thạch màu đen, Tần Viên Viên đang cầm chảo chiên trứng, Giang Hiểu Tình chủ yếu phụ trách gây rối.
“Cậu đừng quậy tớ nữa, lát nữa cho cậu ăn thức ăn khét bây giờ.” Tần Viên Viên uy hiếp.
“Đừng đừng đừng, ăn thức ăn khét sẽ bị ung thư đó.

Thói quen sinh hoạt của chúng ta đủ đáng sợ rồi, phương diện khác vẫn nên yêu thương sinh mạng mà chú ý một chút đi.”
Giang Hiểu Tình cợt nhả ném vỏ trứng vào thùng rác, xoay mặt qua liền thấy Cố Niệm héo thành động vật nhuyễn thể nằm bò trên bàn.
Giang Hiểu Tình cũng nằm dài đối diện với cô: “Chào buổi sáng Cố Niệm đại đại, sao cậu lại héo rũ nữa rồi? Bong bóng bị xì hơi?”
“…..”
Cố Niệm chớp chớp mắt, không trả lời cô ấy.
Tần Viên Viên gắp phần trứng chiên và thịt xông khói ra đĩa, đặt trước mặt Giang Hiểu Tình: “Cậu cũng đừng quậy Cố Niệm nữa, cậu ấy đang nạp diện, bây giờ cậu dùng hết năng lượng của cậu ấy thì lát nữa gặp nhà đầu tư cậu thuyết trình kịch bản nha?”
Giang Hiểu Tình lè lưỡi: “Thôi đi, còn không bằng tớ múa cột cho bọn họ xem.”
“Ha ha ha cậu mau lăn chỗ khác, bọn tớ là tổ biên kịch đứng đắn, đừng phá hỏng thanh danh của bọn này.”
“……”
Ngoại trừ một câu “Cảm ơn bữa ăn của cậu” thì cho đến khi lên taxi Cố Niệm cũng không nói một lời.

Thẳng cho đến khi taxi dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.

Cố Niệm xuống xe, vừa xoay người thì hai chân lập tức như bị đóng đinh tại chỗ.

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn công ty tựa như từng quen biết trong tầm mắt.

Bốn chữ Truyền thông Định Khách đập vào mắt.
“Sao cậu không đi tiếp vậy Cố Niệm?” Giang Hiểu Tình đi phía sau bị cô chặn lại thì khó hiểu hỏi.
Cố Niệm đứng yên không nhúc nhích, giọng nói nhẹ như gió: “…..Chúng ta sao lại đến Định Khách truyền thông vậy?”
Giang Hiểu Tình gãi đầu: “Chắc là nhà đầu tư mà Viên Viên nói ở chỗ này.”
Lúc này Tần Viên Viên từ bên ghế phụ bước xuống, đi vòng qua taxi đi đến bên cạnh hai người, “Hai cậu dừng ở đây làm gì thế?”
Giang Hiểu Tình: “Cố Niệm hỏi sao bọn mình lại đến đây.”
“À, hình như kim chủ của đoàn phim mà chúng ta liên hệ là người của Truyền thông Định Khách, làm sao vậy?” Tần Viên Viên cẩn thận quan sát thần sắc Cố Niệm, “Cố Niệm, cậu và công ty này…”
“Không có gì.”
Cố Niệm bừng tỉnh khỏi hồi ức, quay lại cười với hai cô nàng, “Có thể là tòa nhà này quá cao, tớ nhìn có chút không thoải mái, chúng ta đi thôi.”
“Đương nhiên rồi, Truyền thông Định Khách vốn là lão chiêu bài trong giới giải trí mà.” Giang Hiểu Tình tán thưởng nói, “Công ty bọn họ nhận kịch bản của bọn mình thì tuyên truyền nhất định cũng rất rầm rộ….!Ui, nói mới nhớ, Lạc Tu là nghệ sĩ của Định Khách đúng không?”
“Ừm.”
“Oaa, vậy không chừng hai người lại có cơ hội vào cùng đoàn phim đó, dù sao cũng là phim của Định Khách, hẳn là sẽ ưu tiên chọn gà nhà để đóng phim.”
Không nghe thấy Cố Niệm trả lời, Giang Hiểu Tình đi phía trước quay lại nhìn, chỉ thấy Cố Niệm cụp mi mắt, ngũ quan thanh tú xinh đẹp bình thường có ũ rũ chán chường nhưng không lạnh như băng giống như lúc này, phảng phất như tự tuyệt người khác tới gần từ ngàn dặm.

Giang Hiểu Tình khó hiểu tiếp tục bước đi, từ khi quen biết đến nay cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Niệm.
Đi vào bên trong Truyền thông Định Khách, Tần Viên Viên liên hệ với người phụ trách.

Ba người ngồi trước sảnh đợi không bao lâu, người phụ trách từ thang máy bước ra nhanh chân đi đến trước mặt.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có một cuộc điện thoại nên để các cô đợi lâu.” Người phụ trách là người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, nở nụ cười hòa ái.
Giang Hiểu Tình bật chế độ xã giao, cũng cười đến nhiệt tình xán lạn: “Không sao không sao, chúng tôi còn đang thảo luận không biết lát nữa phỏng vấn như thế nào.”
Người đàn ông cười: “Nào có cuộc phỏng vấn nào, chỉ là trao đổi một chút, công ty chúng tôi rất xem trọng hạng mục này, các cô không cần quá lo lắng.”
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên nghe vậy kinh hỉ nhìn nhau.
Cố Niệm đứng sau lưng nghe thấy thế thì cảnh giác nheo nheo mắt, cô bất an nhìn phía sau nhà làm phim: “Vậy tiếp theo chúng ta đến đâu trao đổi?”

Người đàn ông hơi giật mình, mí mắt khẽ giật, anh ta nghi hoặc nhìn cô: “Vị này là?”
“Cố Niệm, nội dung chính trong kịch bản của tổ biên kịch nhỏ chúng tôi đều do cậu ấy phụ trách.” Giang Hiểu Tình vội vàng giới thiệu.
“À, hóa ra là Cố tiểu thư.”
Nụ cười trên mặt nhà làm phim càng thêm thân thiết hòa ái, anh ta nghiêng người nhường vị trí đi đến thang máy.
“Mời ba vị cùng tôi lên tầng 3 trao đổi cụ thể chuyện hợp tác.”
Nói xong anh ta liền xoay người, dẫn đầu đi đến thang máy.

Bả vai căng thẳng nãy giờ của Cố Niệm lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Giang Hiểu Tình vừa đi theo anh ta vừa nghi hoặc mà nhỏ giọng hỏi Tần Viên Viên: “Sao lại phải lên tầng 3 nhỉ?”
“Tầng 3 là phòng họp tạm thời của bọn họ,” Cố Niệm đi bên cạnh nhẹ giọng nói với cô ấy, “Dùng để tiếp đón đối tác nhỏ râu ria như chúng ta.”
Giang Hiểu Tình: “…….”
Giang Hiểu Tình: “Cảm thấy bị tổn thương.”
Tần Viên Viên thận trọng nên không dám nói gì, cân nhắc mấy giây sau không nén được tò mò mà hỏi: “Vậy bọn họ còn có phòng họp khác hả?”
“Ừ, phòng họp chính ở tầng 26.”
Giang Hiểu Tình: “Hả? Sao chọn tầng cao thế?”
“Đại khái là vì gần với văn phòng của…tổng giám đốc.”
“Tổng giám đốc?”
Giang Hiểu Tình vừa mờ mịt hỏi xong thì nhà làm phim đi phía trước đột nhiên quay đầu lại mỉm cười: “Biên kịch Cố đối với công ty chúng tôi thật hiểu rõ nhỉ.”
Ánh mắt Cố Niệm chợt cứng đờ.

Vừa rồi cô buông lỏng tâm tình khẩn trương nên trả lời Giang Hiểu Tình trong vô thức, căn bản không nghĩ tới khoảng cách xa như vậy mà anh ta cũng nghe thấy được.
Không đợi Cố Niệm giải thích, Giang Hiểu Tình đã nhanh nhảu trả lời thay cô: “Đó là vì Cố Niệm rất thích một nghệ sĩ trong công ty các anh, chắc chắn trước đó cậu ấy có tìm hiểu hết rồi.”
“…..” Khó có dịp trong lòng Cố Niệm mang tâm tình vô cùng cảm động rưng rưng nhìn Giang Hiểu Tình.
“À, nghệ sĩ nào vậy?”
Giang Hiểu Tình không hề nghĩ ngợi: “Lạc Tu! Là người đặc biệt đẹp trai trong công ty anh đó!”
“….!”
Không kịp ngăn cản cô ấy, Cố Niệm tuyệt vọng thu hồi lại giọt nước mắt cảm động chưa kịp lăn xuống.
May mắn là nhà làm phim tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi một chút, cười cười rồi lại tiếp tục cất bước.
Bốn người vào thang máy đi lên tầng 3, vào bên trong một phòng họp nhỏ diện tích không lớn, ước chừng chỉ khoảng 20 mét vuông, hai bên bàn hội nghị hình trứng đặt ba cái ghế da.
Ghế dựa bên phải có một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi ngồi đó, nghe thấy tiếng mở của, ông ra lập tức đứng dậy.
Nhà làm phim giới thiệu: “Vị này là phó giám chế* phụ trách hạng mục kịch bản này, Liên Kim Thành.”
(*) Giám chế: giám đốc sản xuất, phó giám chế: phó giám đốc sản xuất.
“Chào ngài, giám chế Liên.”
“Chào các vị, mời ngồi.”
Ba người Cố Niệm đi vòng qua máy chiếu và màn hình trình chiếu, ngồi trên ba chiếc ghế ở bên cạnh căn phòng.
Việc giới thiệu nhân vật và thuyết trình cốt truyện do Cố Niệm thực hiện, vì vậy cô ngồi ở giữa, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên ngồi ở bên trái và bên phải của cô.
Ngay khi Cố Niệm ngồi xuống, cô nhìn thấy giám chế Liên ngồi ở phía đối diện bên phải, trong khi nhà sản xuất nam đi đón họ ngồi ở phía bên trái đối diện.

Chiếc ghế đối diện với Cố Niệm bị bỏ trống.
“——”
Ánh mắt Cố Niệm một lần nữa ngưng trệ.
“…Cố Niệm? Cố Niệm?”
Giọng nói nhỏ nhẹ thúc giục bên tai gọi Cố Niệm hoàn hồn, cô cuống quýt quay lại, “Hả?”
“USB chứa file PPT có phải ở chỗ cậu không?” Tần Viên Viên hỏi xong thì hơi lo lắng quan sát thần sắc trên mặt Cố Niệm.

“Cậu làm sao vậy? Không khoẻ sao, sắc mặt cậu nhìn không tốt tốt lắm?”
(*) PPT: viết tắt của tên phần mềm trình chiếu PowerPoint.
Cố Niệm chớp chớp mắt, mỉm cười một cách cứng ngắt: “Chắc là do tối qua tớ ngủ không ngon giấc.”
Cố Niệm lấy USB từ trong túi xách ra, đưa cho Tần Viên Viên đang ngồi bên phải để cô ấy gắn vào máy tính kết nối với máy chiếu.

Sau khi giao diện PPT mở lên, cô ấy đứng dậy đưa điều khiển từ xa cho Cố Niệm.
Cố Niệm nhận lấy, khẽ hít vào một hơi, “Vậy chúng ta bắt đầu——”
“Cố tiểu thư, phiền cô chờ thêm một chút.” Nhà làm phim đột nhiên cắt ngang lời cô, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ vàng trên tay sau đó ngẩng đầu tỏ ý xin lỗi, “Phía chúng tôi còn một vị tổng phụ trách đang họp ở tầng trên, dự tính còn một lúc nữa mới họp xong, chúng ta chờ ngài ấy xuống đây rồi hãy bắt đầu có được không?”
“……”
Cảm xúc trong mắt Cố Niệm dần lạnh lẽo.

Nếu ban đầu cô còn tự an ủi rằng mọi chuyện chỉ là do cô đang hù doạ bản thân, chuyện này không liên quan gì đến người đàn ông đó, thì lúc này cô đã không thể lừa dối bản thân được nữa.

Rõ ràng, sự thay đổi thái độ đột ngột của nhà làm phim, đối với tổ biên kịch nhỏ không những không thờ ơ mà còn hoà ái gần như xu nịnh, tất cả đều hướng về cùng một người.
Bàn tay mảnh mai cầm chiếc điều khiển từ xa của Cố Niệm từ từ siết chặt, cảm xúc trong đôi mắt rũ xuống của cô đã nguội đi một chút.

Nếu bây giờ cô chỉ có một mình và nếu đây không phải là kịch bản mà ba người họ đã cùng nhau nỗ lực đặt hết tâm tư sức lực vào, thì cô đã có thể bình tĩnh đứng dậy và trực tiếp rời đi.
Nhưng trên đời không có thứ gọi là nếu như.
Ngồi bên cạnh cô, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên hoàn toàn vô tội, hai cậu ấy vô cùng mong đợi cơ hội này, cô không thể ích kỷ như vậy, không thể không màng đến cảm nhận của họ và hậu quả nếu như cô rời khỏi đây.
Cố Niệm cụp mi mắt, đè xuống cảm xúc bức bối đang dao động trong lòng, lặng yên điều chỉnh hô hấp.

Sau đó cô ngước lên nhìn về phía nhà làm phim.
“Nếu có thể thì phiền ngài và vị tổng phụ trách cho chúng tôi biết thời gian cụ thể, chúng ta không thể đợi mãi được.”
Nhà làm phim sửng sốt, anh ta lập tức cười gật đầu: “Được, tôi lập tức nhắn tin hỏi ngài ấy.”
Trước khi anh ta kịp làm gì Cố Niệm lại lên tiếng, “Nếu vị đó không đến đây kịp, chúng ta có thể sử dụng thiết bị ghi âm hoặc quay video ghi lại toàn bộ quá trình.

Đợi đến khi vị tổng phụ trách đó có thời gian—”
“Không cần, tôi vẫn muốn xem trực tiếp hơn.”
Cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra, một giọng nói âm trầm cùng khoái chí không thể giải thích được vang lên.
Cả người Cố Niệm cứng đờ, cô đứng yên không một tiếng động.
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên tò mò mà ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, hai nhà sản xuất như ngồi trên lò xo, vội vàng đứng dậy.
Một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da, dáng vẻ bất cần, cà vạt treo lỏng lẻo trên áo sơ mi, sải bước vào phòng họp.
Anh ta dừng lại trước chiếc ghế dựa bỏ trống, cũng là vị trí đối diện với Cố Niệm.
Hai nhà làm phim đồng thời cất tiếng: “Trịnh tổng.”
“Ừ.”
Người đàn ông đáp lại qua loa, ánh mắt không ngừng rơi xuống cô gái đang ngồi trước cửa sổ phía đối diện.

Khát vọng nóng bỏng cùng cảm xúc tối đen bùng cháy trong đáy mắt sâu hút của anh ta, có vẻ âm trầm đáng sợ.
Người đàn ông đi đón ba người Cố Niệm do dự sau đó thấp giọng hỏi anh ta: “Cuộc họp hẳn là còn nửa tiếng nữa mới kết thúc, sao ngài lại….”
Ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi không rời khỏi Cố Niệm một giây nào, thuận miệng trả lời: “À, anh không nói thì tôi đã quên mất.

Tôi nói với bọn họ đi WC một lát, nhưng bây giờ tôi không về dự họp nữa.

Anh bảo bọn họ cứ tiếp tục đi.”
“Ơ?” Nhà làm phim cười khổ, “Chuyện này có quá không thích hợp hay không?”
“Có cái gì không thích hợp?”
“Lỡ như có chuyện quan trọng cần ngài đưa ra quyết sách thì sao?”
“Chuyện quan trọng thế này thì cũng phải bàn bạc thì mới đưa ra quyết sách được, bằng không thì các anh ở lại công ty làm gì?” Người đàn ông chuyển ánh mắt, ý cười âm trầm liếc nhìn nhà làm phim, “Ý kiến kia của Cố tiểu thư không tồi, phần còn lại của cuộc họp cứ dùng thiết bị thu hình mà ghi lại đi, tôi sẽ xem lại.”
“Vâng……”
Nhà làm phim biết vị Thái Tử gia này lại bắt đầu cường thế, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười đáp ứng.
Ghế giữa bị kéo đến phát ra âm thanh chói tai, người đàn ông cách bàn hội nghị nửa mét ngồi xuống vị trí gần cửa trong phòng họp nhỏ.
Ánh mắt anh ta đóng đinh trên người Cố Niệm, không một lần chớp mắt: “Được rồi, không phải Cố tiểu thư đang vội làm báo cáo PPT sao, bắt đầu đi.”
“……”
Cố Niệm nắm chặt điều khiển từ xa trong tay, dưới đáy lòng mặc niệm ba lần “Đối diện chỉ là thùng rác biết nói chuyện”, sắc mặt cô lạnh như băng mà quay mặt đi.
Trước cửa sổ dài, rèm điện chậm rãi khép lại.

Dưới tia sáng chỉ từ máy chiếu, cô gái đứng dậy, điều khiển từ xa trên tay được nhấc lên, PPT trên màn hình chiếu bắt đầu phát ra cùng với giọng nói dịu dàng của cô.
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu – 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
“…..!Lạc tiên sinh, tình huống năm đó của Manh Chi trước mắt điều tra được như vậy.”
Tại lầu một của căn chung cư hai tầng cao cấp, trong một góc phòng trà riêng, người đàn ông ngồi trước bàn thấp đóng tập tài liệu trong tay, mắt nhìn phía trước.
Cạnh cửa sổ có một chiếc ghế gụ, chạm trổ hoa văn nông sâu.

Người đàn ông ngồi trên ghế mặc quần áo ở nhà, thần sắc ôn hoà vô hại.


Nghe xong giọng nói duy nhất trong phòng thuật lại, anh dừng lại một lúc mới ngẩng đầu, trầm giọng:
“Cho nên, trận phong ba hai năm trước khiến Manh Chi thôi học đều do một tay Trịnh Hạo Lỗi tự biên tự diễn?”
“Tôi e là vậy.” Người đàn ông đứng trước bàn thấp do dự một lúc mới lên tiếng, “Nhưng nguyên nhân là gì vẫn đang được điều tra.

Vẫn chưa tìm ra người khác liên quan đến chuyện đó, vậy nên…”
“Tại sao không tìm được?”
“Bởi vì chuyện Cố tiểu thư lấy thân phận Manh Chi ký hợp đồng với Truyền thông Định Khách chỉ là một tuyên bố đơn phương từ công ty đó.

Mà khi đó Cố tiểu thư chỉ sáng tác một mình, không có đoàn đội hay người đại diện để đối chứng…”
“Vị hôn thê kia thì sao?”
“Ngài nói sao?”
Người đàn ông ngồi trên ghế ngẩng đầu, nhìn ánh nắng chiếu lên cửa sổ, đôi mắt u ám bị chút ôn hoà nguỵ tạo che lấp: “Nếu anh ta tự biên tự diễn, vậy thì vị hôn thê đến trường học của Cố Niệm làm ầm lên kia, phải tìm ra cô ta.”
Người đàn ông đang đứng nghe vậy hơi sửng sốt sau đó trả lời:
“Nhưng sau đó cô ta không xuất hiện cùng với Trịnh Hạo Lỗi nữa.

Có thể anh ta chỉ tìm một người tạm thời và cô ta cũng không biết tình huống cụ thể ra sao.”
“Ngay cả khi cô ta không trực tiếp liên lạc với Trịnh Hạo Lỗi thì cũng có người phụ trách liên lạc với cô ta.”
Người nọ bừng tỉnh, cúi đầu: “Vâng, tôi sẽ dựa theo manh mối này mà điều tra.”
Trong phòng chìm trong yên lặng.
Một lát sau, Lạc Tu nâng mắt: “Về phía Trịnh Hạo Lỗi, điều tra đến đâu rồi?”
Người nọ cười khổ: “Trịnh Hạo Lỗi thực sự không có gì đáng để đào bới, anh ta là phú nhị đại* đào hoa không từ thủ đoạn.

Năng lực quản lý không tồi nhưng tính tình kém cỏi, luôn đặt lợi ích lên đầu, cũng không bao che những việc xấu mà mình đã gây ra.

Có thể nói là tư tưởng và lời nói hành động hoàn toàn thống nhất, trong ngoài như một.”
(*) Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai.
Người đàn ông vừa nói xong đã bị câu cuối cùng của mình làm nghẹn họng, cuống quýt ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ở trên ghế tựa bên cửa sổ, sợ anh nghe được câu trong ngoài như một.
May mắn là Lạc Tu tựa hồ không nghe thấy cũng không có phản ứng gì khác.

Anh ta mới vừa thở phào nhẹ nhõm liền cảm giác đực điện thoại di động trong túi áo trước ngực rung lên.
Anh ta vừa định cúp điện thoại nhưng chợt nhìn đến dãy số gọi đến bèn ngẩng đầu: “Là người của tôi ở Truyền thông Định Khách gọi đến, hẳn là có tình huống mới, tôi nghe điện thoại một lúc được không?”
“Ừ.”
Được cho phép, anh ta ấn nút nghe điện thoại.

Ước chừng qua hai phút sau, cuộc gọi kết thúc.

Sắc mặt anh ta có chút vi diệu nhìn người đàn ông đang ngồi bên kia: “Lạc tiên sinh.”
“?” Lạc Tu nhìn anh ta.
“Người của tôi vừa báo tin, sáng nay khoảng 9 giờ 50 phút Cố tiểu thư và hai người bạn trong tổ biên kịch đến Truyền thông Định Khách.”
Lạc Tu ngừng lại, nhíu mày hỏi: “Các cô ấy đến đó làm gì?”
“Hình như là muốn ký hợp đồng kịch bản.”
“……”
“Hơn nữa,” người đàn ông ngập ngừng một lúc mới cẩn thận lên tiếng, “Người đó còn nói, chỉ là một cuộc đàm phán nhỏ nhưng chỉ mười phút sau khi các cô ấy đến công ty, Trịnh Hạo Lỗi đang tham gia cuộc họp hội đồng quản trị thường niên đã trực tiếp rời đi, mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc vẫn không quay trở lại.”
Đáy mắt Lạc Tu ngay tức khắc dâng lên một tầng lạnh lẽo, từ trên ghế đứng bật dậy.
Người đàn ông giật mình: “Lạc tiên sinh ngài định đi đâu vậy?”
“Truyền thông Định Khách.”
“Hả?”
Bước chân Lạc Tu đã đi đến cửa, thế nhưng chưa kịp ra khỏi phòng anh chợt dừng bước, xoay người lại hỏi người phía sau: “Anh lái xe tới đây?”
“Ơ…!vâng!”
“Xe gì?”
“….À, chúng tôi làm nghề này cho dù có mua được siêu xe thì cũng không thể lái nha.

Tôi nói tên hãng xe thì cũng chưa chắc ngài đã nghe qua.”
“Giá chiếc xe anh đang lái là bao nhiêu?”
“Ách, xe mới trên dưới mười vạn, con xe này tôi lái cũng nhiều năm rồi, đưa đến chợ second-hand bán chưa chắc được nửa giá.”
“Được.”
“?” Được cái gì, cái gì được?
Người đàn ông trả lời một chuỗi câu hỏi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, sau đó anh ta thấy Lạc Tu vòng trở lại, giơ bàn tay thon dài đến trước mặt anh ta.
“Cho tôi thuê một lần, sau này khi ký hợp đồng sang tên thì cứ dựa theo giá xe mới mà nhân ba.”
Người đàn ông: “…………?”
Đại thiếu gia xuất thân từ gia đình quyền thế nào cũng có đầu óc không bình thường như thế sao?
Thế nhưng có tiền không kiếm là Vương Bát Đản*.
(*) Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc.

Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ “Vương Bát” có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ.


Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ.

Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.

Tóm lại đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.

Tuy nhiên, ở Việt Nam, đa số các bạn trẻ hiểu Vương Bát Đản theo nghĩa đây là một kẻ khốn nạn, không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.

(Chiase.org)
Người đàn ông không chút do dự lấy chìa khóa xe ra, hai tay cung kính dâng lên, gương mặt trong nháy mắt treo lên nụ cười thân thiện nịnh nọt.
“Chỗ tôi còn có vài chiếc, nếu ngài cần thì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.

Miễn phí, mua một tặng một!”
“Cảm ơn.

Không cần đâu.”
Lạc Tu lấy chìa khóa, trở về phòng thay quần áo rồi cùng người đàn ông đi xuống lầu, Bãi đậu xe ở tầng dưới, sau khi người đàn ông lấy đồ đạc cá nhân xuống xe, anh ta nhìn vị đại thiếu gia chỉ mặc áo sơ mi cùng quần tây đơn giản không nhìn ra nhãn hiệu mà cả người vẫn toát ra khí chất cao quý có chút ngông cuồng của đàn ông.
Sau khi Lạc Tu vừa ngồi vào ghế lái, anh ta không nhịn được mà mở miệng: “Ngài từng lái xe rồi sao?”
“Ừ.” Lạc Tu nhìn lướt qua thiết kế và chức năng bên trong xe, rũ mắt cắm chìa khoá đồng thời thuận miệng trả lời, “Đua xe mấy năm ở nước ngoài, sau khi về nước tôi cũng đã lấy bằng lái xe.”
“—— Ặc, đua xe?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
“……”
Cách cửa sổ xe, đối diện với đôi mắt ôn hoà như cười như không sau tròng kính mỏng, người đàn ông cứng đờ sống lưng gượng cười, “Không có gì không có gì, ngài lái xe chậm một chút.”
“Ừ.

Nội dung báo cáo anh sửa lại rồi gửi toàn bộ qua email cho tôi.”
“Vâng, vâng.”
Mấy chục giây sau, người đàn ông đứng im nhìn đuôi xe quen thuộc đã không còn thuộc về mình dần biến mất để lại một làn khói trắng, vừa kinh ngạc vừa cảm thán mà lắc đầu.
“Đây gọi là bên ngoài càng ôn nhu thì bên trong xương cốt càng hoang dã?”
Xe chạy như bay trên đường.
Lạc Tu ném điện thoại lên ghế phụ, đeo tai nghe Bluetooth lên tai phải.

Sau hai tiếng tút tút thì điện thoại được kết nối.
“Lạc tổng?”
“Là tôi, hôm trước tôi bảo các anh làm một tiết mục dự phòng, kế hoạch thế nào rồi?”
“Cơ bản đã định xong kế hoạch, còn kiểm tra chi tiết lần cuối ạ.”
“Được.

Cứ tiến hành theo trình tự, nhưng trước tiên các anh xác định khách mời cố định đi.”
“Ý ngài là….!vị Cố tiểu thư kia sao?” Người bên kia điện thoại vô cùng cẩn thận nhắc lại cái tên đó.
Lạc Tu cũng không dừng lại: “Đúng.”
Bên kia trầm mặc vài giây.
Lạc Tu liếc nhìn điện thoại một cái, “Có chuyện gì khó khăn à?”
“Cũng không phải, chỉ là chúng tôi có chút không biết nên dùng lý do gì để liên hệ cô ấy.”
“Lý do?”
“Đúng vậy, bởi vì cô ấy là biên kịch tự do, không phải là biên kịch thuộc công ty nào cả, lại thêm trước mắt cũng không có tác phẩm cá nhân nào nổi tiếng……!Mà bất kể là tiềm lực, thực lực hay nhân mạch của công ty chúng ta chủ yếu tiếp cận với cấp cao trong giới, nếu chúng ta không có lý do mà tìm đến biên kịch nhỏ, khụ khụ, biên kịch ít tiếp xúc với biên kịch chủ chốt như cô ấy thì rất dễ bị xem là lừa đảo.”
Trong giọng nói của Lạc Tu mang theo ý cười ôn hoà: “Ý của anh là tôi giúp các anh nghĩ cách?”
“——!”
Người bên kia nghe vậy được một trận run rẩy, định thần lại lập tức cười nịnh nọt: “Không không không, sao có thể chứ Lạc tổng, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền ngài?”
Lạc Tu thấp giọng: “Tâm tư cô ấy rất nhỏ, các anh không cần để lộ đuôi —— nếu thật sự không có lý do khác, vậy nói là Cảnh Hoành Dục giới thiệu cô ấy với các anh.”
“Ai cơ? À, đúng đúng đúng, Cảnh Hoành Dục là tổng đạo diễn của《Có yêu》đã cùng Cố Niệm hợp tác qua, xác thật có thể làm lý do.”
“Trong vòng một tuần các anh phải chuẩn bị xong chuyện này.”
“Gấp đến vậy sao Lạc tổng?”
“Ừ.”
Lạc Tu chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia lại không xác định mà hỏi: “Lạc tổng, lỡ như, khụ, tôi nói là lỡ như thôi.

Không phải biên kịch nào cũng muốn lộ mặt trước những tiết mục như thế này, lỡ như Cố tiểu thư cũng không muốn tham gia thì phải làm sao?”
“……”
Trong xe an tĩnh vài giây, sau đó vang lên một tiếng cười trầm thấp thấp, thanh lãnh câu người.
“Vậy cho cô ấy thêm một điều kiện.”
“Sao? Điều kiện gì?”
“Cho phép cô ấy,” Lạc Tu rũ mi, môi cong lên khẽ cười, “Tự đề cử một diễn viên, cùng đến ghi hình.”
“——??”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.