Đọc truyện Ngỗng Tử Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng – Chương 19: Đưa Cho Cố Niệm
Edit: Đầu Gỗ
—————
Đến khi nhận thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Lạc Tu thì Cố Niệm mới phản ứng lại bản thân đã bật thốt ra những lời lưu manh hổ báo gì.
Cô chỉ hận không thể đưa tay bịt miệng, nhưng dĩ nhiên là đã quá muộn màng.
Lạc Tu nâng đôi mắt đào hoa yêu nghiệt nhìn cô, khoé môi như cười như không.
Bị ánh mắt kia suýt nữa câu mất ba hồn bảy phách, Cố Niệm không chống đỡ được mà thần trí bay xa.
Nhìn đi nhìn đi, diễn xuất của con trai bảo bối đang bước lên con đường thực lực rồi phải không? Vân Đàm sau khi nhập ma trở thành bộ dáng văn nhã bại hoại, cả người thanh lãnh xa cách lại yêu dã hút hồn người khác, rõ ràng Lạc Tu đã diễn được ba phần!
“Cố tiểu thư vừa nói gì đấy?”
Từ trong hoảng hốt trở về, Cố Niệm chớp chớp mắt giả ngốc: “Tôi vừa mới nói chuyện sao?”
“Ừm.”
“Tôi quá căng thẳng nên quên…!quên mất rồi!”
Lạc Tu tựa như hiểu rõ, gật đầu, nhưng cũng không buông tha cô dễ dàng như vậy:
“Hình như tôi nghe Cố tiểu thư nói, muốn ngồi xuống làm quen?”
Cố Niệm: “……”
Con trai bảo bối cái gì cũng tốt, có điều quá đơn thuần quá thẳng thắn thật ra đôi lúc cũng không tốt lắm.
Mama nói sai nói bừa con không thể làm bộ không nghe thấy sao? TvT
Cố Niệm chột dạ đưa mắt nhìn quanh:
“Khụ khụ, à thì…!tôi muốn nói là ngồi lên sô pha trước hay không, tìm, tìm cảm giác.”
Lạc Tu: “Tất nhiên là được, chỉ cần là Cố tiểu thư thì muốn ngồi đâu cũng được.”
Cố Niệm: “?”
Này này, một câu “ngồi đâu cũng được” có phải cô lại gặp ảo giác không mà nghe như người ta nhấn mạnh từng chữ vậy?
Cô hoài nghi nhìn gương mặt xinh đẹp ôn nhu kia.
Mắt híp lại như mắt mèo, không đâu, nhất định là ảo giác, con trai bảo bối sao có thể phúc hắc như vậy được.
Ngược lại với bầu không khí vui vẻ hoà hợp bên này, tổ đạo diễn bên ngoài nhịn không được nữa.
Cảnh Hoành Dục cầm loa:
“Hay là tôi tìm một chỗ khác tốt hơn cho hai người tâm sự?”
Cố Niệm: “……” Độc miệng là bệnh chung của đạo diễn sao?
Lạc Tu nhìn Cố Niệm đã chuẩn bị xong, đưa tay ra hiệu OK với đạo diễn, bắt đầu quay chụp.
Ánh đèn và âm nhạc vang lên, diễn viên quần chúng cũng đã chuẩn bị xong.
Máy quay tập trung vào bóng lưng Cố Niệm, từ nơi ánh đèn mờ ảo đi vào.
Nửa phút sau.
“Cắt!”
Cảnh Hoành Dục cau mày nhìn máy theo dõi, cầm kịch bản gõ gõ sau đó bật loa: “Làm lại.”
“……”
“Cắt! Làm lại lần nữa!”
“…………”
“Cắt! Người đàn ông say rượu kia, đã đụng người ta thì dùng sức một chút coi!”
“………………”
“Cắt!!!”
Cảnh Hoành Dục không thể nhịn được nữa, một phát đập bay kịch bản, nghiến răng nghiến lợi:
“Cố, Niệm!”
“?”
“Diễn viên đóng thế” của Tông Thi Ức – Cố Niệm vô tội quay đầu lại:
“Sao vậy Cảnh đạo?”
“Kịch bản cô viết mà cô không hiểu sao? Kêu cô ngã vào lồng ngực người ta, không có kêu cô dựa vào! Cô đang quay slow motion à?!”
Cố Niệm mờ mịt: “Cháu đang ngã đây ạ.”
“Ngã kiểu đó?! Là té ngã không kịp phản ứng hiểu không?!” Cảnh Hoành Dục đưa tay trái đánh tay phải cái bốp.
“Dùng lực như vậy!”
Cố Niệm: “……”
Tựa như lo lắng Cố Niệm vẫn không làm được, Cảnh Hoành Dục ném loa trong tay xuống, dứt khoát xắn tay áo chạy vào bên trong trường quay.
Ông ấy chỉ tay vào Lạc Tu đang ngồi trên sô pha, mặt mày hung dữ ra lệnh cho Cố Niệm: “Ngồi xuống!”
Cố Niệm: “…!Cảnh đạo, cái này không thích hợp…”
“Kêu cô ngồi thì ngồi đi!”
Cố Niệm: “……”
Lạc Tu dựa người trên sô pha, tay trái cầm ly rượu vang, viên đá đã tan gần một nửa, anh khẽ lắc tay khiến viên đá chạm vào thành ly vang lên một âm thanh nho nhỏ.
Cố Niệm theo bản năng giương mắt nhìn anh, đối mặt với đôi mắt nâu thẫm ôn nhu mang ý cười, giống như muốn nói với cô “không sao đâu”.
Trong lòng Cố Niệm một mảnh mềm nhũn.
Cô biết anh không thích tiếp xúc gần với người khác, nhưng anh đang rất nỗ lực vì vai diễn.
Hít sâu một hơi, Cố Niệm di di chân đi đến bên cạnh chân Lạc Tu, tay chống đầu gối chậm rì rì ngồi xuống.
Hiện tại đang là mùa hè, bối cảnh trong phim cũng vậy, vì thế trang phục của diễn viên cũng không quá dày, cách lớp vải mỏng manh, Cố Niệm khẽ chạm một chút cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đằng sau.
Lưng cô cứng đờ, tê tê dại dại không dám nhúc nhích.
Sắc mặt Cảnh Hoành Dục đen thui:
“Làm sao? Tôi đứng đây ngăn cảng cô phát huy diễn xuất à? Hay là trên đùi người ta có bàn chông, cô không ngồi được?”
Cố Niệm: “Cháu có ngồi mà.”
“Tư thế này của cô là đang ngồi? Đây là đứng tấn!”
Cố Niệm che mặt.
“Đứng dậy!” Ông tức giận khoát tay.
Cố Niệm vừa mới đứng dậy, Cảnh Hoành Dục dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai duỗi tay qua, sức mạnh như núi đẩy vai cô ấn vào lòng Lạc Tu.
” Phải dùng lực, ngã xuống sau đó ngồi như thế này!”
Cố Niệm luống cuống ú ớ, chưa kịp phản ứng lại thì chính mình đã ngồi gọn trong lòng Lạc Tu.
Nhiệt độ cơ thể xa lạ dường như nóng lên.
Hai người cùng lúc hoá thành hai tượng đá.
“——”
Tĩnh lặng trong một cái chớp mắt, người vừa mới thô bạo ấn cô nương nhà người ta – Cảnh Hoành Dục có chút chột dạ ngượng ngùng.
Ông có chút sốt ruột, không lẽ ông ra tay quá tàn nhẫn, cô gái nhỏ mềm mại nhỏ nhắn tinh tế bị ông đẩy một cái mà bị đụng hỏng rồi?!
Cảnh Hoành Dục vội vàng thu tay lại.
Cố Niệm cảm thấy ngọn núi trên vai vừa dời đi lập tức nhảy dựng lên:
“Lạc Tu tiên sinh anh không sao chứ??”
“…Tôi không sao.”
Vài sợi tóc rơi loà xoà trước trán anh, lông mi che đậy cảm xúc trong mắt, môi mỏng nhếch lên.
Cố Niệm nghe được giọng nói dịu dàng kia thì trong lòng khó chịu, nắm chặt ngón tay:
“Đạo diễn, cháu biết sai rồi, ngài đừng động thủ, cháu tự làm.”
Cảnh Hoành Dục chột dạ khụ một tiếng, quay đầu đi ra ngoài: “Lần sau chú ý chút đó.”
“……”
Cố Niệm quay đầu lại, có chút héo hon nhỏ giọng thì thầm: “Xin lỗi, tôi liên luỵ anh rồi.”
Thấy Cảnh Hoành Dục chưa đi đến chỗ máy quay, không vội quay tiếp, Lạc Tu cũng trầm giọng hỏi cô:
“Cố tiểu thư không muốn tiếp xúc với tôi sao?”
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi vội vàng lắc đầu:
“Tất nhiên là không phải rồi!”
“Vậy thì vì sao cô không diễn được?”
Do dự hai giây, Cố Niệm cúi đầu như muốn chui vào đất: “Lạc Tu tiên sinh anh quá gầy, tôi sợ đè anh bị thương….”
“?”
Lạc Tu ngẩn ra, không phòng bị kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái nhỏ đứng đó tự mình ảo não, chân mày cũng nhíu lại sắp dán vào nhau:
“Nếu biết Cảnh đạo ra tay tàn nhẫn như vậy, còn không bằng tôi tự mình ngồi xuống cho rồi.”
“……”
Lạc Tu bình tĩnh lại, anh rũ mắt hòng cất giấu ý cười: “Trong mắt Cố tiểu thư tôi yếu ớt mỏng manh như vậy sao?”
Cố Niệm rất sợ lúc này cô mà gật đầu sẽ gây tổn thương đậm sâu đến tự tôn của con trai bảo bối nên vội vàng phủ nhận:
“Không phải không phải, thật ra thì sau khi va chạm sẽ sinh ra xung lượng theo đó trọng lực cũng tăng lên, lỡ như áp lực không khống chế được mà đè nặng lên người anh…”
Nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc hùng biện sốt ruột giải thích, cảm xúc nơi đáy mắt Lạc Tu hoàn toàn bị phá vỡ, ý cười lan ra khoé mắt khiến đuôi mắt cong lên.
“Có đè lên tôi cũng sao đâu.
Cố tiểu thư đừng ngại, tuỳ ý là được.”
Cố Niệm nghẹn lời.
Một câu “Tuỳ ý là được” của người này sao lại có chút nhập tâm diễn xuất quá sâu vào ngữ điệu khinh mạn trong kịch bản thế kia…!Phảng phất như là đang nói “Hoan nghênh cô đến thưởng thức”.
Không những thế, khi nói những lời này người đàn ông thoải mái dựa trên sô pha, dưới áo sơmi mỏng ẩn hiện đường cong cơ bụng kết hợp với đôi mắt sâu hun hút kia.
Đúng là…!tuyệt sắc mỹ nhân.
Trong lòng Cố Niệm không hiểu vì sao mà nhảy dựng, vội vàng xoay người trở lại vị trí.
“Mọi người vào chỗ, chuẩn bị—— Diễn!”
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu – 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor, Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
……!
“A!”
Trong biển người lắc lư, một người đàn ông uống say khướt sắc mặt đỏ bừng, chen chúc trong đoàn người bước ra ngoài.
Anh ta đụng phải bả vai ai đó, bực bội cầm chai rượu vừa lùi lại vừa mắng:
“Ai mù mắt vậy?! Đi cũng không biết nhìn đường sao!”
Lời chưa dứt, anh ta lại đụng mạnh vào người đó.
Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, cô gái không kịp đề phòng bị người ta đụng vào, mất trọng tâm ngã vào sô pha.
Trong góc sô pha là một thân ảnh chìm trong bóng tối, hắn không kịp tránh đột ngột có một thân ảnh mang theo một cỗ hương thơm thanh nhẹ tiến vào lòng ngực.
“Xin, xin lỗi!”
Cô gái cuống quýt muốn đứng dậy, bàn tay vô ý chống bên cạnh.
Cách lớp quần áo mỏng manh, nguồn nhiệt kia nóng đến mức khiến ngón tay cô cứng đờ.
Mà trong một giây cô thất thần kia, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.
Một bàn tay từ phía sau bóng tối vươn tới nắm lấy cổ tay cô.
Sau đó dùng lực kéo một cái.
Cô gái vừa muốn đứng dậy một lần nữa ngã xuống, cổ tay bị người phía sau nắm chặt nên vô ý đặt tay lên đùi hắn.
Người nọ thẳng lưng, chậm rãi đảo mắt dừng lại trên bàn tay cô.
Đôi mắt giấu ở nơi tăm tối loé lên chút ánh sáng, giọng nói thanh lãnh lại yêu dã, tựa như thâm tình cũng tựa như hời hợt.
“Cô định chạm vào đâu đấy…!tiểu thư?
“…..”
Cố Niệm sững người, bỗng dưng ngẩng đầu.
“Cắt!”
“Được rồi! Qua!”
Vài tiếng vỗ tay chúc mừng, đèn cũng sáng lên.
Việc đầu tiên Cố Niệm làm sau khi đạo diễn hô “Cắt!” là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghi ngờ hỏi Lạc Tu:
“Vừa rồi có phải anh gọi tôi….?”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Cảnh Hoành Dục lại oang oang trong loa:
“Cố Niệm! Vừa rồi kêu cô ngồi thì không chịu, bây giờ quay xong lại không nỡ bước xuống đúng không?”
“!”
Cố Niệm hoàn hồn, cơ hồ từ trên đầu gối Lạc Tu giật bắn dậy.
Trong loa truyền đến tiếng cười vang của nhân viên tổ quay phim, cô gái xưa nay biếng nhác hiếm khi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng chạy đi.
“Tôi…!tôi đi tẩy trang!”
Tiếng cười dần tan đi.
Tầm mắt đặt trên bóng người đã trốn mất của Lạc Tu thu lại, lưỡng lự một chút, lại nắm chặt tay.
Cảm xúc xa lạ trong lòng bàn tay như còn lưu lại.
Hoá ta bệnh thích sạch sẽ của anh không phải gặp ai cũng sinh ra chán ghét.
Thật sự có ngoại lệ.
Không những vậy, chính anh cho phép ngoại lệ này tồn tại.
“Cố…!Niệm.”
Người đàn ông thấp giọng ngân nga.
“Lạc ca, trà của anh này!”
Không biết trợ lý đã chạy đến lúc nào, đưa bình giữ nhiệt qua cho anh.
“Vừa rồi anh gọi em à?”
“Không có.”
“À.”
Trợ lý nghi hoặc xoa đầu, sau đó phát hiện bình giữ nhiệt trong tay không được ông chủ tiếp đón, ly trà trên bàn anh cũng không động vào, chỉ nhìn chằm chằm cái ly như suy tư gì đó.
Cậu khó hiểu: “Lạc ca?”
Lạc Tu thu lại ánh mắt: “Tôi không uống đâu.”
“Nhưng trà này do chị Anna bảo em chuẩn bị cho anh đó, tốt cho sức khoẻ lắm.
Anh sợ không sạch sẽ hả? Yên tâm, mỗi cái ly trước khi dùng em đều rửa rất nhiều lần!”
Trợ lý dong dài xong, Lạc Tu đã đứng dậy.
Thong thả ung dung nhìn cậu:
“Cậu đem đến phòng trang điểm đi.”
Trợ lý ngơ ngác: “Hả? Đem đến đó làm gì?”
Lạc Tu: “Đưa cho Cố Niệm.”
Tiểu trợ lý: “…………”
Tiểu trợ lý: “???” Gì dẫy???.