Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 7
Học viện Triết Duật, 9h sáng.
“Ngạo Lam Hạ, em đứng lại cho tôi….” tiếng giáo viên bộ môn thể dục hét toáng lên vang cả một dãy hành lang trường học. Lam Hạ người mặc bộ đồng phục thể dục co cẳng cắm đầu chạy thục mạng, nhưng lại nhe răng cười phấn khích.
Thầy Hào – giáo viên thể dục phụ trách luôn cả việc quản lí học sinh tại đây, tay cầm một bộ thước cây dài gần một mét, vừa chạy lại vừa gào lên: “Lam Hạ, đứng lại…cái con bé này…”
“Thầy dạy thể dục mà sao thể chất thầy kém hơn cả em vậy?” Lam Hạ cười phá lên trêu chọc. Nhìn giáo viên kia vì mình mà mệt bở hơi tai cô thấy khoái chí vô cùng.
Lúc nãy, vì phát hiện ông thầy giáo dê xồm này nhìn lén ngực của Nhĩ Bàng khi cô bạn này khom lưng để nhặt quả bóng chuyền.
Nhìn cái cặp mắt sáng rực vì vô tình thấy được đào tiên của lão ta khiến ruột gan Lam Hạ sôi hết cả lên. Thế là khi đến lượt bản thân ra sân, Lam Hạ cô đã cố ý đập mạnh quả bóng bay ngay vào mặt tiền già dê của lão giáo viên ấy. Làm lão ta phải ôm mặt mà kêu gào thống thiết, còn cả một bên mắt bị bầm tím sưng húp.
“Bắt tôi xin lỗi hạng người như ông…nằm mơ đi lão già dê…” Lam Hạ trốn trong một góc tường trên lầu ba mà khẽ mắng. Tiếng bước chân của thầy Hào lặng dần rồi im hẳn, cô mới ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc: “Mệt chết mất…lần này về nhất định dụ dỗ chú Hắc Vũ dạy vài đường quyền để dành đá vào mông mấy tên biến thái….”
Lúc này, khi cô còn đang phẩy tay để tạo gió làm mát cơ thể đang tuôn đẫm mồ hôi, thì chợt một cái khều vai làm cô giật thót cả người. Cô còn chưa kịp mở miệng la lên đã bị bịt kín bằng một bàn tay to lớn. Nhìn qua cũng đủ biết là tay của nam giới.
Lam Hạ xoay mặt, liền nhận ra là ai, bàn tay che miệng cô đã buông xuống, cô mới khẽ kêu: “Nguỵ Thái Văn, sao anh ở đây?”
Người đang cười rất ôn nhu với cô không ai khác là nam thần đầu bảng của học viện Triết Duật. Nguỵ Thái Văn trên cô hai lớp, là con một của dòng tộc họ Nguỵ – một dòng dõi hoàng gia lâu đời ở đất nước này. Sở hữu những chuỗi khách sạn bậc nhất toàn cầu, Nguỵ gia xứng đáng là đối thủ đáng gờm với Ngạo gia khi so về thế lực lẫn địa vị.
Với vóc người hoàn hảo của một nam vương như người mẫu, Nguỵ Thái Văn còn chiếm trọn trái tim non nớt của mấy cô nữ sinh trong trường bằng dung mạo phi phàm. Khí thái trên người anh luôn làm ai nhìn thấy cũng phải thầm ngưỡng mộ trong lòng, nhưng dẫu là một người có gia thế địa vị thì Nguỵ Thái Văn lại rất hoà đồng, gần gũi. Tính cách ôn hoà, ấm áp của anh là một điểm cộng to lớn đối với việc làm đỗ gục tầng tầng lớp lớp các quý cô dù nhỏ tuổi, bằng tuổi hay thâm chí là hơn tuổi khá nhiều.
Vạy mà với Lam Hạ, cô luôn xem Nguỵ Thái Văn là một người anh rất thân thiết, cô đối đãi với anh ta hệt như kiểu định nghĩa “anh em gắn bó sống chết có nhau” chẳng hạn. Tính cách của Lam Hạ thì không dịu dàng, không thục nữ, ngược lại cô rất cá tính mạnh mẽ lại nổi loạn một cách vô kiểm soát. Hai người bọn họ chơi thân với nhau là một sự đối lặp khá ngược ngạo.
Nhìn Lam Hạ mặt mũi ngờ nghệch như con ngốc, đầu tóc lại bị rơi ra vài lọn rũ ở hai bên làm Nguỵ Thái Văn phì cười.
Đánh vào vai anh một cái “bốp” rõ đau, Lam Hạ thé giọng: “Em hỏi anh làm gì ở đây, không trả lời em cứ cười mãi là sao?”
Nguỵ Thái Văn cố gắng nén cơn cười trong người, ngồi xuống với Lam Hạ, anh thích thú nói: “Thì cũng bắt chước em, trốn tiết…”
“Trốn tiết…?!” Lam Hạ ngạc nhiên thốt lên, đối với một học sinh xuất sắc ưu tú luôn giữ vị trí nhất bảng như nam nhân này đây thì cái việc trốn tiết kia không phải rất kì lạ sao chứ?
Nguỵ Thái Văn lại cười, bàn tay đột ngột đưa lên gỡ bỏ chun tóc trên đầu Lam Hạ, làm mái tóc của cô bung xoã hoàn toàn, mà dung mạo này của cô khi xoã tóc lại càng thêm mị hoặc, cuốn hút đến mê người.
Nhẹ nhàng, thuần thục dùng hai tay cột gọn lại mái tóc của Lam Hạ, Nguỵ Thái Văn lại vừa nói: “Sao hả, một tiểu thư của Ngạo gia danh tiếng bậc nhất Bắc Kinh có thể trốn tiết thì anh lại không thể sao?”
Lam Hạ tính tình ngang ngang bướng bướng, đôi khi lại cư xử như con trai nên những việc này đối với cô cũng không làm cô phải ngượng ngùng. Vả lại, Nguỵ Thái Văn đã rất thân thiết với cô, việc cột tóc cho cô thế này đây không phải là lần đầu tiên.
Cô bĩu môi trêu ghẹo: “Một người luôn chiếm đầu bảng như anh mà cũng trốn tiết…kể ra cũng khó tin thật đấy!”
Nguỵ Thái Văn cột tóc rất khéo, phút chốc mái tóc dày của Lam Hạ được cố định gọn gàng. Giả vờ thở dài một cái, anh đáp: “Có những môn anh học đến phát chán, cũng có những thứ thiết nghĩ anh không cần ngồi đó nghe giảng. Nếu cần, anh có thể lên giảng lại cho họ nghe cũng được…”
Giọng nói có chút đùa cợt của Nguỵ Thái Văn vang nhẹ bên tai, Lam Hạ liếc mắt cười bảo: “Tự cao, tự cao, Nguỵ thiếu gia quả là quá tự cao rồi…”
“Đùa với em một chút cho vui thôi, anh có bao giờ là dạng người tự cao như thế…” Nguỵ Thái Văn cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ đang luây huây cột dây giày bên cạnh mình.
“Đúng rồi, Nguỵ thiếu gia mà em biết rất khiêm tốn nha….” Lam Hạ cột xong một chiếc, vừa muốn đưa tay cột chiếc còn lại đã bị bàn tay của Nguỵ Thái Văn cản lại.
Đưa mắt tròn xoe nhìn anh, cô hỏi: “Đừng nói cột tóc cho em xong, đến cả việc cột dây giày anh cũng muốn làm nhé. Anh muốn thành người hầu của em sao Nguỵ thiếu gia….?”
Vừa nói Lam Hạ vừa cười đùa cợt đáng yêu vô cùng, Nguỵ Thái Văn không đáp, anh ân cần từng chút một cột lấy dây giày cho cô. Cột xong, anh ngẩng mặt chăm chú nhìn cô, cái nhìn ẩn đầy ý niệm. Anh hỏi: “Nếu anh thực sự muốn thành người hầu của em, em có chấp nhận không?”
“Hả?!” Lam Hạ há hốc miệng, tròn mắt nhìn nam nhân đang ở trước mặt mình. Tuy chỉ mới tiếp xúc với Nguỵ Thái Văn hơn một tháng, nhưng cô biết anh lúc nào là nghiêm túc, lúc nào là đùa giỡn.
Và từ trong ánh mắt lẫn âm giọng của Nguỵ Thái Văn bây giờ, Lam Hạ cô hoàn toàn hiểu là anh đang rất nghiêm túc. Cô tự dưng thấy không được thoải mái cho lắm, nên ngồi xa ra một chút, nhỏ giọng nói: “Để Nguỵ thiếu gia làm người hầu, em không dám nhận. Với lại tiền lương cho người hầu cấp cao này chắc em cũng không trả nổi đâu….” Lam Hạ cố tỏ vẻ cười đùa cho qua chuyện.
Nhưng bất chợt, Nguỵ Thái Văn lại đưa tay vén đi sợi tóc mây đang bay nhè nhẹ ở bên tai Lam Hạ, ôn nhu mà nói: “Làm bạn gái anh, em sẽ không lo việc trả công làm gì nữa!”
“Bạn…bạn gái…!” Lam Hạ căng mắt mà lấp bấp. Trước giờ, trong cái đầu óc non nớt này của cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu một người nào đó chứ nói gì đến việc quen bạn trai.
Cô vô tư, cô chưa muốn dính vào mấy chuyện yêu đương lằng nhằng rắc rối. Thấy cô căng thẳng không đáp, Nguỵ Thái Văn chợt cười đưa tay búng vào trán cô một cái “Bóc” làm cô giật mình.
“Anh đùa thôi, nhìn xem em đang nghĩ là thật nên sợ đến không nói nên lời à?” Nguỵ Thái Văn nheo mắt cười nhìn cô mà nói.
Lam Hạ tròn mắt cấu xé lấy vai áo nam nhân kia, miệng nhỏ không ngừng mắng: “Cái tên Nguỵ thiếu gia này, dám cả gan đem những chuyện đó ra chọc em, đánh chết anh…”
Nguỵ Thái Văn cười khổ, ôm đầu chịu trận những cái đánh đùa giỡn từ cô gái anh thích. Đúng thật là lời nói vừa rồi của anh không hề nói đùa, anh nói bằng tất cả những gì trong thâm tâm anh đã ấp ủ.
Quen biết Lam Hạ tuy chỉ hơn một tháng, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp cô, bị cô đánh cho một cú rõ đau ngay lưng khi hiểu lầm anh là người sờ mông mình. Cái bản tính ngang bướng lại đáng yêu, có phần ngốc nghếch của Lam Hạ dễ dàng chiếm trọn con tim của Nguỵ thiếu gia như anh đây.
Nhưng nhìn thấy sự căng thẳng của Lam Hạ vừa nãy khi nghe anh ngỏ lời đối lập hoàn toàn với cái thở phào nhẹ nhõm khi anh bảo chỉ là nói đùa, thì Nguỵ Thái Văn cũng đủ hiểu, từ sâu trong thâm tâm cô gái nhỏ kia chỉ xem anh là bạn.
Nếu so với việc ngỏ lời thực sự để mất cô, hay chỉ là bị cô giữ khoảng cách nhất định. Thì việc ở bên cạnh làm bạn thế này vẫn là tốt hơn hết. Nguỵ Thái Văn anh vẫn sẽ được tiếp tục cột tóc cho Lam Hạ mỗi khi cô tinh nghịch chạy nhảy, cột dây giày khi cô hậu đậu làm bung chúng lê lết dưới sàn.
Nhìn Lam Hạ vô tư vui vẻ đùa giỡn với mình không chút e dè, ngượng ngịu. Nguỵ Thái Văn chỉ còn biết thả trôi theo từng đợt xúc cảm vô hình trong lòng mình: “Thôi thì tuỳ duyên, khi nào đến sẽ đến. Gượng ép cũng chẳng mang lại kêt quả tốt!”
***
Ngạo Lăng Cẩn bước ra khỏi cao ốc, phía xe đã có sẵn gần mười tên thủ hạ đợi sẵn. Theo sau vẫn là hai người thân cận Hắc Vũ và Lam Vũ.
Ngồi vào xe, Hắc Vũ là người cầm lái, cạnh bên là Lam Vũ. Đi được một đoạn, Lam Vũ mới lên tiếng: “Thiếu gia, Bạch Vũ có báo cho tôi biết, nói việc làm ăn bên Thái rất suông sẻ không có vấn đề gì xảy ra.”
“Được rồi, nói anh ta làm xong mau chóng trở về.” Ngạo Lăng Cẩn lạnh mặt đáp. Tay cầm điếu xì gà đang cháy đỏ, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Nghĩ đến cô con gái của Trịnh gia, không khỏi khiến anh phải đau đầu.
Từ sau việc xảy ra ở phòng bắn đến nay cũng đã hơn một tuần trôi qua. Suốt một tuần vừa rồi Lam Hạ như muốn thân thiết hơn với người cha nuôi như anh. Cô kiếm đủ mọi cớ để được nói chuyện với anh, dù là anh vẫn giữ một nét lạnh nhạt, thờ ơ nhưng dường như không ảnh hưởng gì đến Lam Hạ. Cô vẫn nhe răng cười với anh, lâu lâu lại to gan trêu anh vài câu. Đến khi anh nổi nóng nhìn cô bằng đôi nhãn khí sắc lãnh thì cô mới thôi không dám lên tiếng.
“Cái thứ rắc rối….” Ngạo Lăng Cẩn vô thức nói, Lam Vũ nghe thấy liền xoay đầu thắc mắc: “Thiếu gia, ngài bảo kẻ nào rắc rối. Có cần tôi giải quyết không?”
“Không cần!” Ngạo Lăng Cẩn đáp, rít một lần điếu xì gà trong tay, nhả ra làn khói trắng đục, anh lại tiếp: “Tôi chỉ đang nói đứa con gái của Trịnh gia.”
“À, là củ hành nhỏ sao?” Lam Vũ bật cười, Ngạo Lăng Cẩn liền di chuyển ánh nhìn trở vào trong, anh nhíu mày hỏi: “Củ hành nhỏ?”
“Không sai, củ hành nhỏ là Lam Hạ, Lam Hạ là củ hành nhỏ. Thiếu gia, bọn nữ nhi toàn là những củ hành vừa cay vừa khó hiểu. Mà Lam Hạ, con bé này là một củ hành nhỏ đáng sợ…” Lam Vũ cười nói vô tư, liền bị Hắc Vũ liếc nhìn bảo im miệng.
Nhìn sang vẻ mặt Ngạo Lăng Cẩn, không chút biến đổi, vẫn lạnh tanh như mặt băng Bắc Cực. Anh lẩm bẩm: “Củ hành nhỏ…”
***
Hôm nay Lam Hạ tan học sớm, chỉ mới 4h chiều cô đã có mặt ở Bạch Ngự dinh. Đi quanh quẫn trong cái toà đài rộng lớn, nhìn nghiêng ngó dọc những tốp người hầu đi tới đi lui mà cô cũng phát chán.
Sa quản gia lại bận việc, không thể lúc nào cũng rãnh mà nói chuyện với cô. Thế là Lam Hạ vô tình nhìn thấy Mao Vũ đang đứng căn dặn gì đó với đám thủ hạ dưới trướng ở phía sảnh đối diện. Cô rón rén đi đến, đợi khi đám thủ hạ đó lui đi, cô mới chầm chậm đi tới phía sau lưng của Mao Vũ, vừa tính đưa hai tay ra hù doạ nhưng đã bị cậu ta nhanh hơn.
Xoay người trở lại, Mao Vũ dễ dàng bắt lấy chính xác hai cánh tay nhỏ nhắn của Lam Hạ mà khoá chặt ra sau lưng. Làm cô lúng túng mà nhăn mặt giả vờ: “A…đau lắm đó. Lông đỏ…tha cho em….”
Mao Vũ nghiêng đầu tự mãn nhìn cô gái đang bị mình giữ chặt, khoé môi khẽ nhếch lên thích thú: “Bảo tôi tha cho mà tiểu thư vẫn còn gọi tôi bằng cái tên kì quặc đó?”
Lam Hạ nhe răng cười khì khì, người ngoe nguẫy như con mèo con: “Xin lỗi, anh Mao Vũ tha cho em…..”
Mao Vũ bật cười, nhưng bây giờ cậu ta mới để ý rằng do lực đạo của mình khá mạnh, lại trực tiếp khoá chặt tay của Lam Hạ về phía sau cô làm cho khoảng cách của cả hai rất gần.
Hàng mi đen cong vút trên đôi mắt tròn thu hút của Lam Hạ cứ không ngừng lay động, thoáng làm cho nhịp tim của Mao Vũ cũng muốn lệch đi. Cậu ta bỏ Lam Hạ ra, đứng ngay ngắn nhìn sang nơi khác nghiêm túc hỏi: “Tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?”
Lam Hạ cong môi liếc mắt, bàn chân trong chiếc dép lông màu phấn nhạt khẽ đá đá vào cạnh lan can, chán chường nói: “Ở trường về không có gì để chơi, chán chết mất…chỉ muốn kiếm ai đó nói chuyện thôi.”
Mao Vũ nhìn cô, tì người vào lan can thong thả đáp: “Con người như tôi thì có gì vui để nói cho tiểu thư vui đâu chứ, chuyện tôi biết chỉ là làm việc cho thiếu gia, toàn những chuyện hết đánh rồi bắn rồi chém, tiểu thư muốn nghe sao?”
Lam Hạ như một cái ăng – ten bắt trúng sóng, cô bám lấy cánh tay Mao Vũ mà hai mắt sáng rỡ: “Đúng đúng, em muốn nghe, anh kể cho em nghe đi. Kể cho em biết một chút gì đó hay ho về cha nuôi chẳng hạn….”
Mao Vũ thấy không được tự nhiên cho lắm, cậu ta không hiểu sao mấy năm nay ở bên cạnh Lam Hạ, cô và cậu ta căn bản đã đùa giỡn với nhau rất nhiều. Câu vai, bá cổ thậm chí có lần cậu ta còn cõng cô trên lưng, mọi thứ đều rất thoải mái cho đến hôm nay. Chỉ sau cái khoảnh khắc lúc nãy cũng đủ khiến thần trí Mao Vũ cậu đây có phần rối loạn.
Đứng hướng mắt ra phía đại sảnh bên dưới, Mao Vũ nhàn nhã nói: “Thiếu gia là một người có rất nhiều góc khuất, dù tiểu thư có nghe bao nhiêu chuyện cũng sẽ không bao giờ hiểu hết được con người thiếu gia đâu.”
Lam Hạ nghe qua liền tròn mắt, càng khó hiểu cô lại càng muốn tìm hiểu. Mà đã là người cô quan tâm, yêu thương thì cô lại càng dốc lòng soi xét cho kỹ từng ngóc ngách.
Cô mặc cho Mao Vũ từ chối kể chuyện với mình, cô vẫn dai dẳng bám theo cậu ta mãi không buông. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cứ lẻo đẻo theo sau lưng mình, Mao Vũ không nhịn được chỉ thầm cười: “Chẳng khác gì cái đuôi nhỏ đáng yêu…lì lợm thật!”
“Mao Vũ…nói đi, làm ơn mà. Mao Vũ đại nhân, Mao Vũ đẹp trai, Mao Vũ cao cao tại thượng ơi năn nỉ anh đó…nói một chút gì đó thôi cũng được!” Lam Hạ dí theo bóng lưng cao ráo của nam nhân trước mặt, không ngừng kêo gào khiến kẻ trên người dưới trong Bạch Ngự dinh phải lén cười.
Đến khi người trước mặt Lam Hạ đột ngột lánh sang một bên, làm cô đang nheo mắt không kịp xử lí va luôn vào người trước mặt một cái “Uỵch”
Cái trán của Lam Hạ đụng phải thứ gì đó khá rắn rỏi làm cô khẽ đau nhăn mặt. Còn chưa kịp ngẩng mặt nhìn lên kẻ mình va phải là ai, Lam Hạ cô đã nghe tiếng Mao Vũ cất lên: “Thiếu gia!”
Lam Hạ chớp chớp mắt, hai từ “cha nuôi” bắt đầu tụng kinh trong cái não ngốc ngếch. Bây giờ cô mới để ý, cái mùi hương tự nhiên nhàn nhạt dễ chịu của người đứng trước mặt vừa lướt qua mũi cô.
Lam Hạ chầm chậm ngẩng mặt, nhe răng cười nói: “Cha nuôi….”
Ngạo Lăng Cẩn sắc diện lạnh lẽo, không một chút cảm xúc nhìn cô gái đứng thấp dưới ngực mình mà nhạt nhẽo hỏi: “Con đang làm cái gì vậy Lam Hạ?”
“Con…con chỉ đùa với Mao Vũ một chút thôi thưa cha!” Lam Hạ khẽ đáp.
Lập tức Mao Vũ cũng bước ra mà gập người thận trọng nói: “Thiếu gia, tôi sẽ chú ý hơn!”
Lam Hạ lén đưa mắt nhìn qua Mao Vũ, đúng là nét mặt cậu ta khá căng thẳng. Hình như còn rất nhiều điều cấm kị trong Bạch Ngự dinh mà Lam Hạ cô chưa được biết. Và việc cười đùa chạy giỡn trong toà đài này cũng bị liệt vào điều cấm hay sao?
Lam Hạ thầm nghĩ mà bực dọc, cha nuôi của cô quả là một người hơi lập dị rồi thì phải. “Người gì đâu mà khó khăn….” cô lẩm bẩm. Bất cẩn để Ngạo Lăng Cẩn nghe loáng thoáng, anh liền cao giọng hỏi: “Con nói ai?”
Lam Hạ giật mình, liền vội xua xua tay: “Không không, ý con là tự nhiên thấy khó chịu, xin phép cha nuôi…con về phòng đây!”
Nói rồi Lam Hạ xoay lưng cắm đầu chạy thẳng lên lầu, nhìn dáng vẻ lúng túng trong bộ đầm có hình con ếch màu xanh lá, lại mang dép lông màu phấn làm Lam Vũ không nhịn được mà quay mặt cười khục khục.
Ngạo Lăng Cẩn chậm rãi sải bước vào trong sảnh, lên tiếng hỏi: “Lúc nãy con bé bảo cậu nói gì với nó?”
“Không có gì thưa thiếu gia, tiểu thư chỉ là muốn biết về những chuyện liên quan đến ngài.” Mao Vũ đáp. Cái nhìn sắc bén của Ngạo Lăng Cẩn lần nữa làm cậu phải lạnh sống lưng: “Cậu là một trong bộ tứ tôi tin tưởng, tuyệt đối đừng làm điều gì khiến tôi thất vọng. Hiểu chứ?”
Mao Vũ cúi người chín mươi độ, nghiêm túc nói to: “Tôi hiểu thưa thiếu gia!”
“Được rồi, về việc tìm gia sư dạy đàn cho con bé tôi giao lại cho cậu.” Ngạo Lăng Cẩn nói rồi đi thẳng về phía phòng. Lúc này Mao Vũ mới dám thả lỏng cơ thể mà thở nhẹ. Hắc Vũ hoài nghi nhìn người anh em của mình, hắn hỏi: “Có phải cậu có ý gì với con bé họ Trịnh đó hay không?”
Mao Vũ đột ngột bị hỏi, liền lúng túng: “Anh nói bừa bãi gì thế lão nhị, để thiếu gia nghe được là hại chết tôi đó biết không?”
“Không có thì tốt! Nên nhớ cho kỹ việc của mình là gì và thân phận thực sự của con bé kia là ai, tránh bị nhầm lẫn không đáng!” Hắc Vũ nói nhắc nhở, thái độ và giọng nói nhả ra vô cùng dứt khoát.
Trong tứ Vũ, thì bản thân hắn giữ vai trò lão nhị, thay mặt cho lão đại là Bạch Vũ khi anh ta không có ở đây để quản giáo đàn em.
Người trong Bạch Ngự dinh nể sợ chỉ có ba người. Ngoài vị Ngạo tiên sinh là chủ nhân của toà đài và là ông chủ của toàn bộ con người có mặt nơi này, thì lão đại Bạch Vũ và lão nhị Hắc Vũ hắn đây luôn được xem nặng vô cùng.
Đồng hồ chỉ đúng 9h tối, Lam Hạ quanh quẫn trong phòng đã một lúc lâu cũng đã phát chán. Cô mở cửa ra khỏi phòng, vẫn là một đôi dép lông quen thuộc cô mang đi khắp ngõ ngách trong Bạch Ngự dinh.
Khoác trên người chiếc áo mỏng, bên trong là chiếc đầm suông màu trắng có hình chú ếch nhỏ màu xanh lá ngồi trên lá sen. Lam Hạ vô thức rẽ lối ra phía hoa viên phía sau toà đài, bất chợt bước chân cô khựng lại khi nhìn thấy ai đó đang đứng ngay gần những đám hoa hồng.
“Cha nuôi!?” Lam Hạ khẽ thốt lên, rồi cô lại lẩm bẩm: “Không ngờ nhìn cha nuôi cứng nhắc, nghiêm nghị thế kia mà cũng thích ngắm hoa sao?”
Vô tình, chân cô dẫm phải một mớ lá khô, tạo nên một âm thanh khá nhỏ. Vậy mà vẫn đủ để Ngạo Lăng Cẩn nghe được, quay phắc người sang nhìn cô, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn phía trên, từng đường nét ngự trên người nam nhân kia như càng thêm thâm sâu, bí hiểm.
Gợi cho người khác có chút sợ hãi, nhưng lại không ngăn được tò mò. Dáng dấp cao to của Ngạo Lăng Cẩn phủ bóng in xuống đám hoa hồng đỏ rực bên dưới, hoà chung với bầu không khí đang lạnh dần của buổi đêm, càng khiến ai kia thêm muôn phần lãnh khốc ngay từ trong đáy mắt.
Lam Hạ run rẫy đứng nép người trong bụi cây không dám bước ra, liền bị Ngạo Lăng Cẩn quát to: “Bước ra đây!”
Hết cách, đã bị cha nuôi trông thấy thì dù có muốn chạy cũng không được. Lam Hạ e dè bước ra khỏi bụi cây, đứng cúi đầu khép nép nói: “Cha nuôi…”.
“Đến đây!” Ngạo Lăng Cẩn lạnh nhạt ra lệnh. Lam Hạ ngây ngốc ngẩng mặt, lại một lần bị anh gằn giọng đanh mặt to tiếng: “Ta nói con đến gần đây!”
“Dạ, thưa cha!” Lam Hạ đáp, cô từ từ tiến về phía người đàn ông đang đứng cách cô một khoảng khá xa. Càng đến gần, sự áp đảo đáng sợ từ người đó lại càng thêm tăng dần, đến cả cô cũng muốn run rẫy.
Cô đi đến trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, không dám nhìn lên mà lại cất giọng lí nhí: “Cha nuôi gọi con…”
“Lại nhìn lén?” Ngạo Lăng Cẩn nói, đôi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình không rời. Lam Hạ vội ngẩng đầu xua tay: “Không có, con không dám, chỉ là ở trong phòng quá buồn chán nên con mới đi dạo. Ai ngờ lại…”
Nói đến đây, Lam Hạ liền nhỏ giọng mà nhìn sang nơi khác. Thấy vậy, Ngạo Lăng Cẩn thêm vào: “Ai ngờ lại gặp ta ở đây?”
“Dạ đúng, không ngờ lại gặp cha nuôi đang ngắm hoa…” Lam Hạ ngây ngô nói.
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày cao giọng: “Ngắm hoa!?”
Lam Hạ chỉ về phía những đám hoa hồng đỏ đẹp đẽ sau lưng Ngạo Lăng Cẩn mà vô tư tiếp lời: “Chứ không phải sao? Rõ ràng là cha nuôi ra đây ngắm hoa…con còn nhìn thấy cha nuôi sờ vào chúng kia mà….”
Lời nói tới đây Lam Hạ giật mình che miệng, cô căng mắt khi mình vừa nói không nhìn lén người ta, vậy mà câu trước câu sau đã lòi hết cả ra.
Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ tối mặt, nhưng rồi lại nhếch môi thật nhẹ mà nói: “Không đánh tự khai, đúng là ngốc nghếch….”
“Ngốc nghếch!?” Lam Hạ thốt lên, cô thực không thích cái cụm từ này bao giờ, mà khi nó được sử dụng cho cô, cô lại càng không thích.
Lam Hạ hít một hơi thật sâu, cô hất cao khuôn cằm nhỏ nhắn mà quay mặt đi về phía đám hoa hồng bên kia. Lại lên giọng: “Ngốc nghếch như con…cha nuôi đừng xem thường. Con vẫn có người thích cơ đấy…”
Ngạo Lăng Cẩn thoáng ngạc nhiên, khi không con bé kia lại dám giở thói ngông ngông với mình. Nhìn cái dáng vẻ buồn cười chẳng giống ai của Lam Hạ, anh cười nửa miệng mà nói: “Tên nào mắt thẩm mỹ lại kém đến vậy?”
Lam Hạ nổi giận, cô quay người hùng hổ tiến gần lại nam nhân đang đứng yên đó. Miệng nhỏ xinh xắn gào lên: “Cha nuôi, đừng nghĩ con sợ cha thì cha lại có thể xem thường con như vậy….sáng nay con còn được người ta tỏ tình mà con không chịu đó….”
“Ừm!” Ngạo Lăng Cẩn khẽ lên tiếng cho có, mà thái độ lạnh nhạt, thờ ơ này của anh làm Lam Hạ giận đến muốn nhảy dựng. Cô không nghĩ trong lòng cha nuôi, cô là đứa con gái không có bản lĩnh.
Lam Hạ tuy tức, nhưng cũng không dám tranh cãi. Lúc nãy cô bạo gan hất mặt với Ngạo Lăng Cẩn thôi cũng đã là quá lắm rồi. Cô không ngu dại mà rước hoạ vào thân.
Bất chợt, khi mà Lam Hạ cô đang gục mặt mím môi mà uất ức, bàn chân mang dép lông không ngừng chà chà vào mớ lá khô bên dưới. Thì đột nhiên cái bóng đen mờ mờ dưới chân cô tiến sát lại, phủ lên cả thân người nhỏ bé của cô một khoảng tối mù.
Lam Hạ nín thở ngẩng mặt, liền hốt hoảng khi thấy Ngạo Lăng Cẩn đã áp sát mình, cự li gần như là chỉ cách nhau có một gang tay ngắn ngủi. Mùi hương tự nhiên của cha nuôi lại lần nữa xộc vào khứu giác nhạy cảm, Lam Hạ khoé môi giật giật, theo phản xạ tự nhiên mà lùi về sau một cái.
Vô ý dẫm lên hòn sỏi dưới chân, làm cô loạng choạng suýt té, một cánh tay rất chắc nhanh chóng bắt được cái eo nhỏ xíu của cô mà ghì cô trở lại.
Ngạo Lăng Cẩn thâm sâu nhìn Lam Hạ, dưới ánh sáng của ngọn đèn trên đầu, nhan sắc mộc mạc, thanh thuần của cô gái mười lăm tuổi dễ dàng được soi rõ. Sợi chun buộc tóc của Lam Hạ lúc này bất chợt bị đứt, mái tóc xoăn nhẹ đen mướt của cô một lần được thả nhẹ trong con gió đêm lành lạnh.
Mùi hương thoát tục đầy mị hoặc từ trên người Lam Hạ hoà lẫn trong không khí, lả lướt qua đầu mũi của Ngạo Lăng Cẩn làm trí óc anh mơ hồ đôi lần.
Nhìn Lam Hạ mặt mũi căng thẳng ngây ngô, Ngạo Lăng Cẩn nghiêm nghị hỏi: “Con không sợ ta?”
Lam Hạ vẫn còn bối rối, khi vòng eo của mình vẫn bị một tay cha nuôi giữ lấy. Cách một lớp vải của chiếc đầm, vậy mà hơi nóng từ bàn tay của cha nuôi vẫn dễ dàng truyền thấu qua da thịt cô.
Cô lấp bấp trả lời: “Không có, con không dám!”
Ngạo Lăng Cẩn chẳng hiểu là bản thân cố tình hay vô ý, mà anh lại ngang nhiên dùng thêm lực đạo siết lấy vòng eo gợi cảm sau lớp đầm ngủ trẻ con. Chỉ là động chạm qua một làn váy ngủ, nhưng anh lại có thể cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng của da thịt thiếu nữ đang trong độ tuổi trưởng thành. Vòng eo của Lam Hạ thon gọn, nhỏ nhắn đến cả anh cũng không ngờ được.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ thích thú kì lạ, càng thấy cô gái trong tay mình lúng túng, ngờ nghệch bao nhiêu thì Ngạo Lăng Cẩn anh lại thấy hứng thú bấy nhiêu.
Tiếp tục tiến tới một chút, cho Lam Hạ lùi lại một bước, anh lại nói: “Nhưng khẩu khí vừa rồi của con không có chút gì gọi là sợ?”
Lam Hạ khổ sở muốn khóc thét, đầu lông mày của cô nhăn nhíu muốn dính luôn với nhau, cô khẽ nói: “Không có, con chỉ là nhất thời…”
“Chỉ là nhất thời mà đã thế, vậy nếu không nhất thời thì con sẽ lộng hành đến cỡ nào?” Ngạo Lăng Cẩn thấp giọng, thanh âm trầm trầm văng vẳng trong không gian tĩnh mịch.
Lam Hạ nhắm chặt mắt, miệng nhỏ gào lên: “Được rồi, được rồi, con xin lỗi! Lúc nãy con không nên thái độ với cha, con sợ cha, con thực sự rất sợ đó….”
Ngạo Lăng Cẩn căng mắt, phút chốc lại muốn phì cười nhưng lại cố tỏ vẻ lạnh nhạt. Buông Lam Hạ ra, anh chỉ hờ hững nói: “Sợ thì tốt! Không còn sớm nữa, về phòng đi.”
“Dạ…thưa cha!” Lam Hạ ấp úng đáp rồi xách dép chạy rất nhanh vào trong. Ngạo Lăng Cẩn nhìn đôi dép lông lạch bạch dưới chân Lam Hạ anh lại thấy ngớ ngẫn. Ai đời mang một đôi dép lông thế kia đi dạo hoa viên bao giờ, điều này chắc chỉ có thể là con gái nuôi của Ngạo Lăng Cẩn mới làm được.
Lúc này, bỗng nhiên trời lách tách mưa, rơi xuống nơi anh đứng những hạt nước tròn đều, chạm lên người đã vỡ tan thành nước loãng ươn ướt, lành lạnh.
Ngạo Lăng Cẩn thoáng đưa mặt nhìn lên khoảng trời đêm không sao tối nay, trong lòng lại như nảy sinh một khúc mắc mới vừa hình thành cách đây không lâu. Anh không biết cảm giác dễ chịu khi chạm vào Lam Hạ là như thế nào? Càng không hiểu nỗi bản thân dường như đang dần đi sai lệch kế hoạch đã đặt ra ngay từ đầu.
Đối với Ngạo Lăng Cẩn, mối thù của Trịnh gia với gia đình anh vào hai mươi năm trước là một thứ không thể nào vứt bỏ được khỏi tâm trí. Anh hận Trịnh gia, anh căm ghét cả nhà họ Trịnh. Đến bây giờ, khi đã tưởng mình nắm được điểm yếu của kẻ thù, thì Ngạo Lăng Cẩn lại như sắp tự tạo ra cho mình một tử huyệt chí mạng mà đến bản thân cũng không ngờ tới.