Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 45


Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 45


Chỉ mới hơn bốn giờ chiều nhưng nắng vàng gần như đã tắt hẳn.

Lấp loé sau những ngọn thông cao vút chỉ còn lưu lại chút ánh nắng nhạt màu, cuối cùng cũng không cầm cự được thêm lâu mà mất tăm trong vài phút.
Mao Vũ đứng ở cửa lớn, đưa đôi mắt buồn chán nhìn qua loa ra hoa viên rồi quay trở vào trong.

Mấy ngày nay tâm trạng của cậu đã không tốt như vậy rồi, nói chính xác hơn là từ lúc Lam Hạ rời khỏi Bắc Kinh.
Đối với Mao Vũ mà nói, sự xuất hiện của Lam Hạ hệt như bình minh, dù trong lòng có tối tăm đến đâu, chỉ cần có mặt Lam Hạ thì mọi thứ đều được thắp sáng.
Cầm di động trong tay, Mao Vũ nhìn mãi vào số điện thoại của Lam Hạ, trong đó mục tin nháp vẫn còn lưu lại vài đoạn tin nhỏ chưa được gửi đi.
“Lam Hạ, tôi nhớ em…”
Khẽ nói một câu, ánh mắt Mao Vũ trầm lắng rộ lên chút tiếc nuối.

Sau khoảng thời gian dài đăng đẳng tự tranh đấu với bản thân, cuối cùng Mao Vũ cũng phải buộc mình thừa nhận…
Cậu yêu Lam Hạ!
Không chối bỏ, nhưng lại càng không đủ can đảm để bày tỏ.

Tệ hơn, cậu còn không dám để bất kì biết được chuyện này.

Căn bản vì cậu biết thân phận thật sự của Lam Hạ, biết rõ lí do vì sao cô lại trở thành con nuôi của Ngạo Lăng Cẩn.

Giữa cậu và Lam Hạ ngay từ đầu đã được định sẵn là không nên rồi, nhưng trên đời thử hỏi có ai đủ tỉnh táo để giữ bản thân không được sa ngã vào tình yêu kia chứ?
Mao Vũ không đủ sức để vượt qua sự ngây thơ của Lam Hạ, càng không đủ khả năng phớt lờ niềm vui mà cô đã đem đến cuộc đời mình.

Cho nên đến thời điểm hiện tại, cậu mới tự mình mang loại tình cảm lớn thế này ở trong tim, đôi lúc đến thở thôi cũng đã thấy nặng nề rồi!
Càng nghĩ về Lam Hạ bao nhiêu, đầu óc Mao Vũ lại càng thấy hỗn loạn bấy nhiêu.

Cậu cất di động vào túi quần, sau đó đi vào bếp muốn pha một tách cà phê nóng, uống cho qua tâm trạng.
Khi đi ngang khu giặt giũ, Mao Vũ vô tình nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người giúp việc.
“Chết rồi, chết tôi rồi!!!!”
“Chuyện gì vậy?” – người phụ nữ đi cùng tay đẩy một xe khăn lớn, nghe người phía sau đột nhiên la hét khẩn trương như vậy mới quay lại hỏi.
Lúc này, người phụ nữ kia lấy trong túi áo ra một chiếc hoa tai, bên trên đính một viên đá quý màu xanh nhạt, nhìn sơ qua cũng đủ biết là hàng cao cấp.
“Hoa tai…bà lấy đâu ra thứ quý giá như này!?”
Một người sững sốt hỏi, người còn lại cũng chật vật không kém, khổ sở nói: “Cái này tôi nhặt được trong lúc dọn dẹp phòng của thiếu gia từ mấy tuần trươc rồi.

Tôi dự sẽ đưa lại cho Sa quản gia nhưng không ngờ lại quên bén mất! Bà nghĩ xem…nếu có ai biết được tôi giữ nó đến tận hôm nay, họ sẽ nghĩ là tôi ăn cắp chứ?”
“À…tôi..tôi nghĩ chắc ổn cả thôi! Bây giờ, bà chỉ cần đem nó giao cho Sa quản gia là được rồi!”
“Được…tôi đi ngay!”
Dứt lời vừa tính quay di, thì vô tình lại trông thấy Mao Vũ từ đâu xuât hiên, đứng trước cản đường.
“Chào cậu!”
“Đưa tôi xem!”
Mao Vũ không để ý đến việc khác, chỉ chú tâm vào thứ mà người phụ nữ kia đang giữ trong tay.
Người này biết Mao Vũ đã nghe được bà nói chuyện, nên ánh mắt đã chất đầy sợ hãi không dám ngước lên.
“Cậu Mao Vũ, tôi…”
Bỏ qua sự ngập ngừng của đối phương, sắc mặt Mao Vũ vẫn lãnh đạm như vây, nói như ra lệnh.
“Tôi bảo bà đưa thứ trong tay cho tôi!”
“Dạ cậu…”
Người phụ nữ cúi đầu, run rẫy đặt thứ nhỏ bé kia vào tay Mao Vũ.

Lần nữa van xin: “Cậu Mao Vũ, tôi không có ý lấy nó! Tôi chỉ vô ý không nhớ…”

“Được rồi! Tôi sẽ đưa nó cho Sa quản gia!”
Mao Vũ lạnh lùng cắt ngang, sau đó không nói thêm lời nào đã đi qua hai người bọn họ, khí sắc rõ ràng có chút không tốt.
Ngay từ đầu, khi Mao Vũ trông thấy chiếc hoa tai trong tay người giúp việc kia, cậu đã rất nhanh nhận ra đó là hoa tai của Lam Hạ.

Người khác có thể không để ý đến, nhưng đối với Mao Vũ mà nói, mỗi thứ mà Lam Hạ mang trên người dù là nhỏ nhất cũng đều trở thành tâm điểm đáng ghi nhận trong mắt cậu.
Giây phút cậu nhận ra chiếc hoa tai này, cũng là lúc nội tâm lại nổi sóng dữ dội.

Cậu thực sự không hiểu, Lam Ha và Ngạo Lăng Cẩn phải thân thiết đến mức nào mới có thể để hoa tai của cô rơi đúng vào túi áo của Ngạo Lăng Cẩn? Để việc này xảy ra, khoảng cách giữa hai người bọn họ chắc chắn phải thật gần.

Nếu không, thì làm sao có thể…
Ngạo Lăng Cẩn khi không lại mang Lam Hạ theo mình sang tận Thuỵ Sĩ, có phải là có gì đó không ổn rồi chứ?
“Thiếu gia, ngài đã tính sai một bước trong chuyện này rồi có đúng không?”
[…]
Thức dậy đã hơn hai tiếng, ấy vậy mà những gì còn sót lại trong giấc mơ vừa rồi vẫn còn làm đầu óc Lam Hạ khó chịu vô cùng.

Nhốt mình trong phòng tắm suốt một giờ đồng hồ, Lam Hạ có sợ hãi bấy nhiêu cũng đã đủ lắm rồi.

Bây giờ, khi mới bình tĩnh lại được đôi chút, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một tí, sau đó mới đi tìm Ngạo Lăng Cẩn để hỏi cho rõ mọi chuyện.
“Thật tệ…”
Lam Hạ nhếch cười, cánh môi hơi khô vẽ ra nụ cười mệt mỏi.

Cái thân này của cô, nếu nói không quá tồi tệ thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Tay chân gần như mỏi nhừ, bước đi một lần thì bị cơn đau nhạy cảm bên dưới làm cho phải nhăn mày thở dốc.
Nhưng dẫu vậy, cô vẫn không muốn tự giam bản thân chết ngột trong bốn bức tường sa hoa này, chỉ đành cố gắng mà rời khỏi.
Trên hành lang, Lam Hạ đi như người mất hồn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì.

Tay cô bám nhẹ lên tường, cố tỏ ra bản thân ổn nhất có thể trong mắt người khác.
Quả nhiên, đúng lúc này có vài người giúp việc từ xa đi đến, vừa nhìn thấy cô đã là ra bộ mặt e ngại, đồng loạt cúi đầu.
“Tiểu thư!”
Lam Hạ chẳng rõ có phải là do bọn họ thực sự như vậy hay do cô tự mình nhạy cảm hay không? Đến cả cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ một lần, chỉ gượng cười cho qua.
Nhưng khi đám người ấy vừa đẩy chiếc xe inox lướt qua mắt cô, cô mới vô tình nhìn thấy một chiếc sơ mi trắng, trên đó còn dính đầy một thứ màu đỏ, trông đáng sợ như máu.
“Đợi đã!”
Lam Hạ lên tiếng, tay chỉ vào thứ trên xe, tò mò hỏi.
“Cái này…không phải là máu chứ?”
Đám người giúp việc sáu người đưa mắt nhìn nhau, đắn đo một hồi mới gật đầu trả lời: “Vâng thưa tiểu thư, là máu!”
“Máu…ở đâu mà nhiều như vậy!?”
Giọng Lam Hạ hơi run, nhìn thấy chiếc áo trắng bị nhuốm đỏ như thế cũng đủ biết người này đã chảy máu nhiều đến mức độ nào.
Nhìn chằm chằm, Lam Hạ lại tiếp tục hỏi: “Áo này là của ai?”
Người giúp việc vừa trả lời trước đó không giấu, thật thà đáp: “Là của thiếu gia.”
“Của cha nuôi!!!”
Bên tai Lam Hạ hệt như vừa vang lên một hồi sét lớn, đánh đến mức cô choáng váng, suýt tí thì đứng không vững.

Vết máu nhiều như vậy, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Còn không đợi đám người kia giai thích thêm, Lam Hạ đã vội vã đến quên cả cái đau của bản thân, cắm đầu chạy thục mạng đến phòng của Ngạo Lăng Cẩn mà thẳng thừng xông vào.
“Cha nuôi! Người không sao chứ?”
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trái ngược với những gì đang diễn ra trong suy nghĩ của Lam Hạ, nó thực sự khiến cô chết cứng cả người ngay tại chỗ.
“Cha…cha nuôi…”
Trước mắt Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn đang ngâm mình trong bồn tắm, dáng vẻ thoải mái vô cùng, không hề có dấu hiệu thương tích gì ở đây cả.

Trong vài giây, nhận thức non nớt của Lam Hạ không đủ sức chống lại loại cám dỗ đầy cao quý kia.

Chỉ biết đứng ngây ngốc, mở to mắt mà nhìn chằm chằm về phía trước.

Có chết cũng không dám nghĩ, căn phòng này của Ngạo Lăng Cẩn lại có thiết kế độc lạ đến kinh ngạc như vậy!
Phòng tắm hoàn toàn lộ ra ở ngay phía ban công trong suốt bằng kính!!!
Ngạo Lăng Cẩn ngồi ngã người trong bồn tắm, xoay lưng về phía cô, và cũng chính bóng lưng trần lạ lẫm ấy khiến cô không rời mắt được.

Mặc dù là con gái nuôi, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, hoá ra trên lưng Ngạo Lăng Cẩn lại có hình xăm lớn đến vậy.
Nói đúng hơn, là xăm kín cả lưng!
Nhưng đợi đã, hình như Lam Hạ lại vừa vô tình phát hiện ra điều bất thường, cho nên mắt môi lần nữa mới tròn xoe.
Ngớ ngẫn hỏi: “Cha nuôi…người bị thương có nặng không? Lưng của người…”
Nói không chưa đủ, ngón tay Lam Hạ còn không tự chủ được mà đưa ra trước, hướng thẳng về phía tấm lưng trần đã bị ai đó cào đến rướm máu, ngang dọc giăng kín.
Nói Lam Hạ bị cảnh tượng hiếm có kia doạ cho đầu óc lú lẫn không sai, mãi đến khi Ngạo Lăng Cẩn lên tiếng mới khiến cô giật mình.
“Chuyện gì?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp vang lên, nhưng lại thờ ơ đến độ còn không ngoảnh mặt nhìn lại một lần.

Anh vẫn ngồi yên ở đó, dường như không bận tâm cho lắm đến sự xâm phạm riêng tư kia.
Lam Hạ nghe thấy Ngạo Lăng Cẩn hỏi, mới líu ríu đứng lùi về sau, vội xoay mặt sang nơi khác, lúng túng nói.
“Con…con nghe bảo cha nuôi bị thương, cho nên con mới sang đây…”
“Ta bị thương!?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn lần này cao lên một chút, nghe qua có vẻ hơi ngạc nhiên.
Lam Hạ còn ngây ngô chưa hiểu thì đã nghe tiếng nước động phát ra từ phía ấy, sau đó lại là thứ âm thanh trầm thấp đầy cuốn hút kia đều đều truyền đến.
“Ai nói với con là ta bị thương?”
“Không…không phải sao!?”
Lam Hạ nghe Ngạo Lăng Cẩn nói vậy, liền vui đến vô ý vô tứ mà ngẩng mặt nhìn lên.

Ngay lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho đỏ bừng cả mặt.
Ngạo Lăng Cẩn đứng cách cô không xa, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông.
Nhưng Lam Hạ ngượng bao nhiêu thì nét mặt Ngạo Lăng Cẩn lại bình thản bấy nhiêu.

Trong ánh mắt đang nhìn thẳng về phía cô, gần như bình thản đến kì lạ.
Lam Hạ ngượng, nhưng lại ngây thơ bị sự nam tính ngự trên da thịt Ngạo Lăng Cẩn xoay đến mất trí.

Cô nhìn anh, đôi mắt dán chặt vào khoảng ngực trần đã trải đầy sẹo cũ.

Trong nhất thời, sự chú ý của Lam Hạ lần nữa rơi vào những dấu tích đỏ tấy đã kịp khô máu xuất hiện trên ngực Ngạo Lăng Cẩn, hệt như những vết cào mà cô đã thấy ở phía sau lưng anh.
“Cái đó…”
Lam Hạ mơ hồ muốn hỏi, tay còn đưa ra muốn chỉ thẳng nhưng đã bị giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn làm cho khựng lại.
“Còn có chuyện muốn nói?”
Tính từ thời điểm nghe thấy giọng của Ngạo Lăng Cẩn, đến khi đầu óc LAm Hạ lấy lại tỉnh táo thì đã thấy Ngạo Lăng Cẩn đang chậm rãi đi về phía này.
Ánh mắt vẫn trầm mặc điềm tĩnh, dáng vẻ lại ung dung nhưng không vội.

Ngạo Lăng Cẩn ngồi xuống ghế sofa, rót ra một ly rượu, tuỳ tiện đưa lên miệng uống một ngụm.
Miệng thoát ra một từ vô cùng kiệm lời.
“Nói!”

“Dạ…”
Lam Hạ thấy Ngạo Lăng Cẩn gần như vậy, trong lòng liền hoá thành một mớ hỗn độn.

Tay chân cô muốn cuống hết cả lên, bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt người đang ngồi thoải mái ở phía đối diện.
Trước sự ngập ngừng của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn dường như mất hết nhẫn nại, trong giọng nói đã rộ chút khó chịu.
“Không còn gì nữa thì ra ngoài!”
“Dạ….con…con xin lỗi vì đã quấy rầy! Con xin phép!”
Lam Hạ hệt như vừa nhận lệnh từ cấp trên, nghe xong đã liền lập tức co chân chạy khỏi phòng.

Rời khỏi căn phòng ấy đã một khoảng khá xa, vậy mà có vẻ Lam Hạ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đôi chân vì thế mà cứ chạy mãi không ngừng.
Cho đến khi ra khỏi đoạn hành lang dài thượt ấy, cô mới dừng lại mà bám vào cầu thang, thở hồnng hộc.
“Mình đã làm cái quái gì vậy chứ?”
Nhíu mày, Lam Hạ lẩm bẩm tự trách bản thân đã quá nóng vội mà hành động thiếu suy nghĩ.

Khi không lại tự tiện xông vào phòng của Ngạo Lăng Cẩn, còn tệ hại chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng ấy.

Đến giờ nhớ lại, khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ bừng, nóng đến gay gắt như ai đang thổi lửa.
“Chết rồi!!! Phen này măt mũi mình phải để đâu cho hết đây?”
Vừa nghiến răng, Lam Hạ vừa dẵm chân mà tự vả nhẹ vào mặt mình vài cái.

Thình lình lại bị cơn đau bên dưới làm cho sực nhớ, hình như cô đã vừa quên mất một chuyện quan trọng rồi!
Vốn dĩ dự tính khi gặp mặt Ngạo Lăng Cẩn sẽ hỏi rõ về chuyện tối qua, nhưng cô có tính mười cũng không qua được trời tính một.

Đùng một cái lại chạy đến phòng tìm anh, còn lo lắng đến mức quên cả việc mình muốn hỏi trước đó đã lúng túng rời khỏi.
Lam Hạ bây giờ mới thầm nghĩ, có phải là do cô mang tình cảm đơn phương với Ngạo Lăng Cẩn, cho nên mới chỉ có một mình cô trở nên nhạy cảm như vậy hay không? Hoặc, nếu không phải là vậy thì chỉ có thể là do Ngạo Lăng Cẩn đã quá vô tình.
Vô tình đén mức anh chưa từng đặt một chút bận tâm nào lên cảm xúc của cô.

Đối mặt với phản ứng vừa rồi của cô, thế mà Ngạo Lăng Cẩn vẫn thản nhiên đến vậy.
Quả thực, cô ở trong lòng Ngạo Lăng Cẩn chẳng có tí vị trí nào cả!
Cảm xúc hỗn loạn nhất thời bóp chặt tim Lam Hạ đến đau nhói, cô ngồi bệt xuống bậc thang bên dưới, hai tay ôm lấy tổn thương mà gục mặt bất lực, thở ra vài hơi mệt mỏi.
Chợt, Lam Vũ từ bên dưới cầu thang đi lên.

Thấy Lam Hạ tự nhiên ngồi ở đây ủ dột, mới lên tiếng hỏi:
“Củ hành tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Chú Lam Vũ…”
Lam Hạ vừa nhìn thấy ai xuất hiện, trạng thái liền lập tức thay đổi.

Cô đứng dậy, gấp gáp kéo tay áo Lam Vũ, giọng đầy khẩn trương.
“Chú, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi!”
[.]
Quay trở lại phòng, Ngạo Lăng Cẩn đợi đến khi Lam Hạ rời đi mới buông ly rượu xuống, nặng nề thở hắc một hơi.
Quả thực, giây phút Lam Hạ tự tiện xông vào đã làm Ngạo Lăng Cẩn không yên trong lòng, nhưng vẫn cố hết sức tỏ ra lạnh nhạt để phân tán sự tò mò quá mức của cô lên cơ thể anh.
Là do Lam Hạ thực sự ngốc hay cố tình không muốn nhớ.

Rằng những dấu tích ngang dọc đang trải đầy trên người anh là do chính tay cô tạo ra.
“Chết tiệt! Em thực sự muốn bức tôi phát điên mới được sao?”
Ngạo Lăng Cẩn chán ghét mắng một câu, tay xoa xoa tâm trán đã cau lại từ lâu.

Trong suy nghĩ, đâu đó lần nữa lại hiện lên toàn bộ diễn biến của đêm hôm qua.

“Ngứa…thực sự ngứa lắm! Làm ơn…cho tôi…”
Lam Hạ nằm dưới người Ngạo Lăng Cẩn, cựa quậy không ngừng, cơ thể lúc này đã bị anh trêu đùa đến phát cáu.

Cô siết lấy cánh tay anh, một mực muốn kéo lấy cơ thể anh tiến về trước nhưng không đủ sức.
Chỉ biết cắn răng, nước mắt cũng tự động chảy ra, hoen dài trên đôi má đã đỏ bừng.
“Muốn…”

Ngạo Lăng Cẩn chần chừ nhìn dáng vẻ mất trí ấy của Lam Hạ thêm một lúc, liền cau mày khẽ nói như nhắc nhở.
“Gấp như vậy, e sẽ rất đau!”
“Không sợ…chỉ muốn…muốn thật nhiều…”
Lam Hạ thút thít, hai tay lại vòng qua cổ Ngạo Lăng Cẩn, cơ thể nhạy cảm này đã không thể chịu đựng được thêm bất kì sự trêu đùa nào nữa rồi.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, ánh mắt tối sầm hơi hẹp xuống.

Anh biết, nếu anh còn tiếp tục do dự thêm nữa sẽ không khác gì anh đang dày vò cô đến chết đi sống lại.
Chiêm ngưỡng vẻ trong sáng này của Lam Hạ thêm lần cuối, Ngạo Lăng Cẩn mới nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng ấy vài lần.
Áy náy khẽ nói: “Hạ, xin lỗi em!”
Đoạn dứt lời, Ngạo Lăng Cẩn rất nhanh đã cúi xuống phủ lấy môi Lam Hạ.

Nụ hôn rất chặt, như có ý muốn khoá kín miệng cô, ngăn không cho những âm thanh đau đớn nào đó thoát ra ngoài.
Quả thực như vậy, Ngạo Lăng Cẩn hôn Lam Hạ, bàn tay bên dưới cũng đồng thời siết chặt chân cô, giữ nguyên tư thế mà mạnh mẽ tiến vào.
Thời khắc định mệnh ấy, anh không biết Lam Hạ đã đau đến cỡ nào.

Anh chỉ biết, giây phút anh mang vật nóng bỏng ấy cắm sâu vào bên trong, khai phá điểm nhạy cảm nhất của cô đã làm cô đau đến khóc nấc, toàn thân run rẫy, tay vung loạn mà cào xé.
Thứ mà Ngạo Lăng Cẩn nghe thấy chỉ có những âmthanh vụn vặt nhỏ xíu đã bị anh nuốt trọn bằng cái hôn thật đậm.
Lam Hạ khóc nghẹn, nhưng chỉ có thể bất lực run lên từng tiếng nhỏ xíu trong cổ họng.

Cô không kháng cự được với cánh môi của Ngạo Lăng Cẩn, chỉ vô thức siết chặt lên lưng anh mà cong người đón nhận sự xâm nhập xa lạ.
Bởi vì tác dụng của thuốc, mà cơ thể Lam Hạ mới phản ứng mãnh liệt đến vậy.

Mười móng tay cấu mạnh lên người Ngao Lăng Cẩn đến rách cả da, bên trong cô đồng thời cũng hút chặt không ngừng.

Lam Hạ biết rõ là đau, nhưng vẫn không đủ tỉnh táo để chối từ mỗi khi Ngạo Lăng Cẩn mang vật cứng cắm sâu vào trong người mình.
Hoa viên từ lâu đã ướt sũng chỉ có thể bất lực hé mở, sung sướng đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ đến mức đỏ tấy.

Mật dịch hoà cùng với dòng máu ít ỏi tiết ra từ vị trí giao hoan chảy dài xuống tấm ga nệm bên dưới, càng khiến cảnh tượng diễn ra bên trong phòng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Ngạo Lăng Cẩn nắm lấy hai cổ chân nhỏ của Lam Hạ gác cao qua vai, vật thô cứng giữa hai chân lần nữa rút ra sau đó lại tàn nhẫn cắm xuống.

Tư thế này giúp anh có thể dễ dàng cắm sâu đến điểm tận cùng nhất bên trong người Lam Hạ, cho nên mới khiến cô đau nhói không chịu được mà rên bật thành tiếng.
“A…đau…sâu quá…ưm!!!”
“Muốn dừng?”
Ngạo Lăng Cẩn khẽ thì thầm vào tai Lam Hạ, hơi thở nóng rực phả vào vành tai làm Lam Hạ vô thức rùng mình.
Cô co rút cả người, toàn bộ cơ quan chật hẹp bên trong cũng đồng thời siết lại khiến Ngạo Lăng Cẩn nhất thời kinh ngạc nhíu mày.
“Không đúng! Tôi cá rằng, đêm nay em sẽ không muốn nghỉ ngơi một giây nào cả! Đúng không, Lam Hạ?”
Dứt lời, hạ thân cường tráng bên dưới lại hung ác cắm rút.

Âm thanh da thịt va chạm nhau vang rộng khắp phòng, nhưng rất may lại bị át đi mất bởi tiếng mưa tầm tã đang đổ xuống bên ngoài.
Trận mưa đột ngột đêm nay, xem ra sẽ kéo dài rất lâu.
[.]
“Áo đắt tiền như vậy mà thiếu gia lại làm bẩn cả hết! Bây giờ phải mang đi vứt, thật là người có tiền rất khác!”
Một nữ giúp việc cầm chiếc áo sơ mi dính đầy máu của Ngạo Lăng Cẩn cho vào túi nilong, miệng tiếc không ngừng nói.
“Này! Đừng lắm lời! Mau làm việc đi, để thiếu gia nghe được thì chết chắc!”
“Còn nữa, mau vứt cái này trước, để người khác nhìn thấy nữa thì không ổn!”
Người đi cùng lúc này lên tiếng thúc giục, từ trong chiếc xe đẩy lôi ra một bộ chăn gối vẫn còn mới toanh.

Điểm kì lạ và đáng chú ý nhất, chính là vết máu khó hiểu còn lưu lại trên tấm ga nệm.

Bọn họ phụ trách việc dọn dẹp phòng ở đây, sáng nay lại được lệnh của Ngạo Lăng Cẩn vào dọn phòng của anh.
Chăn ga nếu nhớ không lầm thì chỉ vừa thay mới cách đây một ngày mà thôi, nhưng Ngạo Lăng Cẩn lại nhất định muốn bọn họ phải thu dọn và thay một bộ khác ngay lập tức.

Quả thực, khi bọn họ thu dọn trông thấy một chiếc áo sơ mi dính đầy máu đã đủ hoảng sợ rồi, cho nên cũng không còn tâm trí đâu mà thắc mắc với việc thay ga nệm mới của Ngạo Lăng Cẩn.
Mảnh ga nệm này bị nhét nằm bên dưới, cho nên vừa rồi Lam Hạ mới sơ ý không nhìn thấy nó.
Giả sử nếu vừa rồi cô trông thấy vết máu kì lạ dính đậm trên ga nệm kia, cô sẽ nhận ra bản thân đã hoàn toàn bị Ngạo Lăng Cẩn ăn sạch rồi chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.