Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 19
Chạy nhanh đến cổng lớn, bước chân Lam Hạ có phần khựng lại đôi chút.
Xung quanh toàn là người của Ngạo Lăng Cẩn, đám người này có nhiệm vụ canh giữ cổng chính của Bạch Ngự dinh.
Vẻ mặt tên nào cũng đầy khắc khe và u ám.
Thật không chút thiện cảm.
Lam Hạ vừa bước đến trước một bước, lập tức đã có một tên cất giọng.
“Tiểu thư!”
Người ta nói có tật thì giật mình.
Quả không sai!
Lam Hạ biết rõ việc mình đang làm, biết rõ người mình chuẩn bị gặp là ai.
Bởi thế cô càng lấy làm lo sợ với mỗi tên thuộc hạ của Ngạo Lăng Cẩn.
Hai tay cơ hồ hơi siết lại, tinh thần cô thực sự có chút căng thẳng.
Thấy cô im lặng, tên thuộc hạ kia lại hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài?”
Ngẩng mặt nhìn hắn ta, Lam Ha gật gật: “À…phải! Tôi có hẹn với một người bạn ở bên ngoài.
Người đó…đang đợi tôi.”
“Là người bạn nào vậy thưa tiểu thư?”
Tên thuộc hạ lại tiếp tục, ánh mắt dò xét của hắn ta nhất thời làm Lam Hạ đổ mồ hôi.
Cô gượng cười: “Bạn học, chỉ là bạn học thôi.”
“Ra là vậy!”
Giọng tên thuộc hạ bỗng nhiên thấp xuống.
Hắn ta cúi đầu, vui vẻ nói: “Không phiền tiểu thư!”
Sau đó quay sang lớn tiếng: “Mở cổng!”
Ngay lập tức, hai cánh cổng cao lớn phía trước từ từ chuyển động.
Tên thuộc hạ vừa rồi còn không quên hạ gập người, kính cẩn nói: “Tiểu thư, mời!”
Tuy có chút khó hiểu nhưng Lam Hạ không có thời gian để suy nghĩ.
Chỉ biết thuận lợi thế này thì cứ lo việc trước mắt đã.
“Cảm ơn!” Lam Hạ khẽ nói rồi vội vã chạy ngay qua cổng.
Ở phía xa, cô có thể thấy Nguỵ Thái Văn đang ngồi trên moto.
Bộ trang phục đen kịt từ đầu đến chân phần nào khiến anh mang trên người một thần thái hoàn toàn khác biệt.
Không giống với loại hình ảnh dễ gần mà Lam Hạ đã thấy suốt những năm cùng trường.
Nguỵ Thái Văn hôm nay vừa cá tính lạnh lùng, lại vừa mang chút ảm đạm lạ lùng.
Phải mất vài giây, Lam Hạ mới làm quen được với hình ảnh này.
Cô cất giọng, vui mừng gọi: “Nguỵ Thái Văn!”
Vừa nghe thấy giọng cô, nét mặt Nguỵ Thái Văn liền thay đổi.
Anh mỉm cười, là nụ cười vô cùng rực rỡ.
“Lam Hạ!”
Đây rồi! Vẻ mặt này mới đúng là Nguỵ Thái Văn mà cô đã biết.
Lam Hạ vui vẻ chạy đến phía anh, thích thú khen ngợi: “Chà! Nguỵ thiếu gia hôm nay trông rất khác.
Suýt thì em còn không nhận ra!”
Bất chợt, dường như có thứ gì đó nổi bật lọt vào tầm mắt Lam Hạ.
Khiến cô phấn khích reo lên: “Arai RX – 7 SRC!”
“Em cũng biết thứ này à?”
Nguỵ Thái Văn hơi ngạc nhiên khi thấy Lam Hạ tỏ ra yêu thích với chiếc mũ bảo hiểm mà anh đang cầm trên tay.
Lam Hạ gật đầu, tự tin đáp: “Đừng xem thường em chứ! Nói cho anh biết, em cũng rất đam mê bộ môn tốc độ này.
Đừng nói là chiếc mũ này, cả bộ giáp anh đang mặc em cũng biết là của hãng nào, trị giá bao nhiêu!”
“Giỏi vậy!”
Nguỵ Thái Văn véo nhẹ lên má Lam Hạ, bật cười thành tiếng.
Lam Hạ cong môi vờ trách: “A, đây gọi là cách anh khen ngợi sao?”
Vừa nói Lam Hạ vừa đưa tay xoa xoa bên má bị véo cho ửng đỏ.
Thực ra Nguỵ Thái Văn không hề dùng sức, chỉ tại da dẻ của cô quá trắng, căn bản lại vô cùng nhạy cảm.
Động vào một tí liền rất dễ lưu lại dấu vết đỏ hồng.
Nét mặt Nguỵ Thái Văn đột nhiên chuyển sang nghiêm túc, anh khẽ gọi: “Lam Hạ, qua đây!”
“Qua đây!”
Lam Hạ hơi giật mình, tại sao giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn lại bất chợt vang lên trong đầu cô thế này?
Cô nhìn ra trước, rõ ràng đó là tiếng Nguỵ Thái Văn vừa gọi cô kia mà!
Lẽ nào, cô đã thực sự bị ám ảnh bởi Ngạo Lăng Cẩn quá nhiều.
Nhiều đến mức chỉ cần bất kì ai trùng hợp nói cùng câu nói với anh, đều hiển nhiên khiến cô nghĩ đó là anh chứ không phải ai khác.
Tay Lam Hạ vô thức run lên, cô quả thực khó làm chủ cảm xúc của bản thân mỗi lần nghĩ về Ngạo Lăng Cẩn.
Bao nhiêu hoang mang cứ thế mà in hết lên trên mặt.
“Lam Hạ!”
Nguỵ Thái Văn lần nữa gọi.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt liền rộ tia hoài nghi.
“Em không sao chứ?”
Lam Hạ giật mình, vội gật đầu: “Em không sao!”
Cười nhẹ, Nguỵ Thái Văn dịu dàng lặp lại câu nói: “Qua đây!”
Lam Hạ lần này ngoan ngoãn nghe theo, bước đến trước một bước.
Nhưng Nguỵ Thái Văn lại nói: “Gần hơn chút nữa.”
Tuy là bạn bè thân thiết, nhưng nếu cô tiến lên bước nữa thì có vẻ không đúng cho lắm.
Khoảng cách như thế là quá gần rồi!
Nhưng trước đây, cô và Nguỵ Thái Văn luôn đùa giỡn với nhau rất thân mật.
Cô thậm chí còn không hề cảm thấy ngại ngùng mỗi khi câu vai, bá cổ anh.
Vậy thì tại sao bây giờ chỉ là việc đứng gần hơn một chút lại có thể khiến cô hồi hộp thế này?
Chẳng lẽ lại là vì Ngạo Lăng Cẩn?
Là vì đêm qua cô đã vô tình trải qua một đêm tiếp xúc quá mức với Ngạo Lăng Cẩn, cho nên hiện giờ đặc biệt trở nên nhạy cảm với cự li quá gần với phái nam?
Chết thật rồi! Lần này toàn bộ nội tâm của cô đã bị ba từ Ngạo Lăng Cẩn làm cho xáo trộn hết cả lên rồi!
Cô không thể bình tĩnh được, trước mặt Nguỵ Thái Văn mà vẫn vụng về để lộ nét khẩn trương thế này thật không hay chút nào.
Thấy cô đứng yên, Nguỵ Thái Văn đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô về trước.
Thình lình bị áp đảo, Lam Hạ có hơi ngượng ngùng: “Nguỵ Thái Văn…đợi đã!”
“Hôm nay em làm sao vậy?”
Giọng Nguỵ Thái Văn bỗng dưng trầm xuống, trên mặt phảng phất chút hoài nghi.
Lam Hạ quả thực lúng túng, gương mặt Nguỵ Thái Văn gần như vậy…rốt cuộc anh có ý gì đây?
Cô tì tay lên ngực Nguỵ Thái Văn, dùng chút sức muốn đẩy anh ra: “Chúng ta đứng xa một tí nói chuyện cũng được mà.”
“Không được!” Nguỵ Thái Văn ngắn gọn cắt ngang.
Thái độ ngang ngược này của anh thoáng làm Lam Hạ ngạc nhiên, cô nhíu mày nhìn anh, giọng ngập ngừng: “Nguỵ Thái Văn, anh…”
Bất chợt, Ngụy Thái Văn áp sát vào người Lam Hạ.
Hai tay vòng ra sau người cô, cả gương mặt cũng thật chậm tiến gần hơn.
Giọng đầy ẩn ý: “Việc này phải thật gần mới có thể làm được!”
“Cái…cái gì!? Khoan đã Nguỵ Thái Văn!”
Lam Hạ bối rối kêu lên, nhưng khi cô vừa muốn đẩy mạnh lên người Nguỵ Thái Văn thì anh đã rời xa khỏi người cô.
“Rất hợp!”
Nguỵ Thái Văn bật cười, ánh mắt ôn nhu nhìn vào sợi dây chuyền mà anh vừa đeo lên cổ Lam Hạ.
Dường như bị hành động vừa rồi của anh doạ cho thần trí hỗn loạn, phút chốc Lam Hạ còn cứng đờ miệng mà nói lấp: “Cái này…”
“Anh chỉ muốn đeo nó cho em! Em đang nghĩ gì trong đầu vậy Lam Hạ?”
Cốc nhẹ lên trán Lam Hạ, Nguỵ Thái Văn vừa nói vừa trêu.
Lam Hạ nhận ra bản thân đã quá lo xa, liền hoá ngượng đỏ hết cả mặt mà cúi đầu: “Không…không có! Em có nghĩ gì đâu chứ?”
Nụ cười trên môi Nguỵ Thái Văn nhạt dần, anh cơ hồ nghiêng người về trước, tay nâng cằm Lam Hạ lên.
Nhíu mày nghi ngờ: “Nghĩ rằng anh sẽ hôn em?”
Trong đầu Lam Hạ chợt vang lên tiếng nổ lớn.
Thình lình làm cả hai tai ù hẳn đi, hệt như bị gió mạnh thổi qua, khó chịu vô cùng.
Cô tròn mắt nhìn Nguỵ Thái Văn, khẩn trương đến mức vô thức siết chặt chiếc váy trên người.
Nhưng rất nhanh, chỉ vài giây sau đó Nguỵ Thái Văn đã phì cười: “Vẫn ngốc như vậy!”
Lam Hạ tiếp tục bị đẩy từ kinh ngạc này trôi sang kinh ngạc khác.
Còn Nguỵ Thái Văn vẫn không ngừng cười mà khổ sở nói: “Có lẽ em không biết đâu Lam Hạ.
Đó là việc trêu ghẹo em…đôi khi thực sự rất thú vị!”
Phải mất vài giây, Lam Hạ mới có thể bình tĩnh trở lại.
Ngay lập tức liền như thói quen mà dùng bạo lực.
“Nguỵ Thái Văn, cái tên thiếu gia nhà anh.
Em đánh chết anh!”
Nguỵ Thái Văn không hề né tránh, anh đứng yên chịu trận cho Lam Hạ xả giận.
Đánh thêm vài cái, Lam Hạ chợt dừng tay.
Cô nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười vui vẻ: “Món quà rất đẹp, em rất thích!”
“Cảm ơn anh, Nguỵ Thái Văn!”
Sự vô tư trên mặt Nguỵ Thái Văn bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự trầm ngâm đang lớn dần lên trong đáy mắt anh.
Anh nhìn Lam Hạ thật lâu, sau đó đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền trên cổ cô.
Buồn bã nói: “Sẽ đẹp hơn rất nhiều, nếu như chỉ có một mình nó!”
Ánh mắt Nguỵ Thái Văn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền khác trên cổ Lam Hạ.
Đó là món quà của Ngạo Lăng Cẩn đã tặng.
Thông qua vài chi tiết, Nguỵ Thái Văn thừa biết sợi dây chuyền đắt giá kia không ai khác hơn là chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã đặc biệt dành tặng cho Lam Hạ.
Trong lòng rất nhanh đã cháy lên mồi lửa nhỏ.
Đầy ganh tị và căm ghét!
“Nguỵ Thái Văn! Nguỵ Thái Văn!”
Giọng nói của Lam Hạ nhất thời kéo tâm trí Nguỵ Thái Văn tỉnh táo trở lại.
Cô nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao thế?”
Nguỵ Thái Văn lắc đầu, cười tươi đáp: “Không có gì, anh chỉ đùa thôi!”
Dưới màu nắng nhẹ, Nguỵ Thái Văn thoải mái trò chuyện với Lam Hạ rất lâu.
Không gian xung quanh ra sao, anh chẳng để tâm.
Mỗi lần Lam Hạ xuất hiện thì dường như trong mắt anh không thể chứa được bất kì hình ảnh nào khác ngoài cô.
Nguỵ Thái Văn không dám chắc về suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn dành cho Lam Hạ.
Nhưng anh lại chắc chắn khẳng định, loại tình cảm mà Lam Hạ dành cho người đàn ông kia không chỉ đơn giản dừng lại ở mức cha nuôi.
Mỗi khi nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, trong mắt Lam Hạ là cả một bầu trời ngưỡng mộ và cảm mến.
Loại ngưỡng mộ ấy không giống với bất kì loại ngưỡng mộ nào khác trên đời này.
Ánh mắt cô cực kì ngây thơ, vậy mà lại trở nên mơ mộng một cách kỳ lạ chỉ với cái tên Ngạo Lăng Cẩn.
Nguỵ Thái Văn thực sự căm ghét ánh mắt đó của cô, chỉ muốn một lần xoá bỏ nó.
Quả thực anh rất sợ, sợ rằng nếu đến cả Ngạo Lăng Cẩn cũng mang trong lòng loại cảm giác kia…
Thì liệu anh có còn cơ hội để đứng vào vị trí nào trong tim Lam Hạ hay không?
[…]
“Ngạo tiên sinh, đây là loại rượu mà chúng tôi mới…”
“Cút!”
Ngạo Lăng Cẩn bực dọc, tay siết lấy chiếc ly thuỷ tinh vừa bị anh uống cạn.
Nữ nhân viên hầu rượu có lẽ là người mới đến làm, cho nên mới không rõ tính cách của vị tiên sinh kia.
Cô ta vẫn tiếp tục muốn nói: “Ngạo tiên sinh, ngài không muốn dùng thử…”
Nhưng đột ngột, chẳng hiểu điều gì đã khiến tâm trạng Ngạo Lăng Cẩn tồi tệ vô cùng.
Anh một tay đập vỡ cả ly, giận dữ quát lớn: “Cút! Tôi bảo cút ra ngoài hết cho tôi!”
Dáng vẻ nổi điển của Ngạo Lăng Cẩn khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng lúc này sợ đến tái mặt.
Bọn họ lần lượt cúi đầu, nhanh chóng theo lệnh mà rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn vài tên thuộc hạ, lúc này Hắc Vũ mới lên tiếng.
“Thiếu gia, nhân viên kia là người mới nên không hiểu chuyện.
Ngài đừng giận quá! Để tôi rót rượu cho ngài.”
Ngay khi Hắc Vũ vừa rót đầy ly mới, thì Ngạo Lăng Cẩn đã rất nhanh cầm lên, một hơi uống cạn.
Sắc mặt Ngạo Lăng Cẩn ảm đạm vô cùng, giữa trán đã hằn đậm phẫn nộ.
Trong mắt anh ẩn hiện một vài hình ảnh nhức mắt nào đó mà anh vừa trông thấy cách đây vài tiếng.
Đáy mắt hệt như bùng lên hai ngọn lửa lớn, một lần giận dữ muốn đốt sạch tất cả.
Lam Hạ! Lam Hạ!
Cái tên này hết lần này đến lần khác liên tục lặp lại trong tâm trí anh, khiến anh gần như hoá điên.
Đến mức cả tay cũng cơ hồ siết đến run lên vài lần.
Hắc Vũ nhìn anh, hắn ngồi quay mặt sang một hướng.
Hai tay hắn xoa nhẹ lên ly rượu, sau đó đưa lên uống một ngụm nhỏ mà nở nụ cười đầy ác ý.