Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 11
Giây phút cánh cửa mở ra, Lam Hạ nhỏ bé vẫn còn đứng lọt thỏm trong vòng tay của Mao Vũ, hơn nữa tay còn cầm tay trông thân mật vô cùng. Lam Hạ mặt mũi ngờ nghệch, cô cất giọng: “Cha…cha nuôi…”
Ngạo Lăng Cẩn mặt mày biến sắc thậm tệ, đôi nhãn khí nẹt lên tia lửa điện đang muốn đánh chết cái tên thủ hạ dám phạm thượng. Anh đanh giọng lên tiếng: “Mao Vũ, tôi vắng mặt có mấy ngày, có phải cậu đã quên ai là chủ trong cái Bạch Ngự dinh này rồi có đúng không?”
Mao Vũ tự dưng thấy ớn lạnh cả sống lưng, vội buông cô gái trong tay minh ra, bước khỏi gian kính, cúi gập người thành khẩn đáp: “Tôi không dám thưa thiếu gia!”
Khi Mao Vũ còn chưa kịp nâng người lên, lập tức một tiếng súng chát tai bất chợt nổ lên, Lam Hạ trợn tròn hai mắt đứng đó cắn răng không dám hé môi nói lấy nửa lời. Còn Mao Vũ, bản thân hoàn toàn cảm nhận đuoc phát súng vừa rồi bắn viên đạn lướt ngang tóc của cậu ta.
Ngạo Lăng Cẩn tay cầm khẩu Glock 19, giương thẳng nòng súng nóng hổi trực diện với Mao Vũ, trệch một chút là viên đạn kia sẽ không ghim vào tấm bia bắn đẳng sau lưng cậu ta…mà sẽ ghim thẳng vào trán.
Nhìn tên thủ hạ tóc đỏ của mình còn chưa dám ngẩng mặt, Ngạo Lăng Cẩn chỉ lạnh nhạt nói: “Trình bắn của cậu còn chưa hẳn đã thuộc hàng thượng đỉnh. Chỉ dạy cho người khác thì cũng nên biết tự mình tiết chế, cậu…có hiểu tôi đang nói gì không?”
Mao Vũ ngẩng mặt, đứng thẳng người gật đầu đáp: “Tôi hiểu thưa thiếu gia, là do tôi đã quá tự cao! Xin ngài thứ lỗi!”
Thấy nam nhân trước măt không trả lời, Mao Vũ vội cúi chào lần nữa: “Nếu không viêc gì dạy bảo, tôi xin phép trước!”
Cửa phòng được Mao Vũ đóng lại, lúc này Lam Hạ đang đứng nhìn chằm chằm vào tấm bia bắn cách xa phía trước, cô lẩm bẩm: “Đứng xa như vậy…không cần cân nhắc..chỉ một phát mà trúng ngay tâm…”
“Thế nào?” giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm trầm cất lên từ sau lưng, làm Lam Hạ giật mình xoay người. Cô khép nép nhỏ giọng nói: “Cha nuôi…Cha về sao không báo cho ai hay, để con ra đón cha?”
“Không cần!” Ngạo Lăng Cẩn lãnh đạm đáp, Lam Hạ chỉ cần nghe cái âm sắc này cũng đủ biêt rõ ràng cha nuôi của cô – ông ấy đang rất rất là không vui.
Lam Hạ không dám nhìn thẳng vào đôi nhãn khí u ám kia quá lâu, bình thường đã lãnh khốc khôn cùng, bây giờ lại cộng thêm tâm trạng tồi tệ…đúng là chỉ chạm nhẹ ánh nhìn ấy thôi cũng làm gai óc cô dựng ngược hết cả lên.
Cô còn chưa biết phải nói gì, mặt nhìn xuống đất, hai tay cấu cấu lấy gấu áo đến nhăn nhúm. Bất chợt, một đôi giày tây đen láng bóng dừng lại ngay trước mặt cô. Lam Hạ cảm nhận đuoc cả một làn hơi thở nóng ấm đang nhẹ nhàng nhả ra, phủ lên người cô một sự ngột ngạt đến khó thở.
Ngạo Lăng Cẩn tối mặt nhìn đăm đăm lấy cô gái nhỏ đứng thấp dưới ngực mình, một cảm giác hệt như ghen tuông lồng lộn cuộn lên trong đáy lòng. Anh không nói trước một lời, ngang ngược kéo lấy Lam Hạ đứng trở vào trong gian kính làm cô bối rối hoảng loạn mà kêu lên: “Cha nuôi, cha làm gì….?”
“Chẳng phải con thích bắn súng sao? Muốn trở thành một tay xạ thủ kia mà!” Ngạo Lăng Cẩn nghiêm mặt nói. Đặt thân người Lam Hạ đứng gọn trong lòng, nhét lấy khẩu Glock 19 vào bàn tay cô, rồi áp đặt khoảng ngực rộng rãi chắc nịch của anh sát vào tấm lưng mảnh mai của Lam Hạ.
Lam Hạ vốn dĩ sau chuyện của ba năm trước, cô đã luôn tìm mọi cách để hạn chế tiếp xúc quá thân mật với Ngạo Lăng Cẩn hết sức có thể. Cô sợ, nếu càng tiếp xúc thì những sự rung động trong lòng cô sẽ mỗi lúc theo cô lớn dần từng ngày.
Tay cầm tay nâng cao khẩu súng, mặc cho Lam Hạ lúng túng muốn né tránh. Ngạo Lăng Cẩn vẫn một thái độ nghiêm khắc đến cùng, áp sát gương mặt mình vào bên má của cô, đôi mắt kiên định ánh lên tia quả quyết nhắm thẳng về trước.
một cái, nơi tâm điểm của tấm bia một lần nữa bị đục một lỗ hở. Lam Hạ căng mắt toát mồ hôi, hiện giờ cha nuôi của cô hoàn toàn tự ý hành động mà không cần để tâm đến người khác nghĩ gì.
“Không đúng, trước giờ cha nuôi vẫn luôn luôn như vậy…” Lam Hạ vô thức lầm bầm trong miệng, hai đầu lông mày nhỏ gọn thoáng cau lại đầy suy tư.
Vô tình lại để lọt vào thính giác nhạy bén của Ngạo Lăng Cẩn, liếc nhìn Lam Hạ, một tay bắt đầu vòng qua ôm lấy nơi eo nhỏ nhắn, lại cố ý chậm rãi lướt thật nhẹ, mơn trớn sự mềm mại của da thịt non nớt sau lớp vải thun mát lạnh.
“Ta vẫn luôn thế nào…trong mắt của con?” Ngạo Lăng Cẩn thấp giọng hỏi. Hơi thở nóng nóng phả vào vành tai của Lam Hạ, quá đáng hơn, cả cánh môi mềm ấm áp của anh còn chẳng biết là vô tình hay cố tình mà chạm hẳn vào vành tai đó của cô, làm cô mặc nhiên nổi đầy gai óc.
Vội nghiêng đầu né tránh, Lam Hạ run run giọng cười gượng nói: “Cha nuôi hỏi gì lạ vậy? Trước giờ trong mắt con, cha vẫn là người cha nuôi hoàn hảo nhất…”
Tình cảnh này làm Lam Hạ gợi nhớ đến ba năm trước, khi lần đầu tiên được cha nuôi tập bắn phát súng đầu tiên. Tuy nhiên, cảm giác lúc đó của cô với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ, tim nhỏ của cô đâp loạn như thể muốn xé toạt lổng ngực của cô mà chui ra ngoài….
Và dường như câu trả lời của Lam Hạ không hiểu sai do đâu, mà ngay khi vừa kêt thúc, lập tức bàn tay to lớn của Ngạo Lăng Cẩn nắm chặt lấy eo của cô, ra sức áp đặt cơ thể cô dựa sát hơn vào anh.
Ngạo Lăng Cẩn ruột gan nóng đến sắp bùng cháy, anh mang lòng yêu Lam Hạ đến cả bản thân anh cũng không thể ngờ đến. Nhưng có vẻ trong suy nghĩ ngây dại của cô, anh vẫn chỉ là một người cha nuôi không hơn không kém.
Lúc này, đột nhiên Ngạo Lăng Cẩn lại hỏi: “Con thích Mao Vũ?”
Lỗ tai Lam Hạ như bị chói đi đến đau nhức, cô nhíu mày ngớ ngẫn xoay mặt nhìn nam nhân sau lưng mà dứt khoát đáp: “Không có! Cha nuôi đừng nói bừa, con thích Mao Vũ theo một nghĩa khác…chỉ là xem như bạn bè thôi…”
Hàng lông mày của Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhích nhẹ, đôi mắt sắc sảo hằn lên chút ý niệm gian trá, anh nhếch môi cười một cái: “Ta có nói là con thích Mao Vũ theo trái nghĩa của con bao giờ, con đang cố giải thích với ta điều đó hay sao?”
“Hả…không! Không có!…” Lam Hạ hoàn toàn lúng túng đến tay chân luống cuống, cô quay mặt sang nơi khác, che giấu đôi má phấn đang sắp chín đỏ vì ngượng.
Quả thực, cô không hiểu tại sao lại như muốn nhảy dựng lên khi bị câu hỏi mang tính như nửa hoài nghi, nửa lại khẳng định của Ngạo Lăng Cẩn. Cô rõ ràng không thể chối cãi, là cô đang thực sự giải thích điều đó.
“Mình đang làm cái gì vậy trời?” Lam Hạ nhăn nhó thầm nghĩ. Nhìn thái độ này của cô, Ngạo Lăng Cẩn đủ biết cô đang rất ngượng. Vừa rồi cơn giận trong lòng anh vẫn còn cháy bừng, vậy mà chỉ với một lời mang tính chất giải thích đó của Lam Hạ cũng đủ dập tắt được ngọn hoả diệm trong người anh.
Buông Lam Hạ ra, Ngạo Lăng Cẩn kiểm tra lại băng đạn của khẩu súng, vừa làm lại vừa nói: “Sắp đến sinh nhật thứ mười tám của con, con muốn ta tổ chức như thế nào?”
“Sinh nhật…” hai mắt Lam Hạ tròn xoe đầy ngạc nhiên, Ngạo Lăng Cẩn đưa mắt nhìn cô, làm cô hơi bối rối vội cắn cắn móng tay mà nghĩ ngợi.
“Đúng thật…ba ngày nữa là tới sinh nhật mình…Sao mình không nhớ ra?” Lam Hạ khẽ thốt lên. Nhìn cô mắt chữ O miệng cũng chữ O tròn trĩnh mà Ngạo Lăng Cẩn không nhịn được, đành cười nhẹ một cái.
Lam Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cong môi vô tư nói: “Con không muốn có quá nhiều người lạ. Con chỉ thích một không gian ấm cúng với những người mà con yêu mến nhất ở Bạch Ngự dinh này!”
“Được! Ta đáp ứng theo ý con!” Ngạo Lăng Cẩn dứt khoát trả lời mà không cần một khắc suy nghĩ. Lam Hạ nhảy tưng tưng ra chiều rất thích thú, sau đó cô đột nhiên đứng ngay ngắn, có phần e dè mà nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi…con vừa nhận được lời mời đi chơi cùng một nam sinh học trên con một lớp trước đây. Theo cha…con có nên đi hay không?”
Ngạo Lăng Cẩn vừa mới dập được chút khó chịu trong lòng, chưa được bao lâu lại thêm một mồi lửa khác bắt đầu được nhóm lên. Anh đanh mặt, giả vờ hỏi cô: “Vậy…con có muốn đi hay không?”
Lam Hạ không đáp, cô ngẩng mặt nhìn anh, hai đồng tử tròn đen lại long lanh hệt như chứa hàng vạn tinh tú ngoài vũ trụ. Ngạo Lăng Cẩn cố ngăn nộ khí, cố tỏ vẻ lãnh đạm thờ ơ nói: “Nếu con thích…cứ việc đi!”
Trái lại với suy nghĩ trong đầu anh, là Lam Hạ sẽ phần nào đắn đo với sự lựa chọn của mình. Cô không những không suy nghĩ, mà còn nhảy lên sung sướng: “Thật sao cha! Con cảm ơn cha!”
Vừa nói, Lam Hạ vừa vỗ tay “Bộp bộp”, từng tiếng cười lẫn tiếng vỗ tay như những vết dao ghăm thẳng vào nơi tim của Ngạo Lăng Cẩn. Cô nói xong đã không do dự mà xoay lưng tung tăng rời khỏi phòng. Bỏ lại Ngạo Lăng Cẩn với một trời sát khí ảm đạm, khẩu Glock 19 trong tay bị anh siết đến muốn gãy đôi.
Ngẩng mặt nhìn lên cao, anh hít một hơi thật dài nén cơn thịnh nộ đang sắp trào khỏi họng. Anh vốn dĩ muốn thử xem phản ứng của Lam Hạ sx thế nào khi anh nói đồng ý cho cô đi đến buổi hẹn đó.
“Lam Hạ! Con đang thử thách sự kiên nhẫn của ta hay sao chứ?” Ngạo Lăng Cẩn nghiến răng ngậm tức, giận dữ nâng khẩu súng xả liên tiếp vào tấm bia vô số phát đạn.
Đến khi viên đạn cuối cùng được thả ra, khẩu súng cũng bị anh nổi nóng ném thẳng lên bàn. Đứng dựa người vào thành kính, Ngạo Lăng Cẩn đưa tay nới lỏng caravat, nếu không anh sẽ ngột ngạt đến chết vì tức mất.
Mao Vũ sau khi rời khỏi phòng bắn, cậu ta đi lẩn thẩn xuống đại sảnh, ở đây vô tình chạm mặt với Hắc Vũ. Hắn nhìn tên đàn em như người mất hồn, liền lên tiếng hỏi: “Đã gặp mặt thiếu gia?”
Mao Vũ hoàn hồn trở lại, liền vội gật đầu. Sau đó, Hắc Vũ đưa ánh nhìn hoài nghi phủ lấy toàn thân cậu trai trẻ, vốn là con người đa nghi, một động thái hoặc biểu hiện nhỏ cũng không qua được con mắt tinh tường của hắn.
“Tôi đã cánh cáo cậu tránh xa cô ta ra kia mà!” Hắc Vũ nghiêm giọng cảnh cáo. Mao Vũ hơi lấy làm ngạc nhiên, cậu ta mới hỏi: “Lão nhị, anh đang nói gì thế? Tôi và tiểu thư nào có chuyện gì…”
“Một tiếng cũng tiểu thư, hai tiếng cũng tiểu thư. Cậu từ lâu vốn đã không còn nhớ ra thân phận thực sự của cô ta là gì rồi có đúng không? Ngay cả bản thân mình là ai…cậu cũng sắp quên?” Hấc Vũ giận dữ nói.
Mao Vũ khép mắt thở nhẹ, trong lòng không tránh khỏi đau nhói mỗi khi chuyện thân phận này bị đem ra đào bới. Cậu ta xoay mặt nơi khác, lạnh nhạt nói: “Tôi còn có việc phải làm, xin phép anh!”
“Càng ngày càng không ra phép tắc!” Hắc Vũ cao giọng gắt lên, khi Mao Vũ vừa lướt qua hắn, hắn đã nhanh tay nắm lấy bả vai của cậu ta mà kéo trở lại.
Mao Vũ dùng tay đỡ lấy, bài trừ động tác khoá thế của Hắc Vũ. Nhưng hắn là ai kia chứ, hắn đường đường là một Lão nhị, nắm trong tay quyền quản giáo trên dưới Bạch Ngự dinh thay mặt cho Lão đại Bạch Vũ.
Hắc Vũ là một kẻ không dễ đối phó, hai tay Mao Vũ bị khoá chặt ra sau, dồn ép thật mạnh vào góc tường. Mao Vũ căng mắt hỏi lấy: “Lão nhị, anh làm cái quái gì thế!”
Hắc Vũ không đáp, hắn dùng hai ngón tay sờ nhẹ lên bên tóc trên vành tai của Mao Vũ vài cái rồi đưa nhẹ qua mũi ngửi lấy. Lập tức sắc diện thay đổi trông khó coi vô cùng, hắn gằn giọng nói: “Còn chối cãi, rõ ràng cậu đã làm cho thiếu gia tức giận đến nỗi xả súng vào cậu.”
Mao Vũ thực sự có chút hoang mang, đến cả mùi thuốc súng vương nhẹ trên tóc mình mà Hắc Vũ hắn cũng dễ dàng nhận ra. Buông cậu ta ra, Hắc Vũ lại nói: “Tôi cảnh cáo cậu, cũng như thay lời thiếu gia cảnh cáo cậu một lần sau cuối. Lần này chỉ là xả súng trệch đi một chút, lần tới…có lẽ sẽ không còn cơ hội trệch nhịp nữa đâu! Liệu hồn đi….”
Mao Vũ không trả lời, lặng im đứng đó nhìn bóng dáng Hắc Vũ lướt nhẹ qua mình. Trước khi đi khỏi, hắn vừa chỉnh đốn lại cúc áo sơmi nơi cổ tay vừa nói: “Sau khi Lão đại trở về, tôi không muốn cậu mang cái thái độ này ra mà làm việc với anh ta. Hậu quả…tôi không đỡ được dùm cậu đâu Mao Vũ! Lo mà làm tròn bổn phận của mình…Đừng để tôi hay bất cứ ai phải nhắc nhở cậu nhiều đến vậy!”
Tiếng bước chân của Hắc Vũ xa dần rồi im hẳn, Mao Vũ đứng đó mà lồng ngực kịch liệt nhấp nhô lên xuống. Đưa tay vuốt lấy gương mặt đầy khổ tâm, cậu ta chỉ còn biết nuốt mọi sự phẫn uất xuống tận đáy lòng. Lặng lẽ trở về phòng, tìm đến một chút men rượu để tâm trí phần nào đờ đẫn, chìm vào giấc ngủ sẽ tốt hơn.
***
Ngày hôm nay là một ngày cuối tuần, khí tiết rất trong lành, thích hợp cho những buổi dã ngoại, rong chơi thoả thích.
Và Lam Hạ hôm nay trong một chiếc áo thun màu đỏ thẫm bằng vải len, tay ngắn ôm sát cơ thể. Kết hợp cùng phần chân váy xoè bằng vải lụa mềm mịn, hoạ tiết cánh hoa hồng nhung đỏ rực điểm trên nền trắng tinh khiết của chiếc váy dài đến đầu gối.
Lam Hạ tung tăng ra khỏi phòng, tay cầm túi xách bay nhảy vơi tâm trạng rất phấn khởi lao ngay ra xe đang đợi sẵn bên dưới. Đã bao nhiêu lâu bị nhốt ở cái toà đài rộng lớn này sắp chán đến chết, hôm nay cô được ra ngoài đi chơi một lần, hỏi sao mà không phấn khích.
Nhưng nụ cười trên môi Lam Hạ chợt vụt tắt, khi nhìn thấy ngoài chiếc xe mà cô sẽ đi, thì kèm theo sau là ba chiếc xe khác, cùng với mỗi xe là bốn tên thủ hạ mặc một cây âu phục đen kịt quen thuộc.
Lam Hạ cong môi tỏ vẻ khó chịu: “Gì chứ? Đi chơi cũng không yên sao? Còn phái theo nhiều người đến vậy? Không vui gì hết…”
Cô đứng đó chà chà mũi giày nhọn xuống nền đất, Lam Vũ đi đến trước mặt cô mà nói: “Tiểu thư, mời lên xe!”
Lam Hạ ngẩng mặt, nghiêng nghiêng đầu nhìn tên thủ hạ to con đang đứng trước mình mà cắn môi cười một cách ranh mãnh. Cô thầm nghĩ: “Ai chứ cái chú to con này lại dễ đối phó hơn nhiều với Mao Vũ…”
Nghĩ vậy, Lam Hạ ngẩng cao đầu sải bước về phía xe, nhanh chóng ngồi vào trong. Lam Vũ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho cô theo lệnh của Ngạo Lăng Cẩn, đồng thời là giám sát mọi nhất cử nhât động của cô trong buổi hẹn ngày hôm nay.
Từng chiếc xe lần lượt rời khỏi sân lớn của Bạch Ngự dinh, phía trên cửa sổ từ lầu một, Ngạo Lăng Cẩn đứng sau bức rèm cửa màu xám nhạt mà nuốt giận gằn giọng: “Trịnh Lam Hạ, có giỏi thì con dám làm trò với cái tên ranh con kia đi, để xem ta trị con thế nào…”
Ngồi trên xe, Lam Hạ tự do tự tại chống cằm nhìn ra phía ngoài đường phố nhộn nhịp. Những dòng xe nối đuôi nhau ngược xuôi lên xuống liên tục không ngừng, dòng người đi bộ trên vỉa hè cũng nhiều vô số kể. Những toà nhà cao chót vót đan xen nhau nằm trên lồng phố sầm uất, ánh lên trong đáy mắt ngây thơ của cô là một sự thích thú khó tả.
“Đúng là mình hệt như một con thú cưng lâu ngày bị xổng chuồng đây rồi…thích thật!” Lam Hạ vô tư nói. Lam Vũ xoay đầu nhìn cô, hắn lại lên tiếng: “Tiểu thư, cô nói vậy là không đúng cho thiếu gia chúng tôi. Cô không phải thú cưng, mà là bảo bối…”
“Bảo bối?!” Lam Hạ tròn mắt ngạc nhiên hỏi ngược trở lại. Lam Vũ vốn dĩ vẫn là một tên đại ngốc trong việc nói về mảng đề tài tình cảm, hắn nói toạt hết ra không chút giấu giếm: “Đúng rồi, thiếu gia căn dặn tôi phải theo sát bảo bối như tiểu thư, tuyệt đối một vết trầy xước cũng không được phép xuất hiện…À không, phải nói là một sợi lông sợi tóc trên người cô cũng không được rụng…”
Lam Hạ tự dưng thấy trống ngực khua liên hồi, đập đến lồng ngực cô cũng thấy tức tối khó thở. Sự hớn hở trên mặt cô vụt tắt, thay vào đó là một sự ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ âu muốn nhả ra khói.
Cô ngã lưng ra ghế, hai tay cấu chặt túi xách trước bụng mà lẩm bẩm: “Bảo bối…Cha nuôi xem mình là bảo bối sao chứ?”
Nói đến đây, cánh môi nhỏ nhắn của Lam Hạ vô thức tự nhiệ mỉm cười một cái. Cô không có chiếc gương để tự soi mình vào ấy, khi bây giờ cả một biểu diện của cô in rõ hai từ “hạnh phúc” hay “mãn nguyện” là không lầm vào đâu được.
Xe lăn bánh được chừng ba mươi phút đã đến nơi. Điểm hẹn là dinh thự của Nhĩ Bàng, hôm nay cô ấy tổ chức một bữa tiệc nướng nho nhỏ ở sân sau của nhà mình.
Lam Hạ bước xuống xe, vừa muốn nhấc chân bước vào cổng đã bị Lam Vũ bám theo như một cái đuôi không thể cắt bỏ. Cô xoay người nhíu mày nhìn hắn, hắn lại cười cười mà nói: “Tiểu thư, nếu cô có chuyện gì, cái mạng này của tôi sẽ không giữ đuoc đâu! Tiểu thư yên tâm, tôi chỉ đứng một góc xa xa để trông chừng…sẽ không phiền cô đâu!”
“Không phiền gì chứ! Chỉ việc cứ bị một cặp mắt dõi theo thôi cũng đủ làm mình mất hết tự nhiên rồi còn gì…chú đại ngốc!” Lam Hạ thầm mắng trong lòng. Cô mệt mỏi thở dài rồi đi nhanh vào trong, vừa đến cửa chính thì đám gia nhân trong này đã cúi người hô lấy: “Ngạo tiểu thư!”
Tiếp sau đó, là cái giọng trong vắt của Nhĩ Bàng reo lên: “Cậu tới rồi sao? Đợi cậu nãy giờ…nào nhanh nhanh lên!”
Lam Hạ còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, đã bị Nhĩ Bàng hấp tấp nắm tay kéo đi thẳng ra phía sân sau. Ở đó, có mặt của Trắc Dũ cùng anh chàng nam sinh đã ngỏ lời hen với cô – Vương Hạo. Họ ngồi nướng những xiên thịt thơm lừng, hấp dẫn, nhìn cô, Vương Hạo đã cười rât tươi mà đứng dậy: “Lam Hạ, đến đây!”
Cô chậm rãi đi tới, Vương Hạo lịch sự kéo lấy chiếc ghế xếp nhỏ cho cô. Cô ngồi xuống ngay bên cạnh anh ta, khoảng cách có vẻ hơi gần cho nên Lam Vũ lập tức nhảy bổ vào: “Cậu trai trẻ, xin giữ khoảng cách một chút. Khoảng cách an toàn…cho cả cậu và cho tôi!”
“Người..người này là…” giọng Vương Hạo cất lên khó hiểu, cả Trắc Dũ cùng Nhĩ Bàng cũng nghiêng đầu thắc mắc. Lam Hạ nhăn mặt thở dài, cô kéo lấy Lam Vũ sang một bên mà khổ sở năn nỉ: “Chú ơi chú, cho tụi con một chút riêng tư đi. Nè, chú ngồi đây đi… con sẽ nướng thịt cho chú ăn!”
Lam Vũ bị cô đẩy ngồi xuống một băng ghế đá dưới gốc cây, cô nhét vào tay hắn hai xâu thịt nướng vừa được Vương Hạo đưa cho rồi quay về chỗ ngồi.
Sau một hồi ăn chơi no say, Lam Hạ lén nhìn qua tên thủ hạ sau lưng, hắn vẫn ngồi đó nhìn về phía cô không rời mắt. Trong đầu Lam Hạ chợt nảy lên một ý nghĩ, cô muốn ra ngoài đường để tiện cho việc đánh lạc hướng tên thủ hạ bám đuôi.
Lam Hạ thì thầm với đám bạn, rồi một lúc đứng lên đi dần về phía Lam Vũ mà nói: “Chú, tụi con bây giờ sẽ ra đường đi dạo môt chút. Chú chịu khó nhé!”
“Không vấn đề gì…Nhiệm vụ của tôi mà!” Lam Vũ cười khì khì. Lam Hạ cùng Nhĩ Bàng ngồi chung một xe, còn Trắc Dũ và Vương Hạo lại đi chung một xe khác.
Theo sau họ, vẫn là đoàn xe ba chiếc của Ngạo Lăng Cẩn đã phái theo. Lam Hạ ngồi tựa đầu vào vai Nhĩ Bàng, khẽ nói: “Lát nữa, nhớ phối hợp cho tốt vào!”
Địa điểm mà cả đám nhóc của cô lựa chọn là khu vui chơi giải trí Happy Valley. Nơi này vào những ngày cuối tuần đông đúc vô cùng, thuận lợi hơn hẳn trong việc trốn khỏi tầm nhìn của đám thủ hạ.
Sau khi vào cổng, Lam Hạ giả vờ đi toilet, để đám thủ hạ đứng bên ngoài canh giữ. Cô đi vào trong, hất cằm mà nói: “Có giỏi thì mấy người vào đây mà trông chừng tôi luôn đi….”
Nói xong, Lam Hạ đi đến góc tường cuối cùng của nhà vệ sinh, ở đó có một ô cửa sổ không to lắm, nhưng vừa đủ cho thân người nhỏ bé như cô chui qua.
Lam Hạ kéo lấy hai cái thùng rác gần đó chồng lên nhau, cô trèo lên, ném túi xách qua đó cho Nhĩ Bàng chụp lấy. Còn bản thân bắt đầu trèo lên, bộ dạng mặc váy mà giơ chân để trèo lên đó của cô làm ai nấy trong này nhìn thấy cũng phải ngớ mặt mà kinh ngạc.
Lam Hạ vẫn là mặc kệ, cô khổ sở biết chừng nào mới trèo hết thân người qua khỏi cái khung cửa sổ nhỏ xíu chết tiệt đó. Bên ngoài, đã có sẵn Trắc Dũ dùng tay đỡ lấy cô nhẹ nhàng đáp đất. Nhĩ Bàng đưa túi xách cho cô, không quên búng tay mừng rỡ: “Đại công cáo thành nha…”
Lam Vũ cùng đám thủ hạ đứng đợi bên ngoài hồi lâu không thấy Lam Hạ trở ra, liền thấy có điều bất ổn. Hắn đạp cửa phòng vệ sinh xồng xộc tiến vào, nhìn thấy cả đám đàn ông cao to lực lưỡng ngang nhiên bước vào, đám phụ nữ bên trong đã la hét thất thanh, người tạt nước, người ném đồ muốn xua đuổi những tên “yêu râu xanh bất đắc dĩ”
Lam Vũ cùng đám người của mình chỉ còn biết trốn thoát thân, cả thân người kẻ nào kẻ nấy đều ướt nhẹp như chuột lột. Hắn thở hồng hộc mà giận dữ gắt lên: “Còn không mau chia ra tìm cô ta trở về…”
Đồng hồ trên tay Nhĩ Bàng điểm 4h chiều. Cả bọn ngồi xuống một dãy ghế đá nơi khuôn viên nghỉ ngơi sau cả ngày chơi trò rượt bắt với đám thủ hạ bám đuôi.
Trắc Dũ đứng lên, vội nháy mắt với Nhĩ Bàng mà nói: “Hai người ngồi đâu nghỉ mệt chút đi, bọn tớ đi mua nước…”
Nhĩ Bàng hiểu ý, cô cũng vội đứng dậy theo sau bước chân của Trắc Dũ mà rời khỏi, hòng nhương lại không gian riêng tư cho Vương Hạo khi ai cũng biết anh ta từ lâu có ý với cô tiểu thư của Ngạo gia.
Lam Hạ thì vô tư, cô ngồi đó thở hỗn hễn, một tay đưa lên không ngừng phe phẫy tạo gió cho mát mẻ một chút. Vương Hạo cầm lấy mảnh giấy bản đồ trong tay, nhẹ nhàng quạt cho cô, chu đáo nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thở đến buồn cười.
Lam Hạ ngây ngô nhìn anh ta, lại nói: “Cảm ơn anh…để tự em làm được rồi!” Nói xong, cô cũng cầm lên một tấm bản đồ ngay bên cạnh mà quạt lấy quạt để. Lúc này, Vương Hạo mới đột nhiên hỏi: “Lam Hạ, em đã tốt nghiệp rồi, vậy chuyện em quen bạn trai, cha nuôi của em không ngăn cấm nữa chứ?”
“Bạn trai?!” Lam Hạ ngạc nhiên, quả thực cô chưa từng nghĩ đến việc này bao giờ. Hơn nữa, trong lòng cô biêt rất rõ, vẫn còn một thứ tình cảm mơ hồ khó đoán giữa cô và Ngạo Lăng Cẩn, điều này phần nào làm đầu óc cô không có thời gian cho những chàng trai khác.
Lam Hạ cười thật nhẹ, nhìn Vương Hạo, cô nói: “Thực ra…chuyện quen bạn trai em tạm thời không muốn nghĩ đến! Độc thân thế này hình như cũng không phải là điều tồi tệ. Vương Hạo, anh xem có đúng không?”
Đáp lại sự vô tư của Lam Hạ, là một cái nhìn rất thâm thuý từ Vương Hạo. Cô thoáng mất tự nhiên, vội muốn đứng lên tìm một góc khác để dễ thở môt chút. Nhưng khi vừa nhấc cái mông khỏi ghế, bàn tay của cô bị một lực nắm lấy kéo nguọc trở lại.
Cả thân người Lam Hạ té nhào vào phía Vương Hạo, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta thả ngay một cái hôn ngay vào bên má.
Lam Hạ tròn mắt, mặt mũi cũng muốn biến sắc theo. Bàn tay cô nắm chặt túi xách đến run lên từng cơn. Cô nhìn Vương Hạo, tức tối mà gào lên: “Anh điên sao chứ? Tự dưng hôn em?”
Vương Hạo nghiêng đầu nhìn cô, chỉ khẽ cười mà nói: “Anh thích em, một cái hôn ngay má thì có đáng gì?”
“Có đáng gì? Vương Hạo…em đánh chét cái tên háo sắc nhà anh!” Lam Hạ nói rồi dùng tay đánh tới tấp vào người Vương Hạo, làm anh ta có phần kinh ngạc khi thấy cô phản ứng có vẻ thái quá.
Lam Hạ không hiểu trong lòng cô bây giờ la như thế nào. Chỉ biết, cảm giác khi cô bị Ngạo Lăng Cẩn “vô tình” hôn trúng ngay trán hoàn toàn khác hẳn với cái hôn này của Vương Hạo. Ngạo Lăng Cẩn không khiến cô khó chịu, không làm cô phải thấy hơi sợ hãi. Ngược lại nơi lồng ngực của cô còn bị đập trống liên hồi…
Còn hiện tại, thứ mà Vương Hạo đem lại cho Lam Hạ cô chỉ là một sự khó xử lẫn bực dọc vô cùng. Cô ngừng không thôi đánh người, nhìn nam nhân trước mặt cô giận dỗi thốt lên: “Anh thích em là chuyện của anh, nhưng em không thích anh, lại càng không thích anh hơn nữa khi anh đi làm cái hành động tự tiện đó…”
Nói xong, Lam Hạ đã xoay người bỏ đi. Trắc Dũ cùng Nhì Bàng vừa hay đi tới nhìn thấy cô rời đi liền chạy theo gọi lấy.
Lúc này, vô tình lại chạm mặt với đám người của Lam Vũ cách đó không xa. Khi mà âm thanh của Lam Hạ nói rằng “Anh ta dám hôn tớ” truyền đến tai hắn, hắn thấy như trời sập đến nơi mà lao đến.
“Tiểu thư, cái tên nào dám xúc phạm cô?”
Lam Hạ căng mặt không nói, nếu nói ra chắc chắn Vương Hạo sẽ chết chắc. Nhìn Lam Vũ, cô gượng cười thấp giọng: “À không, chú nghe nhầm rồi, làm gì có ai hôn con…”
Nhưng Lam Vũ đột nhiên đa nghi lạ thường, hắn nhất quyết hỏi đến cùng: “Có phải cái tên ranh con họ Vương đó không? Được rồi, để tôi xử lí nó cho tiểu thư…”
Nói rồi Lam Vũ đã hung hăng muốn lao đi, Lam Hạ cùng Trắc Dũ khổ sở giữ chặt thân người to lớn của hắn mà ghì lại. Lam Hạ lại luôn miệng gào lên: “Vương Hạo, chạy đi mau lên…mau đi đi…”
“Tụi bây, đuổi theo bắt thằng nhóc đó lại cho tao!” Lam Vũ cao giọng nói với đám thủ hạ phía sau. Ngay khi đám người đó muốn chạy đi, Lam Hạ đã giận dữ hét lên: “Đứng lại cho tôi…”
Một vài tên nhích chân muốn chạy, cô lại quát: “Tôi nói đứng lại có nghe không? Là lệnh của Lam Vũ lớn hay của tôi lớn?”
“Chúng tôi không dám thưa tiểu thư!”
Lam Hạ cùng Trắc Dũ thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Được rồi, tôi muốn về Bạch Ngự dinh…”
Lam Vũ nhìn bóng lưng của cô đang đi xa dần, hắn mệt mỏi hít một hơi thật sâu. Khi mà cả ngày hôm nay hắn bị một con nhóc như cô dắt mũi dẫn đi vòng vòng cả một buổi, bây giờ còn để xảy ra cái chuyện động trời kia, nếu Ngạo Lăng Cẩn biết được, chắc chắn hắn sẽ bị xử đẹp.