Ngôn Tình Trở Về

Chương 130


Bạn đang đọc Ngôn Tình Trở Về – Chương 130


Bóng người màu xanh kia đi với tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã lên Hồ Lô Sơn, nhưng hắn ta không đi thẳng lên núi mà dừng lại ở một khu rừng.
“Không biết các hạ đi theo ta là vì cớ gì?” Cù Vân Thăng đứng yên, quay đầu hỏi.

Hắn ta nhắm mắt nhưng vẫn nhìn thẳng về phía bụi cây sau lưng.
Vị khách áo choàng bước ra, nhìn Cù Vân Thăng, không lên tiếng.

Cù Vân Thăng cũng không nói gì, hai người đứng cách nhau một khoảng, không khí ngày càng trở nên căng thẳng.
Thời gian chờ đợi trôi qua, Cù Vân Thăng lên tiếng trước: “Ta là người mù, tuy không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được khí tức của các hạ, có vẻ là bạn của Liêu thiếu gia.

Nếu đã vậy, ta nghĩ rằng các hạ không có ác ý gì, chỉ là không biết vì sao các hạ lại đi theo ta?”
“Ta đã cố ý ẩn mình nhưng Cù tiên hữu vẫn phát hiện ra, có thể thấy tu vi không hề tầm thường.

Trước mắt ta thật sự không có ác ý với tiên hữu, chỉ là hơi tò mò, nửa đêm nửa hôm Cù tiên hữu một mình len lén lút lút chạy tới Hồ Lô Sơn làm gì, thế nên mới đi theo xem sao.”
Giọng của vị khách áo choàng bay bổng giữa rừng núi đêm trăng khiến người ta không phân biệt rõ tiếng xuất phát từ đâu.

Nếu là người mù thật, khi gặp tình huống thế này, trong lòng ý nhiều sẽ thấy thấp thỏm nhưng Cù Vân Thăng chỉ cười: “Mỗi người đều có bí mật, chúng ta bèo nước gặp nhau, các hạ cớ chi lại lo chuyện bao đồng chứ.”
Vị khách áo choàng đáp: “Kẻ rảnh rỗi đương nhiên phải lo chuyện bao đồng rồi.”
Ý cười trên mặt Cù Vân Thăng nhạt dần, “Tại sao tiên hữu cứ phải làm khó ta?”
Vị khách áo choàng nhìn hắn, thần sắc bình đạm đáp: “Ngươi bị tâm ma quấy nhiễu, sắp nhập ma, ngươi nói xem vì sao ta phải làm khó ngươi?”
“Hóa ra ngươi nhận ra.” Cù Vân Thăng nói xong, mặt không cảm xúc, “Ta che giấu lâu như vậy chưa từng có ai phát hiện, các hạ có thể nhìn thấu ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy, xem ra các hạ cũng đang che giấu tu vi.”
“Khách sáo rồi.” Vị khách áo choàng phất tay, ngữ khí như đang hàn huyên tâm sự: “Vẫn là ngươi che giấu giỏi hơn, nếu đến những nơi náo nhiệt tu sĩ tập trung nhiều, gặp phải tu sĩ tu vi cao thì đã sớm bị phát hiện rồi.”
“Nếu ngươi phát hiện thì không thể giữ ngươi được nữa.” Cù Vân Thăng đúng thực là một tên mù nói làm là làm.

Nói chưa dứt câu đã tấn công về phía vị khách áo choàng, ra tay toàn là sát chiêu không lưu tình, muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
Vị khách áo choàng không hoảng không loạn, nhẹ nhàng tiếp một chưởng của hắn, mượn lực bay ra sau, đáp lên ngọn cây.


Hắn nhìn Cù Vân Thăng đang tràn ngập sát khí, thở dài nói: “Vốn dĩ ta chỉ cảm thấy ngươi có điểm kỳ lạ, muốn thăm dò một chút, bây giờ ngươi nóng ruột muốn giết ta như vậy đủ để ta có thể khẳng định ngươi chắc chắn có vấn đề.”
Cù Vân Thăng đã quyết định quyết người thì không phí lời thêm, vị khách áo choàng nói gì hắn ta cũng không đáp, quyết tâm lấy mạng vị khách áo choàng tại đây.

Nhưng mà, hắn ta càng đánh càng sợ.

Không chỉ vậy, hắn cảm thấy đối phương giống như một luồng khí không thể nắm bắt.
Trái tim Cù Vân Thăng trùng xuống, hắn biết tu vi của đối phương có thể hơn mình.

Thấy tình hình không ổn, Cù Vân Thăng cảm thấy không tiện dây dưa tiếp với hắn nữa, quyết định thoát thân đã rồi tính sau.

Hắn không dùng đao kiếm mà dùng một cây kim bạc mảnh như lông bò, trên kim có tẩm độc, phóng theo linh lực bay vút đi như cơn bão.
Trong tay vị khách áo choàng không có vũ khí, chỉ có một thanh kiếm đeo trên lưng nhưng hắn rất tiếc, không nỡ dùng nên đành phải cởi chiếc mũ che trên đầu, vận linh lực, chặn lại kim độc đang bắn về phía mình.

Trong lúc đó, Cù Vân Thăng đã thừa cơ chuồn mất.
Vị khách áo choàng cũng không gấp gáp, hắn lấy kim độc cắm trên mũ ra, sau đó hóa thành một miếng bạc, tách độc tố bên trên ra rồi nhét miếng bạc vào túi tiền của mình, sau đó quan sát chất độc vừa tách ra.
Loại độc này không giống những loại độc thông thường khác, nó chỉ là độc khi bám trên kim bạc.

Ngân Hệ lấy từ hoa Hoàng Nhân là một loại độc rất thú vị, trúng độc này không chết mà sẽ phát điên.

Vị khách áo choàng biết nơi nào mọc nhiều hoa Hoàng Nhân nhất, chính là núi Lãng Phù.

Hoa Hoàng Nhân chỉ độc ở rễ, khi hoa nở sẽ tỏa ra mùi hương say đắm, dùng để ủ rượu cũng được lắm.
Vị khách áo choàng vừa nghĩ ngợi miên man vừa lấy một chiếc bình nhỏ bằng ngón tay cái, mở nắp bình ra.

Bên trong lập tức có một con trùng nhỏ sáng lấp lánh như đom đóm bay ra.


Hắn búng ngón tay, con trùng như ngửi được mùi hương, bay vào sâu trong rừng cây.
Vị khách áo choàng đi theo rồi biến mất ở nơi sâu thẳm trong rừng.

Con trùng này không phải trùng bình thường, nó là linh trùng, có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt, cho dù là người tu vi cao đến mấy cũng không phát hiện ra.

Vị khách áo choàng vô tình có được con trùng này, hắn cảm thấy thú vị nên mang theo, lần này đã phát huy tác dụng.
Theo sự chỉ dẫn của con trùng, vị khách áo choàng nhanh chóng lên đến lưng chừng Hồ Lô Sơn.

Đây hẳn là nơi có trận pháp tự nhiên mà Liêu Viên Viên nhắc đến lúc sáng.

Vị khách áo choàng quan sát xung quanh một lượt, phát hiện ở đây có trận pháp thật, nhưng không phải trận pháp tự nhiên mà có người tạo ra.

Thủ pháp bố trận này không tầm thường, nếu là người không tinh thông trận pháp thì rất dễ bị lừa.
Đến trước trận pháp, vị khách áo choàng không đụng đến trận pháp đó vì con trùng nhỏ không hề bay tiếp mà đâm đầu xuống ao nước bên cạnh.
Vị khách áo choàng thấy vậy, nhướn nhướn mày, sau đó cũng nhảy vào trong ao.
Không lâu sau, một người bước ra từ trong rừng rậm, không ai khác chính là Kim Ngọc đã bị vị khách áo choàng cho ngủ say trước đó.

Nét mặt y nghiêm túc lạnh lùng, không còn tươi cười hi ha như lúc sáng.

Y đi đến gần ao nước, nhíu mày, nhìn xuống ao giây lát rồi lại nhìn trận pháp chặn ngang đường lên núi gần đó, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là thuật che mắt.”
Sau đó y không chút do dự, bao bọc linh khí quanh người rồi nhảy xuống ao.
Vị khách áo choàng đi theo đốm sáng xanh lục trong nước khoảng chừng nửa nén hương thì nhìn thấy có ánh sáng phát ra phía trước.

Nhô lên khỏi mặt nước, hắn nhìn thấy một vùng đất ẩn sâu trong núi.

Cũng chẳng biết ao nước này là thế nào, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo thông đến nơi này.

Đây là một vùng lõm vào ở sườn núi, âm khí cực nặng, hình thành một vùng sương mù hỗn độn tụ trên không trung.

Khoảng trời rộng lớn bị âm khí đen đặc che kín.
Vị khách áo choàng nhìn quanh, điểm mũi chân, đứng lên trên cao nhìn xuống, thu tất cả khung cảnh vào tầm mắt.

Ở đây có người bày Tụ Âm trận, khá giống với trận pháp hắn bày trên Chướng Âm Sơn năm đó.

Nhưng nơi này không chỉ có một trận, nhìn dòng nước uốn khúc và cây hòe mọc ở khắp nơi, toàn bộ đều là thuật dưỡng âm, bày bố ở phương vị cố định.
Nơi này là nơi để nuôi quỷ tụ âm, phục sinh quỷ hồn.

Vị khách áo choàng thấy vậy, đoán ra có kẻ muốn giở trò gì đó ở đây, sắc mặt hắn ngày càng âm trầm.

Hắn nhìn ánh lửa lờ mờ ở sâu trong sườn núi, sờ Hi Vi kiếm trên lưng.
Trung tâm tụ âm đại trận có một căn viện ngói xanh tường trắng, trong viện trồng một cây hòe rất to, nhìn từ xa có thể thấy trên nhánh cây treo đầy dây đỏ.

Nhìn lướt qua giống như cây thần cầu phúc trong đền miếu.

Đáng tiếc, cây hòe này không phải thần thụ phù hộ con người, giúp con người đạt được tâm nguyện, nó là quỷ thụ bị hạ chú pháp tà ác, có thể nuốt chửng sinh mệnh.
Những sợi dây đỏ trên cây giống y đúc sợi dây vị khách áo choàng lấy được sau khi cứu Thẩm Vô Cô.

Dây đỏ như máu quấn lấy vô số sát khí oan hồn mà mắt thường không thể nhìn thấy, đến gần hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của đám ma quỷ.
Sắc đêm đương nồng nhưng trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, dưới cây hòe còn sáng tỏ rạng ngời
Vị khách áo choàng nhảy xuống, đi về phía trạch viện.

Không còn gì nghi ngờ, nơi này là âm địa mà hắn muốn tìm.

Hồn phách của Thẩm Vô Cô bị cây hòe trong viện hút đi, nếu muốn giải quyết vấn đề thì phải hủy cây hòe này đi.
Chuyện này muốn làm không hề dễ dàng.


Cù Vân Thăng kia chắc chắn có liên quan tới chuyện này, có khả năng những thứ này do hắn bày ra.

Tuy lúc nãy hắn ta ở thế hạ phong nhưng vị khách áo choàng biết, Cù Vân Thăng cố kỵ gì đó nên mới không muốn đánh với hắn mà chọn tránh đi.
Nếu quyết định hủy cây hòe quỷ làm mắt trận này, Cù Vân Thăng hiển nhiên sẽ không dễ dàng rút lui như vậy.

Đến khi đó, chắc rằng phải liều mạng ta sống ngươi chết.

Tu vi của Cù Vân Thăng chưa đến Hóa Tiên cảnh nhưng cũng không kém bao nhiêu, đến cả vị khách áo choàng cũng không thể dễ dàng khống chế hắn, nếu đánh nghiêm túc thì…
“Ta đã tự hủy kiếm của mình rồi, bây giờ trong tay không còn binh khí nào khác, giao thủ với người ta e là không ổn.” Vị khách áo choàng đứng ngoài viện, nói với thanh kiếm sau lưng mình.
Bốn bề tĩnh lặng, kiếm cũng không thể đáp lời hắn.

Hắn không để tâm, tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Ta biết, ta sẽ không dùng đến ngươi.”
“Như vậy thì hơi đáng lo nhưng không sao, đi thôi, chúng ta vào trong xem sao.”
Dứt lời, hắn đi vào trong viện.

Căn viện trông rất bình yên này bày đủ loại trận pháp, nếu là kẻ khác bước chân vào, có khi chưa đi được ba bước đã bị chủ nhà phát hiện rồi, nhưng tu vi trận pháp của vị khách áo choàng cực kỳ cao, thông thạo các loại kỳ trận, trận pháp này không thành vấn đề với hắn.

Hắn vừa đi vừa giải trận, sau khi đi qua còn không quên trả lại trận pháp nguyên dạng, tránh để Cù Vân Thăng nhìn ra sơ hở.

Cứ thế, hắn im hơi lặng tiếng đi sâu vào trong viện.
Cả trạch viện trống huơ trống hoác, hơi lạnh thấu xương tỏa ra tứ phương, gió lạnh xuyên qua mọi ngóc ngách như có vô số người đang thì thầm bên tai.

Đơn thuần là vì quỷ hồn và oán khí nơi này quá nặng khiến những quỷ khí nhạt nhòa tụ thành hình.

Xem ra nơi đây phải có trên hai trăm năm tuổi rồi.
Vị khách áo choàng tỉ mỉ đánh giá xung quanh, lòng thầm suy tính.

Bất chợt, có tiếng người vang lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.