Bạn đang đọc Ngôn Tình Ngoại Tình – Chương 12
Tôi ra khỏi nhà hắn lúc hơn 7h, hắn định đưa tôi đi.
Tất nhiên là tôi không đồng ý.
Tôi tạt vào một cửa hàng quần áo gần công ty mua một bộ đồ mới,lúc đi ra lại oan gia ngõ hẹp gặp ngay Hạ Tuyết
“Chị đi mua quần áo sớm thế.” cô ta cười nói
“Cô cũng vậy còn gì” tôi đáp rồi ra chọn một bộ đồ.
Mải chọn tôi cũng không để ý cô ta, lúc sau ra thanh toán thì sững người…anh đang đứng ngoài cửa tiệm với cô ta…
Tôi cười lạnh, sau đó đi ra
Tôi đi qua anh, không chào không nhìn…đối với tôi anh giờ như một người xa lạ.
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài
“Thanh Thanh….tối qua em đã đi đâu” anh chạy lại nắm tay tôi hỏi
“ Đừng giả bộ quan tâm tôi, anh thấy hỏi vậy có thừa hay không….” tôi gạt tay anh ra lạnh lùng nói
“Hôm qua anh gọi hỏi Cẩn Mai, cô ấy nói em tối qua không ở chỗ cô ấy.” anh nói,ánh mắt anh nhìn tôi
“Em đi đâu là quyền riêng tư của em, trước đây anh đi qua đêm có thấy em hé môi hỏi chưa?” tôi cười nói
“Quân, hôm qua em nhìn thấy một dáng người như chị Thanh đi vào Bar ở gần đây, nay lại thấy chị ấy đi mua quần áo sớm như vậy…..” cô ta ngập ngừng
Anh nắm tay tôi, lực nắm làm tôi đau, tôi cố thoát ra
“Em tốt nhất giải thích rõ cho tôi” giọng anh dữ hơi
Tôi cười khẩy cái, hất tay anh ra một cách dứt khoát
“Không có gì để giải thích.” tôi nói
“Không ngờ chị lại đê tiện thế..có chồng hai con rồi vẫn đi quyến rũ đàn ông.”Hạ Tuyết đứng bên xen vào
Cũng may bây giờ người ta bận đi làm nên không có ai để ý đến tôi và hai người này
“Sao cô Hạ đây lại biết rõ như vậy? Đừng nghĩ ai cũng giống như cô” tôi nhìn sang vẻ mặt tức đến đỏ của người con gái kia, tôi nhìn sang anh thoạt rồi nói
“Anh tin lời cô ấy em cũng chẳng có gì để nói” tôi xoay người bước đi, bỗng túi xách bị giật ngược lại tôi hơi mất thăng bằng và… Bịch một tiếng vang…tôi đau ê ẩm…!
Anh vẫn đứng đó như tượng đá, mặc cho cô gái kia muốn làm gì thì làm, tôi vô cùng bực tức
“Đứng lên đi” một giọng nói ấm áp vang lên như ánh nắng giữa mùa đông lạnh giá của tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt mỹ lệ kia
Bàn tay hắn chìa ra trước mắt tôi, cảm xúc khó diễn tả, tôi nhẹ nhàng nắm bàn tay ấy.
Cứ y như người đuối nước túm được khúc gỗ.
Hắn phủi bụi ở quần áo cho tôi, vuốt lại tóc tôi vô cùng tự nhiên
“Anh đã bảo sáng sớm để anh đưa em đi làm rồi mà, dạo này buổi sớm hay có chó dại đi linh tinh lắm’ hắn vô cùng tự nhiên hôn vào tay tôi, nơi có một vết xước nhỏ
“Anh là….chả lẽ là tiểu bao đệ’ của chị Thanh hả…ôi em bội phục chị đó nha’ cô ta cười nói, giọng điệu mỉa mai nghe rõ.
“Được cô ấy ‘bao’ tôi đây thấy hạnh phúc cả một đời” hắn cười tươi nói
“Cố Nguỵ” giọng anh như không thể tin.
Đến tôi cũng không tin rằng mình có thể gặp lại hắn huống hồ là anh
“Sở Đông Quân, cảm ơn đã chăm sóc cho Tiểu Thanh nhà tôi suốt thời gian qua” hắn đưa tay về hướng anh.
“Tố Thanh Thanh, em đừng có nói vì hắn trở về mà em muốn ly hôn với tôi…!tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra’ anh giận dữ nói, hất tay hắn ra
Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn người con gái cạnh anh, trong lòng cười khổ.
Anh và cô ta qua lại công khai trước mặt tôi, vậy anh làm sao còn có thể quản tôi đây?
Tôi không nhìn anh
“Tôi muộn giờ làm rồi, mình đi thôi” tôi đẩy nhẹ vai hắn, hắn quay sang cười cười
“Tôi sẽ sớm đón cô ấy về thôi, à anh có quan hệ với cô gái õng ẹo kia thì nhắc nhở cô ta: động vào người đàn bà của Cố Nguỵ tôi lần nữa là kết không hay đâu, chào!”
Hắn nói xong liền ôm vai tôi đi lên một chiếc Bend đen cạnh vỉ hè…!
Sau đó chiếc xe phóng đi…..mang tất cả mọi chuyện, mọi con người vứt bỏ lại phía sau……..