[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 30: Chứng minh 2


Đọc truyện [Ngôn Tình] Mị Hoạn – Chương 30: Chứng minh 2

Edit: xiaoyuming

Nhưng lúc này, Lý Bảo Chương vẫn cố chấp bò về phía trước, dùng tay ôm chặt chân Lương đế, sắc mặt hắn đã tái nhợt, trắng xanh: “Hoàng Thượng, Châu Châu nàng cái gì cũng không biết, cầu Hoàng Thượng tha cho nàng ấy một mạng.”

Lý Bảo Chương hầu hạ Lương đế lâu như vậy, nơi nào không hiểu tâm tư Lương đế lúc này. Nếu là Ngọc Thịnh công chúa thật sự chứng minh được người nàng ta thích là Châu Châu, vậy Châu Châu căn bản sống không đến ngày mai. Lương đế có lẽ sẽ đau lòng nữ nhi của mình, nhưng hắn sẽ tuyệt đối sẽ không bỏ qua người mà hắn cho rằng đã đi dụ dỗ nữ nhi của hắn.

Châu Châu thấy thế, vừa định động, lại bị Ngọc Thịnh công chúa bên cạnh bắt được. Ngọc Thịnh công chúa nhìn Châu Châu, biểu tình cứng đờ, tay nàng nắm chặt đến nỗi Châu Châu sinh đau

Lương đế hơi híp híp mắt, lúc này cửa điện mở ra, mấy tên thái giám bước vào. Lương đế không nhìn qua Lý Bảo Chương đang nằm trên đất van xin, chỉ lạnh lùng nói: “Đem Lý Bảo Chương kéo xuống, đánh!”

Mấy thái giám đều kinh ngạc một chút, trong đó có cái thái giám lớn mật hỏi một câu: “Hoàng Thượng, đánh bao nhiêu bản tử?”

“Trẫm không kêu ngừng, cứ đánh tiếp.” Lương đế rũ mắt nhìn xuống Lý Bảo Chương, bất quá chỉ là một cái nô tài, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến quyền uy của hắn. Bất quá chẳng qua là xả thân đã cứu hắn một lần, hiện tại đem sự việc lần này xem như đã trả đủ ơn nghĩa.

Châu Châu nhìn Lý Bảo Chương bị kéo ra ngoài điện, rốt cục vẫn nhịn không được, nàng dùng sức mà giật tay Ngọc Thịnh công chúa ra, chạy về hướng Lý Bảo Chương, nàng sức nhỏ, chỉ có thể dùng sức lực toàn thân ôm lấy: “Các ngươi không cần phải kéo hắn như vậy, hắn đang bị thương.” Nàng khóc nức nở, nước mắt theo gương mặt rớt xuống đất, thấm một vùng nhỏ.

Mấy tên thái giám sợ Lương đế trách tội, hành sự bất lực liền phân một người kéo Châu Châu ra. Lý Bảo Chương bị kéo ra ngoài sân trước điện, cố gắng mở mắt nhìn Châu Châu đang khóc thảm thương một lần.

Hắn cũng không biết hắn vì cái gì muốn vọt vào để cứu Châu Châu, biết rõ kết quả, nhưng vẫn muốn lấy trứng chọi đá. Lý Bảo Chương minh bạch, cho dù hôm nay hắn sống sót, thì những cực khổ đạt được bấy lâu đều tan thành mây khói. Đời trước hắn vì Châu Châu mà chết, một đời này lại là như thế, nàng là kiếp nạn của hắn sao?

Lý Bảo Chương bị kéo đi xuống, trong điện một lần nữa quy về an tĩnh.


Ngọc Thịnh công chúa muốn kéo Châu Châu đứng lên, nhưng Châu Châu né tránh. Nàng ngồi quỳ trên mặt đất, đôi mắt hồng toàn bộ, giống một con thỏ mắt đỏ. Lương đế thấy tình cảnh này, ánh mắt khẽ biến: “Ngọc Thịnh, ngươi nói ngươi thích nàng, nhưng nàng thích ngươi sao?”

Ngọc Thịnh công chúa há miệng thở dốc, tựa như muốn trả lời, nhưng lúc này cửa điện lại mở ra.

Thời điểm đó còn đi cùng với tiếng nô tài tiếng kinh hô.

“Thập lục hoàng tử, bên trong không vào được, không được.”

Lương Thiệu Ngôn dùng hết cả tay lẫn chân gạt đám nô tài ra, lập tức bước vào, quỳ trên mặt đất: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hắn hành xong lễ, liền ngẩng đầu đối Ngọc Thịnh công chúa cười: “Đại hoàng tỷ, ngươi sao lại có thể một mình tới gặp phụ hoàng, không mang theo ta vậy? Có phải phụ hoàng lại muốn cải trang đi ngoại quốc?”

Ngọc Thịnh công chúa thấy Lương Thiệu Ngôn tới, mày liễu lại nhíu chặt, không nói.

“Thiệu Ngôn, ngươi thật to gan, không được trẫm truyền triệu, ngươi dám tự mình xông tới.” Lương đế trầm mặt nói.

Lương Thiệu Ngôn lo chính mình từ trên mặt đất bò dậy, liền tiến đến bên cạnh Lương đế: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ người mà, nhi thần mới vừa đi thấy mẫu hậu, mẫu hậu còn nói phụ hoàng ngày gần đây chăm lo quốc sự, gầy ốm rất nhiều, làm nhi thần gấp rít đến xem, vì phụ hoàng một phần phân ưu. Huống hồ đại hoàng tỷ có thể tới, nhi thần sao không thể tới?Nào có đạo lý bên nặng bên nhẹ.” Hắn nói còn duỗi tay ôm cánh tay Lương đế quơ quơ: “Phụ hoàng, ngươi lần trước nói nhi thần nếu học thuộc xong đống văn chương kia liền mang nhi thần ra cung chơi.”

Lương đế túc hạ mi, hắn dùng tay đem Lương Thiệu Ngôn tay kéo xuống: “Trẫm hôm nay có việc khâc đang vội, ngươi đừng ở chỗ này quấy rối.”


Lương Thiệu Ngôn ai một tiếng, “Phụ hoàng có chuyện gì chỉ có thể nói cùng Đại hoàng tỷ, không thể cùng nói với nhi thần chứ?” Hắn nói đến đây, hướng Ngọc Thịnh công chúa bên kia nhìn thoáng qua: “Nên không phải là phụ hoàng ở thương nghị hôn sự của Đại hoàng tỷ đi?”

“Mẫu hậu ngươi đem việc này đều nói cho ngươi?” Lương đế rõ ràng có vài phần không vui.

Lương Thiệu Ngôn lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Phụ hoàng, là nhi thần hỏi mẫu hậu. Nhi thần cho rằng Man Quốc chính là đất cằn sỏi đá, ngài muốn đem Đại hoàng tỷ gả qua đó, còn không phải là để Đại hoàng tỷ đi chịu khổ sao, hơn nữa nhi thần hiểu rõ, Man Quốc hoàng đế kia đã rất già, còn lớn lên thập phần xấu xí, phụ hoàng, chẳng lẽ ngài liền thật sự bỏ được?”

Lương đế thần sắc khẽ nhúc nhích, Lương Thiệu Ngôn thấy thế lại nói: “Còn không phải là Man Quốc nhiều lần xâm phạm biên cảnh quốc gia của ta sao? Để nhi thần đi, nhi thần bảo đảm đem bọn họ đánh đến tè ra quần, làm cho bọn họ rốt cuộc sinh không có tâm tư ra oai nữa.”

“Thiệu Ngôn.” Lương đế nhíu mày nhìn Lương Thiệu Ngôn: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Lương Thiệu Ngôn lại cười một cái, một lăn long lóc quỳ gối trên mặt đất: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu để đại hoàng tỷ đi hòa thân, chỉ có thể cổ vũ khí thế Man Quốc thêm cường thịnh, chỉ có cách đem Man Quốc đánh bại, mới có thể dương uy phong của chúng ta. Nhi thần nguyện ý mang binh đi đến biên cương đánh bại những tên mọi rợ Man Quốc.”

Lương Thiệu Ngôn hôm nay từ Dịch Hoa điện đi qua, lại phát hiện Dịch Hoa điện bị thị vệ vây quanh, tò mò hắn liền tiến lên hỏi tình huống, Trích Tinh thấy Lương Thiệu Ngôn lập tức hô to: “Thập lục hoàng tử, Hoàng Thượng cho triệu kiến công chúa cùng Châu Châu.”

Trích Tinh chỉ nói một câu đã bị thị vệ kéo đi mất, Lương Thiệu Ngôn suy nghĩ rồi  lập tức phản ứng lại. Hơn phân nửa là do Ngọc Thịnh công chúa phá lệ ưu đãi Châu Châu truyền tới tai Lương đế, cho nên, Lương đế mới có thể triệu kiến Châu Châu, như vậy nếu là Ngọc Thịnh công chúa thừa nhận chính mình thích Châu Châu, Châu Châu liền phải chết không thể nghi ngờ.

Lương Thiệu Ngôn cũng không muốn để Châu Châu chết.

Hoảng loạn giây lát, Lương Thiệu Ngôn đi tìm Lương Quang Vũ.


Lương Quang Vũ nghe nói việc này, phảng phất cũng không kinh ngạc: “Thiệu Ngôn, việc này trừ phi Đại hoàng tỷ nguyện ý gả, hoặc là Man Quốc quốc quân không cưới Đại hoàng tỷ, nếu không Châu Châu là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Nhưng tiểu hồ ly nàng lại không thích Đại hoàng tỷ.”

“Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu phụ hoàng sao? Đại hoàng tỷ hiện tại thích nữ nhân, phụ hoàng trong cơn tức giận nhất định sẽ giết người dụ dỗ Đại hoàng tỷ.” Lương Quang Vũ lấy cây quạt gõ hạ đầu Lương Thiệu Ngôn đầu: “Việc này ngươi quản không được, cứ như vậy bỏ đi thôi.”

“Như thế nào mới có thể để Đại hoàng tỷ không cần gả qua đó?” Lương Thiệu Ngôn cắn môi, lộ ra bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy.

Lương Quang Vũ chính sắc mà nhìn Lương Thiệu Ngôn một cái: “Chỉ có một biện pháp, đánh bại Man Quốc.”

Nhưng nếu có thể đánh thắng, Lương Quốc sớm đã đánh.

Nhưng Lương Thiệu Ngôn đem những lời này nghe lọt được, còn đi tìm Lương đế, chờ lệnh mang binh đánh Man Quốc.

Lương đế nghe được Lương Thiệu ngôn nói, chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi năm nay mới mười lăm, ngươi muốn đi đánh Man Quốc? Thiệu Ngôn, mang binh đánh trận cũng không phải guống như mấy trò chơi cỏn con thường ngày ngươi chơi trong cung.” Hắn đang muốn muốn cho người đem Lương Thiệu Ngôn dẫn đi, bên ngoài thông báo tiếng vang lên.

“Hoàng Hậu nương nương đến!”

Hoàng Hậu từ ngoài điện nhanh chóng đi vào đi, nàng cùng Lương đế hành lễ liền nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói ngươi muốn đem Ngọc Thịnh gả đến Man Quốc?”

Lương đế sắc mặt có chút xấu hổ: “Lần trước trẫm không phải cùng ngươi thương lượng qua.”

“Nhưng thần thiếp lần trước cũng không biết Man Quốc quốc quân kia cư nhiên đã năm mươi tới tuổi, Ngọc Thịnh năm nay mới hai mươi lăm, hơn nữa quốc quân kia còn có hơn trăm vị phi tần, người để Ngọc Thịnh qua đó chịu tra tấn sao?” Hoàng Hậu duỗi tay đánh Lương đế vài cái, tỏ vẻ mất mát: “Ngọc Thịnh là nữ nhi duy nhất của chúng ta, không phải còn có nhiều công chúa như vậy sao? Người không thể tùy tiện gả một người qua đi, nói nàng là Ngọc Thịnh là được.”


“Tuổi không khớp.” Lương Đế vặn lại.

Lương Thiệu Ngôn đột nhiên nói: “Tìm môth đại cung nữ ngang tuổi là được, chỉ cần chúng ta bên này khăng khăng đó là Hoàng tỷ, dù sao Man Quốc quốc quân kia cũng không biết đại hoàng tỷ lớn lên là bộ dáng gì.”

“Hồ nháo! Ngươi cho rằng Man Quốc quốc quân sẽ ngu xuẩn như vậy?” Lương đế cau mày: “Bọn họ phái sứ thần lại đây, đã sớm âm thầm điều tra qua Ngọc Thịnh.”

Hoàng Hậu lập tức nói: “Vậy…cũng không cho đem Ngọc Thịnh gả qua đó, dưới bầu trời này ít nhiều cũng có nam nhân tốt, Ngọc Thịnh vì cái gì phải gả cho lão già ở nơi kia?

Lương đế nghe được lời này, tức muốn hộc máu mà nói: ” Ngọc Thịnh trong lời ngươi nói yêu nữ nhân, ngươi còn nghĩ vì nàng chọn Phò mã?”

Hoàng Hậu sửng sốt, xoay mặt nhìn về phía Ngọc Thịnh: “Ngọc thịnh, sao lại thế này?” Hoàng Hậu dù sao cũng là người thông minh, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía người ngoài duy độc ở trong điện, cũng chính là Châu Châu: “Đây là ai?”

“Nữ tử Ngọc Thịnh nói yêu.” Lương đế hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Hậu nhìn Châu Châu ánh mắt lập tức sắc bén lên: “Còn có việc này?”

“Không!” Lương Thiệu Ngôn kêu một tiếng, thấy Lương đế cùng Hoàng Hậu đều nhìn hắn, lại co rúm, mới nói: “Kỳ thật đại hoàng tỷ thích người không phải nàng.”

“Vậy là ai?” Lương đế cùng Hoàng Hậu đồng thời mở miệng.

– ————

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau liền nhập V, nam chủ lập tức liền phải nghịch tập


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.