[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 1: Chủ nhân " xinh đẹp"


Đọc truyện [Ngôn Tình] Mị Hoạn – Chương 1: Chủ nhân ” xinh đẹp”

Edit + Beta: Winnie

Sắc trời đã chuyển tối, chỉ còn tàn lại chút ấm màu vàng của hoàng hôn treo ở phía chân trời, kinh thành náo nhiệt, chủng loại thương phẩm cũng nhiều nhất ở chợ, không khí tràn ngập phiên bang truyền đến vị hương liệu cùng với mùi cá.

Cách thành ba mươi dặm, dân chúng lầm than, nghiêm chính trọng thuế, có lộ xương trắng giữa đường cũng không ai quan tâm, hoàng tộc Lương Quốc chỉ biết hưởng lạc.

Ở Lương Quốc, người dược chia làm nhiều loại, mà trong đó loại ti tiện nhất chính là loại người bị bán lại đây – người Hồ.

Người Hồ tướng mạo cực kỳ mỹ lệ, làn da trắng nõn như tuyết, dáng người tinh tế cao gầy, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, các nàng được xưng là Mị Nô, nhóm người Mị Nô này cực kỳ được các đại quan quý nhân ưa thích, trước đây mười mấy năm, ở Lương Quốc chỉ cần là người có chút tiền đều lấy mua người Hồ về để thể hiện địa vị bản thân, thể hiện địa vị chính mình, nhưng theo thời gian triều đình Lương Quốc càng ngày càng hủ bại, bá tánh Lương Quốc lchính mình còn nuôi không nổi, thì tiền đâu đi mua Mị Nô?

Mà những nhóm đại quan, quý nhân bởi vì thân phận hèn mọn của người Hồ, chơi một trận không khỏi cũng chán, trong đó một bộ phận nguyên nhân là do Mị Nô cùng người Hán kết hợp sinh ra con cái mà chúng thường mang đặc điểm của người Hồ rất rõ nét, những vị đại quan này không thể chịu đựng được hài tử chính mình sinh ra lại là loại người tiện nô.

Châu Châu là một Mị Nô, hơn nữa nàng so với người Hồ bình thường địa vị càng kém hơn, bởi vì phụ thân nàng là người Hán, mẫu thân của nàng bị vứt bỏ, thời điểm sinh hạ nàng liền qua đời, nàng cũng không biết chính mình như thế nào có thể lớn lên, dù sao nàng vẫn luôn biết đến lúc nàng lớn lên sẽ bị bán đi.

A Đạt nói nếu được bán vào nhà có tiền, nàng liền tốt lên, còn có thể ăn thịt.

A Đạt là người phụ trách bảy tám người Mị Nô các nàng hắn phụ trách việc cho các nàng ăn, mặc, ở, đi lại, tuy rằng hắn đôi khi rất hung tợn, nhưng ít nhất đi theo A Đạt sẽ có cơm ăn, hiện tại hắn nuôi không nổi các nàng, bởi vì A Đạt sinh bệnh, hắn vốn dĩ chờ các nàng lớn hơn một chút mới bán đi, nhưng hiện tại không có biện pháp nào khác, bởi vì nếu không bán các nàng thì các nàng sẽ cùng A Đạt đều chết cả.

Châu Châu nghĩ đến thịt, liền nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.


Nàng thật lâu rồi chưa có ăn qua, thời điểm nàng được ăn là cách đó rất lâu rồi, lúc đấy đang là tết và nàng hãy còn nhỏ.

Nhưng giờ Châu Châu đã ở trên chợ quỳ mười ngày qua, trừ bỏ nàng còn có hai người Mị Nô khác nữa, đều bị bán đi, bán đi kia mấy người tuổi lớn hơn một chút, có người mười tám, mà Châu Châu năm nay mới mười lăm, bởi vì hàng năm không được ăn thịt, nàng thoạt nhìn càng nhỏ hơn so thực tế, không ai nghĩ sẽ mua một Mị Nô thoạt nhìn giống tiểu hài tử về, lại còn phải nuôi thêm nhiều năm, huống chi Châu Châu là người Hồ cùng người Hán hỗn huyết, loại Mị Nô này là không đáng giá tiền nhất cũng khó bán nhất.

Mặt khác hai người Mị Nô kia là một đôi song sinh, Châu Châu nhìn các nàng bị mua đi, nàng cắn môi, trong lòng mất mát. A Đạt nhận xong tiền đi tới bênChâu Châu, hắn thở dài, “Châu Châu, chỉ còn lại ngươi thôi.”

Châu Châu ngẩng đầu, trên mặt có chút dơ lộ ra vẻ đáng thương hề hề biểu tình, tròng mắt nàng là màu xanh biếc, như phiên bang lục đá quý.

“A Đạt, ta…… Ta nhất định có thể bán đi mà.”

Châu Châu minh bạch, nếu nàng vẫn luôn không có cách nào bán đi, A Đạt liền sẽ đem nàng ném vào trong viện Nhất Hạ Tam lạm câu lan, những nơi câu lan viện có rất nhiều Mị Nô lớn tuổi, các nàng đều bị chủ nhân vứt bỏ, không chỗ để đi, sẽ phải tới đó. Châu Châu từng nghe nói qua nơi đó rất dơ, đều là những lão nam nhân người Hán không có nương tử, cod một chút tiền liền đi đến đó ngủ với Mị Nô. Bọn họ thô tục bất kham, nghe nói trên người còn có vị tanh tưởi, trong số đó giống như còn có vài nam nhân thân bị bệnh hiểm nghèo, nhưng những Mị Nô vì sống sót chỉ có thể tiếp.

A Đạt lắc lắc đầu, hắn nhìn trời ngày càng tối, phía chân trời màu vàng đã hoàn toàn biến mất, “Nếu thái dương xuống núi, ngươi còn không được người ta mua đi, ta đây cũng không có cách nào.”

Châu Châu khịt khịt một tiếng, nàng chắp tay trước ngực quỳ trên mặt đất, nàng nhắm chặt hai mắt, khẩn cầu trời cao, chỉ cần có người mua nàng, không quan tâm đối phương là già là xấu, là lùn là béo, nàng đều hầu hạ đối phương tốt nhất có thể.

Thời gian một chút lại qua đi, trên chợ các người bán hàng rong bắt đầu lục đục thu sạp, A Đạt nâng đầu nhìn một chút ánh sáng cuối cùng chậm rãi bị cắn nuốt, kinh thành bị tên quái thú đêm tối bao phủ, vì cưỡng chế di dời quái thú. Từng nhà đều nổi lên ngọn nến.


“Châu Châu.” A Đạt xoay người nhìn Châu Châu vẫn quỳ trên mặt đất, “Trời tối rồi.”

Châu Châu nghe được câu nói kia liền òa khóc.

Nàng không phải đặc biệt thích khóc, chỉ là cảm thấy cuộc sống chính mình cứ như vậy mà kết thúc.

Nếu nàng vào câu lan viện, phỏng chừng sống không được thêm mấy ngày.

A Đạt duỗi tay muốn đem Châu Châu kéo tới. “Khóc gì, đây đều là số mệnh……”

Hắn nói câu đó ra, có một giọng nam bén nhọn vang lên, “Nàng ta bao nhiêu tiền?”

Châu Châu nghe vậy lập tức tránh khỏi A Đạt tay, ngẩng đầu nhìn về phía người mới vừa nói, vừa thấy liền ngẩn ra, bởi vì đối phương có chút độc đáo.

Hắn nhìn qua cũng không phải rất lớn tuổi, xem khuôn mặt tựa hồ vẫn giống như thiếu niên, mà thời tiết rõ ràng không lạnh, hắn lại ăn mặc rất nhiều, huyền sắc cừu y, trên quần áo một chút hoa văn cũng không có.

Ngoại trừ cách ăn mặc độc đáo, hắn lớn lên cũng thực độc đáo, Châu Châu chưa từng gặp qua nam nhân nào giống hắn. Một bạch nam nhân, khuôn mặt trắng tựa tuyết, mắt hẹp dài, tròng mắt thập phần đen tối, phảng phất giống như ngưởi từ bức họa bước ra, mà ấn đường của hắn cư nhiên còn có một viên hồng đến phảng phất muốn tích xuất huyết nốt chu sa.


Đây quả là một thiếu niên mỹ mạo.

Trừ điểm đó ra, trên mặt hắn chút râu cung không có, nếu không phải vóc người hắn rất cao, Châu Châu còn tưởng lầm hắn chính là nữ nhân.

A Đạt không nghĩ tới lúc này đột nhiên xuất hiện người muốn mua Châu Châu, hắn áp xuống sự vui sướn trong lòng, lập tức nói: “Nàng chỉ cần một trăm kim, nàng là người cuối cùng trong tay ta, nàng lớn lên tốt nhất, ta trước giờ vẫn luôn không muốn bán, thật sự là ta sinh bệnh, không có tiền nuôi sống nàng…….”

Người thiếu niên không đợi A Đạt nói xong, đã cười lạnh một tiếng cắt ngang lời A Đạt nói, “Ngươi lấy cái mác bán không muốn bán đi Mị Nô lừa gạt ta, ngươi cho ta là loại coi tiền như rác? Năm mươi kim, ngươi muốn bán hay không tùy, dù sao phía trước còn có người bán Mị Nô, mua người lớn tuổi chútcòn có thể hỗ trợ làm việc, người này của ngươi?”

Châu Châu nghe được chính mình bị bỡn cợt, còn chưa kịp sửng sốt, chưa kịp vì thế khổ sở, A Đạt cũng đã đồng ý đem nàng bán đi.

A Đạt thật sự gấp không chờ nổi muốn đem Châu Châu rời tay, nếu hắn đem Châu Châu bán đến câu lan viện, chỉ sợ là có thể bán được giá hai mươi kim đã quá tốt rồi, hiện tại có năm mươi kim, tuy rằng so với mấy người phía trước có chênh lệch, nhưng cũng đỡ hơn hai mươi kim, huống hồ cũng coi như cấp cho Châu Châu một con đường sống.

A Đạt lúc lấy tiền, Châu Châu nhìn vào mắt vị thiếu niên kì quái kia, nàng vẫn cảm thấy đối phương không phải người tốt, đặc biệt là cặp kia mắt, nhìn thế nào cũng giống như đang dọa người mà.

“A Đạt, ta không muốn bán cho hắn.” Châu Châu nói ngôn ngữ của Hồ.

A Đạt liếc nàng một cái, trong ánh mắt sự cảnh cáo hiện lên dễ thấy, “Ngươi đừng ở chỗ này hồ nháo, ngươi không bán cho hắn, vậy muốn đi câu lan viện?”

“Hắn không giống người tốt.”


Châu Châu hạ giọng nói.

A Đạt ngữ khí cực kì nghiêm túc, “Mặc kệ hắn có phải người tốt hay không, thì sau này hắn chính là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời hắn, ngươi đã quên ta đã từng dạy ngươi như thế nào à, bằng không với thân xương cốt thế này của ngươi đều không đủ cho hắn đánh.”

Châu Châu nghe được lời này, rồi khẽ nhìn sang vị thiếu niên, lại phát hiện hắn ta đang trừng mắt nàng, nàng sợ tới mức hoảng hốt, hướng tới sau lưng A Đạt trốn đi.

Nàng sao lại có cảm giác đối phương giống như có thể nghe hiểu lời nói ban nãy của bọn họ, thật sự không có khả năng, người Hán chưa bao giờ học ngôn ngữ của người Hồ.

Mặc kệ là nói như thế nào, Châu Châu vẫn bị bán đi. Cổ tay nàng bị một cây dây thừng trói lên, đây là để ngăn nàng chạy trốn, đầu kia dây thừng đặt ở trong tay nam nhân kia.

Hắn đem Châu Châu mang lên một chiếc xe ngựa, Châu Châu mới vừa lên xe ngựa, mặt đã bị hắn ta bóp lấy.

Vị thiếu niên đó nhướng một bên lông mày, hung tợn mà trừng mắt nàng, ánh mắt kia phảng phất là muốn lột nàng da, róc xương nàng.

Trong nháy mắt, Châu Châu cảm giác được hàn ý tỏa ra thật sâu. Nàng cảm thấy người thiếu niên mỹ mạo trước mắt tựa hồ biết nàng, nhưng nàng chưa từng gặp qua hắn, hắn vì cái gì phải dùng loại này ánh mắt nhìn nàng đây?

“Ngươi hiện tại lạc ta trong tay, ngươi chết chắc rồi.” Hắn vẫn nắm chặt khớp hàm nàng rồi nói ra một câu, hàm răng trắng của hắn hung hăng cắn xuống một cái, phảng phất đã gặm trên da thịt nàng.

Châu Châu sợ tới mức cả người run rẩy.

17:13 – 1/12/18


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.