Đọc truyện [Ngôn Tình] Đọa Tiên – Chương 62
Edit: Yunchan
Liễu Ký Minh ôm cô, trầm ngâm rất lâu.
Ký ức hắn nhận được không ít hơn Tạ Cẩn Du chút nào, vả lại càng chấn động tới khó thể tưởng tượng nổi. Thế giới trong sách, muội muội sao chép, Thu Mi người được xưng là nữ chính, và cả hệ thống thư linh xảo trá độc ác, tất cả những thứ này đã đánh vào đầu óc hắn một đòn mạnh.
Nhưng là một người của tu tiên giới, sau sự kinh ngạc ban đầu, hắn đã điều hòa lại tâm trạng rất nhanh chóng. Từ thuở hồng hoang sơ khai, thế giới này đã không chỉ tồn tại độc hành, trong hàng vạn thế giới sẽ có đại thế giới và tiểu thế giới.
Liễu Ký Minh cũng biết rõ, thế giới mà họ đang ở chẳng qua chỉ là một tiểu thế giới nhỏ nhoi trong hằng hà sa số thế giới mà thôi. Tương truyền trên đại thế giới, tu tiên đại năng đầy rẫy khắp nơi, lên trời xuống đất không gì không thể. Mà những con người trong tiểu thế giới như hắn bởi lẽ bước lên con đường tu tiên cũng là vì muốn tới đại thế giới, rồi sau đó đạt tới đỉnh cao, thọ cùng nhật nguyệt, sóng bước cùng trời đất.
Nhưng mà, sâu trong đáy lòng vẫn khó tránh khỏi buồn bã, cuối cùng hắn vẫn là con người hẹp hòi.
Tuy Tạ Cẩn Du đối với hắn tình cảm sâu nặng, nhưng suy cho cùng cũng không phải là người quỵ lụy vì tình, những chuyện cô suy tính vượt xa sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, ấy là chưa kể kế hoạch cô vạch ra lúc chưa mất trí nhớ thật ra đều rất hợp lý, nếu như không có hắn gây thêm phiền, thì có khi đã tiến hành thuận lợi rồi. Xét ra, người bị một chữ tình che mờ mắt, dường như chỉ có mình hắn mà thôi.
Thật là một chiếc lá che mờ tầm mắt(*)…
(*) Thành ngữ “Một chiếc lá che mờ tầm mắt, chẳng nhìn thấy thái sơn”, ý chỉ bị một việc nhỏ nào đó che mất tầm mắt, không thể nhìn thấy toàn bộ sự việc.
Liễu Ký Minh biết xưa nay mình một lòng tu luyện, rất ít quan tâm tới thế tục, nhưng không ngờ rằng khi gặp phải chuyện này đầu óc mình cũng loạn cả lên. Sau khi nghĩ thông điều này, trong phút chốc hắn lại chẳng biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc trong lòng mình.
Có phải ở trong lòng Tạ Cẩn Du hắn chỉ là một nhân vật bị thư linh thao túng? Thế cho nên, tình cảm của hắn cũng không đủ nặng?
Vậy thì, cô đối xử với hắn như vậy, cũng dễ hiểu thôi.
Tạ Cẩn Du thấy hắn im lặng rất lâu, bèn chọc vào ngực hắn, hỏi: “Sao thế, sư thúc, chàng đang nghĩ gì đó?”
Liễu Ký Minh đáp: “Không có gì.”
Tạ Cẩn Du ngẩng đầu quan sát gương mặt của hắn thật kỹ, thật ra Liễu Ký Minh là người luôn ít thể hiện ra nét mặt, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo, người ngoài không biết rốt cuộc là hắn đang mừng hay giận, nhưng sống chung lâu rồi, dù mặt không biểu cảm thì Tạ Cẩn Du cũng có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng hắn, hoặc ít hoặc nhiều.
Bây giờ Liễu Ký Minh rõ ràng là đang có tâm sự.
Mà Tạ Cẩn Du chỉ cần ngẫm sơ một lát là có thể hiểu ra mấy phần.
“Chuyện lúc trước, ta đúng là thiếu sót…” Tạ Cẩn Du nằm trong lòng hắn, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cằm hắn, đã thế cô còn rướn người lên cọ cọ làm thân: “Sư thúc oán ta cũng phải… ta quả thật là một kẻ lòng lang dạ sói.”
Cánh tay Liễu Ký Minh ôm cô càng siết chặt thêm: “Đừng nói mình như vậy.”
Tạ Cẩn Du cười nhẹ, giọng nói cũng thấp đi rất nhiều: “Ta cứ tưởng dựa vào thời gian mình ở Thương Vũ môn thì dù sau khi Thu Mi xuất hiện các vị sư thúc sư bá cũng nể tình xưa mà cho ta thoát khỏi kiếp nạn này. Khi đó đối với ta, chuyện thoát khỏi vòng kiềm kẹp của thư linh còn quan trọng hơn những thứ khác rất nhiều.”
Bất tri bất giác, có dòng chất lỏng lạnh buốt trượt xuống từ khóe mắt cô: “Khổ nỗi ta quá ngây thơ, mọi chuyện nào dễ dàng như vậy? Ta vẫn phải làm theo cốt truyện, vẫn không thể thay đổi được vận mệnh bị đuổi khỏi Thương Vũ môn, phải chăng sau này cũng không thoát khỏi kiếp số bỏ mình, sư thúc cũng sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm?”
Mi tâm Liễu Ký Minh giật nảy, cảm nhận được dòng nước ấm trên ngực: “Đừng nói nữa.”
“Kế… kế hoạch ban đầu của ta, chẳng qua chỉ để cho chàng cách xa Thu Mi một chút, để tránh bị ám toán, chưa bao giờ vọng tưởng có thể được sư thúc coi trọng.” Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại: “Cho nên khi chàng tìm tới Ma địa, ta thật lòng rất rối, cũng chẳng tài nào ngờ được tình cảm của sư thúc lại sâu như vậy, khiến ta càng sợ hơn trước đây.”
“Thư linh nói ta là dị số, nhưng thật ra không phải… bọn ta đều sai hết, sư thúc… chàng mới là biến số lớn nhất của thế giới này.” Tạ Cẩn Du cười khổ: “Chàng đối với ta lẽ ra phải không động tâm mới đúng.”
“Người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình?” Giọng Liễu Ký Minh trầm khàn.
Tạ Cẩn Du dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nếu ngày đó chàng không phun Trảm Tình ra, thì mọi chuyện đã tốt rồi.”
Ánh mắt Liễu Ký Minh trở lạnh, đanh giọng nói: “Nàng nghĩ vậy sao?”
Tạ Cẩn Du lắc đầu: “Đó chẳng qua là kế hoạch ban đầu của ta thôi, tiếc là, lòng người nào đi theo kế hoạch? Đối với ta, chỉ cần sư thúc có thể sống trên đời, sống thật tốt, không bị bất kỳ thứ gì quấy nhiễu hay bị cuốn vào những trận đánh thân bất do kỷ, chỉ cần chú tâm vào chuyện tu hành của mình là được rồi, còn ta có làm gì cũng không quan trọng.”
“Bây giờ ta mới phát hiện, muốn tách sư thúc ra là điều hoàn toàn không thể.” Tạ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc, nhấn mạnh từng chữ như đang cam kết: “Tất cả những chuyện ta làm vì sư thúc đều là cam tâm tình nguyện, sư thúc vì ta cũng chịu đựng gian nan. Nếu đã thế, thì biết hay không biết, thành tiên hay thành ma, liệu có quan trọng không?”
Liễu Ký Minh chậm rãi nhắm mắt lại: “Khi đó ta lừa nàng, là sai lầm của ta.”
Tạ Cẩn Du kéo tay hắn, ác ý cắn một phát: “Sư thúc cũng nhận mình sai sao?”
Liễu Ký Minh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng như nước không nhìn ra hỉ nọ ái ố, chẳng qua kiểu nhìn chăm chú này tựa như ôm trọn cả thế giới.
Tạ Cẩn Du bị hắn nhìn tới phát ngượng, lập tức lấy tay che mặt lại, nhưng lại hé rộng năm đầu ngón tay, lén nhìn hắn qua kẽ ngón tay, cười ranh mãnh.
“Sư thúc, rốt cuộc tại sao chàng lại nhập ma? Ta từng cho là tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có thể tẩu hỏa nhập ma, duy chỉ có chàng là không thôi.” Dù gì tâm tính kiên định của Liễu Ký Minh không phải người bình thường nào cũng có thể đạt được, còn một lòng hướng đạo, dù có lầm lạc rơi vào tâm ma đi nữa, thì nhập ma cũng đâu dễ dàng vậy chứ?
“Vốn đã có tâm ma, lại còn…” Liễu Ký Minh ngừng lại một chút: “Còn trúng bẫy của Lâm Uyên Quân.”
Tạ Cẩn Du chợt nhớ tới cảnh Lâm Uyên Quân cố ý nói huyên thuyên trước mặt Liễu Ký Minh, hơn nữa câu nào cũng đánh trúng vào nỗi lòng của hai người họ, thật tình muốn không nghe cũng khó.
Cô lập tức trở mình ngồi dậy, giọng điệu có vẻ lo lắng: “Sư thúc, ta có chuyện muốn bàn với chàng một chút.”
Ánh mắt Liễu Ký Minh chếch xuống bên dưới cơ thể cô, Tạ Cẩn Du cúi phắt đầu xuống, vệt đỏ khả nghi tức thì lan ra khắp mặt, cô nhanh tay kéo chăn lên cao, đanh đá trợn mắt lườm hắn một cái, lại thấy mặt mũi người nọ vẫn bình thản như không, đáp hờ hững như chưa thấy gì: “Chuyện gì?”
“Sư thúc có nhớ Vân Kỳ đạo trưởng không?”
Liễu Ký Minh gật đầu, chính nhờ vị tiền bối Lạc Vân Kỳ này mà họ mới có thể đi tới Khe Nứt của trời, lấy được một phần truyền thừa.
“Hôm đó trước khi rời khỏi động phủ dưới đáy biển, y có nói riêng với ta vài lời.” Tạ Cẩn Du ngước mắt nhìn nhìn Liễu Ký Minh, thấy hắn vẫn đang lắng nghe nghiêm túc thì mới chậm rãi nói tiếp: “Y nói với ta, e là sau này sư thúc sẽ thành kẻ “Tiên không phải tiên, ma chẳng phải ma”.
Liễu Ký Minh không khỏi nhíu mày: “Trước khi ta nhập ma luôn chuyên tâm tu luyện, chưa từng hai lòng. Sau khi nhập ma thì thế này, cũng chưa bao giờ thay đổi, làm sao lại thành kẻ ‘Tiên không phải tiên, ma chẳng phải ma’?”
“Không biết cha mẹ chồng là người thế nào nhỉ?” Tạ Cẩn Du nhếch môi, háy mắt ra vẻ tinh quái: “Tuy ta đã nhìn thấy cha chồng trong thần thức của sư thúc, nhưng với mẹ chồng thì lại biết ít ơi là ít.”
Kiểu xưng hô cha chồng mẹ chồng này cô gọi rất chi là thân mật tự nhiên, gọi đến mức mát lòng mát dạ.
Chân mày Liễu Ký Minh giãn ra: “Mẫu thân của ta… là một người rất dịu dàng, chỉ vì lúc sinh hạ ta thân thể bị tổn hại, sức khỏe vô cùng yếu ớt, cho nên cơ hội ta được gặp mẫu thân đã ít lại càng thêm ít, chẳng qua, lần nào gặp mặt mẫu thân cũng rất thương ta.”
Người tu tiên muốn sinh con quả thật rất khó khăn, bởi vì phái nữ phải hy sinh rất nhiều thứ vì nó, ví như tu vi, linh lực, mang thai cũng khổ hơn người thường, thậm chí bất cẩn một cái còn rớt cảnh giới, cho nên người tu tiên có thể kết thành đạo lữ, nhưng người có con lại vô cùng hiếm.
Tạ Cẩn Du nhớ tới thái độ gần như là thờ ơ của Liễu Tương Sinh, rồi ngẫm lại chuyện y không cho mẹ gần gũi với con trai ruột của mình… chẳng lẽ, sư thúc không phải là con ruột của y?
Cô không dám nói ra suy đoán không có cơ sở này của mình, chỉ dè dặt nói: “Ta nghi Lâm Uyên Quân có mưu đồ gì đó trong chuyện này, sư thúc nên cẩn thận thì hơn.”
Liễu Ký Minh dời mắt lên người cô, gật đầu đáp: “Ừ.”
“Chẳng qua, chúng ta cũng đừng nên ngồi chờ chết mãi thế này.” Tạ Cẩn Du gãi cằm, tới gần bên tai Liễu Ký Minh, nói nhỏ: “… Hay là, chúng ta nghĩ cách dụ Lâm Uyên Quân ra đi?”
Chẳng biết Liễu Ký Minh nhớ ra điều gì, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh, cười lạnh lẽo: “Cần gì dụ ra? Ngày nào hắn cũng canh chừng ở đây, chỉ mong xông vào trong sớm ngày nào hay ngày đó.”
“Nhưng cũng không thể cho hắn toại nguyện được.” Tạ Cẩn Du bẻ bẻ ngón tay nói: “Ta đang có một kế ở đây, không biết sư thúc có chịu làm hay không?”
Nghe cô nói xong, mắt Liễu Ký Minh liền lộ vẻ không vui, lắc đầu nói: “Ta không muốn đưa nàng vào tình cảnh nguy hiểm.”
Tạ Cẩn Du mỉm cười, thổi hơi bên tai hắn: “Chẳng phải sư thúc sẽ bảo vệ ta à?”
Giọng Liễu Ký Minh cứng nhắc: “Ta chỉ sợ một số người khăng khăng muốn làm ngọc nát đá tan(*).”
(*) Ngọc đá cùng vỡ, cả hai đều hủy diệt.
Tạ Cẩn Du: “…”
Hay lắm, ai dám nói chỉ có nữ nhân là thích lật nợ cũ, tính toán xét nét đâu! Thật ra bụng dạ của nam nhân cũng nhỏ như cái hộp diêm, nhất là cái tên Liễu Ký Minh miệng ngậm tăm ra bộ chính trực này nè!
Hai người kề sát vào nhau nói chuyện miên mang, bất tri bất giác Tạ Cẩn Du đã tựa vào vai Liễu Ký Minh mơ màng thiếp đi. Liễu Ký Minh chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô, thấy hai gò má của cô nổi lên màu đỏ hồng, không kiềm được bèn đưa tay ra vuốt ve gò má rồi ôm chặt cô trong lòng, đầu tựa đầu chìm vào giấc ngủ say.
Sau đó chưa qua mấy ngày, tuy Tạ Cẩn Du đã đoán trước Lâm Uyên Quân sẽ động thủ, nhưng lại không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn dùng phương thức đó.