[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 59


Đọc truyện [Ngôn Tình] Đọa Tiên – Chương 59

Edit: Yunchan

***

Một câu này của Liễu Ký Minh lập tức đốt cháy toàn thân Tạ Cẩn Du.

Cô lóng ngóng chân tay, hoảng hốt nhắm mắt lại, mất hết can đảm hé mắt ra nhìn người trước mặt, hàng mi run run đã bóc trần nội tâm đang ngượng ngùng và thấp thỏm, chỉ muốn vùi vào trong khuỷu tay mình trốn đi cho xong.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Liễu Ký Minh dịu dàng dụ dỗ: “Cẩn Du, mở mắt ra nhìn ta đi.”

“Ta không mở…” Tạ Cẩn Du khẽ cắn răng, kiên quyết không mở mắt.

Liễu Ký Minh bật cười nhẹ, cảm giác được cơn rung động truyền tới từ lồng ngực hắn, Tạ Cẩn Du càng không muốn mở mắt ra nhìn hắn. Nhưng một giây sau, cô chợt thấy mí mắt mình ấm lên, như có người đang xấu bụng liếm nhẹ lên mí mắt cô, ngậm khóe mắt cô với vẻ trêu đùa.

Tạ Cẩn Du không biết dáng vẻ của cô bây giờ ở trong mắt Liễu Ký Minh đáng yêu biết bao nhiêu, hắn chỉ hận không thể nuốt sống người trước mắt vào bụng, không bao giờ rời xa nhau nữa.

Nhưng mà, hắn không nỡ.

“Cẩn Du…” Hắn thấp giọng gọi.

Tạ Cẩn Du mơ màng hé mắt ra, nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt: “Sao?”

“Ta muốn…” Liễu Ký Minh kề sát tới.

“Cái gì?” Tạ Cẩn Du gặng hỏi.

Liễu Ký Minh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như một dòng xuân thủy: “Rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra nhìn ta?”

Tạ Cẩn Du bực bội đá đá hắn, thẹn quá hóa giận, mắng: “Sư thúc! Sao chàng lại ra thế này hả?!”

Liễu Ký Minh nhập ma nhiệt tình đến khó thể tưởng tượng nổi, hệt như trong phút chốc học được rất nhiều tuyệt kỹ cưa cẩm, lật đổ Tạ Cẩn Du rồi ngang nhiên bước lên nắm quyền chủ động.


Liễu Ký Minh nhẹ nhàng vỗ về gò má cô, thấp giọng nói: “Thật sự chỉ muốn giấu nàng đi, không cho bất cứ ai nhìn thấy nữa, bất cứ ai cũng không được… chỉ có ta…”

Mặt Tạ Cẩn Du đỏ lựng, ngượng tới nỗi muốn độn thổ, cô thấy mình nên tránh né sự đụng chạm của Liễu Ký Minh, nhưng lại không khống chế được khát vọng trong lòng, nên cứ áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cố nén vẻ thẹn thùng, ngoan ngoãn cọ cọ.

Cô ngập ngừng gọi: “Sư thúc…”

“Ừ?” Chóp mũi của Liễu Ký Minh chạm vào chóp mũi cô, cạ cạ hết sức thân mật.

“Có… có phải chàng bị cái gì nhập không?” Tạ Cẩn Du lưỡng lự một lát rồi vẫn nói ra.

Liễu Ký Minh ngây ra một thoáng, sau đó ánh mắt càng nhu hòa thêm mấy phần: “Sao vậy?”

Tạ Cẩn Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Cảm thấy… sư thúc, chàng y như biến thành người khác.”

Liễu Ký Minh vén tóc mai lòa xòa của cô ra sau tai, thấp giọng hỏi: “Không thích sao?”

Tạ Cẩn Du im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: “Sư thúc, ta luôn không hiểu được chàng đang nghĩ gì.”

Nụ cười của Liễu Ký Minh hơi thu lại, mắt lưu chuyển ánh sáng, chập chờn u tối, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Cẩn Du mà không lên tiếng, Tạ Cẩn Du ngẩng đầu liếc hắn một cái, hỏi với vẻ thấp thỏm: “Sư thúc… chàng có nguyện ý không?”

“Hửm?” Liễu Ký Minh hỏi ngược lại.

Tạ Cẩn Du ngọ nguậy, ném cho hắn cái nhìn bất mãn: “Chàng thả ta ra trước đi.”

Sau khi thoát ra, cô lập tức chủ động xáp tới, ôm lấy cổ Liễu Ký Minh, bám lên người hắn với tư thế vô cùng ỷ lại, trán kề trán, vô cùng triền miên quyến luyến.

Cô nhìn thẳng vào Liễu Ký Minh, trong đôi mắt đen bóng như bồ đào chỉ phản chiếu hình ảnh của người trước mắt, còn lại thì chẳng có gì, như thể trong thế giới của cô chỉ có mình hắn.

“Chàng… có nguyện ý không?”


Liễu Ký Minh chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở, như đang muốn dùng sự im lặng để bày tỏ, mở rộng cửa lòng mà không cất giấu thứ gì, tất cả đều được phơi ra trọn vẹn.

Tất nhiên… nguyện ý.

Thần thức của Tạ Cẩn Du bị một luồng khí mạnh mẽ sung mãn bào mòn, thần thức của Liễu Ký Minh cuốn theo kiếm ý đanh thép, đưa tới khí sát phạt bẩm sinh, nơi nó đi qua chẳng còn sót lại một ngọn cỏ.

Hắn áp chế hơi thở, ngưng kết thần thức thành một quả cầu sương trong đầu Tạ Cẩn Du, bao quanh lấy thần thức của Tạ Cẩn Du, như đôi bàn tay vuốt ve êm ái.

Khoái cảm ập tới như thủy triều, Tạ Cẩn Du không dằn được siết chặt tay, ôm chặt lấy Liễu Ký Minh, mày cau lại, mắt nhắm nghiền, bị người trước mắt lấp đầy hoàn toàn.

Chuyện cũ đã phủ bụi từ lâu đều bị vén lên, từng ký ức rời rạc xâu lại thành một con đường, dẫn dắt Liễu Ký Minh tới gần với vùng ký ức bí ẩn nhất.

Thì ra, hắn là nhân vật trong một quyển sách.

Thì ra, Tạ Cẩn Du đến từ một thế giới khác, đó là nơi đã sinh ra thế giới này, từng cành cây ngọn cỏ trong thế giới này cũng là sản phẩm dưới ngòi bút của Tạ Cẩn Du.

“Sư thúc…” Sắc mặt Tạ Cẩn Du đỏ ửng, buột miệng gọi.

Thần thức đan vào nhau, kiểu hoan ái này càng mãnh liệt hơn vui vầy cá nước của thể xác, mồ hôi lấm tấm trượt từ trán Liễu Ký Minh, nhỏ xuống người Tạ Cẩn Du, rồi chảy dọc theo đường nét cơ thể.

Hắn thấy Thu Mi dồn ép Tạ Cẩn Du đến đường cùng hết lần này tới lần khác, ngông cuồng mà chẳng chút kiêng kỵ. Thu Mi từng nói, không ai trong thế giới này có thể giết chết cô ta, thảo nào cô ta lại hành động ngang ngược như vậy… thảo nào, lần đó mình đã làm tới như vậy, cuối cùng vẫn để cô ta chạy mất.

Tạ Cẩn Du kích động ôm ghì lấy Liễu Ký Minh, lại bắt đầu nhỏ giọng thút thít.

Bởi vì tu vi chênh lệnh, nên thần thức của Liễu Ký Minh đối với cô chẳng khác nào một khúc xương khó gặm, nhai cỡ nào cũng chẳng nát nổi. Cô không thể nào nhìn thấy tất cả ký ức ẩn sâu như Liễu Ký Minh, nên không biết được trọn vẹn nội tâm của hắn, thứ cô thấy đa phần chỉ là những mảnh vụn rời rạc.

Liễu Ký Minh của thuở thiếu thời cũng đã từng cao ngạo xốc nổi.


Khi đó mi mục của hắn vẫn chưa phát triển hoàn toàn, vóc dáng cũng chỉ tầm mười một mười hai tuổi, chưởng môn đời trước của Thương Vũ môn là Liễu Tương Sinh vẫn chưa tạ thế, mỗi lần đến giờ đều đích thân dạy Liễu Ký Minh và Hạ Lăng luyện công.

Liễu Ký Minh có tư chất xuất chúng nên học rất nhanh, nhưng hình như rất hiếm khi được Liễu Tương Sinh khen ngợi, ánh mắt Liễu Tương Sinh nhìn hắn luôn rất phức tạp, vừa là đau lòng khó nén, vừa là khắc chế ẩn nhẫn.

“Sư huynh.” Sau khi luyện công xong, Liễu Ký Minh và Hạ Lăng cùng nhau xuống núi.

“Liễu sư đệ, sao thế?” Hạ Lăng thấy hắn có vẻ buồn bã bèn ngoái đầu lại cười híp mắt, từ nhỏ y hắn đã có đôi mắt sắc sảo, khi mỉm cười thì càng xinh đẹp như một cô nương.

Liễu Ký Minh cúi đầu nắm kiếm của mình, nói: “Tại sao phụ thân… cứ không thích đệ?”

Hạ Lăng bật cười: “Liễu sư đệ nói ngốc gì thế, đệ là hài tử duy nhất của sư tôn, y không thương đệ thì còn ai thương nữa?”

Liễu Ký Minh trầm mặc nhìn y, hồi lâu sau mới gật đầu mím môi: “Đi thôi.”

Dáng vẻ tủi thân vừa rồi hệt như ảo giác, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn bóng dáng.

Sức khỏe của thê tử Liễu chưởng môn yếu ớt, trong thần thức của Liễu Ký Minh bà xuất hiện rất ít, nhưng mỗi lần xuất hiện đều đối xử với hắn dịu dàng hết mực, trong mắt đong đầy tình yêu thương của người mẹ, chỉ tiếc là Liễu Ký Minh rất ít được gặp bà.

Về sau, cảm xúc hiện lên đầu mày hắn ngày một nhạt dần, kiếm thuật cũng ngày một tinh thông, tiến bộ ngày càng nhanh chóng. Năm mười bốn tuổi, hắn lần đầu tiên xách Thiên Thu xuống núi một mình.

Những người bạn cùng trang lứa dưới chân núi dường như đã yếu đi đối với hắn, dù đấu bao nhiêu lần cũng không thỏa mãn. Hắn vẫn còn trẻ nên cũng khó tránh khỏi những lúc ngông cuồng ngạo mạn, giữa ánh mắt đầu mày luôn sặc mùi kiêu căng và khinh mạn, tuy ít lời nhưng câu nào cũng đâm vào chỗ hiểm, nói trúng tim đen. Quãng thời gian đó cũng rước lấy cho hắn vài người gai mắt hắn, thậm chí, có người còn dùng tu vi cao hơn hắn rất nhiều để dạy hắn một trận ra trò.

Liễu Ký Minh trước nay chưa hề biết lùi bước, hắn lau máu tươi trào ra bên mép, nhìn xoáy vào người đã đánh bại mình, đanh giọng nói: “Ta sẽ ghi nhớ ngươi.”

Sau đó cắm đầu vào bế quan, tu hành, mai sau sẽ đòi lại từng món một.

Thế là chẳng mấy chốc, Thương Vũ môn kiếm tu Liễu Ký Minh, cái danh hiệu đó đã vang xa khắp giới tu tiên. Thiếu niên anh tài, thiên chi kiêu tử, trưởng lão ở các tông môn đối với sự đánh giá này dù chưa biết hư thật cũng cất lời khen tặng.

Song khi nghe thấy những lời này, Liễu Tương Sinh chỉ nói với hắn một câu hờ hững: “Chớ kiêu căng hấp tấp.”

Tạ Cẩn Du thở hộc một hơi rồi mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt của Liễu Ký Minh đã biến thành màu đỏ thẫm tự bao giờ, hắn đang nhìn cô chằm chằm như muốn nuốt trọn lấy cô, sợi tơ đỏ ở mi tâm càng thêm rực rỡ ướt át, gần như sắp hóa thành thực thể, khắc ra một dấu ấn sâu hoắm.

Tạ Cẩn Du giơ tay lên, xoa nhè nhẹ lên khóe mắt của Liễu Ký Minh: “Đây là… thế nào?”


Liễu Ký Minh cúi đầu xuống, chôn mặt vào bên cổ cô, kiềm chế nhịp thở của mình, cơn khoái cảm tột cùng như nước thủy triều nhấn chìm lấy cả hai, còn hắn đã gần như đánh mất cả lý trí.

Khung cảnh trong thần thức bỗng dưng biến đổi.

Trong thoáng chốc, thế sự xoay vần, biến đổi khôn lường.

Liễu Ký Minh che lại dung mạo bằng một chiếc mặt nạ, trút bỏ bộ hồng y đỏ lửa năm xưa, khoác vào bộ y sam thô ráp và hạ đẳng nhất của Ma địa, tuy cũng là màu đen, nhưng là màu đen đầy tạp chất, đơn giản và cũng chẳng có gì đặc sắc.

“Ê, nghe đâu đây là tên nhân tình mới của Lưu Chiếu Quân…”

“Ờ, sao hắn không bỏ cái mặt nạ đó ra đi? Chả biết là xấu tới nỗi nào nữa?”

“Sao xấu được, ngươi còn chưa biết à, Lưu Chiếu Quân khoái nhất là nam nhân tuấn tú, chắc tướng tá hắn đẹp lắm nên không muốn cho người khác thấy thôi… nói tóm lại, Lưu Chiếu Quân không cho ai lấy mặt nạ của hắn xuống, không thì…”

Tiếng xầm xì của họ vẳng tới tai của Liễu Ký Minh, hắn nhìn lướt qua họ bằng đôi mắt phẳng lặng, hai người nọ lập tức rùng mình, rồi lật đật ngậm miệng, cong lưng đi lướt qua bên cạnh hắn.

Liễu Ký Minh dừng lại một lát, rồi nhấc gót đi vào dược phòng của Quỷ y.

Khói xanh bốc lên lãng đãng từ lò thuốc khiến cả căn phòng đều thơm ngát, Lưu Chiếu Quân nghiêng người dựa hờ vào ghế nằm, ngủ gà ngủ gật chẳng chút hình tượng.

Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại, bước tới bên cạnh, cúi người hôn nhẹ lên trán cô.

Lưu Chiếu Quân bỗng dưng thức giấc, trợn to mắt, thấy người gọi mình dậy là hắn thì liền nhoẻn miệng cười: “Về rồi à?”

“Ừ.” Liễu Ký Minh ngồi xuống bên cạnh, xoa má cô: “Bao giờ thì chịu về với ta?”

Trong mắt Lưu Chiếu Quân sóng sánh ánh sáng, cô nhoẻn miệng cười duyên, trong nụ cười đó mang theo ý nghĩa khó nói rõ, ngoài mặt cười nhưng lòng thì khó chịu: “Về? Về với ngươi làm gì? Để chờ bị người ta đuổi đi tiếp sao?”

Liễu Ký Minh chỉ nhìn cô, im lặng nghe cô nói tiếp: “Nếu ngươi nhớ chỗ đó thì tự về đi.”

Nói rồi như nghĩ tới gì đó, Lưu Chiếu Quân bèn cười nhẹ ra tiếng, trong nụ cười mang theo ý châm chọc rất rõ: “Hay là Liễu đạo trưởng tưởng trên thế giới này chỉ có một mình đạo trưởng là nam nhân? Không phải đạo trưởng thì không thể?”

~ Hết chương 59 ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.