[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 54


Đọc truyện [Ngôn Tình] Đọa Tiên – Chương 54

Edit: Yunchan

***

“Ngươi biết?” Bàn tay đang gảy lên dây đàn chợt khựng lại, trong mắt Lâm Uyên Quân thoáng qua vẻ kinh dị rồi biến mất ngay chỉ trong một cái chớp mắt, tới khi mở mắt ra lần nữa thì bên trong chỉ còn nụ cười nhàn nhạt, hắn nói thản nhiên: “Phải, ta suýt thì quên mất khả năng của Liễu sư đệ, chút chuyện cỏn con này làm sao qua mắt được đệ chứ?”

“Biết rõ thứ mình uống là Trảm Tình, thế mà còn giả ngốc lẽo đẽo bám theo sau lưng, nhìn cô nương ngốc này…” Lâm Uyên Quân nghiêng đầu: “Bị lừa tới mức không còn biết cái gì là thích với tội lỗi.”

Môi Liễu Ký Minh mím chặt vẽ ra một đường cong cứng cỏi, dù miệng lưỡi hắn có trơn tru hơn nữa cũng không tài nào sánh bằng Lâm Uyên Quân, nhưng xưa nay hắn cũng không phải là người mặc cho người ta ức hiếp, chẳng qua là… một khi có liên quan tới người sau lưng Lâm Uyên Quân thì làm cách nào hắn cũng không lên tiếng được.

Hắn không muốn mang người mình yêu thương nhất ra để thương thuyết với người ngoài.

Tới nói nặng hắn cũng không nỡ, dù phải biện giải cũng dịu giọng ngọt ngào, hận không thể moi tim ra cho cô thấy rõ.

Không có lừa gạt, cũng không phải tội lỗi.

Lúc này đây, không đủ để làm Liễu Ký Minh nổi giận.

Lâm uyên Quân thấy tiếc làm sao, hắn bật cười rồi thả chậm giọng: “Là ta ngu ngốc, Tiểu Du nhi không biết rốt cuộc là ngươi thật lòng hay giả ý, lẽ nào chính ngươi cũng không biết sao? Có lẽ vì biết, nên khi dốc hết chân tâm mới lo lắng hoảng sợ thế thôi.”

Nét mặt vô cảm như núi băng của Liễu Ký Minh đột nhiên nứt ra một đường, chỉ mảnh như sợi tóc, nhưng đã bị Lâm Uyên Quân bắt được ngay lập tức.

Ánh mắt hắn lóe sáng, nói tiếp: “Được rồi… cứ cho là thế đi. Tiểu Du nhi tàn nhẫn đến mức ấy, khi ta biết được cũng kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc nàng cũng từ bỏ được… rõ ràng hôm trước còn là uyên ương gắn bó, vậy mà quay ngoắc một cái đã đút cho ngươi Trảm Tình, từ nay trở đi chặt đứt tơ tình, si mê cũng lùi vào quá khứ, xóa bỏ tất cả ký ức và tình nghĩa, ngươi nói thử xem, rốt cuộc thì Tiểu Du nhi nghĩ gì mà làm thế?”

“À, nói tới đây thì ta lại thấy có vài chỗ khó hiểu. Nàng buộc ngươi rời khỏi Ma địa, còn gặp lại ngươi với thân phận địch nhân, không chết không thôi, coi như cũng đã toại nguyện rồi, chỉ lạ ở chỗ, sao nàng lại phải cho ngươi uống Trảm Tình mà không tự uống? Nàng cứ lạnh lùng nhìn ngươi ra đi, rồi cố ý tự bạo trước mắt ngươi như thế, ngươi nghĩ xem, lẽ nào tất cả đều là trùng hợp thôi ư?”

Lâm Uyên Quân đã lấy lại nét mặt khôi hài, ngón tay đặt trên dây đàn gảy lên nhè nhẹ, dây đàn rung lên thả xuống một khúc âm lãng đãng, chính là một khúc “Phượng Cầu Hoàng”.


“Chốn này có một mỹ nhân, sau lần gặp gỡ chẳng tài nào quên, một ngày không gặp nhớ người khôn khuây, hỡi ơi chim Phượng lượn bay, tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm….”

Ca từ vang lên nhẹ bẫng chẳng mang theo chút sức tấn công nào, hệt như một lãng tử không dằn được lòng mình, đứng hát ở bên tường, chẳng màng để tâm lời xì xầm bàn tán chung quanh, chỉ chuyên tâm tấu lên một bản đàn. Tiếng đàn nhẹ đến vô tận, hòa vào chất giọng của Lâm Uyên Quân, quả là hòa làm nhất thể, dìu dặt khoan thai, ngấm vào tim phổi.

“”…Thương thay người vẫn lặng yên, tường đông hoang vắng chẳng màng đoái trông! Gảy đàn khúc hát thay lòng, dốc ra cho hết những lời trong tim. Chẳng hay bao thuở gặp người, cho ta vơi bớt nỗi sầu khôn nguôi…”

Cho ta vơi bớt nỗi sầu khôn nguôi.

Ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dao động, như nhìn thấy quá khứ rất lâu trước đây, cô nương nọ uống đến say mèm ôm lấy chân hắn, gác cằm lên đầu gối hắn, nhìn hắn với cặp mắt mơ màng, bờ má bị hương rượu hơ đến ửng hồng, say đến mức cắn phải đầu lưỡi: “Sư thúc! Sư thúc! Ta muốn ngâm cho ngài nghe một bài thơ! “Chốn này có một mỹ nhân, sau lần gặp gỡ chẳng tài nào quên, một ngày không gặp nhớ chàng khôn khuây…”

Nguyện cho tài xứng đức này, nắm tay đi hết đời này kiếp sau, nếu không được ở bên nhau, thôi thì thà chết còn gì đợi mong.

Liễu Ký Minh chỉ biết Tạ Cẩn Du cho hắn uống Trảm Tình, còn chuyện tại sao Tạ Cẩn Du lại chọn hắn chứ không tự uống, thì hắn chưa bao giờ dám nghĩ.

Thế nhưng hiện tại, phần tâm tư ẩn sâu này lại bị Lâm Uyên Quân đào lên toàn bộ mà chẳng chút nể tình.

Tại sao?

… Có lẽ là vì, nàng đối với hắn, từ đầu đã không có tình.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, quá khứ nghịch ngợm huyên náo, mối tình giấu trong đáy lòng, cũng dần phai nhạt.

Từng cái nhăn mặt nhíu mày, từng nụ cười ánh mắt, từng cử chỉ đều giống với quá khứ, nhưng khi nhìn về phía hắn thì ánh mắt luôn mất đi ánh sáng.

Người ta đã buông bỏ từ lâu, kẻ cố chấp chỉ có mình hắn.

Cuối cùng hắn đã mất đi ngày tháng ấm áp như gió xuân, đánh mất tiểu cô nương luôn mỉm cười với mình.


Liễu Ký Minh chậm rãi nhắm mắt lại, chút nhiệt tình trong lòng dần nguội lạnh, nhưng nó lại từ đáy lòng lan dần tới khóe mắt, tình cảm sục sôi, nóng bỏng dần che lấp toàn bộ tầm mắt của hắn.

Đạo tu tiên kị nhất chính là cố chấp, hắn đã phạm vào sai lầm lớn này từ lâu. Một khi chấp niệm bén rễ thì không thể nhổ đi một cách dễ dàng, hắn biết rõ hết thảy điều này đều là sai lầm, nhưng vẫn để mặc cho thứ cố chấp đó nảy mầm bén rễ, cắm sâu vào tim mình, cứ như thể, chỉ cần bám lấy nó thì tất cả sẽ trở lại như trước đây.

Hắn đã sớm có tâm ma, và hắn để mặc cho tâm ma đó nuốt chửng lấy bản thân mình.

Nếu không được ở bên nhau, thôi thì thà chết còn gì đợi mong.

Người từng vỗ về nỗi đau của ta, cuối cùng lại biến thành người giết chết ta.

Liễu Ký minh ngẩng đầu lên, tà áo của hắn bay lên phần phật, cơn thịnh nộ sôi sục dâng lên từ gót chân, khiến ngói vỡ và bụi bặm bay tung lên, xoáy vòng quanh chân hắn.

Lâm Uyên Quân thong thả nở ra một nụ cười nửa miệng.

Thành công.

Tiếng đàn của hắn cũng đã tới lúc kết thúc.

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cầm giả trong tu sĩ nhân tộc và cầm giả trong Ma tu. Cầm tu luyện đàn là cách tốt nhất để tu thân dưỡng tính, tu sĩ nhân tộc dùng nhiều trong việc học đòi văn vẻ. Còn Ma tộc thì khác xa, Ma tu thiên về mê hoặc lòng người, khúc đàn này trông thì thoắt ẩn thoắt hiện, phảng phất như có như không, nhưng cũng chính vì thế mới càng dễ lôi cuốn con người, dụ ra tâm ma ẩn sâu trong lòng người.

Chiêu thức đó có tên là —- Vấn Ma.

Dòng khí lưu ngày càng mãnh liệt, ngày càng mạnh mẽ, xoáy lên hệt như một cơn lốc, từ từ ôm trọn lấy Liễu Ký Minh, cùng lúc đó, một trận linh khí khác xa bình thường chợt tràn ra, che khuất cả bầu trời.

Thật sự là che khuất cả bầu trời.


Bầu trời còn đang sáng sủa, ánh sáng còn đang trải rộng khắp nơi, rồi bỗng dưng chẳng biết bị thứ gì che lấp, trong dòng khí lưu còn thấp thoáng luồng khí đen mơ hồ, nó lưu động trong không khí, mang theo sự đanh thép lạnh lẽo không được phép xen vào, tà mị mà quái đản.

Tơ hồng trên trán Liễu Ký Minh đột ngột nhảy ra từ mi tâm hắn hệt như vật sống —- đó là một thanh tà kiếm, giống với Thiên Thu như tạc, song thân kiếm lại nhuộm màu đỏ tươi diễm lệ, bóng bẩy và tươi đẹp, nó như đã say máu, đầu độc lòng người.

Chỉ trong chớp mắt, tà kiếm kia bỗng phóng về phía chân trời, gió lốc trỗi dậy…

Cát bay đá chạy, long trời lở đất.

Trong một vùng hỗn loạn, cuối cùng Liễu Ký Minh cũng mở mắt ra.

Trong đôi mắt đó là vũ trụ tối tăm không có lấy một vì tinh tú, sâu bên trong nó đang dần loan ra màu đỏ tươi, như vũ trụ bị trận tàn sát quét qua đẫm máu.

Lâm Uyên Quân ngẩng đầu nhìn mây mù cuộn mình kỳ lạ trên bầu trời, toàn bộ Ma địa bị một trận Ma khí nồng nặc bao trùm, Ma khí này lấp đầy thiên địa, đè nặng lên tất cả Ma tộc, hùng mạnh tới mức người ta phải run sợ phủ phục.

“A…” Lâm Uyên Quân cười khẽ: “Liễu Ký Minh, đây mới chính là đường về của ngươi…”

“Hoan nghênh trở về, Ma tu Liễu Ký Minh.”

Nói đoạn hắn thu tầm mắt lại, quay người nhìn ra sau, tới đây mặt đột nhiên biến sắc.

Thiên Võng đã bị rạch ra một lỗ lớn ở bên hông, quỹ đạo của Ma khí và ngói vỡ đã sớm bị xáo trộn dưới uy áp của Liễu Ký Minh, trở nên hỗn loạn rối mù. Còn Tạ Cẩn Du bị nhốt bên trong thì đã mất dạng.

“Sao có thể?” Lâm Uyên Quân híp mắt lại, một giây sau, bên tai hắn vang lên tiếng phá không, bắn vụt về phía hắn.

Lâm Uyên Quân bật ra tiếng cười khẩy, như thể đang cười thứ tài lẻ này cũng dám lấy ra để làm trò trước mặt hắn, hắn chỉ hơi lách người qua, ngay lập tức đã né được hai cây châm ngọc bay tới trực diện.

Nhưng ngay sau đó, một vật thể lạnh như băng đã kề lên cổ hắn, chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là sẽ đâm vào chỗ hiểm của hắn, dù không chết thì cũng bị thương nặng.

“Sao hả, mới không gặp một lát thôi mà đã nhớ ta rồi à?” Rõ ràng là một câu nói đùa bông lơn, vậy mà lại được thốt ra bằng giọng lãnh đạm hờ hững trước nay chưa từng có của Tạ Cẩn Du.

So về thực lực, thì cô hoàn toàn không có khả năng tới gần Lâm Uyên Quân, càng khỏi bàn đến chuyện áp sát uy hiếp. Thế nhưng, Liễu Ký Minh đột nhiên bùng nổ linh khí, khiến linh lực của cả Ma địa cũng rung chuyển theo, lúc này còn là thời điểm tốt nhất để yêu ma quỷ quái lui tới, ẩn nấp trong vô hình. Do đó, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa này, Tạ Cẩn Du bèn thận trọng ẩn nấp bản thân, chỉ chờ giờ khắc ra tay.


Nụ cười của Lâm Uyên Quân dần tắt, số người tu luyện Cửu Châm trong y tu rất ít, kỹ năng này có thể sánh ngang với ám khí, nếu vận dụng khéo thì rất dễ bù đắp sự chênh lệch tu vi, vì ngươi mãi mãi sẽ không biết được y tu sẽ đâm vào chỗ yếu nào sau lưng ngươi cả.

“Nghe ngươi đứng đây lải nhải cả buổi trời, tai ta cũng phát mệt!” Tạ Cẩn Du nghiến răng, như phải chịu sự tổn hại sâu sắc: “Vậy mà vị sư thúc tốt tính đó của ta có thể đứng yên nghe ngươi nói nhảm tới tận giờ này!”

“Chuyện của hai phu thê chúng ta chẳng liên quan gì tới ngươi! Tay ngươi cũng vươn dài ghê nhỉ, ta cho đạo lữ của ta uống tý thuốc để tăng tình thú thì có làm sao? Phiền quái gì tới ngươi à?”

Tạ Cẩn Du càng nói càng nóng, ngọn châm trong tay càng ghì chặt hơn.

Cô đã sớm nhìn ra Lâm Uyên Quân muốn dùng kế để lừa Liễu Ký Minh mắc câu, nói huyên thuyên không ngớt, còn dùng tiếng đàn dụ hoặc, toàn bộ đều vừa khớp. Cô chỉ hận mình bị giam trong Thiên Võng, không thể nhào lên đập cho tên này một trận.

Cô nhắm mắt lại, nổi giận đùng đùng: “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!”

Nhưng ngay khoảnh khắc Tạ Cẩn Du vận khí, toan đâm mạnh vào “An Miên huyệt” của Lâm Uyên Quân, thì Lâm Uyên Quân không hề ra sức chống đỡ chỉ mở mắt trừng trừng nhìn vào nét mặt hung ác của Tạ Cẩn Du, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Tạ Cẩn Du thộp lấy cổ áo hắn, hét lớn: “Ngươi nhìn cái gì?!”

Tay cô siết lại thành đấm, vung mạnh lên thụi mạnh vào mắt hắn, thụi ra một cái mắt bầm đen, tới mức hắn không mở mắt nổi mới lắc lắc tay dừng lại.

Sau đó, Tạ Cẩn Du vội thả tay ra, chạy nhanh tới bên cạnh Liễu Ký Minh.

Liễu Ký Minh đứng ở đó nhìn cô trong im lặng, cơn lốc xoáy quanh người đã lắng dần.

“Sư thúc giá nào cũng đừng nghe tên đó nói bậy…” Tạ Cẩn Du chạy tới bên cạnh, kéo lấy ống tay áo hắn, uy áp và kiếm ý Liễu Ký minh thả ra làm cô thấy thật xa lạ và đáng sợ: “Hắn cố ý giăng ra cái tròng này là để chờ chàng nhảy vào.”

“Sư thúc…”

Một giây sau, Tạ Cẩn Du thấy cơ thể mình đông cứng, cô nhìn Liễu Ký Minh với ánh mắt bàng hoàng, rồi bị bàn tay của hắn che mất tầm nhìn. Gáy cổ cô như có một con sâu cắn cho một phát, khiến cô cảm thấy đầu óc nặng trịch, bước chân nhẹ bẫng, thần thức cũng quay cuồng.

Bên tai thoảng qua một tiếng thở dài, sau đó cả thế giới đều chìm vào đêm tối.

~ Hết chương 54 ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.