Đọc truyện [Ngôn Tình] Đọa Tiên – Chương 18
Edit: Yunchan
***
Ngón tay của Liễu Ký Minh bấu chặt lấy cổ tay Tạ Cẩn Du, gồng sức như đang hận không thể bóp nát khớp xương cô.
Đúng rồi… bóp nát, tốt nhất là để nàng không bao giờ cử động được nữa, không bao giờ đi lại được nữa, khiến nàng chỉ có thể ỷ lại vào hắn, không chạy trốn khỏi hắn nữa, dù một khắc cũng không được.
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó trỗi dậy, động tác của hắn chợt khựng lại, đồng tử co lại.
Tạ Cẩn Du không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết mình đang bị siết đau, cô cau mày rụt vai, nhỏ giọng kêu: “Sư thúc…”
Cô mới bị hút ra khỏi tâm ma của Liễu Ký Minh, đầu óc còn hơi lơ ngơ, cơn chấn động khi rơi xuống đó quả thật quá dữ dội, làm cô thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại. Tuy rằng, theo lý mà nói Lưu Chiếu Quân chắc hẳn là cô, thế nhưng, trong tâm ma của Liễu Ký Minh, Tạ Cẩn Du đứng ở góc nhìn của Liễu Ký Minh, cho nên cũng cảm nhận được tình cảm của hắn rõ ràng hơn.
Tạ Cẩn Du không nhớ giây phút mình tự bạo rốt cuộc đã nghĩ gì trong lòng, thế nhưng cô cảm nhận rất rõ tình cảm mãnh liệt của Liễu Ký Minh, từ sự thờ ơ ban đầu đến đau thấu tâm can, cuối cùng là lao mình nhảy xuống vách núi.
Đúng, là đau thấu tâm can.
Giây phút đó quả thật như bị ai đó bóp nát trái tim, đau đến nỗi không tài nào chịu đựng, gần như muốn bật khóc thành tiếng.
Tình cảm của một người, tại sao lại thay đổi chóng mặt chỉ trong một thời gian ngắn như vậy? Nếu sức khỏe cô yếu một chút, nói không chừng đã chẳng chịu nổi một giây, té lăn ra ngất từ đời nào rồi.
Như vậy đối với Liễu Ký Minh, thật sự là quá sức tàn nhẫn.
Nghĩ tới đây cô không giãy dụa nữa mà ngồi yên ngắm Liễu Ký Minh. Dung nhan trước mặt vẫn tuấn tú không thay đổi, dần chồng lên gương mặt khắc chế ẩn nhẫn trong tâm ma, mà hai người họ vốn dĩ là cùng một người.
Nghe Tạ Cẩn Du kêu đau, Liễu Ký Minh bỗng dưng hoàn hồn lại, hơi nới lỏng tay ra, sau đó đổi sang cầm ngón tay cô, đan hai bàn tay vào nhau, khít chặt không thể tách rời.
“Nàng…” Liễu Ký Minh ngập ngừng như muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị một giọng nói khác cắt ngang giữa chừng.
“Ra được rồi sao?” Lão tiền bối đột nhiên phá tan bầu không khí hơi gương gạo giữa hai người, vuốt chòm râu gật đầu hài lòng: “Nhanh hơn ta dự đoán một chút.”
Tạ Cẩn Du bị nhiệt độ trên tay Liễu Ký Minh hơ nóng, mặt bất giác đỏ lên mất tự nhiên, ngoảnh đầu lại nhìn ông lão, giọng hơi ngượng: “Tiền bối.”
Sắc diện của Liễu Ký Minh lạnh xuống, rõ ràng hắn đã hiểu ra, là người trước mắt này đã gài bẫy đẩy hắn và Tạ Cẩn Du rơi vào tâm ma, suýt chút nữa đã không thể thoát ra.
Người tu tiên luôn có sự kiêng kỵ rất lớn với tâm ma, mà kẻ cố tình lừa người khác tiến vào tâm ma, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Cảm nhận được địch ý của Liễu Ký Minh nhưng ông lão lại chẳng buồn, vẫn híp mắt cười, lên tiếng hỏi: “Tiểu tử ngươi nghi ngờ ta à.”
Bình thường Liễu Ký Minh rất kiệm lời, chẳng phải hắn không biết ăn nói, mà chỉ vì không thích tốn hơi thừa lời mà thôi, thế nhưng một khi bị trêu vào thì miệng lưỡi hắn cũng chẳng kém cạnh ai.
“Tiền bối sắp đặt tỉ mỉ, giam chúng ta trong nhà ngục của tâm ma, chẳng hay màn hài kịch này xem có đặc sắc chăng?”
Ông lão cười vang, đáp lại bằng giọng khẳng định: “Ngươi đang trách ta đó à.”
Liễu Ký Minh khẽ gật đầu, thái độ đúng mực, hắn không lên tiếng nữa, song nét mặt lại cho ra một lời thừa nhận chắc nịch.
Tạ Cẩn Du kéo ống tay áo hắn, nét mặt tươi cười: “Sư thúc, chàng hiểu lầm rồi… lúc nãy, lúc nãy tiền bối đã giúp ta.”
“Giúp nàng?” Liễu Ký Minh khép ống tay áo lại, thờ ơ hỏi. Thật ra hắn hoàn toàn không để tâm tới câu này của Tạ Cẩn Du, cô nàng Tạ Cẩn Du này trông thì rất thông minh, đáng tiếc đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, bên trong chẳng dính líu gì tới hai chữ thông mình này cả, nhất là về mặt đối nhân xử thế.
Liễu Ký Minh thì trái lại, hắn đối với ai cũng lãnh đạm hờ hững, chẳng qua vì tư chất của bản thân xuất chúng nên khó tìm được người trò chuyện, chứ hoàn toàn không phải là người không hiểu việc đời. Bản thân hắn tôi luyện rất nhiều, nên càng thông suốt được sự nông sâu của nhân tính. Tạ Cẩn Du xưa nay tâm tính đơn thuần, bị người ta gài bẫy có khi còn đứng đó hớn hở nói với hắn rằng: “Sư thúc, đó là người tốt.”
Cô ngốc.
“Tiểu cô nương không sao đâu, ngươi chớ hoảng, phản ứng của tiểu tử ngươi kể ra cũng bình thường thôi.” Ông lão mỉm cười chẳng lấy gì làm phật lòng: “Trên con đường tu tiên, có người trong ngoài bất nhất, có người mưu mô quỷ quyệt, đâu đâu cũng có thử thách, đâu đâu cũng gặp hiểm nguy, cho nên đề phòng là việc tốt.”
“Thế thì tiền bối đây là người trong ngoài bất nhất, hay là kẻ mưu mô quỷ quyệt?” Liễu Ký Minh hỏi vặn lại.
“Ta à…” Ông lão vuốt râu, tư lự chốc lát rồi chậm rãi đáp: “Có lẽ ta là người xấu bụng.”
“Ơ?” Tạ Cẩn Du thộn mặt ra.
Rõ ràng phản ứng này của cô khiến ông lão rất vui, ông ta ngồi trên bàn tròn ngửa mặt lên trời cười phá lên, lạ là, ông ta cười lớn thế kia mà cái chân duy nhất chống đỡ chiếc bàn tròn vẫn chẳng lung lay.
“Tiểu cô nương này, cũng hay đấy…” Ông lão cười đến ngả nghiêng ngả ngửa, phải khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, vén vén góc áo, sung sướng nói: “Có thể ta không phải là người tốt lành gì, có điều, khi còn trẻ cũng có chút tiếng tăm, có vài việc ta đây khinh chẳng buồn làm.”
Ông lão dừng lại chốc lát rồi chậm rãi nói tiếp: “Lạc Vân Kỳ, đây là tên của ta.”
Lạc Vân Kỳ.
Tạ Cẩn Du lục lại trong đầu một lượt, cảm giác mình vừa mở ra một trang mới không khớp với nguyên tác. Trong quyển “Đọa Tiên” từ trước đến giờ không có cái tên này, thậm chí là chưa từng nhắc tới lần nào, đây có được được tính là đánh bậy đánh bạ, rồi đánh ra được bàn tay vàng trật ra khỏi tình tiết truyện không nhỉ?
Liễu Ký Minh nghe thấy cái tên này thì hơi ngẩn ra một thoáng, sau đó lập tức lên tiếng: “Hóa ra là Vân Kỳ đạo nhân.”
Tạ Cẩn Du nhìn hắn ngạc nhiên: “Sư thúc biết sao?”
“Sao hả?” Lạc Vân Kỳ giả bộ cụt hứng: “Tiểu cô nương này tới tên ta cũng chưa nghe thấy à? Nha đầu nhà quê ở đâu chui ra đây hả.”
“Vân Kỳ đạo nhân, là nhất đại tán tu thiên tư xuất chúng hai trăm năm trước, không môn không phái, tự đi theo một trường phái riêng. Trong hai trăm năm đó, y là một trong số những tu sĩ hiếm hoi gần đạt đến phi thăng, cho tới hiện nay, giới tu tiên vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về y, có người bảo y đã phi thăng, cũng có người bảo y đã chết…”
Liễu Ký Minh thong thả giải thích, tầm mắt dừng trên người Lạc Vân Kỳ như đang nghiền ngẫm nghiên cứu.
“Nếu gặp tiền bối ở đây thì…” Tạ Cẩn Du ấp úng.
Thì vị Vân Kỳ đạo nhân nổi danh thiên hạ này, lẽ nào, độ kiếp thất bại sao?
Lạc Vân Kỳ vuốt ve chòm râu, dần thu lại nét cười trên mặt, ngay tích tắc nụ cười biến mất bầu không khí chợt trở lạnh, nhiệt độ như tụt xuống một cách đột ngột, khiến Tạ Cẩn Du bất giác rùng mình.
Chiếc bàn tròn mà Lạc Vân Kỳ đang ngồi bất ngờ rung chuyển, từ mặt đất đến mặt bàn, nước sơn gỗ tróc ra rơi xuống rào rào, để lộ sắc gỗ thô vàng nguyên thủy. Một giây sau, chiếc bàn gỗ từ từ rã ra trước mặt họ, vỡ vụn thành bông tuyết, đồng thời, tia sáng xanh óng oánh lan tỏa, soi sáng không gian mờ tối.
Nơi đặt chiếc bàn tròn lúc trước giờ đây đã dựng thẳng một thanh kiếm, thân kiếm thẳng đứng sừng sững, trôi lơ lửng trên mặt đất. Thanh kiếm này vừa lộ diện, Thiên Thu bên hông Liễu Ký Minh lập tức kêu lên ong ong, như cảm ứng được điều gì.
Đây là sự hô ứng giữa hai thanh binh khí thượng cấp.
Bao kiếm Thiên Thu sơn màu đỏ tối, tỏa ra hơi thở ma mị dưới ánh đèn tờ mờ, trên mình nó còn phảng phất quỷ khí mơ hồ, lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, tất phải thấy máu. Trong “Đọa Tiên” miêu tả về Thiên Thu thế này, nó trải qua sự giết chóc sớm nhất trên đại lục này, khát máu và hung mãnh, chẳng rõ chủ nhân ban đầu của nó là ai, cũng không rõ ai đã rèn ra nó, thế nhưng khi Liễu Ký Minh xuất hiện, Thiên Thu lập tức chọn hắn làm chủ nhân của mình.
Một thanh kiếm khát máu, chỉ người có nội tâm cứng cỏi mới có thể khống chế, bằng không, nó sẽ như ngọn lửa thiêu rụi lý tính của người sở hữu.
Còn thanh kiếm dưới thân Lạc Vân Kỳ thì khác hẳn với Thiên Thu, bao kiếm của nó nhạt màu, bảo trắng chẳng phải trắng mà hơi ửng xanh, ẩn hiện mơ hồ như sóng nước, sơn hà nhấp nhô.
Trên thế gian này, thứ hiền hòa nhất mà cũng bền bỉ nhất chẳng gì qua được nước, thứ vô tình và thay đổi nhất cũng là nước.
Thiên Thu run rẩy, Liễu Ký Minh vỗ nhẹ lên chuôi kiếm.
Lạc Vân Kỳ khép hờ mắt, nói chậm rãi: “Ta đợi ở đây đã rất lâu rồi, lâu đến mức quên mất cảm giác đối chiến là thế nào. Ta thấy tiểu tử ngươi cũng dùng kiếm, chẳng hay có hứng đấu một trận với lão đây chăng?”
Thiên Thu ra khỏi vỏ, kiếm phong lạnh băng rọi lên ánh mắt lập lòe của Liễu Ký Minh, đó là sự nôn nóng so tài với kẻ mạnh, đó là rạo rực chờ mong khi gặp được kỳ phùng địch thủ.
“Cầu còn không được.”
Lạc Vân Kỳ phất tay áo, thanh kiếm dưới thân kêu lên rung động, rồi trượt khỏi vỏ, kiếm quang như gợn sóng trên mặt nước, chuôi kiếm bay vụt tới tay y, đồng thời, mắt y đanh lại, kiếm phong tôn lên đôi mắt sắc, ngũ quan bị chòm râu rậm che khuất đột nhiên sinh động hẳn lên.
Kiếm khí lẫm liệt, Thiên Thu rạch phá không gian.
“Keng!”
Hai thanh kiếm va chạm giữa không trung, nơi giao nhau run lên bần bật, cơn chấn động này vẽ ra một gợn sóng rất nhỏ trong không khí, từng vòng nối tiếp nhau phá tan bụi bặm, nơi nó đi qua bị kiếm khí xâm nhập hoàn toàn, ban đầu kiếm khí này còn nhìn ra hình dạng, nhưng theo đợt sóng ngày một lan rộng thì uy lực của nó càng lớn lên bội phần.
Thời gian như đứng lại.
Tạ Cẩn Du trừng to mắt, nhìn vật thể trắng sáng lấp lánh như bọt nước vụt qua giữa không trung mà không khỏi hít khí lạnh.
Nhớ lại lúc triệu hồi giao nhân, Liễu Ký Minh từng dùng kiếm khí bắn ra ba hạt châu, đây là vật chất kết thành từ linh khí thuần hậu, càng hung hãn và lạnh lẽo hơn kiếm ý vô hình. Mà hiện tại, kiếm phong của hắn và Lạc Vân Kỳ cùng lắm chỉ mới đánh một đòn mà thôi, thế mà cả hai đều đã tung ra thứ uy lực cỡ này.
Liễu Ký Minh dùng toàn lực, tu vi Lạc Vân Kỳ ít nhất cũng cỡ Đại Thừa, thế nhưng nửa bước cũng không nhường.
Kể ra cũng phải, nếu Lạc Vân Kỳ cố tình hạ thấp tu vi, thế thì cuộc tỷ này cũng mất hết ý nghĩa.
Chỉ khổ cho cái bia đỡ đạn tu vi Trúc Cơ như cô thôi…
Tạ Cẩn Du vuốt ngực, dằn cơn bức bối xuống, kiếm ý bắn ra khi hai người đó đánh nhau thật tình không phải là thứ mà cô chịu đựng nổi.
Trận giao thủ giữa Liễu Ký Minh và Lạc Vân Kỳ vừa là thăm dò vừa là đọ sức. Mắt Lạc Vân Kỳ trợn trừng, lóe ra tia sáng lập lòe, y kêu lên: “Tốt!”
Một khắc sau, sau lưng y từ từ mở ra một động phủ Càn Khôn, tĩnh lặng như vũ trụ với vô vàn ngôi sao lưu chuyển, đó là tiểu Càn Khôn chỉ thuộc về tu sĩ từ Hóa Thần trở lên. Giữa mi tâm của y ẩn hiện kim quang, đó là bảo kiếm kết thành từ kiếm khí, sắp sửa bắn ra từ trong thân thể y.
Tiểu Càn Khôn cũng dần mở rộng sau lưng Liễu Ký Minh, động phủ của hắn nhỏ hơn Lạc Vân Kỳ, nhưng bên trong nó hoàn toàn tối đen, cảm giác sâu hút chẳng chút thua kém. Giữa mi tâm Liễu Ký Minh cũng kết ra một thanh tiểu kiếm màu đen, xoay vòng chậm rãi.
Mắt Lạc Vân Kỳ ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng y chẳng dám lơ là phút giây, lợi kiếm cả hai đã vào tay, sau đó lại lao vào nhau quần thảo.
Hai người đều là kiếm tu, tu vi còn cao hơn Tạ Cẩn Du rất nhiều, khi mới khai chiến cô còn nhìn thấy được sơ sơ, nhưng về sau chỉ còn thấy hai luồng ánh sáng quần thảo tới rối mắt, chốc thì chớp lên, chốc thì bắn ra, thỉnh thoảng còn tỏa ra kiếm ý đáng sợ.
Thế rồi, sau một tiếng “Keng” phát ra vang dội, Tạ Cẩn Du không dằn được nữa, ngực nhói lên, ôm ngực “Phụt” ra một ngụm máu, màu máu đỏ bầm còn pha thêm sắc đen, nhìn cũng biết nó đã ứ lại trong lồng ngực rất lâu.
Và gần như một giây sau khi nôn ra máu, cơn gió mạnh chợt táp qua bên tai cô, Liễu Ký Minh đã dứt ra khỏi vòng chiến, đỡ lấy vai cô, cất cao giọng: “Ta thua.”
Câu này của hắn là phát ra từ tim phổi, thật lòng thật dạ, cho dù không có Tạ Cẩn Du, thì trong trận đấu này hắn quả thật đã rơi vào thế hạ phong. Dầu sao Lạc Vân Kỳ cũng lớn tuổi hơn, kinh nghiệm nhiều, chiêu thức hiểm, đã thế còn có tu vi cao thâm, nếu người đấu không phải Liễu Ký Minh mà là một tu sĩ Hóa Thần bình thường, thì có lẽ đã bị nghiền nát từ lâu rồi.
Lạc Vân Kỳ ngừng tay lại, vuốt râu mép, gật gù nói: “Khi ta ở độ tuổi của ngươi, hoàn toàn không bằng ngươi.”
Liễu Ký Minh nghiêng người chắn trước mặt Tạ Cẩn Du, sợ cô bị kiếm khí gây thương tích. Tạ Cẩn Du được che khuất hơn nửa người tranh thủ lấy tay đấm đấm ngực, nuốt dòng máu tanh trong miệng xuống, sau đó ló đầu ra cười nói: “Tiền bối mạnh thật, tới sư thúc của vãn bối cũng không phải đối thủ của người, nên biết sư thúc của vãn bối chính là đệ nhất kiếm tu của giới tu tiên thời này đó nhé, nếu tiền bối vẫn còn tại thế, danh hiệu này đã chẳng tới tay chàng rồi.”
Giọng cô dí dỏm, khi mỉm cười còn có lúm đồng tiền trông rất đáng yêu. Liễu Ký Minh nghiêng mặt nhìn dáng cười tươi như hoa của cô, ánh mắt khẽ rung động, lòng vô thức dịu lại.
Lạc Vân Kỳ vừa đánh một trận thỏa chí nên tâm trạng khá là khoan khoái: “Hắn rất xứng mang danh hiệu “Đệ nhất kiếm tu” này.”
Liễu Ký Minh híp mắt, đáp lại với giọng sâu xa: “Đa tạ tiền bối.”
“Đa tạ ta làm gì.” Lạc Vân Kỳ vung tay phải lên, kiếm trong tay trở về bao: “Ngươi chịu thua, chẳng qua vì ngươi có tình với tiểu cô nương này mà thôi.”
Nếu không thì vẫn còn đánh tiếp.
Nghĩ tới đây y không khỏi lấy làm tiếc.
Y vừa thốt lên câu này, cả Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du đều ngẩn cả người.
Biểu cảm của Tạ Cẩn Du như muốn nói, câu này cô thật tình không đỡ nổi!
Thật ra Lạc Vân Kỳ là một lão tiền bối tính thẳng như ruột ngựa, y không thích nói lòng vòng quanh co, có gì thì nói đó, thẳng thắng thành thật đến mức người ta không đỡ kịp. Ví như nói toạc ra quan hệ của Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du, rồi ví như hiện tại, nói toạc ra tình cảm của hai người. Chậc, tuy y nói đúng với thực tế, nhưng mà… Tạ Cẩn Du độc thân lâu nay, mặt mũi cũng sắp trụ hết nổi rồi…
Trong khi Liễu Ký Minh vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, không phản bác cũng chẳng biện minh, coi như ngầm thừa nhận.
Lạc Vân Kỳ nhìn phản ứng của hai người, sao lại không biết họ đang nghĩ gì trong lòng? Y cười tít mắt, nói tiếp: “Hữu tình là chuyện tốt, các ngươi trưng cái bản mặt đó ra làm gì?”
“Thế gian này, trường sinh bất lão cũng chẳng vui sướng bằng người hữu tình tâm ý tương thông đâu.”
Nghe vậy, Tạ Cẩn Du bỗng thắc mắc ra mặt, không cầm lòng được bèn lên tiếng hỏi dò: “Lạc tiền bối, thứ cho vãn bối hỏi thẳng, người tu tiên cấm kỵ nhất là tình sâu nghĩa nặng, sợ chấp niệm sinh ra tâm ma, mà tâm ma là thứ người tu tiên chỉ sợ tránh không kịp, thế thì sao hai thứ này khi đến chỗ tiền bối thì đều chẳng quan trọng gì, thậm chí còn là chuyện đáng ngưỡng mộ?”
Phải, đây là thế giới tu tiên, trong giới tu tiên cũng có định nghĩa đạo lữ, thế nhưng chuyện đầu tiên mà người tu tiên phải làm chính là cắt đứt tơ tình, vì nó là thất tình tạp niệm thuộc về phàm nhân, là dục vọng rối rắm dẫn dụ người nhập ma, là thứ người tu tiên kiêng kỵ nhất, bất cứ giá nào cũng không thể có. Và thông thường, trẻ con hễ đã bước vào tiên môn thì rất khó gặp lại cha mẹ của mình, nếu muốn đi tiếp trên tiên đồ, thì hầu như không thể có bất cứ dính dáng gì với người phàm tục.
Về phần đạo lữ, đương nhiên vẫn có người lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng quan trọng hơn là đạo tâm của hai người kiên định, dù vậy, người kết thành đạo lữ chỉ vì tu vi, hoặc xuất phát từ lợi ích tông môn cũng nhan nhản khắp nơi, đó là chưa kể thuyết lô đỉnh(*) trắng trợn, thịnh hành khắp nơi mà chẳng cần phải che giấu gì.
(*) Lô đỉnh là phương pháp thải bổ âm dương giữa nam và nữ, bên này hấp thụ tinh nguyên của bên còn lại.
Lạc Vân Kỳ chỉ nói ra hai chữ “Hữu tình”, nhưng ý nghĩa bên trong lại rất sâu xa.
Người khác thì tu để thành vô tình, còn y lại cứ một mực đi theo đường “Hữu tình” là sao chứ?
“Tiểu cô nương, ngươi từng bị hủy hết kinh mạch, tu vi phế tận gốc, ta nói có sai không?” Lạc Vân Kỳ không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại.
Ánh mắt Liễu Ký Minh lạnh băng, vô thức bước lên hai bước chặn mất tầm nhìn của Lạc Vân Kỳ.
“Ta già rồi, trí nhớ cũng tệ, nhưng về điểm này thì dám chắc không nhìn lầm.” Lạc Vân Kỳ khép hờ mắt lại, nom cũng khá ra vẻ một vị cao nhân thấy rõ sự đời.
Liễu Ký Minh lạnh giọng nói: “Nàng không biết chuyện này.”
Tạ Cẩn Du lảng tránh ánh mắt hắn, chậm rãi lên tiếng: “Ta biết.”
Liễu Ký Minh quay phắt đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người cô, Tạ Cẩn Du lại cười cười đáp: “Ta từng bị tẩu hỏa nhập ma, sư thúc quên rồi sao? Chuyện này cũng là chàng nói với ta mà, vậy thì linh căn có bị phế tận gốc cũng đâu phải chuyện khó đoán.”
Tạ Cẩn Du không nói ra chuyện mình đã nhìn thấy tâm ma của Liễu Ký Minh, phần nào cũng vì để ý tới thái độ của Liễu Ký Minh. Rõ ràng là Liễu Ký Minh… không muốn cô tìm lại ký ức, mà đoạn ký ức cô tự bạo đó, có lẽ chính là thứ mà Liễu Ký Minh không muốn để cô nhớ lại.
“Nhưng hôm nay, chẳng những kinh mạch của ngươi được nối lại, hơn nữa còn có tu vi Trúc Cơ. Ta chỉ lấy làm lạ, rõ ràng tiểu cô nương này là Mộc hệ đơn linh căn, sao linh khí bên trong lại có hơi hỗn tạp, nhìn kỹ lại thì hình như nó là kiếm khí trên người tiểu tử này?” Lạc Vân Kỳ chỉ chỉ Liễu Ký Minh, cười tít mắt.
Tạ Cẩn Du cười kéo tay Liễu Ký Minh, đáp ngay chẳng cần suy nghĩ: “Chuyện đó có gì lạ đâu, vì vãn bối với sư thúc chính là đạo lữ song tu mà.”
“Đúng thế, khí tức giao hòa, đích thị là đạo lữ song tu…” Lạc Vân Kỳ nghe vậy cũng cười theo: “Chẳng qua, kinh mạch bị đứt lìa của ngươi là do tiểu tử này dùng cách kỳ lạ nào đó để nối lại, đan điền bị phế của ngươi cũng được tiểu tử này dùng cách kỳ lạ nào đó phục hồi. Ta sống lâu hơn các ngươi mấy trăm năm, dấu chân gần như đã in lên khắp đại lục, nhưng trước nay chỉ nghe qua một cách có thể làm được chuyện này.”
Tim Tạ Cẩn Du thót lên, nghe y nói tiếp: “Tiếc là hình như không phải cách chính phái, ngươi nói xem, có phải không?”
~ Hết chương 18 ~