Đọc truyện Ngôn Tiêu Yến Yến – Chương 45
Dịch: Tiểu Kỳ
Sau khi trải qua chuyện này, Tiêu Tử Bùi hiểu rõ bản thân không thể ở lại kinh thành, không thể ở lại nơi này được nữa, phụ vương và mẫu phi của hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn, không ngừng đưa nữ nhân tới trước giường của hắn.
Hôm sau, Khâm Thiên giám chọn ngày lành hoàng đạo dâng sớ lên Minh Duệ đế Tiêu Tránh, định ngày mười sáu tháng ba, thái tử Đại Diễn Tiêu Khả sẽ dẫn theo Kiền vương Tiêu Tử Bùi, Lễ bộ thị lang đi sứ Đại Sở, hai trăm thân vệ phủ Thái tử, phủ Kiền vương, năm trăm Vũ Lâm quân theo sau hộ tống.
Đến tối, Tiêu Tử Bùi trở về Khánh vương phủ từ biệt song thân, từ chuyện lần trước hành sự không thành, vợ chồng Khánh Vương có vẻ hơi chột dạ, đành phải bóng gió hỏi: “Tử Bùi, hôm qua tiểu thư Liễu gia có qua đây, mang tới ít điểm tâm, con có muốn đem nếm thử không?”
“Con công vụ bận rộn, không có thời gian nhàn hạ thảnh thơi mà ăn nữa, phụ vương mẫu phi cứ giữ lại cho mình đi.” Tiêu Tử Bùi khéo léo từ chối.
“Ngày kia con phải đi sứ sang Đại Sở rồi, ngày mai con đi Mai Sơn ở thành tây bái lạy Bồ Tát với mẫu thân nhé, cầu chúc bình an?” Khánh Vương phi mỉm cười nói.
“Ngày mai con còn phải thu xếp đồ đạc, chuẩn bị quân vụ, chỉ e không thể đi cùng nương được rồi.” Tiêu Tử Bùi đáp lại.
Khánh vương phi nôn nóng, ánh mắt đảo quanh: “Tử Bùi, khi nào thì con đi? Nương không bận gì cả, ta đợi con là được rồi.”
Tiêu Tử Bùi khẽ mỉm cười: “Nương, sao lại nhiệt tình như vậy, lẽ nào ở chùa Mai Sơn có điều gì bất ngờ đang chờ đợi con sao?”
Khánh vương phi thoáng đỏ mặt, ấp úng nói: “Thằng bé này sao lại nói như thế, nương cũng là muốn tốt cho con. Hoa mai trên Mai Sơn đang độ đẹp nhất, Liễu tiểu thư hẹn Tử Hà cùng đi thưởng mai, vừa hay con cũng có thể tới để giải tỏa tâm tình.”
“Tử Hà và Liễu tiểu thư đi thưởng mai, con đi xem náo nhiệt gì chứ.” Tiêu Tử Bùi lạnh lùng đáp lại, “Khi nào rảnh rỗi con sẽ tới cầu bùa bình an, nương yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tử Bùi vừa mới ngủ dậy, đang rửa mặt, Mạc Cấp đã bưng thuốc bước vào, hắn nhíu mày nói: “Tướng quân ngài hành tung bất đinh, thuốc mà không uống đúng giờ thì dược hiệu sẽ suy giảm rất nhiều.”
Tiêu Tử Bùi vừa nhìn thấy bát thuốc đen sì sì ấy, không nhịn được chau mày: “Tiên sinh, ta đã đồng ý với yêu cầu của tiên sinh rồi, uống liền bốn ngày, rốt cuộc còn phải uống đến bao giờ nữa đây?”
Mạc Cấp sửng sốt: “Tướng quân, ngài tưởng đây là thần dược chắc, chứng bệnh này phải tiêu giảm từ từ, không mất một năm ba tháng thì không thể có hiệu quả.”
“Một năm ba tháng? Tiên sinh, ngươi đùa chắc, ngày mai ta phải đi Đại Sở rồi, lần này đi phải mất một hai tháng, sau khi quay về phải đến Mạc Bắc ngay, lần này đi lại mất một năm ba tháng, lẽ nào tiên sinh muốn ở bên cạnh ta suốt à?”
Mạc Cấp điềm đạm thản nhiên đặt bát thuốc trước mặt Tiêu Tử Bùi: “Đó là đương nhiên, tướng quân đừng có nuốt lời.”
Tiêu Tử Bùi bịt mũi, một hơi uống cạn bát thuốc, lại nhận lấy một viên mứt quả Mạc Cấp đưa sang, lập tức bỏ vào miệng. “Tiên sinh chu đáo như vậy, thật khiến ta không hiểu nổi ngươi đang có mưu gì.” Tiêu Tử Bùi có chút hiếu kỳ.
“Mưu đồ của ta là Đại Diễn dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp mà thôi.” Mạc Cấp điềm nhiên nói, rồi đem bát rời đi.
Tiêu Tử Bùi túm lấy tay áo hắn, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Tiên sinh khoan đã, ta muốn đi chùa Mai Sơn cầu bùa bình an, chi bằng ngươi đi cùng với ta đi.”
Tiêu Thiển thắc mắc: “Công tử tin mấy thứ này từ lúc nào vậy chứ?”
“Con người đều sẽ thay đổi mà, giống như Mạc Cấp tiên sinh, không phải cũng muốn quên hết chuyện xưa, bắt đầu lại từ đầu đó sao?” Tiêu Tử Bùi sâu xa nói.
-
Mai Sơn tọa lạc ở phía tây kinh thành, trên ngọn núi này trồng mấy ngàn gốc hoa mai, vừa đến cuối đông đầu xuân, vạn mai bung nở, trắng có hồng có, tựa như vô số những đám mây lơ lửng bềnh bồng trên sườn nùi, xinh đẹp vô ngần.
Mỗi năm vào thời gian này, quan viên quý tộc trong kinh thành lại mời nhau đi đạp thanh thưởng mai, tiên thể đến chùa Mai Sơn cầu quẻ bói, xem thử vận thế trong năm.
Vẫn còn rất sớm, dọc theo bậc đá lên núi không có quá nhiều người, cảnh xuân rực rỡ, ai ai cũng thoải mái vui tươi.
Vẻ mặt của Mạc Cấp lại có nét trầm ngâm, yên lặng kín tiếng đi phía sau Tiêu Tử Bùi. Tiêu Tử Bùi chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn sau, trêu chọc nói: “Tiên sinh đang làm gì đó? Ai không biết còn tưởng ta nợ ngươi mấy ngàn lượng bạc ấy.”
“Sao hôm nay tâm tình tướng quân lại tốt đến vậy, có phải trên núi có người đang đợi tướng quân không?”
“Làm gì có, làm gì có, vì có tiên sinh cùng ta lên núi, cho nên tâm tình mới tốt đó thôi.”
“Tiểu nhân không dám.”
“Tiên sinh là người ở đâu?”
“Phủ Tây Đô.” Mạc Cấp do dự một chút, rồi trả lời.
“Ồ, ta có quen vài người, cũng đều đến từ phủ Tây Đô. Không biết tiên sinh có biết Ngôn gia không?” Tiêu Tử Bùi không để ý nói.
“Chưa từng nghe qua. Trúc gia, Điền gia đều là đại hộ của phủ Tây Đô, trước giờ chưa từng nghe nói tới Ngôn gia.” Mạc Cấp tự nhiên đáp lại.
“Chưa từng nghe qua thì tốt. Sau này tiên sinh có gặp Ngôn gia, nhất định phải tránh xa đi.”
“Vì sao?” Mạc Cấp không khỏi có vẻ hiếu kỳ.
“Người họ Ngôn vừa gian xảo vừa tàn nhẫn, tiên sinh không phải đối thủ của nàng ta đâu.” Tiêu Tử Bùi điềm nhiên đáp.
Mạc Cấp không nói nữa, đi vài bước, đột nhiên hắn dừng lại dưới một tán hoa mai, đưa tay ngắt một đóa nhỏ rồi đưa cho Tiêu Tử Bùi: “Ngài nhìn đóa hoa này xem có đẹp không này?”
Tiêu Tử Bùi nhận lấy, cánh hoa của nó đan nhau từng lớp, chính giữa là nhụy hoa đỏ hồng, thực sự rất đẹp.
“Mọi người chỉ nhìn thấy sự diễm lệ lúc nó nở hoa, sao biết được nỗi vất vả khi chậm rãi nảy mầm, đâm chồi trong gió lạnh giữa ngày đông của nó? Nếu như một người vừa gian xảo vừa nhẫn tâm, sao ngài biết được nàng ấy có khổ sở hay không, có phải cô đơn rơi nước mắt trong màn tối?” Mạc Cấp lại ngắt một bông hoa mai khác, đặt trước mũi ngửi ngửi, lời như tâm sự.
Tiêu Tử Bùi sửng sốt, trong đầu có ánh sáng lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa mai kia, bỗng nhiên hỏi: “Tiên sinh, đóa hoa mai này của ngươi có mấy cánh?”
Mạc Cấp khó hiểu nhìn thử: “Hoa mai thì phải có năm cánh, đóa này của ta là cánh đơn, nó không hoa lệ như cánh kép, nhưng lại có ý vị khác.”
“Mai… năm cánh… bốn cánh…” Tiêu Tử Bùi lặp lại một câu, bàn tay cầm hoa mai đột nhiên nắm chặt, hơi hơi run rẩy, niềm hạnh phúc điên cuồng thình lình ập đến, khiến đầu óc hắn nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đúng lúc này, phía trước có người kinh ngạc kêu lên: “Ca, huynh đến thật sao?”
Tiêu Tử Bùi mờ mịt ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tiêu Tử Hà và Liễu Minh Vũ dẫn theo mấy gia đinh, đang đứng trên đài cao tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn định thần lại, sờ lên trái tim đang đập nhanh dồn dập, miễn cưỡng đáp một tiếng. Mạc Cấp bên cạnh không khỏi ngẩn người, nhìn nụ cười rạng ngời trên mặt Liễu Minh Vũ, thì thầm nói: “Thì ra mới sáng sớm gọi ta lên núi là vì chuyện này…”
Tiêu Tử Bùi trừng mắt với hắn một cái, cũng không kịp giải thích, chỉ nhíu mày đáp lại: “Sao các muội lại đi sớm như thế? “ Vì để tránh gặp mặt họ, hắn đã đi rất sớm rồi mà.
Tiêu Tử Hà dương dương đắc ý nói: “Muội biết là huynh sẽ giở trò mà, đi thôi, cùng đi chùa Mai Sơn nào.”
Tiêu Tử Bùi bất lực, đành hồn vía trên mây theo hai vị tiểu thư cùng đi lên núi. Liễu Minh Vũ theo sát bên cạnh hắn, cười duyên mở lời: “Không lâu nữa Tướng quân sẽ phải khởi hành rồi, Đại Sở lạnh hơn Đại Diễn rất nhiều, nhớ mang theo quần áo để đề phòng.”
Tiêu Tử Bùi lơ đãng gật đầu, nhìn thấy Mạc Cấp đã tụt lại phía sau, hắn bất giác cao giọng nói: “Tiên sinh mau qua đây, có chuyện ta muốn bàn bạc.”
Mạc Cấp ngẩn ra một chút, cung kính nói: “Quân chúa có chuyện hỏi tôi, xin đợi giây lát đã.”
Tiêu Tử Hà đi bên cạnh hắn, vui vẻ cong môi cười: “Xem như ngươi thức thời, sau này Vương phi vào cửa rồi, tất có lợi cho ngươi.”
Mạc Cấp khiêm tốn nói: “Nào dám nào dám, tiểu nhân thích vân du tứ hải, đến đây chỉ là vì bệnh của tướng quân mà thôi.”
Tiêu Tử Hà gật đầu, trịnh trọng nói: “Tiên sinh có thể nghĩ như vậy là tốt, lần sau đừng hóa trang như ngày hôm ấy nữa, cả nhà ta từ trên xuống dưới đều mong ngóng ngày ca ca có thể quên được cô nương đó, ngươi nhớ đừng thêm dầu vào lửa.”
Mạc Cấp khẽ cười, chỉ là nụ cười đó lại có phần chua xót. “Đa tạ quận chúa chỉ giáo.”
Rất nhanh đã tới chùa Mai Sơn. Tiêu Tử Bùi, Liễu Minh Vũ và Tiêu Tử Hà cùng đi vào trong miếu, Mạc Cấp đứng trên khoảng sân trống trải, ánh mắt dõi theo bóng lưng của họ, lẳng lặng thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía rừng cây bên cạnh.
Trong rừng trồng thưa thớt mấy gốc tùng bách, dưới đình là khe suối nước trong, vô cùng tao nhã. Xem ra chùa Mai Sơn hương hỏa thịnh vương, cực kỳ giàu có.
Mạc Cấp đi vào giữa đình, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thì trên ngọn cây tùng bên cạnh, đột nhiên có bóng người nhào xuống như chim ưng vồ mồi, nhanh chóng xông về phía hắn. Mạc Cấp né sang bên cạnh, phất mạnh tay về phía người kia, đồng thời nhanh chóng vòng ra phía sau hắn, khép tay như đao, đánh thẳng về phía gáy.
Thân hình người kia bổ nhào về phía trước, lăn một vòng trên đất, hai chân quắp lại quấn lấy mắt cá chân của Mạc Cấp, muốn làm hắn ngã theo, cùng lúc đó, thân hình của người kia lật người rất nhanh, nắm đấm vươn ra định đánh thẳng vào ngực Mạc Cấp. Nhưng người đó lại mỉm cười, thuận theo sức mạnh hai chân để tung người nhảy lên, vừa vặn thoát được khỏi nắm đấm của hắn, hắn búng một cái lên tay người đó, nửa thân người kia lập tức tê dại, vội vàng lùi về sau mấy bước, kinh hãi nhìn sang.
Bên cạnh vang lên mấy tiếng vỗ tay, Tiêu Tử Bùi chậm rãi đi tới, cười nói: “Tiên sinh công phu tuyệt quá. Cáp Cưu đã phục chưa?”
Kẻ đánh lén Mạc Cấp chính là Cáp Cưu. Chuyện cung biến ngày đó, lúc Tiêu Hồng bỏ chạy không dẫn gã theo, ở Trường Lạc điện, gã bị mấy vị ma ma bên cạnh Ngôn Nhạc Chi trêu chọc đến đầu óc quay cuồng, lúc trốn ra thì bị Kinh Vệ doanh bắt được, sau khi quy hàng Tiêu Tránh, trở thành trợ lực dưới trướng Tiêu Tử Bùi.
Cáp Cưu kinh ngạc không ngừng chỉ vào Mạc Cấp, cứng đờ hỏi vội: “Ngươi là ai! Sư phụ ta nói người Linh Cốc trước giờ không hỏi tới sự đời, mà sao ta cứ gặp mấy người mãi vậy! Có phải sư phụ lừa ta không?”
Tiêu Tử Bùi không cười nữa, lạnh lùng nhìn Mạc Cấp, hắn hỏi: “Tiên sinh, ta cũng muốn hỏi câu này, rốt cuộc ngươi là ai? Gương mặt này có phải là thật không?”
Mạc Cấp thở nhẹ một hơi: “Thì ra tướng quân gọi ta ra đây là để thử.”
Tiêu Tử Bùi khẽ mỉm cười: “Tiên sinh, nếu muốn người khác tin ngươi, trước tiên ngươi phải thật lòng thật dạ.”
Mạc Cấp trầm mặc giây lát, thản nhiên ngênh đón ánh mắt của Tiêu Tử Bùi: “Ta là sư huynh của Ngôn Phi Mặc, nhận sự ủy thác của hắn tới trông nom tướng quân.”
Tiêu Tử Bùi chấn động cả người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, thầm thì nhắc lại: “Nàng… nàng ấy bảo ngươi tới… thăm ta?”
“Không phải Ngôn Phi Mặc đã chết hơn một năm rồi sao?” Cáp Cưu kinh ngạc hỏi.
Mạc Cấp im lặng, lặng lẽ nhìn Tiêu Tử Hà và Liễu Minh Vũ vội vàng chạy tới sau Tiêu Tử Bùi, rất lâu sau, hắn lạnh lùng nói: “Trước khi Phi Mặc đi đã nhờ vả ta, nhưng ta có việc nên chậm mất một năm, đến giờ mới tới được kinh thành.”
Tiêu Tử Bùi nhìn hắn chằm chặp, như thể muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của y, đột nhiên, hắn bật cười thật to: “Nói đùa, ta cần nàng ta giả bộ tử tế làm gì chứ! Nếu nàng ta thật lòng lo lắng cho ta, bảo nàng ta tự mình từ âm tào địa phủ tới đây đi!”