Ngón Tay Quỷ

Chương 22: Gặp lại nhu phong


Đọc truyện Ngón Tay Quỷ – Chương 22: Gặp lại nhu phong

Lâm Yến cởi tạp đề rơi đi vào phòng khách, tôi và Phương Minh cũng ngừng “nhả khí độc”, nhưng những chuyện trên trời dưới biển, tràng giang đạihải vẫn đang được tiếp tục.

Nghe thấy tiếng Lâm Yến gọi điện thoại cho ai đó trong phòngkhách: “Tiểu Nhu à, tan ca chưa? Đến nhà tớ dùng bữa nhé… ừ… Hôm nay tớ thấy hơi đau đầu, nhân tiện cậu đến khám cho tớ… Ha ha, cậu đến đi sẽ biết liền…”.

Cúp điện thoại, cô ấy quay đầu nhìn Phương Minh mà nở nụ cười ấm áp: “Tiểu Nhu sẽ đến ngay bây giờ!”.

Tiểu Nhu này hẳn chính là bạn thân của Lâm Yến.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Yến liền đứng lên mở cửa. Giọngnói cười lanh lảnh của hai cô gái từ bên ngoài truyền tới, Lâm Yến dắttay một cô gái khác bước vào, cô ấy cười nói với tôi: “Nam Bính, giớithiệu với anh..,”.

Lời chưa dứt, tôi đã kinh ngạc thốt lên: “Nhu Phong, là em à!”.

Tiểu Nhu trong lời của Lâm Yến hóa ra chính là Nhu Phong – emgái của Nhu Vân. Tối nay Nhu Phong mặc một chiếc áo màu lam nhạt, váycũng cùng màu. Tóc xõa ngang vai, lộ vẻ thuần khiết nhu mì: Ngoài mùihương nhè nhẹ ra thì chẳng có mùi thuốc bệnh viện nào cả.

Nhu Phong cười nói: “Ái chà, Tiểu Yến nói có khách đến, hóa ra là Chủ tịch Tô. Chủ tịch Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi!”.

Lâm Yến ngạc nhiên nói: “Hai người quen nhau sao?”.

Nhu Phong quay đầu lại cười: “Chủ tịch Tô làm cùng với anh rễ tớ, trước đây không lâu tớ và anh ấy đã gặp nhau rồi!”.


“Ui chao, hóa ra hai người đã biết nhau từ trước à, thế thì việc giới thiệu của tớ là thừa rồi, ha ha!”, Lâm Yến nói nhanh. Vừa nghe hết câu, tôi liền hiểu ra, Lâm Yến định giới thiệu bạn gái cho tôi, chỉ cóđiều cô ấy không biết, tôi và Nhu Phong đã quen nhau rồi, cho nên mớibất ngờ như thế. Dù sao Lâm Yến cũng có ý tốt, chỉ là tấm lòng này củacô ấy, tôi không tránh khỏi phải phụ lòng rồi.

Rõ ràng Nhu Phong cũng hiểu rõ tâm ý của cô ấy nên cười cười,rồi ngồi xuống ghế. Có vẻ tình cảm giữa Lâm Yến và Nhu Phong vô cùng tốt đẹp nên Nhu Phong ngồi bên cạnh mà rất tự nhiên, lại còn có vẻ rất thân mật nữa.

Ăn tối xong, Nhu Phong và Lâm Yến liền đứng lên ra ngoài phòngkhách, ngồi ở đó một chút, khi chúng tôi đi ra thì có vẻ Nhu Phong muốnđi về, nói là trực ca hơi mệt nên muốn về nghỉ sớm. Lâm Yến cũng khônggiữ lại, chỉ nói: “Cậu về sớm như thế à, hay để Phương Minh đưa cậuvề!.”

Nhu Phong thoải mái tự nhiên nói: “Thôi không cần đâu, cũng không xa lắm, đưa đi đưa lại, chẳng phải rất phiền phức sao?”.

Phương Minh cười cười vỗ vai tôi, sau đó nói: “Nam Bính, hay làcậu giúp tớ đưa Nhu Phong về. Dù đường không xa lắm nhưng con gái đi một mình, tớ yên tâm nhưng Lâm Yến cũng không yên tâm đâu!”, thấy ánh mắtcủa Phương Minh hấp háy, tôi biết ngay tên tiểu tử này đang nghĩ gìtrong đầu, cậu ta có vẻ rất vui sướng khi tạo cơ hội cho người khác thếnày.

Nhu Phong không từ chối, cũng không tỏ ra không thích, chỉ đưamắt nhìn tôi cười tủm tỉm, tựa hồ như muốn nói: “Em không có ý kiến, chỉ không biết anh có bằng lòng đưa em về không thôi”. Tôi biết mình cũngchẳng có cách nào từ chối được, liền đứng lên nói: “Được rồi, để tớ đưaNhu Phong về, việc nhỏ này, tớ có thể đảm đương được”.

Ra khỏi nhà Phương Minh, trời cũng đã tối.

Trăng lưỡi liềm vẫn chưa lên cao nhưng ánh đèn hai bên đường đãtỏ rõ, ánh trăng chỉ để điểm xuyết thôi. Đèn hai bên đường cứ thế kéodài ngoằn ngoèo tới tít xa, tuy cũng có người đi đường, đôi khi lại gặpxe qua lại nhưng yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày.

Đi được một đoạn, Nhu Phong chợt phá tan không khí trầm lắngnày, cười nói: “Thật không thể ngờ được, anh và Lâm Yến lại là bạnhọc!”.


“Là bạn học hồi đại học, cũng lâu rồi không liên lạc với nhau,nếu không phải Phương Minh được điều chuyển công tác đến thành phố này,không chừng phải mấy năm nữa mới có cơ hội gặp vợ chồng họ ấy chứ”, tôiđáp lời.

Nhu Phong nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc mượt mà rũ xuống bờ vai, dưới ánh sáng của đèn đường khiến chúng trông càng bóng mượt. Ánh sángcơ hồ như nhập vào đôi mắt đen lấy của cô, ánh mắt như phát ra thứ ánhsáng mơ hồ mờ ảo, nụ cười lại vô cùng dễ thương: “Chắc Chủ tịch Tô bậnlắm, nghe anh rể em bảo, anh làm việc quên ăn quên ngủ, toàn tâm toàn ýchỉ nghĩ đến việc xây dựng xã thôn”.

Tôi cười nhạt, nói: “Hình như có chút khoa trương rồi, Trường Hà nói hơi quá, sự thực là anh cũng không nhiệt tình với công việc đến mức như cậu ấy nói đâu. Đúng rồi, đừng gọi là Chủ tịch Tô, nghe kỳ cụclắm”.

“Vậy gọi anh là gì?”, Nhu Phong cười tinh ranh.

“Gọi là Nam Bính đi, anh cảm thấy gọi tên tự nhiên thoải mái hơn nhiều.”

“Vậy cũng được, sau này em sẽ gọi tên anh!”, Nhu Phong mỉm cười, tựa hồ như muốn gọi một tiếng, nhưng sau nụ cười lại không thể thốtthành lời được, liền không kéo dài thêm chủ đề này nữa. Cô nói: “Đêm ởthành phố không có yên tĩnh như đêm ở xã thôn, không khí cũng như vậy!”.

“Nhưng thành phố náo nhiệt và văn minh hơn vùng quê rất nhiều, ở thôn xã chẳng có cách nào bì được!”, giọng của tôi hơi trầm xuống,đương nhiên không phải vì tôi ở vùng quê mà có suy nghĩ như thế. Chỉ làtrong mơ hồ, một nỗi đau như có thứ gì đó vỡ vụn trong tim, khiến tâmtrạng đột nhiên lơ đễnh.

Nhu Phong cười nói: “Em cảm thấy, câu nói này của anh có chútkhông thật thà rồi, theo những gì em được biết, anh làm việc ở xã TúPhong đã được mấy năm, dựa vào năng lực của anh nếu muốn được điềuchuyển công tác lên thành phố cũng không khó lắm. Nếu không phải yêu quý xã Tú Phong, tại sao anh lại nhiệt tình bỏ bao công sức mà không chútoán hận để xây dựng xã Tú Phong đấy?”.


Tôi nói: “Anh không vĩ đại như em nói đâu, chỉ có điều tính anhvốn khá đạm bạc, lại không thích cuộc sống phồn hoa chốn thị thành cholắm. Với lại bản thân anh cũng xuất thân từ nông dân, từ nhỏ đã khôngkhinh ghét cái nghèo đói của chốn nông thôn, anh chỉ muốn góp một phầntâm sức của mình để thay đổi tình hình như hiện nay!”, cũng có thể bảnthân tôi cũng không muốn đối diện trực tiếp với thứ chuyện ma quỷ kia,tôi yêu xã Tú Phong, nhưng so với tình hình mà Nhu Phong nói lại có sựkhác biệt.

Ánh mắt của Nhu Phong thay đổi, nói: “Em cũng xuất thân từ nôngthôn, thực ra em cũng rất thích cuộc sống yên ổn và bình lặng như thế!Văn minh chốn thị thành phức tạp, tuy về phương diện vật chất hơn hẳnnông thôn, nhưng quan hệ giữa người với người lại lạnh nhạt thờ ơ, không giống như sự thuần phác và lương thiện của người dân thôn quê! Cho nênem thích đến chỗ của chị em, hàng xóm của chị thật nhiệt tình, thật chân chất, em rất thích không khí đó”.

Tôi cười: “Sự nhiệt tình của thôn dân đều là sự chân thành xuấtphát từ trong tâm, cho nên có thể cảm động được người khác!”, câu nóicủa Nhu Phong thật khiến tôi phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, xem racô gái này không giống những người khác có xuất thân từ nông thôn nhưngkhi thành người thành phố lại không có thiện cảm với nông thôn. Vả lạicô ấy nhìn nhận vấn để đều nhìn vào sâu bên trong, không chỉ hời hợtphớt qua bên ngoài, cô gái có được suy nghĩ như thế lại trẻ nhường nàythật hiếm thấy.

Nhu Phong mỉm cười, không nói thêm nữa. Chúng tôi tiếp tục đi,phía trước khoảng mười mét có một lao công đang quét dọn lá cây rơi trên dường, dưới ánh đèn đường bóng hình người đó đổ dài trên mặt đất, anhta cẩn thận quét từng chiếc lá, từng hạt bụi.

Ánh mắt Nhu Phong quét qua người đó, hướng mắt nhìn ra xa sau đó quay lại nhìn tôi rồi cười nói: “Anh đang nghĩ gì thế?”.

Tôi nói: “Nghĩ đến những việc đã qua!”.

“Ồ, thấy cảnh sinh tình?”, Nhu Phong cười nói đùa.

Tôi cười nói: “Có thể là vậy”. Tôi thích không khí yên tĩnh bình lặng thế này, hồi còn học đại học, con đường rợp bóng cây của trường là con đường tôi và Tiểu Nghiên thường hay đi, chúng tôi hay vai kề vai đi dạo trên con đường đó, ánh trăng sáng xuyên qua khe lá rãi lên ngườichúng tôi, tạo thành những hoa văn êm dịu tươi đẹp. Có khi chỉ tay trong tay, chẳng nói lời nào, cứ bình lặng bước đi như thế, khi ấy trong lòng cũng ngập tràn sự ngọt ngào và ấm áp. Nhưng bây giờ, Tiểu Nghiên đang ở đâu?

Tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin nào có liên quan đến TiểuNghiên, khi đó cô ấy đã quyết liệt dứt tình như thế, giờ còn dò la tintức cũng để làm gì đây? Chẳng qua chỉ làm tăng thêm sự cảm thương vàtiếc nuối ở trong lòng mà thôi.

Nhu Phong không nói gì, đưa ánh mắt thấu hiểu nhìn tôi. Cô ấy là người thông minh, dù hoàn toàn không biết tôi đang nghĩ gì nhưng cũngkhông làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi. Chúng tôi cứ lặng lẽ bước như thế.

Nhu Phong nói: “Đến nơi rồi!”, ngẩng đầu, quả nhiên thấy một tòa nhà ký túc xá ở trước mặt. Nhu Phong tiếp: “Anh vào ngồi chút chứ!”.


Tôi lắc đầu: “Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi trước đi!”.

Nhu Phong nhìn tôi cười: “Anh không đưa em lên lầu sao? Em ởtầng sáu!”, lại nói: “Anh biết không? Tối nào Phương Minh và Lâm Yếncũng đều ra ngoài đi dạo, có lẽ bây giờ vẫn chưa về đâu. Chi bằng vàophòng em uống tách trà đã, nếu anh lại từ chối như thế là không nể mặtem rồi!”.

Tôi cười: “Anh sợ làm phiền em”.

Nhu Phong bỗng cười lớn, nhìn tôi, nụ cười cơ hồ như những hạtchâu ngọc rơi trên mặt đất, rồi lan ra khắp nơi, ánh mắt tươi sáng rạngrỡ hơn cả ánh đèn đường, trong sáng vô ngần, cũng chẳng biết có phảitrong nụ cười đó chảy ra hàng lệ hay không. Cô ấy vốn lúc nào cũng bìnhtĩnh điềm nhiên, đột nhiên cười như thế, khiến tôi chợt ngẩn người. Tôithắc mắc hỏi: “Trên mặt anh có gì sao?”.

Nhu Phong cười nói: “Không, không phải!”.

Nói thực, nụ cười của Nhu Phong rất giống ánh sáng mặt trời,khiến người khác nghe vào là cảm thấy sảng khoái vô cùng, huống hồ giọng nói của cô ấy lại hay như thế.

Nhu Phong vừa cười vừa nhìn tôi, nói: “Anh biết Lâm Yến nói gì với em không?”.

Tôi bỗng bối rối, không phải Lâm Yến nhắc đến những chuyện đángxấu hổ của mình hồi học đại học đấy chứ? Nếu không, tại sao cô ấy lạicười dữ dội như thế?

Nhu Phong không cười nữa, nói: “Lâm Yến bảo…”, bỗng dưng mặt đỏ lựng lên, nói: “Thôi, không nói đâu! Đi lên phòng nào!”.

Nhìn thấy bộ dạng ấy, chắc hẳn Lâm Yến đã nói chuyện gì đó bímật rồi, mà chắc chắn là liên quan đến mình, cho nên cô ấy mới ngượngngùng như thế. Tôi cười cười, ba người con gái thành một cái chợ, haingười con gái có lẽ cũng gần như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.