Đọc truyện Ngọn Sóng Tình Yêu – Chương 17: Hung Thủ
Ông ngẩng đầu, phẫn nộ nói với
Kiều Tiếu Tiếu: “Từ lúc nó tiến vào
nhà họ Kiều của chúng ta, ông đã
nói với tất cả mọi người, sau này nó
chính là con cháu của nhà họ Kiều.
Tụi con chính là anh chị em, không
phân biệt tôi cô.
“Thế nhưng mẹ con…”
Kiều Tiếu Tiếu còn chưa nói dứt lời,
Kiều Huyên Thạc đột nhiên mở
miệng, giọng nói lạnh lùng không gì
sánh được: “Vụ kiện chưa rõ ràng.
Ai cho em cái tư cách nhận định
hung thủ?”
“.” Kiều Tiếu Tiếu nhìn về phía Kiều
Huyền Thạc, nhất thời im lặng.
Ở nhà này, ông nội là người uy
nghiêm nhất, khí thế mạnh nhất.
Thế nhưng người mọi người tôn
kính và sợ hãi nhất vẫn là Kiều
Huyền Thạc.
Chính là bởi vì chức vị của anh, Kiều
Nhất Hoắc đều sợ đến run lẩy bẩy,
vội vàng kéo cánh tay Kiều Tiếu
Tiếu, kéo con ngồi xuống, nghiến
răng nói: “Câm miệng.
Đừng có gây
rắc rối cho cha.”
Kiêu Nhất Hoắc nói với Kiều Tiếu
Tiếu xong, lập tức cười hề hề với
Kiêu Huyền Thạc: “Huyền Thạc
đừng tính toán với em họ con.
Nó
không hiểu chuyện.”
Bạch Nhược Hy nhìn Kiều Huyền
Thạc.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, ánh
mắt thờ ơ nhìn những người khác,
nhưng tuyệt đối không nhìn cô.
Loại giải vây này, tính là giúp cô hay
là giúp mẹ cô?
Cô thấy có thể chỉ vì bảo vệ mẹ cô
mà thôi.
Dù sao thì so với Kiều Tiếu Tiếu, anh
càng hận cô hơn.
Kiều Huyền Thạc nói một câu liền
trấn áp được cơn tức giận của Kiều
Tiếu Tiếu.
Người khác cũng không
dám nói gì.
Bạch Nhược Hy chiếu theo vai vế,
ngồi bên cạnh Kiều Huyền Thạc.
Lúc này như ngồi trên đống lửa.
Cô sau khi tắm gội mới đến, hương
thơm nhẹ nhàng tràn ngập.
Kiều
Huyền Thạc ngồi bên cạnh cực kỳ
mẫn cảm, cảm nhận được loại mùi
hương khiến lông ngực anh sôi trào.
Khóe mắt anh liếc qua Bạch Nhược
Hy bên cạnh, phát hiện cô đang cúi
đầu, hai tay đặt lên đùi dưới ghế.
Cô
đang chìa tay ra sờ sờ lòng bàn tay.
Mà lúc này, anh ngừng một lát.
Lông mày nhíu chặt.
Ông đang nói chuyện, mọi người
đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Kiều
Huyền Thạc đột nhiên bắt lấy cánh
tay của Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy bị dọa một trận, sắc
mặt trong nháy mắt trắng bệch, ánh
mắt sợ hãi nhìn anh.
Cánh tay run
rẩy rụt lại.
Anh chỉ là muốn nhìn vết thương
của cô, hoàn toàn không nhận thức
được sự thô lỗ hôm nay của mình
đã làm cô bị thương.
Thế nhưng lúc này anh nhìn thấy
được sự kinh sợ từ trong mắt Bạch
Nhược Hy.
Ánh mắt cô sợ hãi như
thế.
Chỉ một động tác của anh liên
làm cô sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Người con gái này thật sự rất sợ
anh sao?
Hai người ngồi kế bên nhau, Kiều
Huyền Thạc nắm tay cô đặt lên đùi
mình, cúi đầu nhìn lòng bàn tay cô.
Trong lòng bàn tay trắng trẻo là vết
thương nhìn thấy mà kinh sợ.
Anh rất tức giận, nhưng lúc này
càng thêm tự trách mình.
Bạch Nhược Hy vẫn luôn rất căng
thẳng.
Sợ người khác nhìn thấy, lại
càng sợ người đàn ông này lại
muốn tổn thương cô.
Không biết
anh tại sao lại nắm lấy tay cô cho
nên dùng sức rụt tay lại.
Thế nhưng sức cô quá yếu, không
thể thoát khỏi sự giam cầm của
anh.
Cô phát hiện Kiều Huyền Thạc đưa
tay vào trong túi quần lấy ra một cái
hũ màu đỏ.
Hũ nhỏ chỉ lớn bằng
hộp diêm, bên trên có một ký hiệu
chuyên dùng trong quân đội.
Bạch Nhược Hy lần đầu nhìn thấy
loại đồ vật này.
Cô rất hoài nghi
Kiêu Huyền Thạc rốt cuộc là muốn
làm gì.
Anh mở nắp, quẹt một lớp thuốc mỡ
trong suốt, thoa nhẹ vào lòng bàn
tay cô.
Hương hoa và bạc hà mát lạnh tràn
ngập khắp phòng khách.
Bạch
Nhược Hy cảm thấy lòng bàn tay
mát lạnh.
Vết thương vừa rồi còn
âm ỉ đau trong nháy mắt đã nhẹ
hẳn, rất thoải mái mà không còn
đau nữa.
Lần đầu tiên cảm thấy ngón tay của
người đàn ông này lại có thể ấm áp
và dịu dàng như vậy.
Động tác của
anh nhẹ nhàng, chỉ là chạm vào
lòng bàn tay nhưng lại chạm đến
nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
“Mùi gì mà thơm vậy?” Doãn Âm đột
nhiên mở miệng.
“Ừ, thơm thật.
Anh cũng ngửi thấy.”
Những người khác cũng ngửi được,
hít hít mũi, tìm kiếm bốn phía.
Bạch Nhược Hy căng thẳng không
biết làm gì.
Muốn rụt tay vê nhưng
Kiều Huyền Thạc lại nắm tay cô,
dán chặt lên đùi.
Anh dựa sát người
vào bàn, chắn tâm mắt của người
bên cạnh anh.
Hoàn toàn không có người nào phát
hiện tay của hai người ở dưới bàn
đang đan vào nhau.
“Đừng phân tâm.” Ông ra lệnh một
tiếng.
Tất cả mọi người lại quay
người ngôi ngay ngắn trở lại.
Nhịp tim của Bạch Nhược Hy lúc
này đang đập điên cuồng, ước
chừng đã trên hai trăm rồi.
Bàn tay
ở trong bàn tay ấm áp của anh rút
không ra, coi như là nắm tay sao?
Cô hận mình không có nghị lực mà
trộm vui mừng, quăng chuyện tổn
thương mà người đàn ông này đã
gây ra lên chín tâng mây.
Lúc người khác không có chú ý tới
cô, Kiều Huyền Thạc từ từ cúi đầu,
thả tay cô ra, đưa tay ra cầm bàn
tay khác.
Lần này không cần anh nắm chặt,
Bạch Nhược Hy cũng ngoan ngoãn
đem tay đặt lên trên đùi anh.
Anh cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc
cho cô.
Tâm tình Bạch Nhược Hy
vui vẻ.
Sắc mặt ửng hồng thầm vui
mừng.
Nhưng so sánh với nhau, sắc
mặt Kiều Huyền Thạc càng thêm
khó coi.
Nhìn thấy vết thương của
cô, anh ngoài việc tự trách thì vẫn là
tự trách đối với cơn tức giận của
mình.
Anh cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Ngón tay sờ sờ lòng bàn tay cô, lưu
luyến không nỡ buông ra.
Không cảm giác được sự vuốt ve
của anh, Bạch Nhược Hy tràn đầy
chán nản.
Hóa ra nhanh như vậy đã
bôi xong rồi.
Đúng lúc cô rút tay về, Kiều Huyền
Thạc đột nhiên đem cái bình đã đậy
nắp kỹ nhét vào trong lòng bàn tay
cô.
Cô nắm lấy lọ thuốc, ngơ ngác nhìn
về phía anh.
Kết quả ánh mắt người đàn ông này
lại nhìn về phía ông.
Sắc mặt âm
trâm lạnh lùng, căn bản không nhìn
ra được một chút tình cảm nào.
Bạch Nhược Hy nắm lấy cái lọ, hai
tay chồng lên nhau để lên bàn, từ từ
nhích lại gân Kiều Huyền Thạc.
Đầu
thiếu chút nữa đã dán lên cánh tay
anh, nhỏ giọng thì thâm: “Anh ba,
cái này là cho em sao?”
Anh lạnh nhạt nói một tiếng từ trong
cổ họng.
Trong lòng Bạch Nhược Hy ngọt
ngào, nhếch môi muốn cười, lại nhịn
xuống không muốn để lộ tâm tư
của mình.
Cô cúi đầu thâm vui vẻ,
từ từ ngôi ngay ngắn lại, nắm chặt
cái lọ nhỏ trong tay lén để vào trong
túi áo.
Cô căn bản không có tâm tình nghe
ông nội đang nói gì.
Sắc mặt người
khác nặng nề mà cô lại cúi đầu, tự
mình chìm đắm trong dòng suy nghĩ
của bản thân.
Ông nói xong chuyện trong nhà, lại
nói đến chuyện công: “Ông cũng già
rồi.
Tuổi tác càng ngày càng lớn,
cũng không biết khi nào ngủ thiếp
đi, ngày hôm sau không tỉnh dậy.
Một tháng trước, ông đã sớm lập di
chúc.
Ông sẽ không thiên vị bất cứ
đứa con hay cháu nào.
Cho nên đợi
sau khi ông mất, ông hy vọng các
con có thể bằng lòng tiếp nhận bản
di chúc của ông.
Đều là người một
nhà, đừng tính toán quá nhiều.”
Cháu trai nhỏ của cậu hai Kiều
Đông Lãng còn đang học thạc sĩ
quản trị.
Anh căng thẳng hỏi: “Ông
nội, con không cần biết ông phân
chia cổ phần thế nào, nhưng con
muốn biết ông chuẩn bị giao công
ty cho ai tiếp quản.”
“Ai có năng lực thì người đó quản.”
Ông lạnh nhạt nói.
Kiêu Đông Lăng chỉ vào Kiều Huyền
Thạc: “Trừ anh ba không có kinh
doanh, người nhà họ Kiều chúng ta
đều có năng lực.
Con chỉ muốn biết
ông nghĩ như thế nào.”
Ông cười cười, hỏi ngược lại: “Anh
ba con ngay cả chuyện nước đều có
thể quản lý tốt.
Một cái công ty tâm
thường còn cân con nghi ngờ sao?”
Lời này khiến tất cả mọi người đều
sững sờ.
Kiêu Huyền Thạc ngược lại
không có để ý, bởi vì anh sớm đã
đoán được ý định của ông nội, hoàn
toàn không lo ông giao công ty cho
một người bận rộn như anh.
Nhưng
người khác lại không nghĩ như vậy.
Kiêu Đông Lăng kích động nhất,
đứng bật dậy: “Ong nội, ông giao
công ty cho anh ba thật rồi sao?”
.