Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 87: Đường Ngắn Nhất 2


Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 87: Đường Ngắn Nhất 2


Đại khái là thấy tất cả mọi người đều không nói gì, cậu ta lại nhìn về phía Hồ Điệp phu nhân: “Đoàn đội của chị Điệp vẫn rất trâu bò.”
Hồ Điệp phu nhân lãnh đạm gật đầu, đi xuống cầu thang đầu tiên, giày cao gót gõ lên đất, vang vọng trong lối đi.
Nhân viên đạo cụ đứng ở cửa, lúc Thần Cơ chân nhân đi ngang qua cậu ta, cậu ta còn cố ý xem xét phù chú vờn quanh bên người chân nhân, mở miệng: “Đây là đạo cụ gì? Công nghệ cao sao? Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy, có thể giới thiệu cho tôi không.”
Thần Cơ chân nhân nói: “Không giới thiệu.”
Nhân viên đạo cụ: “…”
Cậu ta tội nghiệp bám lấy khung cửa, trên khuôn mặt toàn là khao khát với tri thức.
Lâm Tầm là người dễ sinh ra lòng đồng tình, hắn biết cảm giác hướng tới tri thức, cho nên không thể nhìn được cảnh nhân viên đạo cụ bị Thần Cơ chân nhân từ chối ở ngoài cửa, nửa đời sau đều sống trong suy nghĩ miên man về nguyên lí của mấy tấm phù chú trôi nổi này.
Hắn nói: “Sản phẩm mới của công ty bọn tôi, kỹ thuật 3D giả lập.”
Nhân viên đạo cụ kinh ngạc: “Có phổ biến không?”
Lâm Tầm bình thản nói: “Tạm thời không phổ biến, chúng tôi đang kiểm tra.”
Đôi mắt của nhân viên đạo cụ tỏa sáng: “Kiểm tra kiểu gì?”
Lâm Tầm: “Lát nữa cậu sẽ thấy được.”
Nói xong, hắn theo chân sư phụ đi qua cánh cửa sắt, vào không gian dưới đất.
Có bao nhiêu người đều đi vào hết, chỉ nghe nhân viên đạo cụ dùng giọng điệu lải nhải giới thiệu cho bọn họ.
“Nơi này chính là đại sảnh dưới mặt đất, chỗ mở tiệc, vẫn chưa cất búp bê, lát nữa mọi người đừng sợ.

Chỗ này rất rộng, mọi người chú ý đừng va vào thứ gì, cũng đừng lạc đường.” Nói xong, cuối cùng cậu ta cũng đã sờ được công tắc đèn trên tường: “Cái đèn này…”
Một tiếng bật đèn vang lên.
Không gian tối om không hề có động tĩnh gì.
“Chờ một chút.” Nhân viên đạo cụ nói: “Đèn không tốt lắm.”
Khoảng mười giây sau, một vị trí nào đó trên trần nhà, có lẽ là vị trí bóng đèn, phát ra một tiếng “Tách—”.

Tiếp theo có mấy luồng sáng mờ ảo lấp loé, sau đó lại tắt.
Ngay lúc ánh đèn loé lên, Bích Hải tiên tử bỗng nhiên “a” một tiếng.
Lão Hoắc nói: “Đèn hỏng?”
“Không đâu.” Nhân viên đạo cụ nói: “Để nó từ từ đã.”
Một đoàn người tiếp tục chờ đợi, lại mười giây trôi qua, tiếng “tách” lại vang lên, cuối cùng một cái bóng đèn trên trần nhà xi măng cũng đã sáng, ánh sáng mờ nhạt lấp loé, khiến người ta phải cảm động vì cái bóng đèn đáng thương này đang nỗ lực chiếu sáng.

Mà độ sáng này cũng rất mất mặt, giống như độ sáng màn hình điện thoại mức thấp nhất, khiến người ta đau mắt, trước mắt tất cả mọi thứ đều như có một tầng mây đen.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho người ta… giật mình.
Trong đại sảnh trống trải, thứ khiến người khác chú ý nhất là một cái bàn tiệc dài cỡ lớn, khoảng hai mươi mấy mét, bên cạnh bày biện tầm ba mươi cái ghế sắt màu trắng, có cái ghế phủ khăn ăn màu trắng, có cái ghế tung tóe vết máu, dưới ánh đèn ảm đạm có vẻ cực kì ghê rợn.
Nhưng như thế vẫn chưa tính là gì, trên mặt bàn dài có một con búp bê phủ khăn trắng, có điều cái đầu và tay chân lộ ra ngoài lại cực kì chân thực, giống như một thi thể mới chết không lâu vậy.

Phần bụng đang đắp vải trắng cũng có vết máu, bên cạnh đặt một con dao nhọn dài 30 cm nhuốm máu và một cái kéo lớn màu bạc.

Xung quanh nó là mười mấy cái đĩa bạc, có cái đựng thứ gì đó toàn máu, có cái trống không, vẫn chưa được thêm đồ ăn vào.
Nhân viên đạo cụ lại run rẩy nói: “Cái này… Đây chính là nơi đầu bếp giải phẫu người, gã dùng kéo mổ bụng người, dùng đao nhọn móc nội tạng ra, chia cho khách khứa, nội tạng là đồ ăn cấp thấp nhất, mắt… và đại não phải giữ lại, giữ lại cho vị khách nhân cao quý nhất, cho nên tạm thời người này còn chưa chết, phải nhìn thấy mình bị móc ra…”
Bích Hải tiên tử nói: “Cậu không cần phải nói kỹ càng như vậy đâu.”
Nhân viên đạo cụ: “Lúc tôi sợ hãi sẽ muốn nói nhiều.”
Bích Hải tiên tử: “Đây không phải là do cậu làm à?”
Nhân viên đạo cụ: “Tôi… Tôi cũng không biết hiệu quả lại tốt như vậy… lúc tôi làm ánh sáng vẫn rất tốt.”
Lâm Tầm nghĩ, làm một nhân viên đạo cụ, người trẻ tuổi này nên được khen ngợi, được tăng lương.
Nhưng người đến đây lại có chút buồn nôn.


Chắc chắn tố chất tâm lí của diễn viên bộ phim ma này cũng phải cực kì kiên cường.

Hắn nhìn khắp bốn phía, thấy bên trong góc toàn là cơ thể người, chỗ không tay chân thì cũng có vết máu, trên vách tường là bàn tay máu và vết cào, trên trần nhà thì có một ít ký hiệu màu đen lộn xộn không rõ, không có quy tắc, thứ không có quy tắc luôn luôn khiến người ta liên tưởng đến hỗn loạn và ác ý.

Nếu khe hở Ma Giới sinh ra ở nơi thế này, vậy cũng không hổ là khe hở Ma Giới.
Hắn đi về phía trước một bước, lòng bàn chân có cảm giác mềm mềm, cúi đầu nhìn, là một con mắt bằng nhựa.
Chỉ nghe Cô Sơn quân hỏi: “Tinh thần diễn viên của các cậu vẫn ổn chứ?”
Nhân viên đạo cụ nói: “Không tốt lắm, có ba người xin nghỉ, một người nhập viện, tất cả mọi người nói đêm nào cũng gặp ác mộng.

Bởi vì điều này mà bọn họ mắng tôi cả ngày, rõ ràng lúc bấm máy đã thắp hương…”
Cô Sơn quân nói: “Vì sao không dùng hiệu ứng?”
Nhân viên đạo cụ: “Đạo diễn của chúng tôi theo đuổi cái hoàn mỹ, ông ta nói diễn viên có thể nhờ hoàn cảnh này để nhập vai, như thế mới có hiệu quả tốt nhất, có tác dụng hơn hiệu ứng loè loẹt.”
Cũng được.
Lại nghe Tiêu Dao Tử nói: “Bắt đầu đi.”
Lâm Tầm hiểu ý, không để ý đến ánh mắt như gặp quỷ của nhân viên đạo cụ, chậm rãi mở đại trận Tinh Đấu ra.
Trên đại trận, ánh sáng vàng và ma khí quấn lấy nhau, Lâm Tầm điều chỉnh hướng của quyển trục, quan sát ba giây, nói: “Bên trái đằng trước có ma khí nặng nhất.”
Tiêu Dao tử lấy một thứ màu trắng ra, đặt vào tay hắn: “Căn phòng quá lớn, dùng cái này, chúng ta đều có thể nghe được.”
Lâm Tầm còn tưởng rằng là pháp khí phóng đại âm thanh gì cơ, nhưng tập trung nhìn vào, đây lại là một cái loa lớn giản dị.

Bên trên loa còn có một cái nút, hắn nói thầm chẳng lẽ là Tiêu Dao tử tiền bối lấy được từ chỗ bán dưa trên núi Thanh Thành.


Sau đó căn cứ vào tâm lý thăm dò, Lâm Tầm ấn cái nút một, bên trong loa đột nhiên truyền ra âm thanh vang dội: “Ba đồng một cân táo, năm đồng hai cân, mười đồng ba cân—”
Được thôi, không phải bán dưa, là bán táo, toán học không tốt lắm.

Hắn thản nhiên tắt đi, sau khi cẩn thận quan sát một cái nút khác, thay đổi hình thức phóng to âm thanh.
Lúc này, ánh mắt của nhân viên đạo cụ từ ngơ ngác biến thành nhìn đồ đần.
Chỉ thấy lão Hoắc lặng lẽ đi đến phía sau cậu ta, đập một lá bùa vàng lên lưng nhân viên đạo cụ vừa không biết rốt cuộc những người này có lai lịch gì, vừa có chút sợ hãi.
Nhân viên đạo cụ lại rú thảm lên một tiếng giết heo, quay đầu phát hiện là người sống, liền ỉu xìu nói: “Ông… Ông…”
Lão Hoắc chắp tay sau lưng đi đến phía trước: “Giữ chặt, đừng tụt lại phía sau.”
Một đoàn người ăn ý tách ra theo sự sắp xếp lúc đầu, bốn góc nhà đều có hai người đi qua, Lâm Tầm đứng bên cạnh cái bàn dài ở giữa phối hợp tác chiến, Thường Tịch và Bích Hải tiên tử đứng ở bên cạnh hắn, để phòng xuất hiện ma vật đến đây tấn công Lâm Tầm và phá hỏng đại trận — phải biết, đại trận Tinh Đấu có thể biểu hiện ra ma khí, nhưng trước khi có chức năng phát hiện ma vật, nó phải nhận biết ma vật trước, mới có thể tìm kiếm đồng loại của ma vật đó, nếu xuất hiện ma vật mới, đại trận rất khó hiện ra ngay lập tức.
Nhân viên đạo cụ cũng run rẩy đi sau lưng Thường Tịch, đại khái là sư huynh có cảm giác an toàn.
Trừ những người này ra, các tiền bối còn lại kết thành trận hình, đi về phía bên trái, ánh đèn ở đó là tối tăm nhất, có một vật thể hình chữ nhật cỡ lớn màu trắng bạc.
Lâm Tầm: “Đó là cái gì?”
Nhân viên đạo cụ: “Tủ lạnh.”
Lâm Tầm: “Có cái gì?”
Nhân viên đạo cụ: “Đạo cụ, còn có nước đá.”
Lâm Tầm không nói nữa, tập trung nhìn đại trận Tinh Đấu.
Toàn bộ khu vực dưới mặt đất đều tràn ngập một lớp bụi bẩn, mà phải phía trước, cũng chính là phương hướng tủ lạnh, ma khí dày đặc nhất.
Hắn giơ loa lên, nói: “Chú ý tủ lạnh.”
Giọng nói được phóng to gấp mấy chục lần, quanh quẩn trong khu vực dưới đất, hắn cảm giác mình không phải đang chỉ huy hành động, mà là cảnh sát đứng ở đầu đường giữ trật tự đô thị.
“Lạc.” Lâm Tầm buông loa, nói với điện thoại mình: “Sau hôm nay nhất định tôi phải có được một giọng nói hệ thống thích hợp.”
Đoàn người giới tu chân đi về hướng tủ lạnh.
Ngay lúc lão Hoắc bước chân ra, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong đầu Lâm Tầm.
“Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh.”
“Tên nhiệm vụ: Dưới mặt đất phía tây thành phố.”
“Mục tiêu nhiệm vụ: Giúp đỡ tìm kiếm và tu bổ khe hở phía tây thành phố.”

“Miêu tả nhiệm vụ: Đám người đến phía tây thành phố, cuối cùng tâm trạng sẽ trở nên sa sút.”
“Phần thưởng nhiệm vụ: Bảo rương hỗn độn x1, linh lực 10.”
“Tiến độ nhiệm vụ: 0.”
Nghe được âm thanh hệ thống, Lâm Tầm liền nhanh chóng nói: “Bắt đầu.”
Bọn họ tới đây để thăm dò khe hở, mà nhất định ma vật sẽ ra ngăn cản, cả hai đối đầu, vậy đành phải không chết không thôi.
Gần như lúc hắn vừa dứt lời, trong tủ lạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang leng keng leng!
Rầm một tiếng, trường kiếm của Cô Sơn quân hướng về phía trước!
La bàn trong tay Tiêu Dao tử xoay nhanh, ánh sáng vàng bắn ra.
“Ma khí trong tủ lạnh đang dày đặc hơn.” Lâm Tầm nói cực nhanh: “Góc tây bắc xuất hiện ma khí, góc đông nam có một chút — sư huynh, chú ý trần nhà.”
Trong phút chốc, đám người đều lấy hết pháp khí ra, đủ loại ánh sáng hội tụ, thậm chí có một chút chói mắt, phù chú xoay nhanh quanh người Thần Cơ chân nhân, tiếng ông niệm chú lớn nhất, nhưng lại đọc nhấn rõ từng chữ, có điều trình độ văn hóa của Lâm Tầm không đủ, chỉ nghe được một câu “Linh Bảo Thiên Tôn”.
Thường Tịch vung thiền trượng màu vàng ra, va chạm với một luồng ma khí cực dày giữa không trung, sen Phật màu vàng ẩn hiện, ma vật dường như bị nó đốt, phát ra một tiếng gào rít, phóng về phía tây nam.
“Góc tây nam cẩn thận, mười giây sau sẽ có một thứ xuất hiện.” Lâm Tầm tin tưởng thực lực của Thường Tịch, căn bản không để ý đến ma vật nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm đại trận Tinh Đấu: “Tủ lạnh sắp nổ, 3, 2, 1 —”
Một tiếng vang thật lớn, cửa tủ lạnh phát ra một tiếng nổ bén nhọn, vô số tứ chi vỡ vụn bắn ra bốn phương tám hướng! Mỗi một tứ chi đều như có sinh mệnh, một cái tay ngâm formalin bóp chặt lấy cổ Cô Sơn quân, lại bị lão Hoắc kéo mạnh một cái, vận chưởng đập nát.
“Đằng sau phu nhân có cái gì đó, Thần Cơ tiền bối, chú ý dưới chân.

Ngự Phong tiền bối, lui lại!” Lâm Tầm vừa nói, vừa nghe thấy nhân viên đạo cụ bên cạnh phát ra một tiếng rú thảm kinh thiên động địa, còn vang dội hơn cả hai lần kêu gào của cậu ta hôm nay: “Rốt cuộc đây là cái gì—?”
Lâm Tầm: “Hiệu ứng âm thanh ánh sáng.”
“Tôi tin cái đầu anh ấy— ” Nhân viên đạo cụ sắp bật khóc, nhưng ngay sau đó, giọng nói có lực xuyên thấu cực mạnh của hắn ta biến thành trạng thái sụp đổ, đứt quãng, cái gì cũng không nói được nữa: “Tay, tay, tay…”
Không cần cậu ta nói, Lâm Tầm cũng đã chú ý tới những cánh tay, bàn tay, con mắt vỡ vụn trên sàn nhà chậm rãi bay lên, có cái bay lung tung trong phòng, có cái thì tụ tập lại, có xu thế tạo thành hình ngườ một lần nữa — bên trên mỗi một bộ phận đều có ma khó.
Hắn nói: “Mở kết giới.”
Kết giới của sen Phật màu vàng bắt đầu ngưng kết xung quanh hắn, Thường Tịch, Bích Hải tiên tử và nhân viên đạo cụ.
Nhân viên đạo cụ hít sâu một hơi, mặc niệm: “Quay phim, chị Điệp cũng ở đây, giả lập, 3D, không sờ được…”
Cậu ta run lẩy bẩy vươn tay ra, có thể nhìn ra được là đang cố gắng khống chế biểu cảm.
— sau đó nắm lấy một con mắt nhựa silicon mềm nhũn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.