Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 8: Trình Thu Thập 2


Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 8: Trình Thu Thập 2


Cài chắc dây an toàn, Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân.
Điều làm hắn hơi kinh ngạc là nam thần tự tay kéo tay lái ra, sau đó nắm lấy.
Xe hơi khởi động, lái ra khỏi khu vực đỗ xe, động tác lái xe của anh có một sự ung dung như nước chảy mây trôi vậy.
— Đây là một chiếc xe hơi chủ động lái.

Nó không phải là thứ đồ nên có ở thời đại này.
Ba năm trước, chương trình lái tự động đã thông dụng, tất cả xe hơi đều được thêm hệ thống tự lái.
Kỹ thuật internet 5G hoàn thiện khiến cho phản ứng tức thì trở thành sự thật, mạng lưới liên lạc toàn cầu, mỗi một chiếc xe hơi đều được khống chế trong hệ thống này.

Chỉ cần đặt trước mục tiêu, tất cả công việc đều do hệ thống tự động lái hoàn thành.
Chương trình tinh vi giống như một máy móc vận chuyển hoàn mỹ, phân phối đến tất cả xe cộ đường đi cùng tốc độ — ba năm qua, không có vụ tai nạn nào cả.
Mà nơi kinh doanh hệ thống lái tự động khổng lồ này, chính là Ngân Hà.
Nhưng mà vào giờ phút này, Lâm Tầm lại nhìn thấy tổng giám đốc điều hành của Ngân Hà — anh lại không sử dụng chương trình lái tự động, mà hoàn toàn chủ động làm việc.
Chắc Đông Quân chú ý tới ánh mắt của hắn, giọng nói rất nhẹ: “Nhớ thuở xưa.”
Lâm Tầm: “Rất ít thấy.”
Bentley nhập vào dòng xe chạy trên đường, Đông Quân lái rất ổn, thật sự không khác gì với lái tự động.
Nếu như là lái tự động, Lâm Tầm sẽ tiếp tục hỏi, nhưng bây giờ — nam thần phải lái xe, dĩ nhiên là hắn không tiện hỏi tiếp rồi.
Lâm Tầm trầm mặc một hồi, không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn Đông Quân, một bóng dáng gần như hoàn mỹ.
Hắn tập trung sự chú ý lên người anh, cố gắng để nhìn.
Không có giao diện, không có gì cả.
Từ hôm qua khi không gian thần bí kia xuất hiện, hắn nhìn mèo hoang trên đường cũng có thể nhìn thấy giao diện chương trình trống không.
— Trừ Đông Quân.
Đông Quân giống như một người bình thường duy nhất trên thế giới này vậy.
Sau khi xác nhận một điểm này, Lâm Tầm quay đầu nhìn cảnh đường phố.
Trong bóng đêm, thành phố đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng chiếu cả lên trên bầu trời, không nhìn thấy ngôi sao nào cả.

Đông Quân mở âm nhạc, giai điệu nhẹ nhàng rất thư giãn, giống như ban đêm mùa hè.
Bây giờ là 8 rưỡi tối, xe hơi lái vào khu thành cũ, đến gần địa chỉ của Lâm Tầm.
Đèn đường mờ nhạt, ánh sáng lộ ra từ khe lá cây, lúc sắp đến đích, Lâm Tầm nghe Đông Quân nhàn nhạt nói: “Lions làm ra một thành quả rất kinh người, xế chiều hôm nay, người phụ trách nói cho tôi biết bọn họ nhất định phải giành được giải quán quân trong hội chợ triển lãm khoa học kỹ thuật.

Nhưng tôi cảm thấy Eagle cũng sẽ có chuẩn bị.”
Lâm Tầm: “?”
Eagle như thế nào, hắn mặc kệ, đó là chuyện nhà khác, bây giờ Đông Quân cho rằng thành quả của Lions rất kinh người.
Là muốn bây giờ tui bắt đầu chua sao?
Hắn nói: “Lạc Thần cũng đăng kí hội chợ.”
“Tôi biết.” Xe hơi chuyển qua khúc cua, lái vào cửa tiểu khu: “Chúc mọi người thuận lợi.”
Lâm Tầm nhìn cảnh đường phố bên cạnh, cắn môi dưới một cái, hỏi Đông Quân: “Vậy ngài… đánh giá Lạc thần như thế nào?”
Khoảng ba mươi giây, Đông Quân không nói gì.
Lâm Tầm có chút bất an, suy nghĩ đến đánh giá về Lions, cảm giác giống loài của mình dần dần biến hóa.
Lúc âm nhạc đến hồi kết, trong sự yên tĩnh, Đông Quân mới nói: “Về tình cảm, tôi đứng phía cậu.”
Trố mắt chốc lát, Lâm Tầm ngẩng đầu, vừa vặn mắt đối mắt với Đông Quân.
Hắn: “Phương diện lý trí thì sao?”
Đông Quân cong môi: “Xem biểu hiện của cậu đã.”
Lâm Tầm nghĩ trong đầu, vậy hắn liền hiểu thành nam thần đang khích lệ mình.
Hắn cảm thấy lúc này mình hẳn nên biểu đạt một chút tình cảm với Đông Quân, nói vài câu như “Tôi vẫn luôn sùng bái anh, rất vinh hạnh có thể được gặp anh trong thực tế” vân vân, nhưng lời đến khóe miệng, lại cảm thấy không tốt lắm, còn có chút sợ hãi, liền dứt khoát không nói.
Xe chậm rãi đi đến dưới tầng rồi dừng lại, cửa xe tự động mở ra.
Lâm Tầm: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về.”
“Đừng khách khí.” Đông Quân nói: “Chú ý nghỉ ngơi, ngủ ngon.”
“Ngài cũng chú ý nghỉ ngơi.” Lâm Tầm xuống xe, chần chờ một chút, nói: “…Tạm biệt.”
Trong ánh đèn xe dịu nhẹ, vẻ mặt Đông Quân như cũng biến thành dịu dàng: “…Tạm biệt.”
Lâm Tầm xoay người lên tầng, dư quang chú ý tới hình như xe của nam thần còn chưa đi.
Hắn lên tầng, trở về phòng.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đang lập nhóm chơi game, hắn xuyên thẳng qua phòng khách, vào trong phòng mình.

Không bật đèn, hắn đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống.
Xe của Đông Quân còn chưa đi — lại một lát sau, Lâm Tầm cảm thấy thời gian rất dài, ít nhất là thời gian một điếu thuốc, chiếc Bentley màu đen nổi bật kia mới chậm rãi chạy, bật đèn sáng, quay đầu về phương hướng đã tới, cuối cùng biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.
Hắn không nói được mình có cảm giác gì, cảm thấy rất không chân thực.
Trở lại phòng khách, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu nhiệt liệt hoan nghênh hắn, cũng cảm thấy hài lòng với thành quả mà hắn lấy được.
“Có server thì dễ làm hơn nhiều, ngày mai chúng ta liền bắt đầu tuyển lập trình viên.” Vương An Toàn duỗi người: “Tối nay chúng ta ngủ sớm!”
Lâm Tầm ngồi ở trên ghế sa lon, hé mắt: “Đông Quân nói, Lions làm ra một thành quả kinh người, các cậu có thể tưởng tượng không, được Đông Quân gọi là ‘kinh người’.”
“Nói đến chỗ này, hôm nay tớ tra xét tài liệu của bọn họ, ” Vương An Toàn mở máy tính của mình, mở một tập tài liệu ra: “Sơ yếu lý lịch của thành viên nòng cốt của bọn họ, nhất là người này, lão đại Trần Hi của họ – cũng là người cấp đại thần, cậu xem đống luận văn, còn có dự án này đi.”
Triệu Cơ Cấu bắt đầu thưởng thức, nhưng Lâm Tầm lại không nhìn: “Tớ biết luận văn và dự án của gã rồi.”
Vương An Toàn nói: “Gã còn là quán quân của ACM(*), điều này thì thôi, lúc chúng ta còn học đại học cũng giành được.

Nhưng cái này — đã từng đạt huy chương vàng của IOI(**), cái này thì cần một ít thiên phú đấy.”
(*) ACM: Hiệp hội máy tính.
(**) IOI: Olympic Tin học Quốc tế.
“IOI?” Lâm Tầm: “Không cần, tớ cũng có huy chương vàng IMO.”
Triệu Cơ Cấu từ phía sau vỗ bả vai Vương An Toàn một cái: “Thật xin lỗi, hồi tớ học cấp 3 cũng được huy chương vàng IOI, là chuyện mấy năm về trước rồi.”
Vương An Toàn: “…”
Cậu ta: “Tớ nhớ ra rồi, có mỗi tớ là thay đổi giữa chừng.”
“Nhưng cậu cũng có thiên phú hơn người,” Triệu Cơ Cấu vuốt thuận lông cho cậu ta: “Nhất là việc hack cơ sở dữ liệu của người khác.”
Vương An Toàn: “Tớ lại không trộm số liệu, không tính là hack.

Chuyện xem trộm số liệu…!có thể gọi là hack sao?”
Lâm Tầm nhìn chăm chú bức ảnh của Trần Hi trên màn hình máy tính — người này năm nay hai mươi chín tuổi chẵn, dáng vẻ rất đàng hoàng, đứng ở cửa một viện bảo tàng nào đó, cười hăng hái.
Lâm Tầm khép máy tính lại.
Hắn: “Tớ không cảm thấy mình kém hơn gã.”
“Cách dự tuyển còn một tháng.” Triệu Cơ Cấu: “Trừ việc hoàn thiện Lạc Thần, chúng ta còn có thể làm gì? Hỏi thăm xem bọn họ đang làm cái gì à?”

“Chúng ta có thể nguyền rủa gã hói đầu.” Lâm Tầm đứng dậy đi rửa mặt.
Hắn nhìn mình trong gương trên bồn rửa mặt.
— Dù sao trong nhà hắn không có gen hói đầu.
Hắn còn biết tu tiên.
Tu tiên.
Nghĩ tới cái này, hắn liền có chút nhức đầu.
Rửa mặt xong, hắn trở lại phòng mình, mở điện thoại ra.
— Một tin nhắn chưa đọc.
Lại là Hoắc lão đầu gởi tới.
— Còn là mời vào nhóm chat nữa.
Lâm Tầm tập trung nhìn lại, thấy tên nhóm chat là “Người một nhà tương thân tương ái”, avatar là một đóa hoa hướng dương.
Hắn nghĩ, mình đã được ông Hoắc cho phép làm thành viên gia đình rồi?
Hắn tiến vào, phát hiện hiển nhiên đây không phải là một nhóm chat gia đình, bởi vì nó có 1200 người.
Sau khi hắn vào, phía dưới cũng hiện ra một tin nhắn.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Là đạo hữu mới sao?
Cát Lĩnh – Đan Dương Quân: Vị đạo hữu nào thu mới đồ đệ vậy?
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Cậu thuộc nhà nào vậy người bạn nhỏ? @Một quả chanh tinh vui vẻ
Thanh Thành – Yên Hà Tử: Núi Thanh Thành gần đây có đệ tử mới.

@ Một quả chanh tinh vui vẻ, tại sao không nói chuyện?
Một quả chanh tinh vui vẻ: …Chào mọi người.
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Cậu bạn nhỏ thật sự là chanh tinh sao? Vật này không dễ thành tinh, hiếm thấy.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Tôi là người.
Lâm Tầm lập tức sửa đổi biệt danh, đầu tiên là đổi thành “Lâm Thuật Toán”.
— Trên mạng xã giao, dùng tên thật luôn cảm thấy có chút lúng túng, nhưng một từ “Thuật Toán” lại quá mức không hợp với nhóm chat này, hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng xóa chữ “Thuật” đi, biến thành “Lâm Toán”.
Mới vừa đổi xong, lại bị tag.
Vô Cực – Thanh Sơn chân quân: @Lâm Toán, đồ nhi, vào nhóm chat đổi biệt danh, thêm cả số nhà.
Thanh Sơn chân quân, cái này Lâm Tầm biết.
Sáng này lúc lão Hoắc tới thu tiền, đã tự xưng là Thanh Sơn chân quân, Hoắc Thanh Sơn.
Hắn lại tự thêm số nhà, biến thành “Vô Cực – Lâm Toán”.
Đối mặt với cái tên này, Lâm Tầm không biết nên nói cái gì.

Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Hóa ra là cậu bạn nhỏ của Vô Cực Tông, đáng tiếc là ở Trung Nguyên, không thể tùy tiện thấy nha.
Nam Hải – Cô Sơn Kiếm: Thịnh hội luận đạo sắp mở, phu nhân không đến sao? @Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Phải xem tình hình nữa, hì hì.
— Còn bổ sung thêm một icon đậu nành thẹn thùng kinh điển.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: @Vô Cực – Thanh Sơn chân quân, chúc mừng Thanh Sơn huynh mới có ái đồ! / vỗ tay
Nam Hải – Cô Sơn Kiếm: @Vô Cực – Thanh Sơn chân quân, chúc mừng Thanh Sơn huynh mới có ái đồ! / vỗ tay
Sau đó, Lâm Tầm liền trơ mắt nhìn bọn họ của nhau.
Lướt một hồi lâu, lúc này mới coi là được nghỉ ngơi.
Vô Cực – Thanh Sơn chân quân: Cùng vui, cùng vui, ngày khác sẽ dẫn tiểu đồ viếng thăm.

@Vô Cực – Lâm Toán, đồ nhi bái kiến chư vị tiền bối ở đây trước đi.
Ngón tay Lâm Tầm có chút cứng ngắc, gõ chữ ra.
Vô Cực – Lâm Toán: Bái kiến chư vị tiền bối.
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Thật ngoan / mỉm cười
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục .
Trước mắt Lâm Tầm thấy rất hoảng hốt, cảm thấy mình đang nằm mơ.
Đây là cảnh tượng mộc mạc ma huyễn gì vậy?
Bên trái màn hình hiện ra thông báo tin nhắn, hắn thoát ra xem, thấy được một chuỗi dài kết bạn, đều hiện ra đến từ nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái”.
Hắn đồng ý theo thứ tự, mắt thấy trong danh bạ của mình có thêm một chuỗi “XX tử, “XX chân quân”, “XX khách”, “XX tiên tử”, cảm thấy mình đang sống ở trong mơ, mà không phải là sống ở thế kỷ 21.
Nhưng vào lúc này, âm thanh máy móc lại vang lên trong đầu hắn.
“Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh, tên nhiệm vụ: Bái nhập sơn môn.

Mục tiêu nhiệm vụ: Lấy được sự đồng ý của ba vị trưởng bối tiên môn trở lên.

Phần thưởng nhiệm vụ: Bảo rương hỗn độn x1, linh lực +5.

Độ tiến triển hiệm vụ: 0/3.”
Lâm Tầm trầm tư hồi lâu, mở thanh icon ra, hít thở sâu một hơi, đầu ngón tay bắt đầu dao động không ngừng trên đủ loại icon mặt đậu nành.
(*) Icon đậu nành: Thực ra chỉ là icon bình thường như mình hay xài thôi, mà tui đoán nó tròn tròn màu vàng giống hạt đậu nành nên mới gọi thế =]]]]].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.