Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 64: Duyệt Cây 5
Răng cắn phải miếng chanh, chất lỏng chảy ra, lan tràn theo đầu lưỡi.
Nam thần cho chanh, có chua cũng phải ăn hết.
Hắn mặc kệ miếng chanh này chua như thế nào, vẫn bình thản tiếp tục cắn.
Sau đó một bên khác của miếng chanh bị Đông Quân cầm lấy.
“Không ăn nữa.” Đông Quân kéo miếng chanh ra ngoài.
Vừa nói, còn vừa cười, đôi mắt cong lên, bên trong con ngươi giống như có sao sáng vậy.
Lâm Tầm cảm thấy chắc chắn người này cố ý, chỉ vì nghe thấy câu “dường như anh rất hay chăm sóc người khác”, sau đó Đông Quân liền dùng chanh để chế giễu hắn.
Đông Quân này, dưới vẻ bề ngoài nam thâm của anh còn cất giấu một mặt xấu xa.
Lâm Tầm nhả ra.
Dù sao bản chất đã bại lộ, hắn như lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
“Anh xem” Hắn nói, “Anh rất quen thuộc.”
Đông Quân lại dùng một miếng trái cây để chặn miệng của hắn.
“Không quen lắm.” Đông Quân nói, “Anh chưa lên hot search với người khác bao giờ.”
Đúng là như thế thật, Lâm Tầm ở trong nhóm fans vợ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người này có một chuyện xấu nào.
Không có chuyện gì tự nhiên sinh ra, mấy năm nay cuộc sống cá nhân của nam thần sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, nhìn ngang nhìn dọc đều không tìm ra bất kì tật xấu gì — tất cả mọi việc đều trong sạch, người duy nhất thường xuyên làm việc cùng anh là Nguyễn Chỉ thì đã kết hôn.
Nhưng mà cũng có thể là bộ phận PR của Ngân Hà một tay che trời, lúc nào cũng khống chế dư luận — vừa rồi Đông Quân cũng đã nói, nếu em không muốn lên hot search, vậy thì không lên.
Cho nên Lâm Tầm sẽ không bỏ qua như vậy.
Hắn nói: “Vậy vì sao anh lại muốn lên hot search với em?”
Đông Quân: “Anh đã nói rồi, em rất thú vị.”
Lâm Tầm: “Điều này không hợp lý… Em vẫn cảm thấy rất không chân thực.”
Đông Quân cười.
Lâm Tầm nhìn anh cười, lặng lẽ cấu mình một cái xác nhận có phải đang nằm mơ không.
Dù sao chuyện xảy ra hôm nay giống như nằm mơ vậy, tiến triển nhanh chóng hơn nữa còn chẳng có tí logic nào.
“Đây là vấn đề xác suất.” Đông Quân hơi nghiêm mặt: “Ở trên GitHub, anh đưa ra mã nguồn… Sau đó em bình luận cái gì đó.
Anh ngẫu nhiên nhấn vào trang cá nhân của em, nhìn thấy thuật toán của em, cảm thấy em sẽ là… loại người mà anh cảm thấy hứng thú.”
Lâm Tầm nhìn Đông Quân.
Đông Quân nhìn lại hắn: “Như thế đã hiểu chưa?”
Lâm Tầm giống như trở về thời học sinh, trở lại lớp số học.
Mỗi khi giành một chương trình quan trọng, giáo viên sẽ hỏi một câu: “Như thế đã hiểu chưa?”
Có thể.
Hắn bỗng nhiên an tâm.
Nếu Đông Quân nói, anh bởi vì khuôn mặt em rất đẹp, hoặc bởi vì tính cách của em thú vị mà quyết định phát triển quan hệ với em, vậy mặc dù Lâm Tầm sẽ tiếp nhận, nhưng trong lòng vẫn sẽ không tin tưởng.
Nhưng bây giờ Đông Quân nói là — anh cảm thấy hứng thú với thuật toán của em, không còn cách giải thích nào hợp lí hơn điều này.
Bởi vì một lần tình cờ nhìn thấy thuật toán mà Đông Quân muốn làm quen với một người, cũng giống như Lâm Tầm bởi vì một lần tình cờ nhìn thấy mã nguồn mà chú ý tới một người, nguyên lý trong đó giống nhau, mà toàn bộ logic rất hợp lí.
Lâm Tầm: “Em…”
Hắn nói một chữ, lại dừng lại, chỉ thấy Đông Quân cười.
Đông Quân: “Hửm?”
Lâm Tầm: “Vậy thuật toán của em có được không?”
Đông Quân: “Rất xinh đẹp.”
Lâm Tầm: “Mã nguồn của anh cũng rất xinh đẹp.”
Đông Quân không nói gì, chỉ nghiêng người sang trao cho hắn một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tâm trạng cả ngày của Lâm Tầm hư ảo cứ như đang tung bay ở trên trời, cuối cùng bây giờ đã chậm rãi hạ xuống.
Nhưng nụ hôn với nam thần vẫn khiến nhịp tim hắn tăng tốc.
Sau khi tách ra, Lâm Tầm uống một ngụm sữa bò lạnh, tiếp tục chủ đề trước đó: “Em… đã nhảy tới nhảy lui trên GitHub của anh từ rất lâu rồi.”
“Có lẽ là em nhảy quá nhiều.” Đông Quân nói: “Anh có nhìn thấy em, tên của em cũng rất đặc biệt.”
Lâm Tầm: “…”
ID GitHub của hắn giống với ID Wechat trước kia, đều là Một quả chanh tinh vui vẻ.
Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Tầm nói với Đông Quân: “Nhưng hai năm trước anh đã không viết mã nguồn nữa.”
“Đã viết xong cái muốn viết rồi” Đông Quân chậm rãi chia thức ăn cho hắn, sau đó nói: “Anh đang chờ em xuất hiện.”
Lâm Tầm lại không chống nổi.
Hắn ý thức được trình độ nói chuyện của Đông Quân vượt xa khỏi trình độ bình quân của lập trình viên.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng là một câu “anh đang chờ một thuật toán mà anh muốn viết xuất hiện”, nhất định phải nói thành “anh đang chờ em xuất hiện”, giống như một câu tâm tình vậy.
“Cho nên ngay từ đầu anh đã muốn đến Lạc Thần gõ mã nguồn, anh căn bản không phải nhà đầu tư.” Lâm Tầm mở to hai mắt.
Sắc mặt Đông Quân như thường: “Em mới phát hiện.”
“Em… ” Lâm Tầm suýt nữa ngất đi.
Đông Quân.
Giám đốc điều hành Ngân Hà.
Một người đàn ông được mọi người cúng bái.
Có một ngày, người này tìm đến bạn, tỏ vẻ rất hứng thú với thuật toán của bạn.
Chẳng lẽ lời ngầm của anh sẽ là — “anh muốn đến gõ mã nguồn” sao?
Được thôi.
Bỏ đi tất cả hào quang, trên bản chất Đông Quân vẫn là một lập trình viên, một lập trình viên đứng trên đỉnh cao.
Cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp sẽ cô đơn, lập trình viên, cũng sẽ cô đơn.
Sự cô đơn này khiến việc gõ mã nguồn trở thành một phần tính mạng anh, nhưng anh lại không muốn dấn thân vào công việc lặp lại vô cùng vô tận, anh muốn viết một cái gì đó thú vị, nhưng lại không có linh cảm.
Sau đó anh thấy được một thuật toán rất thú vị.
Lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh tuyệt đối không phải là “mình muốn đầu tư cho nó” hay “nó có thể kiếm tiền cho mình”, mà là “mình muốn viết nó”.
Trên bản chất, Đông Quân căn bản không phải thương nhân.
“Vậy… hai mươi vạn tệ? ” Lâm Tầm hỏi.
Hai mươi vạn tệ này là thứ không thể tưởng tượng nhất, Lâm Tầm thực sự không nghĩ ra, hỏi cũng không dám hỏi.
“Dự toán thôi” Đông Quân lại gắp thức ăn cho ắn, “Đoàn đội của em thiếu một lập trình viên, mà hai mươi vạn vừa vặn có thể thuê một lập trình viên ưu tú trong vòng một tháng.
Ở phương diện kỹ thuật, anh cho rằng hai mươi vạn có thể không giới hạn, nếu cho thêm, em sẽ lãng phí hết để mời một vài lập trình viên có tiếng tăm.”
Lâm Tầm: “Đúng là em đã dùng hai mươi vạn đó để mời lập trình viên rất thích hợp, anh ta không có kỹ năng dư thừa, nhưng kỹ thuật rất tốt.”
“Ừm… Nhưng trong một tháng này, em sẽ dần dần phát hiện ra tác dụng của anh ta có hạn.
Thật ra chỉ có Đông Quân mới có thể gõ ra mã nguồn chính của Lạc Thần.”
Lâm Tầm thản nhiên nói: “Sau đó anh sẽ chờ em đến tình anh, cuối cùng mời anh gia nhập.
Anh chỉ ngại, không muốn nói thẳng với em là anh muốn vào.
Anh…”
Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Khương Liên, Khương Liên, anh đúng là lốp xe dự phòng rồi.
Đông Quân: “Sau đó anh phát hiện… hình như em rất sợ anh.
Chờ mong em chủ động đưa ra lời mời với anh là một chuyện gần như không có khả năng.”
Lâm Tầm: “Bây giờ em rất ổn.”
Từ khi hiểu được được phải dùng thái độ nhìn một lập trình viên mà không phải nhà tư bản để đối đãi với Đông Quân, hắn liền không lúng túng nữa.
Gặp quỷ.
Hắn trông thấy ý cười thật sâu trong mắt Đông Quân.
Lâm Tầm: “Đêm nay anh muốn làm em nhồi máu cơ tim mà.”
Trong giọng nói của Đông Quân không hề có vẻ áy náy: “Anh cho rằng em sẽ chào đón anh.”
Lâm Tầm bất lực, ngước mắt nhìn Đông Quân.
Đêm nay thay đổi rất nhanh, trái tim của hắn không thể tiếp nhận nổi.
Đông Quân cúi người nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Hắn thè lưỡi ra liếm một cái.
Môi của Đông Quân rất mỏng, hơi lạnh.
— những chuyện xảy ra sau đó đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, tóm lại bữa cơm này liên tục bị gián đoạn.
Trên đường trở về, hắn cho Đông Quân vào nhóm Lạc Thần.
Hệ thống thông minh trên điện thoại của Đông Quân cũng là công nghệ đen, anh đang tập trung lái xe, hai tay đều đặt trên tay lái, nhưng một loạt những thao tác vẫn rất trơn tru, không chỉ vào nhóm, mà còn biết nói chuyện.
“Lâm Mã Nguồn” đã tham gia nhóm chat.
Lâm Tầm: “?”
Lâm Mã Nguồn: Hi.
Triệu Cơ Cấu:?
Vương An Toàn:?
Khương:?
Triệu Cơ Cấu: @Lâm Thuật Toán, cậu lụm người? Vớt ra từ hồ nước trong công viên trò chơi hả?
Vương An Toàn: Còn là người nhà Thuật Toán nữa.
Triệu Cơ Cấu: Sẽ là lập trình viên full stack(*) trong mơ của tớ sao? Có thể phiên dịch thuật toán ma quỷ thành ngôn ngữ của người bình thường ấy.
(*) Lập trình viên full stack là người có thể làm các công việc nhiều mảng của lập trình
Lâm Mã Nguồn: Có thể lắm.
Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân, cùng với điện thoại thông minh đang tự gửi tin nhắn nói chuyện trời đất trong Wechat: “Tại sao lại là Lâm Mã Nguồn?”
Đông Quân điều khiển xe chậm rãi chuyển qua một chỗ ngoặt, động tác nhã nhặn như nước chảy mây trôi.
Anh nhìn điện thoại của mình, thản nhiên nói: “Đông Mã Nguồn rất không thuận miệng.”
Trời.
Đây cũng là một nhà ngôn ngữ học.
Hắn lại không thể tiếp tục hỏi Đông Quân vì sao không lấy họ khác mà cứ phải là họ Lâm.
Dù sao đêm nay người ôm tới ôm lui hôn đến hôn đi với anh Mã Nguồn này cũng không họ Vương hay họ Trương.
Lâm Thuật Toán: Ờm… Tớ giới thiệu một chút.
Triệu Cơ Cấu gửi một cái icon ngoan ngoãn lắng nghe.
Vương An Toàn .
Khương Liên cũng .
Lâm Thuật Toán: Đây là Đông Quân.
Nhóm chat bỗng nhiên im bặt.
Lâm Tầm cảm thấy có chút không bình thường, lướt lên xem, liền thấy bọn họ đang điên cuồng thu hồi từng tin nhắn một.
Nửa phút sau, rối loạn kết thúc, cả giao diện tin nhắn chỉ còn mỗi “Hi” và “Có thể lắm” lẻ loi trơ trọi.
Triệu Cơ Cấu: Xin chào Đông thần.
Vương An Toàn: Xin chào Đông thần.
Khương lốp xe dự phòng: Xin chào Đông thần..