Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 56: Copy 7
“Cách mà hệ thống vận hành là mô phỏng logic điều khiển của con người.” Hắn viết một từ gợi ý, nói: “Sau đó, chúng ta thông qua tối ưu hóa cấp phán định ưu tiên và cải tiến hình thức nhường đường, cái cần làm là nhanh chóng điều khiển nhóm người kia có thể đến mục đích trong thời gian ngắn nhất, những người còn lại nhận được hiệu quả thì di chuyển sau.
Tương đương với chúng ta giả định mỗi một chiếc xe đều có, ờm… đạo đức cao thượng, đề cao toàn bộ hiệu suất của hệ thống trong việc nhường đường.”
“Nhưng khả năng này cũng không phải là tối ưu nhất, ý của tôi là, nó có thể đạt tới hiệu suất logic của con người bình thường ở mức cao nhất, nhưng không phải là hết cỡ.” Hắn dừng một chút: “Một sự tưởng tượng, chúng ta đặt toàn bộ những thứ như: quy tắc con đường, thời gian đèn xanh đèn đỏ, cùng với giới hạn tốc độ trên đường… vào trong hệ thống lái tự động, bọn chúng giống như đại lượng biến thiên gia nhập vào bên trong hệ thống điều hành.
Ví dụ như mở ra giới hạn tốc độ vào giờ cao điểm, hoặc là căn cứ vào số lượng xe mà điều phối thời gian đèn xanh đèn đỏ.
Tôi không hiểu nhiều về lý luận giao thông, cho nên suy nghĩ rất có hạn.
Nhưng tư tưởng trung tâm chính là như vậy, sau khi một chiếc xe mở ra hành trình lái tự động, tất cả quy tắc giao thông cũng sẽ nhường đường cho nó ở một mức độ nhất định.”
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Giang Vân mở miệng: “Vấn đề này đã được cân nhắc qua sơ bộ, nhưng không thể làm được trên mặt toán học.”
Anh ta nói: “Khi quy tắc cục bộ bị sửa đổi, biến động này sẽ tạo ra hỗn loạn đối với hệ thống ở địa phương khác… Chắc cậu có thể hiểu được.
Dưới tình huống này, nếu như muốn tiến hành tính toán chỉnh thể, mức độ tính toán sẽ vượt xa trình độ mà chúng ta có thể đạt tới bây giờ.”
Một người khác bên cạnh anh ta viết một nhóm công thức lên trên giấy trắng, trong giọng nói hơi có vẻ trách cứ: “Lý luận gợn sóng, khi mặt nước xuất hiện nhiều gợn sóng, cuối cùng bọn chúng sẽ triệt tiêu hết lẫn nhau, hoặc là loạn thành một đám.
Dưới loại tình huống này, tính toán rơi vào hỗn loạn, thậm chí cuối cùng hiệu suất còn thấp hơn tính toán bằng sức người.”
Lâm Tầm nhìn bọn họ một chút, không nói gì, hắn dùng bút gõ lên bảng trắng điện tử hai lần, đổi một tờ giấy trắng mới, cũng viết một công thức lên đó.
Sau đó, hắn chuyển hướng sang bên kia bàn hội nghị — nhưng mà lần này hắn không nhìn mấy người Giang Vân, mà nhìn về phía Đông Quân.
Đông Quân và Con Trỏ Chuột cùng nhau nhìn hắn.
Căn cứ theo phân tích của Lâm Tầm, Đông Quân cũng không biểu hiện ra vẻ không vui rõ ràng, tâm trạng anh đang thả lỏng.
Lâm Tầm cười.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi biết lý luận gợn sóng.
Nhưng mà, thật ra tôi muốn nói chính là cái này.”
“Nhiễu loạn lan truyền và phản ứng dây chuyền cuối cùng sẽ hình thành một loại mô hình giống như hỗn độn, hoặc là một vài… hiện tượng phù hợp với nguyên lý bất định.
Nhưng không phải trong vòng hai năm gần đây lý luận hệ thống tuyến tính vẫn luôn sinh ra đột phá sao, ở một trình độ nhất định, không phải là nó không thể giải quyết được vấn đề.”
“Trong hai tiếng vừa rồi tôi vẫn luôn nghe quan điểm của mọi người, sau đó có được một linh cảm rất nhỏ bé, tôi cải tiến mô hình Duale, trên lý luận nó có thể phối hợp được với toàn bộ hệ thống.”
Hắn nhìn vẻ mặt mọi người trong phòng họp — bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, hiển nhiên thái độ đã nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng Lâm Tầm có thể xác định được từ phản ứng của bọn họ, đây là lần đầu tiên những người này nghe thấy mô hình kia.
Đây là điều bình thường, lĩnh vực này quá sâu, trước mắt còn thuộc về ý nghĩa giải trí thuần toán học, chưa có liên hệ với khoa học máy tính.
Hắn nói: “…Đầu tiên tôi sẽ giới thiệu mô hình Duale một chút.”
Hắn liền bắt đầu giải thích khái niệm của mô hình này từ đầu.
Trên ý nghĩa trừu tượng, tất cả ngành học đều là toán học.
Trên thực tế, hạn chế của những này ngành học này thường là lý luận toán học tương ứng mà giới giáo dục còn chưa có.
Nhưng mà, đây không phải vấn đề.
Trong những người làm về máy tính, hắn là một người làm thuật toán, mà trong những người làm về thuật toán, hắn lại là người làm toán học.
— Phải mất rất lâu để giảng giải về cái này, nói xong mô hình cơ sở, ngay sau đó là cải tiến trên phạm vi lớn.
Cũng không thể nói hắn có thể hoàn thành cải tiến chỉ trong hai giờ, trên thực tế, luận văn mà ngày đó hắn tích trữ, dự định để trò chuyện chơi với Đông Quân, chính là lĩnh vực liên quan đến mô hình Duale, cho nên đã có linh cảm từ một ngày trước rồi.
Nhưng hắn sẽ không nói cho những người này chuyện đó, hắn đến để khiến những người này cảm thấy “chua” mình, sau đó, bọn họ sẽ ý thức được cũng không phải là Đông Quân dẫn theo một bình hoa ôm mèo — trình độ của Lâm Tầm chính là mặt mũi của Đông Quân.
Trong quá trình giảng giải, căn cứ vào biểu cảm và động tác phản hồi, đa số người đã ngã xuống, đại khái là không có cơ sở toán học tương ứng — giống như bạn không thể trông cậy vào một người không biết ma trận có thể nghe hiểu được đại số trừu tượng.
Kiên trì tới sau cùng chỉ có bốn năm người, bao gồm Đông Quân và Giang Vân.
Cuối cùng cũng đến lúc nói xong, Lâm Tầm nhẹ nhàng thở phào.
Hắn đối mặt với ánh mắt của Đông Quân, nhìn thấy trong mắt anh có chút ý cười.
Lâm Tầm: “Chính là như vậy.”
Giang Vân dường như chần chờ một chút, sau đó bắt đầu nghiêm túc vỗ tay.
Đám người còn lại đang ngã ngửa trên đường nghe giảng bài cũng bắt đầu mù quáng vỗ tay.
“Tôi còn cần tiêu hóa một chút, nhưng trên lý luận là có thể thực hiện được.” Giang Vân nói: “Cậu thành viên mới của đội chúng ta sao?”
“Không phải,” Lâm Tầm nói: “Nếu như sau này anh Giang còn có vấn đề…”
“Cậu ấy có hạng mục của mình.” Đông Quân thản nhiên nói: “Tiếp đó để tôi làm.”
Giang Vân: “… Ồ.”
Lâm Tầm cười.
Sau một phen thảo luận, cuộc hội nghị cỡ nhỏ này cuối cùng đã kết thúc, mèo lại về trong lòng Lâm Tầm, hắn ôm Con Trỏ Chuột theo đuôi Đông Quân đi ra ngoài, trước khi đi lại quay đầu nhìn phòng họp một chút, trông thấy những người kia còn ở vị trí cũ đưa mắt nhìn bọn họ.
Lâm Tầm: “…”
Sau một trận giày vò, đã sớm qua thời gian cơm trưa.
Đông Quân dẫn hắn đi ăn cơm bù.
Trong quá trình ăn cơm, Con Trỏ Chuột vẫn luôn kêu meo meo.
Kêu với Đông Quân, lại gọi Lâm Tầm.
Đói bụng.
Nhưng đồ ăn cho mèo và đồ ăn vặt đều ở trong xe.
Lâm Tầm: “Chiều hôm nay ngài có lịch gì không?”
Nói xong, hắn mới phát hiện lại dùng “ngài”.
“Không có.” Đông Quân nói: “Đưa cậu về nhé? Sau đó tôi đưa Con Trỏ Chuột về nhà.”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, trả lời anh: “Làm phiền anh.”
Trên đường đi, Lâm Tầm tiếp tục nói về mô hình kia với Đông Quân.
— mà trong lúc nói chuyện, hắn còn trả lời tin nhắn của Kỳ Vân.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Con mẹ nó cậu dám cho ông đây leo cây
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi đang làm cống hiến cho khoa học.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Vậy mẹ nhà cậu lại dám làm lãng phí thời gian quý giá tôi cống hiến vì nghệ thuật nhân loại
Một con trỏ chuột vui vẻ: 5 giờ, chúng ta đến canh đứa bé kia tan học.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Được tin cậu thêm một lần nữa tôi tiếp tục đi quay video
Một con trỏ chuột vui vẻ:? Anh không còn chuyện gì khác để làm à?
Kỳ Vân đã biến mất.
Đường đi cũng rất ngắn, có lẽ do có nguyên nhân khác, Lâm Tầm còn chưa có cảm nhận được thời gian trôi qua, đã đến khu nhà Triều Dương rồi.
Thật ra hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện với Đông Quân.
Đông Quân: “Thật ra tôi càng muốn mời cậu đến chỗ tôi làm khách hơn.”
Hơi dừng một chút, anh nói: “Nhưng có vẻ cậu còn có chuyện khác.”
“Thật ra tôi…” Lâm Tầm khẽ rũ mắt xuống: “Nhưng mà ngày mai gặp.”
Đông Quân nói: “Ngày mai gặp.”
Lâm Tầm xuống xe, đóng cửa xe lại, cửa kính xe đang mở ra hết cỡ, hắn thấy Đông Quân nhìn mình, nói: “Hôm nay cậu rất tuyệt.”
Lâm Tầm cười, sau đó nhìn Đông Quân, nói: “Tạm biệt anh Đông.”
Đông Quân mỉm cười.
Cửa sổ kéo lên, chiếc Bentley màu đen rời đi.
Lâm Tầm đưa mắt nhìn Đông Quân rời đi, lập tức lên chiếc Jetta nhỏ nhà mình, mục đích là nhà bà lão kì lạ kia.
Triệu Cơ Cấu thò đầu ra từ trong cửa sổ: “Cậu lại muốn đi đâu lêu lổng nữa?”
Giọng nói của cậu ta biến mất khi Lâm Tầm cách càng ngày càng xa.
Đến nơi, Kỳ Vân còn chưa tới, Lâm Tầm ngồi xuống cái ghế dài ở hành lang dưới tầng, vừa chờ Kỳ Vân, vừa chờ Minh Minh bị ác mộng tra tấn kia tan học trở về.
Lúc này hắn phát hiện trên ghế ở hành lang còn có người, đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, cách ăn mặc thần bí.
Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, nhưng cẩn thận xem xét, đã nhìn ra sự quen thuộc — đây không phải là cảnh sát Tào của đội cảnh sát vũ trang khu Triều Dương sao?
Hắn tiến lên: “Cảnh sát Tào?”
Cảnh sát Tào: “Đồng chí Lâm?”
“Là tôi.” Hắn nói: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Cảnh sát Tào: “Điều tra một vụ án lớn.”
Cảnh sát Tào tiếp tục nói: “Đồng chí Lâm lại tới làm công dân tốt đấy hả?”
Lâm Tầm: “Vâng… Đúng thế.”
Hắn liền trơ mắt nghe hệ thống nhắc nhở, độ hảo cảm của đội cảnh sát vũ trang khu Triều Dương thứ ba tăng thêm 10 điểm..