Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 18: Tràn Ra 4
Lão Hoắc: “Khụ.”
Lâm Tầm đưa kiếm của Kỳ Vân ra trước: “Vậy cũng giao cho sư phụ.”
Lão Hoắc nhìn hắn một cái: “Đây là con lấy xuống?”
Lâm Tầm: “Đúng vậy.”
Lão Hoắc: “Con chưa cảm nhận được linh khí, sao có thể hàng phục được đệ tử kiếm tu dưới trướng Viêm Dương?”
Lâm Tầm suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Khi đó bọn họ đã tẩu hỏa nhập ma, con may mắn đánh bại.”
Lão Hoắc: “Hai lần gặp phải ma chủng, con cũng bình yên vượt qua, lần này bị kiếm tu gây khó dễ, con cũng vừa vặn gặp lúc bọn họ bị chân khí đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma, có thể thấy con khá may mắn.”
Lâm Tầm nói: “Sư phụ nói đúng.”
Dứt lời, lão Hoắc nhìn về phía đạo nhân râu bạc trắng kia: “Tiêu Dao, đây là đệ tử lão phu mới nhận – Lâm Toán.”
Tiêu Dao Tử vuốt râu: “Lâm Toán tiểu hữu quả nhiên tuấn tú.”
Lâm Tầm tôn kính nói: “Bái kiến tiền bối.”
Tiêu Dao Tử hiền hòa nói: “Ha ha.”
Vừa nói, bọn họ vừa đi vào trong chính điện.
Kết cấu của Thượng Thanh Cung phức tạp, vừa đi, Nguyên Tiêu vừa giới thiệu cho hắn, nơi này là điện Lão Quân, nơi này là điện Tam Thanh vân vân.
Lâm Tầm giương mắt ngắm nghía, chỉ thấy trong điện đèn đuốc sáng choang, nguy nga lộng lẫy, trên vách, trần nhà, đều có hình vẽ đạo gia, đứng thẳng giống như thiên sư trong điện, hắn không biết là ai, nhưng đều rất uy nghiêm.
Tiêu Dao Tử ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía lão Hoắc, giống như muốn hỏi cái gì.
Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, là Nguyên Thanh sư huynh vừa chuẩn bị xuống núi đánh lui Kỳ Vân đi vào điện.
Lâm Tầm nhìn thấy Nguyên Thanh liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó cúi người nói gì đó bên tai Tiêu Dao Tử.
Sau khi hắn ta nói xong, Tiêu Dao Tử ngẩng đầu nhìn mình, trong ánh mắt như có sự quan sát.
Hắn hơi không hiểu, nhưng một giây sau, âm thanh máy móc vang lên trong đầu: “Đánh lui Kỳ Vân, bảo vệ tôn nghiêm Thanh Thành, đạt được thành tựu ‘Sự tán thưởng của Tiêu Dao Tử’.
Linh lực +5, mở nhiệm vụ chi nhanh núi Thanh Thành: “Bí mật Thượng Thanh”, hãy nhanh chóng nhận.”
Lâm Tầm rũ mắt, lặng lẽ nhìn thời gian.
7 giờ 50.
Nguyên Thanh lui ra, Tiêu Dao Tử chuyển sang lão Hoắc lần nữa: “Thanh Sơn huynh, ma vật mà huynh thấy…”
Lão Hoắc phất tay áo lên, hai ma chủng bị bùa chú phong ấn lăn xuống, lúc ngã xuống đất còn phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiêu Dao Tử cầm bọn chúng lên, nhìn kỹ: “Không sai, đúng là ma chủng.”
Vẻ mặt ông nghiêm túc, nói: “Nhân gian thái bình đã lâu… Chẳng lẽ cuối cùng ma vật lại hiện thế rồi?”
Lão Hoắc nói: “Lão già Thần Cơ cũng bói ra quẻ tượng điềm xấu, tôi nghĩ tám phần là chuyện này sẽ xảy ra.”
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một hồi, nói: “Thanh Sơn huynh, huynh biết được bao nhiêu về ma vật?”
Lão Hoắc nói: “Chỉ nghe qua tiền bối đồn đãi, ma vật xuất thế, nhân gian sắp đại loạn.”
Tiêu Dao Tử: “Không sai, nhưng Thanh Thành của tôi truyền thừa lâu đời hơn Vô Cực Tông, cho nên biết được nhiều hơn huynh chút.”
“Nói thế nào?”
“Nhân gian thịnh, ma vật ra!” Tiêu Dao Tử nói: “Thịnh cực tất suy, vật cùng tất phản.
Lúc nhân gian thịnh, dân số nhiều nhất.
Người cũng nhiều, oán khí tích lũy trong lòng người cũng nhiều.”
Lâm Tầm nghe mà nhức đầu, nhưng hắn vẫn cố gắng nghe — vừa cố gắng nghe, còn vừa phải tính thời gian, hắn cũng không muốn bỏ qua live stream của nam thần.
Chỉ nghe Tiêu Dao Tử tiếp tục nói: “Khi oán khí nhân gian tích lũy tới trình độ nhất định, thành lũy hai giới nhân ma không còn vững chắc nữa, sẽ dẫn tới ma vật.
Đầu tiên là ma chủng, ở nhờ trong cơ thể có uất ức oán phẫn.
Tiếp đó, lực lượng ma vật dần dần tăng tích lũy, tà ma do ma chủng biến thành có pháp lực cao cường, tiếp đó là đại ma họa loạn nhân gian.
Truyền thuyết kể rằng vào thời cổ đại, mấy vương triều bị tiêu diệt, mất nước, đại chiến, đều có dấu vết ma vật quấy phá.”
Lão Hoắc trầm ngâm: “Quả thật là một tai họa.”
Nguyên Tiêu nghe có chút sợ, nhích lại gần phía Lâm Tầm.
Nhưng Lâm Tầm cũng không ổn lắm.
Vốn dĩ việc tiếp nhận tu tiên đã khiến cho nội tâm Lâm Tầm bị đả kích.
Hôm nay Tiêu Dao Tử còn nói nhân gian sắp nghênh đón rối loạn, càng làm cho hắn cảm thấy thế giới này rất không chân thật, còn rất nguy hiểm.
Hắn sờ Cherry của mình, kim loại bóng loáng lạnh như băng, cảm giác rất tốt.
Thế giới chủ nghĩa duy vật bể tan tành, chỉ có bàn phím này còn có chút cảm giác an toàn.
Nhưng lại nghe Tiêu Dao Tử tiếp tục nói: “Vì kế sách bây giờ… Thanh Sơn huynh, tôi đã có hai tính toán.”
Lão Hoắc: “Nói nghe một chút.”
Tiêu Dao Tử nói: “Ngày mai là thịnh hội luận pháp, các đạo hữu khác đều sẽ tới, chúng ta bàn bạc cùng chư vị đạo hữu, mọi người tụ hợp pháp lực, chung nhau củng cố kết giới nhân gian.”
Lão Hoắc: “Đó là đương nhiên.”
Tiêu Dao Tử vuốt bộ râu trắng như tuyết, tiếp tục: “Ma vật thường thường xuất hiện ở chỗ hưng thịnh nhất nhân gian, Thanh Sơn huynh, huynh ở thủ đô, chính là nơi có nhân khí thịnh vượng nhất Thần Châu.
Cho nên, ma chủng mới bị huynh phát hiện ra trước.”
Lão Hoắc: “Không sai, nhưng tôi không biết vì sao bọn chúng lại để mắt tới tiểu đệ tử của tôi.”
Tiêu Dao Tử nói: “Tôi cũng không biết trên người Lâm Toán có khí tức đặc biệt gì không… Nghĩ đến, có thể ma chủng cũng không phải là nhằm vào Lâm tiểu hữu, mà là dò xét thực lực tiên môn bây giờ.”
Lão Hoắc: “Mặc dù tôi không tin, nhưng miễn cưỡng nói xuôi được.”
“Ha ha.” Tiêu Dao Tử vuốt râu mà cười: “Cho nên, tính toán thứ hai chính là các môn các phái, phái ra đệ tử và trưởng lão tinh nhuệ trú đóng ở thủ đô, kiểm soát các nơi, giết chết ma chủng — không cho bọn chúng có cơ hội lớn lên thành ma vật lợi hại hơn.”
Lão Hoắc: “Ông nói có lý.”
Nụ cười của Tiêu Dao Tử bỗng nhiên chân thành hơn rất nhiều: “Mà Thanh Sơn huynh, dưới danh nghĩa của huynh có nhiều bất động sản — không bằng liền dành ra hai ba chỗ làm nơi ở cho các vị đạo hữu.”
Lão Hoắc đang liên tục nói “Dĩ nhiên” “Có lý” “Không tệ”, vẻ mặt bỗng nhiên đọng lại.
Ba giây sau, ông phồng mồm trợn mắt, chất giọng nói với Tiêu Dao Tử cũng giương cao: “Được nha! Lão già Tiêu Dao ông! Hóa ra là có ý này!”
Lâm Tầm có chút buồn cười.
Tiêu Dao Tử tiền bối quanh co khúc chiết nói nhiều như vậy, hóa ra tư tưởng trung tâm chỉ có một — ông có nhiều nhà, vậy hãy cho chúng tôi một nơi để ở, thành lập nơi làm việc của giới tu chân ở thủ đô đi.
Mà sư phụ nhà mình lúc trước gật gù đắc ý đồng ý với Tiêu Dao Tử, lúc này đã cưỡi hổ khó xuống —
Quả nhiên, một giây sau Lâm Tầm đã nhìn thấy sắc mặt sư phụ nhà mình dần kém đi, cuối cùng nhếch mép một cái: “Vì… Vì đại sự nhân gian, tiện nghi cho Thanh Thành mấy người mượn một thời gian.”
Tiêu Dao Tử nhanh chóng đứng dậy chắp tay với lão Hoắc, lớn tiếng nói: “Thanh Sơn huynh cao nghĩa!”
Tiếp đó, thái độ của Tiêu Dao Tử liền ôn hòa hơn rất nhiều, ân cần hỏi han quan tâm đến sư phụ nhà mình.
Lão Hoắc không vui chút nào, chưa nói được mấy câu đã bày tỏ lão phu phải đi nghỉ ngơi.
Tiêu Dao Tử đã đạt được mục tiêu cuối cùng, cũng không giữ lại: “Nguyên Tiêu, đưa chân quân và Lâm tiểu hữu đến phòng khách đi.”
Nguyên Tiêu đáp một tiếng, dẫn Lâm Tầm cùng lão Hoắc đến phòng khách sau thiên điện.
Trên đường, Lâm Tầm nghe lão Hoắc phun một cái: “Lão tặc Tiêu Dao lại chiếm tiện nghi của mình! Mình sẽ xếp cho lão chỗ xấu nhất.”
Lâm Tầm hỏi: “Là chỗ nào?”
Lão Hoắc: “Tiểu khu Triều Dương.”
Lâm Tầm: “…”
Triều Dương, tiểu khu.
Nhà của hắn ở ngay tiểu khu Triều Dương.
Lão Hoắc nói: “Không bằng ở chung một tòa nhà với con, cứ như vậy, bọn họ còn có thể bảo vệ con! Oa, vụ giao dịch này, xem ra ta cũng không có thua thiệt.”
Lão Hoắc rất nhanh đã vui vẻ lên, hát tiểu khúc đi vào phòng khách.
Phòng của Lâm Tầm ở bên cạnh sư phụ, một gian nhỏ rất đơn giản, nhưng đồ dùng đều đủ, giường chiếu cũng chỉnh tề sạch sẽ.
Nguyên Tiêu nhớ ra còn chưa học xong Đạo Đức Kinh, dẫn người đi nghỉ ngơi rồi nhanh chóng chuồn.
— Việc này cũng hợp tâm ý Lâm Tầm, Nguyên Tiêu vừa đi, hắn liền lấy điện thoại ra nhìn thời gian.
7 giờ 58, vẫn may, còn 2 phút.
Hắn tranh thủ 2 phút này mở app live stream ra, chọn buổi họp báo của Ngân Hà, để ở một bên, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, ý thức chìm vào không gian hệ thống.
Trên giao diện nhiệm vụ, quả nhiên có một quyển trục màu bạc chưa mở.
Hắn chạm vào quyển trục, quyển trục mở, chữ viết hiện lên.
“Nhiệm vụ chi nhánh: Bí mật Thượng Thanh
Mục tiêu nhiệm vụ: Thăm dò bí mật của Thanh Thành
Độ tiến triển nhiệm vụ: 0
Địa điểm nhiệm vụ: Sau núi Thanh Thành
Phần thưởng nhiệm vụ: Linh lực +20, hỗn độn bảo rương x1, pháp khí cấp bậc +1
Thời hạn nhiệm vụ: 72 giờ
Nhắc nhở nhiệm vụ: Kiếm tu nhất mạch, mơ ước một bí mật bất truyền của núi Thanh Thành đã lâu.”
— Đây cũng không giống những nhiệm vụ khi trước, ít nhất Lâm Tầm cảm thấy nó rất khó.
Nhưng trong phần thưởng nhiệm vụ, “Pháp khí cấp bậc +1” kia lại quả thực quá mức mê người.
Lúc hắn chỉ dùng bàn phím để lập trình, còn không chống cự được cám dỗ của việc thăng cấp giao diện bàn phím hoặc chức năng, chứ đừng nói đến bây giờ phải dựa vào bàn phím làm vũ khí.
Nếu bàn phím thăng cấp trở nên kiên cố cứng rắn, nhẹ nhàng hơn, đây chẳng phải là rất hay sao.
Hơn nữa, nhiệm vụ này còn có liên quan đến kiếm tu — dù sao hắn đã giằng co với kiểm tu rồi.
Lâm Tầm nhanh chóng suy tính xong, quyết định sáng mai bắt đầu tìm đầu mối nhiệm vụ, sau đó mở mắt ra, nhìn về phía giao diện Live stream.
— Thời gian rất đúng lúc, giao diện Live stream đã tiến vào mười giây cuối cùng.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai… Một!
Giao diện đen vốn chỉ có một ký hiệu bạc “Galaxy” đột nhiên sáng lên!
Lâm Tầm nhanh chóng gõ ra “Nam thần!!!”
Bình luận còn chưa hiện ra, khu bình luận màu hồng nhạt trên màn hình bỗng nhiên bị đám bình luận ùn ùn kéo đến, đếm không hết, rậm rạp chằng chịt lấp đầy — nội dung còn cực kì giống nhau.
“Ông xã!!!!!!!”
“A a a a a a a ông xã!!!!”
“Ông xã nhìn em!!!!!”
Lâm Tầm tí nữa thì hụt một hơi.
Hắn mặt không cảm giác nhấn phím Delete, sau đó xóa chữ vừa nhập vào khung bình luận đi.
Sau đó —
Khu bình luận, đóng kín..