Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 133: Root 6


Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 133: Root 6


Nhìn tòa nhà Ngân Hà đứng sừng sững ở phương xa, Lâm Tầm nhẹ nhàng rũ mắt.
— nhưng ngón tay cầm lấy chuôi kiếm của hắn lại càng thêm dùng sức.
Bỏng.
Chuôi kiếm dưới tay giống dung nham núi lửa.
Ngay một giây này!
Mặt đất dưới chân rung động, hắn lảo đảo về phía trước một cái.
Động đất?
Giống lại không giống, đúng là toàn bộ mặt đất đang kịch liệt chấn động, tòa nhà rung lắn ken két, hơn nữa vẫn đang kéo dài.

Hắn quay đầu nhìn lên trời, mỗi mây đen nhanh chóng cuồn cuộn, không khí ngưng đọng lại, giống như biến thành thực thể, hơn nữa còn… giương cung bạt kiếm.
Không khí kịch liệt dao động, giống như có một chuyện lớn gì sắp xảy ra — sau đó, hắn trông thấy ẩn cư phù mất đi hiệu lực, cơ thể các tiền bối hiện ra trong không khí.
La bàn trong tay Thần Cơ Tử điên cuồng chuyển động, chỉ thấy ông nhắm chặt hai mắt, hơi hé môi, nhanh chóng đọc chú ngữ mà tất cả mọi người không hiểu, sau đó đột nhiên mở mắt!
“Viêm Dương Tử nghịch thiên mà đi, muốn lừa trời dối biển đánh cắp thần khí, thần khí nối liền với thiên đạo, thiên đạo bất ổn!”
Lâm Tầm: “Cho nên sẽ thế nào?”
Thần Cơ Tử nói: “Thiên đạo chính là căn cơ kết giới nhân gian, một khi thiên đạo bất ổn, kết giới nhân gian cũng sẽ bị suy yếu, nếu còn chậm trễ nữa, sợ rằng sẽ có ma vật thừa lúc vắng mà vào!”
Lâm Tầm cắn răng, không còn quan tâm đến Viêm Dương Tử nữa, tay phải bỗng nhiên nắm chặt lấy chuôi kiếm Xích Tiêu Long Tước!
Nhiệt độ dưới tay giống như dung nham núi lửa.
Thanh kiếm này, hắn đã rút ba lần.
Quá tam ba bận, còn có thể qua bốn lần sao?
Cảm giác bỏng rát truyền từ dưới tay đến, hắn mặc kệ, dùng lực rút kiếm lên…
Tầm mắt phía trước bỗng nhiên nhoáng lên một cái, biến thành u ám hoàn toàn hư ảo, giống như lần trước hắn rút kiếm vậy.
Lại có một giọng nói vang lên bên tai, hắn nghe được rõ ràng, là Vương An Toàn, người này đang líu lo không ngừng bên tai hắn.
“Tớ định đặt tên cho quyền hạn hệ thống quản lý của Ngân Hà chúng ta là “Vệ Tinh”, nó chứng thực rất chặt chẽ, tớ liên kết tất cả sản phẩm của Ngân Hà vào.

Mỗi người đều có thông tin cá nhân độc nhất vô nhị, mỗi cấp thân phận có thể làm ra những cấp thao tác khác nhau.

Về chỉnh thể thì tớ dùng một hệ thống ba lớp có kết cấu phức tạp để hoàn thành, chỗ tốt chính là có thể ngăn cản xâm phạm ác ý trên mức độ lớn nhất.

Nghĩa là… cửa vào mỗi một thao tác liên quan đến vấn đề an toàn quan trọng đều là độc lập, tớ khóa hết toàn bộ.

Ví dụ như tớ muốn vào hệ thống lái tự động thì cần phải được toàn bộ những người có cùng quyền hạn như tớ, Cơ Cấu, cậu, Đông Quân đồng ý, cửa vào mới có thể mở ra, tớ mới có thể đi vào.

Chỉ cần có một người bác bỏ, ID của tớ sẽ bị gạch bỏ.

Tớ sẽ giải thích cặn kẽ cho cậu về hệ thống ba lớp này.”
“Nghe không hiểu.” Hắn nghe thấy giọng nói lười biếng của mình: “Nói thật, cách các cậu dùng từ đều quá kì quái, đổi một cách bình thường để giải thích cho tớ đi.”

“Nhất định phải bắt tớ kể chuyện cho cậu?”
“Đúng.”
“Vậy ta tớ sẽ lấy một ví dụ, hệ thống của chúng ta giống như một cái tàu ngầm, hacker và công kích ác ý tựa như nước biển, lúc nào cũng muốn tràn vào trong tàu ngầm của chúng ta, được không?”
Lâm Tầm: “Được.”
Đây là một ví dụ rất đơn giản.
Đối với người sử dụng phổ thông mà nói, thế giới internet chính là một vườn địa đàng yên bình, bọn họ tải app, sử dụng tính năng, rời khỏi app.

Trong khu vườn địa đàng này, cùng lắm chỉ xảy ra vài việc nhỏ như trộm nick, thông tin cá nhân bị lộ thôi.
Nhưng sự thật không phải như vậy, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, phía dưới thế giới biển sâu internet, một xí nghiệp giống như một con tàu ngầm cô độc.

Áp suất dưới biển sâu rất lớn, nước biển từ bốn phương tám hướng vọt tới, mà vỏ ngoài tàu ngầm lại không kiên cố.

Hacker công kích, ác ý xâm nhập, những vật này giống như nước biển tranh nhau chen lấn cắn nuốt, đè ép, cuối cùng nhấn chìm tàu ngầm, lúc nào cũng chuẩn bị cho ra một kích mạnh nhất.
Điều an ninh mạng phải làm chính là gia cố vỏ ngoài con tàu ngầm này, hoặc gia tăng lớp giảm xóc, khiến cho nó đỡ bị nước tràn vào.
Vương An Toàn nói: “Tớ đã căn cứ vào những chức năng khác nhau, phân chia nội bộ con tàu ngầm thành hàng ngàn hàng vạn gian phòng, ở giữa những gian phòng đều có cánh cửa ngăn cách kiên cố, mỗi một gian phòng đều lưu trữ những thông tin cấp bậc khác nhau, thuyền viên có thể vào trong phòng bằng thẻ công tác, nhưng thuyền viên cấp bậc khác nhau có khả năng đến thăm những gian phòng khác nhau, nếu hắn ta muốn cưỡng ép đến thăm một gian phòng không mở ra với hắn sẽ lập tức bị xử quyết.”
Lâm Tầm: “Tớ ủng hộ.”
Vương An Toàn tiếp tục: “Mà đối với công kích đến từ bên ngoài — nếu lớp vỏ không đứng vững trước sự tấn công mạnh mẽ bên ngoài, nó sẽ bị phá ra một lỗ hổng, nước biển bắt đầu tràn vào bên trong — như vậy, cơ chế phòng ngự của tớ sẽ khởi động, lỗ hổng thông vào trong phòng này sẽ bị dán kín ngay lập tức, thậm chí lập tức bị đổ bê tông rắn chắc, những căn phòng khác tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng.

Thế là trong lần tấn công này, chỉ có một trong hàng ngàn hàng vạn căn phòng bị ảnh hưởng mà thôi.”
“Mà quyền quản lý cao cấp nhất được khóa ở giữa mấy căn phòng trong tàu ngầm, nó rất an toàn, quá an toàn, gối cao không lo.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Tầm vỗ tay cho Vương An Toàn: “Công trình lớn như vậy, khó làm như vậy, sao trước kia không nghe cậu nhắc đến?”
Vương An Toàn: “Thật ra tớ đã làm từ lâu rồi.

Cậu quên rồi sao, mấy năm trước, chúng ta lập trình trò chơi tu tiên – mà về sau đã đóng cửa — có một thanh thần kiếm, khi đó tớ đã bảo cậu cài đặt thân phận cho nó, đây chính là một bàn cờ lớn.

Trên cơ bản, tất cả mọi thứ chúng ta làm những năm nay đều có thể tiếp nhập hệ thống này.”
“An Toàn, cậu quá siêu.”
“Đương nhiên là siêu rồi.” Vương An Toàn nói: “Về phương diện an toàn, nếu đoàn đội nhà Eagle là thứ nhất, vậy tớ miễn cưỡng tính là thứ hai đi.”
Lâm Tầm nói: “Vậy Eagle có thể cướp mất hệ thống phòng ngự của cậu không?”
“Ăn ngay nói thật nhé.” An Toàn nói: “Tớ cảm thấy không có khả năng, rất nhiều chỗ quan trọng của chúng ta đều là kiểu phòng ngự tự sát.”
“Đúng rồi.” Nhắn đến cái này, Vương An Toàn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Tớ còn chưa đóng quyền root lại nữa.”
Lâm Tầm nhíu mày: “Là sao?”
Vương An Toàn: “Nào, cho cậu bàn phím, cậu đặt mật khẩu cho root, tớ không biết, người khác không biết, cũng không nói cho Đông Quân, tên khốn không tăng lương cho tớ.”
Lâm Tầm liền cười.
Root, nhân viên quản lý siêu cấp.
Một hệ thống có thể có rất nhiều người sử dụng, cũng có thể có rất nhiều nhân viên quản lý, cái danh từ nhân viên quản lý này có nghĩa như trên mặt chữ vậy, nó có quyền hạn sửa chữa một bộ phận thông tin trong hệ thống.

Nhưng mà — nhân viên quản lý siêu cấp thì chỉ có một, khống chế quyền hạn root độc nhất vô nhị.
Quyền hạn root là gốc rễ của hệ thống, là quyền hạn chí cao vô thượng nhất, có địa vị giống với hệ điều hành giống nhau.

Nếu một hệ thống là một vương quốc, như vậy quyền hạn root chính là quyền trượng và mũ miện của quốc vương, nhân viên quản lý siêu cấp có được quyền hạn root chính là quân chủ trên vạn người, có thể tiến hành bất kì thao tác gì với bất kì đối tượng nào trong hệ thống này, đồng thời cũng không bị bất kì quy tắc nào quản lý.
Lâm Tầm: “Mật mã quan trọng như vậy, tớ phải nghĩ trước đã.”
“Cũng không cần quá phức tạp, nhưng cũng không thể quá dễ đoán, không cho phép dùng sinh nhật bạn trai cậu.” Vương An Toàn nói: “Cậu chỉ có thể ghi tạc trong đầu mình.

Mặc dù tớ đảm bảo hệ thống này tuyệt đối an toàn, chỉ có tài khoản của cậu hoặc là Đông Quân mới vào được tài khoản root.”
Đương nhiên Lâm Tầm biết điều này.

Tất cả sản phẩm Ngân Hà đều do quyền hạn hệ thống này quản lý, như vậy có thể hiểu được tầm quan trọng của nó.

Nhất định phải đảm bảo mật mã không bị đánh cắp ở mức độ lớn nhất.
Hắn nói: “…Để tớ nghĩ lại một chút.”
Một khoảng thời gian trôi qua.
Vương An Toàn: “Cậu suy nghĩ rất lâu rồi đó.”
“Tớ có vài lựa chọn khó khăn, thật sự không thể dùng sinh nhật của anh ấy sao?” Hắn nói: “Vậy để tớ hỏi Đông Quân, nhưng tớ sẽ không nói cho anh ấy biết để làm gì.”
Vương An Toàn: “Cậu vui vẻ là được rồi.”
Lâm Tầm liền gõ chữ.
Giao diện tin nhắn sẽ có tên hoặc biệt danh của đối phương, biệt danh của người này chỉ có hai chữ rất kì quái.
Co.
Lo: Bảo bối! Có chữ cái hoặc tổ hợp số nào có ý nghĩa quan trọng với anh không?
Co: Em muốn làm gì?
Lo: Nghiên cứu thế giới tinh thần của anh…?
Co: …
Lo: Cho anh một phút suy nghĩ.
Co: Được.
Ngay một giây này, ý thức của Lâm Tầm bỗng nhiên bay lên, giống như choáng váng trong phút chốc, ngón tay của hắn gõ xuống bàn phím.
Hắn nói với Vương An Toàn: “Được rồi.”
Cảnh tượng rõ ràng dần dần phân tán thành những mảnh vỡ lẻ tẻ, âm thanh bén nhọn ù tai đột nhiên vang lên, đầu hắn đau nhức kịch liệt, ngón tay run rẩy, suýt nữa bị sức mạnh trên thân kiếm đẩy ra.
Chỉ nghe kiếm Xích Tiêu Long Tước huýt dài.
Đã hơn một lần là như thế này rồi, mỗi khi thông tin quan trọng xuất hiện, kiếm Xích Tiêu Long Tước đều sẽ trục xuất hắn ra, giống như đang bảo vệ bí mật quan trọng nào đó không thể bị theo dõi.
Một từ có ý nghĩa, cực kì quan trọng với Đông Quân… nó là cái gì?
Khi đó, ngón tay của hắn dừng ở trên bàn phím, lại viết xuống cái gì?
Khi đó, ngón tay hắn ngừng ở trên bàn phím, lại viết xuống cái gì?

Lâm Tầm mờ mịt nhìn chuôi kiếm không ngừng rung động, còn có ngọn lửa hừng hực trên thân kiếm.
Đúng lúc này, mặt đất lại rung lắc lần nữa!
Chỉ thấy Viêm Dương Tử bỗng nhiên mở hai mắt, duỗi tay vồ lấy kiếm Xích Tiêu Long Tước!
Kiếm Xích Tiêu Long Tước càng ngày càng chấn động kịch liệt, ngọc thạch vang lên răng rắc, vỡ ra một khe hở.

Trong trời đất tràn ngập uy áp lạnh lẽo đáng sợ, Lâm Tầm ngay cả hô hấp cũng gian nan, giống như đột nhiên đặt mình trong biển sâu mấy chục nghìn mét.
Hắn biết Viêm Dương Tử sắp thành công.
Hắn cũng biết mình đã đến cực hạn.
Khả năng gánh vác tính toán của một hệ thống là có giới hạn.
Lướt qua giới hạn này, chính là… sụp đổ toàn bộ.

Mà Viêm Dương Tử vì để luyện hóa kiếm Xích Tiêu Long Tước đã lấy quá nhiều tài nguyên tính toán của thế giới này rồi.
Mây đen giăng đầy thành phố, gió lớn nổi lên, không trung càng đen càng thấp càng trầm, một tia chớp chói mắt loé lên ở phía chân trời, sấm vang đùng đoàng.
Đệ tử canh giữ Chu Thiên Tinh Đấu bỗng nhiên kêu to: “Thần châu có dị!”
Tiêu Dao Tử quát: “Kết giới nhân gian không chịu đựng nổi!”
Không cần bọn họ nói, đồng tử Lâm Tầm đã co chặt, thấy được tất cả trước mắt.
Không khí.
Không khí trước mắt đang bị xé rách rất nhỏ, những khe hở màu đen rậm rạp có mặt kẻ khắp nơi, cái khe giống như hư không màu đen hiểm ác vô tận.
Hắn chuyển ánh mắt về phía trước, thấy một cái khe đen sì khổng lồ đang chậm rãi mở ra ơi giữa thành phố, trên con đường có lượng người lớn nhất.
Bên trái cũng có một cái, giống một đôi mắt màu đen mở ra ở giữa quảng trường Ngân Hà
Không chỉ có hai cái này…
Phía sau phía trước, bên phải bên trái, dưới đất trên trời…
Thế giới này giống như một con tàu ngầm bị thủng khắp nơi.
Trong trí nhớ của Lâm Tầm đột nhiên xuất hiện cảnh lúc các trưởng bối bàn luận về Ma Giới xâm lấn, có nhắc đến hậu quả xấu nhất, là sáu chữ.
Thiên đạo vỡ, nhân gian loạn.
Động tác vươn tay về phía chuôi kiếm của Viêm Dương Tử đột nhiên chậm lại.
Hắn thở ra một cái, trường kiếm trong tay ngưng tụ, đâm thẳng vào lòng bàn tay Viêm Dương Tử lần nữa!
Hai mắt Viêm Dương Tử đỏ như máu, ánh mắt chuyển sáng chỗ hắn, khóe miệng khẽ nhúc nhích có vẻ khinh thường, sau đó sừng sững nhấc chưởng lên nghênh đón!
Mũi kiếm chạm vào lòng bàn tay, vậy mà lại bắn ra từng tia lửa.

Làn da của Viêm Dương Tử như tường đồng vách sắt, nhân kiếm hợp nhất chính là thế này sao?
Lâm Tầm mím môi, điên cuồng rút sức mạnh của những người bị ông ta hóa thành đơn vị tính toán ra, tiếp tục hướng về phía trước!
Hắn biết cho dù là kim loại và kim loại cũng có độ cứng khác nhau, nếu đã vậy, vì sao hắn không phải cái cứng rắn hơn chứ?
Viêm Dương Tử chậm rãi đẩy chưởng về phía trước.
Lâm Tầm không nhường một bước nào, đầu tiên là bị ông ta ép lui mấy bước, sau khi một vòng đơn vị tính toán mới mở rộng, linh lực của hắn đã mạnh hơn, ép bàn tay của Viêm Dương Tử về, sau đó — trong phút chốc đã ngang hàng với ông ta.
Hắn nhìn chằm chằm Viêm Dương Tử, bởi vì dùng sức quá độ mà khớp nối cổ tay đã trắng bệch, tê liệt đau nhức, không ngừng run rẩy.
Nhưng chỉ cần ổn định, đợi thêm một lát nữa…
— ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Chỗ mũi kiếm chống lên bàn tay chấn động mạnh một cái!
Sức mạnh cả người Lâm Tầm bỗng nhiên tan biết trong chớp mắt ấy!
Mà Viêm Dương Tử đối diện hắn cũng phun ra một ngụm máu.
Ngàn vạn dặm thần châu xung quanh bọn họ bỗng nhiên vang lên những tiếng rít gào chói tai liên tiếp, tất cả tiếng vang rót vào màng nhĩ Lâm Tầm làm đầu óc hắn trống rỗng.

Lâm Tầm run rẩy quay đầu, trông thấy trên mặt đất dưới tòa nhà là những khí đen chướng mắt, hàng ngàn hàng vạn bóng người màu đen chậm rãi đi lại, biến toàn bộ thế giới thành hải dương màu đen, mà bên trong đại dương này có vô số khe hở chậm rãi mở ra, ma khí đếm không hết, tất cả mọi người do hắn và Viêm Dương Tử khống chế đều bị nhiễm, không còn để bọn họ sử dụng.
Có lẽ kết giới nhân gian đã hoàn toàn vỡ vụn, đây mới thật sự là cảnh tượng Ma Giới xâm lấn.
Nhưng không thể không đoạt kiếm Xích Tiêu Long Tước.
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn lật tay lại, đổi một góc độ, đâm về phía ngực trái Viêm Dương Tử!
Ngay trong chớp mắt này, Viêm Dương Tử vươn tay trái ra bắt được cổ tay phải của hắn, sau đó bỗng nhiên kéo một cái về phía mình.
Phần cổ tay phải của Lâm Tầm bị ông ta bóp cứ như đặt ở trong lửa nóng bỏng, đối mặt với đòn tấn công của Viêm Dương Tử, bắp thịt cả người hắn kéo căng, vậy mà không có chút sức phản kháng nào.
Viêm Dương Tử thu hồi tay phải, bóp chặt lấy cổ hắn.
Lâm Tầm hoàn toàn mất đi khả năng hô hấp, trước mắt bỗng nhiên biến thành màu đen.
Phải… Hắn nghĩ, sau khi mất đi tất cả đơn vị tính toán, mình không còn gì cả, nhưng Viêm Dương Tử bởi vì lúc trước cộng hưởng với kiếm Xích Tiêu Long Tước, trên thân đã có sức mạnh uy áp của thần khí.
Viêm Dương Tử đứng lên, tay phải nhấc cổ họng hắn lên, đại não thiếu dưỡng khí cực độ khiến trước mắt hắn như có những ngôi sao bảy sắc cầu vồng.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn về phía khung chương trình của kiếm Xích Tiêu Long Tước.
Dưới tình huống hít thở không thông, bình quân con người sẽ tử vong vào một phút sau, hắn thấy biết ơn vì mình còn có một phút thanh tỉnh.
Những mã nguồn chương trình đại diện cho kiếm Xích Tiêu Long Tước hiện ra phong phú trước mắt hắn.

Nhất định bên trong vùng biển này phải có một viên minh châu chiếu sáng rực rỡ, hắn muốn tìm ra đoạn mã nguồn chính, hắn còn có một cơ hội .
…Ở đâu?
Hàng ngàn hàng vạn mã nguồn phức tạp vặn vẹo như virus dưới kính hiển vi, ý thức của hắn càng ngày càng mờ mịt, dường như toàn cảm nhận bằng trực giác.
Cái module này không phải.
Cái này khác với của hắn một trời một vực.
Cái này cũng không phải…
Hắn càng ngày càng khó tập trung sự chú ý.
Là… cái này sao?
Trong hư không vô biên, bỗng nhiên như có một chùm pháo hoa nổ tung.
Cả người hắn đều đang run rẩy, lựa chọn , khung màu vàng càng kéo càng dài, lúc sắp đạt đến giới hạn mười nghìn hàng, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kêu to của Kỳ Vân!
Lâm Tầm bỗng nhiên mở hai mắt ra, trông thấy Kỳ Vân bị vô số khí đen quấn quanh, đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất.
Những người khác đâu…?
Hắn chậm rãi nhìn qua, trông thấy vô số ma vật hóa thànhthủy triều đen nghịt, mà chỗ hắn và kiếm Xích Tiêu Long Tước giống như một đảo hoang duy nhất, bọn chúng đều đang vọt tới, leo lên.
Đám người giới tu chân cầm vũ khí bảo vệ xung quanh hắn, nhưng mà một nửa người đã bị nhiễm ma khí do khe hở mang đến, thậm chí bắt đầu tự giết lẫn nhau.

Tiêu Dao Tử tung ra một cái phù chú, đánh rớt một đệ tử ma hóa xuống khỏi mái nhà!
Ma vật đang ngăn cản cái gì? Ngăn cản hắn cầm kiếm Xích Tiêu Long Tước sao?
Khắp nơi ầm ĩ hỗn loạn.
Hắn không biết điều này đại diện cho cái gì, đầu óc của hắn đã đứng máy, gần như mất đi bất kì năng lực suy nghĩ gì, chỉ biết là Đông Quân vẫn không tới, không có ở bên cạnh mình, có lẽ sẽ không tới nữa.
Sự chú ý của hắn chuyển tới trước mắt, ngay trong nháy mắt này, bóng người Hồ Điệp phu nhân bỗng nhiên lảo đảo mấy bước, khí đen bốc hơi trên người cô, cô quỳ xuống mặt đất, tròng trắng mắt bắt đầu biến thành màu đen, cả người run rẩy kịch liệt, giống như đang chống lại với ma vật ăn mòn.
Vô số con bướm như bị sợ hãi, thi nhau bay ra ngoài, lại bị ma khí nhiễm, hoặc bị gió mạnh thổi ngược lại, rơi đầy trời.
Cánh bướm màu tím tung bột phấn xuống, có tác dụng gây ảo ảnh, Lâm Tầm nhìn bọn chúng, gió lớn thổi bay những bột phấn kia vào trong mắt hắn, làm hắn không thể mở mắt ra nổi, trong cơn buồn ngũ mãnh liệt, dường như có một thế giới khác đang vẫy hắn.
Ý thức của Lâm Tầm mơ hồ đi một chút, hắn cảm thấy cực kì buồn ngủ, giống như đang ở trong buổi tối không có bình minh, có lẽ cái chết của con người giống như một giấc ngủ say không tỉnh.
Mà Đông Quân không ở bên cạnh hắn, mỗi đêm không có Đông Quân ở cạnh, hắn đều nằm mơ.

Những đoạn ngắn lẻ tẻ đó tựa như ánh nắng xuyên qua cây sơn tra chiếu lên tường thành những đốm sáng lấm tấm, không thể nối liền chúng trong logic được, chỉ là những đốm sáng xinh đẹp lấp lóe riêng phần mình.
— lần này sẽ mơ thấy cái gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.