Bạn đang đọc Ngôn Ngữ C Tu Tiên – Chương 102: Os 3
Lâm Tầm đi ngủ trong sự tức giận.
Nhưng bởi vì ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại cũng không còn giận lắm.
Bởi vì hôm nay Đông Quân có chuyện phải ra ngoài, hắn còn vui vẻ mặc quần áo cho anh.
Gu thẩm mĩ của hắn trong những ngày qua đã bay vọt về chất, nhìn thế nào cũng thấy quần áo trên người Đông Quân rất thuận mắt — đương nhiên, cũng có thể là bởi vì Đông Quân mặc cái gì cũng đẹp cả.
Một điều đáng tiếc duy nhất là Đông Quân mặc âu phục khá nhiều, cho dù rất đẹp cũng không có không gian gì để phát huy.
Mà sau khi hắn quan sát tủ quần áo của Đông Quân mới thấy thật ra người này có rất nhiều loại quần áo, chỉ là không có cơ hội mặc mà thôi.
Nếu để chị hắn trông thấy, nhất định sẽ bởi vì được chơi trò chơi thay đổi trang phục quá lâu mà hôn mê tại chỗ.
Lúc ôm Con Trỏ Chuột tiễn Đông Quân ta ngoài, hắn nhẹ nhàng kéo tay áo Đông Quân.
“Hôm nay em muốn về khu nhà Triều Dương, sửa lại Power Point với Cơ Cấu.”
Đông Quân cũng không ngăn cản: “Chú ý an toàn.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Đông Quân: “Đã mở quyền hạn cho em rồi, cứ lái xe thoải mái.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
“Được rồi.” Đông Quân nói, “Anh đưa em đi.”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Hắn và Con Trỏ Chuột bị gói ghém đưa về cửa khu nhà Triều Dương.
Cửa lớn vừa mở, Triệu Cơ Cấu và Vương An Toàn đã đi ra hoan nghênh.
Vương An Toàn: “Cậu còn biết trở về.”
Triệu Cơ Cấu: “Trên thực tế cậu ấy có thể biết trở về, tớ đã cảm thấy rất vui mừng rồi.”
Lâm Tầm: “Cậu viết toàn thứ lan man trên Power Point, hôm nay tớ đến để xử cậu.”
“Xử đi, cậu cứ tuỳ tiện xử đi, tớ sẽ trải sẵn giường cho cậu.” Triệu Cơ Cấu nói: “Nào, Tiểu Khương, chúng ta cung nghênh Tầm thần.”
Lâm Tầm: “Xéo.”
Triệu Cơ Cấu: “Sao tính tình của cậu vẫn kém như vậy? Đông Quân không dạy cậu được sao?”
Lâm Tầm: “Cũng không phải là không biết tớ thích tiêu chuẩn kép.”
Triệu Cơ Cấu: “Đù.”
Cậu ta bật máy tính lên, mở Power Point ra: “Vậy đến đây đi.”
Sau bốn giờ, bốn người bọn họ ăn một bữa thức ăn ngoài, mãi đến một giờ chiều mới hoàn thành kiểm tra đối chiếu từng mục.
Lâm Tầm có chút suy yếu, uể oải tựa trên ghế sô pha, Cơ Cấu chọc một hộp sữa bò, đưa ống hút cho hắn, lưu tài liệu lại, sau đó nói: “Tối nay tớ sẽ tỉa tót lại một chút, sau đó sẽ gửi cho cậu.”
“Tỉa tót vẻ ngoài thì được.” Lâm Tầm nói: “Nhưng không được thêu dệt vô cớ.”
Cơ Cấu: “Tớ chưa bao giờ có sao nói vậy.”
Lâm Tầm: “Tớ tin tưởng cậu.”
Cơ Cấu duỗi lưng một cái.
Lâm Tầm muốn ngủ.
Lúc viết thuật toán và lập trình, mặc dù có chỗ rất khó nhưng dù sao vẫn thấy thú vị.
Nhưng mà có vẻ mấy chuyện như viết luận văn, viết báo cáo, làm Power Point này lại cực kì chán nản.
May mà sở thích của Cơ Cấu không giống hắn. Cơ Cấu có thể tìm được niềm vui trong việc làm Power Point và viết báo cáo, đây là điều Lâm Tầm không sánh bằng.
Nhờ có Cơ Cấu chia sẻ các loại báo cáo, cuộc sống đại học và cuộc sống bây giờ của hắn đều rất vui vẻ.
Vương An Toàn ngã phịch xuống ghế sô pha: “Vậy ta nghỉ?”
“Ừm.” Lâm Tầm nói: “Chúng ta đều nghỉ, tớ sẽ phát lương.”
Vương An Toàn: “Anh Khương thấy sao?”
Lâm Tầm cũng nhìn về phía Khương Liên.
Nội dung công việc một tháng này đã kết thúc, Khương Liên có thể về quê kết hôn.
Khương Liên nói: “Chờ một chút đi, chờ kết quả buổi triển lãm đã.”
An Toàn nói: “Kết hôn quan trọng.”
Khương Liên chân thành nói: “Không có đối tượng, trở về phải xem mắt trước.”
Cơ Cấu: “Vậy cũng quan trọng.”
An Toàn nói: “Anh, nếu anh ở đây, chờ đến khi chúng ta đạt giải nhất, chính thức biến thành công ty, bọn em sẽ không thả anh đi nữa.”
Khương Liên chỉ cười.
Cười xong, hắn ta nói: “Tôi cảm thấy chúng ta rất tốt.”
Vương An Toàn huýt sáo: “Xong rồi.”
Lâm Tầm vỗ tay.
Khương Liên giơ lon coca lên: “Chúc chúng ta càng ngày càng tốt đi.”
Lâm Tầm cầm hộp sữa bò cụng ly với hắn ta, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu cũng bu lại.
Cụng ly xong, mặc kệ thành tích cuối cùng thế nào, mùa hè năm nay coi như viên mãn.
Mùa hè viên mãn, nghĩa là cuộc sống chỉ còn lại chơi game.
Sau khi Lâm Tầm thua năm ván với Triệu Cơ Cấu, cuối cùng vẫn tự bế.
“Đù má.” Hắn nói: “Tạm biệt, cậu cứ chơi tiếp đi.”
“Chuyện này cũng có trách nhiệm của cậu.” Cơ Cấu nói: “Hai chúng ta đều cần luyện tập.”
“Tớ cảm thấy cậu không luyện được đâu.” Lâm Tầm kéo cửa ra.
“Không, cậu ở lại, chúng ta nói chuyện tử tế, chúng ta sẽ thắng.”
Lâm Tầm quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm: “Sau này cậu không cần trông mong vào việc thắng nữa, vẫn nên tự tìm kiếm niềm vui trong trò chơi đi.”
“Không có khả năng.” Cơ Cấu nói, lại mở một ván: “Chơi game là phải thắng.”
Lâm Tầm nhướng mày, một tay xách balo mèo, một tay cầm mấy bộ đồ, trở lại bên cạnh Cơ Cấu: “Cậu thắng một trận tớ xem nào.”
“Vậy cậu vẫn nên đi đi.” Cơ Cấu: “Cậu dọn ra ngoài, bao giờ chúng ta mới gặp lại?”
Lâm Tầm: “Đến vòng đấu loại, rất nhanh thôi.”
Triệu Cơ Cấu: “Ặc.”
Cậu ta khoát khoát tay: “Đi nhanh lên.”
Lâm Tầm: “Vậy tớ không đi nữa.”
Hắn đặt đồ lên ghế sô pha, quay người về phòng mình, nhắm mắt lại, ý thức chìm vào không gian hệ thống, từ khi gãy chân, thời gian lại bị Đông Quân và công việc chi phối, đã mấy ngày hắn chưa từng tới nơi này.
Không gian hệ thống vẫn như vậy, tích lũy linh lực cũng vô dụng. Lâm Tầm đổi hết những ngôn ngữ quan thuộc rồi trở về khu nhiệm vụ.
Hắn đảo mắt một vòng quanh không gian.
Màn hình trung ương cực kì trang trọng, cây ngôn ngữ cũng càng ngày càng um tùm theo linh lực tăng lên.
“Hệ thống.” Hắn hỏi: “Hoàn thiện thiết lập cho tao chơi, mày không cảm thấy rất thua thiệt sao?”
Hệ thống không lên tiếng.
Lâm Tầm mỉm cười, đi đến trước khu nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính tuyến kỳ Kim Đan đã hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến sau đó là đạt tới kỳ Nguyên Anh.
Hiển nhiên đây là một hệ thống tăng cấp.
Có nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ chi nhánh, có cây kỹ năng và sách kỹ năng, có đủ loại pháp khí khác nhau, thậm chí còn có nhiều loại vật phẩm ban thưởng.
Lâm Tầm lấy khả năng ngôn ngữ cằn cỗi của mình để nhớ tới có câu tục ngữ là “nhìn một biết mười”, từ khi hắn tiếp xúc với công năng hệ thống, hiển nhiên đây chính là một hệ thống có bậc thăng cấp và phần thưởng khổng lồ.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc là hắn đang chơi.
Nếu là một người mới học ngôn ngữ chương trình, bắt đầu từ “HelloWorld”, các loại thao tác cơ sở làm quen với việc lập trình, sau đó thăng cấp kỹ thuật, nửa đường giải khoá đủ loại ngôn ngữ, cuối cùng độ kiếp phi thăng thì chắc hẳn có thể trở thành đại thần giới lập trình.
Mà tính thú vị trong đó cũng cực kì cao.
Nhưng hệ thống này ở trên người hắn lại không có tính khiêu chiến lắm, bởi vì hắn đã không phải là tân thủ.
Hắn hiểu rõ kết cấu rất nhiều chương trình, hơn nữa còn có vô số tài liệu có thể dùng, không có thời gian cũng không cần thiết tự tay gõ chương trình để thăng cấp.
Cùng lúc đó, hắn còn thăng cấp rất nhanh, rất dễ dàng hoàn thành chính tuyến, nhanh đến mức mọi người giới tu chân khó mà tiếp nhận.
Nhưng hắn vẫn hướng đến kỳ Độ Kiếp.
Giống như Cơ Cấu nói vậy, đã chơi là phải muốn thắng.
Hắn ổn định tâm trạng.
Bắt đầu nhớ lại miêu tả về kỳ Nguyên Anh trong “Tiên đồ mênh mông”.
Thế giới này là một thế giới thực, người cũng là người thực.
Bởi vì cả hai đều là vật chất cho nên có thể xảy ra tác động lẫn nhau — thí dụ như con người có thể hô hấp không khí, uống nước, ăn gì đó, có thể hoạt động trên thế giới này.
Nhưng về ý nghĩa, giới tu chân khác với phàm trần tục thế.
Nó được tạo ra từ khí kình và linh khí trong trời đất, người có pháp lực từ kỳ Kim Đan trở xuống chỉ đơn giản là thu nạp linh lực, đồng thời dùng nó, không thể sử dụng những thứ cao hơn.
Mà muốn dùng ở tầng cao hơn, hắn cần phải cộng hưởng với thế giới được tạo ra từ linh khí, cương khí kia.
Muốn sinh ra cộng hưởng với linh khí, cương khí, như vậy bạn cũng phải là đồng loại của bọn chúng.
Thế là liền có “nguyên anh”, nguyên anh là “đạo thai” được sinh ra trong đan điền của người tu tiên, hoặc có nói là “pháp thân”.
Nó được tạo ra từ linh lực, nhưng lại cùng một nhịp thở với người đó.
Nguyên anh là linh khí hợp thể, có thể kết nối linh lực trời đất, mà con người lại có thể thông qua đan điền để điều khiển nguyên anh.
Cứ như vậy, nguyên anh tương đương với một sự chuyển đổi về khí, con người thông qua nguyên anh để tiếp xúc gián tiếp với linh khí trong trời đất, thu hoạch được tầng pháp lực cao hơn.
Ở một mức độ nào đó, nguyên anh chính là bản tiến hóa của kim đan, có điều kim đan quá khô khan, chỉ là linh lực áp súc thành, nguyên anh lại có hình người, sống trong thế giới linh lực.
Giải thích xong đám lý luận lằng nhằng, Lâm Tầm bắt đầu ở tìm xem trong hiểu biết về lĩnh vực của mình xem có gì có cùng tác dụng với nó không.
Suy nghĩ một lát, không có kết quả, huyền học chuyển sang khoa học thực sự rất khó, hệ thống tăng cấp này còn không thân thiện với hắn nữa.
Hắn chẳng có mục đích nhìn tệp văn kiện, thời học sinh có rất nhiều dự án thú vị, nhưng chưa chắc bây giờ hắn đã có thể viết ra.
Hắn có chút mất tập trung.
Nếu như… không suy nghĩ góc độ theo huyền học thì sao?
Lúc trước trong khi tu luyện, hắn đã coi như tinh thông đủ loại thuật toán cơ sở và số liệu kết cấu, nếu hướng lên trên thì phải học cái gì?
Hoặc có thể nói là, sau khi một lập trình viên học xong thuật toán và kết cấu số liệu, phải học cái gì tiếp?
Lâm Tầm biết rất rõ, hắn nên học cách trở thành một lập trình viên hợp cách như thế nào.
Mà một lập trình viên hợp cách phải có năng lực khai thác độc lập, phải bắt đầu tiếp xúc với nhu cầu của người sử dụng.
Hắn phải biết biến một chương trình ngôn ngữ mà chỉ có máy tính mới đọc hiểu thành một phần mềm mà người sử dụng có thể download sử dụng, thể hiện hết chức năng của chương trình trong phần mềm này.
Mã nguồn không còn là sách trời mấy vạn dòng chỉ có lập trình viên mới có thể đọc hiểu nữa, nó phải là công cụ, trò chơi hoặc là cái gì khác mà tất cả mọi người chỉ cần thông qua việc học tập đơn giản là có thể sử dụng được.
Nếu như nói người tu tiên phải đối mặt với linh khí trời đất, với thiên đạo, như vậy lập trình viên phải đối mặt với người sử dụng — đương nhiên cũng có thể là là quản lý sản phẩm.
Nói cho cùng, vẫn là lập trình hướng đối tượng.
Mà để làm được điểm này, kỹ năng cần có cũng rất đơn giản, chính là đóng gói(*), mở gói, có hiệu quả như kỳ kim đan, lúc trước hắn đã đã làm rồi.
Trọng điểm là sự khác nhau giữa nguyên anh và kim đan — chức năng kia có đầy đủ hết “đạo thai” và “pháp thân”.
(*) Đóng gói là việc đưa tất cả thông tin, dữ liệu quan trọng vào bên trong một đối tượng.
Lâm Tầm suy nghĩ, có thể ý của hệ thống là bảo hắn viết ra một hệ điều hành.
Được, viết..