Ngôn Hoan

Chương 96-2


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 96-2


Vang lên vài hồi chuông, bên kia liền cúp máy, sau đó điện thoại rung lên vài lần.
Là tin nhắn của Thương Đằng.
Thương Đằng:【Bây giờ tạm thời đừng gọi anh.】
Thương Đằng:【Gõ chữ trả lời là được.】
Sầm Diên khó hiểu, hỏi anh: “Tại sao?”
Phải rất lâu sau anh mới trả lời.
Thương Đằng:【Anh hơi căng thẳng, cũng có chút sợ hãi, hiện tại không thể nói chuyện.】
Sầm Diên vẫn còn khó hiểu:【Sợ hãi? Sợ cái gì?】
Thương Đằng nói:【Anh cũng không biết.】
Tim anh đập nhanh, hoảng loạn, lại không biết làm sao.

Anh rất ít như vậy, cơ hồ chưa từng có.
Bà Kỷ ở bên ngoài phát bao lì xì cho mấy đứa cháu, Thương Quân Chi cũng ở đó.
Tất cả trưởng bối đều đến, thậm chí một số đối tác chỉ mới gặp một vài lần cũng đến chúc phúc cho họ.

Bọn họ ngoài miệng nói chúc phúc, nhưng trong lòng nghĩ gì, Thương Đằng không thể không biết.
Một số người thậm chí còn không nhận được thiệp mời, móc nối quan hệ ở khắp nơi, chỉ để tìm một cơ hội này.
Nơi nào có Thương Đằng, đó chính là nơi có danh lợi, càng đừng nói là đám cưới của anh.
Nếu là trước kia, Thương Đằng sẽ chán ghét, gọi bảo vệ mời những người này ra ngoài, nhưng lần này anh không từ chối.
Không có lý do gì để từ chối lời chúc anh và Sầm Diên bách niên hảo hợp, cho dù đó là những lời chúc phúc với mục đích khác.
Đương nhiên anh muốn cùng Sầm Diên bách niên hảo hợp, bọn họ phải ở bên nhau lâu lâu dài dài, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa.
Thương Đằng quả thực là một người rất tham lam, anh không muốn buông tay cô.
Nếu đã nắm lấy, sẽ không lại buông ra.
Trần Điềm Điềm mặc quần áo hoa đồng, hưng phấn chạy tới chạy lui.

Bà Kỷ sợ cô bé ngã, dặn chị Châu trông chừng: “Hôm nay nhiều người, lỡ va vào đâu thì không tốt.”

Tiểu Châu đang bận tiếp đãi khách, nhất thời không chú ý là Trần Điềm Điềm sẽ chạy mất.
Chị ta lấy bánh kem dụ dỗ Trần Điềm Điềm: “Điềm Điềm nghe lời, đi trên lầu xem TV, đừng chạy lung tung.”
Trần Điềm Điềm mới không muốn nghe lời, hôm nay có nhiều khách như vậy, lại không phải làm bài tập, cô bé mừng muốn chết.
Cô bé nắm tay Giang Vũ Thành, thần thần bí bí nói cho cậu: “Em nghe dì Châu nói, hồ nhân tạo ở sau vườn nhà em có chôn kho báu, em đưa anh đi đào.”
Bọn họ dọn về nhà cũ của nhà họ Thương, năm ngoái đã dọn về.
Trần Điềm Điềm nói muốn dẫn cậu bé đi xem, Giang Vũ Thành ngoan ngoãn nghe lời bị đưa đi.
Giang Ngôn Châu chỉ là đi qua chào hỏi mấy vị trưởng bối, trở về liền không thấy thằng nhỏ, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể làm phiền Thương Đằng: “Tuy rằng hôm nay cậu là chú rể, tôi cũng nên cho cậu chút mặt mũi.

Nhưng con trai tôi biến mất ở nhà cậu, cậu phải đền cho tôi.”
Thương Đằng đang bận gửi tin nhắn cho Sầm Diên, đột nhiên bị ngắt lời, có chút buồn bực: “Cậu còn không trông nổi một đứa trẻ?”
Giang Ngôn Châu nhún vai, dang hai tay: “Tôi nào biết trong nhà cậu còn có bọn buôn người.”
Thương Đằng thật sự không muốn để ý đến anh ta, nhưng đứa trẻ không thấy thì vẫn phải tìm.

Anh nói với Sầm Diên một tiếng, tạm thời có chút việc bận, đợi lát nữa lại tìm cô sau.
Sau đó cùng Giang Ngôn Châu đi ra ngoài tìm người.
Chị Châu nói nhìn thấy Trần Điềm Điềm và một cậu bé đi ra sân sau, vì thế Thương Đằng liền ra sân sau.
Nhà cũ là do ông cụ đặc biệt tìm thầy phong thuỷ chọn vị trí, dựa núi gần sông, chiếm diện tích cũng rộng.
Vừa đi tới, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ cởi giày ngồi xổm ở đó đào cát, ven hồ có lan can bảo vệ, không cần lo lắng bọn chúng rơi vào, rất an toàn.
Hai đứa dường như vẫn nắm tay nhau, Thương Đằng nhìn một hồi, nhíu mày, định đi qua, nhưng lại bị Giang Ngôn Châu ngăn lại.
Anh ta tươi cười hài lòng, nói con trai kế thừa ưu điểm của mình, đó chính là mị lực lớn, chưa bao lâu đã tìm được con dâu.
“Cậu không cần nói gì cả, đứa con dâu này tôi rất vừa lòng.”
Thương Đằng hất tay anh ta ra, mặt mày u ám đi tới, bế Trần Điềm Điềm đi.
Anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau cát trên tay cô bé, còn không quên dặn dò: “Sau này không được tùy tiện nắm tay người khác, biết không?”
Trần Điềm Điềm mở to đôi mắt, ngây thơ mờ mịt duỗi tay chỉ vào Giang Vũ Thành: “Cũng không được nắm tay anh ấy sao?”
Thương Đằng nói: “Người không thể nắm tay nhất là thằng bé đó.”

Trần Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”
Sau đó Thương Đằng bế cô bé đi, để lại Giang Ngôn Châu và Giang Vũ Thành ở đó.
Một lớn một nhỏ đứng đó, Giang Vũ Thành giống Giang Ngôn Châu hơn một chút.

Khi còn nhỏ, mặt mày còn có vài phần tương tự Tống Chỉ, nhưng lớn thêm vài tuổi, rõ ràng càng giống Giang Ngôn Châu hơn.
Quả thực chính là một phiên bản thu nhỏ của anh ta.
Giang Vũ Thành nhìn bóng lưng của bọn họ, cúi đầu đào cát, tựa như cũng không thèm để ý thiếu bạn chơi cùng.
Giang Ngôn Châu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của cậu bé: “Không biết cố gắng, chỉ biết đào cát.”
Giang Vũ Thành vừa đào vừa nói: “Em ấy nói, ở đây có kho báu.”
Giang Ngôn Châu gật đầu, không chút để ý hỏi: “Kho báu gì?”
“Con cũng không biết, cho nên mới muốn đào ra.”
Giang Ngôn Châu nhìn cát trên người cậu bé, không biết đào kiểu gì, trên tóc đều có cát.
“Con cứ đào mãi như vậy, có thể đào ra kho báu không thì ba không biết.

Nhưng đợi lát nữa nếu mẹ con thấy được, cả ba và con đều trốn không thoát.”
Giang Ngôn Châu ném chiếc xẻng nhựa đồ chơi xuống, phủi cát trên người cậu bé: “Vì để ba mẹ vợ chồng hòa thuận, con cũng nên bớt gây chuyện, biết không?”
Giang Vũ Thành co rụt cổ lại, bám vào chân ba, muốn được bế.
Giang Ngôn Châu thuận thế bế cậu bé lên, nhìn Trần Điềm Điềm bị Thương Đằng đưa đi, bảo Giang Vũ Thành cố gắng chút: “Đuổi cô bé tới tay, nửa đời sau cha con ta không cần lo lắng.”
Cậu bé không để ý tới anh ta, khịt mũi, nói muốn mẹ bế.
Giang Ngôn Châu cười, nhéo nhéo mũi cậu nhóc: “Dứt khoát bây giờ ở rể nhà họ Thương luôn, miễn cho cả ngày cướp vợ với ba, còn đòi vợ ba bế con.”
– ——————
Trần Điềm Điềm trên người đều là cát đất, cả mặt lẫn tay, Thương Đằng bảo chị Châu bế cô bé đi tắm.

Trần Điềm Điềm nhìn hoa cài trên ngực Thương Đằng, nhưng không nhận ra chữ trên đó, cô bé tò mò hỏi dì Châu: “Chữ viết trên chỗ ngực chú là gì thế ạ?”
Dì Châu vừa rửa mặt vừa nói với cô bé: “Viết tân lang (chú rể).”

Cô bé khó hiểu: “Tân lang là cái gì ạ?”
Chị Châu cũng không biết nên giải thích như thế nào, vừa nghĩ lại vừa nói với cô bé bằng những từ đơn giản và dễ hiểu nhất: “Chính là chồng mới, từ hôm nay trở đi, chú con sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác, làm chỗ dựa cả đời cho cô ấy.”
Cái này Trần Điềm Điềm biết: “Là dì Sầm sao?” (tác giả dùng “dì/cô” chứ không phải “thím” nên tui để nguyên)
Chị Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Điềm Điềm thấy chị ta gật đầu, cũng vui vẻ cười: “Con thích dì Sầm, dì ấy thật xinh đẹp.”
Chị Châu lấy khăn, lau tay lau mặt cho cô bé: “Ừ, là rất xinh đẹp.”
– ————-
Triệu Tân Khải treo bóng xong thì vội vã lại đây, cậu ta vốn là phù rể, hôm nay phải cùng Thương Đằng đi đón dâu.
Nhưng bởi vì hôm qua uống rượu ngủ quên, vì đền bù nên đã tới sớm, may mà không muộn.
Từ Huy cũng là phù rể, cậu ấy mặc bộ đồ giống như Triệu Tân Khải.

Mặc dù đều được đặt làm riêng, nhưng cậu ấy mặc vào không có khí chất được như Triệu Tân Khải.
Có thể là lần đầu tiên mặc, hoặc là có chút không tự tin, đặc biệt là lần đầu tiên thấy một dịp trọng đại như vậy, lui tới đều là kẻ có tiền, cậu ấy càng căng thẳng.
Nắm chặt tay không buông.
Triệu Tân Khải nhíu mày, cởi cà vạt ra thắt lại cho Từ Huy: “Sao thắt cà vạt như thắt nút chết vậy?”
Từ Huy gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng đỏ mặt: “Tôi không biết thắt.”
Triệu Tân Khải buông tay ra: “Haiz, trước lạ sau quen, từ từ sẽ thành thói quen.”
Đoàn xe đón dâu đến dưới lầu, trước khi xuống xe, Thương Đằng liên tục xác nhận rất nhiều lần với Triệu Tân Khải.
Tóc có rối hay không, cà vạt có lệch hay không.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tân Khải nhìn thấy Thương Đằng căng thẳng như vậy, càng căng thẳng càng chứng minh anh để ý biết bao nhiêu.
Anh là thật sự rất để ý, để ý đến đám cưới của anh và Sầm Diên.
Nhiều đến nỗi nói chuyện cũng hơi vấp.
Triệu Tân Khải nhìn Thương Đằng, ăn ngay nói thật: “Không rối, cũng không lệch.

Anh, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả bình thường.”
Thương Đằng cầm bó hoa trong tay, căng thẳng hít sâu một hơi rồi mở cửa xe đi xuống.
Tất nhiên là anh rất hồi hộp, đợi lâu như vậy, rốt cuộc ngày này cuối cùng cũng đến.
Anh sẽ cưới được người phụ nữ anh yêu.
Triệu Yên Nhiên chặn cửa không cho họ vào, trên bàn bên cạnh có vài chiếc cốc chứa đầy chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Phải uống hết rồi mới được vào.

Triệu Tân Khải mắng cô ấy thiếu đạo đức.

Khi cậu ta đi còn chưa chuẩn bị những thứ này, vừa nhìn đã biết là Triệu Yên Nhiên nhất thời nảy lòng tham thêm vào.
Triệu Yên Nhiên cũng không phản bác, chỉ hỏi một câu: “Có uống không? Không uống thì sẽ không cho vào.”
Dù sao cũng phải để Thương Đằng biết, Sầm Diên không dễ cưới như vậy.
Thương Đằng hờ hững liếc nhìn chất lỏng màu sắc kì lạ, mặc dù không biết là gì nhưng anh vẫn gật đầu.
Anh đưa bó hoa cho Triệu Tân Khải, uống vài ly liên tiếp, mặt không đổi sắc.
Đặt lại chiếc cốc rỗng vào chỗ cũ: “Bây giờ đã được chưa?”
Còn uống cả rượu pha mù tạt, xem ra thật đúng là sốt ruột cưới vợ.
Triệu Yên Nhiên gật đầu, cũng không gây khó dễ: “Cửa này qua.”
Cô ấy bảo người bên trong mở cửa, nhưng cánh cửa phòng của Sầm Diên không dễ mở như vậy.
Đây không phải là lần đầu tiên Thương Đằng kết hôn, nhưng là đám cưới đầu tiên của anh.
Anh không hiểu các bước phức tạp đó, lấy ra tất cả các phong bao đỏ đã chuẩn bị trước, đưa cho Triệu Yên Nhiên, một tệp rất lớn, mỗi cái bao đều rất dày, ít nhất phải tới 10 tờ.
Năng lực của đồng tiền lúc nào cũng hiệu quả, Triệu Yên Nhiên cầm bao lì xì, phân phát cho các bạn nhỏ đang chặn cửa, hỏi đã đủ chưa.
Bọn họ nói không đủ, Thương Đằng cũng không nhiều lời, giao toàn bộ chỗ còn lại cho cô ấy.

Thậm chí còn nhét hết tiền mặt trong ví vào đó ngay trước mặt cô ấy.
“Bây giờ đã đủ chưa?”
Triệu Yên Nhiên cảm thấy nếu mình không nói đủ, có lẽ một giây sau anh sẽ trực tiếp nhét thẻ ngân hàng vào.
“Đủ rồi đủ rồi.”
Cho nên cô ấy bỏ hết đồ ăn kì lạ đã chuẩn bị trước đó đi, chỉ để lại nửa quả mướp đắng, đưa cho Triệu Tân Khải: “Cậu ăn hết đi, ăn xong tôi sẽ bảo bọn họ mở cửa.”
Triệu Tân Khải nhìn trái, rồi nhìn phải, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải đều có người.

Cậu ta chỉ thiếu đường giấu mình dưới tấm thảm, không biết Triệu Yên Nhiên làm cách nào mà phát hiện ra.
Vẻ mặt cậu ta đau khổ: “Bảo tôi ăn á?”
Triệu Yên Nhiên gật đầu, thấy cậu ta chậm chạp không nhận, đặt mướp đắng ở phía trước: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, không muốn anh cậu cưới vợ sao?”
Thương Đằng không tiếng động cụp mắt, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.
Nhìn thấy lời uy hiếp thầm lặng của anh, Triệu Tân Khải khóc không ra nước mắt, nhận mướp đắng, đau khổ ăn từng miếng.
Dựa vào cái gì mà anh họ cưới vợ, cậu ta lại chịu tội chứ TvT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.