Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 94: Chỗ Này Hơi Khó Chịu Đầu Cũng Choáng Váng
Sầm Diên nghe thấy lời của Thương Đằng, cô lo lắng đặt tay lên trán anh và cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Có vẻ hơi nóng, nhưng cô không chắc là do tiệm đồ nướng quá nóng hay thực sự là anh bị sốt.
Cô hỏi Thương Đằng: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Thương Đằng gật đầu, đặt tay cô lên ngực anh: “Chỗ này hơi khó chịu, đầu cũng choáng váng.”
Anh không mặc nhiều, áo khoác cũng cởi ra, che trên đùi Sầm Diên.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy, làn váy vừa qua khỏi đầu gối.
Thương Đằng luôn làm tốt những mặt này, anh rất biết cách chăm sóc người khác.
Đương nhiên, người đề cập đến chỉ là Sầm Diên.
Bên trong là áo chữ T màu xám, Sầm Diên đặt tay trên ngực Thương Đằng, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.
Chắc hẳn trái tim của anh rất khỏe mạnh, nhịp đập rất có lực.
Vẻ mặt Sầm Diên mang theo ưu sầu và lo lắng, cô rót cho anh một cốc nước ấm: “Lát nữa em sẽ cùng anh đi khám.”
Thương Đằng trước kia rất ít khi được quan tâm, mọi người dường như chỉ quan tâm đến việc gần đây anh lại thu mua công ty nhà ai, giúp lợi nhuận của công ty tăng thêm bao nhiêu, hoặc đàm phán được bao nhiêu đơn hàng lớn.
Nhiều năm như vậy, Thương Đằng cũng đã quen.
Anh vốn là người như vậy, không phải là sẽ không than thở với người khác, chỉ là anh cảm thấy không cần thiết.
Anh hiểu được cân nhắc lợi hại, lòng trắc ẩn không giúp anh có được điều anh muốn.
Sự đồng cảm/lòng trắc ẩn của con người luôn có giới hạn.
Nó có thể khiến mọi người thương cảm cho bạn, nhưng sẽ không giúp bạn đạt được mục tiêu.
Thương Đằng lý tính, đầu óc cũng thanh tỉnh.
Không cần thiết, nên thực sự không cần.
Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy thật ra còn rất cần thiết.
Bởi vì đạt được mục đích, anh cũng có được thứ mình muốn.
Đó chính là toàn bộ sự chú ý của Sầm Diên.
Nhìn xem, không phải bây giờ cô chỉ tập trung vào mình anh sao, lấy đâu ra tinh thần quan tâm Lâm Tư Niên có khổ sở hay không.
Triệu Tân Khải ở bên cạnh có chút im lặng, không biết nên hình dung cảnh tượng kỳ quái trước mặt như thế nào.
Cô vợ nhỏ mềm mại này vẫn là ông anh họ thành thục nội liễm của cậu ta sao? Còn người có năng lực bạn trai mạnh mẽ kia vẫn là chị dâu dịu dàng hiền thục sao?
Sao cứ cảm thấy….!Mới mấy ngày trôi qua, thế giới đều đã thay đổi.
Thế giới quan của Triệu Tân Khải cũng thay đổi theo.
Sầm Diên bảo bà chủ thêm nước ấm, để Thương Đằng uống nhiều chút.
Anh cũng nghe theo, uống hết cốc này đến cốc khác.
Lão Tam bên cạnh thấp giọng hỏi Triệu Tân Khải: “Anh họ này của cậu còn rất dính người, có phải cậu còn anh họ khác không?”
Triệu Tân Khải ngày thường không ít lần khoác lác về anh họ của cậu ta.
Tuổi còn trẻ đã là ông chủ của công ty lớn, lòng dạ sâu tâm cơ nặng, mới hai mươi mấy tuổi, những lão cáo già bao năm chìm nổi thương trường cũng không đấu lại anh.
Thật trâu bò biết bao.
Nhưng cố tình một người như vậy, hiện tại lại giả ốm, làm nũng trước mặt vợ.
Lão Tam không thể coi Thương Đằng là người mà Triệu Tân Khải thường khoe khoang.
Triệu Tân Khải trầm mặc một lát: “Đúng vậy, còn có một người anh họ khác, nhưng anh họ lớn của tôi không có đầu óc làm ăn.
Lúc trước anh họ thật sự rất đỉnh, nhưng bây giờ anh ấy đang rơi vào bể tình, có hơi não yêu đương, khi chị dâu không ở bên cạnh thì anh ấy vẫn rất bình thường.”
Lão Tam cảm thấy lời này vẫn phải chờ xem xét lại.
Ăn xong, Triệu Tân Khải nói nhóm bọn họ còn muốn đi chơi tiếp, hỏi Sầm Diên có muốn đi cùng không.
“Chị dâu, bọn em đi KTV gần đây thử giọng, em nhớ chị hát rất hay.
Chị có muốn đi không?”
Đã quá muộn, cơ thể Thương Đằng còn có chút không thoải mái, Sầm Diên không muốn đi.
Vừa định từ chối, Thương Đằng lạnh nhạt mở miệng, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ, còn không định về nhà?”
Rõ ràng lời nói không để lộ cảm xúc gì, nhưng Triệu Tân Khải nghe xong bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Thương Đằng hiện tại và Thương Đằng giả bệnh làm nũng vừa rồi, dường như là hai linh hồn khác nhau.
Tay Triệu Tân Khải bắt đầu run lên: “Em……Em hát xong sẽ về nhà, bảo đảm sẽ về trước 12 giờ.”
Thương Đằng dường như cũng không để ý cậu ta hứa hẹn cái gì: “Tháng sau sinh nhật mẹ cậu, đừng có quên.”
Triệu Tân Khải sửng sốt một chút, lại điên cuồng gật đầu: “Em đương nhiên không quên.”
Cậu ta quả thật đã quên, trước nay cũng chưa bao giờ cố ý nhớ sinh nhật của ba mẹ mình.
Thương Đằng phớt lờ cậu ta, nắm tay Sầm Diên rời đi.
Phố chợ đêm rất đông, cũng thực náo nhiệt, trừ quán nướng còn có một số món ăn vặt địa phương khác.
Thí dụ như đồ chơi làm bằng đường.
(dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
Khi còn nhỏ, Sầm Diên thích nhất chính là đồ chơi làm bằng đường, cô thích đồ ngọt, cũng thích những thứ hình thù này.
Cô đi đến quầy hàng trước mặt liền không rời nổi chân.
Cô bé phía trước muốn hình một chú mèo Hello Kitty, ông chủ là một cụ ông lớn tuổi, có lẽ bày quán đã nhiều năm, tay nghề rất thành thạo.
Bên cạnh thả cái đĩa quay, xoay tới cái nào thì làm cái đó, một món đồ chơi làm bằng đường giá 5 tệ.
(15-20k)
Mẫu chỉ định sẽ đắt hơn, 10 tệ/ cái.
Sầm Diên nhìn một vòng, không có thứ cô muốn, cô hỏi ông chủ: “Có thể làm cho cháu Hồ lô biến không ạ?”
Ông chủn cười rất hòa ái, hỏi cô: “Đương nhiên có thể, cháu muốn cái nào?”
Sầm Diên nói: “Cái thứ nhất ạ.”
Sau đó ông chủ dùng nước đường mới đun làm ra một cái Hồ lô biến.
Sau khi làm xong, Thương Đằng trả tiền, Sầm Diên đồ chơi nhỏ, cảm thấy mỹ mãn cắn một miếng.
Cô nói với Thương Đằng: “Khi còn nhỏ, em rất thích Hồ lô biến.
Mẹ em còn cười, nói con gái nhà người ta đều thích Thủy Thủ Mặt Trăng*, Kinomoto Sakura**, chỉ có em thích loại đồ vật mà con trai thích.”
*(Sailor Moon, tên đầy đủ là Bishōjo Senshi Sailor Moon (Mĩ Thiếu Nữ Chiến Sĩ Sailor Moon) hay còn được biết tới với tên gọi Thủy Thủ Mặt Trăng tại Việt Nam là bộ truyện tranh Nhật Bản rất nổi tiếng, thuộc thể loại shoujo của mangaka Takeuchi Naoko.)
*(Kinomoto Sakura ( 木之本 きのもと 桜 さくら Kinomoto Sakura) là một nhân vật giả tưởng, nhân vật chính trong bộ truyện tranh Cardcaptor Sakura.
Sakura được giới thiệu là một cô bé 10 tuổi sống ở thị trấn Tomoeda ở Nhật Bản.
Cô học trường Tiểu học Tomoeda trong câu chuyện về thẻ bài Clow và thẻ bài Sakura.)
Thương Đằng yên lặng lắng nghe.
Chợ đêm ồn ào náo nhiệt, trước mỗi quầy hàng đều đứng đầy người, thời thời khắc khắc anh đều duy trì cảnh giác, thật cẩn thận che chở cho cô.
Sầm Diên không có nói nữa, mà tập trung ăn món đồ chơi làm bằng đường.
Thương Đằng nhẹ giọng hỏi cô: “Sau đó thì sao, sau đó em nói gì?”
Anh luôn tò mò về quá khứ của cô.
Những ngày tháng không có anh đó, Sầm Diên đã sống như thế nào.
Cho dù không muốn cô nhớ lại quá khứ, bởi vì sợ mỗi khi cô nhớ lại, sẽ nhớ tới người không nên nhớ.
Đương nhiên anh sẽ băn khoăn, cũng sẽ để ý.
Nhưng càng nhiều hơn là anh vẫn sẽ tò mò.
Tò mò về quá khứ của cô, tò mò về thời thơ ấu của cô.
Sầm Diên cười lắc đầu: “Không có sau đó, mỗi lần mẹ nói như vậy, em đều sẽ không phản bác, bởi vì giống như đúng là như vậy.”
“Vậy tại sao em lại thích Hồ lô biến?”
“Cũng không thể xem là thích.” Sầm Diên suy nghĩ một hồi, thật ra thời thơ ấu của cô cũng chỉ như một bé gái bình thường, thích váy nhỏ xinh và những bộ phim hoạt hình dễ thương.
Nhưng cô khác với những bé gái khác: “Bởi vì Hồ lô biến rất mạnh, trước kia em thường nghĩ, nếu sức lực của em cũng mạnh như vậy thì tốt rồi, như vậy có thể bảo vệ mẹ và bản thân em.”
Sầm Diên chưa bao giờ đề cập đến điều này trước mặt anh, cho dù là hiện tại, cô cũng dùng một giọng điệu thoải mái để nói ra.
Cô luôn là như vậy, bởi vì băn khoăn đến cảm xúc của người khác nên rất ít kêu ca, oán trách.
Cô khác với Thương Đằng, Thương Đằng không chịu nói, là bởi vì anh cảm thấy lợi ích thu được kém xa tổn thất mà anh mổ miệng vết thương của mình cho người khác xem.
Anh sẽ không làm chuyện mua bán thua lỗ.
Mà Sầm Diên, lại là không muốn người khác lo lắng cho mình.
Nhưng cô càng như vậy, Thương Đằng càng đau lòng hơn.
Anh buồn và tự trách, đã không quen biết Sầm Diên sớm hơn, trở thành cảng tránh gió cho cô.
Sầm Diên đã nhìn ra.
Gần đây, anh thật sự càng ngày càng không thể che giấu cảm xúc trước mặt cô, rõ ràng trước đó, anh không bao giờ để lộ buồn vui.
Sầm Diên nói: “Cho nên sau này anh phải đối xử với em tốt một chút.”
Thương Đằng ôm lấy cô: “Đương nhiên rồi.”
Giọng anh trầm thấp, Sầm Diên bị anh ôm, bỗng dưng cảm thấy rất an tâm.
– —
Váy cưới là Thương Đằng đặc biệt tìm nhà thiết kế đặt riêng, Triệu Yên Nhiên cùng Sầm Diên đi đo kích cỡ, đối phương nói sẽ hoàn thành trong vòng hai tháng, kịp thời gian tổ chức hôn lễ.
Tất cả váy cưới của nhà thiết kế này đều được may thủ công, chu kỳ sản xuất thông thường là trong vòng bốn hoặc năm tháng.
Vì khách hàng lần này là VVIP nên đã phải gạt tất cả chuyện khác sang một bên, cực kì gấp gáp làm chiếc váy cưới này.
Mới rút ngắn xuống còn hai tháng.
Mọi chuyện về đám cưới đều là Thương Đằng bận trước bận sau lo liệu, anh sợ Sầm Diên mệt, cho nên bảo cô không cần phải quan tâm.
Đã có anh rồi.
Giang Kỳ Cảnh ra nước ngoài học một tuần, vừa về đã đi tìm Sầm Diên.
Trong nhà lại có thêm một con thú cưng, tên là Dâu Tây, tính cách dịu ngoan, nhưng ngẫu nhiên cũng thích ăn dấm, thường xuyên đánh nhau với Bánh Quy.
Đó là Thương Đằng tặng cho Sầm Diên, bởi vì cô thích ăn dâu tây, nên đã đặt tên nó là Dâu Tây.
Quá tùy tiện rồi.
Nhắc tới Thương Đằng, Sầm Diên lại cảm thấy có chút buồn cười: “Rõ ràng là con mèo mà anh ấy chọn, kết quả trở về cùng ngày đã bị nó cào bị thương, chị còn phải cùng anh ấy tới bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh.”
Giang Kỳ Cảnh không ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cho rằng Dâu Tây làm rất tốt, cậu vuốt lông trên lưng nó như khen thưởng, sau đó không chút để ý hỏi một câu: “Ngày kia chị có về nhà ăn cơm không?”
Giọng điệu không chút để ý, nói xong lại có chút khẩn trương im lặng, dường như có chút thấp thỏm về câu trả lời của Sầm Diên.
Tính cách của cậu quá vụng về, từ nhỏ đến lớn đều như thế này.
Muốn hỏi sẽ không trực tiếp hỏi, mà nói bóng nói gió nhắc nhở, từ đó có được đáp án muốn biết.
Sầm Diên rửa sạch một ít hoa quả, đặt trước mặt cậu: “Sẽ trở về.”
Giang Kỳ Cảnh gật đầu, như là nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt vẫn là không có vẻ hài lòng.
Sầm Diên lại nói: “Đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, nhưng không biết em có thích hay không.”
Giang Kỳ Cảnh ngước mắt: “Chị biết ngày kia là sinh nhật em?”
Sầm Diên cười ra tiếng: “Làm sao mà quên được, trước một tháng đã bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho em.”
Cậu mím môi dưới, cố gắng khống chế khóe môi đang không tự chủ nhếch lên, giả vờ không quan tâm: “Chị chuẩn bị quà gì?”
Sầm Diên nói bây giờ không thể nói, chờ sinh nhật sẽ đưa cho cậu.
Giang Kỳ Cảnh nói Sầm Diên cứ thần thần bí bí.
Nhưng trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ.
Lần này cậu vội vàng trở về, vì muốn đón sinh nhật cùng chị gái.
Một tháng nữa Sầm Diên sẽ phải kết hôn rồi.
Trước kia bà cô của cậu luôn nói, sau khi phụ nữ kết hôn, quan hệ với em trai sẽ từ người nhà biến thành thân thích.
Bà cô ấy chính là như vậy.
Giang Kỳ Cảnh không hy vọng Sầm Diên cũng trở nên như thế.
Nhà họ Giang có Giang Kỳ Cảnh, trước sau vẫn luôn là nhà của Sầm Diên.
Họ mãi mãi là người nhà, cả đời này sẽ không bao giờ biến thành thân thích..