Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 78: Thương Đằng Em Không Thể Có Con
Sau khi sủi cảo chín, Sầm Diên vớt một cái, bỏ vào bát cho Thương Đằng nếm thử.
“Ăn ngon không?”
Sau khi ăn xong, anh gật đầu: “Ngon.”
Sầm Diên cười cười, lấy một bát khác cho anh: “Hôm nay anh không ăn sáng, đợi lát nữa cũng không biết khi nào mới ăn cơm, anh ăn một chút lót bụng trước đã.”
Thương Đằng nhìn Sầm Diên, thật lâu không lên tiếng.
Anh cảm thấy, có lẽ Sầm Diên thật sự thích anh, nếu không tại sao lại đau lòng vì anh đói.
Anh vẫn không rõ tình cảm của Sầm Diên dành cho mình, khả năng tình yêu chính là dễ khiến người ta cảm thấy tự ti.
Thương Đằng không nhận ra được mị lực của chính mình, cũng không ý thức được gương mặt của anh xuất chúng như thế nào.
Anh chỉ cảm thấy bản thân dường như không có ưu điểm nào để hấp dẫn Sầm Diên, cho nên luôn lo lắng.
Lo lắng Sầm Diên sẽ dễ dàng ngừng thích anh.
Không phải có câu thành ngữ, “sắc suy ái trì” sao.
Anh chính là sợ.
(色衰爱弛/sè shuāi ài chí/: “sắc suy ái trì” dùng để chỉ những người được sủng ái bởi sắc đẹp nhưng một khi về già sẽ bị ruồng bỏ.
Nó cũng có nghĩa là mọi người thích cái mới và chê bai cái cũ)
Cho nên thấy Sầm Diên quan tâm đến mình, anh rất vui.
Bát sủi cảo đó anh ăn hết sạch, một cái cũng không thừa.
Chỉ cần Sầm Diên yêu anh, mọi thứ anh làm đều đáng giá.
Thương Đằng lại muốn ôm cô, rõ ràng Sầm Diên đang ở trước mặt anh, cùng lắm chỉ cách vài bước chân.
Nhưng anh vẫn rất nhớ cô.
Là một loại nhớ nhung buồn lo vô cớ.
Bọn họ luôn có lúc không ở bên nhau, không thể thời thời khắc khắc đều dính với nhau, chỉ cần nghĩ đến đây, Thương Đằng lại bắt đầu thấy khổ sở.
Anh cảm thấy chính mình có chút làm quá, trước đây anh không hề như vậy.
Sầm Diên tắt lửa, không biết Thương Đằng lại đây từ lúc nào, đứng ở sau lưng cô.
Phòng bếp không hẹp, vị trí khá rộng, năm sáu người đứng cũng không vấn đề gì.
Sầm Diên cho rằng anh chưa no: “Lại múc cho anh một bát khác nhé.”
Thương Đằng lắc lắc đầu: “Gió lớn, anh chắn cho em.”
Sầm Diên nhìn cửa sổ đóng chặt, gió từ đâu ra?
Nhưng cô không vạch trần tâm tư nhỏ của anh, gật gật đầu, lại cảm ơn anh một lần nữa.
Thương Đằng nở nụ cười đắc thắng, nhưng lại rất dịu dàng, anh nói: “Không cần cảm ơn.”
– –
Trong phòng khách, các bà cô tán gẫu đã lâu, cho dù Thương Đằng không ở đó, cũng không tránh được việc trở thành đề tài trung tâm của các bà.
Họ dường như thực sự cảm thấy hứng thú với Thương Đằng.
Lúc ăn cơm thậm chí còn không quên hỏi thăm, xem trong nhà có còn anh chị em nào độc thân không.
Gen của anh tốt như vậy, không thể bị lãng phí.
Người nhà anh chắc chắn cũng giống anh, cũng đều đẹp như vậy.
Thương Đằng thành thật trả lời: “Có một người anh trai chưa lập gia đình, nhưng có một cô con gái.”
Bà cô nhìn bà chị già bên cạnh, như đang trao đổi ý kiến.
Hiện tại ly dị cũng không là gì cả, chẳng phải người trẻ yêu đương đều là vì tình yêu đích thực sao?
Cháu gái lớn của bà ấy đã 27-28, làm việc ở thành phố và là một giáo viên, bên người cũng chưa gặp được ai phù hợp.
Bà cô hỏi Thương Đằng: “Có ảnh chụp không?”
Điện thoại Thương Đằng không có ảnh của Thương Lẫm, nhưng có người có.
Thương Đằng tìm Triệu Tân Khải, chưa đầy 10 phút, cậu ta đã gửi qua vài tấm.
Triệu Tân Khải có chút thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên Thương Đằng chủ động đi tìm cậu ta.
Nhưng đồng thời vẫn có chút tò mò:【Anh muốn ảnh chụp của anh họ làm gì? 】
Thương Đằng không để ý đến cậu ta, đưa điện thoại cho bà cô.
Người sau nhận lấy, đeo kính viễn thị, cùng nghiên cứu với các bà cô xung quanh.
“Thằng nhóc này tướng mạo không tồi, thoạt nhìn là người tính cách dịu dàng.”
Bà ấy trả lại điện thoại cho anh: “Cháu gái nhỏ của ta đang làm việc ở thành phố, đến lúc đó sắp xếp thời gian gặp mặt được không?”
Loại chuyện này, Thương Đằng không thể làm được.
Người lớn hỏi chuyện, anh tự nhiên sẽ trả lời thành thật.
Yêu cầu của họ, anh cũng không thể từ chối.
Nếu đã là trưởng bối của Sầm Diên, anh phải làm tốt lễ nghĩa.
Nhưng về chuyện của Thương Lẫm, anh không muốn dính vào một chút nào.
Cho nên anh lễ phép, uyển chuyển từ chối.
Bà cô khó hiểu hỏi anh: “Tại sao?”
Thương Đằng không nói, cho dù quan hệ có tồi tệ đến đâu, việc xấu trong nhà cũng không thể bày ra bên ngoài, cho nên anh giữ im lặng.
Cái kiểu im lặng này có vẻ bất lịch sự trong mắt những người lớn tuổi đó.
Sầm Diên gắp cho bà cô một miếng thịt viên, hòa hoãn không khí: “Ngài nếm thử món này, mẹ cháu tự làm, nói đó là món yêu thích của ngài.”
Cũng may thành công kéo đề tài này ra.
Sầm Diên ngồi xuống lần nữa, tay ở dưới bàn, cô nắm tay Thương Đằng siết nhẹ, như muốn nói với anh rằng không sao cả, yên tâm ăn đi.
Cô nhanh chóng thả tay ra, lại bị Thương Đằng giữ chặt.
Tuy trên mặt anh vẫn bình tĩnh, trầm ổn, người khác căn bản cũng không nghĩ tới động tác nhỏ của bọn họ ở dưới gầm bàn.
Thương Đằng giống như là lần đầu tiên được người khác bảo vệ.
Trước kia đều là người khác dựa vào anh, coi anh là xương sống của họ.
Nhưng một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc mệt mỏi.
Có những lúc, người bị phụ thuộc cũng muốn phụ thuộc vào người khác.
Thương Đằng đột nhiên không muốn ăn nữa, chỉ muốn cùng Sầm Diên nhanh chóng rời khỏi đây.
Anh chỉ muốn ở bên cô.
Sầm Diên múc cho anh một bát canh: “Uống lúc còn nóng, lạnh sẽ tanh.”
Anh gật đầu: “Được.”
Bữa ăn đó mất nhiều thời gian, không giống như nhà Thương Đằng, nhà họ Từ không kiểm soát chặt chẽ nghi thức trên bàn ăn.
Các chủ đề lần lượt thay đổi.
Tất cả đều là những lời bàn tán, giữa chừng còn phải dừng lại uống chút rượu.
Khi cụng ly với Thương Đằng, tay bác Từ vẫn còn oải.
Ông còn nhớ kỹ lần trước bị Thương Đằng chuốc say, đến ngày thứ ba đầu vẫn còn đau.
Mẹ Châu dặn dò, kêu ông uống ít đi.
Sầm Diên cười cười, không nói chuyện.
Bà cô nhìn thấy vậy liền trêu chọc Sầm Diên: “Cháu cứ dung túng Thương Đằng như vậy à? Ta nói cho cháu biết, ngàn vạn lần đừng để đàn ông đụng đến rượu.
Nếu uống nhiều sẽ thành chuyện không hay.”
Cũng không phải là dung túng, chỉ là bởi vì cô hiểu, Thương Đằng cũng không phải loại người sẽ uống nhiều, anh có chừng mực.
Trừ phi là vì xã giao bất đắc dĩ.
Thương Đằng chủ động để ly rượu xuống, tự mình rót một ly nước, nhìn Sầm Diên: “Anh uống nước.”
Mẹ Châu thấy được, vui mừng cười cười.
–
Sau khi ăn xong, cũng không thể lập tức rời đi, bởi vì buổi chiều còn có một bữa nữa.
Sầm Diên đang giúp chuẩn bị cơm chiều trong bếp, Thương Đằng cũng muốn giúp, nhưng bị Sầm Diên đuổi ra ngoài.
Đứa trẻ nhà bên cạnh được bà dắt tới, nói muốn xem cô dâu.
Thấy Thương Đằng, cô bé mím môi, có chút ngượng ngùng núp sau lưng bà.
Hai tay nắm chặt quần, chỉ dám lộ ra một đôi mắt.
Thương Đằng đưa cho cô bé một quả quýt.
Bà nội vỗ nhẹ vào lưng cô bé: “Còn không mau cảm ơn chú.”
Cô bé cắn tay, ngập ngừng nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Đôi môi mỏng mím thành một đường vòng cung, anh khẽ cười dịu dàng.
Câu nói đó khá đúng, gần đèn thì sáng, anh và Sầm Diên ở bên nhau lâu rồi, dường như cô đã từ từ gột rửa lệ khí ẩn sâu trong anh.
“Có muốn chú bóc hộ con không?”
Cô gái nhỏ gật đầu, tiếng phổ thông xen lẫn khẩu âm phương nam, mềm mềm mại mại: “Cảm ơn chú ạ.”
Khi Sầm Diên đi ra, vừa lúc nhìn thấy một màn này, trong phòng khách, Thương Đằng đang cùng cô bé xem phim hoạt hình.
Có lẽ anh không thật sự xem, nhưng vẫn ngồi ở đó, mắt nhìn vào màn hình TV.
Dáng ngồi có chút tùy tính.
Nhìn thấy Sầm Diên, anh liền đứng thẳng người: “Làm xong rồi?”
Sầm Diên gật đầu, lau tay.
Cô lấy sô cô la đưa cho cô bé: “Ăn kẹo không nào?”
Giọng nói nhẹ nhàng, người càng dịu dàng hơn.
Có vẻ như sức hút của phim hoạt hình không lớn bằng chị gái xinh đẹp.
Không lâu sau, bé gái liền ăn vạ trong lòng Sầm Diên, không chịu rời đi.
Thương Đằng ở một bên nhìn, ghen tị đỏ mắt.
Anh không muốn che giấu tính chiếm hữu của mình đối với Sầm Diên.
Thật vất vả mới khiến cô bắt đầu thích anh một chút, anh phải sử dụng quyền lợi mà mình nên có.
Bao gồm ghen tuông.
Ngay cả khi đối phương chỉ là một cô bé 4,5 tuổi.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Châu tiễn bọn họ tới cửa, miễn cưỡng cúi đầu lau nước mắt, tuy rằng ở cách đó không xa, nhưng cảm giác không giống trước.
Về sau từ một gia đình biến thành hai gia đình.
Trong lòng bà có cảm giác mất mát, cũng sợ Sầm Diên có cảm giác như vậy.
Đứa nhỏ này trước nay luôn tự mình nuốt trôi khổ cực, chỉ vì sợ bà lo lắng.
Nhưng cũng may, hiện tại cuối cùng cũng có người bầu bạn với cô.
Lại nói nói mấy câu, sau đó mẹ Châu mới để họ lên xe.
Từ Huy hôm nay nhẫn nhịn không uống rượu, bởi vì còn phải lái xe.
Xe vừa mới mua, không thể để người khác lái được.
Cậu ấy hỏi Thương Đằng: “Anh Thương Đằng, anh thấy chiếc xe này của em thế nào?”
Thương Đằng nói: “Khá tốt.”.
truyện teen hay
Từ Huy tức khắc cảm thấy sống lưng càng thêm thẳng, không uổng phí công lựa chọn lâu như vậy, đến người bình thường tùy tiện lái chiếc xe hàng triệu cũng khen xe của cậu ấy tốt.
Nhưng kỳ thật, Thương Đằng không có tâm tình cảm nhận xe của cậu ấy có tốt hay không.
Anh ngồi ở ghế phụ, trong lòng đều là Sầm Diên.
Anh không muốn ngồi ở ghế phụ, anh muốn ngồi bên cạnh Sầm Diên.
Nhưng ghế phụ dù sao cũng phải có người ngồi, nếu không thì thật sự không lễ phép.
Cũng không thể để Sầm Diên ngồi, Thương Đằng đương nhiên sẽ không cho phép.
Mười mấy phút đi xe, với Thương Đằng giống như một năm, vừa đến cửa liền cảm thấy như mười năm dài đã trôi qua.
Xuống xe, nhìn thấy Sầm Diên, anh đột nhiên thoải mái trở lại.
Anh không tham lam, anh chỉ muốn ở bên Sầm Diên mọi lúc.
Không phải Sầm Diên bầu bạn với anh, mà là anh với Sầm Diên, trình tự bất đồng, ý nghĩa cũng không giống nhau.
Cô đi tắm trước, sau đó tới Thương Đằng.
Bên trong thậm chí còn có cả mùi sữa dưỡng thể lưu lại, mùi trà xanh nhàn nhạt.
Anh cởi áo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo cô quên lấy đi.
Đồ lót màu trắng, có viền ren xung quanh.
Thương Đằng giống bị bỏng, vội vàng dời tầm mắt.
Theo lý thuyết thì không nên, cũng không phải anh chưa từng thấy đồ lót của cô, thậm chí còn từng cởi nó thay cô, từng thấy dáng vẻ cô khi không mặc gì.
Mỗi một tấc da thịt trên người cô, anh không chỉ chạm qua mà còn từng hôn lên.
Lúc ấy anh sẽ có cảm giác, nhưng là cảm giác ở nơi khác.
Mà lần này, trừ bỏ nơi đó, trái tim cũng có cảm giác.
Hơn nữa càng thêm mãnh liệt.
Tắm rửa xong đi ra, Sầm Diên không trở về phòng, mà quấn một chiếc chăn mỏng, đứng đó ngắm trăng.
Thương Đằng đi tới: “Không muốn ngủ?”
Nghe thấy giọng nói, Sầm Diên quay đầu lại nhìn anh, vẫn là gương mặt tươi cười thong dong: “Muốn ngắm trăng trước khi ngủ.”
Khi có tâm sự, cô đều sẽ ngắm trăng.
Thương Đằng biết, nhưng anh không hỏi.
Anh không muốn ép buộc cô, cô muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, anh sẽ lặng lẽ bầu bạn cùng cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Sầm Diên hỏi anh: “Anh có thích trẻ con không?”
Thương Đằng trầm mặc nhìn cô.
Hẳn là buổi chiều đã thấy anh xem phim hoạt hình với cô bé nhà bên, cho nên mới hỏi như vậy.
Thương Đằng nói: “Bình thường.”
Không có cảm giác gì quá đặc biệt, không chán ghét cũng không thích.
Sầm Diên vẫn tươi cười, nhưng nụ cười có phần lạc lõng: “Thương Đằng, em không thể có con.”
Cô không muốn để con của mình phải khổ, chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân.
Huống chi, căn bệnh này của cô, nếu có con thì nguy cơ mắc bệnh cũng rất cao.
Thương Đằng đi tới ôm cô: “Anh biết.”
Anh nhận ra cô đang buồn, cô thích trẻ con như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
“Chúng ta yêu nhau, bầu bạn cùng nhau như vậy là đủ rồi.
Cho nên không có cũng không sao, đến lúc đó anh sẽ đi buộc ga-rô.”
Anh biết Sầm Diên sẽ có tiếc nuối, nhưng điều đó không quan trọng, anh có thể lấp đầy sự tiếc nuối của cô bằng tình yêu của mình.
Nếu việc sinh nở sẽ khiến tính mạng của cô gặp nguy hiểm, vậy không cần sinh.
Với anh, không gì quan trọng hơn Sầm Diên..