Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 74: Đã Lâu Không Gặp
******
Mẹ Châu không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Sầm Diên, dường như cô không muốn nói sâu về chuyện này.
Tiếc nuối có, đáng tiếc cũng sẽ có.
Dù sao đứa con rể Thương Đằng này, bà vẫn rất vừa lòng.
Nhưng nếu đã vô duyên, dừng ở đây cũng tốt.
“Phòng cho con đã dọn dẹp xong, đi một ngày xe chắc đã mệt rồi, con đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Sầm Diên gật đầu: “Vâng.”
Cô trở về phòng.
Quả thực có chút mệt mỏi, nhưng nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Khoảng cách lần trước rời đi nơi này, hình như cũng chưa được bao lâu.
Nếu đã ngủ không được, Sầm Diên cũng không muốn ép mình ngủ.
Vì vậy, cô dứt khoát dậy khỏi giường, đi đến bên kệ sách, thấy sổ tay của mình.
Cô có rất nhiều sổ ghi chép, một sở thích từ thời trung học, cho đến khi cô đến Tầm Thành.
Cô lôi cuốn sổ bên trong cùng ra.
Bìa màu hồng nhạt, là cuốn cô thích nhất, cũng là cuốn cuối cùng cô viết.
Lúc ấy Kỷ Thừa vừa mới rời đi không lâu, Giang Cự Hùng và Lưu Nhân tìm tới, nói bọn họ mới là cha mẹ ruột của cô.
Đêm trước khi rời trấn Dung, cô vừa khóc vừa viết trên đó:【Sầm Diên chán ghét thế giới này!!】
Nước mắt làm ướt mặt giấy, để lại mấy vết mờ, dù nhiều năm qua đi, nó vẫn tồn tại như cũ.
Bút tích ở bên cạnh vẫn còn mới.
Mạnh mẽ gạch bỏ 2 từ “chán ghét” (厌恶), một lần nữa viết xuống: Nhiệt tình yêu thương.(热爱: nhiệt ái)
Thương Đằng dạy Sầm Diên nhiệt tình yêu thương thế giới này.
– –
Ngày cưới của mẹ Châu được quyết định là sau Tết Âm Lịch.
Mấy ngày này đang bận chuẩn bị đồ đạc cho lễ cưới và đồ đón năm mới.
Sầm Diên cảm thấy đã rất nhiều năm rồi, cô không bận rộn như vậy.
Lúc rảnh rỗi, Từ Huy lại nói chuyện phiếm với cô: “Nhà anh Thương Đằng có tiền như vậy, ăn Tết chắc là phải chuẩn bị rất nhiều đồ vật nhỉ? Chị là nữ chủ nhân, chắc hẳn rất bận.”
Sầm Diên mỉm cười: “Có người phụ trách chuyên môn xử lý, tôi chỉ cần xem qua đơn mua sắm là được.”
Từ Huy có vẻ rất thích thú với cuộc sống hào môn, mỗi lần nhắc đến chuyện này, cậu ấy đều có rất nhiều điều để nói.
Lại giống như có chút tiếc nuối: “Em còn tưởng anh Thương Đằng cũng sẽ cùng đi tới đây.”
Như là chợt nghĩ ra điều gì đó, nụ cười trên khóe môi ngưng trệ, Sầm Diên không mở miệng nữa.
Ảnh cưới là trước đó vài ngày đi thành phố chụp, nghe nói công ty tổ chức đám cưới sẽ bố trí thợ trang điểm qua, hôm nay đến để thử trang điểm.
Sầm Diên đi cùng mẹ Châu, nếp nhăn nơi khóe mắt bà đã không giấu được.
Những năm qua mẹ Châu quá vất vả, rõ ràng là trạc tuổi Lưu Nhân, nhưng trông bà lại già hơn Lưu Nhân tới 10 tuổi.
Chuyên viên trang điểm xong, cười nói: “Khung xương của dì thật đẹp, khó trách lại sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy.”
Mỹ nhân đẹp từ trong xương chứ không phải ở lớp da.
Mặc dù Sầm Diên hiện tại không trang điểm, thậm chí hơi hốc hác nhưng cô vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cô không chỉ có khung xương đẹp, mà ngũ quan trên khuôn mặt cũng rất đẹp.
Mẹ Châu cười nói: “Con bé từ nhỏ đã rất đẹp.”
Sau khi trang điểm xong, mẹ Châu muốn tẩy trang, nhưng Sầm Diên nói rất đẹp, bảo bà cứ để như vậy.
“Buổi tối lại tẩy trang.”
Mẹ Châu có chút thẹn thùng: “Mẹ già rồi, còn làm hoa hòe lộng lẫy như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
Sầm Diên chải tóc lại cho bà: “Mặc kệ bao nhiêu tuổi, trong mắt con, mẹ đều là người đẹp nhất.”
Hai mắt mẹ Châu nóng lên, lại muốn khóc: “Mẹ đã bàn xong với bác Từ của con rồi.
Đợi mẹ gả qua đó, con cũng sẽ đi cùng mẹ.
Gia đình bốn người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Sầm Diên cười nói: “Con đã xem nhà rồi, cũng không xa lắm.
Muốn đến thăm mẹ lúc nào cũng được.”
Mẹ Châu biết, cô không muốn làm phiền bà, dù sao Từ Huy cũng sắp tới tuổi kết hôn rồi.
Nếu cô vẫn sống chung với họ, chắc chắn sẽ có nhiều điều bất tiện.
“Con cũng đã quen với cuộc sống một mình, đến lúc sắp xếp xong có thể đón Bánh Quy tới, để nó làm bạn với con.”
Mẹ Châu vẫn không quá yên tâm: “Nhà đã quyết định chưa, lần sau đưa mẹ đến đó, mẹ xem vị trí như thế nào.”
Sầm Diên gật đầu: “Vâng.”
Sầm Diên đã xem qua môi trường xung quanh, rất yên tĩnh, nghe nói nguyên chủ của ngôi nhà là một họa sĩ, tính tình hiền lành, dịu dàng.
Thời gian trước cô ấy lấy chồng và chuyển ra nước ngoài sinh sống.
Cho nên liền cho thuê căn nhà này.
Phong cảnh tốt, môi trường cũng tốt.
Sầm Diên mời công ty vệ sinh dọn dẹp nhà cửa, sau đó đến cửa hàng nội thất để chọn một bộ nội thất mới.
Cô còn đặc biệt tìm người xây một ngôi nhà mini cạnh sân, về sau Bánh Quy tới đây, có thể nằm ở bên trong phơi nắng.
Từ Huy cảm khái nói: “Người còn không bằng con mèo”.
Sầm Diên đưa cho cậu ấy quả quýt vừa bóc, cười bất đắc dĩ: “Buổi xem mắt thế nào rồi?”
Từ Huy nghe cô nhắc đến chuyện này liền đau đầu: “Đừng nhắc nữa, người phụ nữ kia vừa gặp đã hỏi em có bao nhiêu người yêu cũ.
Em nói chưa từng yêu đương, thế mà cô ta dám chê em là không ai thèm.”
Cậu ấy hỏi Sầm Diên: “Chị Sầm Diên, chị đã yêu đương mấy lần rồi?”
Sầm Diên nói: “Sau này cứ gọi tôi là Sầm Diên là được.”
Từ Huy gật đầu, còn không quên hỏi lại: “Sầm Diên, chị đã yêu đương mấy lần rồi?”
Cậu ấy cũng không có ý gì khác, chính là tò mò mà thôi.
Suy cho cùng, một đại mỹ nhân như Sầm Diên, người theo đuổi chắc hẳn phải rất nhiều.
Cô im lặng một lúc, như là đang suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”
Một lần cũng không có.
Với Kỷ Thừa, chưa kịp đợi tới khi bọn họ yêu đương, anh đã rời đi.
Về phần Thương Đằng, bọn họ giống như trực tiếp nhảy vọt qua giai đoạn yêu đương, trở thành một cặp vợ chồng không có tình cảm.
Có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối, khi xem phim thần tượng sẽ hâm mộ các nhân vật chính trong đó.
Con gái ai cũng có một trái tim thiếu nữ, chỉ là có người giấu rất sâu, nhưng không có nghĩa là không có.
Cô đương nhiên cũng muốn được yêu, cô khao khát điều đó hơn bất cứ ai khác.
–
Vào đêm giao thừa, bác Từ và Tiểu Huy ăn cơm tất niên ở nhà họ.
Bác Từ cầm thìa, Sầm Diên ở bên cạnh giúp đỡ, thỉnh thoảng nhét hai thanh củi vào bếp.
Mẹ Châu gần đây rất thích hồi tưởng chuyện cũ, luôn nói về chuyện trước đây của Sầm Diên.
Lúc ấy cô không ngoan như bây giờ, tính tình không tốt, vừa giận lên thì nhốt mình trong phòng không ăn cơm, dù có thuyết phục như thế nào cũng không chịu ra.
Tới buổi tối đói bụng, lại lén lút lẻn ra tủ lạnh tìm ăn.
Có một lần mẹ Châu còn tưởng có kẻ trộm vào nhà nên bật đèn lên, lại phát hiện là Sầm Diên ngồi xổm trên mặt đất, đang gặm mì gói.
Không phải lúc nào cô cũng hiểu chuyện như bây giờ, chỉ là cô không thể không hiểu chuyện.
–
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, sinh nhật của Sầm Diên đã tới rồi.
Cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, buổi tối ở trong phòng khách xem TV, trên tay mẹ Châu đang móc một chiếc áo len.
Chiếc áo len của Sầm Diên làm xong đầu tiên, cô đã mặc nó rồi.
Bây giờ đang làm cho Từ Huy.
Sầm Diên cầm một tách trà để làm ấm đôi tay, đang xem chương trình Xuân Vãn phát lại trên TV.
Từ Huy vội vội vàng vàng chạy vào, nhờ Sầm Diên giúp cậu ấy một việc.
Bác Từ nhíu mày dạy dỗ cậu: “Đã bao lớn rồi, còn vội vàng như vậy, không biết trầm ổn lấy một chút.”
Từ Huy không để ý tới ông, cậu ấy ôm bụng, nhìn dáng vẻ là thật sự rất khó chịu: “Đối tượng xem mắt và em hẹn nhau gặp mặt ở quảng trường.
Nhưng em đột nhiên bị tiêu chảy không đi được, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không có ai trả lời.
Hay là chị đi qua giúp em chuyển lời, trời lạnh như vậy để người ta đợi mãi cũng không tốt.”
Sầm Diên liếc nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đồng ý: “Địa chỉ ở đâu?”
“Chính là ở quảng trường trung tâm đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy dễ thấy, chị tới là có thể nhận ra.” Vẻ mặt cậu ấy thay đổi, nói xong câu đó liền gian nan vọt vào toilet.
Bác Từ mắng: “Thật là người thì lười, *ứt đái thì nhiều!” (chắc mn cũng tự đoán được)
Mắng xong Từ Huy, ông lại lập tức nở một nụ cười dịu dàng, xin lỗi Sầm Diên: “Con đừng để ý thằng nhãi ranh kia, chuyện của nó để nó tự xử lý.
Trời lạnh như vậy đừng đi ra ngoài, cẩn thận bị cảm.”
Sầm Diên mặc áo khoác, cười nói: “Không sao, dù sao cũng không xa ạ.”
Cuối cùng thì cô vẫn đi.
Những người làm công ở bên ngoài đều trở về trấn Dung đón Tết, quảng trường trung tâm trước đây vốn vắng vẻ nay lại cực kỳ náo nhiệt.
Tuyết rơi nhỏ, gần như không đáng kể, nơi nơi đều là giăng đèn kết hoa vui mừng.
Cô nhìn quanh, cũng không thấy cô gái nào ăn mặc nổi bật.
Chỉ có một con gấu trúc đang phát tờ rơi.
Trời lạnh như vậy, không ai muốn thò tay ra khỏi túi áo khoác ấm áp để nhận một tờ rơi vô dụng.
Cho nên nó đã bị từ chối liên tục.
Chỉ là một con gấu mà thôi, cũng không nhìn ra nó có đau lòng hay không.
Sau đó, con gấu trúc nhìn thấy Sầm Diên, đi về phía cô, đưa tờ rơi cho cô, phảng phất cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nhưng Sầm Diên đã đưa tay ra nhận lấy.
Giữa hai người tiếp tục im lặng một lúc, con gấu đưa cho cô một tờ rơi khác có nội dung: Chúc mừng bạn đã là khách hàng thứ 100 của hôm nay và trúng giải đặc biệt trong dịp Tết Nguyên Đán.
Giải thưởng năm mới?
Sầm Diên ngước mắt nghi ngờ, đối phương mở hộp các tông trên tay ra, bên trong có một cái bánh kem.
Móng vuốt của nó rất vụng về, thử rất nhiều lần mới thành công cắm được ngọn nến, dùng bật lửa thắp lên, giơ tới trước mặt cô.
Sầm Diên sửng sốt một hồi lâu, thấy cô không nhúc nhích, con gấu lại đưa chiếc bánh về phía trước.
Sầm Diên nhận lấy: “Cảm…!cảm ơn.”
Vẫn không có phản ứng kịp.
Nó phớt lờ cô và quay người rời đi.
Những ngọn nến trên chiếc bánh vẫn đang cháy, khuôn mặt của Sầm Diên cũng bị ánh sáng của ngọn lửa làm cho ấm lên.
Cuối cùng, cô vẫn không đợi được đối tượng xem mắt của Từ Huy, ngọn nến trên tay cô đã cháy gần hết một nửa.
Cô cũng chuẩn bị đi về.
Nhưng trước mặt đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, người chủ chó ảo não xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, Cầu Cầu nhà tôi ngày thường rất ngoan, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà nó cứ sủa mãi.”
Bước chân rời đi dừng lại, do dự một hồi, Sầm Diên cuối cùng vẫn đi qua.
Nơi đó là một một bức tường lõm, bên trên đặt một chiếc ghế dài, chú chó vàng kêu mãi không ngừng kia cuối cùng đã bị chủ nhân của nó kéo đi một cách gian nan.
Người đàn ông thờ ơ với lời xin lỗi, nhưng nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, chân tay liền luống cuống đội mũ trùm đầu lên.
Anh đứng dậy định bỏ đi, nhưng trong lúc hoảng loạn, mũ trùm đầu đã đội ngược, trước mặt tối đen như mực, anh không nhìn thấy gì hết.
Mới vừa đi hai bước liền đụng vào bức tường phía trước.
Sầm Diên bất đắc dĩ mỉm cười, đi tới: “Người có thể khiến động vật chán ghét như vậy, ngoài Thương Đằng, em cũng không nghĩ ra người thứ hai.”
Cô bước đến trước mặt anh, tháo mũ trùm đầu xuống.
Cũng không biết đã mặc bộ đồ này đợi cô bao lâu, rõ ràng là đêm đông lạnh lẽo, nhưng anh lại đang đổ mồ hôi.
Khoảng cách từ lần trước gặp mặt, hình như đã hơn nửa tháng.
Sầm Diên kìm nén cảm xúc bất chợt dâng trào, chào hỏi anh: “Đã lâu không gặp.”
Thương Đằng nhìn cô.
Một chút cũng không lâu, anh giống một kẻ nhát gan rình trộm, chỉ dám ở nơi xa lén nhìn cô.
Mặt anh hơi đỏ, có lẽ là do bị ngột ngạt trong chiếc mũ trùm đầu thú bông quá lâu.
Đôi mắt cũng có chút đỏ, cứ nhìn cô mà không nói lời nào.
Sầm Diên không muốn nhìn anh, nhưng làm sao cũng không thể rời tầm mắt.
Quá xấu rồi, người này luôn thích lợi dụng nhược điểm của người khác.
Biết cô dễ mềm lòng, liền cố ý giả vờ đáng thương trước mặt cô.
“Anh hiện tại thật sự rất giống một con chó lang thang bị bỏ rơi.”
Thương Đằng mím chặt môi: “Vốn dĩ đã bị vứt bỏ.”.