Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 57: Cái Đóanh Và Nó Hai Người
Sầm Diên đẩy vài lần, nhưng không đẩy ra được.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đẩy anh ra.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh không nói, vùi mặt vào vai cô.
Trên người Sầm Diên có một mùi hương hoa dễ chịu, lẽ ra là lúc nãy bị nhiễm ở cửa hàng hoa.
Có lẽ mùi hương này có tác dụng an thần, hoặc là cái ôm của Sầm Diên có thể mang lại cho anh một phần tình cảm thiếu hụt.
Tâm trạng Thương Đằng dần bình tĩnh trở lại.
Sầm Diên đợi hơi thở gấp gáp của anh vững vàng lại, mới hỏi: “Anh đã ăn chưa?”
Thương Đằng lắc đầu.
Bà Kỷ giữ anh lại ăn tối, nhưng Thương Đằng không muốn ở lại đó một khắc nào.
Ý niệm muốn nhìn thấy Sầm Diên càng thêm mãnh liệt, vì vậy anh trực tiếp lái xe tới đây, không có ai ở nhà, anh đã ở dưới lầu đợi, đợi rất lâu.
Cuối cùng, cũng gặp được.
Trước đây, bất kể lúc nào, cơ thể Thương Đằng cũng luôn ấm áp, không biết đã hứng gió lạnh bao lâu, bây giờ ngay cả bàn tay cũng lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả cô.
Vì vậy, Sầm Diên nói: “Vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cửa thang máy mở ra, một đôi mẹ con đi ra, họ thường xuyên đi ra ngoài nên nhiều lần gặp nhau.
Cô bé lần nào cũng chào hỏi lễ phép.
“Chào buổi tối chị xinh đẹp, chào chú ạ!”
Khi Thương Đằng nghe cách xưng hô này, anh khẽ cau mày, đóng cửa thang máy, mặc dù Sầm Diên vẫn đang nói chuyện với cô bé.
Sầm Diên nhẹ giọng khiển trách: “Anh như vậy thật không lễ phép.”
Lại bắt đầu dạy dỗ anh.
Cô trực tiếp nhấn tầng 8, thang máy đều đặn đi lên.
“Gần đây anh có vẻ càng ngày càng nóng tính.”
Mặc cho Sầm Diên có nói gì, anh cũng chỉ yên lặng lắng nghe, như am hiểu chân lý càng ngụy biện thì càng bị mắng.
Tuy rằng không có chuyện Sầm Diên mắng anh.
Quả thật, gần đây cảm xúc của anh dường như vẫn luôn trên bờ vực bùng phát.
Bệnh của Sầm Diên, tình trạng lộn xộn trong nhà, anh cảm thấy lý trí của mình đang bị đe dọa.
Nhưng mà, kết quả có vẻ không quá tệ.
Ngay cả Sầm Diên cũng không nhận ra, cô đã bắt đầu “quản” anh.
Lúc trước, dù anh có làm gì cô cũng thấy không sao cả, bởi vì cô không quan tâm.
Vì vậy, liệu anh có thể mạnh dạn cho rằng Sầm Diên đã bắt đầu quan tâm đến anh?
Nếu không, tại sao cô lại muốn quản anh, rõ ràng là không cần thiết.
Mặc kệ có phải là bản thân đơn phương tình nguyện hay không, nhưng sau khi thông suốt, Thương Đằng vẫn rất vui vẻ.
Tâm trạng âm u cả một ngày cuối cùng cũng chuyển biến.
– —–
Sầm Diên nấu cơm, nhưng việc cắt rau thì Thương Đằng không dám để cô làm.
Mặc dù Sầm Diên nói cô vẫn chưa yếu ớt tới mức đó, nhưng Thương Đằng vẫn nhất quyết không đồng ý.
Khi hai người giằng co, luôn có một bên bại trước.
Sầm Diên chính là người giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô rất ít khi tranh chấp kịch liệt với người khác, huống chi chỉ là thái rau, nếu Thương Đằng muốn thì để anh thử xem.
Hôm nay cô muốn đổi khẩu vị, làm một chút cà ri.
Vì vậy đã rửa sạch khoai tây và cà rốt rồi để Thương Đằng cắt thành khối vuông.
Cô ở trong phòng khách trêu chọc con mèo một lúc, sau đó vào kiểm tra tiến độ.
Nhìn thấy những miếng khoai tây lớn nhỏ không đồng nhất, Sầm Diên đột nhiên nghi ngờ, liệu người nói khi ở nước ngoài phải tự làm việc nhà một thời gian có thực sự là Thương Đằng hay không.
Cô vừa muốn mở miệng, hay là cứ để cô làm.
Thương Đằng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, theo tiềm thức đặt con dao cách xa cô.
“Em đi ra ngoài ngồi trước đi, lập tức sẽ xong.”
Sầm Diên im lặng một lúc: “Nên cắt chúng thành cỡ như nhau, nếu không mùi vị có thể không ngon lắm.”
Thương Đằng hơi nhướng mày, tựa hồ không biết nguyên liệu nấu ăn cũng liên quan đến kích thước.
Khi ở nước ngoài một mình, quả thật anh có làm việc nhà, nhưng chỉ là dọn dẹp đơn giản.
Sau lại thuê người giúp việc, anh cũng không bao giờ quan tâm đến chuyện đó nữa, huống chi là tự mình nấu nướng.
Có lời nhắc nhở của Sầm Diên, lần này anh rất cẩn thận, mỗi một khối lớn nhỏ đều được anh đo đạc cẩn thận bằng mắt.
Thậm chí, nếu điều kiện cho phép anh còn muốn mượn công cụ.
Anh luôn nghiêm túc với những lời Sầm Diên nói.
Thực ra anh cũng không tính là khắt khe, cùng lắm xem như công tư phân minh.
Với những chuyện không dựa trên nguyên tắc, anh thường chọn cách làm ngơ, nhắm một mắt mở một mắt.
Đối nỗi nguyên tắc của anh là gì, thì cũng quá rộng.
Cụ thể, chính là lợi ích của anh.
Có thể là thực tế một chút, nhưng người làm ăn nào mà không thực tế.
Anh lại không phải nhà từ thiện, kiếm được chút tiền thì muốn báo đáp cho xã hội.
Nhưng bây giờ, chỉ có một.
Đó là Sầm Diên.
Giang Ngôn Châu khi đó đã tự miêu tả về bản thân như thế nào?
Đúng rồi, não yêu đương.
Anh ta tự giễu, nói mình đã trở thành một người có não yêu đương, không thể sống thiếu một người phụ nữ.
Thương Đằng đã gặp người phụ nữ đó vài lần, nhưng lần nào cũng không nhớ cô ấy trông như thế nào.
Không phải bởi vì cô ấy không đẹp, mà là anh chưa nhìn nghiêm túc lần nào.
Anh vô cảm với những lời tự giễu của Giang Ngôn Châu.
Không hiểu, cũng chưa từng hỏi.
Thậm chí còn không phải người xem, nhiều lắm chỉ là bạn bè thỉnh thoảng tụ tập vui chơi, uống rượu.
Hay đúng hơn là bạn nhậu.
Quen biết qua việc kinh doanh, có liên quan đến lợi ích, tình cảm không có chuyện thuần túy.
Nhưng bởi vì bậc cha chú quen biết nhiều năm, Thương Đằng và anh ta mới tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Không ngờ bản thân đã từng đứng bên lề thờ ơ nhìn Giang Ngôn Châu đau khổ vì tình, bây giờ lại nhanh chóng bị nếm trải cảm giác phong thủy luân chuyển.
Thương Đằng lắc đầu, cười bất lực.
Chính anh hiện tại cũng đã trở thành một kẻ có não yêu đương, không thể sống thiếu một người phụ nữ.
Bánh quy gần đây có vẻ ít thù địch hơn với Thương Đằng, điều này hẳn là do anh thường xuyên đến đây.
Không vừa mắt cũng dần dần thuận mắt.
Sầm Diên nấu cà ri xong, múc cơm và mang ra ngoài.
Cô không thể ăn quá cay, nên trước khi làm đã hỏi khẩu vị của Thương Đằng.
Nếu anh muốn ăn cay, cô có thể làm riêng.
Thương Đằng lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, cứ theo sở thích của em đi.”
Bánh quy ngửi thấy mùi thơm, cũng đứng trong phòng khách vừa kêu vừa nguẫy đuôi.
Sầm Diên đổ cho nó một ít thức ăn mèo, lấy thêm một vài thìa thức ăn đóng hộp cho mèo.
Để nó tự ăn ở đó.
Thương Đằng nhìn lướt qua, hỏi Sầm Diên, “Lần trước không phải nói muốn nuôi chó sao?”
Sầm Diên rót hai cốc nước, đặt trước mặt cô và Thương Đằng.
“Ừ, nhưng nghĩ tới chuyện phải đưa chó đi dạo thường xuyên, em sợ mình không có sức làm.”
Thương Đằng suy tư gật đầu.
Anh thấy Sầm Diên cả buổi chỉ ăn khoai tây, không hề đụng đến cà rốt trong bát.
Vì vậy, anh lấy đũa chung, gạt cho cô tất cả khoai tây trong bát của mình.
“Cà rốt bổ gan và cải thiện thị lực.
Ăn nhiều có thể tăng cường khả năng miễn dịch.
Đừng kén ăn”.
Dù dung túng cô, nhưng không thể không nói thêm vài lời.
Nếu có thể thay đổi thói quen xấu này thì tốt, nếu không được thì cũng không sao.
Sầm Diên dường như đã nghe vào, gật đầu, do dự một lúc, chiếc đũa định gắp khoai tây, cuối cùng chuyển sang miếng cà rốt.
Cô không phải kiểu người ương bướng, cô sẽ lắng nghe những lời khuyên bổ ích của người khác dành cho mình.
Mặc dù cô vẫn không thích cà rốt cho lắm.
Cô cũng không cố tình tránh mua những nguyên liệu mà mình không thích về nấu nướng.
Dù sao thì một số loại thực phẩm cần phải kết hợp với những nguyên liệu này mới có thể ngon hơn.
Nhưng lần nào cô cũng sẽ theo bản năng mà tránh đi những thứ mình không thích ăn.
Mùi cà rốt kì quái lan tỏa trong miệng, cô khẽ cau mày.
Sau khi ăn một miếng, phải uống một ngụm nước lớn để cố gắng đè xuống mùi vị lạ lùng này trong miệng.
“Nếu thật sự không ăn được thì đừng ép mình.” Thương Đằng đặt đũa xuống, cầm lấy cốc nước trên tay cô, “Uống quá nhiều nước trong khi ăn rất dễ gây đầy bụng”.
Khó trách cô cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái.
Sầm Diên đã no từ lâu, lượng nước ít ỏi cô uống đã chiếm một nửa lượng cơm có thể ăn.
Bát cà ri trước mặt vẫn còn hơn nửa.
“Em vẫn khá tò mò,” cô nói.
Thương Đằng nghe thấy lời cô nói thì ngước mắt, yên lặng chờ đợi.
Sầm Diên lấy khăn giấy lau miệng: “Xem ra anh cũng khá hiểu biết về chăm sóc sức khỏe, tại sao lại luôn tiêu hao sức khỏe của bản thân một cách quá độ?”
Cô thực sự chỉ tò mò.
Tâm sự nghiệp của Thương Đằng quá nặng.
Lưu Nhân luôn thích lấy thân phận người từng trải mà khuyên nhủ Sầm Diên, bà ta cho rằng tuy kiểu đàn ông này có tâm cơ sâu nặng, không dễ nắm bắt, nhưng chỉ cần còn gắn bó với anh ta, quãng đời còn lại sẽ không cần phải lo lắng.
Bà ta nhìn mọi thứ luôn từ một góc độ khác với những người khác.
Người đàn ông có thể cho bà ta một tương lai vinh hoa phú quý chính là một người đàn ông tốt.
Không lâu sau khi kết hôn, Thương Đằng phải ra nước ngoài vì công việc.
Anh không có khả năng chỉ mãi ở yên một chỗ.
Tham vọng của anh là không cam tâm bị giới hạn trong Tầm Thành, thành phố đô thị cấp một với dân số 15 triệu người này.
Với khối lượng công việc như vậy, dường như đã định sẵn anh có rất ít thời gian để có được một giấc ngủ ngon.
Thức đêm vốn là một chứng tự sát chậm, xem ra anh cũng biết rõ điều đó.
“Sau này sẽ không thế nữa.”
Anh như đang cưỡng chế để lòng tò mò của Sầm Diên thành sự quan tâm, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, “Vẫn phải sống tốt mới được.”
Sầm Diên im lặng một lúc, muốn giải thích.
Nhưng nghĩ nghĩ, lời giải thích sẽ lại có vẻ kỳ lạ.
Không phải như anh nghĩ, em không quan tâm anh, em chỉ tò mò.
Nói như vậy có vẻ hơi phi nhân tính.
Vì vậy, cuối cùng cô chọn cách im lặng.
Không biết Bánh quy dạo này bị làm sao mà kêu mãi, đêm kêu, ngày cũng kêu.
Sầm Diên ra ban công cất quần áo, gấp lại cất vào tủ, vừa đi ra đã thấy Thương Đằng cau mày đứng ở phòng khách.
Còn Bánh quy đang chủ động cắn vào ống quần anh, cọ cọ vào người anh.
Sầm Diên sững sờ một lúc, sau đó cười nhạt, cô đi tới: “Gần đây hình như nó cũng từ từ gần gũi với anh.”
Vẻ mặt Thương Đằng trông không được tốt lắm, như thể anh đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Bánh quy cắn ống quần anh, cọ tới cọ lui.
Thương Đằng ngước mắt, trầm giọng hỏi cô, “Con mèo này có triệt sản chưa?”
Sầm Diên sửng sốt: “Còn chưa đi, vốn định đi vào tháng này, nhưng vì bác sĩ bận nên tạm thời chuyển sang tháng sau.”
Thương Đằng nghiến răng, hít sâu một hơi: “Hẳn là nó động dục rồi.”
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Sầm Diên đứng đó như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, cô mới định thần lại, vội vàng mang Bánh quy rời khỏi chân Thương Đằng.
“Cái đó…anh và nó, hai người…”
Hiếm khi cô hoảng loạn, đây là lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, đột nhiên cô không biết phải làm gì.
Nên xin lỗi trước hay là đền cho anh một chiếc quần khác?
Có thể là ánh mắt của cô hơi quá phức tạp, phức tạp đến mức tạo cho người ta một loại cảm giác, cô đã vô tình phá vỡ khung cảnh người khác làm chuyện cẩu thả.
Sắc mặt Thương Đằng càng thêm khó coi.
*****
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thương chó: [Lần trước không phải nói muốn nuôi chó sao?]
Thương chó: [Em thấy anh đã đủ “chó” chưa?].