Ngôn Hoan

Chương 55


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 55


******
Thực ra, những cảm xúc phong phú lại cảm tính của con gái, Thương Đằng không quá hiểu được.
Tính tình anh hoàn toàn trái ngược, không có đồng cảm, cũng rất khó cảm thông với người khác, cho nên không có cách nào hiểu được.
Nhưng nếu người đó là Sầm Diên, anh sẵn sàng dành thời gian để từ từ tìm hiểu.
Chỉ có thấu hiểu, anh mới có thể gần cô hơn.
Sầm Diên đang dịu dàng nói chuyện với Trần Điềm Điềm, xin lỗi vì lâu như vậy mới về thăm bé.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.

Có thời gian rảnh là mẹ sẽ đến gặp con.”
Trần Điềm Điềm vô thức liếc nhìn Thương Đằng bên cạnh, tựa hồ muốn hỏi ý kiến ​​của anh.
Thương Đằng đi tới, hỏi cô bé: “Sao lại không nói lời nào.”
Trần Điềm Điềm gật đầu, nói một cách rụt rè, “Được ạ.”
Sầm Diên khẽ mím môi, tuy vẫn cười nhưng nụ cười có phần chua xót.
Thương Đằng im lặng một hồi, bế Trần Điềm Điềm đi, nói với Sầm Diên: “Em ngồi xuống một lát, anh đưa con bé đi thay quần áo.”
Trở về phòng, Thương Đằng lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác mỏng.

Chiếc áo khoác cô bé đang mặc quá dày, lát nữa có nắng, ánh nắng gay gắt, sợ cô bé nóng.
Anh khoác áo cho cô bé: “Vừa rồi sao lại không để ý tới mẹ?”
Cô bé cúi đầu, không nói lời nào, ngồi ở mép giường, đôi chân còn quá ngắn, lơ lửng giữa không trung.
Thương Đằng ngồi xổm xuống, dịu dàng dỗ dành: “Coi như ba năn nỉ Điềm Điềm, thân thiết với mẹ một chút, đừng làm mẹ buồn, được không?”
Cô bé mím môi, đung đưa hai cái chân ngắn ngủn: “Dạ.”
Thương Đằng yên tâm, cười sờ đầu cô bé: “Ngoan.”
Sầm Diên có chút bất an, bản thân cô cũng không rõ nguồn gốc của sự bất an này.

Có thể là do Trần Điềm Điềm xa cách với cô.
Cô thích trẻ nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn, cô không có lý tưởng gì đặc biệt cao cả.
Khi còn nhỏ viết văn, ước mơ của người khác đều là trở thành cảnh sát hoặc bác sĩ.

Mà Sầm Diên lại muốn trở thành một người vợ, một người mẹ.
Tuổi nhỏ, cô viết ước mơ của mình vào bài tập văn, được giáo viên đọc trên lớp để làm ví dụ.
Với tư cách là một giáo viên, ông không nói ước mơ này của Sầm Diên có gì không đúng, mà là yêu cầu các học sinh khác học tập cách dùng từ và đặt câu của cô.
Nhưng học sinh lứa tuổi đó không thể hiểu được quá sâu, tất cả đều cười nhạo ước mơ giống như kẻ ngốc của cô.
Cha cô mất sớm, mẹ Châu một mình nuôi nấng cô.

Khi còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, miễn cưỡng chỉ ở mức đủ ăn.
Để tạo cho Sầm Diên một môi trường giáo dục tốt, mẹ Châu đã làm tất cả những công việc chạy vặt, hàng ngày đi sớm về muộn.


Ăn mặc cần kiệm, dành dụm tiền để mua váy đẹp, kẹp tóc đẹp cho cô.
Người khác có, Sầm Diên cũng đều có.
Vì vậy, Sầm Diên cảm thấy, làm mẹ là nghề nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới này.
Bọn họ đều cười nhạo cô, nhưng cô lại cảm thấy ước mơ của mình rất vĩ đại.
Vĩ đại hơn nhiều so với bọn họ.
Nhưng dường như cô không có cơ hội này.

Có đôi khi ngẫm lại, cũng sẽ cảm thấy chạnh lòng.

Có rất nhiều việc cô muốn làm, chỉ có thể ký thác vào kiếp sau.
Nếu như con người thực sự có luân hồi chuyển thế, có kiếp sau.
Trần Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, Thương Đằng đứng dựa vào tường, không đi theo.

Cô bé đi từng bước nhìn lại anh, như đang hỏi ý kiến.

Anh khẽ gật gật đầu.
Lúc này Trần Điềm Điềm mới thật cẩn thận bước đến chỗ Sầm Diên: “Mẹ ơi.”
Cô bé vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ: “Con nhớ mẹ lắm”.
Sầm Diên sững sờ một lúc, sau đó cười khẽ: “Mẹ cũng rất nhớ con.”
Không biết Thương Đằng lại đây từ lúc nào, anh cũng không dám để Trần Điềm Điềm ôm Sầm Diên quá lâu.

Trẻ con không biết nặng nhẹ, sợ cô bé sẽ làm Sầm Diên bị thương.
“Vẫn chưa làm bài tập đúng không?”
Khi anh ít cười, Trần Điềm Điềm luôn có một chút sợ anh.
Thương Đằng không coi là cưng chiều cô bé, đúng theo quy củ, lúc nên nghiêm khắc thì sẽ không dung túng.
Cuối tuần được nghỉ, hôm nay là ngày cuối, cô bé chưa đụng một chữ nào về bài tập của mình.

Trần Điềm Điềm nghe thấy, miễn cưỡng đứng dậy khỏi vòng tay của Sầm Diên.
Sầm Diên liếc mắt nhìn Thương Đằng: “Anh đừng hung dữ như vậy.”
Giọng anh nhẹ hơn rất nhiều, giống như đang giải thích với cô: “Anh đâu có hung dữ với con.”
Sầm Diên mặc kệ anh, nắm tay Trần Điềm Điềm dẫn bé vào phòng, cùng bé làm bài tập.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Thương Đằng trầm mặc một hồi, không nói thêm gì.
Dì Hà nấu trà sữa rồi để trong nồi, Thương Đằng rót hai cốc, nghĩ đến Sầm Diên thích ăn ngọt nên bỏ thêm đường cho cô.
Bưng trà sữa đi vào, anh giơ tay gõ cửa: “Anh/Ba vào được không?”
Giọng nói của Trần Điềm Điềm lập tức truyền ra: “Được ạ!”
Thương Đằng đẩy cửa ra, Sầm Diên đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh cửa sổ.


Hoàng hôn rơi xuống trên người cô, cả người phảng phất như chìm trong sự ấm áp.
Thương Đằng yên lặng quan sát một lúc, đột nhiên rất muốn ôm cô vào lòng.
Cô là nguồn hơi ấm của anh, ngẫu nhiên anh cũng sẽ cảm thấy lạnh, muốn được sưởi ấm.
Một khi ý tưởng này xuất hiện, giống như chiếc hộp Pandora ma quái.
Thương Đằng không thể ngăn được suy nghĩ của mình, chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.
Anh đặt trà sữa lên bàn: “Viết được bao nhiêu rồi?”
Lời này là hỏi Trần Điềm Điềm.
Anh cố tình né tránh tầm mắt của Sầm Diên, sợ mình không nhịn được.
Nếu bây giờ ôm cô, hẳn sẽ khiến cô sợ hãi.
Còn quá sớm, chờ thêm một chút, chờ đến khi cô bắt đầu tiếp nhận anh.
Trần Điềm Điềm đưa quyển vở ra như muốn khoe: “Chỉ còn một trang cuối cùng.”
Anh liếc nhìn qua rồi trả cho cô bé: “Ừ, viết xong thì ra ngoài ăn tối.”
Sầm Diên giơ tay che miệng, ngáp dài.

Thương Đằng chú ý tới, nhẹ giọng hỏi cô: “Buồn ngủ à?”
Cô lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Thương Đằng quan tâm hỏi: “Nóng không, có cần anh bật điều hòa không?”
Anh ít có khi dịu dàng như vậy, nhưng cũng không có chút không thích hợp nào.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng nho nhã ấy, Sầm Diên thậm chí không thể nhớ được sự thờ ơ lạnh nhạt trước đây của anh.
Thương Đằng người này, hỉ nộ vô thường, thờ ơ và xa cách, bất kể là với ai, anh cũng vô tình cự tuyệt xa cách ngàn dặm.
Nhưng gần đây, anh dường như đang dần thay đổi, biến thành dáng vẻ vừa xa lạ vừa quen thuộc với cô.
Sầm Diên nhất thời không phân biệt rõ, rốt cuộc đâu mới là anh.
Hoặc có thể cả hai đều là anh.
Ngoài sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ, Thương Đằng đối xử với Sầm Diên còn cẩn thận từng ly từng tí.
Giống như với một món đồ vô giá dễ vỡ.
Anh sợ làm cô tan vỡ, cực kì sợ.
Mỗi ngày đều sợ hãi, buổi tối ngủ rồi cũng sẽ đột nhiên bừng tỉnh, sợ Sầm Diên không còn nữa, sợ cô sẽ rời đi.

Sợ đến không dám để cô rời khỏi tầm mắt của mình, dù chỉ là một giây.
Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn canh chừng cô 24 giờ mỗi ngày.
Rất nhiều lần, anh hy vọng tất cả những chuyện đã xảy ra với Sầm Diên đều có thể chuyển dời lên người anh.
Tính cách anh vốn không quan tâm đến nhiều thứ, tuy rằng không phải ngay từ đầu không thèm để ý.

Nhưng khả năng chịu áp lực của anh luôn tốt hơn Sầm Diên rất nhiều.

Mặc kệ trắc trở bao nhiêu, cũng sẽ không có quá nhiều chướng ngại đối với anh.

Anh không có nguyện vọng nào khác, chỉ muốn Sầm Diên có được cơ thể khỏe mạnh và sống hạnh phúc.
Đương nhiên, trong hạnh phúc đó có một phần là vì anh.

Như thế thì tốt biết mấy.
Chẳng sợ chỉ là 1%, một phần nghìn, một phần vạn, anh cũng hài lòng.
Thật châm chọc đúng không.

Nhà tư bản hám lợi trước đây mà giờ lại bắt đầu một cuộc kinh doanh không lời như thế.
Nhưng anh không cảm thấy đây là việc kinh doanh.
Anh yêu cô, anh yêu người phụ nữ trước mặt.
Rất yêu rất yêu, đến mức dù là cái chết, anh cũng có thể không do dự mà đi cùng cô.
Con người và thế giới này cần các đầu mối then chốt để tạo thành liên hệ.

Sầm Diên chính là đầu mối quan trọng của Thương Đằng với thế giới này.
Họ sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Thương Đằng rất lý trí, anh cũng biết mình đang làm gì.
Anh đang dùng cách của riêng mình để giữ Sầm Diên bên cạnh.
Anh không muốn giở trò tâm cơ với cô, cũng không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào trên người cô.

Mặc dù anh rất am hiểu việc đó.
Nhưng anh sẽ không đối xử với Sầm Diên như vậy, sẽ không bao giờ.
Dịu dàng là cái kén, anh muốn dùng sự chân thành của mình để đổi lấy tấm chân tình của Sầm Diên.
—-
Sau khi ăn xong, Sầm Diên lại cùng Trần Điềm Điềm xem TV.
Qua một buổi chiều, Sầm Diên và cô bé cuối cùng đã thân thiết trở lại, còn quấn lấy Sầm Diên đòi cô lần sau đón bé về xem Bánh quy.
Thương Đằng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Sầm Diên, cô đang cố gắng chống đỡ để ở bên Trần Điềm Điềm.
Thương Đằng bế cô bé đi: “8 giờ rồi, con nên đi ngủ rồi.”
Trần Điềm Điềm đang chơi vui vẻ, nhưng cũng không dám không nghe lời Thương Đằng.

Anh rất tốt với cô bé, nhưng phần lớn thời gian đều nghiêm khắc.
Người lớn ít nói ít cười luôn có tác dụng răn đe trẻ con nhiều hơn.
Trần Điềm Điềm miễn cưỡng bị chị Châu bế đi, Thương Đằng cầm túi cho Sầm Diên, thấy cô mặc ít, anh cởi áo khoác lên vai cô: “Ban đêm có gió, cẩn thận cảm lạnh.”
Cô cũng không từ chối, nói cảm ơn anh.
Suy cho cùng, cô cũng không có điều kiện để tùy hứng.

Với thể trạng này của cô, trời thổi gió liền sẽ bị cảm lạnh.
Xe chạy đến dưới lầu, Sầm Diên lại nói cô muốn xuống để đi dạo.

Ở nhà mãi, cô cảm thấy mình chán sắp hỏng rồi.
Thương Đằng nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Sau đó đậu xe ở một bãi đỗ xe gần đó.
Anh và Sầm Diên cùng xuống xe, lúc này trời đã tối, ven đường tuy không sôi động nhưng cũng có rất nhiều người.
Thỉnh thoảng có những đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ chạy qua, lúc đó Thương Đằng sẽ rất lo lắng bảo vệ Sầm Diên ở bên cạnh, sợ cô sẽ bị va chạm.
Cô bật cười trước sự luống cuống của anh: “Em lại không phải làm bằng thủy tinh, nào có yếu ớt như vậy”.

Anh nhìn cô, không nói gì.
Sau đó Sầm Diên im lặng, đúng vậy, bệnh của cô cũng gọi là người thủy tinh.
Cô chính là được làm bằng thủy tinh.
Nhìn thấy ánh mắt mất mát của cô, để tránh cho cô suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, Thương Đằng chỉ có thể hướng sự chú ý của cô sang những thứ khác.
“Thực ra, anh luôn tò mò.”
Sầm Diên lặng lẽ chờ nửa câu sau.
Thương Đằng dừng lại, mang theo chút may mắn nhìn cô.
“Ban đầu khi ở bên anh, em hoàn toàn coi anh là người thay thế của người đó sao?”
Lỡ đâu cũng có một phần nguyên nhân, bởi vì là anh.
Là bởi vì, anh là Thương Đằng.
Sầm Diên lặng lẽ cụp mắt xuống, tránh tầm mắt của anh.
Im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Thương Đằng cười khẽ.
Anh cảm thấy tính tình của mình dường như vô tri vô giác đã bị Sầm Diên thay đổi.
Nếu là trước đây, có lẽ anh đã nổi giận đùng đùng.
Anh là người hỉ nộ vô thường, nhưng không có nghĩa là không nóng nảy.
Đương nhiên với Sầm Diên thì không, đối mặt với cô, anh không nhẫn tâm nổi.
Khi vừa mới cưới cũng vậy.
Tuy rằng đối với cô có chút lạnh nhạt, nhưng rất ít khi lớn tiếng, hầu như không bao giờ.
Có thể là đã thích từ lâu.
Nếu không, tại sao lại tức giận như vậy khi biết mình chỉ là thế thân cho người trong lòng cô.
Nhục nhã và không cam lòng đều sẽ có.

Nhưng ngoài những thứ này, chiếm tỷ lệ lớn nhất là một cảm xúc khác mà ngay cả anh cũng không thể nói rõ.
Bây giờ anh đã hiểu.
Là ghen ghét.
“Nếu anh quen em sớm hơn, trước người đó.

Liệu có còn cơ hội không?”
Anh dùng giọng giả thiết nói ra lời này.
Giá như có thể quen biết cô sớm hơn, chắc chắn mọi chuyện đã khác bây giờ.

Anh sẽ không trở thành một Thương Đằng máu lạnh, hờ hững, trong mắt chỉ có lợi ích.
Mà sẽ yêu cô bằng cả nhiệt huyết niên thiếu của mình.
“Thương Đằng.” Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, “Nếu là em của trước đây, cho dù quen nhau, chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ sự giao thoa dư thừa nào.”
Sầm Diên cho rằng, lý do Thương Đằng thích cô là vì đã quen với sự chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo của cô.
Tất cả đều là trải qua sự rèn luyện của thời gian.

Trước đây cô có sự kiêu ngạo của chính mình, tính khí nhỏ nhen, thực sự không phải là một cô gái tốt tính.
Nếu gặp nhau vào một thời điểm khác, họ sẽ chỉ là khách qua đường thoáng qua.
Nhưng cô đã đánh giá thấp tình yêu của Thương Đằng.
Nếu không có sự kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên, vậy mấy năm sau khi trở về Trung Quốc, làm sao anh có thể liếc mắt đã nhận ra cô trong bữa tiệc?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.