Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 49: Dù Sao Anh Ta Chắc Chắn Không Phải Thứ Tốt Lành Gì
Sầm Diên pha cà phê cho Thương Đằng, biết anh không thích trà nên cô đã đặc biệt chuẩn bị.
Khi mới kết hôn không lâu, Sầm Diên từng pha trà cho anh.
Cô rất giỏi pha trà, ngoài việc may quần áo, có lẽ cô chỉ có ưu điểm là pha trà.
Tách trà đầu tiên mà cô vô cùng cẩn thận pha cho anh, Thương Đằng chỉ liếc mắt nhìn, cảm ơn rồi không hề chạm vào.
Đợi khi Sầm Diên lại vào phòng làm việc lần nữa, tách trà vẫn y như cũ.
Sau lần đó, Sầm Diên không bao giờ pha trà cho anh nữa.
Không phải cảm thấy hụt hẫng, tâm tàn ý lạnh, mà cô cảm thấy, nếu đối phương không thích thì không cần phải làm phiền họ.
Thương Đằng đã quen với việc uống cà phê mà không cần thêm bất cứ thứ gì, mùi thơm êm dịu của hạt cà phê và vị đắng rất kích thích vị giác.
Sầm Diên không quen uống, quá đắng.
“Ghế đẩu trong phòng tắm không dễ dẫm lên, hơi trơn, anh dùng cái này đi.”
Cô cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ từ phòng khách đi vào, nhưng phát hiện với chiều cao của Thương Đằng, hoàn toàn không cần dẫm lên ghế.
Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
Rất kì diệu đúng không, người 3 năm trước thậm chí không hề đụng đến ly trà cô pha, bây giờ lại hạ mình để thay bóng đèn cho cô.
Sầm Diên không làm phiền anh, đặt ly cà phê cô vừa pha lên bàn.
Ra đến cửa, cô lại dừng lại, quay người, nhẹ giọng hỏi anh: “Em đi vứt rác, anh có cần em mang đồ gì về không?”
Giọng nói chầm chậm truyền đến từ phòng tắm: “Không cần.”
Rõ ràng là giọng trầm, nhưng không hề sắc bén chút nào.
Nếu để những người quen biết anh nghe được, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bao gồm cả Sầm Diên.
Một Thương Đằng kiêu ngạo, lãnh đạm và xa cách, hóa ra cũng có một mặt như vậy.
– —
Sầm Diên đi xuống cầu thang và vứt rác.
Vừa định đi vào, khóe mắt cô vô tình thoáng thấy Lâm Tư Niên đang nấp sau cây long não.
Cậu ta dường như không để ý đến bề ngang của đôi vai, nghĩ rằng thân cây long não chật hẹp hoàn toàn có thể che được mình.
Sầm Diên cười bất lực và bước tới.
Lâm Tư Niên đang định quay đi, nhưng Sầm Diên đã ngăn lại: “Lâm Tư Niên.”
Ba chữ bình thường như dây leo quấn lấy bước chân cậu ta.
Cậu ta không thể bước đi, đứng yên tại chỗ.
Sầm Diên bước đến và hỏi: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”
Mấy ngày không gặp, hình như cậu ta đã cao hơn một chút, tóc cắt ngắn, ngũ quan càng rõ ràng, có gì đó khác biệt đặc trưng giữa thiếu niên và đàn ông.
Tuổi trẻ xen lẫn sự trưởng thành, đó là loại khí chất không thể diễn tả bằng lời.
Có sự non nớt, và cả sự cảm tính.
“Không lâu.”
Khi nói, cậu ta không dám nhìn vào mắt cô.
Sầm Diên mỉm cười: “Vậy thì tại sao lại trốn?”
Lâm Tư Niên ngừng nói, cúi đầu thật thấp, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.
Sầm Diên luôn bao dung với các bạn nhỏ, cô không vội vàng thúc giục, mà lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, Lâm Tư Niên rốt cục ngẩng đầu lên: “Tôi không dám gọi cho chị, cũng vào không được…”
Sầm Diên nhẹ nhàng cười: “Có gì mà không dám, tôi cũng không ăn thịt cậu.”
Cô không giỏi nói đùa, nhưng cô cố gắng nói lời này với một giọng điệu thoải mái, muốn Lâm Tư Niên bớt căng thẳng.
Lâm Tư Niên không hề tới tay không.
Cậu ta còn mua những món tráng miệng Sầm Diên yêu thích, thậm chí còn không quên phần của Bánh quy.
Đồ hộp và thức ăn cho mèo rất đa dạng.
“Bánh quy…” Sau khi vào thang máy, cậu ta do dự tìm đề tài, “Gần đây có ngoan không?”
Trong tay cậu ta cầm rất nhiều thứ, Sầm Diên sợ cầm lâu sẽ bị đau tay, vì vậy giúp cậu ta chia sẻ một chút: “Nó rất nghe lời.”
Lâm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Cậu ta cũng lo Bánh quy quá ồn ào, sẽ làm phiền Sầm Diên
Cánh cửa không khóa, mở ra chỉ bằng một cú đẩy nhẹ.
Bánh quy dường như cảm nhận được điều gì đó, từ xa chạy lại, vây quanh chân Lâm Tư Niên kêu meo meo.
Lâm Tư Niên ngồi xổm xuống, ôm lấy nó: “Vẫn còn nhớ rõ ba à.”
Nó kêu meo meo và dụi đầu vào cậu ta.
Áo chữ T bằng cotton đơn giản, hương thơm saponin dễ chịu.
(Saponin là một Glycosyd tự nhiên thường gặp trong nhiều loài thực vật.
Tiền tố latinh sapo có nghĩa là xà phòng)
Cậu ta ôm Bánh quy và xoa đầu nó: “Mập lên rồi.”
Sầm Diên rót cho cậu ta một ly nước: “Ăn rất được, ngày mấy lần liền.”
Lâm Tư Niên ôm con mèo một lúc rồi mới nhớ đến việc chính.
Cậu ta đặt con mèo xuống, nghiêm mặt hơn: “Chị.”
Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong không có tiếng động, Sầm Diên đoán có lẽ Thương Đằng đã rời đi.
Cô ngồi xuống ghế sô pha: “Có chuyện gì vậy?”
Những ngày này Lâm Tư Niên đã suy nghĩ rất nhiều, cậu ta đã thông suốt.
Mặc dù thích là ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này không thể là lý do để tổn thương người khác.
Cậu ta sẽ không ngăn cản Sầm Diên đến với người mình thích, nhưng tiền đề là người đó có thể cho cô hạnh phúc.
“Tôi đến đây lần này để xin lỗi vì đã rời đi mà không nói một lời.”
Cậu ta ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học đã làm sai, chủ động quay lại nhận lỗi với cô giáo.
“Tôi không trách cậu, cậu không cần xin lỗi, mà đó là cậu giúp đỡ tôi, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Dường như cô bao dung với tất cả mọi người.
Lâm Tư Niên cảm thấy điều này không tốt.
Con người đều phải có một chút tính khí mới không dễ bị bắt nạt.
Tuổi còn trẻ, nghĩ gì nói nấy, trước khi não kịp phản ứng, miệng đã lên tiếng trước.
“Chị không được như thế này mãi.
Thỉnh thoảng có thể nổi giận, nếu không ai cũng sẽ ức hiếp chị.”
Sầm Diên bị lời nói của cậu ta làm cho sững sờ một lúc, sau đó cười nhẹ: “Không ai ức hiếp tôi cả.”
Lâm Tư Niên lo lắng nói: “Thương Đằng đó, không phải anh ta ức hiếp chị sao! Giang Kỳ Cảnh đã kể hết cho tôi nghe rồi.
Anh ta mang con gái mối tình đầu về nuôi, kêu nó gọi chị là mẹ, thậm chí trước mặt người khác còn nói anh ta chỉ có một đứa con gái là Điềm Điềm.
Loại người như anh ta cơ bản chính là một kẻ…!”
Có lẽ cậu ta muốn chửi thề, mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng không có mắng ra thành lời.
“Dù sao anh ta cũng không phải thứ tốt lành.”
Sầm Diên vừa định mở miệng thì cửa phòng tắm đã mở ra từ lúc nào không biết.
Lâm Tư Niên luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sau lưng lạnh lẽo, cậu ta theo tầm mắt của Sầm Diên mà nhìn lại.
Thương Đằng đang đứng sau lưng cậu ta, khoanh tay, dựa vào tường, vẻ mặt vô cảm nhìn cậu ta.
……
Sự bối rối khi nói xấu người khác bị chính chủ ở bên cạnh nghe được chỉ kéo dài một lát, vẻ mặt Lâm Tư Niên phức tạp nhìn Thương Đằng: “Sao anh lại ở đây?”
Thương Đằng phớt lờ cậu ta, không trả lời.
Anh gỡ tay áo xuống, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch vết nước trên tay: “Cửa kính trong phòng tắm hình như có chút vấn đề.
Anh không có dụng cụ nên không sửa được.
Hôm nay đến tạm chỗ của anh tắm đi.
Ngày mai chờ bên quản lý tới, hoặc anh sẽ đến cửa hàng đồ kim khí mua một số dụng cụ sửa chữa.
“
Sầm Diên đưa cho anh ly cà phê đã lạnh: “Lát nữa em sẽ gọi bên quản lý.”
“Ừm.”
Sau khi nhận lấy, anh cảm ơn cô.
Sầm Diên nở nụ cười: “Nên là em cảm ơn, hôm nay đã làm phiền anh.”
Lâm Tư Niên cau mày càng sâu, từ lời nói của Thương Đằng, có thể biết anh cũng sống ở đây.
Sầm Diên nhìn Lâm Tư Niên, như đang giải thích: “Anh ấy sống ở tầng dưới.”
Không phải giải thích vì sợ cậu ta hiểu lầm, mà là giải đáp nghi ngờ tại sao Thương Đằng lại xuất hiện ở đây.
Lâm Tư Niên thực ra hiểu được, Sầm Diên chỉ coi cậu ta như một đứa em trai, đối xử với cậu ta như với Giang Kỳ Cảnh.
Cậu ta và Thương Đằng hoàn toàn không ở cùng một vạch xuất phát.
Thương Đằng có lợi thế về tuổi tác, có sự chín chắn và phong thái khó ai bì kịp.
Giống như cây tùng, cây bách trên đỉnh núi, ở vị trí cao mà kiêu ngạo, tự cao tự đại.
Mà cậu ta là một cây ngô đồng có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Sự chênh lệch giữa hai người khiến cậu ta có chút cảm giác tự ti.
Thấy cậu ta mất tập trung, Sầm Diên hỏi: “Hôm nay không có lớp à?”
Lâm Tư Niên tỉnh táo lại, lắc đầu, lại gật gật đầu: “Buổi chiều còn có lớp.”
Không cần biết là với ai, Sầm Diên lúc nào cũng nở một nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn: “Đi học rất quan trọng, đừng vì tôi mà trì hoãn.
Lần sau nếu có cơ hội thì tới cùng Tiểu Cảnh, tôi sẽ nấu món ngon cho cậu.”
“Vậy thì tôi…” Cậu ta đứng lên, có chút lo lắng, liếc nhìn Thương Đằng bên cạnh.
Người sau tỏ vẻ thờ ơ và nhấp một ngụm cà phê.
“Vậy tôi đi trước.”
Sầm Diên đứng dậy: “Tôi tiễn cậu.”
Lâm Tư Niên vội lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi tự đi xuống là được.”
Sức khỏe Sầm Diên không tốt, nói chuyện cũng yếu ớt.
Lâu dần, trong tâm trí Lâm Tư Niên, hình ảnh của cô và Lâm Đại Ngọc dường như hoàn toàn trùng lặp.
Đều là kiểu không chịu nổi gió lạnh thổi tới.
Sầm Diên không miễn cưỡng, nhắc nhở: “Đi đường thì đừng nhìn điện thoại, chú ý đến xe bên đường, khi đến trường an toàn thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Lời nhắc nhở như dạy dỗ trẻ con này khiến Lâm Tư Niên khẽ mím môi, tuy rằng rất không muốn nhưng cũng bất lực.
Nếu không thể thay đổi hiện trạng thì trước tiên hãy đợi hiện trạng thay đổi.
Sẽ có một ngày cậu ta lớn lên, sẽ trưởng thành đến 26 tuổi, giống như Thương Đằng bây giờ.
Khi đó, Sầm Diên sẽ không coi cậu ta như một đứa trẻ nữa.
Sau khi Lâm Tư Niên rời đi, căn nhà yên tĩnh trở lại.
Cậu ta chỉ uống một nửa ly nước, vì vậy Sầm Diên cầm đi đổ và rửa ly, lau sạch và đặt nó trở lại vị trí cũ.
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, cô ngồi lại một lần nữa và hỏi Thương Đằng, “Những gì Lâm Tư Niên vừa nói, anh nghe được đến đâu?”
Cà phê mới xay nhưng khi nguội bớt thì hương vị cũng bình thường.
Thương Đằng lắc lắc cái ly, vẫn uống một hơi cạn sạch.
“Nghe thấy hết rồi.”
Vẻ mặt anh bình thường, dường như không quan tâm đến những gì Lâm Tư Niên nói.
Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm: “Trẻ con đôi khi cũng thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, lỡ miệng quá lời là điều khó tránh khỏi.”
“Sầm Diên.” Bởi vì lời nói của cô, vẻ mặt của Thương Đằng cuối cùng cũng có chút thay đổi, “22 tuổi, không nhỏ nữa.”
Anh dường như nhắc nhở cô rằng Lâm Tư Niên không còn là một đứa trẻ, cô không nên đối xử với cậu ta như với một đứa trẻ.
Cậu ta hiểu tình yêu, cái gì cũng hiểu.
Sầm Diên ngồi yên, như thể ngẫm lại ý nghĩa trong lời nói của anh.
Có thể là do thói quen tính toán của người làm kinh doanh, khi nói chuyện Thương Đằng luôn nói 3 phần, giữ lại 7 phần.
Anh không bao giờ cho mọi người cơ hội nắm quyền chủ động, ngay cả những người xung quanh cũng đề phòng.
Đó không phải là một thói quen tốt, nhưng không ai muốn sống trên lớp băng mỏng cả.
Môi trường sống khác nhau, để tồn tại, bắt buộc phải thích nghi với nó.
Thương Đằng không giải thích lời nói của mình với cô, mà im lặng hồi lâu.
“Lần trước đến nhà em ăn cơm, anh nói những lời đó.”
Ly cà phê vốn đã cạn, nhưng anh vẫn cầm trên tay, siết chặt ngón tay, nhẹ nhàng cầm lấy, “Lúc đó anh chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của Điềm Điềm, thật ra anh…”
Sầm Diên không cho anh cơ hội nói hết câu: “Không quan trọng nữa.”
Thương Đằng do dự một chút, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Anh không nói nữa.
– —
Cửa hàng gần đây rất bận rộn, trong tay Đồ Huyên Huyên có chìa khóa dự phòng, buổi trưa mỗi ngày cô ấy sẽ tới trực nửa ngày, đúng giờ liền đóng cửa rời đi.
Sầm Diên vốn muốn nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, cho đến khi tới hẹn với khách hàng, cô không thể không tới.
Sáng dậy, cô nấu cháo kê, pha sữa đậu nành, luộc hai quả trứng.
Không phong phú, nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
Cô ăn từ tốn, không quên đổ thức ăn mèo cho Bánh quy.
Có người gõ cửa bên ngoài, Sầm Diên đã quen với chuyện Thương Đằng tới đây hàng ngày.
Cô đi tới mở cửa, Thương Đằng mang theo vài túi đồ, nào là rau tươi, gà, vịt và cá.
Anh đã mua rất nhiều.
Sầm Diên sửng sốt: “Sao lại mua nhiều như vậy?”
“Không biết phải mua cái gì, vì vậy đã mua tất cả.”
Anh bước vào, mở cửa tủ lạnh một cách tự nhiên và cho từng thứ vào một.
Thái độ của Bánh quy đối với anh cũng thay đổi, từ đe dọa giận dữ lúc đầu, đến giờ cũng chẳng thèm làm nữa.
Cắn và giật mạnh chân quần vài lần như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, nó lại tiếp tục ăn sáng với cái đuôi ngoe nguẩy.
Thương Đằng cụp mắt liếc nhìn ống quần nhăn nhúm, trên đó vẫn còn sót lại cặn thức ăn cho mèo.
Anh thích sạch sẽ, nhưng thực ra lúc này cũng không tức giận.
Anh khoan dung hơn bình thường, không bộc lộ cảm xúc vui buồn hay tức giận.
Vì vậy luôn khiến người khác lầm tưởng rằng tính tình của anh không tệ.
Nhưng tính tình của anh thật sự không tốt, điều này có thể thấy rõ từ thời cấp 3.
Trong thời kỳ nổi loạn, anh cũng đã gây ra không ít rắc rối.
Thành tích và gia thế đã trở thành lá bùa hộ mệnh của anh, nhà trường sẽ không từ bỏ một hạt giống tốt.
Từ khi nào đã bắt đầu thay đổi, anh bắt đầu khoan dung với cả một con mèo.
Chỉ bởi vì nó là mèo của Sầm Diên.
–
Sầm Diên ăn xong, lấy ống tiêm dùng một lần ra, vừa buộc vòng bít quanh cổ tay vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay để mạch máu lộ rõ.
Thương Đằng đi tới: “Để anh.”
Sầm Diên nhướng mắt, có chút do dự nhưng không nói.
Anh cúi đầu, đẩy kim tiêm vào tĩnh mạch của cô, tinh thần rất tập trung.
So với lần đầu tiên, anh rõ ràng đã thành thạo hơn rất nhiều, tay anh không còn run nữa.
Nếu không nhìn vết kim dày đặc và màu xanh nhạt trên các mạch máu trên mu bàn tay anh, có thể cô sẽ thực sự nghĩ rằng anh có năng khiếu về mặt này.
Lông mi Sầm Diên run lên vài cái, thấp giọng hỏi anh: “Anh dùng chính tay mình để thử sao?”
Hôm nay trời mưa, nhiệt độ xuống rất thấp, hơi lạnh theo hơi thở tiến vào cổ họng gây cảm giác ngứa ran.
Anh chậm rãi đẩy thuốc trong ống tiêm: “Lúc đầu dùng mô hình, nhưng mô hình vẫn khác với cơ thể người, vì vậy mới dùng chính mình để luyện tập.”
Anh nói nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một chuyện bình thường không đáng kể.
Bình thường tới mức, không khác gì ly nước anh rót cho Sầm Diên và bóng đèn anh thay cho cô..