Ngôn Hoan

Chương 4: Gieo Gió Gặt Bão


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 4: Gieo Gió Gặt Bão


Edit: Su
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Dù cho Thương Đằng ở nhà, anh cũng dành phần lớn thời gian ở phòng làm việc.

Anh rất kỷ luật, quy hoạch thời gian của mình rất tốt.
Đi ngủ lúc mấy giờ, thức dậy lúc mấy giờ, công việc và cuộc sống riêng tư rất tách biệt.
Về phần Sầm Diên, cô nằm ngoài lịch trình của anh.

Dù là công việc hay cuộc sống riêng tư, cô đều không nằm trong phạm vi kế hoạch của anh.
Là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Gần đây có thể do công ty nhiều việc nên anh ngủ muộn hơn bình thường.

Dì Hà sẽ pha cho anh một tách cà phê mỗi tối.

Thương Đằng chỉ uống cà phê xay thủ công, không đường không sữa.
Khi Sầm Diên thỉnh thoảng ngửi thấy mùi đó, miệng cô sẽ tự động cảm thấy đắng.

Cô không quen uống cà phê, thật sự quá đắng.
Sầm Diên cảm thấy, cuộc sống đã quá khổ rồi, không cần thiết phải làm khó bản thân bằng đồ ăn nữa.
Có một căn phòng trống bên cạnh tầng ba, được cô đặc biệt dùng cho phòng làm việc của riêng mình.
Cô trải tờ giấy ra và dùng phấn vạch theo đường viền dọc theo thước kẻ.

Mẫu váy này không phức tạp, sẽ không mất quá nhiều thời gian để tạo mẫu.

Ánh sáng hơi mờ, cô điều chỉnh độ sáng của đèn, sau đó tập trung vẽ từng đường nét.

Sau khi hoàn thành tất cả, cô bắt đầu sử dụng thẻ màu để so sánh từng loại vải thích hợp.

Phần thắt lưng cần sử dụng da lộn*, nhưng gần đây, trên thị trường loại da lộn màu này tương đối ít nên cần phải đặt trước.
*Da lộn có tên gọi tiếng Anh là Suede Leather.

Được làm từ mặt trái của da động vật, phổ biến là từ da cừu, da bò, da heo và da dê.

Da suede được chà nhám và đánh bóng để có những cấu trúc da bằng phẳng, đồng đều hơn, vừa đủ nhẹ và mềm mại.
Có người gõ cửa, là giọng của dì Hà: “Tiểu Diên, cô ở trong đó sao?”
“Vâng.” Cô đáp nhẹ nhàng, đặt thẻ màu xuống, đứng dậy đi tới mở cửa.
“Chuyện gì vậy ạ?”
Dì Hà cười nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là cậu chủ kêu cô qua thôi.

Tôi đoán cậu ấy có chuyện muốn tìm cô.”
Sầm Diên sững sờ một lúc.

Khi Thương Đằng đang làm việc, anh rất không thích bị người khác quấy rầy.

Đây là lần đầu tiên chủ động tìm cô như vậy.

Sầm Diên gật đầu và trả lời: “Con thu dọn đồ đạc xong sẽ qua ạ.”
Sau khi dì Hà rời đi, Sầm Diên trở về phòng, thu dọn từng thứ một rồi đi xuống lầu.

Cửa phòng làm việc đang mở, nhưng Sầm Diên vẫn lịch sự gõ cửa.

Thương Đằng không lên tiếng, anh tháo kính đặt sang một bên, vẻ mặt có chút mệt mỏi, đáy mắt hiện lên một tia đỏ ngầu.
Sầm Diên bước tới: “Gọi em đến đây có chuyện gì sao?”
Thương Đằng ngẩng đầu nhìn cô, xoay nhẹ ghế, để cô ngồi trên chân anh.
Đèn trong phòng làm việc sáng choang, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai cánh tay vạm vỡ lộ rõ ​​những đường cơ.

Không biết cà vạt đã được cởi ra từ khi nào, thậm chí hai cúc cổ áo hơi hé ra.
Thương Đằng không thích thắt cà vạt khi ở nhà, có lẽ anh cảm thấy lâu nay ở bên ngoài đã bị sự ngụy trang kìm hãm quá nhiều nên không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào có thể thả lỏng.

Anh như thế này, luộm thuộm, tùy ý nhưng lại có chút gợi cảm.
Không cao quý cấm dục giống bình thường.
Sầm Diên ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thương Đằng vòng tay qua eo cô, vùi cằm vào hõm cổ cô.
Hành động rất tự nhiên.
Tư thế quá thân mật, lưng Sầm Diên áp sát vào ngực anh, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp lên xuống của anh.

Cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người anh.

Thương Đằng này, luôn rất cẩn thận, khiến người ta không thể nắm bắt được.
Nhưng sống như vậy, so với người khác mệt hơn rất nhiều.
Có khi Sầm Diên cảm thấy cô may mắn, dù sao thì Thương Đằng cũng chỉ thể hiện những mặt chân thật nhất của mình trước mặt cô.
Nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, Sầm Diên không dám nhúc nhích, vì sợ đánh thức anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa người của Sầm Diên dần dần mất đi cảm giác bởi vì vẫn giữ nguyên một tư thế quá lâu.

Khi toàn thân sắp hoàn toàn tê liệt thì điện thoại trên bàn vang lên.
Đó là điện thoại của Thương Đằng.
Sầm Diên đang lưỡng lự không biết có nên đánh thức anh hay không thì người đàn ông phía sau đã thức dậy rồi.

Anh mở mắt ra, rời khỏi cái cổ mềm mại của cô.

Nhấc điện thoại lên và bấm nghe.
“Ừ?”
Giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn, như thể bị ma sát bằng giấy nhám, trầm thấp mà có từ tính.

Không biết bên kia đã nói gì, anh thờ ơ trả lời: “Tự xem mà làm việc, không cần việc gì cũng phải báo với tôi.”
Cúp điện thoại, anh đứng thẳng người, “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Sầm Diên liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Đã gần một tiếng rồi.”
Anh thấp giọng ừ.
Sầm Diên im lặng một lúc, đau lòng hỏi anh: “Gần đây công việc rất mệt sao?”
“Một chút.” Bàn tay ở trên eo cô từ từ hướng lên, anh nghiêng người lại gần.

Cảm giác ấm áp và ẩm ướt trên dái tai kết hợp với hương gỗ đàn hương thoang thoảng.
Người đàn ông mở miệng, anh trầm giọng hỏi ý kiến ​​của cô, “Tối nay em có thể tự động được không?”
Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng Sầm Diên vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đèn không tắt, cô ngồi đối mặt với Thương Đằng.

Cô không thích tư thế tiến vào từ phía sau, vì như thế không có cảm giác an toàn.
Anh ôm cô, thấp giọng thở hổn hển, lồng ngực đập mạnh hơn bình thường.

Đây là lần đầu tiên Sầm Diên thấy Thương Đằng lộ ra vẻ mặt chìm đắm như vậy.

Trước đây vẫn luôn tắt đèn.
Cơ bắp ở cổ người đàn ông phồng lên vì nhẫn nhịn, có màu xanh nhàn nhạt.

Theo mỗi nhịp thở, cơ bắp của anh lại đập nhẹ.
Sầm Diên đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên cô thấy anh chơi bóng rổ.

Anh vén góc áo lên lau mồ hôi.

Sầm Diên ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô đến sớm năm tiếng để giành lấy chỗ ngồi.

Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Cơ bụng săn chắc và khỏe khoắn của anh, cùng đường nhân ngư thấp thoáng.
So với hiện tại, rất giống.
Đây là lần đầu tiên Sầm Diên bạo dạn như vậy, cô đã hôn lên.

Hôn lên đường gân xanh trên cổ anh.
Như thể vừa phá vỡ một công tắc nào đó, Thương Đằng đột nhiên ôm chặt lấy cô.
Sau khi bị lăn lộn đến nửa đêm, Sầm Diên cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu gieo gió gặt bão.
– –
Đêm đó, cô lại mơ thấy một cơn ác mộng.
Cảnh trong mơ quá chân thực, cô không phân biệt được là mơ hay thực.

Cô đi chân trần chạy ra ngoài, chiếc váy trắng bị mưa làm ướt, chân giẫm lên vũng nước lạnh buốt.

Nhưng cô dường như không nhận ra.
Cô đang tìm kiếm ai đó.

Nhưng làm thế nào cô cũng không thể tìm thấy anh.

Rõ ràng là đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, khóc mãi khóc mãi.


Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, làn da bị lạnh, tái nhợt không còn chút máu.
Có người bế cô lên, đau lòng cởi giày của mình đi vào cho cô.

Anh nói: “Diên Diên ngoan, mau về nhà đi, cẩn thận bị cảm.”
Giọng điệu dịu dàng, lại quen thuộc.
Không đợi cô cúi đầu nhìn rõ khuôn mặt đó, Sầm Diên đã tỉnh dậy.

Cô từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển.

Váy ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa mới vớt lên khỏi mặt nước.
Cô đưa tay lên chạm vào gò má đang ướt.
Tất cả đều là nước mắt.
Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy dường như tất cả sức lực trong cơ thể đã bị lấy đi.
Như một con cá sắp chết mắc cạn trên bờ.

Cô che mặt, toàn thân cảm thấy vô lực.
Nhìn thời gian, kim giờ chỉ đến số năm.

Mới năm giờ rưỡi, nhưng Sầm Diên đã bị cơn ác mộng dọa tới mất ngủ.

Toàn thân đầy mồ hôi lạnh, váy ngủ chắc chắn không thể mặc được nữa.

Cô cởi bỏ váy ngủ, đi vào phòng tắm để tắm.

Trên người không có một mảnh vải nào, chỉ còn một cái quần lót.
Màu hồng.
Phòng tắm cách phòng cô chỉ một hành lang, hơn nữa còn là nhà riêng, chưa kể lúc này mọi người đều đang ngủ.

Vì vậy, Sầm Diên không nghĩ nhiều, khỏa thân đi ra ngoài.

Cô vừa đẩy cửa bước vào được hai bước thì dừng lại.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở bàn ăn, trên tay cầm một tờ báo, bên cạnh là một miếng trứng rán và bánh mì nướng.

Nghe thấy tiếng động, anh bình tĩnh nhướng mày liếc mắt nhìn lên.
Một thân thể tuyệt đẹp không mảnh vải che thân vừa lọt vào mắt anh.

Anh thờ ơ, dửng dưng nhìn sang chỗ khác, cắn một miếng bánh mì nướng, cụp mắt xuống tiếp tục nhìn tờ báo buổi sáng trên tay.
Sầm Diên đột nhiên nhớ những gì Triệu Yên Nhiên đã nói.
Đàn ông là những tên móng heo bự*.
*大猪蹄子: /dà zhū tí zǐ/: Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Hôm qua còn lưu luyến không rời cơ thể của mình, vậy mà chỉ qua một đêm, cô đã không còn hấp dẫn bằng tờ báo trên tay anh.
Từ góc nhìn của Sầm Diên, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.

Vì khoảng cách xa, nốt ruồi lệ màu nâu ở khóe mắt không còn hiện lên rõ ràng nữa.

Sầm Diên chống tay lên lan can, nhìn anh rất lâu rất lâu.
Tưởng chừng như cuối cùng cô cũng đã tìm được người trong mơ, nhưng anh lại không phải là người ấy.

Khi đang tắm, cô phát hiện trên người có thêm vài vết bầm tím.

Nó đặc biệt nổi bật trên làn da trắng của cô.

Có lẽ tối hôm qua Thương Đằng đã dùng lực hơi mạnh.

Sầm Diên cũng không quá để ý.
Sau khi tắm xong, cô từ phòng tắm đi ra, Thương Đằng đã rời đi, trên bàn còn có thêm một bữa sáng.

Nó giống với phần mà Thương Đằng vừa ăn.

Dì Hà vẫn chưa dậy, có lẽ là anh tự làm.
Sầm Diên ngồi xuống và cắn một miếng bánh mì nướng.

Lần đầu tiên cô biết, hóa ra bánh mì nướng Thương Đằng làm ngon như vậy.

Cô vốn tưởng rằng anh là cậu chủ lớn mười ngón tay không chạm nước.

Sầm Diên phát hiện cô có thành kiến ​​sâu sắc với Thương Đằng.
Tiên nhập vi chủ* rồi.
*Tiên nhập vi chủ (先入为主): ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận.
– –
Sau khi Sầm Diên ăn sáng xong, cô ngồi xe đi xem vải.

Có hơi nhiều người, còn phải so sánh nhà này với nhà khác.

Một chút khác biệt về màu sắc cũng không được.
Sầm Diên đã chạy hơn 20 nhà.

Từ 7 giờ đến 12 giờ trưa, mắt cá chân của cô đã sưng tấy.
May thay, cuối cùng cũng đã tìm được.
Trên đường trở về, Triệu Yên Nhiên gọi cho cô.

Cô ấy vừa cãi nhau với chồng sắp cưới phú nhị đại của mình, bây giờ đang rất tức giận.
“Trước đây mình nói với anh ta là mình bị dị ứng với phấn hoa, thế mà anh ta vẫn gửi hoa cho mình.

Cuối cùng còn nói mình không biết điều, thứ đàn ông gì vậy chứ!”
Sầm Diên nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Chắc anh ta không cố ý đâu, có lẽ là quên mất cậu bị dị ứng với phấn hoa.”
Nghe đến đây, Triệu Yên Nhiên càng tức giận hơn: “Khi anh ta tặng hoa cho mình, mình đã che mũi bảo anh ta mang đi xa.

Thế mà còn trách mình không cho anh ta mặt mũi, còn nằng nặc bắt mình phải đưa tay ra nhận.

Mình nói mình bị dị ứng, Anh ta nói người xung quanh đang nhìn, sao lại dám từ chối anh ta trước mặt nhiều người như vậy? Lúc đó mình thực sự tức đến bật cười, không cho anh ta hai cái tát là do mình được dạy dỗ tốt rồi đó.


Nghe được lời của cô ấy, Sầm Diên im lặng một lúc, không có cách nào an ủi, cũng không thể an ủi nổi.
Cô bảo tài xế mang đồ về cất ở nhà.

Sau đó tự mình bắt taxi đến nhà hàng mà Triệu Yên Nhiên đã nói.
Ngay khi cô đi tới, Triệu Yên Nhiên đã ăn hết hai đĩa đồ ăn.

Cô ấy biến sự tức giận thành cơn thèm ăn, tiếp tục ăn nhiệt tình.
Sầm Diên cầm lấy chiếc đùi gà đang ăn dở trong tay cô ấy: “Dạ dày cậu không tốt nên bớt ăn đồ nhiều dầu mỡ này đi.”
Vừa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Sầm Diên, Triệu Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy ấm ức muốn khóc.

Hồi nãy cô ấy vẫn luôn chịu đựng nhưng lúc này không thể kìm nén được nữa.
Uất ức đứng dậy, muốn Sầm Diên ôm ôm: “Tiểu Diên, anh ta là một tên khốn!”
Sầm Diên ôm cô ấy, dùng tay trái vỗ nhẹ vào lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ừ, anh ta là một tên khốn, chúng ta không tầm thường như anh ta?”
Triệu Yên Nhiên gật đầu: “Ngày mai mình sẽ đi tìm ba, bảo ông ấy hủy hôn.”
Sầm Diên mỉm cười bất lực, yêu cầu người phục vụ mang lên một món súp làm sạch dạ dày.

Khi Triệu Yên Nhiên tức giận, cô ấy thích ăn loại đồ ăn nhiều dầu mỡ và không bổ dưỡng này.
Triệu Yên Nhiên đã đặt trước một rạp phim tư nhân.

Sau khi rời nhà hàng, họ lái xe tới đó.

Cô ấy nói: “Từ sau khi cậu kết hôn, mình đã lâu không gặp nhau rồi.

Bất kể lần này có nói gì thì cậu cũng phải cùng mình đi xem phim.”
Sầm Diên nhìn hỉ nộ ái ố hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy, đột nhiên thấy ngưỡng mộ.
Rõ ràng là họ bằng tuổi nhau, nhưng Triệu Yên Nhiên có thể sống tự do hồn nhiên.

Đây là điều mà cô không dám mong ước.
Nụ cười của cô dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Được, đều nghe cậu.”
Nếu không phải Triệu Yên Nhiên đang lái xe, cô ấy chắc chắn đã sà vào vòng tay của Sầm Diên từ lâu.

Kiếp trước tên chó Thương Đằng thật sự đã tích phúc, kiếp này có thể cưới được một người vợ tốt như vậy.
Vậy mà còn không biết trân trọng.
Triệu Yên Nhiên nắm chặt tay lái do dự liếc nhìn Sầm Diên.

Không rõ liệu cô có biết về chuyện đó hay không.
Nếu như không biết…
Triệu Yên Nhiên thu lại suy nghĩ của mình.

Quên đi, dù sao người đó cũng đã chết rồi, cô ấy không nên nhắc lại lần nữa, sẽ chỉ làm tăng thêm phiền phức cho Sầm Diên mà thôi.
Phim do Triệu Yên Nhiên chọn, một bộ phim cổ trang không mấy nổi tiếng.

Cốt truyện cũng rất xưa cũ.

Nhìn chung xem chẳng ra gì.
Triệu Yên Nhiên phàn nàn, “Khó trách không hot được.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Bên trong rạp chiếu phim rất ấm, vừa ra ngoài đã lạnh cả người.
Mấy ngày nay có bão, đêm có gió lớn.

Sầm Diên mặc áo khoác lên, Triệu Yên Nhiên đưa cô về nhà.
“Thương Đằng không bắt nạt cậu chứ?”
Xe của Triệu Yên Nhiên rất hỗn loạn, mọi thứ chất đống lộn xộn, tủ đồ cũng vậy.


Lần nào Sầm Diên cũng đều dọn dẹp cho cô ấy, lần này cũng không ngoại lệ.

Thỉnh thoảng sẽ nói cô ấy vài câu, kêu cô nên tập dưỡng thói quen tốt.

Nhưng cũng không thường xuyên.
Vẻ đẹp của Triệu Yên Nhiên là ở việc cô ấy không bị ràng buộc bởi các quy tắc và luật lệ, Sầm Diên không muốn thấy cô ấy trở nên giống mình.

Không phải miếng ngọc thô nào cũng cần phải được chạm khắc thành nhiều hình dạng khác nhau.
Xe dừng ở cổng, Sầm Diên mời cô ấy vào nhà.

Triệu Yên Nhiên vội vàng xua tay, giống như sợ Thương Đằng nhìn thấy.
Sầm Diên cũng không ép, chỉ nói với cô ấy rằng: “Trên đường đi nhớ lái xe cẩn thận, về nhà thì nhắn tin cho mình.”
Triệu Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Mình biết rồi, tiên nữ nhỏ.”
Sầm Diên mỉm cười.
Đối với Sầm Diên, Triệu Yên Nhiên giống như một mảng màu khác biệt trong thế giới xám xịt của cô.

Cô hâm mộ cô ấy, cũng rất thích cô ấy.

Triệu Yên Nhiên là những gì cô tưởng tượng, là dáng vẻ mà cô muốn trở thành.
Nhưng đời này chắc là không thể rồi.
Cuộc sống không giống, đường đi cũng khác, sự lựa chọn đương nhiên cũng khác.

Ngay từ đầu, con đường cô đi đã hoàn toàn trái ngược với những gì cô tưởng tượng.

Gánh nặng này khiến cô không bao giờ có cơ hội được là chính mình.
Lúc dì Hà ra mở cửa, chân tay luống cuống, trên người còn có mùi phở bò.

Trên tạp dề màu xanh có vết bẩn rất dễ thấy.
Sầm Diên hỏi dì: “Chuyện gì vậy ạ?”
Dì Hà thở dài: “Tô phở bị đổ, rơi vãi cả ghế sô pha và thảm.

Giờ còn đang dọn sạch sẽ.”
Sầm Diên nghi ngờ đi vào nhà, người giúp việc đang bận cuộn tấm thảm bẩn, đệm ghế sô pha cũng cần tháo ra giặt sạch lại.
Thương Đằng đang ôm Trần Điềm Điềm lau tay, nhẹ giọng khiển trách, “Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?”
Trần Điềm Điềm mím môi gật đầu, biết mình đã sai: “Vâng.”
Có thể là nghe thấy động tĩnh, Thương Đằng ngước mắt liếc nhìn lối vào.
Sầm Diên đứng ở đó.
Giọng điệu anh bình tĩnh nói: “Dì chăm sóc con bé bị bệnh, mấy ngày nay đều ở bệnh viện, nên tôi đưa nó về đây trước.”
Sầm Diên không đáp, ánh mắt cô rơi vào tấm vải bên góc.

Khi mua về, nó được niêm phong rất kỹ vì cô sợ làm bẩn.

Nhưng lúc này, lớp bọc bên ngoài không biết bị ai xé tung ra.

Bên ngoài toàn là nước canh của phở bò.
Tấm da lộn mà cô dày công tìm kiếm cả buổi sáng cứ thế bị phá hỏng.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Thương Đằng nhẹ nhàng giải thích, “Cái bát quá nặng, Điềm Điềm không thể cầm chắc nên nước phở đã vô tình bị đổ.”
Khi Sầm Diên nghe những lời của anh, cô chỉ cảm thấy chói tai.

Anh nói quá nhẹ nhàng.
Sầm Diên không phải là người tính toán chi li, huống chi là sai lầm của một đứa trẻ hai tuổi.

Cô chỉ cảm thấy, Thương Đằng không nên như thế này.

Cho dù anh chỉ bày tỏ một chút ý xin lỗi, cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng anh đã không.
Anh vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn lạnh lùng, vẫn cao cao tại thượng.

Dùng đôi mắt đào hoa bạc tình của mình liếc nhìn cô.

Không chỉ có đôi mắt của anh bạc tình, mà bản thân anh vốn cũng bạc tình.

Thần tiên nên yên ổn ở trên trời, người kéo anh xuống trần thì đều có tội.
Đúng vậy, những người sống trên trời đều là những kẻ vô cảm, người kéo anh xuống phàm trần đáng bị lạnh lùng thờ ơ như thế.
Từ nhỏ, sinh ra trong một gia đình giàu có, mưu mô đấu đá, trên thương trường giết người không thấy máu bao nhiêu năm, đôi mắt của Thương Đằng rất tinh tường.

Anh chắc chắn nhìn thấy những thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Sầm Diên.

Nhiều lần, anh có thể nhạy bén nắm bắt được những cảm xúc thoáng qua của cô.

Nhưng anh không nói, cũng không hỏi.
Anh rất bận, vì vậy không cần thiết phải dành thời gian cho một người không quan trọng.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Tạm thời nam chính trong mắt nữ chính chỉ là công cụ để gửi gắm tình cảm.
Hiện tại cô ấy không có tình cảm gì với anh ta.
Đợi ngày chó Thương khóc đi:D
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.